BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 21 tháng 4, 2020

NẾU MỘT NGÀY - Thơ Đoàn Giang Đông


       
              Nhà thơ Đoàn Giang Đông


NẾU MỘT NGÀY

Nếu một ngày tóc bạc trắng
Tôi ngồi đếm lại thời gian
Nghĩ về những ngày năm tháng
Đã qua gió biển mây ngàn

Nếu một ngày em bỏ tôi
Giữa hoàng hôn chập choạng
Tôi sẽ ra dòng sông trôi
Viết lại tình khúc dĩ vãng

Nếu một ngày em về đây
Với tôi vòng tay vụng dại
Hương em choáng ngợp ngất ngây
Cầu cho mùa xuân còn mãi

Nếu một ngày tôi ra đi
Bỏ lại chiều thu hoang vắng
Bên hiên khi trời tắt nắng
Em còn nhớ kỷ niệm xưa?!?

Nếu một ngày em không còn
Tôi cũng xin về nơi ấy
Tìm lại dấu vết chân son
Nối cuộc tình xưa đã mất....

          Đoàn Giang Đông

ĐỌC “MEKONG, DÒNG SÔNG NGHẼN MẠCH” CỦA NHÀ VĂN BÁC SĨ NGÔ THẾ VINH - Ngã Du Tử


                 
                            Tác giả bài viết Ngã Du Tử


ĐỌC “MEKONG, DÒNG SÔNG NGHẼN MẠCH” CỦA NHÀ VĂN BÁC SĨ NGÔ THẾ VINH
                                                                                       Ngã Du Tử

“Mekong, dòng sông nghẽn mạch” của nhà văn, Bs Ngô Thế Vinh là cuốn tiểu thuyết ký sự khá kỳ công, ly kỳ và hấp dẫn mà tác giả đã tận mắt đến chứng kiến như chuyến du khảo bắt đầu từ cuộc thâm nhập con đập Mạn Loan (Manwan) thuộc Vân Nam, Trung Quốc cho đến kỳ cùng của con sông Hậu, Việt Nam, cũng như vùng Tràm chim, Tam Nông thuộc Đồng Tháp Mười khu sinh thái của các loài dã hạc quý còn lại của miền Nam, sự gặp gỡ giáo sư Võ Tòng Xuân ở đại học An Giang, dến về Bến Tre và thay lời kết Cho một dòng sông, cùng với nhiều suy nghĩ của các bậc thức giả viết về nó. Với sự trang trãi nổi lòng mình từ sự yêu mến con sông Mê Kong nói riêng và tổ quốc Việt Nam nói chung nhằm cảnh tĩnh và khuyến cáo với dân tộc và quốc gia Việt Nam hãy làm điều gì có thể trước khi sự cuồng nộ của thiên nhiên nhận chìm cả đồng bằng phì nhiêu châu thổ sông Cửu Long, với tham vọng quá dữ dội của chính quyền Bắc Kinh, chắn dòng chính Mekong làm các con đập bậc thềm trên thượng nguồn, họ chỉ muốn làm lợi cho chính quốc gia Trung Cọng bất chấp các dân tộc khác tan hoang và điêu linh, nhất là những dân tộc cuối nguồn như Cam Bốt và Việt Nam chúng ta.

             
                       Nhà Văn - Bác Sỹ Ngô Thế Vinh (1969)

Thứ Hai, 20 tháng 4, 2020

GỞI QUỲNH NHƯ ! - Thơ Phan Quỳ


        
                               Nhà thơ Phan Quỳ


GỞI QUỲNH NHƯ !

Em đi, sương lạnh chiều năm ấy,
Mưa gió bên đời em có hay?
Vai gầy, bước nhỏ em về đấy,
Hiu quạnh lòng ta những tháng ngày.

Môi mềm nhấp mãi chén rượu cay,
Thấp thoáng hình em vơi lại đầy,
Mưa đêm phố nhỏ buồn câm nín,
Đường về xa ngái với cơn say.

Chấp chới trong ta một hình hài,
Vai kề bước mộng lối thiên thai,
Áo bay vấn vít bàn chân nhỏ,
Ôi hạnh phúc đầy, em có hay?

Chợt tỉnh cơn say chợt bẽ bàng,
Tàn cơn mộng mị, giấc mơ hoang.
Em ơi ! một phút huy hoàng ấy,
Cháy giữa đời ta những lỡ làng!

                                  Phan Quỳ

GIÃ TỪ GA HUẾ - Đinh Hoa Lư


        
                       Tác giả Đinh Hoa Lư


       GIÃ TỪ GA HUẾ
                                                                 

Huế ! Huế ơi !
.....
cuộc đổi đời
dù đá nát vàng phai
nơi đất khách lạc loài
tôi vẫn nhớ mãi thương hoài về Huế.
(Thơ -Trần thị Lai Hồng)

Ôi GIAN NAN NHỮNG CÁI VÉ TÀU!

Thập niên 1980 dân mình sợ nhất là chuyện đi xa. Huống gì tôi, khi cầm cái giấy ra trại trong tay, nó không thể là cái giấy thông hành loại ưu tiên cho tôi về với gia đình một cách thuận lợi.

Chuyện cái vé tàu
Vé tàu đây là vé tàu hoả, hay xe lửa. Ai gọi sao cũng được miễn là đưa được cái 'thân hình' vào trong toa chiếc tàu chợ là một điều may mắn. Năm này nghe đã có tàu THỐNG NHẤT rồi nhưng đây không phải là hình ảnh người dân mong đợi , huống gì tôi là người tù được tha về.

TẦM XUÂN - Thơ Lê Kim Thượng


    


TẦM XUÂN

Nắng về đánh thức Tầm Xuân
Ngàn hoa hương sắc bâng khuâng bên đường
Người xưa nhớ nhớ, thương thương
Tơ lòng quấn quýt, vấn vương hẹn thề
Một lòng yêu một miền quê
Bốn mươi năm... Kẻ quay về... già nua...
                  
Nắng vàng quyện với gió đùa
Chồi non, lộc biếc tươi mùa Xuân sang
Đồng vui, lúa tốt ươm vàng
Em cười trong nắng, dịu dàng, thơ ngây
Trời xanh không một vạt mây
Se se gió lạnh, nhớ ngày tàn Đông
Bốn bề hương thảo thơm nồng
Mùa Xuân vừa chớm, nắng hồng vừa sang
Chiều quê... nắng lụa tơ vàng
Thương thương mây trắng lang thang xa nhà
Võng đưa chao mãi lời ca
“Cái Cò, Cái Vạc...” đồng xa dãi dầu
Gió Xuân bay áo qua cầu
Nắng Xuân xóa hết bóng sầu truân chuyên
Trăm con chim mộng bay chuyền
Ru tôi giấc mộng, hoặc huyền tiếng chim
Tôi chìm vào “Cõi - Lặng - Im”
Ru lòng cho hết nỗi niềm gian truân
Buông trôi cho hết nợ trần
Yên lành giấc ngủ bên sân cuối ngày...
Rượu quê rót cạn đêm say
Sẻ chia những chuyện đắng cay một thời
“Tửu phùng tri kỷ thiên bôi...”
Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về...
                     
Mang Tình Xuân một miền quê
Tôi về Đất Khách, bốn bề hoàng hôn
Chiều chiều, chớp biển, mưa nguồn
Quanh tôi, mưa đổ sợi buồn xanh xao
Nhớ nhà, nỗi nhớ ngọt ngào
Gửi theo giông bão, bay vào trùng khơi
Ngày qua, điệp khúc rã rời
Nốt Thăng, Nốt Lặng... chơi vơi, eo sèo
Biển Dâu xô đẩy cánh bèo
Thương người xa xứ, phận nghèo long đong
Xuân Hè rồi đến Thu Đông
Bốn mùa mưa nắng vẫn không xao lòng
Đã đành không?... Chắc là không?...
Nhìn về quê cũ ngóng trông ngày ngày
Cửa Sài gió thổi lay lay
Bên thềm có Kẻ rượu say hoang đàng
Cuối đời còn giấc mơ hoang
Nửa mê, nửa tỉnh... bàng hoàng, u minh
Ước gì kết nối ân tình
Buồn vui, sớm tối... Quê - Mình bên nhau...                      

                          Nha Trang, tháng 4. 2020
                                  Lê Kim Thượng

TA VỀ - Thơ Trần Mai Ngân


    
                   Nhà thơ Trần Mai Ngân
     

TA VỀ

Ta về nhẹ như sương
Ngồi soi lại bóng mình
Có dòng sông lặng thinh
Trăm năm cõi vô minh

Ta về vàng đèn khuya
Bước ngập ngừng sợ vỡ
Ai đang tròn giấc mơ
Nào biết đời thờ ơ...

Ta về xưa cổ tích
Người như dấu chim bay
Mộng đã tan theo ngày
Trốn chạy tình loay hoay

Ta về nhuộm sắc không
Máu đỏ con tim khóc
Ngàn Bỉ Ngạn mênh mông
Lòng đã cách xa lòng

Ta về lạc lối đi
Chánh điện buồn hương khói
Nhặt cánh hoa từ bi
Chuông ngân... bóng em quỳ !

