BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 4 tháng 10, 2018

VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN - Đặng Xuân Xuyến


        

        VÀI CẢM NHẬN VỀ THƠ TRẦN MAI NGÂN
  
Thơ của Trần Mai Ngân là thơ của nỗi lòng. Hình như, chị mượn thơ chỉ để ghi lại Nhật Ký Nỗi Lòng nên thơ của chị gần gũi, dễ đi vào lòng người bởi đọc thơ chị. người đọc dễ “cảm”, dễ nhớ. Chị viết nhanh để ghi lại những cảm xúc thật của mình nên những câu thơ của chị rõ là của chị, không chịu ảnh hưởng cúa ai, cứ nhẹ nhàng đằm thắm, nhẹ nhàng chịu đựng, nhẹ nhàng hy sinh (có lẽ) như chính con người của chị.

Đọc những câu thơ:

- “Tôi đi nhặt lấy phù du
Trần gian một cõi mịt mù chơi vơi
Tôi tìm trong chiếc lá rơi
Phận người với cả một đời hư hao”
                                      (Phù Du)

- Ngồi buồn xòa ngón tay hao
Đã đan trong gió đã nhòa trong mưa
Gần xa cũng đã từng chưa
Ngón tay đeo nhẫn như vừa chơi vơi.
     (Ngồi Buồn Bấm Đốt Ngón Tay)

- Gió chiều, chân vội bước qua
Chỗ cười, chỗ đứng đã là ngày xư
Mười Hai trời chẳng thôi mưa
Tiễn Thu hay tiễn tôi vừa hôm nay!”
                                  (Tiễn Thu 2)

Người đọc thấy trân quý cuộc đời hơn dù những câu thơ ấy viết về sự cô đơn, về nỗi xót xa vì những dang dở chuyện tình, bởi thơ ấy không hề bi lụy, tiêu cực mà chỉ nhẹ nhàng dâng kín nỗi buồn, rồi nhẹ nhàng buông bỏ để người thơ trở về với những gì là của mình, thuộc về mình.

Tôi thích thơ chị, có lẽ cũng từ những câu thơ hay và tinh tế như thế.

Hôm nay, đưa thơ chị lên trang blog Đặng Xuân Xuyến, không hiểu lý do gì mà 3 lần tôi lập cập làm hỏng, cứ phải dàn trang lại. Vì đặc thù riêng (một phần do thiết kế) nên thời gian dành cho việc đưa bài lên trang blog Đặng Xuân Xuyến thường tốn khá nhiều nên tôi bực, định xóa hẳn bài nhưng tiếc công sức đã bỏ ra nên nán làm lại, vì thế mà tôi đọc kỹ bài thơ GIẬN của chị. Tôi bật cười với suy nghĩ: Thảo nào tên bài thơ là Giận!

Và cặm cụi ngồi gõ đôi dòng về Giận và cả về thơ của chị:

GIẬN...

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa
Mà em luôn nói dối
Không sao...em ổn mà!

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Thêm một lần... lần nữ
Có chắc còn lần sau
Ngày mỗi ngày hờ hững
Nên tình đành xa mau...

Canberra trắng màu
Mây trôi xa xôi quá
Em nhủ lòng quên đi
Chuyện đôi ta... còn gì?

Canberra, 25 tháng 08.2018
     TRẦN MAI NGÂN

Vâng. Thơ Trần Mai Ngân là thế. Cứ thẳng tuột với những suy nghĩ của mình, chẳng cần chọn lựa câu chữ bóng bảy, chẳng cần rào dậu chắn be. Sự thẳng tuột ấy chỉ là chị tự nói với lòng mình, tự lẩm bẩm với nỗi buồn đang xâm kín lòng mình, sự nhẹ nhàng ấy rất phụ nữ Miền Tây:

Cứ một lần giận dỗi
Là thêm một cách xa

Biết là giận dỗi là căn nguyên của sự “cách xa” nhưng chị không giãi bày, không phân tỏ mà chỉ âm thầm chịu đựng, âm thầm để níu giữ:

        Mà em luôn nói dối
        Không sao... em ổn mà.

