Nhà thơ Phan Quỳ
THƠ
PHAN QUỲ
Em về một thuở hồng hoang
ấy,
Khúc nhạc tiêu dương bỗng
dâng mùa,
Ta nghe hồn lặng chìm con
sóng,
Bóng nhỏ nghiêng nghiêng
vạt nắng vừa.
Em mang tình mộng vào
nhân thế,
Trong cõi miên man những
kiếm tìm.
Mắt chiều ngơ ngác nhìn
đêm tối.
Ta về hiu quạnh nhói lên
tim!
Em đi đường cũ còn in dấu,
Ghềnh thác đa đoan trải
gót mềm.
Mưa gió bao lần lên vai
nhỏ,
Mơ chốn hiên ngoài chút nắng
lên.
Em hởi, ngây thơ ngày
tháng mộng,
Hao mòn tay với tuổi xanh
xưa,
Ta mang trăn trở vào hư ảo,
Bên đời ai gọi để ai thưa
???
Phan Quỳ