               Trần Mai Ngân
(Sài Gòn ngày cách ly thứ 20)

Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

TƯỞNG NHƯ CÒN NGƯỜI YÊU - Thơ Lê Thị Ý, nhạc Phạm Duy, giọng hát Lê Uyên

Trong bối cảnh chiến tranh lên cao điểm, ca khúc “Tưởng Như Còn Người Yêu” do Phạm Duy phổ nhạc từ bài thơ “Thương ca 1” của Lê Thị Ý, gợi lên một trời đau thương của người góa phụ khi chồng tử trận, gây xúc động mãnh liệt cho người nghe. Bài hát rất phổ biến ở miền Nam VN vào thập niên 1970.



     Bài thơ

THƯƠNG CA 1

Ngày mai đi nhận xác chồng
Say đi để thấy mình không là mình
Say đi cho rõ người tình
Cuồng si độ ấy hiển linh bây giờ
Cao nguyên hoang lạnh ơ hờ
Như môi thiếu phụ nhạt mờ dấu son
Tình ta không thể vuông tròn
Say đi mà tưởng như còn người yêu
Phi cơ đáp xuống một chiều
Khung mây bàng bạc mang nhiều xót xa
Dài hơi hát khúc thương ca
Thân côi khép kín trong tà áo đen
Chao ơi thèm nụ hôn quen
Ðêm đêm hẹn sẽ chong đèn chờ nhau
Chiếc quan tài phủ cờ màu
Hằn lên ba vạch đỏ au phũ phàng
Em không thấy được xác chàng
Ai thêm lon giữa hai hàng nến trong?
Mùi hương cứ tưởng hơi chồng
Nghĩa trang mà ngỡ như phòng riêng ai.

                                                Lê Thị Ý

EM GÁI TRUNG LƯƠNG - Thơ Huỳnh Tâm Hoài, nhạc Phan Ny Tấn, Tiếng hát Ngọc Quý


        
                               Nhà thơ Huỳnh Tâm Hoài


           

Thơ: Huỳnh Tâm Hoài.
Nhạc: Phan Ny Tấn
Tiếng hát: Ngọc Quý.

LÒNG NHÂN ÁI - Cảm nhận của Lê Liên về thơ của Phạm Đức Mạnh


       
                   Nhà thơ Phạm Đức Mạnh


BÀ BÁN VÉ SỐ VÀ CON CHIM

Bà lầm lũi đi tìm
những dấu chân lang thang của mình
đem giấc mơ hoa cho người chơi vé số
ngước ngóng con chim vẫn đợi thầm góc phố
níu bóng đời hoang ngồi gỡ nắng lụi tàn
Gương mặt
tầng tầng nếp nhăn
xám xịt màu cô đơn bòn rút
gần đất
xa trời
vẫn còn vận đen
lỡ bước sa cơ
bán vé số dạo thôi cũng nhiễm lây thất nghiệp
đói trắng kiếp người
Nước mắt nghẹn rơi
đặc cứng phiến vô thường
bà thương tiếng chim nở giữa lưng trời
thương mưa sầu
gió tủi
lẽo đẽo bà mặc niệm tháng ngày oan
Covid cướp đi tất cả.
Ngày mai
đường phố có thể loang rêu nỗi buồn
nhiều số phận gồng mình gánh thăng trầm nghiệt ngã
nhưng bầu trời thương
không bao giờ trống rỗng tiếng cười
Đừng ai bỏ cuộc
để tiếng chim lại hát ru thời gian
để ánh bình minh không hoảng loạn
để cánh đồng người không vàng úa nỗi đau
để ánh trăng thơm những bờ môi hò hẹn
để tình người vẫn mênh mông như biển
lòng nhân ái tỏa hương ngọt lịm cõi trần...

                                  Phạm Đức Mạnh
                                     17.04.2020

VẾT THƯƠNG - Thơ Nguyên Lạc


   


VẾT THƯƠNG

1.
Hai mươi năm đời vốn đã buồn thiu
Từ lúc gặp em ta hết tên liều
Yêu những con đường thương đôi mắt biếc
Thơm tóc em bay... Thương lắm... rất nhiều!

Tà áo Văn khoa trắng cả buổi chiều
Mắt liếc dao cau chém hồn ta tiêu
Chân sáo bên nhau nhạc tình quán vắng
Môi son ngon nồng... Yêu biết bao nhiêu!

