BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2020

KHÔNG LÀM THƠ, LÀM GÌ? - Thơ Nguyên Lạc


   


KHÔNG LÀM THƠ, LÀM GÌ?

Buồn, buột miệng bạn hỏi:
- "Làm thơ để làm chi?"
Không làm thơ, làm gì?
Bạn trả lời tôi đi

Thâm Tâm buồn ly khách
Chí lớn bàn tay không
Chúng ta cùng "một lứa" [1]
"Lận đận" đời lưu vong

Tha phương buồn không bạn?
Áo cơm nợ tháng năm
Sờ đầu dài tóc trắng
Không làm thơ, làm gì?

Làm thơ nhớ quê hương
Quê hương tôi Việt Nam
Lập quốc đã ngàn năm
"... định phận tại Thiên Thư!" [2]

Giọt cà phê ưu tư
Khói vương mắt lệ mờ
Hồn thống trầm lính cũ
Không làm thơ, làm gì?

Tôi cầm ly cà- phê
Quá khứ đọng đáy ly
Không làm thơ, làm gì?
Bạn trả lời tôi đi?

Không làm thơ, làm gì?
Chẳng lẽ bóp nát ly?

                Nguyên Lạc

……….........

[1] Đồng thị thiên nhai lưu lạc nhân/Cùng một lứa bên trời lận đấm- Bạch Cư Dị/ Phan Huy Vịnh
[2] Nam quốc sơn hà Nam đế cư/Tiệt nhiên định phận tại thiên thư/Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm/Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư. (Nam quốc sơn hà - Lý Thường Kiệt)

ĐÊM DỐI TRÁ... - Thơ Trần Mai Ngân


   


ĐÊM DỐI TRÁ...

Đêm...
Hai đứa trần truồng giữa sự thật
Phơi bày những đường cong dối trá
Những ngón tay ngại ngần... nấn ná
Ve vuốt, vỗ về đêm... Mình ơi!

Ánh trăng...
Trắng nõn nà thịt da thơm ngát
Môi ngập ngừng... thề thốt trăm năm
Hụt hẫng chân... trượt xuống xa xăm
Huỷ diệt nhau bởi không là thật!

Hình như
Lũ côn trùng rủ nhau hoà tấu
Khúc yêu đương hỏi có mặn nồng
Căn phòng lạnh phủ drap màu hồng
Đâu sự thật và đâu vở kịch...

Tội nghiệp
Trái tim vẫn đập nhanh dồn dập
Hổn hển...
Đêm phơi bày đường cong dối trá!

                            Trần Mai Ngân
                           Đêm 19-3-2020

CÒN ĐÂY ÂM HƯỞNG THÁI THANH ! - Thơ Hạ Thái


                          

CÒN ĐÂY ÂM HƯỞNG THÁI THANH !

Chị đã đi rồi thật vậy sao!
Vẫn nghe trong gió tiếng thì thào
“Ngày Xưa Hoàng Thị” chân chưa mỏi!
“Bến Cũ”, “Biệt Ly” sóng dạt dào...

Lời vọng âm vang bờ thế kỷ...
Giọng huyền ảo chuyển tận ngàn sao
Người đời tặng Chị danh... “bất tử”
Chị mãi còn đây / có đi đâu...(?)

Nao nao trong nỗi buồn xa vắng...
“Đệ Nhất Danh Ca” suốt một thời
Dẫu muốn tách phần riêng... hải ngoại
Di sản chung là Việt Nam... tôi.

Oanh vũ một thời không được hót !
Quẩn quanh mò mẫm phiếm dương cầm
Cánh bằng khi cất cao trời lộng
Âm chất nghẹn đầy trào vút dâng...

Sài Gòn ngoái lại buồn vô tận...
Như Hà Nội xưa luống một lần
Đá sỏi còn lưu trên dấu ấn...
Bám theo đời khổ nạn trầm luân!

Chờ “Hội Trùng Dương” ngày trở lại...
“Hẹn Hò” năm tháng vẫn không quên
“Người Về” vương vấn bàn chân mỏng
“Dòng Sông Xanh” lạnh buốt con thuyền!

Vần thơ tiễn biệt bằng chân cảm
Hòa khúc ngũ cung Chị giải bày
Làm sao tỏ hết niềm thương tiếc
Bóng phượng về trời lướt cánh bay !...

                        Hạ Thái
                    Mar/19/2020
(Từ Thung Lũng Hoa Vàng, Cali.USA.)


…….

“...” Tên vài bài hát nổi bật của Thái Thanh, nhiều lắm!
Tôi thích nhất là nghe chị hát bài : “Chuyện Tình Buồn” thơ Pham Văn Bình, Phạm Dụy phổ nhạc và “Đưa Em tìm Động Hoa Vàng” thơ Phạm Thiên Thư cũng Phạm Duy phổ nhạc.

Thứ Năm, 19 tháng 3, 2020

QUA SÔNG DÌM ĐÒ - Đặng Xuân Xuyến


           


           QUA SÔNG DÌM ĐÒ

(Trích trong MƯU LƯỢC GIÀNH CHIẾN THẮNG của Đặng Xuân Xuyến, xuất bản lần đầu năm 1998)

Những người có kinh nghiệm, khi đi xa không bao giờ lại coi chuyến đi cứ phải tay mang vai vác để đèo thêm vất vả; họ biết mang theo cái gì để chuyến đi gọn gàng, nhanh chóng mà mục đích chuyến đi vẫn hoàn mỹ. Những thứ không còn tác dụng, giữ lại vừa chiếm chỗ, vừa mất công sức bảo quản, vừa chịu những chi phí không đáng có mà lại trở thành gánh nặng tinh thần, tâm lý thì quả là không có lợi ích gì. Thương trường cũng vậy, tất cả mọi sự ôm đồm, sự quá tải đều đem đến thất bại, tạo thêm những cản trở trên bước đường đi tới thành công.

KHÔNG MONG ĐỢI - Thơ Văn Thiên Tùng


      


KHÔNG MONG ĐỢI

Trước thềm xuân đất trời khai tiết
Kỷ Hợi chào đông kết mùa giao
Nắng hừng khí lạnh lệch xao
Sương là đà thoảng bấc xào xạc se

Khắp đây đó hoa khoe hương sắc
Nụ mầm vươn mẩy chắc ngời xanh
Xuân sang lộc ứ đầy cành
Đợi xuân Canh Tý điềm lành hỷ an

Mong luật nước soạn bàn dân chủ
Bốn chấm không ước sớm thực thi
Qua rồi một ngũ niên kỳ
Năm năm tới cố loại đi gian thần

Hiền tài trọng quần dân mong đợi
Cuộc chấn hưng đổi mới đừng quên
Hãy cùng vạch mặt chỉ tên
Loại bầy sâu mọt chớ nên chần chừ

Luật một trăm nay như hiệu lực
Có độ cồn,… lập tức xử ngay
Bấy lâu bởi vấn nạn này
Gây bao nhiêu nổi bi ai khôn lường

Lắm cảnh ngộ thảm thương tại bởi
Đã uống rồi cứ cỡi xe lao
Trên đường chẳng sợ chi nào
Điều không mong muốn đến bao nhiêu người

Còn chất cấm mười mươi nguy hại
Cho nước nhà chẳng phải riêng ai
Chúng gây đầy rẫy nạn tai
Luật ban nghiêm khắc chặn ngay nguy này

Dịch cúm mới đêm ngày cấp báo
Cô-rô-na làm náo loạn lên
Từ bên Vũ Hán Trung hoa
Cứ đà lan nhiễm vượt qua toàn cầu…

Đúng thảm họa khởi đầu năm mới
Loài người đang chống chọi đảo điên
Khoanh vùng có dịch dập liền
Chung tay hợp sức vùng miền chẳng phân…

Dịch bệnh vốn gây nên thảm cảnh
Thiên tai còn giáng đánh muôn nơ
Úc Châu lửa khói ngút trời
Mỹ - Âu - In… cũng bời bời cháy thiêu

Khắp gần xa bao điều thiên họa
Đất nước mình hạn đọa đày dân
Mặn xâm Nam bộ đã đàn
Bắc-Trung trung bộ khô hanh kiệt nguồn

Nông sản phẩm cũng muôn điều khổ
Dịch bệnh nên phong tỏa giao thương
Châu Phi dịch lợn khốn cùng
Cô-rô-na tiếp cùng chung họa đày

Hàng ứ đọng đó đây hỏng vất
Bán như cho vốn mất công toi
Bao nhiêu hoạt động ngấp ngoi 
Cùng đồng trì trệ than ôi não nề

Gần hết quý bộn bề tai giáng
Mong xuân qua trời sáng hẳn lên
Xua tan bảo nổi muộn phiền
Thế nhân chuốc phải đảo điên xuân rồi...

  Quảng Trị, xuân CanhTý (05/3/2020)
            Mai Vân Văn Thiên Tùng

BA MƯƠI NĂM VẪN... - Thơ Nguyên Lạc


        
                        Nhà thơ Nguyên Lạc


BA MƯƠI NĂM VẪN...

Ba mươi năm vẫn còn thương
Ngây thơ ngày đó còn vương tới giờ

1.
Tới giờ em vẫn còn thơ
Trong anh em vẫn dáng xưa nhu mì
Gió nào cuốn được bay đi?
Ba mươi năm vẫn mê si tình nàng

Tan trường tha thướt áo sương
Ba mươi năm đó còn thương tới giờ
Em mười sáu tuổi ngây thơ
Anh hai mươi tuổi ngẩn ngơ tóc thề

2.
Đổi thay dâu bể não nề
Đau thương nhân thế bốn bề điêu linh
Ba mươi năm vẫn bóng hình
Thướt tha áo lụa tan trường ngày xưa

Em mười sáu tuổi ngây thơ
Anh hai mươi tuổi ngẩn ngơ phượng hè
Viễn phương lữ khách nhớ về
Ba mươi năm vẫn si mê một người

3.
Mong manh như hạt sương mai
Ba mươi năm vẫn trong tôi thuở nào
Trường xưa dài áo lụa đào
Mùa hè phượng đỏ tình nào tôi say!

Ba mươi năm vẫn không thôi
Em mười sáu tuổi và tôi dại khờ
Hai mươi tôi vẫn ngu ngơ
Dĩ nhiên tình đó... vần thơ ưu hoài!

                                   Nguyên Lạc

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2020

XUÂN NÀY CHÙA HƯƠNG KHÔNG LỄ HỘI - Thơ Nguyễn Khôi


       
                          Nhà thơ Nguyễn Khôi     


XUÂN NÀY CHÙA HƯƠNG KHÔNG LỄ HỘI                              (Tặng : Nhà văn Lại Như Bằng - Paris) (*)
                           
Đang khấp khởi đi Chùa Hương, Yên Tử
Thì phát ho - cảm lạnh cái "cúm Tàu"
Ngọn gió độc thổi từ sông Dương Tử
Corona bủa kín Hoàng Hạc Lâu.
                            
Vũ Hán "chết"... đến Nhật, Hàn đóng cửa
Qua Iran "lưỡi hái" tới Roma
Rồi Âu, Mỹ... cả đất trời phong tỏa
"Dịch Cúm Tàu" vượt Thế chiến thứ ba ?
                            
Buồn ngồi nhà... Chùa Hương không lễ hội
Thế giới lên ngôi là cái "khẩu trang"
Mừng Hà Nội vẫn an toàn (đang gồng mình) chống Dịch
Chim Việt bốn phương bay về đậu Cành Nam.

                                                            Hà Nội 18-3-2020
                                                            NGUYỄN KHÔI
---------
(*) Chủ bút Tạp chí " Chim Việt cành Nam"
                 

GẠT BỎ SỰ ĐỐ KỴ - Đặng Xuân Xuyến


         


            GẠT BỎ SỰ ĐỐ KỴ

(Trích trong MƯU LƯỢC GIÀNH CHIẾN THẮNG của Đặng Xuân Xuyến, Nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin xuất bản lần đầu năm 1998, Nhà xuất bản Thanh Niên tái bản năm 2000 và 2002)

Điều tiếp theo tôi muốn lưu ý bạn là đừng bao giờ bực tức, đố kỵ trước thành đạt của người khác. Thói xấu ấy sẽ làm cho bạn trở thành nhỏ mọn, tầm thường và sẽ nảy sinh những thói xấu khác biến bạn thành kẻ lố bịch trước con mắt của người đời.
Mỗi người có một khả năng để tự khẳng định mình, tạo dựng sự nghiệp cho mình và người ta chỉ làm được điều đó khi cố gắng, mang hết khả năng, sức lực và trí tuệ dồn cho công việc.

TÔI KHÓC EM TÔI - Thơ Phạm Ngọc Thái




TÔI KHÓC EM TÔI

Tặng Đỗ Thị Ánh Tuyết
 (Tôi viết bài thơ này khi em nói với tôi rằng: Em sắp đi...)

Rồi một ngày
Em mang tình anh về nơi khuất núi
Có hoa thơm cùng bướm vờn, gió thổi
Hai linh hồn mưa nắng quấn bên nhau
Quên hết nỗi đau đời. Chỉ biết thương yêu !

Hỡi con phà với sông nước trắng phau
Có nhớ bóng dáng người thôn nữ
Ngày hai buổi đến trường qua đó
Cõi hồn thơm ngát hương hoa

Anh đã cùng em ngày tháng đón đưa
Dẫu không thể lấy em làm vợ
Nhưng lòng thương thì giàu tựa bể
Lệ nhân tình rơi đẫm cả trang thơ...

Đau xé tim anh. Trời đổ sập gió mưa.
Cầu thượng đế hãy giữ em tôi lại
Em còn trẻ vẫn đang mùa tình ái
Cuộc đời vừa mới được yêu thôi !

Anh bế em lên... trong phút cuối cuộc đời...
Như nhân thế từng ẵm chàng Hăm Lét (*)
Bởi em là hoa, là chim, những gì đẹp nhất... của non sông nước Việt
Người thiếu phụ hiền lành, khắc mãi tên em !

Hỡi Xứ Sở thiêng liêng và Đất Mẹ nghìn năm
Đừng nỡ cho em xa cõi người sớm thế !?
Bài thơ này muốn sưởi ấm lòng em đó
Anh không viết tiễn em đi...

Hoa nở bốn mùa... Ai nỡ lại chia ly ?
Tình quê hương, người thân còn bên em sớm tối
Con chim chích ríu rít trời xanh: Em ơi, đừng đi vội !
Anh run rẩy trong lòng, chạy đến để... hôn em...

                                                       12.6.2019
                                               PHẠM NGỌC THÁI

(Trích " TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái ", Nxb Hồng Đức 2019)

(*) Hoàng tử Hăm Lét trong vở kịch của Sếch-xpia vĩ đại.

Thứ Ba, 17 tháng 3, 2020

VỀ CÂU CHÚC MỪNG CÔ DÂU CHÚ RỂ “SẮT CẦM HẢO HỢP” 瑟琴好合 – La Thụy sưu tầm và biên tập


                                           BÁCH NIÊN HẢO HỢP

  VỀ CÂU CHÚC MỪNG CÔ DÂU CHÚ RỂ “SẮT CẦM HẢO HỢP”
                                                                                            La Thụy

Trong một lần ngồi ở một quán ăn (vừa mở cửa lại sau khi tổ chức đám cưới cho con họ), chợt thấy trên vách trang trí câu “Sắt cầm hảo hợp”, một người bạn của tôi buột miệng: “phải là SẮC cầm… mới đúng chứ”. Bạn ấy cho phải là “sắc”, trong từ “nhan sắc”. Có lẽ bạn ấy nghĩ rằng SẮC cầm hảo hợp có ý nghĩa tương tự với tài sắc song toànTôi thử giải thích nhưng xem ra bạn ấy không đồng ý.

Hôm nay, khá rảnh nên tôi ghi lại ít dòng bàn qua về câu chúc tụng bằng chữ Hán (hoặc âm Hán Việt) này

 Bản dịch Chinh phụ ngâm khúc có câu:
 “Sắt cầm gượng gảy tiếng đàn,
Dây uyên kinh dứt phím loan ngại chùng”

Đoạn trường tân thanh có câu:  
“Ai ngờ lại họp một nhà,
Lọ là chăn gối mới ra sắt cầm”

“Đem tình cầm sắt đổi ra cầm kì”

Truyện Hoa tiên có câu:
“Chưa cầm sắt cũng tao khang”

CHẬP CHÙNG - Thơ Trần Mai Ngân


   
                           Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHẬP CHÙNG

Chập chùng ôi là buồn
Nghe nhịp đời vỡ tuôn
Hoàng hôn vàng trên tóc
Ai khóc tiễn chiều đi

Chập chùng lối thiên di
Bập bềnh con sóng vỗ
Tha thiết chuyện ngày xưa
Lòng hỏi lòng quên chưa

Chập chùng đám rong rêu
Đang xếp hàng xưng tội
Lời kinh thánh bồi hồi
Tiếng chuông nào xa xôi

Chập chùng ôi chập chùng
Giam tôi vào bóng tối
Mộng cách nhau đôi bờ
Chìm khuất mờ hư không !

