BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2020

NHỚ GIAO THỪA NĂM XƯA... - Thơ Trần Mai Ngân


    


NHỚ GIAO THỪA NĂM XƯA...

Chen lấn giữa cuộc xuân
Tôi đi tìm mùa cũ
Tôi của tôi đâu rồi
Áo hoa và mắt biếc...

Đêm giao thừa đi lễ
Cùng mẹ và có anh
Trời sao đêm nhấp nhánh
Tôi hạnh phúc nhất đời...

Chắp tay nguyện Phật Trời
Xin yêu anh mãi mãi
Xin tuổi mẹ trăm năm
Xin mình đừng xa xăm...

Cuộc đời vô thường lắm
Tôi khờ khạo ngây thơ
Cuộc chơi rồi khép lại
Ta nghi ngại rời nhau...

Tuổi hạc mẹ bay cao
Lệ rơi hai vạt áo
Chỉ còn trong chiêm bao
Giao thừa cùng đi lễ

Mùa Xuân lại mùa Xuân
Tôi lạc giữa lưng chừng
Phố đông... giao thừa lạnh
Tôi gọi ngày xưa ơi...

                Trần Mai Ngân
                   24-2-2020

ÁO LỤA SÓC TRĂNG - Thơ Nguyên Lạc


    


ÁO LỤA SÓC TRĂNG

1.
Ai về đất Sóc quê tôi *
Nhớ thăm Hoàng Diệu một thời đã xa
Một thời yểu điệu thướt tha
Trắng dài áo lụa đón đưa con đường

Nhớ thăm cây điệp sân trường
Hoa vàng rơi nhẹ lời thương tóc người
Nhớ thăm ... nhiều lắm người ơi
Trong tôi trọn cả đất trời Sóc Trăng

2.
Phương này giờ tuyết trổ bông
Muôn trùng trắng phủ. Nỗi lòng quê tôi
Nhớ thương ... thôi cũng chỉ rồi
Đêm ba mươi lạnh ngoài trời tuyết bay

Có người lữ khách mồ côi
Đón xuân xứ lạ thấy đời hư không
Sóc Trăng thời đó còn không?
Dáng ai ngày đó ... còng lưng nắng đời?

Sóc Trăng vẫn mãi trong tôi
Trắng dài áo lụa trọn đời … Thiên thu!

                                         Nguyên Lạc
.........

* Sóc Trăng, trước 1975 là tỉnh Ba Xuyên có trường công lập Hoàng Diệu là nơi tôi học. Quê tôi Đại Ngãi, huyện Long Phú, Sóc Trăng - Hậu Giang

ĐÂU NỤ TÌNH XƯA ! - Thơ Văn Thiên Tùng


   


ĐÂU NỤ TÌNH XƯA !

Con ngõ làng tháng năm chờ cùng đợi
Mỗi hạ sang, thu vãn lẫn đông gầy
Mỗi chiều tàn... lúc hửng nắng… từ đây
Nụ tình ướm... sắc hương ngời tuổi mộng

Nụ tình vương lớn dần theo nhịp sống
Nơi ngõ làng hương loang thắm lối đi
Lời ngầm trao bao ao ước xuân thì
Bởi sắc ấy - bởi hương chiều tim tím

Sắc hương mà mỗi đông tàn xuân chớm
Ôi ! tím yêu thương dìu bước đi về
Tím giản đơn… hòa quyện nét chân quê
Biêng biếc tím… hương chiều… chơi vơi tím

Gió xuân xao quyện hương chiều ngát lịm
Tựa hương tình say đắm độ tròn trăng
Mỗi chiều buông sương xõa… tuyệt diễm Hằng
Ấy nụ tình một thời ta say đắm

Một nụ tình ướm trao trong thầm lặng
Thoáng xuân nao xoan ủ sắc hương nồng
Lắm hạ bừng phượng thắm ước ao mong…
Giờ chỉ mãi… vầng trăng thương và nhớ

Vầng diễm Hằng vốn bên ta từ thuở
Lúng liếng đưa duyên- tủm tỉm môi cười
Háy háy yêu… hay phũng phịu hờn lơi
Đợi nghe tiếng ngọt ngào… thời ấy mới

Chịu nghéo tay… để hòa bình chắp nối…
Bao giao mùa ngần kỷ niệm lên ngôi
Tuổi hồn nhiên khờ khạo vốn qua rồi…
Khi mộng ước chẳng trở thành đôi lứa …

Đâu lối nhỏ dấu yêu tình chất chứa
Những đổi thay có dìu dịu tấc lòng
Ôi! Nụ tình năm tháng ủ ấp mong
Còn đâu nữa! ... Ơi!... vầng trăng kỷ niệm

Một vầng trăng... ta mãi tìm mãi kiếm
Đã vời xa… xa biệt độ sang thu …
Bến bờ nao... đâu đó... vẫn mịt mù
Ôi ! NỤ TÌNH xưa ta hoài mong đợi ...

