BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2019

VĨNH BIỆT NHÀ THƠ TÔ THÙY YÊN !


             

             

Theo nguồn tin của gia đình, qua con trai của ông là Đinh Kinh Hiệt, thi sĩ Tô Thùy Yên, đã từ trần tại Houston vào lúc 9:15 PM ngày thứ Ba 21 tháng 5-2019, sau một thời gian dưỡng bệnh tại một Rehab Center ở thành phố Houston, Texas, hưởng thọ 81 tuổi. Ông đã lâm vào trạng thái hôn mê từ ngày thứ Bảy 18 tháng 5 vừa qua.
Theo bản tiểu sử trên Wikipedia, nhà thơ Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên, đã nổi tiếng từ thập niên 1950s tới nay.
Tô Thùy Yên tên thật là Đinh Thành Tiên, sinh ngày 20 tháng 10 năm 1938 tại Gò Vấp.
Ông bắt đầu có thơ đăng trên báo Đời Mới (thập niên 1950) trước khi xuất hiện và nổi tiếng trên tạp chí Sáng Tạo. Tô Thùy Yên, Mai Thảo, Thanh Tâm Tuyền, cùng với các họa sĩ Duy Thanh, Ngọc Dũng, Doãn Quốc Sỹ, Nguyễn Sỹ Tế, Trần Thanh Hiệp là những người nòng cốt của nhóm Sáng tạo, một nhóm sáng tác đã từng được biết đến với phong trào khai sinh "Thơ Tự Do" trên văn đàn Miền Nam vào thập niên 1960. Ông là người miền Nam duy nhất trong nhóm Sáng tạo.
Tô Thùy Yên cùng Bùi Giáng, Nguyễn Đức Sơn và Thanh Tâm Tuyền được giới văn nghệ xếp vào “tứ trụ của thi ca miền Nam

 Xin giới thiệu 3 bài thơ của thi sĩ Tô Thùy Yên: Ta Về, Trường Sa Hành và Chiều Trên Phá Tam Giang


    


TA VỀ

Tiếng biển lời rừng nao nức giục
Ta về cho kịp độ xuân sang.

Ta về – một bóng trên đường lớn.
Thơ chẳng ai đề vạt áo phai…
Sao vẫn nghe đau mềm phế phủ?
Mười năm, đá cũng ngậm ngùi thay.

Vĩnh biệt ta-mười-năm chết dấp
Chốn rừng thiêng ỉm tiếng nghìn thu.
Mười năm, mặt xạm soi khe nước,
Ta hóa thân thành vượn cổ sơ.

Ta về qua những truông cùng phá,
Nếp trán nhăn đùa ngọn gió may.
Ta ngẩn ngơ trông trời đất cũ,
Nghe tàn cát bụi tháng năm bay.

Chỉ có thế. Trời câm đất nín.
Đời im lìm đóng váng xanh xao.
Mười năm, thế giới già trông thấy.
Đất bạc màu đi, đất bạc màu…

Ta về như bóng chim qua trễ
Cho vội vàng thêm gió cuối mùa.
Ai đứng trông vời mây nước đó,
Ngàn năm râu tóc bạc phơ phơ.

Một đời được mấy điều mong ước?
Núi lở sông bồi đã lắm khi…
Lịch sử ngơi đi nhiều tiếng động,
Mười năm, cổ lục đã ai ghi?

Ta về cúi mái đầu sương điểm,
Nghe nặng từ tâm lượng đất trời.
Cám ơn hoa đã vì ta nở.
Thế giới vui từ mỗi lẻ loi.

Tưởng tượng nhà nhà đang mở cửa,
Làng ta, ngựa đá đã qua sông,
Người đi như cá theo con nước,
Trống ngũ liên nôn nả gióng mừng.

Ta về như lá rơi về cội.
Bếp lửa nhân quần ấm tối nay.
Chút rượu hồng đây, xin rưới xuống,
Giải oan cho cuộc biển dâu này.

Ta khóc tạ ơn đời máu chảy
Ruột mềm như đá dưới chân ta.
Mười năm chớp bể mưa nguồn đó,
Người thức nghe buồn tận cõi xa.

