BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2023

ÔNG PHẠM CÔNG THIỆN – Gs Nguyễn Văn Trung

Việc ông Phạm Công Thiện phê phán kịch liệt GS. Nguyễn Văn Trung và thái độ im lặng khó hiểu của GS. Nguyễn Văn Trung được coi như một “nghi án” trong đời sống văn chương triết học của Sài Gòn trước 1975. Chúng tôi xin đưa bài viết của GS. Nguyễn Văn Trung đăng trên trang Thông Luận năm 2007 để làm rõ một vấn đề có liên quan, và cũng là “trả hết cho đời” những thị phi về những con người có ảnh hưởng lớn trong đời sống trí thức Sài Gòn trước đây, hiện họ đều cùng không còn trên “cõi người ta” nữa... 

Bài viết về Phạm Công Thiện là bài số 4 trong một loạt 7 bài viết dưới chủ đề “Nhìn Lại Những Chặng Đường Đã Qua” mà Gs Nguyễn Văn Trung viết từ năm 2003 ở Montréal và San Jose, sau được Thông Luận đưa lên năm 2007.

Giáo sư Nguyễn Văn Trung


        ÔNG PHẠM CÔNG THIỆN
                                                          Giáo sư Nguyễn Văn Trung
 
Tôi nhìn lại “Những chặng đường đã qua” trong tinh thần cố gắng nhận ra trách nhiệm về phân minh những gì tôi đã viết, đã làm là đúng hay sai, đã gây hiểu lầm, phiền lòng, xúc phạm đến người khác hay đến những niềm tin xác tín của họ bất kể là thế nào. Trong ý hướng đó, tôi cũng nhận ra trách nhiệm của mình về những gì tôi đã không làm, những vụ đáng lẽ phải làm vì trực tiếp liên hệ đến tôi và trong tầm tay, khả năng của tôi. Tôi xin nói một trường hợp thôi, trường hợp Phạm Công Thiện.
 

PHẠM CÔNG THIỆN PHÊ NGUYỄN VĂN TRUNG – Theo Nhị Linh

Trước năm 1975, giới văn học nghệ thuật xôn xao về vụ “thiên tài nổi loạn” Phạm Công Thiện xuất bản cuốn “Hố thẳm tư tưởng”, dành một chương phê phán luận án tiến sĩ của giáo sư Nguyễn Văn Trung với một thái độ khinh bỉ, trịch thượng, mạt sát thậm tệ. Cuốn sách bán chạy, dư luận bàn tán sôi nổi. Sau đó, một nhóm phật tử Huế trích chương này thành cuốn sách nhỏ in vào mùa hè năm 1973. Xin mời đọc bài viết của Nhị Linh



        PHẠM CÔNG THIỆN PHÊ NGUYỄN VĂN TRUNG 
                                                                            Theo Nhị Linh
                
           
                          
Nhân nói chuyện này xọ chuyện kia, đề cập Phạm Công Thiện ngày sanh của rắn, tôi muốn lôi trở lại một văn bản ngày nay gần như tuyệt mệnh giang hồ, đúng số phận như tập thơ của Phạm Công Thiện, Ngày sanh của rắn bản in đầu (in số lượng hạn chế bên Pháp) gần như chưa ai nhìn thấy bao giờ.
 
Văn bản này (đúng ra là một bài viết cỡ 30 trang) mang tên Phê bình luận án tiến sĩ triết học của Nguyễn Văn Trung, không rõ viết và phát hành lần đầu năm nào nhưng được một nhóm phật tử Huế tái bản thành cuốn sách nhỏ in mùa hè năm 1973, ở "Lý do" đặt đầu sách có viết là không liên lạc được với tác giả nên cứ in ra như vậy.
 

XUÂN DIỆU BÌNH THƠ HUY CẬN

Xuân Diệu có rất nhiều lời bình về thơ của Huy Cận. Vậy thì hãy đọc thử xem từ góc nhìn của người nghệ sĩ, họ đã cảm nhận như thế nào về thi phẩm của nhau nhé!
 

    KHI NHÀ THƠ NÓI VỀ NHÀ THƠ
                              Xuân Diệu - Huy Cận
 
“Chàng như không ở trong thời gian mà chỉ ở trong không gian; người ta muốn tưởng linh hồn Huy Cận là đám mây kia, là nỗi hắt hiu trong cõi trời, hơi gió nhớ thương…
 
Trong thơ Việt Nam, nghe bay dậy một tiếng địch buồn. Không phải sáo Thiên thai, không phải điệu ái tình, không phải lời Li Tao kể chuyện cái tôi, mà ấy là một bản ngậm ngùi dài: có phải tiếng đìu hiu của khóm trúc, bông lau, có phải niềm than vãn của bờ sông, bãi cát; có phải mặt trăng một mình đang cảm thương cũng các vì sao? Tiếng rền rĩ dịu êm sẽ vấn lấy ta như một dải lụa ôm ấp một vết đau; tiếng len thấm thía vào hồn ta như khí hậu của núi đèo; tiếng làm thành sương, đọng lại trên mắt ta…Thơ Huy Cận đó ư? Ai nhắc làm chi những nỗi thê thiết của ngàn đời, ai động đến cái lớp sầu dưới đáy hồn nhân thế. Những lời muôn năm than thầm trong lòng vạn vật, ai thuật lại mà não nuột lắm sao?

NGỤY (LƯƠNG) - Tam Quốc Chí phụ lục của Chu Vương Miện



Sau mười bẩy năm, nam chinh bắc thảo, thừa tướng Khổng Minh Gia Cát Lượng cũng hơi oải tạm thời giao quyền hành lại cho các tướng Triệu Vân, Hoàng Trung, Ngụy Diên phò hậu chuá Lưu Thiện để về nguyên quán ở Long Trung [Kinh Châu]. Một là quá lâu chưa tế tổ, hai là thăm lại chốn cũ làng xưa xem thời gian đã thay đổi gì không? Căn nhà cũ ba gian một chái lợp cỏ thì người em út là Gia cát Quân vẫn bảo quản y như cũ, chỉ thêm người mới là vợ và các con cuả ngươì em út. Khổng Minh lấy trong bọc ra một túi vải đựng một số ngân lượng giao tận tay ngươì em út và căn dặn: “là trong ba ngày nữa thì sẽ làm tàm tạm cho anh một bữa tiệc gia đình, để mờì mấy vị bằng hữu cố cựu tới họp mặt nhậu bàn chuyện thiên hạ chơi cho nó đỡ buồn.
 

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2023

VIẾT BÊN Ô CỬA SỔ MÙA XUÂN – Thơ Tịnh Bình


  
                     Nhà thơ Tịnh Bình


VIẾT BÊN Ô CỬA SỔ MÙA XUÂN
 
Men theo đường bay vùng mây trắng
Những cuộc hành trình đến đi trong ý nghĩ
Là đỉnh núi cô độc
Chóp hoang vu sợ bước chân người
Không cả loài thú hoang
Mõm đá cố oằn mình dựng lên sừng sững
Vài bông hoa không rõ hình hài
Cố chen lấn cùng đám gai góc
Xua tan màn sương khói
Mùi âm khí lởn vởn
Dẫu đông tàn thèm chút hơi xuân
 
Xa xa là bóng núi
Quanh mình không một tiếng chim
Ô cửa sổ trống hoác
Mùa xuân dè dặt từng bước chân hoài nghi
Câu thơ trò chuyện cùng ý nghĩ
Đôi khúc rời lan man
 
Ghét cay ghét đắng màu cúc trắng
Màu tinh khôi giả dối
Sao không thể khước từ
Đôi bàn tay lấm láp
 
Biện minh vô vàn lý do
Chẳng muốn rời bỏ vùng an toàn mà đôi chân cứ chực muốn bay lên
Trên cao kia là nắng gió
Có lẽ chúng sẽ không còn êm đềm và lãng mạn như lời lũ chim thường tự huyễn hoặc
Con đường mòn là nơi trở về an toàn cho mọi bàn chân
 
Bên ô cửa sổ
Ngoài kia là mùa xuân
Vuột mất tứ thơ chưa kịp nghĩ
Vẫn không đành khép cửa đuổi xuân đi...
 
                                                                           TỊNH BÌNH
                                                                             (Tây Ninh)
 

TẢN MẠN VỀ RƯỢU NHO (2) - Nguyên Lạc

                                                 (Kỳ 2)


Rượu nho được làm từ quả nho. Từ nước ép quả nho, khi ủ ta được rượu Vang (tiếng Pháp: Le vin). Mời các bạn bước vào “khu vườn Rượu nho” rồi thưởng thức “Cam lồ thủy”.
 
Phần I
 
RƯỢU VANG
 
Vài câu nói thú vị về rượu vang:
– Rượu vang là một trong những điều văn minh nhất thế giới và mang lại một mức độ thưởng thức thống khoái hơn bất cứ thứ gì ta có thể mua được trên cõi đời này – Ernest Hemingway
– Đàn ông cũng giống như rượu vang: Một số để lâu sẽ thành giấm, nhưng một số càng “có tuổi” lại càng ngon – Giáo hoàng John XXII
– Tình yêu cũng như rượu vang. Có những loại vài tháng là uống được, nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng nó. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.
– Nếu muốn biết điều chân thật nhất của phụ nữ là gì, hãy để họ khóc. Nếu muốn hiểu đàn ông nghĩ gì, cứ để họ say.
 

Thứ Ba, 7 tháng 2, 2023

VÔ THƯỜNG TRONG MỖI SÁT NA – Thơ Quách Như Nguyệt


   


VÔ THƯỜNG TRONG MỖI SÁT NA
 
Nghe tin chị vừa qua đời
Tôi thấy thương tiếc buồn tơi
Khi sống chị luôn tính toán
Hà tiện từng “cent”, từng đồng
Bây giờ ra đi tay không
Chị chẳng mang được theo gì
Thương chị nước mắt tôi rơi
Mong chị đời đời yên nghỉ
 
Chị luôn bon chen, năng nổ
Một thân chống chọi với đời
Nóng tính, sẵn sàng gây hấn
Phấn đấu chẳng chịu thua ai
Hãnh diện có tiền, có của
Tích cóp chị chẳng dám xài
Chuyến đi chơi Canada
Rủ hai mẹ con đi cùng
Một mình chị làm tài xế
Chu đáo từng li từng tí
Phương An lần đầu thoải mái
Không phải lái xe đường xa
 
Thỉnh thoảng tôi than đau nhức
Chị đến cạo gió, bóp chân
Nay chị thoát kiếp trầm luân
Thương chị, thương gấp bội phần
 
Rất khỏe, thể thao mỗi ngày
Ăn uống kiêng khem cẩn thận
Nhìn chị khoảng hơn bốn mươi
Cho dù tuổi thật sáu tám
Vừa trẻ, vừa khỏe, tốt tươi
Nên khi bất thần nghe tin
Chị đã vĩnh biệt cõi đời
Thảng thốt, tôi buồn vời vợi
 
Còn sống, ta quý thương nhau
Giữ cho tình bạn lâu dài
Cần chi mê đắm miệt mài
Đời sống tưởng dài mà ngắn
Vô thường trong mỗi sát na
“Cái chết đến bất ngờ
Không thể nào mặc cả” *
Sự chết cách nhau hơi thở
Chỉ cần một hơi thở thôi!
Thở vào chẳng thể thở ra
Thở ra chẳng thể thở vào
 
Nay chị từ giã cõi đời
Tiếc thương chị quá chị ơi!
Tôi làm thơ cho đỡ buồn
Cố gắng sống tốt luôn luôn
 