Câu: “Không sao... em ổn mà!” nghe như tiếng nấc đang được chị cố ghìm lại.

Chị tiếp tục thật thà với nỗi ấm ức đầy vơi của mình, bằng những câu không thể đời thường hơn, không thể thật hơn, cứ như chị bê nguyên xi nỗi ấm ức, hờn tủi của chị bằng những câu nói thường nhật trong cuộc sống vào thơ mà chẳng cần cầu kỳ gọt rũa, chẳng cần chọn lựa kỹ câu từ. Vì thế mà chuyện của chị, thơ của chị thật lắm, đời và dễ chạm vào lòng người:

Cứ một lần im lặng
Không nhìn nói với nhau
Làm tim em băng giá
Một mình âm thầm đau

Biết là sức chịu đựng của con người có giới hạn nên khi đối diện với lòng mình, chị lắng hỏi lòng mình, và cũng là tự nhủ với lòng mình: "Thêm một lần... lần nữa/ Có chắc còn lần sau". Biết sự nhường nhịn ấy, cam chịu ấy rồi cũng sẽ không đem lại kết quả tốt đẹp, nhưng chị lại buông xuôi, bất lực, tiếp tục cam chịu “thêm một lần”, rồi lần nữa, “lần nữa”... để chấp nhận sự đổ vỡ, chia ly: “Ngày mỗi ngày hờ hững/ Nên tình đành xa mau...”, thì thật là một bi kịch.

Nhẫn nhịn và bất lực trước cuộc tình sắp tan vỡ là tư tưởng yếm thế của một phụ nữ cam chịu xuyên suốt bài thơ.

Đọc bài thơ, không thấy hình bóng ai ngoài hình bóng chị, được mặc định bởi nhân vật "em" đang thủ thỉ kể chuyện tình buồn của mình. Cũng không biết căn nguyên những lần giận dỗi từ đâu, sự giận dỗi ở mức nào mà chỉ thấy hình ảnh nhẫn nhịn, cam chịu của chị, với những tâm sự của riêng chị, cũng rất chung chung, mơ hồ, khiến người đọc dù mến thương, cảm thông với nhân vật "em", vẫn buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng trách cứ: "tại anh tại ả, tại cả đôi đường.".

Dù thế, thì "Giận" vẫn là bài thơ nhiều cảm xúc, cuốn hút người đọc bởi sự chân thành trong từng câu chữ của người viết.

Vâng! Thơ của Trần Mai Ngân là thế, là thơ của nỗi lòng, là tấm gương phản chiếu chân thực cuộc sống mà nữ sĩ Trần Mai Ngân đã trải qua, đã cảm nhận và đối diện.

Tôi thích những câu thơ buồn nhẹ nhàng nhưng lại rất sâu, rất thấm, kiểu:

Xa nhau, ừ nhỉ xa nhau vậy
Vá víu trăm năm một nụ cười
Mắt đã rời xa không trở lại
Lúc ở cạnh nhau đã vắng rồi.
                   (Khắc Vào Gió)

Nhưng tôi mong lắm được đón đọc những bài thơ tươi rói nụ cười, những niềm tin rạng ngời về sự vẹn tròn, đủ đầy của tình yêu chung thủy như mái ấm gia đình mà chị đang có, về những hạnh phúc lứa đôi mà tôi thấy đã có nhưng chưa nhiều trong thơ của chị.

                                                            Hà Nội, 27 tháng 09.2018
                                                              ĐẶNG XUÂN XUYẾN

EM... - Thơ Trần Mai Ngân


      
                          Nhà thơ Trần Mai Ngân

EM...

Em thích được vùi vào ngực anh
Để nghe nhịp nồng nàn nơi đó
Trái tim anh rực đỏ
Nói lời dấu yêu em...

Em thích úp mặt vào tóc anh
Để hít hà thanh xuân còn lại
Đừng hỏi em tại sao
Lời tình yêu không màu. 

