BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 7 tháng 5, 2024

HÀ NỘI ƠI RA SAO BÂY GIỜ - Thơ Trần Vấn Lệ




HÀ NỘI ƠI RA SAO BÂY GIỜ 
 
Một ngày,
như mọi ngày!  Hai mươi bốn giờ không bớt, cũng không thêm một chút!
Một ngày... như mỗi ngày!
Một ngày!  Như mọi ngày!
 
Có chuyện gì hôm nay?  Sao tôi ngồi lảm nhảm?  Có chuyện gì "ghê" lắm?
Động lòng tôi?
Hôm nay?
 
Hà Nội, kìa! (*)
Ô hay!  Sao tan hoang đến thế?
Không lẽ cảnh dâu bể Trời bày đến ngổn ngang?
Tôi nghĩ đến những kẻ lang thang...
Tôi không thấy báo viết!
 
Tôi cũng không nghe ai chết giữa tình cảnh thế này:  phố trốc gốc hàng cây, điện nhiều đường dây đứt....
Tôi không thấy chùa Phật.  Cũng không thấy Nhà Thờ.
Tôi chỉ thấy mưa.  Gió và giông vồ vập!
 
Tôi nhắm nghiền hai mắt, không muốn thấy gì thêm!  Tôi không muốn tôi điên!  Tôi không muốn tôi điên!
 
Một ngày Hà Nội khó quên khi Trời xô nghiêng thành phố!
Người ta lãng quên Phật, Chúa;
không ai lãng quên Thủ Đô!
 
Những tờ báo mới mua đều có đăng Hà Nội... Báo dìm những lời ca ngợi, báo chỉ nói gió mưa...
 
Tôi nhớ bốn câu thơ của Nguyễn Bính chi lạ:
 
"Hà Nội ba mươi sáu phố phường,
lòng chàng còn để một tơ vương.
Chàng qua chiều đó, qua chiều khác,
Ôi một người đi giữa đám tang!"
 
Một ngày ngổn ngang.  Hai mươi bốn giờ.  Bao nhiêu ước mơ.  Thủ đô, Thủ đô!  Một đô thị đứng đầu cả nước, không một ai dám nói ngược để cầu phước đức, tại sao?
 
Tôi nhớ lời một bài hát như ca dao:
 
“Tôi xa Hà Nội năm lên mười tám khi vừa biết yêu
Bao nhiêu mộng đẹp yêu đương thành khói bay theo mây chiều...
Hà Nội ơi !
Nào biết ra sao bây giờ?
Ai đứng trông ai bên hồ
Khua nước trong như ngày xưa...” (**)
....

Nào Biết Ra Sao Bây Giờ?
 
                                                                           Trần Vấn Lệ

Không có nhận xét nào: