BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2020

THƯƠNG ĐỦ MẤY NGHÌN NĂM – Thơ Nguyễn Thành Tâm


   
            Nhà thơ Nguyễn Thành Tâm
                            (Đại Ngàn)
            
                         
THƯƠNG ĐỦ MẤY NGHÌN NĂM

Ôm em đi
Giữa muôn ngàn xa cách
Vết thời gian đỏ mắt những ngược dòng
Ta nợ ta những khuyết đầy hư thực
Có góc nào không xước vết trầm luân

Hôn em đi
Giữa muôn vàn nghịch lý
Đáo hạn tình tự thuở hồng hoang
Ta nợ quên bao lần trở lại
Bàn tay này, chúa khắc vết làm tin

Có lẽ nào
Thử thách đến nghìn năm
Bát canh "Mạnh Bà" xa xót
Nhìn nhau cam lòng cách biệt
Ta nợ ta mâu thuẫn những an bài

Có lẽ nào
Chỉ chạm thơ thôi
Mạnh mẽ bên đời chỉ toàn câu chữ
Chẳng dám mở lòng, nghiêng rơi do dự
Ta lại chờ - nguyên vẹn một hồi sinh

Ôm em đi
Thương đủ mấy nghìn năm
Đừng uống hết bát canh khi qua dòng sông ấy
Đêm nay sen đẹp bên hồ. Ta hẹn lại
Chờ nhau - một kiếp nữa - luân hồi!

                                       Nguyễn Thành Tâm

Thứ Tư, 13 tháng 5, 2020

NHÀ THƠ NGUYỄN KHÔI - Thơ Chu Vương Miện


        


NHÀ THƠ NGUYỄN KHÔI

Trần ai khoai củ
Theo bước chân Tây Tiến
Quang Dũng Thượng Lào
Mừng Lát Mường Hoa Mường Tè
Đồng Văn Mèo Vạc
Quê hương H’Mông Miêu Mèo
Người sau kẻ trước
Ruột tượng địu gạo nặng hai vai
Khiêng pháo qua đèo Tà Lặc
Thở dốc dở sống dở chết
Than “đời như con củ kak”
Giữa Sơn La và Lai Châu
Sương sớm vùng Châu Mộc
Sốt rét ngã nước
Bụng ỏng da chì
Chín đi về một
Rải rác biên cương mồ viễn xứ  “thơ QD”
Một thủa một thời nằm gai nằm đất
Cơm nắm muối vừng
Măng giang măng tre măng trúc
Vài năm về lại quê nhà
Lại leo qua đèo Ta Lặc
Vừa mệt
Vừa khát nước
Vừa khóc

                            Chu Vương Miện

“THẾ GIAN SAY” VÀ PHIẾM CHỈ TRÒ ĐỜI - Nguyễn Bàng


                  
                               Tác giả Nguyễn Bàng


       “THẾ GIAN SAY” VÀ PHIẾM CHỈ TRÒ ĐỜI

Thế Gian Say gọi là cuộc rượu một người cũng được hay cuộc rượu hai người cũng được. Một người vì bài thơ là lời của Đặng Xuân Xuyến nói về thế gian say. Hai người vì bài thơ có đề tặng nhà thơ Hoàng Xuân Hoạ khiến ta có thể hiểu là hai thi nhân đã đối ẩm với nhau rồi phiếm đàm về thế gian say và sau cuộc rượu thì nhà thơ họ Đặng ghi lại gửi tặng nhà thơ họ Hoàng. Dù hiểu cách nào thì Thế Gian Say cũng là một phiếm đàm về cái say rượu của người đời:

Thế gian say đòi đập chén trở cờ
Thế gian cười.
Thế gian khóc.
Thế gian mơ

Người đời say đòi “đập chén trở cờ” rồi cười, rồi khóc, rồi mơ, rồi thêm nữa:

Ngật ngưỡng bước.
Khành khạch cười.
Chửi cha thiên hạ dở!