Em thích quấn chặt anh không buông
Dẫu có lúc buồn hay chấp giận
Nhưng em không ân hận
Vì ta vẫn còn đây

Em hương trầm mê hoặc ngất ngây
Cho đông lạnh ấm nồng mãi mãi
Để ta không ngần ngại
Làm giông bão trời sao...

Em trôi bồng bềnh ngọn sóng cao
Vỗ vào bờ tràn khát yêu đương
Nhưng dường như...dường như
Nhưng... hình như...  hình như...

Khát vọng là mây trôi
Và vẫn còn xa xôi...
Xa xôi...anh ơi !

        Trần Mai Ngân
           1-10-2018

CHÙM THƠ THIỀN 13 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       


       CHÙM THƠ THIỀN 13

những cụ bà cụ ông
dời nhà riêng đến sống chung
ở chung cư của người già
nói khoa đại là hành lang thiên đàng
sau bữa ăn sáng
sau ly cà phê
mơ về cõi xa xăm
nơi hoa hồng cỏ xanh
một nơi an nghỉ vĩnh viễn
một cõi an lạc
không còn ưu phiền


MUỘN

những con diều nilông bay ngoài bãi biển
chẳng qua cũng để cho thiên hạ nhòm
những con sứa nổi lềnh bềnh
cũng mong cho thiên hạ bắt
những con nghêu con sò nằm yên
dưới bãi đá cũng để cho người ta lượm
em mặc áo tắm hở hang đi khơi khơi
mục đích cũng để cho thiên hạ cuỗm
anh ngồi nhìn mấy con hải âu bay
nhủ thầm giờ này còn ngồi đây
Quá muộn


YÊU

yêu nhau yêu cả đường đi
ghét nhau ghét cả cái ly chuyên trà
yêu nhau nước lạnh cũng là
ghét nhau nước ngọt đổi ra nước phèn
yêu nhau chả kể trắng đen
ghét nhau phân biệt cả đèn lẫn trăng
yêu nhau thung lũng cũng bằng
ghét nhau đồng cỏ đồng rừng cũng sâu
ghét yêu cũng bởi cái đầu


CÂY VÀ BỐN MÙA

đầu xuân cây nở hoa
mùa hè hoa kết trái
ngọt trĩu cành
muà thu lá từ từ đổi màu
từ vàng qua đỏ
rồi giã từ rơi xuống gốc
làm phân hữu cơ bón cho cây
mùa đông mọi loại cây
đều ngủ dưỡng sức
để chờ mùa xuân

CHU VƯƠNG MIỆN

ANH CŨNG ĐỪNG MONG MỘT KẺ NHƯ TÔI - Thơ Châu Thanh Thủy


       

ANH CŨNG ĐỪNG MONG 
MỘT KẺ NHƯ TÔI

Đá vẫn buồn vì biển không là biển
Gió thôi ru lời tình cũ không thành
Sóng khát mãi buổi đầu tiên huyễn mộng
Cát vun chiều để mây chẳng còn xanh

Có lẽ rồi tôi cũng chẳng còn anh
Đôi ngã rẽ con đường đâu chốn hẹn ?
Tình ảo mộng khi không là trọn vẹn
Anh là anh và tôi vẫn là tôi.

Tôi vẫn nhìn vầng mây cũ xa xôi
Sóng khắc khoải đập tan ghềnh ào ạt
Chiều hoang vu,đám thông reo dào dạt
Nhắc tên anh nhưng chẳng gọi tên tôi…

Tôi biết rằng trong bận rộn cuộc đời
Tôi thỉnh thoảng mới nhớ lời yêu cũ
Bản tình mới ngọt hơn lời quyến rũ
Anh chỉ còn là ngọn gió xa xôi

Anh cũng đừng mong một kẻ như tôi
Coi tình ái là trò chơi dễ chán
Chỉ thế thôi, đến, để đi, ngao ngán...
Dẫu có buồn cũng chẳng nhớ anh đâu...

