BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 27 tháng 9, 2019

BÀI THƠ CÂY ỔI - Thơ Lưu Hương Quế


   
            Tác giả Lưu Hương Quế


BÀI THƠ CÂY ỔI

Nhớ ngày xưa, nhà tau cạnh nhà mi
Ranh giới hai nhà chỉ là cơn ổi
Học cùng lớp, mi hơn tau một tuổi
Nhưng cũng dại khờ ngốc nghếch giống tau thôi

Vì gần nhà nhau, nên bọn chúng ghép đôi
Từ bựa nớ tau không ngồi xe mi nựa
Cũng từ đó, tau ghét mi như rứa
Đi bộ đến trường, chứ quyết nỏ ngồi xe

Bọn chúng trêu, mi nhăn nhở cười toe
Rồi đối đáp: Choa lấy nhau cho bay chộ
Tau xì môi, chưởi mi đồ thằng ngố
Thà ế chồng, chứ ai lấy nhà mi

Mi lại nhìn tau, nháy mắt cười khì
Chê con nít, nên mi không thèm chấp
Trả thù mi, mèo sang nhà tau đập
Gà qua vườn, tau đuổi chạy tung toe

Mùa ổi chín thơm, quả lúc lĩu vàng khè
Mi vắt vẻo trên cơn ngồi huýt gió
Tau nhịn sèm, đứng bên ni ngó
Mi rung cơn, ổi chín rụng đầy vườn

Có lẽ thấy tau, mi cụng rủ lòng thương
Lặng lẽ đi vô, mặc kệ vườn ổi rụng
Tau lặt vội, xắn áo tròn đầy bụng
Lật đật, lon xon mang ổi về nhà

Ngày mai gặp tau, mi ghé tóc hít hà
Vơ bây ơi ! Tau nghe mùi ổi chín
Và tau biết, có một người xấu tính
Chỉ ghét người, mà ổi chín lại yêu!

Để trả thù mi, tau nhắm mắt làm liều
Xịt lốp xe, mặc kệ mi dắt bộ
Nửa buổi chiều, mi mới về đến ngọ
Áo đẫm mồ hôi, tau hối hận nhìn mi

Tau tự trách mình, răng nhới ác như ri
Mi cười thanh minh, vì xe sủng lốp
Tự nhủ lòng “tại hấn tra có hột”
Ai nhủ chui vô lớp học với choa ...

Vài bựa sau, tau đột ngột chuyển nhà
Ôm kỷ niệm ra đi không một lời xin lỗi
Mi đứng lặng, nhìn theo không nói
Chôn chặt tuổi thơ dữ dội trong lòng...

Đường xá ngái ngôi, tau an phận lấy chồng
Tau nghe nói, mi lên đường xuất ngoại
Mấy mươi năm, vẫn chưa về gặp lại
Tết năm ni tau mới được về quê

Cha mi khoe, thằng ngố đã đề huề
Sống sung túc, nơi Hà Thành đô hội
Mỗi lúc về quê, hấn thường vẫn nói
“Cơn ổi cuối vườn, đừng chặt nghe cha”

                                    Lưu Hương Quế

Thứ Tư, 25 tháng 9, 2019

MÙA THU TÌM LẠI, TÔI VẪN KIẾM - Thơ Nguyên Lạc


         
                         Nhà thơ Nguyên Lạc


MÙA THU TÌM LẠI

Mùa qua. vàng lá tôi về
Tìm em
Một bóng chiều tê
Thở dài!
Cúc vàng hai vạt gió lay
Đâu. nhung tóc mượt?
Trói ai một đời

Đường xưa
Vàng lá thu rơi
Phố xưa
Chiều vắng
Mồ côi bóng người!
Gió đời vèo một áng mây
Tìm người
Chỉ thấy chiều bay lá vàng!

Một người. cùng với mùa sang
Xuân thu sương điểm
Mộng tàn thanh xuân!