Tôi từng nghe, cũng chính người đời đã phân ra ba loại say lớn trong thế gian: Loại thứ nhất, say như khỉ, hết “nhảy múa rồi đến ca hát hay chửi bới”, loại thứ hai, say như lợn, “nặng nề, trì trệ và muốn ngủ”, loại thứ ba, say như dê, “không có đầu óc, nhưng dâm đãng”.

Thế gian say trong thơ Đặng Xuân Xuyến thuộc loại thứ nhất, say rồi chửi cha thiên hạ. Thế thì có sao, thưa hai nhà thơ Đặng xuân Xuyến và Hoàng Xuân Hoạ? Chí Phèo kia, khi say hắn đã chửi tuốt luốt đấy thôi: “Hắn vừa đi vừa chửi. Bao giờ cũng thế, cứ rượu xong là hắn chửi. Bắt đầu hắn chửi trời. Có hề gì? Trời có của riêng nhà nào? Rồi hắn chửi đời. Thế cũng chẳng sao: đời là tất cả nhưng chẳng là ai. Tức mình, hắn chửi ngay tất cả làng Vũ Đại...”. Nhưng Chí Phèo chửi cả làng Vũ Đại đã thấm gì so với Trương Tửu và bạn ông khi say:

Chửi Đông, chửi Tây chửi tất cả

Hình như hai nhà thơ họ Đặng và họ Hoàng rất tương đắc khi chê “Thế gian say đòi đập chén trở cờ”. Tôi tra từ điển “trở cờ” nhưng không thấy mà chỉ có “trở” được định nghĩa “Đảo ngược vị trí đầu thành đuôi, trên thành dưới, trái thành phải hoặc quay ngược lại đi hướng khác”. Dù thế nào trở cờ cũng là xấu. Cái chén nó vừa đựng rượu cho mình uống giờ say đòi đập nó, không xấu thì là gì?

Bài thơ Thế Gian Say hay nhất ở câu cuối:

Rượu ba xu. Thế gian hóa thằng rồ!

Ngày xưa, tiền chi tiêu trong dân chúng là tiền gián, với một quan là 360 đồng, dưới đồng là hào, dưới hào là xu rồi đến chinh và kẽm. Ca dao Việt Nam có nhắc đến người nội trợ đi chợ:

Một quan tiền tốt mang đi
Nàng mua những gì mà tính chẳng ra
Thoạt tiên mua ba tiền gà...

Ngày nay, đồng tiền Việt Nam được lưu hành trong dân chúng, thấp nhất là tờ giấy bạc một nghìn đồng. Nhà thơ Nguyễn Khôi có kể về vợ mình đi chợ:

Nửa triệu tiền tốt mang đi
Em mua những gì?- máy tính thẩm tra

Xem vậy, rượu ba xu thời nào cũng là thứ rượu rẻ tiền nhất. Nên cái đáng cười người đời là đã phải uống cái thứ rượu mạt hạng ấy mà không biết mình là ai lại đòi đập chén trở cờ rồi cười, rồi khóc, rồi mơ và chửi thiên hạ để chính thế gian gọi là thằng rồ. Nhưng trong cái đáng chê cười ấy cũng nên có chút lòng thương xót vì họ toàn là dân nghèo khốn khó. Những kẻ giàu sang chơi những loại rượu Sake, Shochu, Whisky, Chivas… dẫu có say điên đảo vẫn có kẻ hầu người hạ và có ai dám bảo chúng hoá thằng rồ đâu. Bởi ở đời này, “ông” nào nói to, “ông” nào nhiều tiền thì “ông” ấy đúng!

Vả lại:

Thế gian còn dại chưa khôn
Sống mặc áo rách chết chôn áo lành

Vậy phiếm đàm về thế gian say thì cứ phiếm nhưng đừng quá chê trách họ.

NHỮNG BÀI THƠ TỨ TUYỆT CỦA NGUYÊN LẠC


       
                      Nhà thơ Nguyên Lạc


NHỮNG BÀI THƠ TỨ TUYỆT

1. Tím Cả Đoạn Trường

Sương rơi trắng cả con đường
Em rơi tím cả đoạn trường trong anh!
Tinh đầu sương khói mong manh
Nhân sinh dâu bể nỗi lòng trăm năm!