                             Châu Thanh Thủy
                                   2-10-2108

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2018

TÌM HIỂU NHỮNG BÀI THƠ, CA DAO LIÊN QUAN TỚI “CANH GÀ THỌ XƯƠNG” - Vương Trung Hiếu

Nguồn: https://damau.org/archives/27920

        
                           Tác giả Vương Trung Hiếu

Vương Trung Hiếu sinh 1959 tại Long Xuyên, sống bằng nghề cầm bút ở Sài Gòn từ năm 1987. Năm 2011, ông cùng vợ sang học tập và làm việc tại Bangkok, Thái Lan. Trong giai đoạn đầu viết lách, Vương Trung Hiếu chủ yếu viết báo, sáng tác truyện ngắn và tiểu thuyết. Về sau ông chuyển dần sang biên soạn và dịch sách. Tính đến nay ông đã trình làng trên 200 đầu sách.

         TÌM HIỂU NHỮNG BÀI THƠ, CA DAO 
         LIÊN QUAN TỚI “CANH GÀ THỌ XƯƠNG”

Trước đây nhiều nhà nghiên cứu đã tranh luận sôi nổi về nguồn gốc, dị văn, dị bản của những câu ca dao và bài thơ có liên quan đến “canh gà Thọ Xương”. Năm 2012, thêm một lần nữa, xuất hiện rầm rộ những bài viết liên quan đến vấn đề này, đặc biệt là quan điểm cho rằng “canh gà” là một món ăn, điều này trái ngược với nhận định truyền thống: “canh gà” chỉ thời gian (tiếng gà báo canh). Thật hư thế nào, chúng ta thử tìm hiểu các quan điểm, phân tích và minh định đôi điều, bởi vì đây là một tác phẩm đã từng xuất hiện trong sách giáo khoa trung học và đại học, đã từng được ghi nhận, đánh giá trong những công trình nghiên cứu có trọng lượng như “Lịch sử văn học Việt Nam” (NXB Khoa Học Xã Hội, 1980), “Văn học dân gian” (NXB Đại Học Và Trung Học Chuyên Nghiệp, 1973) hay “Tục ngữ ca dao dân ca Việt Nam” của Vũ Ngọc Phan (1956, tái bản nhiều lần)….

Về cơ bản có ba bài như sau:

Trong ca dao Hà Nội:

Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương.
Mịt mù khói tỏa làn sương
Nhịp chày Yên Thái mặt gương Tây Hồ.

Bài thơ “Hà Nội tức cảnh” của Dương Khuê:

Phất phơ ngọn trúc trăng tà,
Tiếng chuông Trấn Vũ, canh gà Thọ Xương.
Mịt mùng khói tỏa ngàn sương,
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây hồ.

Và trong ca dao Huế:

Gió đưa cành trúc la đà,
Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương.
Thuyền về xuôi mái dòng Hương,
Biết đâu tâm sự đôi đường đắng cay.

CHÙM THƠ THIỀN 12 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       

NĂM THÁNG

năm có tuần có tháng
ngày có phút có giờ
có nắng cùng có mưa
già thì chưa già lắm
mà chết chưa chết ngay
tóc càng ngày thêm bạc
y bầu trơì rối mây
một ngày qua cái vèo
hai mắt rỗi trông theo
bụi mờ mờ trước mặt
hết núi lại qua đèo

ĐÊM THU - Trần Mai Ngân



                Tác giả Trần Mai Ngân


   ĐÊM THU

   Đêm Thu
        Một dải Ngân Hà lấp lánh vây lấy vầng Trăng đầy tròn khi màu xanh, khi màu vàng. Loáng thoáng trên trăng có dáng của Hằng Nga trăm năm diệu vợi... không biết vui buồn. Cứ mãi khuôn trăng đầy đặn, nụ cười hiển nhiên xa vắng...

   Đêm Thu
        Một và nhiều kỷ niệm kéo về... Nào là khăn voan áo cưới, xác pháo và hoa Giấy rơi rơi... Nào là hụt hẫng hoang mang khi qua đi thời thiếu nữ...
        Lâu ngày, nhiều tháng, qua năm... qua năm tất cả trở nên im ắng như đám mây nhiệm vụ là phải trôi đi theo gió!