VÁY CŨ - Thơ Đặng Xuân Xuyến


        
      Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


VÁY CŨ

Tôi tìm em trong giấc mơ tôi
Chiếc váy rách, cũ thời con gái
Tôi nhử tôi rút sợi chiều thật vội
Se nỗi buồn chơi vơi

Tôi cạn chiều. Tôi cạn bóng tôi
Chiếc váy rách, cũ thời con gái
Tôi khờ khạo xúi tôi tấp tểnh
Víu cành xuân víu nỗi lênh đênh

Chiều xập xềnh.
Xộc xệch nụ cười tôi
Chiếc váy rách, cũ thời con gái
Tôi bỏ lửng tiếng cười từ năm ngoái
Em đi rồi.
Váy cũ có dần phai.

             Hà Nội, 24 tháng 09.2018
                  Đặng Xuân Xuyến

LỐI VỀ CỦA HẠNH PHÚC - Thơ Trần Kiêm Đoàn


   


LỐI VỀ CỦA HẠNH PHÚC

Xưa có một nàng công chúa tuyệt trần,
Đẹp thanh thoát mong manh như ảo ảnh
Giọt sương đêm long lanh khiến nàng mê mẩn
Soi bóng mình đọng bóng hư không

Công chúa tương tư xin vua cha ban xâu chuỗi
Làm bằng những giọt sương đọng trên lá sen xanh
Cả kho báu hoàng cung và cả nước thợ kim hoàn
Tất cả bó tay không ai làm nỗi

Có một thư sinh anh tuấn tới dâng nàng
Tràng hạt sương đêm trên lá sen thanh thoát
Nhưng muốn xâu được một chuỗi sương trong vắt
Phải cần một sợi dây kết bằng ánh nắng mặt trời

Đi hết thanh xuân qua mấy chặng đời
Nàng công chúa chưa tìm ra dây ánh sáng
Xâu chuỗi ngọc sương vẫn long lanh rỗng lặng
Nên hạnh phúc này cần điểm tựa hư không

                                                Trần Kiêm Đoàn

Thứ Ba, 24 tháng 9, 2019

NÍU THỬ CHÚT THU - Thơ Hoành Trần


   


NÍU THỬ CHÚT THU

Thử níu mùa thu một xíu thôi!
Mây trời như lụa trắng tinh khôi
Lũ sương đùa nắng cười tan vỡ
Bầy lá cùng ru đẹp cuộc đời.

Không rượu sao lòng say vẫn say,
Phải chăng bởi chút nắng thu này,
Và em hiền dịu cùng ta ngắm,
Ôm cả không gian hít thở đầy.

Nghe thu Hà Nội thơm mùi sữa,
Ta nhớ thu quê nắng nhẹ mềm,
Guốc mộc đường thơm mùi cỏ lúa
Và tình yêu hiền dịu của em tôi.

Bâng khuâng ừ nhỉ bâng khuâng nhỉ!
Bởi chút mưa thu đến ngập ngừng,
Có ai vừa thoáng qua đầu ngõ,
Chỉ tại vì ta nhớ quá chừng!

                       Hoành Trần
                        24/9/2019

BÀN VỀ “THẤU CẢM” QUA ĐỀ THI NGỮ VĂN THPT QUỐC GIA 2017 - Chu Mộng Long, Đặng Hoàng Giang, Nguyễn Thuý Hồng


             
                           Tiến sĩ Chu Mộng Long


THÊM NHÀ BÁO VIẾT BẬY VỀ “THẤU CẢM”: NGUYỄN THÚY HỒNG – Chu Mộng Long

Một học trò nhắn vào inbox một bài viết gọi là “phản biện Chu Mộng Long” về vụ đề thi trích văn bản của Đặng Hoàng Giang cho phần đọc hiểu.
                                                                                Chu Mộng Long 

Tôi chịu khó đọc để học hỏi. Tiếc là bài viết của một kí giả chứ không phải của một học giả. Nữ nhà báo có tên là Nguyễn Thúy Hồng, phóng viên báo Giáo dục và Thời đại, thường trú tại Đà Nẵng. Học thuật của nhà báo thì tôi đoán chắc là học mót và nói hót.

ÔNG TÀU BÁN PÁNH PÒ VÀ ÔNG PHƯƠNG KẸO KÉO - Đinh Hoa Lư


         
                                   Tác giả Đinh Hoa Lư


    ÔNG TÀU BÁN PÁNH PÒ VÀ ÔNG PHƯƠNG KẸO KÉO

Rồi cũng về lại phố xưa
Về trong mùa thu bồi hồi làn mưa lối vắng
Rồi cũng về lại phố quen
Về trong tình em dịu dàng, dịu dàng ...
                                    Về Lại Phố Xưa
                                 Tác giả: Phú Quang

ÔNG TÀU BÁN PÁNH PÒ

Có những người Tàu ly hương từ thời ông vải ông cố chúng ta. Họ sống ở Việt Nam quá lâu nên tuy nói tiếng Tàu mà họ vẫn dùng tiếng Việt như tiếng mẹ đẻ. Ai cũng biết người Tàu thích mua bán; ví dụ quanh chợ Quảng Trị có những tiệm người Tàu. Nhưng không phải người Tàu nào cũng mua bán lớn như ở chợ Quảng Trị. Có mấy ông Tàu quanh năm suốt tháng vẫn trung thành với cái nghề thủ công của mình không hề thay đổi.
Đó là lý do người viết muốn dùng chữ "pánh pò" thay cho bánh BÒ

Thứ Hai, 23 tháng 9, 2019

LOÀI BƯỚM ĐONG ĐƯA - Trần Mai Ngân




    LOÀI BƯỚM ĐONG ĐƯA 

Buổi sáng rỗi rảnh tôi ngồi ngắm hoa, ngắm bướm!
Những con bướm ngũ sắc đẹp rực rỡ dưới ban mai. Nó bay lượn vòng quanh những bông hoa vừa nở toả hương thơm ngát!
Những bông hoa thỉnh thoảng rung rinh theo những cơn gió đu đưa nhè nhẹ... thêm phần quyến rũ bướm ong.
Những con bướm cứ vờn quanh hoa... rồi xếp xoè cánh... có đôi khi đôi cánh như đang run lên!
Bướm hoa sáng nay là một bản giao hưởng tình ca thật đẹp!
Cứ thế hoa rung rinh trong nắng trong gió, còn bướm cứ chập chờn khi đậu lên hoa , rồi bay... rồi đậu...
Cuối cùng cũng đến phút giây đẹp nhất. Bướm và hoa hoà vào nhau là một! Đôi cánh của bướm run lên, bướm bám chặt vào hoa đang cong lên rồi oằn xuống theo từng nhịp run của bướm! Tình yêu hoa bướm có phải là đây!

Bướm đã no say mật ngọt của hoa và bướm phải đến lúc bay đi... Có những con bướm vội vã bay ngay, cũng có những con bướm trước khi bay sang hoa khác còn chút luyến tiếc dư hương nên chập chờn vài vòng bên bông hoa. Cuối cùng thì nó cũng bay đi!
Cuộc tình bướm hoa ngắn ngủi đến thế sao, mà thật đẹp!
Bài tình ca của bướm và hoa đã tạo cho thiên nhiên một bức tranh tuyệt vời!
Tuyệt vời vì sự gặp gỡ vô tình và kết thúc nhẹ nhàng. Bướm thảnh thơi bay đi, hoa vẫn đấy sống tiếp đời hoa của mình cho đến tàn phai mà không hề buồn hay oán trách!