2. Nụ Cười

chợ đời gom nhặt sân si
lên chùa vấn Phật có gì đổi cho
mĩm cười hai chữ âu lo
về nhà mẹ hỏi ... Cười to thế à

3. Căn Bệnh Tình Yêu

Tình yêu căn bệnh lạ lùng
Ai mà nhiễm phải không khùng cũng điên
Điên thì ta hãy cứ điên!
Yêu thì ta cứ! Không tình sống chi?

 4. Tội Cho Qua

Gió lay rụng trái mù u
Giận ai bậu nói đi tu cho rồi?
Tội cho qua lắm bậu ơi!
Bậu đi tu chắc sự đời qua xong!

5. Cuộc Tang Thương

Chim quyên khản cổ khóc trùn
Anh hùng mạt vận lên rừng đốt than
Khói than che mất trăng vàng
Nhân sinh thống hận cuộc tang thương nào

6. Đêm Độc Ẩm Bên Hồ

Huơ tay khuấy bóng trăng vàng
Sao nghe tâm buốt vô vàn nỗi ai
Ngâm câu "đoạn thuỷ " vẫn hoài [*]
Nghiêng bầu uống cạn thở dài hư không!
...

[*] Trừu đao đoạn thủy thủy cánh lưu/ Rút dao chém nước, nước càng chảy mạnh (Lý Bạch)


7. Tiếng Vọng Chiều

Hắt hiu trĩu nặng tà huân
Ngút xa não vọng lũng ngàn câu thơ
"Nghìn năm mây trắng hững hờ"
Có không tâm động bến bờ tử sinh

8. Hoa Tím Bằng Lăng

Bằng Lăng hoa tím tôi về
Tìm em chỉ thấy lời thề đã phai
Đâu xưa áo trắng tóc dài ...?
Mùa hè sao lạnh tím ai nỗi lòng!

9. Quỳnh Mơ

Đêm em về với tôi
Đóa quỳnh mãn khai đợi
Hương quỳnh ngọt đẫm môi
Để ngày đừng mong đợi

10. Quên Chưa?

Níu tay người hỏi thu phai?
Thưa em thu đó vẫn hoài thu xưa!
Níu mây trời hỏi quên chưa?
Xuân thu hương sắc đủ vừa trăm năm!

                                       Nguyên Lạc

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2020

CÔ ẤY... – Thơ Trần Mai Ngân


    


CÔ ẤY... 

Đã bao lần...
Anh muốn nói với em về... “cô ấy”...
Nhưng...
Cứ ngập ngừng nỗi sợ hãi trong anh
Tuổi Năm Mươi anh không ngỡ được rằng
Tim rộn rã... tình yêu không nghĩ đến!

Rồi tháng năm dần qua như thắp nến
Cuộc tình xa thêm tuổi gấm thêu hoa
Với em, con... anh vẫn là chồng, cha...
Nhưng trái tim đã chia thành lối rẽ...

Có những đêm...
Em ngon giấc - anh nằm bên lặng lẽ
Giấu tiếng thở dài... anh nhớ cô ta
Cố nụ cười mà ánh mắt nhoà xa
Cô ấy nói: ta là điều không thể!

Và lần cuối rời xa nào đâu dễ
Nhưng quyết tâm... đến đi cũng âm thầm
Em ạ!... anh không lỗi cũng không lầm
Ngôi nhà mình vẫn màu hồng hạnh phúc!

Cô ấy xa... gửi lại lời cầu chúc
Cho chúng mình hạnh phúc đến trăm năm
Anh đau lắm nỗi buốt giá xa xăm
Như những vết dầm trong tim cứa máu...

Ngày tháng, tháng ngày trôi qua đau đáu
Ở trong anh mãi hình bóng cô ta...