Mỗi xuân sang...
trong sắc tím- hương nồng

                                Văn Thiên Tùng
                                     08/4/2019

XUÂN ĐỢI - Thơ Nhật Quang


   


XUÂN ĐỢI

Giọt Xuân mơ ươm nắng vàng trong gió
Lộc đơm chồi, Xuân về đó em ơi!
Muôn sắc hoa tô điểm thắm đất trời
Anh thầm mong dáng Xuân hồng qua ngõ

Gió rung rinh cánh mai vàng hé nở
Về đi em, cho rạng rỡ tình Xuân
Anh vẫn đợi bên thềm nắng bâng khuâng
Nhìn cánh én chao nghiêng miền thương nhớ!

Em đã hẹn, khi Xuân về ngang phố
Là ước mơ…Xuân hội ngộ yêu thương
Xuân đã chín ngào ngạt mùi vấn vương
Anh vẫn đợi, tình Xuân ơi, vẫn đợi…!

                                          Nhật Quang

NĂM CHUỘT DẠY ĐỜI - Kha Tiệm Ly


       


NĂM CHUỘT DẠY ĐỜI

1. Chuột dưới mắt người

Tên mười hai con giáp và các con vật “cầm tinh” tương ứng, trẻ em cũng rành sáu câu, thiết tưởng không nên nhắc cho dài dòng.
Lại không ít người thắc mắc tại sao con chuột nếu xét về hình vóc thì nhỏ xiú, còn về “võ công” thì chẳng là cái đinh gì so với 11 con giáp khác (gặp mèo, gặp rắn là chạy té khói), thế mà không biết lý do gì nó lại được đứng đầu sổ trên 11 con kia?
Về việc nầy cũng có hàng lô lời giải thich; người thích lời giải thích nầy, kẻ thích lời giải thích kia, chưa ai chịu thua ai, nên lại thiết tưởng không cần liệt kê cho thêm rườm rà!
Điều chúng tôi muốn nói là con chuột trong mắt con người và trong văn chương bình dân.
Dưới mắt con người, chuột là con vật bé nhỏ, hôi hám, xấu xí, dơ bẩn, phá hoại, hèn hạ, bậc nhất, nếu không thì sao: “hình thù như con chuột nhắt” (nhỏ); “hôi như chuột”; “dơ như chuột”; “phá như chuột”; và theo tướng số, nếu bị mắng là “đồ mặt chuột” thì ngầm hiểu rằng đó là người nhỏ nhen, hèn hạ! (xin lỗi, chúng tôi chỉ nói theo sách vở chớ không theo quan điểm của mình)
Với loài có vú thì chuột là nhà vô địch về sinh đẻ: Khoảng 3 tháng tuổi, chuột cái có thể đẻ lứa đầu tiên; đẻ một lứa từ 5 đên 10 con; và cứ sau chưa đầy 1 tháng thì lại đẻ lứa khác! Người ta tính, một vợ chồng chuột sau một năm sẽ cho ra đời cháu chít là 15 ngàn (còn tồn tại bao nhiêu là chuyện khác)! Bởi vậy cũng đừng lấy làm lạ khi biết rằng số “chuột khẩu” lại tương đương với số nhân khẩu trên trái đất nầy!