Bây giờ nằm trong huyệt lạnh
Hết nhìn hoa trắng, trời xanh
Chị đang lênh đênh cõi nào?
Mong chị bình an miên viễn
Không còn lo lắng, ưu phiền
Ngủ yên, hạnh phúc triền miên
 
                 Quách Như Nguyệt
                  January 31, 2023
 
*2 câu này trong bài thơ “Người Biết Sống Một Mình” của thầy TNH

QUÂN THẦN, THÙ BẠN - Tam Quốc Chí ngoại truyện của Chu Vương Miện



Cuộc chiến ở Tam Giang Khẩu tức một nhánh sông Trường Giang tức Xích Bích (biên giới hai tỉnh Hồ Bắc và Hồ Nam) kết quả như mọi người trông thấy và mơ ước, nên có một phiên họp khoáng đại cuả tất cả các thành phần, thua và thắng. Biên cương phần dã lấy thước tây do phân chia rõ ràng, ai khiếu nại thì đưa ra vấn đề ngay bây giờ. Chớ mai mốt để lâu cứt trâu hoá bùn, thì moị chuyện khiếu nại không có ai mang ra xử cả. Trên bàn chủ toạ đoàn thì có các vị tên tuôỉ như sau đây:
 

PHÙNG HIỆU “SỬA THƠ” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN – Vũ Thị Hương Mai

Chúng tôi vào trang web Văn Chương Phương Nam xem, không thấy bài thơ LỠ XUÂN của Đặng Xuân Xuyến đăng ở đây. Có lẽ trang web Văn Chương Phương Nam đã gỡ bài này rồi. Tuy nhiên chúng tôi vẫn đăng bài bạn Vũ Thị Hương Mai gửi, vì cho đến sáng ngày 06/02/2023 khi bạn Vũ Thị Hương Mai gửi bài cho chúng tôi, bài thơ LỠ XUÂN của Đặng Xuân Xuyến còn chưa được trang Văn Chương Phương Nam gỡ.


 *
"Lỡ Xuân" là bài Tứ tuyệt độc vận về mùa Xuân với vần "uân" rất hay:
 
LỠ XUÂN
(với NTT)
 
Lại tiếng em cười rộn nắng xuân
Lại ngẩn ngơ xuân mấy mươi tuần...
Ờ, ngày năm ấy, xuân chớm nhuận
Ta nỡ vụng về để lỡ xuân.
 
Hà Nội, 19 tháng 02-2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
Bốn câu, câu nào cũng có từ xuân nhưng mỗi câu là mỗi tâm trạng, mỗi hoàn cảnh hoàn toàn khác nhau nhưng hợp lại cả 4 câu lại tạo thành một tổng thể hoàn chỉnh của một sự hối hận tiếc nuối của chàng trai đã vô tình bỏ lỡ mất một tình yêu trong sáng, đẹp đẽ. Điệp từ "Lại" làm tăng thêm sự tiếc nuối khi thi nhân gặp lại "tiếng cười rộn nắng xuân" của người thiếu nữ: Một hình ảnh ấm áp, tươi trẻ, rất đẹp nhờ chữ "rộn" đặt đúng vị trí trong câu thơ, và hình ảnh ấy, tiếng cười ấy khiến thi nhân phải lặp lại cảm giác "ngẩn ngơ xuân mấy mươi tuần", mà thêm lần nữa tiếc nuối, tự trách sự vụng về của mình trong quá khứ đã để "lỡ xuân", lỡ mối duyên tình vừa "chớm nhuận".
 

TRĂNG THƯỢNG NGUYÊN, RẰM THÁNG GIÊNG – Thơ Lê Phước Sinh


  


TRĂNG THƯỢNG NGUYÊN 
- RẰM THÁNG GIÊNG 
 
Đầy tròn gàu óng ánh
Vung lên Trời mây xanh
Tứ phương yên vọng lặng
Non nước Tịnh tâm thiền.
 