                                       Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2020

KHÔI ĐÌNH BẢNG, NGUYỄN KHÔI - Thơ Chu Vương Miện


       


KHÔI ĐÌNH BẢNG

Đời là con số 0
Cát bụi hoàn bụi cát
“Thơ Nguyễn Khôi”

Chả còn sót lại gì ?
Ngoài cái đèo Tà Lặc
Khác xa đèo Đà Lạt
Đang chờ ngày ra đi
Đang chờ người vĩnh biệt
Thơ văn làm cho vui
Xếp ngang cơm nếp nát
Sống càng già càng mệt
ở mãi lầu 13
y bồ câu nhà nước

Thơ làm cho đỡ buồn
Giống gạo tẻ gạo nếp
Đang giữa tám bó gập
Nhìn trời xanh quá cao
Nhìn đất đen quá thấp
Mọi thứ như phù vân
Bùi mù bay quá gấp

Thứ Bảy, 9 tháng 5, 2020

ĐỜI SỐNG TÌNH DỤC QUÁI ĐẢN CỦA “HOÀNG ĐẾ” MAO TRẠCH ĐÔNG - Đoàn Mạnh Thế


                
                          Dịch giả Đoàn Mạnh Thế


ĐỜI SỐNG TÌNH DỤC QUÁI ĐẢN CỦA “HOÀNG ĐẾ” MAO TRẠCH ĐÔNG

(Đoàn Mạnh Thế lược dịch từ “Tình dục, dối trá và chính trị” của tác giả Pierre Lunel, nhà xuất bản L’Archipel, Paris 2012)

Mao Trạch Đông - vị “tân hoàng đế đỏ” - muốn được lưu danh theo truyền thống các hoàng đế Trung Quốc, nhất là truyền thuyết trường sinh bất tử nhờ quan hệ với một ngàn thiếu nữ đồng trinh. Mao hy vọng theo gót được vị tổ sư này. Mao say mê thu thập tất cả những tin tức loan báo việc phát hiện các loại dược liệu giúp hoạt động tình dục cho đến chín mươi tuổi.

DẤU XƯA TUY PHONG, BÌNH THUẬN - Phan Chính


           


DẤU XƯA TUY PHONG, BÌNH THUẬN

Qua ngữ liệu, nguồn gốc địa danh của một vùng đất người ta có thể hình dung được một phần nào quá trình hình thành và những dấu tích có giá trị lịch sử mà thời gian đã dần dần đánh mất. Tuy Phong ngày nay được biết đến là một nơi địa đầu của tỉnh Bình Thuận, khắc nghiệt của nắng gió nhưng được thiên nhiên bù đắp lại bằng nhiều di tích, danh thắng luôn là những dấu ấn vừa lôi cuốn vừa lạ lùng. Thời gian từ phủ nâng thành tỉnh Bình Thuận vào năm Minh Mạng thứ 13 (1832), chia làm hai phủ Ninh Thuận và phủ Hàm Thuận, cùng lúc lập thêm 2 huyện Tuy Phong và Tuy Định (theo tổ chức hành chính bấy giờ huyện trực thuộc phủ). Năm 1836, phủ Ninh Thuận (thuộc tỉnh Bình Thuận) có 2 huyện An Phước, Tuy Phong. Huyện Tuy Phong có 4 tổng Bình An, Nghĩa Lập, Tuy Tịnh và tổng đảo Phú Quý (Thuận Tĩnh) gồm 10 đảo lớn nhỏ.

CHÙM THƠ "TA VỀ..." CỦA LÊ VĂN TRUNG


       


TA VỀ
Bài 1

Ta về trắng cả hai tay
Gánh đời nghiêng nặng bờ vai muộn phiền
Ta về trắng cuộc tình duyên
Phố xa lạ phố, người quên, lạ người

Sầu chao nghiêng mái hiên đời
Sầu rơi như chiếc lá bùi ngùi rơi
Ta về, tàn cuộc rong chơi
Chuyến tàu muộn, không còn ai, ga buồn

Ta về lỡ cuộc trăm năm
Lối xưa vàng úa tím bầm dấu rêu
Nhói lòng buốt một tiếng kêu
Nghe rơi rụng cả bóng chiều đời ta.
                                   