Ta về như hạt sương trên cỏ
Kết tụ sầu nhân thế chuyển dời.
Bé bỏng cũng thì sinh, dị, diệt.
Tội tình chi lắm nữa, người ơi!

Quán dốc hơi thu lùa nỗi nhớ.
Mười năm, người tỏ mặt nhau đây.
Nước non ngàn dặm, bèo mây hỡi,
Đành uống lưng thôi bát nước mời.

Ta về như sợi tơ trời trắng
Chấp chới trôi buồn với nắng hanh.
Ai gọi ai đi ngoài quãng vắng?
Phải, ôi vàng đá nhắn quan san?

Lời thề truyền kiếp còn mang nặng
Nên mắc tình đời cởi chẳng ra.
Ta nhớ người xa ngoài nỗi nhớ.
Mười năm, ta vẫn cứ là ta.

Ta về như tứ thơ xiêu tán
Trong cõi hoang đường trắng lãng quên.
Nhà cũ, mừng còn nguyên mái, vách.
Nhện giăng, khói ám, mối xông nền.

Mọi thứ không còn ngăn nắp cũ.
Nhà thương khó quá, sống thờ ơ.
Giậu nghiêng, cổng đổ, thềm um cỏ.
Khách cũ không còn, khách mới thưa…

Ta về khai giải bùa thiêng yểm.
Thức dậy đi nào, gỗ đá ơi!
Hãy kể lại mười năm mộng dữ.
Một lần kể lại để rồi thôi.

Chiều nay, ta sẽ đi thơ thẩn,
Thăm hỏi từng cây những nỗi nhà.
Hoa bưởi, hoa tầm xuân có nở?
Mười năm, cây có nhớ người xa?

Ta về như đứa con phung phá
Khánh kiệt đời trong cuộc biển dâu.
Mười năm, con đã già như vậy.
Huống mẹ cha, đèn sắp cạn dầu…

Con gẫm lại đời con thất bát,
Hứa trăm điều, một chẳng làm nên.
Đời qua, lớp lớp tàn hư huyễn.
Hạt lệ sương thầm khóc biến thiên.

Ta về như tiếng kêu đồng vọng.
Rau mác lên bờ đã trổ bông.
Cho dẫu ngàn năm, em vẫn đứng
Chờ anh như biển vẫn chờ sông.

Ta gọi thời gian sau cánh cửa.
Nỗi mừng ràn rụa mắt ai sâu.
Ta nghe như máu ân tình chảy
Từ kiếp xưa nào tưởng lạc nhau.

Ta về dẫu phải đi chân đất
Khắp thế gian này để gặp em.
Đau khổ riêng gì nơi gió cát…
Hè nhà, bụi chuối thức thâu đêm.

Cây bưởi xưa còn nhớ trăng hoa.
Đêm chưa khuya lắm, hỡi trăng tà!
Tình xưa như tuổi già không ngủ,
Bước chạm khua từng nỗi xót xa.

Ta về như giấc mơ thần bí
Tuổi nhỏ đi tìm những tối vui.
Trăng sáng lưu hồn ta vết phỏng.
Trọn đời, nỗi nhớ sáng không nguôi.

Bé ơn, này những vui buồn cũ,
Hãy sống, đương đầu với lãng quên.
Con dế vẫn là con dế ấy,
Hát rong bờ cỏ, giọng thân quen.

Ta về như nước tào khê chảy.
Tinh đẩu mười năm luống nhạt mờ.
Thân thích những ai giờ đã khuất?
Cõi đời nghe trống trải hơn xưa.

Người chết đưa ta cùng xuống mộ.
Đêm buồn, ai nữa đứng bờ ao?
Khóc người, ta khóc ta rơi rụng.
Tuổi hạc, ôi ngày một một hao.

Ta về như bóng ma hờn tủi
Lục lại thời gian, kiếm chính mình.
Ta nhặt mà thương từng phế liệu
Như từng hài cốt sắp vô danh.

