Nhà
thơ Nguyễn Thành Tâm
CON
ĐI TÌM LẠI MÌNH
Quá nửa đời con chợt biết
thương mình
Bỏ hành trình hư danh con
về bên mẹ
Chút nắng đầu mùa chưa đốt
khô cây cỏ
Đã thấy lòng cháy khúc hạ
sang
Con thả mình vào chốn
mênh mang
Nghe tiếng gà, trưa bình
yên đến lạ
Con về đun lại bữa cơm bằng
lửa rạ
Gội tóc bằng hoa lá làng
quê
Con về bỏ giày cao gót chạy
dọc triền đê
Thèm thả cánh diều mải mê
dĩ vãng
Con về ôm mẹ xin một ngày
quên mình đã lớn
Quên bộn bề phía thành phố
xôn xao
Tìm bình lặng
trong mùi mồ hôi áo mẹ tự
thuở nào
Ứa nước mắt khói lam chiều
vờn quanh xóm
Vui thắt lòng tiếng làng
quê chộn rộn
Quá nửa đời con lại đi
tìm con
Ở thành phố
con lạc mình mẹ ạ
Thành phố ồn ào vội vã
Con trầm mình trong câu
thơ rơi
Chẳng biết tại sao con
làm thơ mẹ ơi
Câu thơ rơi ngay trang
Toán con đang viết
Đi qua bão giông con nào
đâu biết
Sẽ có lúc ngồi mải miết
làm thơ
Những câu thơ chưa biết
luật bao giờ
Cứ xối xả như mưa mùa nước
lũ
Như khát vọng ngàn đời
chưa đủ
Mà cũng chỉ là ảo vọng rồi
thôi
Con về nhìn mẹ tảo tần để
lau giọt lệ rơi
Lại đức hạnh như lời mẹ dạy
Nhặt khói lam chiều, gom
tiếng quê vời vợi
Con mang đi để không lạc
giữa thị thành
Nguyễn
Thành Tâm
(Viết đầu năm
2016)