VỊ VUA ĐẾN NGAI VÀNG TỪ SỚI VẬT - Trần Đình Ba


        
                     Tượng Thái tổ nhà Mạc: Mạc Đăng Dung
                                 tại Từ đường Cổ Trai – Hải Phòng


        VỊ VUA ĐẾN NGAI VÀNG TỪ SỚI VẬT 
                                                                                   Trần Đình Ba

Con đường đi đến ngai vàng của Mạc Đăng Dung khởi nguồn từ sới vật. Nhưng họ Mạc, từng chỏng vó trước một vị tiến sĩ trói gà không chặt.
Nói nghiệp đế của Mạc Đăng Dung từ sới vật đi lên, có lẽ chẳng phải ngoa ngôn, mà thực tế lịch sử đã diễn ra đúng như vậy. Trong Ngự chế Việt sử tổng vịnh của vua Tự Đức nhà Nguyễn cho hay, Mạc Đăng Dung vốn là cháu xa (bảy đời) của “lưỡng quốc trạng nguyên” Mạc Đĩnh Chi nhà Trần. Nhưng trái với tổ tiên vinh thân phì gia từ đường khoa bảng, Mạc Đăng Dung lại nhờ vào sức khỏe mà làm nên nghiệp.

Thứ Ba, 14 tháng 1, 2020

CHÈ TRONG NỖI NHỚ - Nguyên Lạc và Lê Văn Quới


           
                       Đồng tác giả Nguyên Lạc


       CHÈ TRONG NỖI NHỚ
                                                              Nguyên Lạc và Lê Văn Quới

Mỗi tên chè - một nỗi thương
Mỗi tên chè - gợi mùi hương nhớ đời

Cần Thơ thành phố thân yêu của tôi, thành phố của một thời, một thời mộng mơ. Thành phố của những con đường, những ngõ ngách thân quen, những quán cà - phê với những bài ca muôn thuở. Đặc biệt là những quán chè bên lề đường của thời áo trắng môi hồng phượng đỏ. Những chén chè ngọt lịm môi người, ngào ngạt hương yêu.
 Ai mà ở bến Ninh Kiều không nghe tiếng rao chè tha thiết, ngọt ngào, ngân nga kéo dài trầm bổng nửa khuya: "Ai ăn chè bột khoai, đậu xanh, nước dừa, đường cát hô.ô.ô...hôn? ", lời rao gợi nhớ đến bài ca vọng cổ "Gánh chè khuya" của soạn giả Viễn Châu, qua giọng ca ngọt ngào, trầm ấm của "Đệ nhứt danh ca" Út Trà Ôn và "sầu nữ" Út Bạch Lan. Chỉ đoạn ca mở đầu, người nghe cảm thấy tâm hồn bâng khuâng, xao xuyến:
"Nghe tiếng rao/ Trong đêm dài u buồn/ Đêm từng đêm thầm vang bên phố vắng/ Nghe tiếng rao/ Như một lời kêu than cho số kiếp phụ phàng…"
Về chè của Cần Thơ, tôi xin giới thiệu đến các bạn bài viết rất lý thú của thầy Lê Văn Quới, đồng nghiệp và cũng là đàn anh cùng dạy ở Cần Thơ trước 1975.
Trước khi vào bài viết của thầy Quới, tôi xin bàn sơ về hai chữ CHÈ và TRÀ:

BÀI THƠ THÁNG CHẠP - Thơ Hạ Thái


    
                            Nhà thơ Hạ Thái


BÀI THƠ THÁNG CHẠP

Người lính xưa chừ tóc đã bạc
Nỗi niềm đau giữ mãi trong lòng
Từng chặng đời lên đồi xuống dốc
Nợ cuộc trần trả miết không xong.

Hồn chiến mã ngậm ngùi thao thức
Suối nhỏ về góp nhập thành sông
Dấu rêu phong hằn thân gỗ mục
Cánh vạc mờ chấp chới tầng không!

Đếm từng chặng gẫm lui dĩ vãng
Dấu chân qua bầm dập khôn cùng
Mảnh trăng khuyết khơi niềm nhung nhớ
Vách tường khuya gợi cảnh lao lung!

Buổi quay gót nghe đời trần thuật
Thêm nỗi niềm chua xót bâng khuâng
Đàn chim sẻ ngói vòm gù gật
Chuyện ngày buồn từ độ chia phân!

Nghe đâu đó than dài thở ngắn
Mà sông xưa nước cứ hững hờ
Vầng trăng khuyết lạnh trời thương nhớ
Rượu cạn bình sầu suốt ý thơ!

Người lính xưa chừ tóc đã bạc!
Nợ tang bồng đành gác đằng sau
Thấm lạnh lẽo nghiêng bầu độc ẩm
Cạn hổ trường chan chứa niềm đau!