                Lê Phước Sinh

Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2023

NGÀY XUÂN VÀ NGÀY TẾT BẮT ĐẦU TỪ ĐÂU - Nguyễn Châu


Giáo sư Nguyễn Châu (tác giả bài viết)
 
Dường như hầu hết thơ văn, ca nhạc... trên khắp năm châu của thế giới đều dành rất nhiều đề tài cho mùa xuân. Văn nhân, thi sĩ Á đông, đặc biệt là Trung Hoa và Việt Nam, cứ mỗi độ xuân về thì hồn thơ lai láng...
 
Tất cả những gì tốt đẹp, thắm tươi, nồng nàn của cuộc đời đều được hiển hiện bằng mùa xuân: Lòng xuân phơi phới, tình xuân nồng nàn, lượng xuân (1) vân vân.
 
XUÂN LÀ GÌ?
 
Thế nhưng Xuân là gì? Xuân là mùa đầu tiên trong năm. Cũng là một trong bốn mùa, sao người ta lại ưu ái mùa Xuân như thế? Vì mùa Xuân đẹp chăng? Mùa Thu đâu có kém gì?
 
Phải chăng mùa Xuân thường đem lại hạnh phúc cho cuộc đời như người xưa đã ghi nhận:
 
“Thiên tăng tuế nguyệt, nhân tăng thọ
Xuân mãn càn khôn, phúc mãn đường!”

(Trời thêm năm, tháng, người thêm tuổi
Xuân đầy vũ trụ, phúc đầy nhà)

Trong thực tế, điều này còn tùy vào tâm tư, tâm trạng và hoàn cảnh của con người ở-đời, bởi vì đã có một số người không chờ đợi mùa Xuân...
 
“...Tôi có chờ đâu, có đợi đâu?
Mang chi Xuân lại gợi thêm sầu!”
             (Chế Lan Viên - Xuân)

“Mùa xuân khó chịu quá đi thôi!
Cảnh đẹp làm em thấy lẻ loi...”
              (Xuân Diệu - Ðơn Sơ)

Nhân lúc mọi người rộn rã chuẩn bị đón xuân, tôi muốn tìm hiểu mối tương quan giữa cái Tết truyền thống Á đông với mùa Xuân của vũ trụ để góp phần đáp ứng những băn khoăn, thắc mắc nơi nhiều người.
 

THƠ VỀ TAM QUỐC CHÍ CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


  


SỰ THẾ
 
Sau núi là núi
Sau rừng là rừng
nơi này là bến
bên kia là sông
kẻ thấp nhân cùng kẻ cao nhân
cũng đều mặc áo mặc quần
có người mang guốc mộc
có người chơi chân không
 mỹ nhân ngộ giai nhân
anh hùng gặp tứ chiếng
ăn mày gặp chiếu manh
ôi nhất ẩm nhất trác
duyên do tiền định
cái may cao hơn cái tài
cờ đến tay ai? Người ấy phất
không cờ mà phất cái gì?
 
 
QUÂN SƯ GIA CÁT LƯỢNG
 
Nhờ văn tài của La Quán Trung
7 không thật và 3 thật
Nhào nặn con ếch thành con bò
27 năm phò tá
Toàn là công cốc
Rác rưởi lòng tong
Ra tướng võ vào tướng văn
Phò Lưu Bị Lưu Gậy
Lục xuất kỳ Sơn
Lắm phen ị ra quần
Phượng Sồ thì đã thác
Ngoạ Long vẫn còn đây
Tài hô phong hoán võ
Sái đậu thành binh
Đông chinh bắc thảo
Chết nửa đời nửa đoạn
Nơi Ngũ Trượng Nguyên
54 tuổi đành đi đứt
Thương cho con rồng năm
Con cá ra sông
 

VẪN CÒN YÊU – Thơ Quách Như Nguyệt


   
                    Nhà thơ Quách Như Nguyệt


VẪN CÒN YÊU
 
Anh không uống nhưng bây giờ anh uống
Uống rượu nồng cho quên hết đau thương
Uống cho say, muốn dẹp hết ưu phiền
Mà chẳng thể, sầu liên miên kéo tới  
 
Em mãi mãi vẫn xa tầm tay với
Em kiêu sa nguyệt nga ở trên trời
Sinh viên nghèo ở trần gian cõi thế,
Anh yêu em tình đắm đuối vụng về
 
Ôi, hạnh phúc! Một thời yêu vô kể
Ta yêu nhau tình nồng cháy mù lòa
Anh những tưởng không thể nào phai nhạt
Đâu có ngờ tình dẫy chết, nhạt phai!
 