Chợt nghĩ, còn cuộc đời thì sao?
Tình yêu thì sao?
Ôi ! Là bướm là hoa, có phải ?
Mà thôi đừng hỏi vì sao... “vì sao ta yêu nhau... vì sao môi anh nóng, vì sao tay em lạnh...” như trong bài hát Khúc Thuỵ Du...
Hỏi vì sao cũng là đã trả lời vì sao, vì sao rồi!

                                                                                  Trần Mai Ngân

NHƯ MỘT CHUYỆN TÌNH - Huỳnh Công Toàn


             
                                      Tác giả Huỳnh Công Toàn


                NHƯ MỘT CHUYỆN TÌNH

Chị Thảo là bệnh nhân đầu tiên của tôi, năm đó tôi học năm thứ tư trường Y, tôi gặp chị khi thực tập lâm sàng ở khoa Nội. Chị Thảo hơi gầy, dáng mảnh mai, mái tóc dài ngang lưng, khuôn mặt thanh tú, một chút kiêu sa. Cho đến giờ tôi vẫn nhớ giọng nói của chị, giọng nói "rất Huế" mà sau này tôi thường giật mình khi nghe giọng Huế đó trên cao nguyên lộng gió này, chị mới tốt nghiệp đại học sư phạm và sắp sửa đi nhận nhiệm sở ở xa. Có lẽ vì bệnh nên chị chưa đi được.

KHÚC RU TRĂNG - Thơ Văn Công Toàn


   
        Nhà thơ Văn Công Toàn (Hoài Phong Trần)


KHÚC RU TRĂNG

Lời ru kín mặt đất bằng
Để ta ru với ánh trăng bây giờ
Phải đâu khúc hát vu vơ
Dưới trăng ai dễ hững hờ được sao ?

Mênh mông biển sóng ba đào
Tràn trên biển mặn ngọt ngào là em
Dưới trăng biển lại dịu mềm
Biển trăng như chiếc nôi êm đất bằng

Đất đai có lúc cỗi cằn
Để ta ru với ánh trăng đang chờ
Bắt đầu từ những câu thơ
Người ru mặt đất và mơ sao trời

Tình ta như biển chẳng vơi
Yêu em nên đã một thời ru trăng
Lời ru kín mặt đất bằng
Cùng trời cuối biển mấy tầng thanh âm !!!

                                     Văn Công Toàn
                                  (Hoài Phong Trần)

CÔ GIÁO PHAN THỊ LAN, MỘT BUỔI GẶP KHÓ QUÊN - Võ Cẩm


                    
                        Tác giả bài viết Võ Cẩm


CÔ GIÁO PHAN THỊ LAN, MỘT BUỔI GẶP KHÓ QUÊN

Những năm cuối học Nguyễn Hoàng, trên đường từ Sãi lên tỉnh, sáng nào tôi cũng gấp chị trên chiếc xe đạp cũ không mấy đẹp.
Dù gặp chị nhiều lần, chưa học chị một giờ, chưa dám hỏi thăm chị một câu nên khoảng cách giữa cô trò khá xa. Tôi nhỏ thua chị vài tuổi.

Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2019

MÙA HẠ XƯA - Thơ Phong Nguyễn


   
                    Tác giả Phong Nguyễn


MÙA HẠ XƯA

Tháng tư rồi...
nỗi nhớ cứ đầy lên
Để hoa phượng sắc chiều phơi nắng hạ
Con đường chia hai dãy trường là lạ
Cớ chi buồn niu níu bước chân em
Gió sông Hương pha chút hạ nên mềm
Lay tóc mái, em bềnh bồng rứa đó
Vành nón lá che nghiêng chiều bỡ ngỡ
Phong thư tình trao vội góc hoa viên
Em không nói cứ lặng lẽ đứng yên
Mà khóe mắt đã lăn tròn ngấn lệ
Cành phượng tím sắc hoa buồn đến thế
Vẫn vô tình buông rủ xuống đôi bên