ANH VÀ EM - Thơ Phan Quỳ


    
                 Nhà thơ Phan Quỳ


ANH VÀ EM

Em là hoa buổi sáng,
Anh thành nắng ban mai,
Nắng lên hoa sắc thắm,
Nắng tràn cõi thiên thai.

Em là nhành phượng vĩ,
Anh hoá chú ve sầu,
Hai ta thành tri kỷ,
Hò hẹn đến muôn sau.

Em là hạt mưa mau,
Anh thành biển hồ sâu,
Mưa êm trong lòng biển
Đôi mình mãi trong nhau.

Em là mây trắng bay,
Anh thành trời cao rộng
Thênh thang em có hay
Lòng trời reo như mộng?

Ơi cơn mộng một đời
Anh ấp ủ khôn nguôi
Đêm ơi xin đừng thức
Để em mãi trong tôi.

                Phan Quỳ

THOÁNG HƯƠNG XƯA, KHOẢNH KHẮC SÂN TRƯỜNG - Thơ Văn Thiên Tùng


    
   

THOÁNG HƯƠNG XƯA

Bao tâm tư lắng sâu giờ chợt lại
Dìu ta về tìm lại thoáng hương xưa
Vòng tay học trò - kể mấy cho vừa
Ngần mơ ước ngất ngây miền ký ức

Tuổi chúng mình với những gì có được
Bao yêu thương từ bè bạn - cô thầy
Chuyện đùa vui - hờn giận vốn chất dầy
Ngày hai buổi bên nhau thật trìu mến

Biết giờ đây lắm điều không ngờ đến
Từng cuộc đời - mỗi phận kiếp khác nhau
Giữa phong ba bão táp nhuốm muôn màu
Hay tất tả giữa dòng đời xuôi ngược

Những cánh chim di mãi hoài lạc bước
Đăng đắng tấc lòng - chan chát bờ môi
Thương quê cha - nhớ đất mẹ bồi hồi
Nhưng vẫn vượt qua muôn vàn khắc khoải…

Có lắm điều cố lãng quên nhưng lại…
Đâu đó hoài vương - luống đỗi nghẹn ngào
Trong cổng trường ươm mộng đẹp thanh tao
Gom thành chuổi - giờ đây đọc chợt biết

Trang lưu bút ngây ngô nhòa nét viết
Lá thư tình đỏng đảnh - hỏi tình chi?
Chữ mến thương như rứa - dệt thêu gì
Tình là lạ… là tình yêu chớm nở…

Những cuộc tình gắn liền trang sách vở
Vốn đeo mang tận góc bể chân trời
Để giờ đây tiếc ngẩn, tiếc ngơ hoài
Bởi tiếng yêu… giản đơn sao bỏ ngỏ

Lòng dặn lòng chớ vượt sang vạch đỏ
Giữ vạch xanh tươi thắm một khung trời
Giữ sắc hồng đơm hương tỏa ngời ngời
Âm thầm nhớ - đơn thương tình mới đẹp…

Những câu mến quen rồi đâu dễ khép
Ấy và tôi cùng lứa lại đồng trang
Cớ chi ta lại vội chuyển bậc sang
Để vơi chất hồn nhiên đang tầm với

Ta về lại lục tuổi thơ diệu vợi
Thoáng hương xưa đâu đó vướng vương lòng
Mấy mươi năm ta hằng ước - hằng mong
Gặp lại ấy… chút chút thôi ấy nhé!

Gặp lại để trao bớt đi cho nhẹ
Những trang thư ôm ấp tự bao giờ
Những vần thơ tình ý… vốn đợi chờ
Trong tập vở mãi chẳng nhòa…
                                                     chẳng nhạt.                       

                                 Quảng Trị, 18/6/2017
                             Mai Vân Văn Thiên Tùng

“ĐỜI KHÁT” VÀ TÌNH VĂN NGHỆ SĨ - Nguyễn Bàng


        


ĐỜI KHÁT

(Thân tặng nghệ sĩ Võ Hoài Nam)

Này thì khát!
Uống cho đời đỡ khát
Rượu tình đời men ủ nhiều năm
Khát chất chồng
dồn nén
tháng năm
Ta đốt cạn cái đong đời cay đắng

Uống!
Thì uống!
Cho lì khoảng lặng
Cho lòng ta chạm được tới lòng người
Cho u buồn phiêu bạt tận biển khơi
Cho Nhật Nguyệt thẹn lòng mà hửng nắng.