Đau khổ, khổ đau, thất tình, tuyệt vọng!
Thôi hết rồi, hết mơ mộng, trông mong
Tình của em... mỏng hơn tờ giấy mỏng
Nỡ lòng nào em bóp nát tim anh?
 
Bị thất tình, anh khóc không thành tiếng
Ôi, muộn phiền, ôi day dứt triền miên
Vẫn nhớ em, vẫn yêu em như trước
Không trách em đã phản bội, phụ tình!
 
Chúc em yêu hạnh phúc bên người mới
Duyên phận mình đã hết nên tình vơi
Cố tình nghĩ, anh cho là như thế
Cứ đổ thừa cho duyên kiếp em ơi!
 
                       Quách Như Nguyệt
                               2/2/2023
 

HOÀI VỌNG TRĂNG GIÊNG –Thơ Tịnh Bình


   
 

HOÀI VỌNG TRĂNG GIÊNG
 
Vương nắng mùa Giêng chấm bướm liêu xiêu
Bóng hoa gầy phất phơ ngày trĩu gió
Đâu đó tiếng chim ngọt giọng gọi xuân hồng
Lũ sương mai im lìm gối đầu say giấc cỏ
 
Chưa tròn trăng lời thương ai để ngỏ
Hoài vọng đêm Giêng viên mãn hoa rằm
Trăm cánh én khuất dần sau mây thẳm
Ngóng đường trời như thể bặt tri âm
 
Những mùa xuân mang máng nhớ hay quên
Trong thinh lặng
Một tứ thơ vừa nở
Trăng e ấp mùa Nguyên Tiêu năm đó
Gió dịu dàng
Bước chậm một làn hương...
 
                                    TỊNH BÌNH
                                     (Tây Ninh)

Thứ Bảy, 4 tháng 2, 2023

CHÙM TỨ TUYỆT 3. 2023 – Thơ Nguyễn Khôi


   
                Nhà thơ Nguyễn Khôi

 
CHÙM TỨ TUYỆT 3 - 2023
 
-1, Hiếm khi được thấy “Vua thoái vị”
Đệ nhất phu nhân “mất” vì Tiền
Bác Tổng ung dung coi trận địa
Cung đình náo loạn… Nước bình yên.
 
-2, Ngán mãi phải xem trận U cà (Ukraina)
NATO dốc sức quyết chặn Nga
Được thời Bác Tập  quan Hổ đấu”
Xe điện Bắc Kinh thỏa tung ra…
 
-3, Lại được xổ lồng Lễ Hội xuân
Bầy đàn chen chúc… tiếng chuông ngân
Quan chức chống lưng thu “Công Đức”
Chùa lớn kinh doanh lãi bội phần.
 
-4, Vui thấy “mưa Xuân phơi phới bay”
“Hoa Xoan tháng tám” hát lộng Đài
Mới hay Nghệ sĩ “tài” chơi ảo
Phồng mồm Quảng Cáo hơn hát hay…
 
-5, Mừng đón Xuân nay hoa thắm tươi
Hội Thơ được dịp thả lên Trời
Những quân Tham Nhũng thôi đừng đến
Văn Miếu không là chốn bay chơi.
 