Tháng tư rồi...
nắng đã se sắt thêm
Mà răng bỗng nghe lòng như tê tái
Đường phượng bay dửng dưng mà xa ngái
Biệt ly rồi năm tháng có hoài tên
Huế xưa ơi!... vẫn gác tía... Đài đền…
Vẫn thành quách...Vẫn rêu phong… Cổ kính
Và có em cõi lòng luôn giấu kín
Nét trầm tư... U nhã... Đến vô biên
Con đường nớ ! Hôm ni hoa mộc miên
Chắc đã rộ thắm hồng nơi cồn dã
Em có buồn khi mình về đôi ngã
Nợ sách đèn thôi trả với bút nghiên

Tháng tư về...
Ta nhớ tháng tư riêng
Chừ quay lại... Đã bạc đầu theo hạ
Huế mãi rứa... Cứ buồn thương là lạ
Còn mình ta… xin trả... Tuổi hoa niên...

                                     Phong Nguyễn
                                      (27- 5- 2019)

TIỄN NGƯỜI ĐI PHƯƠNG NAM - Thơ Văn Công Toàn


     
               Nhà thơ Văn Công Toàn (Hoài Phong Trần)


TIỄN NGƯỜI ĐI PHƯƠNG NAM

(Thân tặng các bạn Nguyễn Thông - Tạ Quang Sơn - Đoàn Phú ... Cùng bạn bè CHS QH đang sinh sống tại Sài Gòn và các tỉnh Phía Nam)

Mùa xuân hành Phương Nam
Nhớ người xưa sắc chàm
Vượt đèo cao chim kêu vượn hú
Đất Miền Trung bão lũ gian nan

Đường vào Nam mênh mang
Trời Miền Nam nắng xuân nồng nàn
Ta đi thăm thẳm trùng dương mộng
Tri kỷ choàng vai rượu uống tràn

Rượu giữa giang hà không vơi cạn
Bạn ta nào ta cùng bạn ngất ngây
Ngã rẻ quanh co ta tìm khung trời rộng
Canh cánh chợ đời bao nỗi đổi thay

Đi ta đi không để tơ hồng vướng
Lòng sao còn ngoảnh lại xứ cố nhân ?
Đi ta đi không đợi mùa hoang tưởng
Sao hồn ta vọng ngưỡng ánh thiên thần

Thần giới thần tiên thần tục lụy
Thần linh hạ thế nhớ ta chăng ?
Phương Nam ơ hờ Nam Phương hỡi
Cuối đất cùng trời còn gió trăng !

Đầu bạc đốm ta đi tình chưa trọn
Ta còn bay qua vòng xoáy tào khê
Xoáy khúc giữa để hai đầu phấp phỏng
Xoáy vào tim thuở Quốc Học bạn bè !

Tôi từ Sài Gòn về
Anh tìm Phương Nam đến
Chưa hẹn đã chia tay
Nhớ nhau ngày gặp lại

Phương Nam hề Phương Nam mê mải
Có mấy người đi tung cánh hải hồ
Rượu chưa say thơ ngâm hoài đưa tiễn
Huế khuất dần phía đèo biển Lăng Cô...!!!

                                  Văn Công Toàn
                                (Hoài Phong Trần)

BAY LÊN NHỮNG MẶT TRỜI - Thơ Phan Quỳ


    


BAY LÊN NHỮNG MẶT TRỜI    
                                          
Tôi ru giấc ngủ cho riêng tôi
À ơi mấy bận, khép mi rồi
Cơn mộng đưa tôi về viễn xứ
Đưa hồn phiêu lãng những xa xôi.

Tôi thấy tôi trôi giữa cuộc trần
Buồn vui thôi đã đủ tháng năm
Chua xót, đắng cay đắp thành núi
Vai gầy gánh nặng mấy trở trăn.

