BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 22 tháng 6, 2020

TỰ KHÚC THÁNG SÁU - Thơ Nhật Quang


   


TỰ KHÚC THÁNG SÁU

Tháng Sáu về vương ngọn gió dịu êm
Trời giao mùa ươm lên màu xanh lá
Khúc tự tình ta nghe chợt xa lạ
Xuân còn hương để ru ngát con tim?

Tháng Sáu về thơ thẩn mãi đi tìm
Vần yêu đương ghép vào đầu nỗi nhớ
Mênh mông lắm hai phương trời cách trở
Còn trong nhau chút say đắm tình thơ

Tháng Sáu về ươm lại những mộng mơ
Lên môi mắt long lanh người xưa ấy
Một chiều Thu đánh thức tim ta dậy
Hồn chơi vơi theo cánh lá vàng bay

Tháng Sáu về còn thoảng chút hương say
Cơn nắng nghiêng đưa Hạ về qua ngõ
Chiều tan trường áo dài bay trong gió
Góc phố buồn, ta ngơ ngẩn…tìm ai?

                                     Nhật Quang

CHIỀU LẠ, NGÂU VỀ, ĐÊM VỠ, ĐUỐI, CHIỀU... - Chùm thơ Đặng Xuân Xuyến


       


CHIỀU LẠ
(Tặng L L)

Sợ đêm về quẩn gió xáo xác khuya
Cố vét vớt nắng chiều rơi trên l
Chênh chao thể nụ cười nhòe áo lạ
Te tẻ chiều nhớn nhác nhón chân qua.

Hà Nội, chiều 02 tháng 10.2016
Đặng Xuân Xuyến


NGÂU VỀ

Chiều nay thấy se se lạnh
Hình như gió lại chuyển mùa
Ngâu về loãng chiều nên lạnh
Người tình tối có ghé qua...

Hà Nội, chiều 30.08.2017
Đặng Xuân Xuyến


ĐÊM VỠ
(Tặng V yêu)

Đêm vấp em
Rỏn rẻn cười
Em cắn đêm v
Mi huyền ngân ngấn hạt ngọc vương.

Hà Nội, đêm 01 tháng 07.2018
Đặng Xuân Xuyến

KHOẢNG LẶNG TÂM HỒN, THEO DẤU CHÂN TRẦN - Thơ Văn Thiên Tùng


    
   

KHOẢNG LẶNG TÂM HỒN

(Riêng tặng các bạn 2 lớp 11C&10A3 
Nguyễn Hoàng Non Nước, Đà Nẵng)

Thương phượng lắm - Phượng mùa hè năm ấy!
Cùng nỗi đau ly tán bởi chiến tranh
Tất tả di dân câu chuyện chẳng đành
Phượng nằm lại - ta lạc vào xứ lạ

Trại tạm cư lắm điều không kể ngạ
Mì gạo cấp đến nhận lại ăn nằ
Phòng học chia - ván chắn với nền băm
Trò đi học tay nách xách chiếc ghế

Cảnh trường lớp lúc này là như thế!
Chẳng khuôn viên bàn ghế lẫn sân chơi
Nay phòng này - mốt dãy nọ chuyển dời
Nhà ở chỉ một góc ô chắn nhỏ…

Hè ở đây không sắc màu phượng đỏ
Chẳng hề nghe dù một tiếng ve ngân
Nắng chói chang như thiêu đốt ngoài sân
Đường nhựa nóng cát xới tung nồm ngát

Ngày cuối khóa rộn vang lời ca hát
Nào đồng ca nào phần thưởng tặng khen
Tiếng tau mi tên họ vốn từng quen
Từ cửa lớp gắn kết nhau nào tả xiết

Tập lưu bút lẹ làng chuyền tay viết
Gởi chút gì đọng lại với thời gian
Giữ bao nhiêu tình cảm sáng trong ngần
Vùng kỷ niệm dọc dài theo nét bút

Phút chia tay ai nào không sùi sụt
Chín tháng rồi - sao nhanh quá thế vầy
Bọn chúng mình vổ cánh kể từ đây
Người trở lại quê  - người hoài viễn xứ

Những chuyến xe chẳng chút nào do dự
Lăn bánh đưa dân Quảng đến muôn phương
Lại chở theo tên đất lẫn tên trường
Nguyễn Hoàng- Bồ Đề - Thánh Tâm - Đắc Lộ