Ngồi đây, nền cũ nhà hương hỏa,
Đọc lại bài thơ buổi thiếu thời.
Ai đó trong hồn ta thổn thức?
Vầng trăng còn tiếc cuộc rong chơi.

Ta về như hạc vàng thương nhớ
Một thuở trần gian bay lướt qua.
Ta tiếc đời ta sao hữu hạn,
Đành không trải hết được lòng ta.

                         TÔ THÙY YÊN
                                7-1985

LỜI VĨNH BIỆT - Thơ Nguyên Lạc


       


LỜI VĨNH BIỆT
(Thương tiếc thi sĩ Tô Thùy Yên)

Riêng người đây một nén hương!
Tiếc chàng thi sĩ vô thường tan mau
Biếc chiều nghiêng nắng ngang đầu
Chiêu hồn chuông gọi lời đau đến người!
Mắt đầy sương khói chiều rơi
Tiếng chiều đồng vọng người ơi nghìn trùng!

“Tam Giang” rày đã cạn cùng!
“Trường Sa chếnh choáng” “Anh Hùng Tận” ôi! [*]

Xin người an ngủ đi thôi!
“Ta Về” “nghe nặng đất trời từ tâm” [**]

                                     Nguyên Lạc

….

[*] Tên một số bài thơ của thi sĩ Tô Thùy Yên: Chiều trên Phá Tam Giang/ Trường Sa Hành/ Anh Hùng Tận...
[**] Nghe nặng từ tâm lượng đất trời.- Ta Về

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2019

THƠ - Đức Hạnh và Thi Hữu


    


THƠ

Thơ vào cuộc sống nở vườn hoa
Thơ kết tình yêu mãi chẳng già
Thơ quý con người xây đạo nghĩa
Thơ hòa đất Mẹ trổ trường ca
Thơ gìn lãnh thổ ngời chân lý
Thơ thích bình minh rạng hải hà
Thơ mộng non ngàn luôn sáng tỏ
Thơ còn thổn thức..vọng lòng ta !

Đức Hạnh
20 05 2019

KHI… - Thơ Lê Hứa Huyền Trân


       
Tác giả Lê Hứa Huyền Trân
Hội viên Hội VHNT Bình Định


KHI…

khi
em cúi xuống nhặt
chiếc lá vàng hư ảo
thì mùa thu đang chực chờ cái chết
không còn cây xanh để rụng lá bao giờ

khi
vệt nắng ngang trời
vắt qua hiên vắng
cũng là lúc đất mùa khô hạn
mặt đất cháy đỏ đồi nương

khi
con chim cất tiếng
hót giọng bơ vơ
em muốn khóc giờ chia tay đã đến
không gian cô đặc nỗi buồn
văng vẳng khúc sơn ca đóng hộp

khi
trái tim nghẹt thở
                     bụi bặm niềm tin vụn vỡ
em hiểu rằng em đã mất
nửa cuộc đời của em
trong mù mịt thị thành…

Lê Hứa Huyền Trân

LÁ RĂM 1 – 2 / Thơ Lê Kim Thượng


       
           Nhà thơ Lê Kim Thượng


LÁ RĂM 1 – 2

1. 

“Những người con mắt Lá Răm
Lông mày Lá Liễu đáng trăm quan tiền...”
Một thời mơ mộng hoặc huyền
Trăm con chim mộng bay chuyền liêu trai
Gió đùa cong sợi tóc mai
Cho vương sợi nhớ, cho dài sợi thương
Con Tằm rút ruột tơ vương
Mấy mùa chung thủy, một thương, một lòng
Dưới tàn Hoa Giấy đỏ hồng
Tôi - Em hòa khúc tình nồng nợ duyên
Bên em đời hết ưu phiền
Cho tôi tình nhỏ hồn nhiên vô cùng
Mi cong khép lại mắt nhung
Bờ môi hé mở ngại ngùng nụ hôn
Một thời son trẻ, vàng son
Con đường tình sử lối mòn Phù Dung
Hoa Lưu Ly tím thủy chung
Thắm màu thề nguyện chúng mình chung đôi
Vườn yêu ngày ấy đôi mươi
Hương hoa quyện với hương người thanh xuân...