                  Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 16 tháng 3, 2020

TẠI SAO VUA NHÀ TRẦN TIN DÙNG TRẦN KHÁNH DƯ - Nguyễn Hưng

Trần Khánh Dư là tướng tài. Tuy nhiên, vị tướng này tài như thế nào không phải ai cũng tường tận. Điều quan trọng, nhiều tác giả nghiên cứu lịch sử nhận định Trần Khánh Dư lắm tài, nhiều tật. Trên thực tế, cần nhìn nhận lại tài của Trần Khánh Dư đến mức độ nào, tật của ông ra sao?

                                           Đền thờ Trần Khánh Dư tại Vân Đồn.


TẠI SAO VUA NHÀ TRẦN TIN DÙNG TRẦN KHÁNH DƯ

Thời đại nhà Trần có nhiều danh tướng, bên cạnh những vị vua anh minh, có thể kể: Hưng Đạo Đại Vương Trần Quốc Tuấn, Chiêu Minh Đại Vương Trần Quang Khải, Chiêu Văn Đại Vương Trần Nhật Duật, Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư.
Trong số những người vừa kể, Trần Khánh Dư là người được bàn cãi nhiều nhất; đường công danh, sự nghiệp của ông cũng gập nghềnh, chông gai hơn cả. Đặc biệt, sách sử nhắc đến ông với khen, chê đan cài, không giống như với trường hợp của Trần Quang Khải, người được ca tụng từ tài năng đến đức độ.

ĐỘC LẠ 2 “ĐẠI LÃO” VẢI THIỀU GIỮA RỪNG THẤT SƠN - Lục Tùng

Theo lưu truyền từ nhiều đời, hai “đại lão” vải thiều nằm trong khuôn viên chùa Svây Ta Hôn (ấp Ninh Lợi, xã An Tức, huyện Tri Tôn, An Giang) có tuổi đời hơn 300 năm. Đây là điều độc lạ vì tuổi đời của hai cây vải thiều này cao hơn cả cây “vải thiều tổ” ở Hải Dương.



ĐỘC LẠ 2 “ĐẠI LÃO” VẢI THIỀU GIỮA RỪNG THẤT SƠN
                                                                                        Lục Tùng

Nằm trên tuyến đường từ trung tâm thị trấn Tri Tôn dẫn vào Di tích quốc gia Đồi Tức Dụp – “trung tâm” của vùng rừng núi Thất Sơn, hay còn gọi là Bảy Núi (gồm 2 huyện Tri Tôn và Tịnh Biên), nhưng chùa Svây Ta Hôn gần như biệt lập với thế giới bên ngoài bởi “hàng rào” xanh của những rừng cây cổ thụ.


HUYỀN SỬ VỀ VUA THỤC PHÁN AN DƯƠNG VƯƠNG - Sơn Tùng

Năm 1963, khi các nhà nghiên cứu dân tộc học phát hiện truyền thuyết cổ của người Tày vùng Cao Bằng có tên "Cẩu chủa cheng Vùa" (dịch là "Chín chúa tranh vua") có nội dung quan trọng liên quan đến Thục Phán - An Dương Vương. Cũng từ đây, những nghi vấn về nguồn gốc An Dương Vương là ở tỉnh Cao Bằng đã dần sáng tỏ...

                                              Di tích Cổ Loa (Đông Anh, Hà Nội)


     HUYỀN SỬ VỀ VUA THỤC PHÁN AN DƯƠNG VƯƠNG
                                                                                          Sơn Tùng 

Truyền thuyết "Cẩu chủa cheng Vùa” của người Tày Cao Bằng

Năm 1963, khi các nhà nghiên cứu dân tộc học phát hiện truyền thuyết "Cẩu chủa cheng Vùa" (dịch là "Chín chúa tranh vua") một câu truyện cổ rất phổ biến trong vùng đồng bào Tày, Cao Bằng. Theo Ngày xưa, vào thời vua Thục của nước người Tày, Thục Chế là ông vua đầu tiên đã lập ra nước Nam Cương giáp nước Văn Lang, xưng là An Tự Vương đóng đô ở Nam Bình (vùng Cao Bình, huyện Hòa An, Cao Bằng ngày nay).