Dân về quê giữa hoang tàn sụp đổ
Người vào Nam lập ấp kiếp lưu dân
Người tỉnh này - kẻ chốn nọ xa gần
Cuộc sống mới giữa muôn vàn gian khó

Tuổi chúng mình ngày xưa là thế đó
Rất vô tư và quá đỗi thân thương
Năm tháng qua đồng chung một mái trườn
Bao kỷ niệm ngùi ngùi hoài lắng đọng…

Bài tình ca lời ai hoài vang vọng
Lá thư tình trau chuốt ý thiệt hơn
Nhét vào cặp… ấy đọc nhẹ “nguýt hờn”   
Nên chúng bạn cặp đôi thật “đỡ chết”…

Sau giờ học chụm đầu nhau tán phét
Học hết mình giành điểm cố tranh đua
Nữ hay nam cứ thế chẳng chịu thua
Nên luôn được thầy cô khen ngưỡng mộ

Lắm câu chuyện không thể nào hé lộ
Của lớp mình ngày ấy mười một xê
Trường Nguyễn Hoàng hai buổi cứ đi về
Hẳn sâu lắm!  tình thầy cô - bè bạn…

Nhóm Diễm Trang - Mười A thường ghép gán
Với lớp Xê dùng thun bắn thư qua
Trên đường về hùa nhóm lại chọc đùa
Ta đỏ mặt chỉ biết cười nhìn nớ…!

Chuyện học trò dại khờ chừ nhơ nhớ!
Bao mến yêu trên lăng kính xanh hồng
Bao nhớ thương thoang thoáng lẫn hương nồng
Mãi còn đó chẳng bao giờ nhòa úa.

                                       Quảng Trị, 15.6. 2017
                                      Mai Vân Văn Thiên Tùng

VIẾT VỀ NGƯỜI BA CỦA TÔI - Lê Phước Sinh




VIẾT VỀ NGƯỜI BA CỦA TÔI 
FATHER' S DAY -  21 tháng 6. 2020 
                                                               Lê Phước Sinh

Chiếc xe đạp giàn ngang, màu xanh nước biển buổi sáng đưa con đến trường Tiểu học Trần Quốc Toản trong Nội Thành.
Tan việc, vội vội vàng vàng, Ba chờ đón con bên hàng Phượng trước cổng. Trưa Hè trời nắng chang chang. Sáng Đông se lạnh u u âm âm gió buốt.
Ngày ngày. Năm, sáu năm đi học trường xa, Ba là Bạn - Cùng -  Lớp,  luôn  thấp thoáng cạnh con ngồi...

CHÚC MỪNG NHÀ BÁO VIỆT NAM - Đức Hạnh & Thi Hữu


   


CHÚC MỪNG NHÀ BÁO VIỆT NAM
[Nhân ngày Nhà Báo Việt Nam-21/6/2020]

Chúc tình thắm nở bút ra hoa
Mừng ánh bình minh tỏa mọi nhà
Ước kẻ cầm cân ngời phẩm giá
Vọng đời xử thế rạng trường ca
Báo khai chính trực vui thành quả
Chí luận nghiêm minh rõ hải hà
Việt nhớ! Người dân là tất cả…
Mam đường chính nghĩa tỏ quê ta! [1]

Đức Hạnh

[1] “Nghề báo luôn gắn với vinh quang và không ít nhọc nhằn… Những nhà báo chân chính vẫn luôn làm cho nghề báo trở thành một nghề đáng trân trọng…”


BÀI HỌA:


CHÚC MỪNG BÁO CHÍ - ƯỚC VỌNG VIỆT NAM

Chúc tụng quê mình nở ngát hoa
Mừng cây bút trổ thắm muôn nhà
Báo loan thẳng thắn trừ sâu mọt
Chí trỗi công bằng dệt tình ca
Ước tưởng toàn dân đời hạnh phúc
Vọng yêu đất mẹ cảnh sơn hà…
Việt mong sáng tỏ đường công lý
Nam nhớ khai nguồn cuộc sống ta.