   Đêm Thu
        Một trái tim thức giấc và thấy nó vẫn còn đập. Đập để nuôi nhịp thở sáng, trưa, chiều, tối...
       Lắm lúc trái tim buốt đau khi chợt nhận ra nó đã phai úa và chẳng còn bao lâu nữa!

   Đêm Thu
         Có những hội ngộ, có những chia tay. Đôi khi chỉ là tạm biệt, nhiều khi là vĩnh viễn. Con người ta hay rơi lệ khóc người, khóc mình...
         Sắc không hư ảo. Rồi cũng quên và quen thôi!

   Đêm Thu
        Thiền! Quạnh vắng lắm âm thanh đêm thật thà yên lặng... Thở, thở... nghĩ đến một điều hay một người duy nhất luôn canh cánh bên lòng...
       Thiền ! Thở và nghĩ. Thở và nghĩ. Đêm Thu.

                                                     Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 27 tháng 9, 2018

VIỄN XỨ 1 - 2 - / Thơ Lê Kim Thượng


        
                   Lê Kim Thượng


VIỄN XỨ  1 - 2

1.

Xa quê từ thuở thiếu thời
Cho tôi mắc nợ biển trời quê hương
Một mai... dừng bước phong sương
Lui về vui với bình thường chân quê

Người xa viễn xứ sơn khê
Đếm từng kỷ niệm bộn bề trong mơ
Một trời xanh, một màu thơ
Làng xưa, xóm cũ đợi chờ thương yêu...

Nhớ quê... nhớ tiếng ru chiều
“Cầu tre lắt lẻo...” cánh diều đong đưa
Đồng vàng mây trắng lưa thưa
Gió lùa qua mấy rặng dừa mơn man

Cò về, cánh trắng đồi hoang
Chiều lên, nắng xế bàng hoàng liêu xiêu
Xa xa Tu Hú kêu chiều
Vườn em hoa bưởi hắt hiu hương thừa...

Nhớ quê... nhớ lắm chiều xưa
Chín chiều tháng chín, chiều mưa chín chiều
Mưa qua mái cũ thềm rêu
Hương quê, hương đất, hương yêu... chập chùng

Phên tre, mưa gõ rung rung
Đầy trời mưa bụi, mông lung trắng trời
Bạn quê cạn chén đầy vơi
Rượu quê, lều cỏ... quên đời, mù say...

2.

Nhớ em... ngày ấy chia tay
Mắt nhìn trong mắt, màu mây mắt buồn
Bờ mi đọng giọt mưa tuôn
Mưa qua sông lạnh, mưa nguồn xót xa

Theo sông, thuyền tới ngã ba
Rẽ theo hướng khác, thế là... biệt ly
Vẫy tay từ tạ ra đi
Người xa mang mấy sầu bi cho vừa...

Thế rồi Nhật Nguyệt thoi đưa
Bốn mươi năm lẻ, người chưa  quay về
Một đời ròng rã xa quê
Đêm mơ Cố Quận, sơn khê dặm trường

Bao năm, xứ lạ tha phương
Hao mòn nỗi nhớ, bạc sương mái đầu
Tiếng đàn thánh thót đêm thâu
Tri âm, một khúc “Phượng Cầu...” rứt ray

Ngó mình tóc bạc màu mây
Trăng - Thơ thuyền khẳm, lòng đầy chiêm bao
Cuối đời... chỉ một ước ao
Túi Thơ, bầu Rượu, gốc Đào... ngủ say

Ngàn năm mây trắng còn bay
Ôm trăng lẻ bóng, canh chầy đơn côi
Nhớ quê... nỗi nhớ riêng tôi
Nhớ quê chỉ có thế thôi... gọi là...

