BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 18 tháng 12, 2018

UỐNG RƯỢU VỚI EM - Thơ Kha Tiệm Ly


        
                              Nhà thơ Kha Tiệm Ly

UỐNG RƯỢU VỚI EM

Cần chi lời chúc tụng
Mới thương nhớ trọn đời
Miễn tình sâu, nghĩa trọng
Đâu cần rượu giao bôi!

Chén nào ta thù tạc
Chén nào nối tơ duyên
Giai nhân đầy thiên hạ
Tri kỷ chỉ mình em!

Biển đời em giông tố
Thuyền đời ta chông chênh
Chỉ còn tình yêu đó
Giữa sóng gào mông mênh!

Em chén nào dày dạn
Thách thức với phong trần
Ta chén nào khinh mạn
Nửa mắt nhìn thế nhân!

Rượu trong bình dốc cạn
Vẫn còn lắm hương nồng
Ta dù xa muôn dặm,
Tình bền như núi sông!

              Kha Tiệm Ly

ĐEN BẠC GIỮA ĐỜI - Truyện ngắn của Hoàng Đằng


         
                         Tác giả Hoàng Đằng


        ĐEN BẠC GIỮA ĐỜI
         Truyện ngắn của Hoàng Đằng

Anh Đông đi làm đồng về, gần tới nhà, thấy nhà mụ Thòi bên cạnh đông người, hỏi ra mới biết mụ Thòi vừa qua đời.
Anh vô nhà, chưa vội rửa chân tay vấy đầy bùn ruộng, anh xao xác tìm mẹ anh là mụ Thiệt.
Mụ Thiệt đang rút rơm ở góc vườn, nhen lửa nấu bữa ăn trưa. Anh đến bên mẹ, nói nhỏ kẻo sợ người khác nghe:
- Mụ Thòi mất, nhà mình có đi đám không mạ hè?
Ngẩng cái đầu đang chúi khuất ra khỏi lỗ hẵm nơi cây rơm, mái tóc bạc trắng phủ đầy rác rơm, mụ Thiệt khoan thai trả lời:
- Đi … chớ răng … không, con hè?

CHUYỆN ĐỜI: TẢN MẠN ĐÔI DÒNG… - Tạp bút của Phan thị Quỳ


               
                            Tác giả Phan thị Quỳ


           CHUYỆN ĐỜI: TẢN MẠN ĐÔI DÒNG…
                                                                  Phan thị Quỳ

Hôm qua có người bạn hỏi thăm tôi có khỏe không, tôi nói rất ngại mùa đông. Bạn ấy bảo mùa đông lạnh lẽo qua đi thì mới có ngày xuân nồng ấm. Ừ thì cũng đành vậy, tôi đã tự nhủ lòng: Cuộc đời vốn là phải hy vọng và chờ đợi mà! Bao lâu nay vẫn vậy. Bạn ấy bảo đó là quy luật. Tôi không thích từ nầy cho lắm. Quy luật thường không mang lại niềm vui, nếu không muốn nói là nghiệt ngã phiền muộn.

PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH LY BIỆT - Thơ Phạm Ngọc Thái


       phamngocthai
                   Nhà thơ Phạm Ngọc Thái


XUÂN ĐẾN
                   NẾU TA CÓ NHAU
(Tặng KA. - Kỷ niệm một thời xa)
                                      
Em từng nói sẽ yêu anh mãi mãi
Từ bây giờ, đến cả kiếp sau...
Trái tim anh dành trọn với em yêu
Tưởng trên đời không thể yêu hơn thế !

Trời đất đảo điên. Đời quay cuồng bão tố.
Em có còn yêu anh nữa hay không ?
Tình anh dành cho em vẫn vẹn nguyên
Chỉ giận anh thôi mà, đừng lạnh lùng mãi thế...

Mối tình đôi ta được an bài do thượng đế
Như ngọc châu lóng lánh đáy biển xanh
Sao nỡ vùi chôn trong bùn đất hỡi em ?
Nếu vẫn còn yêu anh, thì thôi đừng giận nữa.

Ta lại say nhau như thưở đầu, em nhé !
Cùng dìu nhau vào cõi mộng mơ
Ước mai ngày chồng vợ nối duyên tơ
Ngày em lo vườn rau sạch bên sông,
                            tối về chăm hạnh phúc.