Tạm biệt Sài Gòn lòng sao không đành
Trong hồn lính trận ngực ngải trầm ngoan
Đâu biết từ ly rồi là mãi mãi!
Trại thẳm rừng sâu mất dấu kinh thành

2.
Mười năm ngục tù dã nhân trở lại
Hụt hẫng bơ vơ ngả cũ thị thành
Hàng me gục đầu sáng chiều hiu quạnh
Biết tìm em đâu? Mây trắng trôi nhanh!

Lối cũ trường xưa tám hướng đường thành
Một con dã nhân lên xuống loanh quanh
Mười năm không gặp con tim rướm máu
Nhất quyết tìm em cơ khổ cũng đành!

Một câu trả lời sấm động trời xanh
Con tim dã nhân dao chém tan tành!
Ngày ấy tang thương có người vượt biển
Cuồng nộ trùng dương...
Thôi nhé phải đành!

Thôi hết còn đâu
Xa cách nghìn trùng!
Thôi hết còn đâu!
Còn gì mà mong ...?

3.
Bao tháng năm qua thời đó cố quên
Tháng tư trở về mưng mủ vết thương
Mỗi tháng tư về rượu say để ngủ
Rượu vẫn không say!
Đầy mắt cuộc tình!

                                      Nguyên Lạc

Thứ Bảy, 18 tháng 4, 2020

CHỒN CÓ NGHĨA - Truyện ngắn của Kha Tiệm Ly


               
                             Nhà văn Kha Tiệm Ly


              CHỒN CÓ NGHĨA
                          (Nghĩa hồ)

Lư sinh người Hồ Nam, cha mẹ mất sớm, chỉ để lại mảnh đất bạc màu, trồng cây chẳng ra trái, trồng lúa chẳng trỗ bông. Học hành không tới nơi tới chốn nên lỡ sĩ lỡ nông. Được có bộ dạng khá khôi ngô, lại được tài ăn nói, bèn ra chợ viết mướn, “kiêm” coi tướng độ nhật. Dù vậy, ngày thăng ngày giáng, kiếm ăn vất vả.

BỨC TRANH “THIẾU NỮ” ĐẶC SẮC CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Dương Ninh Ninh


    


THIẾU NỮ

Ô kìa người ngọc giữa sớm mai
Áo xiêm trễ nải chả chịu cài
Ngực nõn phập phồng ru hồn gió
Bồng đảo in hồng trong mắt ai.

         Hà Nội, ngày 05/02/2017
             Đặng Xuân Xuyến



        
   BỨC TRANH “THIẾU NỮ” ĐẶC SẮC CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN
                                                                              Dương Ninh Ninh

Nếu mấy năm trước, được nhiều cô gái khác yêu thương nhưng chàng trai ấy đã không dám hôn nhân lần nữa vì cảm thấy mình đã chớm già, sợ cưới nhau rồi trước là pháo hoa sau cũng ra tăm tối như cuộc hôn nhân đầu đã đổ vỡ, sợ đến nỗi có lúc đã cảm thấy chán cái vị yêu đương mới:

Ta bỗng chán vị yêu nhạt thếch
Xộc xệch tình
Lếch thếch tiếng yêu.

TỐNG BIỆT HÀNH - Thơ Thâm Tâm, giọng ngâm Hoàng Hương Trang

Nữ sĩ Hoàng Hương Trang đã từ giã cõi đời vào lúc 6g sáng 15-4 - 2020 và được hỏa táng vào lúc16g chiều16-4-2020, hưởng thọ 84 tuổi. Tro cốt sẽ được đưa về Huế và chôn tại ngôi mộ trên một ngọn đồi do chị tự lập từ năm 2011.





Là người đa tài (vẽ tranh, làm thơ, viết văn, sọan nhạc, viết thư pháp) nên hơn nửa thế kỷ qua chị giao tiếp nhiều cây cao, bóng cả trong làng văn, trận bút. Đặc biệt nghe chị hay nhắc về thi bá Vũ Hoàng Chương, kịch tác gia Vi Huyền Đắc, nhạc sĩ Phạm Duy, nhạc sĩ Lê Thương, thi sĩ Kiên Giang, nhà văn Toan Ánh, nhà thơ Tế Hanh... Chị còn là một nghệ sĩ ngâm thơ trong chương trình Tao Đàn (do thi sĩ Đinh Hùng cùng bạn bè lập ra chương trình Tao Đàn năm 1955 trên Đài phát thanh Sài Gòn) cùng các nghệ sĩ Hồ Điệp, Hoàng Oanh, Giáng Hương, Quách Đàm, Tô Kiều Ngân, Đoàn Yên Linh, Vân Khanh, Hà Linh Bảo, Hồ Bảo Thanh, Mai Hiên, Huyền Trân, Hồng Vân...  Chị đã viết thơ tự vịnh về mình:

Thơ hơn chục cuốn, vạn bài
Văn ngoài dăm quyển, ngàn trang
Họa sáu mươi niên, dư vài trăm bức
Nhạc điểm xuyết mấy khúc ca.
Ngâm nga gần bảy chục năm, Tao Đàn nổi tiếng

Một trong những bài ngâm thơ của chị mà La Thụy còn lưu giữ được là “Tống biệt hành”, thơ của thi sĩ Thâm Tâm.

Hôm nay, La Thụy làm video clip để tưởng niệm nữ sĩ Hoàng Hương Trang và tống biệt chị về vùng trời miên viễn. Nguyện cầu hương linh chị siêu thoát về nơi cực lạc.


       

          Thơ: Thâm Tâm.
          Giọng ngâm: Hoàng Hương Trang.
          Video clip: Phú Đoàn.


TỐNG BIỆT HÀNH

Đưa người, ta không đưa qua sông,
Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
Bóng chiều không thắm, không vàng vọt,
Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
Đưa người ta chỉ đưa người ấy
Một giã gia đình, một dửng dưng...

- Ly khách! Ly khách! Con đường nhỏ,
Chí nhớn chưa về bàn tay không,
Thì không bao giờ nói trở lại!
Ba năm mẹ già cũng đừng mong!

Ta biết người buồn chiều hôm trước:
Bây giờ mùa hạ sen nở nốt,
Một chị, hai chị cũng như sen
Khuyên nốt em trai dòng lệ sót.

Ta biết người buồn sáng hôm nay:
Giời chưa mùa thu, tươi lắm thay,
Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc
Gói tròn thương tiếc chiếc khăn tay...

Người đi? Ừ nhỉ, người đi thực!
Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
Chị thà coi như là hạt bụi,
Em thà coi như hơi rượu say.

Mây thu đầu núi, gió lên trăng,
Cơn lạnh chiều nao đổ bóng thầm.
Ly khách ven trời nghe muốn khóc,
Tiếng Đời xô động, tiếng hờn câm.

                                     Thâm Tâm

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2020

TÌNH NHỚ - Thơ Lương Mùi


        
         Nhà thơ Lương Mùi


TÌNH NHỚ

Đêm nằm chưa ngủ mơ màng
Máy nhà ai hát, rõ ràng Khánh Ly
Giọng trầm ấm áp sầu bi
Ca bài Tình Nhớ Ướt My em gầy
Tình ơi ! Tình vẫn còn đầy
Tình đi chưa hết, còn đây tình buồn
Nhớ xưa trong nắng chiều buông
Một mình thơ thẩn thả hồn đi xa
Tình ơi ! Tình cũng chưa già
Sao tình lặng lẽ không là ngày xưa ?!?

                                    Lương Mùi                        
                                      17/4/2020
                                   

HOA XƯƠNG RỒNG - Thơ Trần Đình


            

Yêu cát, say nụ hoa xương rồng đơm hương từ cát trắng, tôi trải lòng mình về những cảnh đời, mảnh đời, về cuộc sống….! Và nếu cuộc sống là sa mạc thì chúng ta phải cố gắng là cây xương rồng trên cát bỏng ấy. Tạo hóa không ban cho xương rồng nguồn sống mạnh mẽ mà nó phải tự thích nghi với hoàn cảnh, để chắt chiu nhựa sống, nuôi ước mơ hoài bão là đẹp cho đời! Cảm phục!


   


       HOA XƯƠNG RỒNG
                        
Ưỡn mình với đêm
nụ gai run rẩy, giọt sương lóng lánh sao trời
rễ bám sâu vào cát
cát dịu hiền một kiếp hư vô.

Nhưng
cát không thể trở thành phù sa mỡ màu cây trái
chẳng thể là đất đỏ bazan ươm sắc dã quỳ
cát là cát khô cằn sa mạc
một đời bé nhỏ li ti.

tạo hóa ban cho loài cây ấy
tên Xương rồng
trên cát
cằn khô.

Không gục ngã
trơ gan nắng nóng
chẳng khép mình giữa lạnh giá ngày đông
vắt kiệt nước từ sâu lòng cát
ươm nụ hoa tỏa ngát hương nồng.

Tôi lặng đứng
ngắm màu hoa ấy
nghe hương bay chạm mát tim người!
                                     
                                                         Trần Đình     
                                                         31/3/2020