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2019

TRỜI NẮNG NÓNG NHỚ ĐÊM NGỦ THỜI BAO CẤP - Thơ Nguyễn Khôi


       


TRỜI NẮNG NÓNG
NHỚ ĐÊM NGỦ THỜI BAO CẤP
(Tặng BNN & Lý tiểu muội)
                      
Giường chật hẹp trong góc Nhà cấp 4
Quạt Cóc quay theo dòng điện phập phù
Chồng thay vợ ru thằng Cu 4 tháng
Mồ hôi đằm đâu còn nựng và Thơ.
                       
con Thạch Sùng khuya mơ buồn tặc lưỡi
chú Dế mèn gáy gọi bạn ngoài hiên
Mèo hoang kêu rượt nhau kỳ động hớn
Mọt vì kèo hòa tấu khúc nhạc đêm...
                       
Mệt ngủ thiếp... bừng tiếng gà gáy sáng
Mở nồi khoai lót dạ sớm đi làm
Con bú vội gửi sang Bà hàng xóm
Xe đạp đèo chồng vợ đến Cơ quan...

                     Nguyễn Khôi      
Hà Nội 19/5/2019, nắng nóng 39 -0C

SAO NỠ PHỤ EM? - Thơ Nguyên Lạc


       
                              Nhà thơ Nguyên Lạc         


SAO NỠ PHỤ EM?

Anh quên em rồi. có phải thế không?
Thành phố không anh đường vắng âm thầm
Một bóng quạnh hiu đèn vàng rưng mắt
Quán vắng nhạc buồn xa cách tình nhân!

Anh quên em rồi. có phải không anh?
Quên mất đôi môi dâng hiến nồng nàn
Giờ chỉ khô cằn màu son phai nhạt
Quay quắt đêm buồn chăn chiếu lạnh căm!

Anh phụ em rồi. trả lời đi anh?
Sao nỡ lạnh lùng bóp nát tim em?
Thiếu vắng anh rồi ngày dài hoang vắng
Rưng rức đêm buồn hiu hắt vầng trăng

Anh phụ thật rồi. chắc thế phải không?
Quên mất thật rồi lời hứa trăm năm!
Tan vỡ thật rồi cuộc tình xuân mộng!
Đời vắng anh rồi... còn lại mùa đông!

                                      Nguyên Lạc 

MẦM LY BIỆT - Thơ Trần Mai Ngân


   
                                    Nhà thơ Trần Mai Ngân 


MẦM LY BIỆT

Mầm ly biệt đã gieo khi gặp gỡ
Em và tôi nào có thuộc về nhau
Tình chỉ là phút chốc thoáng chênh chao
Em quay gót, tôi bình tâm đứng lại

Mầm ly biệt lớn nhanh cành nghi ngại
Em là em và tôi chỉ là thơ
Một bài thơ có đoạn kết bất ngờ
Không nước mắt cớ sao cùng đau buốt...

Mầm ly biệt thánh thiện màu trong suốt
Không gợn hờn, không trách oán chi ai
Chỉ là xum xuê hoa trái phôi phai
Trên cây đời đã xanh mùa chia cắt

Em đã gieo và tôi người hái gặt
Trái chia ly ôi ảo não muộn phiền
Lắm lúc lòng như bão tố cuồng điên
Muốn níu giữ tình ai hoài vọng quá !

Đã đến lúc... vội vàng quên tất cả
Cây chia ly, hoa nhánh đã đơm cành
Ta xa nhau lòng dẫu nói không đành
Nhưng vẫn phải bởi mầm gieo ly biệt...