Anh Hân – Californie


Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2020

MẤY ĐỘ TÀN PHAI - Thơ Phan Quỳ, nhạc Võ Triêm


   
                  Nhà thơ Phan Quỳ


MẤY ĐỘ TÀN PHAI

Ta về xếp lại xưa sau,
Vời trông bóng đổ, nhuốm màu thời gian.
Xuân qua rồi mấy thu tàn
Tịch dương mấy bận, vội vàng bóng câu.
Ta về nghe hạt mưa mau
Nghe cơn nắng hạ trên màu mây xanh
Một mai gom lại chút tình
Ta về chăm chút cho mình với ai?
Ngàn lau xa khuất dặm dài
Đâu rày thưa vắng hình hài, dạ vâng?
Tìm trong hơi gió ân cần
Thoảng nghe nhỏ nhẹ một lần hỏi han.
Tìm trong đáy nước vừa tan
Khuôn trăng còn lại muôn ngàn vỡ mau.
Ta về xếp lại xưa sau
Nghe từng rơi rụng nhuốm màu thời gian.
Về đâu lá đổ hàng hàng
Thu sang mấy độ, đông tàn mấy phen.
Hoàng hoa vương lại bên thềm,
Bên song mình nhớ hạt mềm sương bay...

                                               Phan Quỳ

     

   Thơ: Phan Quỳ.
   Nhạc: Võ Triêm.
  Trình bày: Thu Trần.

Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2020

DẪU CÓ CHIA TAY - Thơ Trần Mai Ngân


   


DẪU CÓ CHIA TAY

Dẫu có chia tay...
Nhưng em muốn anh vẫn phải thật đầy...
Đầy nhung nhớ và cả đầy luyến tiếc
Chuyện ngày xưa ví như là giả thuyết
Em và anh hai đường thẳng song song

Dẫu chia tay ta vẫn hết một lòng
Thương và nhớ dấu yêu còn trong mộng
Đêm trăng sáng hay khuyết vàng nửa mảnh
Thì đôi ta cũng phải nghĩ về nhau...

Chia tay rồi như một vết dầm đau
Ghim thật chặt trong tim không gỡ được
Duyên và phận là trò chơi cá cược
Để chúng ta thua cuộc chẳng vuông tròn...

Chia tay rồi em thấy sống mỏi mòn
Em vẫn muốn anh còn thương còn nhớ
Em vẫn muốn như chưa hề rời khỏi
Như chưa hề đã có cuộc chia ly!

                                     Trần Mai Ngân

“DÃ BIỆT” SƠN NÚI - Thơ Chu Vương Miện


       


DÃ BIỆT” SƠN NÚI

“Tôi dòm đời khi tuổi sắp hai mươi
Dòm tới dòm lui cũng chỉ ngậm ngùi
Những người đi trước sầu mang nặng
Những người đi sau sầu chưa nguôi ?”
                          (Thơ Sao Trên Rừng)

Giữa khoảng năm 57 - 58
ở thủ đô Sài Gòn có một tuần san Kỷ Nguyên Mới
với hai vị chủ nhiệm chủ bút mới toanh
Lâm Tương Dũ và Nguyễn Dã Tưởng
Kế đó là một lô một lốc các bút danh bút tiệm
Mây Đại Dương, Mây Đầu Núi, Sương Biên Thuỳ
Cát Sa Mạc, Vùng Biển Xanh, Sao Trên Rừng…
Sau nửa thế kỷ thì Sương Biên Thuỳ mờ nhạt
Các bạn khác thì biệt tung biệt tích
Chỉ còn duy nhất
Sao Trên Rừng
“Nguyễn Đức Sơn”
Nguyên quán Dư Khánh Ninh Thuận “Phan Rang”
Con của thầy Nguyễn Đức Nhơn
Em của thầy Nguyễn Đức Kim

Ở miền Nam Việt Nam
sau 1954
trước và sau sản sinh ra được 4 “thiên tai tài”
1. Nhà văn nhà giáo sư Ngu Ý Nguyễn Hữu Ngư 
2. Triết gia giáo sư cụ Phạm Công Thiện
3. Giáo sư Pháp Văn thi 2 hào Bùi Giáng
4. Bán tu sĩ thi 2 hào Nguyễn Đức Sơn “tức Sơn Núi”
Tứ kiệt này đều thuộc về  “cõi trên”
Thơ vdăng lẫm lẫm liệt liệt
Khùng khùng dở dở vào loại vô địch