                           Hạ Thái
                           01/2020
Từ Thung Lũng Hoa Vàng Cali, USA

ĐỜI CÓ CHI VUI? - Thơ Nguyễn Khắc Phước


        
                  Nhà thơ Nguyễn Khắc Phước


ĐỜI CÓ CHI VUI?

Chiều buồn không mà âm u thế này?
Mưa buồn không sao mưa cứ bay?
Ai buồn không mà im tin nhắn?
Rượu buồn không mà sao chẳng cay?

Trăng chưa vui mà trăng đã khuyết!
Ngày chưa vui mà ngày đã sang!
Tình chưa vui mà tình đã tuyệt!
Đời chưa vui mà đời đã tàn!

Đang bữa ăn sao mắc chi thở dài?
Giữa đêm khuya sao đi quanh tìm ai?
Chốn đông người sao im như gỗ?
Trời trống không sao cứ ngó hoài?

Sông cạn sâu mà dò làm chi?
Người đã xa thôi nhớ làm gì?
Nước cứ trôi cầu sao ngăn được!
Công đâu ngồi dõi bóng chim di!

                  Nguyễn Khắc Phước

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2020

ĐÊM BA MƯƠI - Thơ Nguyên Lạc


      
                           Nhà thơ Nguyên Lạc


ĐÊM BA MƯƠI

1.
Xin mời giai nhân
Bồ đào đêm xuân
Rượu tình hãy uống
Say điếng đôi mình

Đêm ngoài ba mươi
Trời đất lặng thinh
Chờ nghe tiếng ngất?
Hấp hối đôi tình?

2.
Xin mời tôi ơi!
Ly đắng mồ côi
Bồ đào đêm ấy
Nồng nàn chờ xuân
Giờ rồi đâu thấy?
Đêm ngoài tuyết băng!
Đón xuân xứ lạ
Trắng tuyết muôn trùng
Lạnh hồn cô lữ
Mối tình không chung

3.
Đêm ngoài ba mươi
Tuyết trắng rơi rơi
Một người lữ khách
Say khướt rượu đời

Bồ đào đêm ấy?
Đâu rồi ngực xuân?

Đón xuân xứ lạ
Đêm trắng muôn trùng
Mồ côi nến lệ
Khóc tình hư không

4.
"Em đến đêm ba mươi" [*]
Nụ quỳnh mãn khai môi
Dung nham tràn máu nóng
Địa chấn tiêu một đời

Nhan sắc đêm ba mươi
Trói tim này thiên thu!

              Nguyên Lạc

..............

- Rượu Bồ đào là rượu Champagne

[*] Em đến thăm anh đêm ba mươi
Còn đêm nào vui bằng đêm ba mươi.
...
Tay em lạnh để cho tình mình ấm
Môi em mềm cho giấc ngủ em thơm
(Nhạc Vũ Thành An, thơ Nguyễn Đình Toàn)

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2020

NHỚ SƠN LA - Thơ Nguyễn Khôi


       
                     Nhà thơ Nguyễn Khôi


NHỚ SƠN LA

“Mười yêu không bằng người tình cũ
Mười nhớ không bằng nhớ bản xưa”
                 
Ơi Sơn La xa rồi để nhớ
Thời chiến tranh đi dưới bóng đại ngàn
Bản là bản của Mường chưa lên phố
Em gái hiền thoáng chút hồng hoang
Mường Muổi rạng Chiềng Ly – Thủ phủ (1)
Bản Sái – Panh nguồn khởi một chuyện tình  (2)
“Sống chụ son sao” đi vào sách sử.
Một nàng Kiều xao động rừng xanh
Mường La long lanh hằn dấu chân Lạng Chượng (3)
“Mường trống không…” lên thành phố nguy nga
Ôi thác Chiến, thôi xuôi thuyền đôi én
Ánh điện soi ngời sóng nước sông Đà
Quỳnh Nhai bao la hồ nước thẳm
Mái chèo khua đàn tôm cá xôn xao
Bản lên phố … những lồng bè làng “vạn”
Bến đông vui ngày lễ hội gội đầu (4)
Yên Châu ấm “nàng tóc thơm” xõa tóc
Bản Lao Khô đùm bọc Pathet Lào
Xoài đặc sản đóng thùng xuất khẩu
Tiếng khèn bè – xòe – rực sắc khăn Piêu
Chồn vó ngựa ngược dốc vào Mường Mụa
Gạo Mường Tranh “Khẩu ma tứn” thơm lừng
Ra Nà Sản lên máy bay cất cánh
Ngô Chiềng Sung gieo tới Luông Phạbang
Sông Mã gầm thượng nguồn “Tây Tiến” 