                                 Trần Mai Ngân
                                   11-5-2019

“THU VÀNG” CỦA ÁI THI (LÊ ĐÌNH KHOA): MỘT BÀI THƠ HAI BỨC TRANH ĐẸP - Châu Thạch


                 
                         Nhà bình thơ Châu Thạch


“THU VÀNG” CỦA ÁI THI (LÊ ĐÌNH KHOA): MỘT BÀI THƠ HAI BỨC TRANH ĐẸP 
                                                                                Châu Thạch

Hôm nay mới trung tuần tháng tư âm lịch mà thời tiết miền trung đã quá nóng . Trong cái oi bức đầu hè, đọc bài thơ “Thu vàng” của Ái Thi, những bức tranh mùa thu tuyệt đẹp trong thơ như hiển hiện cho tôi những cảm xúc về thu, làm dịu mát tâm hồn.
Đọc khổ thơ thứ nhất của bài thơ:  Lá bay rợp cả khung trời. nhuộm vàng cả khung cảnh. Một bức tranh thu toàn cảnh, với một màu vàng như hiển hiện trước mắt, cho ta hình dung vẽ đẹp bao la của thu:

                Thu về... lá vàng rơi !
                Thu nhuộm kín phương trời ...
                Lá cuốn theo chiều gió...
                Mang sầu gieo muôn nơi !

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2019

SỢ ! - Thơ Tịnh Đàm


        
                           Nhà thơ Tịnh Đàm


SỢ !

Muốn yêu
Nhưng sợ thất tình
Muốn không yêu
Lại sợ mình cô đơn !

Muốn đi
Vì sợ nỗi buồn .
Mỗi khi nắng xế
Chiều buông...
Tím lòng !

Sợ đời cô quạnh
Chờ mong !
Sợ thu lá úa
Sợ đông lạnh nhiều !


Thôi đành
Ươm chút thương yêu
Cho xanh cái tuổi xế chiều...
Được vui.

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

CẦU VÀM CỐNG, CẦU DÂY VĂNG THỨ HAI BẮC QUA SÔNG HẬU CHÍNH THỨC THÔNG XE - Trương Hữu Danh



CẦU VÀM CỐNG, CẦU DÂY VĂNG THỨ HAI BẮC QUA SÔNG HẬU CHÍNH THỨC THÔNG XE   
                                                                              Trương Hữu Danh
Nguồn: dcvonline.net

Sáng ngày 19/5, cầu Vàm Cống, cây cầu dây văng thứ 2 bắc qua sông Hậu đã chính thức được thông xe. Sau cầu Mỹ Thuận, Cần Thơ, Rạch Miễu, Cổ Chiên, Cao Lãnh thì cầu Vàm Cống là một “mắc xích” quan trọng kết nối vùng nam sông Hậu hòa quyện trọn vẹn với cả vùng ĐBSCL, góp phần đưa vùng châu thổ giàu tiềm năng này vươn lên, cất cánh. Còn người dân đã trút được sự phiền toái bao đời, qua sông phải lụy phà.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2019

VẪN MÀU TÍM XƯA - Thơ Nguyên Lạc


        
                               Nhà thơ Nguyên Lạc         
                             
VẪN MÀU TÍM XƯA

Tím chi. tím đến nôn nao!
Tím ai. trọn giấc chiêm bao. đêm nằm!
Tím em mắt biếc. môi hồng
Tím em. điếng mộng. xô hồn tôi xiêu!
Tím thêm em nhé. tím nhiều!
Tim tôi mở cửa. đón chào tím ai

Bằng lăng hoa tím bay bay
Gió ơi. sao thổi tình ai bay vèo!
Có người. phố cũ đường nao
Tìm ai áo tím. sầu sao đoạn trường!

Trường xưa. đâu dấu yêu thương?
Tình xưa. sương khói!
Tan phương trời nào?
Thời gian tàn nhẫn. vội mau
Để người tuyết điểm!
khóc màu tím xưa!

         Nguyên Lạc

CHÙM TỨ TUYỆT - THÁNG 5- 2019 – Thơ Nguyễn Khôi


        
                Nhà thơ Nguyễn Khôi 


CHÙM TỨ TUYỆT - THÁNG 5- 2019 
                     
“Ai xui con Cuốc gọi vào hè
Cái nắng nung người nóng nóng ghê”
                                               
*1- Tháng 5 này thực mùa hè rực lửa
39 -0C Hà Nội sém mặt mày
Bác Trọng mệt...phục hồi sau một tháng
"Lò" Bắc, Nam lửa lại bốc lên ngay...
                       