Đứng trên Hào một bậc
Gọi nôm na là thi văn 2 hào
Riêng Nguyễn Đức Sơn thì đời riêng đời công
thần sầu quỉ khốc
chả bút mực nào tả cho xiết
từ sống cho tới thác
đều chuyên biệt y như tác phẩm
văn xuôi  “Cái Chuồng Khỉ”
trong bốn vị thiên tai tài
Sơn Núi đi cú chót
Mới thác ?!?
                                                    Chu Vương Miện

CHÙM THƠ ÁI NHÂN



ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN



DU MƠ MIỀN CỔ TÍCH
(Kính tặng nhà thơ “Thường Dân” - Nguyễn Long)

Theo mơ về Miền Cổ Tích
tìm gặp lão thi nhân
hỏi chơi đôi lời tinh nghịch
“hồn nhiên” mấy kiếp rồi bác mới được “thường dân”?

Cuộc người phù vân
tôi vụng tu bỏ quê ra phố
“thắng cố” tranh nhau mỡ vụn bèo nhèo
ngao ngán hư danh cõi người…  lắm mèo, nhiều chó

Chợ đời bon chen
áo cơm khốn khó
eo sèo vợ con nhăn nhó
học đòi làm thơ…

Đêm mộng, ngày mơ
muốn gặp bà tiên xin dăm điều ước
ngửa mặt thấy phật cười khuyên buông bỏ sân, si…

Hồn lang thang sang Miền Cổ Tích
bác “hồn nhiên” - “thường dân” (- tôi thích)
cá ruộng, rau ao, vườn gà lích rích
“Đại gia gió trăng”
thơ như măng mọc thẳng
da diết lời quê…

Nhân gian mê
phóng khoáng ngang tàng…
 “Quận công” còn nể(!)
hương nội, gió đồng
hớp ngọn đông phong tinh khôi thanh sạch
hồn nhân gian trinh bạch đóa sen hồng

Tình quê ấm nồng thơm thảo
dấu tích ngàn đời áo cơm tần tảo
mưa nắng phong trần lam lũ dáng tre
đánh thức mùa hè nô nức tiếng ve

Chuồn chuồn cánh mỏng như the
chập chờn bờ rào, ruộng ngô, vườn ớt
cởi trần xuống sông thơ vớt
hồn dân thường muôn năm… mướt cỏ xanh

SÂN GA ĐỢI NGƯỜI - Thơ Nguyên Lạc


    


SÂN GA ĐỢI NGƯỜI

Mình tôi chiều giữa sân ga
Đợi người. tôi đợi
Nhưng mà đợi ai?
Tàu qua vụt. tiếng thở dài
Cô đơn ghế lạnh. chiều phai. nắng tàn

Nghe hồn buốt lạnh sương tan
Mắt tìm nỗi nhớ...
Chỉ bàng hoàng đêm
Mắt đêm đèn khóc ga thềm
Về thôi! Chờ đợi chi thêm? Bóng sầu

Con tàu xưa ấy về đâu?
Bóng hình ngày cũ "trắng màu mây bay"

Ga đêm một bóng đổ dài
Đợi. Tôi vẫn đợi
Nhưng rồi đợi ai?

                                           Nguyên Lạc

CƠN MƠ VÀO ĐÔNG, ĐÔI MẮT SAU GỌNG KÍNH - Thơ Châu Thạch


        
                    Nhà thơ Châu Thạch


CƠN MƠ VÀO ĐÔNG

Tuổi vào đông mộng xuân vẫn còn thắm
Trong chiêm bao ta thấy dáng em đi
Quả tim ta tha thiết khối tình si
Yêu như thể cả tinh cầu trăng gió!

Rôi em tan trong vườn sương hoa cỏ
Ta lang thang qua năm tháng hao gầy
Nhớ như thu, vàng lá úa trên cây
Đau như thể cả vành trăng khuyết tật

Em mang cả linh hồn ta biến mất
Xác thân ta rơi xuống cõi dại khờ
Ta đi hoài đi mãi giữa vu vơ
Tìm và gọi đến thơ thành thổ huyết

Đêm bỗng động như ai bung nắp huyệt
Ta tỉnh người, nghe thoảng ngát hương em
Em nguyên hình gần lắm, cạnh một bên
Ta vẫn thấy còn trong lòng hờn giận!