Uống!
Thì uống!
Dốc cạn lòng cùng uống
Khát khao ơi hãy tan chảy tận cùng
Thế gian này dẫu sấp ngửa trắng đen
Ta như bạn sống một đời không thẹn.

Uống!
Thì uống!
Ngán chi mà không uống!
Rượu tri âm thêm vững mạnh bước đường!

Hà Nội, 30 tháng 05.2017
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

THƯƠNG NHỚ MẸ - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc và hòa âm Đặng Vương Quân, ca sĩ Tâm Thư trình bày



            Nhà thơ Quách Như Nguyệt


THƯƠNG NHỚ MẸ

Bao nhiêu bài thơ con làm
Chưa bài nào con làm cho mẹ
Hôm nay đọc những bài thơ về mẹ,
của bạn bè, con cảm thấy xót xa
Đúng quá đúng những bài thơ ngợi ca
Nước mắt con tuôn trào
Thấy thổn thức, thấy nhớ thương vật vã!

Hai mươi năm kể từ ngày mẹ mất
Con lạc loài, hụt hẫng lắm mẹ ơi!
Không còn mẹ, ai dậy dỗ trên đời
Những lúc khổ chẳng còn ai tâm sự
Ai khuyến khích, mừng cho con khá giả
Ai nghe con chia sẻ chuyện âu sầu..?

Khi quấn khăn tang mầu buồn trắng lên đầu,
dẫu vẫn biết… từ đây mình mất mát;
dẫu vẫn biết, cuộc đời thêm chua chát
Đâu ngờ rằng mất nhiều quá mẹ ơi!

Không có ai hiểu con bằng mẹ hiểu
Mất mẹ rồi, trống vắng biết bao nhiêu
Thèm mẹ mắng, nghe mẹ cười hớn hở
Mất thật rồi… ai nâng đỡ, thương yêu
Mẹ thương con, tình thương vô điều kiện
Mẹ thương con, tình mẹ chẳng bến bờ

Bao nhiêu tuổi vẫn là con của mẹ
Mẹ mất rồi con bé bỏng với ai?
Bao nhiêu tuổi vẫn là con gái mẹ
Thèm dụi đầu vào nách mẹ, ôm vai

Hoa hồng trắng con ngậm ngùi cài áo
Cài hàng năm vào ngày lễ Vu Lan
Nhớ mẹ yêu con đã khóc nghẹn ngào
Tháng Bảy ta mùa Vu Lan báo hiếu
Mẹ còn đâu mà đền trả, mẹ yêu…

Mẹ yêu ơi hôm nay con nhớ quá
Nhớ mẹ hiền, con nhớ quá mẹ ơi?
Mùa Vu Lan, không còn mẹ trên đời
Thương nhớ mẹ, mẹ của con, mẹ hỡi…

                           Quách Như Nguyệt


      

Thơ: Quách Như Nguyệt.
Ca sĩ: Tâm Thư.
Nhạc và hòa âm: Đặng Vương Quân.

THẤT TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân


     
                          Nhà thơ Trần Mai Ngân


THẤT TÌNH

Khi trái tim tan nát
Em sụt còn năm mươi (kg)
Bây giờ đã vui tươi
Em lên cân trở lại

Rõ ràng “người” lợi hại
Làm em mất thăng bằng
Buồn không ngủ không ăn
Sống dật dờ như chết...

Bây giờ thì đã hết
Delete mọi thứ rồi
Em hồi sinh trở lại
Một cánh hồng rất tươi...

Gặp ai cũng mỉm cười
Cuộc đời sao đẹp quá
Lại chăm chú một người
Em quả thật dại khờ...

Hãy sống quý từng giờ
Và yêu mình trước đã
Bởi dòng đời nghiệt ngã
Nào ai thương mình đâu!

             Trần Mai Ngân