Chưa tới Viêng Chăn  thì tới Hủa Phăn
Nhãn lồng dịu gió Lào ngày “té nước”
Điệu Lăm vông kết biên giới hòa bình
Ai thích phượt sang Bắc Yên đèo Chẹn
Đỉnh núi cao săn mây trắng Tà Xùa
Thả phanh xuống Xoong Pe vào hang đá
Tìm bóng hình A Phủ - Mỵ ngày xưa
Mường Tấc mở ra đồng vàng bát ngát
Đèo Lũng Lô góp một trận Điện Biên
Mường chịu ngập xây hồ thủy điện
Đêm vó bè cất cả ánh trăng lên
Thật sửng sốt về Mường Sang đất hứa
“Hòn ngọc Miền Tây” đang tỏa sắc hương
Đồng cỏ, đồi chè, sữa thơm, hoa lạ…
“Thác dải yếm bay”…
Nào ai dám tắm truồng ?
Sơn La thân thương… nhớ về băn cũ
Nơi Mường quê những ruộng cùng nương
Hồn thơ đẹp thả trên đồi Khau Cả
Đón xuân về rừng trắng hoa Ban

Hà Nội, 7/1/2020
NGUYỄN KHÔI
(Nhà văn Hà Nội)
Email : khoidinhbang@gmail.com
Sđt : 0979 556 205

*
(1) Thủ phủ khu Tây Bắc
(2) Xã Nậm Lầu nơi xảy ra câu chuyện “ Tiễn dặn Người yêu ”
(3) Thành phố Sơn La : tên gốc là Mường Lạ nghĩa là “Mường trống không” sau gọi chệch là Mường La.
(4) Lễ hội Lung ta

CHÙM THƠ VỀ RƯỢU HAY NHẤT, CẢM XÚC, TÂM TRẠNG – Nguyễn Duy Quang


         

Người ta thường nói những gì, nghĩ ra trong lúc say, nói trong lúc say là những gì chân thật nhất. Đó cũng là lúc mà những bài thơ mà chính tác giả khi say viết hoặc khi tức cảnh sinh tình viết ra nói lên biết bao tâm trạng của kẻ say rượu hay nói đúng hơn là say tình. Đã bao giờ bạn ở tâm trạng nhờ men say nói hộ tình yêu. Đã bao giờ bạn nhờ men say mà chiêm nghiệm về một cuộc đời đầy những chới với. Mời bạn cùng sntv.vn thưởng thức những áng thơ về rượu để cùng hòa mình vào cơn say tình này nhé.

PHẠM NGỌC THÁI VỚI “TUYỂN THƠ CHỌN LỌC”


     


PHẠM NGỌC THÁI VỚI “TUYỂN THƠ CHỌN LỌC”

Ngày 26.12.2019* Lá thư của tác giả nhận định về tầm vóc, chân dung tác phẩm… cùng với TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái, Nxb Hồng Đức 2019 – Đã được gửi tới Viện trưởng Viện văn học: PGS TS Nguyễn Đăng Điệp - Nguyên Viện phó: PGS TS Vũ Thanh… và nhiều Bậc từ giáo sư tới tiến sĩ… trong các Phòng – Ban nghiên cứu của Viện văn học VN.
    Ngày 27.12.2019 * Tại trụ sở HNVVN (Số 9 phố Nguyễn Đình Chiểu HN) – Lá thư cùng tác phẩm TUYỂN THƠ CHỌN LỌC Phạm Ngọc Thái, cũng được chính tác giả trao tận tay cho ông Chủ tịch – Nhà thơ Hữu Thỉnh… và các Phó Chủ tịch HNVVN – Nhà thơ Nguyễn Quang Thiều, Trần Đăng Khoa, nhà văn Nguyễn Trí Huân – Đồng gửi tới nhiều nhà văn, nhà thơ, lý luận phê bình, sáng tác văn học của HNVVN.