         Nha Trang, tháng 9. 2018
              LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

Thứ Ba, 25 tháng 9, 2018

ĐỌC & BÌNH BÀI THƠ "HUẾ" CỦA NGUYỄN SƠN - Nguyễn Hùng Dũng


   

        ĐỌC VÀ BÌNH BÀI THƠ "HUẾ"
        (Thơ của Nguyễn Sơn và bình của Nguyễn Hùng Dũng)

HUẾ

Từng dấu lặng nghiêng sầu lên lấp lánh
Tường rêu xanh. hồn cổ. phiến bia mờ
Thành quách ngủ giữa mù sương ngất lạnh
Khuya trở mình nghe sỏi đá bơ vơ

Chiều Đại nội một cánh dơi rời tổ
Vỗ mông lung rồi xà xuống khôn cùng
Con sáo nhỏ thu mình trong hốc gỗ
Vươn cổ mềm hót rụng cả hư không

Đêm thuỷ mặc lung linh màu hoang phế
Khúc điêu tàn lộng lẫy điệu ma trơi
Lời cố quận rã rời trang huyết lệ
Bến cô liêu hò hẹn với mây trời

Hồn Thiên Mụ vọng hồi chuông cố sử
Bóng sông Hương rung nhịp mõ giang đầu
Sương mộ địa giăng sầu qua núi Ngự
Huế răng chừ mà lệ buốt ngàn sau!

                                SN  -22.9.2018

Thứ Hai, 24 tháng 9, 2018

CHÉN TÌNH YÊU - Thơ Trần Mai Ngân


    


CHÉN TÌNH YÊU

Hãy nâng chén tình yêu và uống cạn
Những mê say cùng tha thiết tràn ly
Dẫu đôi lần lệ có ướt thấm mi
Vẫn đắm đuối ta yêu người nông nổi...

Hãy nâng chén tình yêu như độc dược
Một lần say, một lần chết trên tay
Đôi tay mềm ru giấc ngủ mơ hoa
Trên da ngát mùi thơm hương ngà ngọc...

Hãy nâng chén cạn đi niềm cô độc
Quên ngày mai hay ngày mốt không còn
Tình trượt dài trên miền cỏ mượt non
Miên man mãi khoảng trời xanh rất đẹp

Cùng cạn chén ngõ tình yêu chật hẹp
Đã giam ta không lối thoát đường về
Vuốt ve nhau cho vơi bớt não nề
Môi thật sát ghì trăng sao đắm đuối...

Hãy cạn chén để mai về chín suối
Hồn còn vương một tình mộng thiên đường...

                                          Trần Mai Ngân
                                             20-9-2018

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2018

CHÙM THƠ THIỀN 11 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


        


NHÂN THẾ

nhân sinh là đó đó
có trẻ phải có già
có người đầu tóc bạc
có kẻ tóc loe hoe
tre đến khi tàn lụ
nhường đất lại cho măng
cứ tre già măng mọc
cứ cứ thế xoay vầ
muốn ngăn, ngăn chả được
muốn mau, mau chả xong
chuyển kiếp này kiếp khác
bóng xe quay bao vòng
đất trời chỉ là một
đâu khác hoa phù dung

TRUNG THU - Trần Mai Ngân


  


      TRUNG THU

      Có một đêm Trung Thu trăng không về và mưa gió suốt đêm.
Đó là đêm Trung Thu chị Hằng Nga đi lấy chồng.

      Thuở vừa lớn tôi được chọn đóng vai Hằng Nga trong lễ hội Trung Thu của thiếu nhi phường hằng năm.
      Ngày ấy, tôi rất hồn nhiên chỉ vì thích được mặc chiếc áo cánh tiên có tay dài tha thướt, tóc thì trâm cài lược vắt và thích nhất là được về cung trăng... dù trong tưởng tượng.
      Ngày tháng cứ qua đi và đến tuổi  lấy chồng, tôi bỏ lại chú Cuội buồn ngơ ngẩn bên gốc cây Đa...
      Để rồi mỗi mùa Thu đến tôi cứ mơ màng nhớ ánh trăng xưa . Trăng lúc ấy chín vàng sáng vằng vặc như vui cùng bài đồng dao của chúng tôi ...
                   Bóng trăng trắng ngà
                   Có cây đa to
                   Có thằng Cuội già
                   Ôm một mối mơ...
      Mối mơ đã héo hon từ thuở đó ! Và mỗi chúng tôi ra đời một cuộc sống, một cảnh tình. Lâu lắm, hằng mấy mươi năm tôi đã không gặp lại chú Cuội. Nhưng mỗi mùa Thu đến, mỗi đêm Trung Thu tôi luôn nhớ lại vở kịch và vai diễn của chúng tôi. Thật đẹp và huyền thoại !