*2- Mỹ- Trung Cộng “bán buôn” đang kịch chiến
Trời sinh Trump báo hại Tập Cận Bình
Putin khoái “tọa sơn quan Hổ đấu”
Mồng 9 tháng 5 : hoành tráng Duyệt binh...
                       
*3- Đô thị mới toàn bê tông, cốt thép
Cửa kính sáng choang cứ ngỡ sang Tây
-May : đủ điện, không thì khô như tép
Những cái đầu sùng ngoại liệu có hay ?
                         
*4- Dân khó bảo : Chăn nuôi vô luật lệ
Chết Triệu con “Dịch tả Lợn Châu Phi” !
Sẽ lãnh đủ cả môi trường ô nhiễm
Mình tự giết mình cứ nốc đẫy Rượu bia...
                        
*5- Mừng : Kinh tế Nước nhà đang tiến tới
Buồn : Chùa cứ xây to tướng để Kinh doanh !
- Mong Bác Trọng bình tâm có tầm nhìn soi rọi :
Diệt những thằng Tham nhũng cả Thần linh.

                                            Nguyễn Khôi
                                        Hà Nội, 19-5-2019

BÍ MẬT CHỮ “KÝ” Ở NHỮNG TIỆM MÌ TÀU DANH TIẾNG - Hoài Nhân


       Chữ “Ký” xuất hiện trong hầu hết những biển hiệu quán mì người Hoa - Ảnh: NVCC

BÍ MẬT CHỮ “KÝ” Ở NHỮNG TIỆM MÌ TÀU DANH TIẾNG 
                                                                          Hoài Nhân

Nhiều người vẫn thắc mắc, “Ký” trong “Hải Ký Mì Gia”, “Lương Ký Mì Gia”, “Bồi Ký Mì Gia”,... có nghĩa gì? Vì sao 10 quán ăn gốc Hoa bắt gặp ở TP. Hồ đã có... 9 quán đề chữ “Ký” trong biển hiệu?

“Ký” có phải là ghi chép?

          Trước năm 1975, không riêng gì đất Sài Gòn, ẩm thực người Hoa gần như có mặt khắp các đô thị miền Nam. Nhiều trong số đó là món mì Tàu trứ danh. Trước món bánh mì du nhập từ xứ Tây, do gốc dân ta không có các loại thực phẩm chế biến từ bột mì, nên việc thưởng thức sợi mì Tàu thơm ngon sớm trở thành thói quen.

          Tạm bỏ qua chuyện công thức làm sợi mì bí truyền của từng hiệu mì đã được bàn luận nhiều, còn một chuyện vẫn khiến rất nhiều người thắc mắc: Vì sao 10 tiệm mì gốc Hoa đã có 9 tiệm lấy chữ “Ký” đặt trên bảng hiệu của mình?

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

HƠI THỞ CỦA HUẾ TRONG “VỀ LẠI HUẾ” THƠ BÍCH LIÊN NGUYỄN - Châu Thạch


             
                   Nhà bình thơ Châu Thạch


HƠI THỞ CỦA HUẾ TRONG “VỀ LẠI HUẾ” THƠ BÍCH LIÊN NGUYỄN
                                                                               Châu Thạch