                                       Nguyễn Khôi
                                    Hà Nội, 3/2/2023

Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2023

NGŨ TRƯỢNG NGUYÊN, KHỔNG MINH GIA CÁT VŨ HẦU, TAM QUỐC – Tạp ghi và phiếm luận của Chu Vương Miện



Tụ tập tại nhà Tư Mã Thuỷ Kinh tiên sinh ở Tương Dương, cũng toàn là các lão gia xấp xỉ trên dưới bẩy mươi cả, người nào cũng được phép nghêu ngao câu “Thất thập cổ lai hy”. Tên mục đồng ngày xưa thổi sao cưỡi trâu đón tiếp Lưu Hoàng Thúc dẫn vào gia trang, giờ cũng trên bốn mươi có vợ có con, có dâu có rể cả đàn cả lũ. Mấy lão hán ngoài chủ nhân ra là Thôi Châu Bình người Nhữ Nam, đến Thạch Quảng Nguyên, người Tế Châu, đến Mạnh Công Uy, bốn ngươì vừa nhai Phá Xáng, vừa nhậm thanh trà ngưu ẩm, vừa đàm đạo và chờ Từ Thứ (Đan Phúc) tới. Tư Mã Thuỷ Kính móc trong ngực ra một chiếc cẩm nang bằng túi gấm, còn gắn nguyên si, để ra bàn tròn cho các lão bằng hữu nhã giám. Mọi người còn chờ Từ Thứ tới mới dám bóc ra coi. Nhưng lão Tư Mã Thuỷ Kính nói:
 
- Các huynh đệ, mình cứ thay nhau đọc trước để nắm vấn đề đi. Rồi Đan Phúc tới thì mình bàn đóng góp thêm. Bớt một người hay thêm một người thì ngu mỗ nghĩ cũng không giúp được gì trong tình huống cảnh ngộ này.
 

XUÂN VỀ BÊN MẸ, MÙA THIÊN THANH – Thơ Tịnh Bình


  
          Nhà thơ Tịnh Bình
 

XUÂN VỀ BÊN MẸ
 
Gió thắp nụ cười trong nắng
Tháng Chạp giáp Tết xôn xao
Đường quê tràn lời hoa dại
Mắt sương ban sớm ngọt ngào
 
Hân hoan như lòng trẻ nhỏ
Xúng xính tiền mừng áo hoa
Ấm áp niềm vui sum họp
Khói hương đưa tiễn ông bà
 
Đất trời vừa thay áo mới
Hiên nhà rộn rã chim ca
Nao nức con về bên mẹ
Sau lưng ngày tháng bôn ba
 
Khỏa trời lao xao én lượn
Bếp quê nồng ấm khói chào
Xuân về mẹ như trẻ lại
Lòng con là những mai đào...
 

TÌNH YÊU THÁNG GIÊNG – Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Văn Thơ, ca sĩ Khánh Dũng trình bày


   
               Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TÌNH YÊU THÁNG GIÊNG
 
Nụ cười tháng Giêng, em cười thật hiền
Tình yêu tháng Giêng, yêu em miên viễn
Năm mới tháng Giêng, em mĩm miệng cười
Em xinh, em tươi, trời đất ngã nghiêng 
 
Nhìn em, em ơi… thấy lòng ngây ngất
Tháng Giêng mơ màng nhẹ mưa lất phất
Tháng Giêng yêu em, tình yêu ngọt mật
Tháng Giêng yêu em, thề với trời cao
 
Dẫu đời lận đận, vẫn ước vẫn ao
Dẫu tình lao đao, vẫn yêu đậm đà
Loay hoay, loay hoay hết ngày, hết tháng!
Loanh quanh, loanh quanh trong cõi ta bà
 
Rồi qua tháng Hai, rồi đến tháng Ba....
... đến tháng Mười Hai, rồi sang năm mới
Yêu em năm nay, yêu em năm tới
Tiếp tục yêu em, tình chẳng nhạt phai
 
Người yêu, em ơi, yêu em mãi mãi
Yêu hết một đời… quá khứ, vị lai
 
                       Quách Như Nguyệt    


    

                      Nhạc:  Nguyễn Văn Thơ
                         Ca sĩ:  Khánh Dũng
                         Thơ:  Quách Như Nguyệt