      Trung Thu lòng tôi nhiều thổn thức... nhớ về ngày xa xưa ! Ngày ấy, tôi đã về với P như một nợ duyên tất định. Để tôi lớn hơn từ đó, để tôi vui buồn, hạnh phúc hay muộn phiền cũng từ đó...
      Thoáng thôi, gần bốn mươi năm rồi !
      Sáng nay đi mua hoa chúc mừng cho ngày của chúng tôi, mưa bất chợt thật to. Mưa ướt hết mắt, môi, ướt đầm những bông hoa và cả tình tôi !

       Mùa Thu, đêm Trung Thu này rồi trăng có sáng không, có chín vàng không như thuở nào... như ngày tháng nào đã qua đi !
       Tôi ơi ! Chị Hằng đã về cung trăng mãi - đêm Trung Thu có còn ai, còn ai...
                                                                      Trần Mai Ngân
                                                                       12-8 (âl) 2018

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2018

CHÚ KHỈ CỘC ĐUÔI – Truyện ngắn của Văn Biển

Nguồn: 
https://vnthuquan.net/mobil/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237n3nvnmnqn31n343tq83a3q3m3237nvn



Nhà văn Văn Biển tên thật là Phạm Văn Biển, sinh ngày 15/12/1930. Nguyên quán xã Đức Tân, huyện Mộ Đức, tỉnh Quảng Ngãi. Nhà văn Văn Biển cũng là một trong những người sáng lập HNV Việt Nam.



Những tác phẩm chính viết cho thiếu nhi:
- Cô bê 20 xuất bản 1968
- Mười ngày làm khách xuất bản 1972
- Chú bé vô hình xuất bản 1996
- Từ không đến có xuất bản 1998
- Tập truyện ngắn Bé tuyết xuất bản 2001

Truyện CHÚ KHỈ CỘC ĐUÔI này trích trong tập truyện cùng tên "Chú khỉ cộc đuôi" được chọn lọc từ những truyện ngắn hay nhất của nhà văn Văn Biển, người được nhiều thế hệ thiếu nhi yêu mến nhờ những tác phẩm về kịch bản phim hoạt hình trong trẻo, hấp dẫn. Tập truyện gồm 5 câu chuyện nhỏ: Sự tích hoa nhài, Cuộc truy tìm thủ phạm, Chú khỉ cộc đuôi, ... Với lối viết giản dị, tập truyện mang lại cho người đọc những bài học nhẹ nhàng sâu sắc

            

                           CHÚ KHỈ CỘC ĐUÔI         
                                                           Văn Biển

Chú bé nổi bật trong đàn không phải chỉ nhờ cái đuôi cộc mà còn do sự nhanh trí, can đảm và nhất là tài bắt chước. Chính điều sau này đã gây nên nỗi bất hạnh trong đời chú.
Chú có cô bạn. Cô bé nhỏ nhắn xinh xinh, giải yếm trắng ở ngực. Khi cô bé ở trong đàn thì không lẫn vào đâu được. Đôi bạn như hình với bóng. Dầu là lúc họ dưới đất hay đu chuyền trên cành cao.
Các nương ngô đang mùa kết hạt. Suốt ngày bầy khỉ kéo tới phá phách. Chúng ăn một phá mười. Cộc đuôi thường dẫn đầu cả bọn. Cạnh chú lúc nào cũng có cô bé yếm trắng. Ăn chán chúng lại bày trò vui. Lúc thì Cộc đuôi giả làm bác gấu, đi hai chân, bước những bước lặc lè khệnh khạng, lúc chú đóng vai ông lão chống gậy khập khễnh từng bước một. Thật là vui nhộn.