Bích Liên Nguyễn không làm thơ, đây có lẽ là một trong vài bài thơ cảm tác bất ngờ trong đời chị. Chị là chị họ của vợ tôi và phu nhân của người bạn cùng học với tôi tại trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị. Anh Nguyễn Bá Trình chồng chị, là một thầy giáo tài hoa, tài hoa vì ngoài nhà mô phạm ra, anh còn là một văn sĩ, thi sĩ, họa sĩ  đã xuất bản nhiều sách, vẽ nhiều tranh được mến mộ. Cặp vợ chồng nầy thì đồng môn Nguyễn Hoàng tại Sài Gòn không mấy ai không biết vì là họ sinh hoạt thường xuyên với hội, phong cách hiền hòa, tao nhã, vui vẽ và hào hoa. Những bữa cơm của Liên Trình chiêu đãi đồng môn chỉ  đơn sơ ba hoặc bốn mốn thôi, nhưng ăn vào thì nhớ, mà nhớ thì muốn quay lại thưởng thức tài nấu nướng tinh hoa mang đậm “bản sắc quê nhà” của chị. Bởi thế nhà Liên Trình luôn có khách. Học trò cũ, bạn đồng môn, văn thi hữu, ai đến nhà Liên Trình, khi ra về cũng thấy lòng vui và tâm hồn thư thái.
Đọc “Về Lại Huế”, tôi vui thấy bà chị mình cũng biết làm thơ, vì vậy ai có nói “mèo khen mèo dài đuôi” thì chắc chị ấy và tôi cũng vui lòng mà công nhận. Thế nhưng thử để ý xem, cái đuôi nầy cũng lung linh đẹp và dễ thương lắm chứ!

ĐỌC “TÌNH MỘNG” THƠ PHAN QUỲ - Châu Thạch


             
                   Nhà bình thơ Châu Thạch


              ĐỌC “TÌNH MỘNG” THƠ PHAN QUỲ 
                                                                Châu Thạch

Lạ thật, bài thơ nào viết về Quảng Trị thì tôi đều thấy yêu quý, vì nó đem tôi trở về thị xã mà tôi đã sống một thời thanh xuân ở đó, nhất là thơ của phái nữ. Cũng lạ thật, hôm nay tôi đọc một bài thơ không thấy nói về Quảng Trị, thế mà làm sao tôi lại, đọc đến đâu nhớ về Quảng Trị đến đó. Chắc có lẽ vì bài thơ đăng trên dòng thơi gian facebook của Đồng Môn một ngôi trường tại thị xã năm xưa tôi sống chăng? ngôi trường đó có tên là Nguyễn Hoàng, đã tan vào cõi mộng, chỉ còn trong ký ức biết bao người. Chắc có lẽ vì tác giả là một người đẹp nữ sinh trường Nguyễn Hoàng chăng? Vâng, chắc có lẽ vì hai điều đó, nhưng trên hết là vì, bài thơ gây cho tôi những cảm xúc thăng hoa về những trìu mến, êm đềm và quyến luyến của thơ. “Tình Mộng” của  tác giả Phan Quỳ đã đưa tôi vào một cõi mộng đã từng có thật trong đời:

Tôi muốn viết, viết đôi dòng nhỏ bé
Gió cuốn đi lên mấy cõi mây trời
Tôi muốn nói, nói mấy lời nhỏ nhẹ
Đến với đời, với người thương mến tôi.

TÌM MÃI MÙA XUÂN NĂM CŨ - Thơ Trần Mai Ngân


    
 

TÌM MÃI MÙA XUÂN NĂM CŨ

Hôm nay mặc lại chiếc áo cũ
Chiếc áo hẹn hò đầu tiên - anh
Em nhớ trưa ấy trời rất xanh
Và em biết chênh chao hồi hộp...

Mình gặp nhau nồng nàn choáng ngộp
Nếm vị yêu trăn trở từ lâu
Có ngọt ngào cả lẫn sầu đau
Bởi vĩnh viễn chúng mình không thể ...

Miết chặt đê mê dù biết thế
Kề sát nhau trượt vận chia xa
Chiếc cúc áo rơi phía góc nhà
Gian phòng đó chiều qua hối hả

Mây ngoài kia treo tình nghiêng ngã
Che nơi này trú ẩn trong nhau
Lặng im nghe tiếng gió thì thào
Trời xanh lắm dường đang vào hạ

Đời không giữ... ta thành xa lạ
Đầy phong ba hai ngã mình đi
Anh phương trời... em cánh chim Di
Để tìm mãi mùa xuân năm cũ...