Tôi nghe Người gọi thoáng tên tôi
Vương chút mến thương chút ngại ngần
Tôi xin đáp lại bao trân quý
Từ cõi mộng nào tôi hoá thân.

Tôi tìm thấy tôi giữa điệu, vần
Bên đời cất tiếng với tha nhân
Ai đó đi qua, ai dừng lại
Một chút chân tình, chút cảm thông.

Tôi về cơn mộng của riêng tôi
Có tiếng ai đưa những ru hời
Không còn giấc ngủ cô đơn ấy
Tôi thấy bay lên những mặt trời.

                                 Phan Quỳ

CHIỀU THU LÁ ĐỎ - Thơ Nguyên Lạc


   


CHIỀU THU LÁ ĐỎ

Giọt tim nào rơi lòng em nức nở
Đâu phải cỏ cây anh cũng có tim sầu
Phiến gió chiều nay lay động nụ trúc đào
Rơi về phương ấy khúc ca dao buồn

Đâu phải cỏ cây anh cũng có tim buồn
Lệ đỏ lá chiều thu phong mắt thẫm
Nghe trong hồn vỡ bờ sóng động
Lạnh một dòng xót nỗi tàn phai!

Đúng là em chẳng phải là ai!
Tà huy đổ bóng dài tóc xõa
Điệp khúc chiều tiếng ai nức nở
Đâu phải cỏ cây anh cũng là người!

                                   Nguyên Lạc

Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2019

TRẬN CHIẾN CHƯA NGƯNG: ĐOẠN TRƯỜNG TÂN THANH VÀ KIM VÂN KIỀU TRUYỆN # 3 - Nguyên Lạc


     

TRẬN CHIẾN CHƯA NGƯNG: ĐOẠN TRƯỜNG TÂN THANH VÀ KIM VÂN KIỀU TRUYỆN # 3
                                                                                      Nguyên Lạc

Phần 3

KIM VÂN KIỀU TRUYỆN THANH TÂM TÀI NHÂN

Như đã biết ở phần 2, từ thời vua Minh Mạng đến đầu thế kỷ 20 cuốn văn xuôi Kim Vân Kiều Truyện ghi tên Thanh Tâm Tài Tử, và ta đã thấy rõ 4 chữ này ở bản chụp bìa lưu tại Paris. Đó là bản ông Trương Minh Ký trao cho Abel des Michels 1884. Cuốn Kim Vân Kiều này, 478 trang, bảo quản tại Paris, được sao chép bởi Đại học Yale, và lưu trử tại thư viện QG mã số A 953 do Viện Viễn Đông Bác cổ chụp từ Pháp, thời Pháp thuộc.
Tựa đề ghi tên Thanh Tâm Tài Tử (4 chữ nhỏ ở giữa). Không biểt vì sao ai đã đổi chữ Tử thành chữ Nhân sau này? Chữ tử: làm sao viết ra thành chữ nhân: ? (Xem hình chụp bìa lưu tại Paris: Kim Vân Kiều – Thanh Tâm Tài Tử- quyển 1 ở dưới)

UỐNG RƯỢU VỚI BẠN HIỀN - Thơ Kha Tiệm Ly


   


UỐNG RƯỢU VỚI BẠN HIỀN

Chẳng đủ tiền xe nên lâu lâu gặp lại,
Rượu rót xoay vòng, cứ hai đứa cưa hai
Đừng ham nhậu mà mần nguyên một cái
Thì mấy tua sẽ ‘hộc máu Anh Đài!”

Bọn chúng ta không thằng nào là tiến sĩ,
Nên chẳng dám ba hoa nói chuyện trời ơi.
Mà bày đặt búa xua bằng tiếng Tây tiếng Mỹ,
Thỉnh thoảng giận đời tức khí “xổ nho” chơi!