                                           Châu Thạch

TRĂNG GẦY - Thơ Lê Kim Thượng


        


TRĂNG GẦY

“Chiều chiều én liệng cò bay
Bâng khuâng nhớ bạn... bạn rày nhớ ai...”
Nắng chiều thoi thóp chờ ai
Nghiêng nghiêng chiếc bóng đường dài xa xăm
Ngày qua lần lữa tháng năm
Chưa về gõ cửa... ghé thăm quê nhà
Bây giờ chỉ có mình ta
Một mình ta với xót xa nghẹn ngào
Nhớ về quê cũ... chiêm ba
Túi thơ, bầu rượu, gốc đào, trăng treo...                               

Màu lam mái rạ quê nghèo
Trăng lên bóng xế ngã theo chân người
Ao thu lạnh lẽo lá rơi
Trăng thanh, lều cỏ... bóng đời đong đưa
Một thời côi cút nắng mưa
Cuốc đêm kêu mãi... đêm chưa hết buồn

Đêm nằm gối ánh trăng suông
Trong lòng chớp biển, mưa nguồn hôm mai
Nửa khuya chuông vọng bên tai
Sương đêm đọng nhẹ... Cánh Lài nở hoa
Bên hiên nhấm nháp tách trà
Nhâm nhi chén rượu... ngày qua nhẹ lòng...
                                  
Gánh đời... một gánh bán rong
Rưng rưng mắt đỏ... lòng vòng tả tơi
Xa quê... xa ánh trăng ngời
Cho tôi mắc nợ biển trời nước mây
Ngàn năm vẫn mảnh trăng gầy
Ngàn sau... sau nữa... lất lây một mình
Đêm nghe biển hát bên ghềnh
Rứt ray nỗi nhớ... mông mênh hương thừa
Thời gian trầm tích dấu xưa
Rêu phong cát bụi... nắng mưa rã rời
Cô đơn bên mái hiên đời
Tóc xanh đã bạc... một thời đã qua...
 “Dầu nên... cũng bởi mẹ cha
Dầu không... cũng nhớ cây đa, bến đò...”

                      Nha Trang, tháng  6. 2020
                            LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

ĐẤT NƯỚC TÔI YÊU - Thơ Phạm Ngọc Thái

Bài thơ đã đăng trên một số trang mạng trước đây, nay tác giả sửa chữa cho đăng lại để xuất bản thành sách…

   


ĐẤT NƯỚC TÔI YÊU               
                     
Ta nằm xuống thảm cỏ quê hương
Hát một bài ca về Đất Mẹ
Sông, núi, bầu trời qua bao thế hệ
Vẫn ngọt ngào như câu ca dao

Mẹ đã nuôi ta trong mưa nắng dãi dầu
Ta lớn lên thành người con đất nước
Dân tộc tôi gặp nạn nhiều và cũng nhiều tủi cực
Nhưng rất giàu yêu thương bao la

Việt Nam ơi!
Ta gọi tên hai tiếng của ông cha
Qua 4.000 năm dân vẫn còn nghèo đói
Hết giặc ngoại xâm. Lại lũ quan tham giày xới...
Đánh thắng bao quân thù mà mãi chửa "tròn Nhân".

Ôi, đất nước ta yêu quí vô ngần
Thế kỉ XXI rồi, người ơi!
Chẳng lẽ cứ câu ca dao "ngày tám tháng ba" hát mãi
Hãy mở thật rộng cửa trời Mỹ, trời Âu
Vừa lấy thế chống giặc phương bắc tràn vào
Vừa mở mang kinh tế...
Cụ Phan Châu Trinh đã dậy rồi:
"dân trị tức pháp trị"
Không có gì bằng "khai dân trí"!

Ôi, đất nước tôi yêu!
Ta sống làm người của non sông. Chết làm ma đất nước.
Dẫu chưa theo được bước chân cường quốc
Hãy thương lấy ngọn cỏ quê hương
Đói khát, khổ nghèo lòng nguyện thủy chung
Không theo gót Tàu Bang hại giống nòi, dân tộc
Để con cháu muôn đời không ô nhục.

                                                   PHẠM NGỌC THÁI