HÃY VỀ ĐI, XUÂN VỀ - Thơ Nguyên Lạc


      
                     Nhà thơ Nguyên Lạc  


HÃY VỀ ĐI

1.
Đầu xuân hoa rộ màu tươi thắm
Em hãy về đi hái lộc đầu
Biệt xứ lưng tròng xa thăm thẳm
Để lại nơi đây một nỗi sầu

Để lại riêng tôi hoài huyễn mộng
Chong đêm mơ chỉ bóng nguyêt rầu
Xuân đến phương người hoa có thắm?
Có nhớ không em ước hẹn nào?

2.
Đầu xuân hoa nở màu tươi thắm
Sao mãi hồn tôi rêu phủ màu
Em hãy về đi xuân rồi đó
Mang theo chút nắng ấm tình nhau

Đầu xuân chim líu lo ngoài ngõ
Hoan ca mừng đón nắng xuân hồng
Ta mãi vẫn chờ ... chờ em đó
Từ lúc phân ly lệ lưng tròng

Hãy về em nhé. về em nhé?
Mang theo nắng ấm sưởi ta đông

CHÙM TỨ TUYỆT THÁNG 1/2020 - Thơ Nguyễn Khôi


       
                    Nhà thơ Nguyễn Khôi


CHÙM TỨ TUYỆT- THÁNG 1-2020
                            
*1. Donald Trump bắn tan xác tướng Iran      (1)
"Lò Bác Trọng" thiêu thằng Son, thằng Tuấn (2)
Dịch tả lợn Châu Phi : có Vịt gà thí mạng
Chợ ê hề những Bưởi cùng Cam...
                                 
*2. Trời đại hạn : hồ sông Đà đã cạn
Sông Cửu Long mặn lấn, nước triều dâng
Bọn Tham nhũng- đại gia ăn cưới hàng trăm tỷ
Viên chức, công nhân "thưởng tết" mấy triệu đồng ?!
                                  
*3. Chóp bu Thủ Đô sao mà nằm im thế :
"Đường sắt trên cao", "Vụ buôn lậu Nhật Cường" ?
Dân Hà Nội tha hồ xơi bụi mịn
Cơ màu này đến bỏ phố về làng !
                                  
*4. Hồ Ngọc Đại 40 năm "thực nghiệm" (3)
lũ trẻ con như Dân tộc mất hồn !
Tư lệnh ngọng níu no "Lò ấp trứng"
Xã hội ngập tràn nhữngTiến sĩ, Cử nhân.
                                  *
*5. Năm 2020 bầu trời chừng đen nghịt
Thương chiến Mỹ -Trung, bom đạn Trung Đông
Mong Chính phủ khéo vận hành, điều tiết
Cho Việt Nam đứng vững giữa bão giông.

                                                    Nguyễn Khôi
                                                  Hà Nội 6-1-2020
……….

(1) Ngày 3/1: Thiếu tướng Qassem Soleimani, chỉ huy đặc nhiệm Iran
(2) Nguyễn Bắc Son, Trương Minh Tuấn, 2 cựu Bộ trưởng Bộ 4T... dính vụ AVG
(3) Gs Hồ Ngọc Đai, con rể TBT Lê Duẩn...

Thứ Hai, 6 tháng 1, 2020

DÙNG DẰNG... - Thơ Trần Mai Ngân


   


DÙNG DẰNG...

Người dùng dằng không về, không ở
Phan Thiết chiều nay chiều cuối năm
Biển dịu êm những con sóng âm thầm
Ngoài khơi xa bỗng tràn bờ khao khát...

Người dùng dằng không về không ở
Mắt níu mắt tay chẳng cầm tay
Một nỗi buồn trôi trượt trên hai vai
Nghe gầy guộc hư hao tình mê mỏi...

Người dùng dằng không về không ở
Cứ ngập ngừng... dấu hỏi đi hoang
Giữa lạnh lùng có một dấu chấm than
Buông nhẹ xuống là trái ngang định mệnh...

Chiều cuối năm loay hoay khập khểnh
Có điều chi rót xuống chiều nay
Hoàng hôn buồn cũng chếnh choáng cơn say
Lòng cứ vậy... mãi không về không ở...

Chiều cuối năm sao trầm ngâm nghi ngại
Về hay không... năm cũ cũng qua rồi!

                                   Trần Mai Ngân
                                        2-1-2020