Cũng chẳng thằng nào là quan to, quan nhỏ.
Nên chẳng quan tâm xây ngàn tỷ một tượng đài.
Cũng chẳng thèm làm những công trình quy mô rồi bỏ xó,
Vơ vét tỷ tỷ đồng bèn kiếm cách gút bai! (good bye)

Bọn chúng ta cũng chẳng thằng nào là văn sĩ,
Nên không sợ người coi, rồi hả miệng hả răng cười,
Chẳng thằng nào biết làm bút điếm, bút hèn, bút bồi, bút đĩ,
Chỉ lúc ngà ngà hứng chí viết chơi thôi.

Bọn chúng ta cũng chẳng ai được gọi là... “sĩ sĩ”
Nên chẳng ra gì dưới mắt các danh gia.
Mình chẳng sợ ai lầm thiên thần thành ác quỷ.
Giữa cuộc đời Phật Phật ma ma!

Bọn chúng ta chỉ là phường cơm rau, áo vá,
Uống nước mắt quê hương, xỉn xỉn vỗ bình ca.
Vậy mà biết thương đồng bào miền trung đói lả,
Đau đáu cõi lòng khi tổ quốc mất Hoàng Sa!
Thôi bỏ đi, chuyện đời, chuyện nước,
Rót nữa thêm, đêm vẫn còn dài.
Cứ cạn chén, mình say rồi mai tỉnh,
Còn hơn những thằng không uống, suốt đời say!

                                                     Kha Tiệm Ly

Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2019

UỐNG RƯỢU - Thơ Trần Mai Ngân


    


UỐNG RƯỢU

Một ly rượu sáng trăng rằm
Một ly rượu dẫn về quanh cõi đời...
Một ly rượu uống gọi người
Quên quên nhớ nhớ khóc cười chính tôi

Một ly tình bạc như vôi
Sầu đong đầy chén đơn côi say mềm
Con trăng đứng ở ngoài thềm
Cười tôi ngốc nghếch lại thêm dại tình!

Thôi thì tự chuốc say mình
Đêm nay, đêm nữa...vẫn hình bóng xưa!

                                       Trần Mai Ngân

MỘT THỜI KẸO XÓC - Đinh Hoa Lư



                                                    Dĩa kẹo xóc


    MỘT THỜI KẸO XÓC
    (Cám ơn bạn Trần Tài đã nhắc Kẹo Xóc Trường Nam Quảng Trị)

Những đứa học trò Trường Nam Quảng Trị làm sao quên được kẹo xóc Ôn Phổ?
Có nhiều điều đáng nhớ cho các cậu nam sinh (xin mở ngoặc ra đây không có các cô), đó là hai cái cổng trường. Nhộn nhịp nhất là cổng sau ngó ra đường chính Trần Hưng Đạo. Cái cổng chính ngó ra bờ sông ít ai đi, tuy là chính nhưng nó quạnh hiu nhất.

MÙA ĐI - Thơ Phan Quỳ


   


MÙA ĐI

Ta chở mùa đi trên vai nhỏ
Thương nhớ hao gầy một ý thơ
Ai mang ngày mộng về xa ngái
Để lại phương nầy những ngẩn ngơ.

Ta đếm mùa đi mấy vội vàng
Đông tàn, ngày hạ đến xuân sang
Thu phai, nắng nhạt lên màu má
Chiều rơi tĩnh lặng với thênh thang.

Ta thấy mùa đi với hương ngàn
Tay mềm khôn níu đc thời gian
Một mai soi bóng, nhìn không nói
Ta vuốt tóc buồn, nhớ mênh mang.

Ta gọi mùa đi, gọi mùa đi
Đã quá xa xôi buổi xuân thì
Một cõi thinh không giữa đời vắng
Ta ngồi... thôi biết nói năng chi.

Ai đem ngôn ngữ về đâu tá
Chỉ nghe cây lá mãi thầm thì
Hương yêu còn đọng mềm sương khói
Tóc xoả vai buồn hoen ướt mi.

                                            Phan Quỳ