                     Trần Mai Ngân
                        15-5-2019

THÂN PHẬN CON RÙA - Ugno Vn


         
                                   Tác giả Ugno Vn


           THÂN PHẬN CON RÙA

Văn chương dân gian lúc nào cũng là tiếng nói bày tỏ tâm tình, thái độ của quần chúng. Ngày xưa, người dân đen thấp cổ bé miệng, ở đâu cũng bị chèn ép, áp bức, phải phục vụ cho bọn ăn trên ngồi trước. Người nghệ sĩ nhân dân đã mượn hình tượng con rùa để nói lên tiếng nói tập thể cảm thông cho số phận của đại đa số quần chúng trong vòng khổ lụy trần ai:

Cám thương thân phận con rùa
Ở đình đội hạc, lên chùa đội bia.

“HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA NGƯỜI THẦY ĐÁNG KÍNH - Võ Văn Cẩm

Nguồn:
https://nld.com.vn/van-nghe/hoai-niem-thay-co-giao-cua-nguoi-thay-dang-kinh-20190517211914028.htm

                     
                                   Tác giả Võ Văn Cẩm 


              “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” 
               CỦA NGƯỜI THẦY ĐÁNG KÍNH

19 năm cặm cụi đèn sách, chúng ta có biết bao nhiêu người thầy truyền đạt kiến thức, tạo nên vóc dáng cho một con người đủ kiến thức căn bản bước vào đời.
Ngoái nhìn lại, có bao nhiêu học trò ghi lại công đức của người dạy dỗ mình? Dù rằng mỗi người vào đời bằng những con đường khác nhau, thời gian cắp sách cũng tùy vào hoàn cảnh từng người và rất nhiều thầy dạy nhưng mối quan hệ mỗi thầy cô mỗi khác, cho nên chúng ta hiếm hoi bắt gặp những trang sách học trò viết về thầy mình.

Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2019

NHẤT SINH ĐÊ THỦ BÁI MAI HOA - Nguyên Lạc


        
                               Nhà thơ Nguyên Lạc         
                             

        NHẤT SINH ĐÊ THỦ BÁI MAI HOA
                                                            Nguyên Lạc

Lời nói đầu:
Xuân về hoa Mai nở, thấy hoa Mai nở ta biết Xuân về. Mùa Xuân và hoa Mai liên hệ thấm thiết với nhau. Ai mà không biết hai câu này của Thiền Sư Mãn Giác trong bài kệ Cáo tật thị chúng của Ngài:
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai.
            (Thiền sư Mãn Giác)

Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua – sân trước – một cành mai.
               (Thích Thanh Từ dịch thơ)

Nhân bàn về hoa MAI, Nguyên Lạc tôi xin tặng độc giả vài nụ cười có liên quan đến MAI

KỂ THÊM VÀI CHUYỆN... CỦA TÔI - Đặng Xuân Xuyến


            
                          Tác giả Đặng Xuân Xuyến


                 KỂ THÊM VÀI CHUYỆN... CỦA TÔI

Sáng 11 tháng 05 năm 2019, vào viện thăm người ốm, thằng em (xã hội) than thở: - Năm ngoái mẹ em đi xem, thầy nói năm 2019 đề phòng hao tổn nhân mạng. Về nhà mẹ cứ rầu rĩ, lo mẹ có mệnh hệ gì thì em sẽ khổ. Em càu nhàu là mẹ mê tín vớ vẩn. Giờ nhìn mẹ nằm một chỗ, đến cả em mẹ cũng không nhận ra... Em xót xa lắm.
An ủi thằng em vài câu rồi về. Định đến thăm cậu (họ) cũng đang trị bệnh ở bệnh viện Bạch Mai nhưng sợ cái lưng trở chứng nên về nhà, để chiều hoặc tối đến thăm vậy.
Dù bác sĩ dặn phải thật hạn chế ngồi, hạn chế vận động để dưỡng lưng, nhưng hôm nay, cũng cố ngồi lạch cạch bàn phím kể vài chuyện “người thực việc thực” có liên quan tới tôi về “thuyết Thiên Mệnh”, không phải để “tuyên truyền” mê tín dị đoan mà chỉ để củng cố niềm tin tín ngưỡng trong tôi: CON NGƯỜI CÓ SỐ PHẬN.