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2018

CHÙM THƠ THIỀN 10 CỦA CHU VƯƠNG MIỆN


       


THƠ ẤU

trăng ơi thơ ấu mãi
người kiếp nào cũng già
trăng vằng vặc đó
người ngơi trong tha ma
trăng vòng quanh trái đất
đất trăng vòng mặt trời
ta nhìn trăng một lúc
nhìn chưa xong
đã qua đời

LƯU LY 1 - 2 / Thơ Lê Kim Thượng


        
             Nhà thơ Lê Kim Thượng


LƯU LY 1 - 2

1.    

Những ngày hò hẹn đón đưa
Cho dài nỗi nhớ... cho thừa đợi trông
Bay bay tà áo bên sông
Gió đưa sóng cỏ, bóng hồng phiêu phiêu
Trời xanh bay bổng cánh diều
Bóng em thấp thoáng... cho chiều tỉnh say
Thơ tình tôi thả gió bay
Để bên ấy biết bên này... tình si...
Đò qua chở dáng xuân thì
Để cho bến nhớ tương tri nước nguồn
Em tôi cười nói luôn luôn
Chuyện vui đến cả chuyện buồn... cũng duyên
Nhẹ nhàng giọng nói ngoan hiền
Buồn vui kể chuyện hồn nhiên bên người
Áo dài khoe dáng xinh tươi
Cười chưa hết nụ... nụ cười trinh non
Má hồng như thể tô son
Mặt hoa, da phấn, tươi giòn đôi mươi
Nụ hôn rơi giữa nụ cười
Hương tình ngọt lịm cho người vấn vương
Thơm mùi tóc Dạ Lan Hương
Môi hoa tươi sắc Cát Tường đỏ au
Hẹn thề trọn kiếp mai sau
Dẫu thêm kiếp nữa... với nhau vĩnh hằng..

VỀ PHAN THIẾT - Thơ Hoàng Yên Lynh


        
                    Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


VỀ PHAN THIẾT
(Gởi VTCT)

Phan Thiết ơi! Cuối đời tôi trở lại
Những muộn phiền thương nhớ ngỡ phôi phai
Con phố buồn in dấu bước chân ai
Hàng phượng đỏ ngôi trường xưa ngói đỏ.

Phan Thiết ơi! Bao ân tình luyến nhớ
Của một thời trang vở chép tình thơ
Tôi ngậm ngùi tìm lại những giấc mơ
Ngày tháng cũ nhạt nhòa theo sương khói.

Phan Thiết ơi! Chiều bâng khuâng hoa nắng
Biển vẫn còn lộng gió bước lang thang
Có một người tóc úa bóng thời gian
Lòng tưởng tiếc những buồn vui quá khứ.

Phan Thiết ơi! Người đã quên hay nhớ
Xa lắm rồi ngày hai đứa chia tay
Có bao giờ trong hạnh phúc đắm say
Hình bóng cũ nhắc tình ai... lỗi hẹn.

                           Hoàng Yên Lynh

PHỐ MƯA - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


    
             Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím


PHỐ MƯA

Phố lại mưa rồi anh biết không?
Tiếng mưa tí tách ở bên song
Ta về nhớ lại chiều hôm ấy
Thổn thức mưa rơi hay tiếng lòng...

Phố cũ mưa về thiếu bóng anh
Mây trời u ám vắng màu xanh
Thông buồn se lạnh len đôi mắt
Vắng bước chân người quán lặng thinh

Con đường ngập nước chiếc xe qua
Tung những hạt mưa trắng nhạt nhòa
Hạt mưa lem khóe hay dòng lệ
Ta khóc cho tình - một cuộc xa

Phố cũ chiều mưa thêm hắt hiu
Nghe tiếng mưa rơi lại nhớ nhiều
Thuở tiễn người đi hồn trĩu nặng
Con đường xưa ướt bóng liêu xiêu

Phố vắng anh rồi buồn chơi vơi
Chia tay sao chẳng nói một lời
Để tay em gầy - thương tóc rối
Sợi nhớ thêm nhàu. cố nhân ơi...!

                    Hiệp Kim Áo Tím
                    Đà Lạt, 20/9/2018