CÂY DỪA LẠ CHO RƯỢU NHƯ SÂM BANH MÀ GIÁ “RẺ NHƯ CHO” CỦA NGƯỜI CƠ TU, QUẢNG NAM - Hương Nguyễn



Đến bản làng của người Cơ Tu, Quảng Nam, du khách được dân làng tiếp đón rất nồng hậu và không thể thiếu chén rượu tavak (tavak giống như cây dừa, người Kinh gọi là “dừa núi” hay cây đoác).
Rượu này có vị thơm ngọt, tê tê đầu lưỡi. Nước rượu màu trắng đục, sủi tăm trong ly, nhìn rất giống rượu sâm panh.


Rượu tavak được lấy từ các buồng trái tavak. Để dung dịch cây tavak lên men và tạo vị đắng. Người Cơ Tu dùng vỏ cây chuồn (một loại cây chắc, nặng và có vị  đắng), đập mềm rồi bỏ vào can rượu. Muốn rượu có nồng độ cao hơn, vị đắng, thì cho vỏ chuồn nhiều và ngược lại.


Tavak ra hoa, có trái liên tục nên rượu tavak có thể sản xuất quanh năm, nhưng rượu có chất lượng tốt nhất vào mùa hè.
Một cây tavak trưởng thành có thể cho từ 10 đến 15 lít rượu mỗi ngày. Cây có thể cho rượu trong 2-3 tháng, với số lượng khoảng 300 lít.


Khách hàng sau khi uống thỏa thuê, có thể mua với giá 20.000 đồng/lít mang về làm quà cho người thân như một loại đặc sản của người Cơ Tu.
Tuy nhiên, mặt hàng này lại rất khó tìm mua trên thị trường.

                                    Theo Hương Nguyễn (Tổng hợp) (Dân Việt)

SẼ CÓ LÚC, SINH NHẬT CUỘC TÌNH, L' ADIEU - Thơ Lê Văn Trung


        


SẼ CÓ LÚC

sẽ có lúc em quên điều đáng nhớ
một đôi khi ta nhớ cái nên quên
trần gian hởi trăm năm là bé nhỏ
chuyện nhớ quên sao lẫn lộn vô chừng

sẽ có lúc em đi là đi mãi
ta ngu ngơ lẩn thẩn chạy vòng vòng
ôi kim cổ qua muôn ngàn giông bão
ta bạc đầu tơi tả áo thanh xuân

sẽ có lúc nơi bến bờ xa lạ
cuộc buồn vui không vướng bận trong đời
chiếc thuyền nhỏ đưa em về muôn ngã
không dòng sông nào là của riêng tôi

sẽ có lúc đêm tàn trăng thiếu phụ
câu thơ xưa chừng nhạt ý phai lời
ta khờ dại gọi tên người dưới mộ
tiếng dội vào đá núi lạnh sương rơi

sẽ có lúc nơi cuối đường sinh diệt
nợ phù hoa em trả lại muôn trùng
ta những tưởng trong phút giờ ly biệt
em mang theo chút kỹ niệm sau cùng

ôi trọn kiếp cứ mơ hồ ảo tưởng
cuộc trần gian phù phiếm có ra gì
khi ôm chặt biết bao là ước vọng
bỗng một chiều gió cuộn khói sương đi

điều đẹp nhất chẳng còn ai giữ lại
nến bi thương tôi thắp lệ hai hàng
đã đến lúc ra đi là đi mãi
ai vá giùm cho kín áo tang thuơng

thôi dẫu nhớ dẫu quên đừng vướng bận
cõi trăm năm hiu hắt bóng con người
em với ta như muôn ngàn số phận
lạc thiên thu giữa hệ luỵ đầy vơi

                             Lê Văn Trung
(Thơ Tình Miền Nam, Thư Ấn Quán 2008)