Ta sẽ có với nhau những đứa con ngoan nhất
Một gái một trai, em bảo thế ! Anh nghe...
Những vần thơ ta vang khắp trời xa
Tình yêu em cả bầu trời
                  cho hồn anh bay trong mây gió

Đời là chặng đường dài
                              đầy chông gai, em ạ !
Anh có em - Em có anh,
                              hạnh phúc nhất đời ta
Tương lai đời em sẽ hóa một Đài Hoa
Không như đám lục bình trôi trong bọt bèo số phận.

Ừ, thì ta gặp nhau trong cảnh đời "thương muộn"
Anh sẽ đền bù cho em
                           với tất cả trái tim anh
Để người vợ hiền mà chồng rất mực thương
Những ngày sống ngập tràn hạnh phúc.

Cuộc sống không tình yêu, em ơi !
                               Cũng chỉ là bạc phước
Như mảnh ruộng cầy nứt nẻ dưới trời khô
Dầu có băng mình qua bão táp, phong ba
Thì kết cục thân cũng tàn ma dại.

Anh sẽ dành trọn cuộc đời còn lại
Chăm lo cho em. Bầu bạn lúc buồn, vui
Ta có nhau - Hạnh phúc lớn ở trên đời
Không chỉ kiếp này.
Kiếp sau, anh sẽ về cưới em
                             thuở vẫn còn mười tám...


    

GIỌT BUỒN CHO EM - Thơ Kha Tiệm Ly


     
                        Nhà thơ Kha Tiệm Ly


GIỌT BUỒN CHO EM

Lòng xao xuyến khi thấy em đầu ngõ,
Rồi tưởng mình còn trong tuổi dại khờ.
Dưới dàn hoa, má hồng em rạng rỡ,
Môt nụ cười làm đẹp mấy trang thơ!

Mấy trang thơ, dựng lâu đài tình ái,
Có ngờ đâu phút chốc lại phaitàn!
Em qua đò sao đành không ngoảnh lại,
Con nước ròng, sợ lỡ bước sang ngang?

Xứ em về có dòng sông thương nhớ,
Hay gió chướng buồn lay lắc áo em bay?
Con kinh nơi đây đếm buồn theo con nước,
Còn ta đếm buồn ngày tháng những cơn say!

Lung linh đáy chén người năm cũ,
Nên rượu chưa vơi lại rót đầy.
Vắng em, hoa là sầu muôn thuở,
Ai uống cùng ta chén rượu cay


Bìm bịp sáng chiều kêu xót dạ.
Vườn xưa hoa rụng biết bao lần.
Buổi cuối thu sợi buồn vương chiếc lá,
Con kinh vắng đò dòng nước cũng bâng khuâng!

                                                  Kha Tiệm Ly

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

MỘT GIẤC MƠ HOA - Quang Tuyết


         
                               Tác giả Quang Tuyết

            MỘT GIẤC MƠ HOA

Sinh ra làm người ai mà không có ít nhất một lần mơ. Đó là nói bằng sự khiêm tốn thế thôi, chứ thật ra mơ nhiều lắm đó chứ, không đếm được nữa là khác. Mơ không mất tiền mua, không phải cân đo đong đếm và hầu như không lệ thuộc điều gì. Nhưng cần mơ đúng lúc, đúng thời điểm, và quan trọng nhất là đừng bao giờ đang làm việc... lại đắm chìm trong mơ. Kinh nghiệm xương máu của tôi đấy nhé. Biết rõ cái tính hay mơ màng đoản hậu của tôi... nên bạn thân nhắc nhở hoài:
“Lái xe cẩn thận nghe QT, đang tham gia giao thông mà hồn bay lên mây, phiêu du cùng gió thì sẽ không phản ứng kịp khi gặp tình huống nguy hiểm đó”.
Trong nhà thì rành quá cái bệnh mơ màng của tôi. Có lần tụi nhỏ đi làm về, ngồi vào bàn ăn tối. Bỗng nhiên nhìn nhau rồi quay qua hỏi:
“Hôm nay không có cô, chú nào gọi điện thoại cho me à?”. Tôi vô tình lắc đầu thay câu trả lời. Nó tiếp:
“Chắc me không làm được bài thơ nào vì thiếu đề tài phải không me?”. Tôi ngạc nhiên buông đũa nhìn, nó tiếp:
“Vậy là một ngày trôi qua me không hề có một giấc mơ đẹp nào. Buồn quá me của con hè…”
Tôi ngớ người ra vì chưa kịp hiểu mô tê. Chỉ mấy giây thôi nhé, khi thấy nàng dâu yêu quý nhìn bà mẹ chồng tủm tỉm, còn thằng con trai thì cười phá lên, tôi biết ngay là mình vừa bị tụi nhỏ xỏ lá.
Các bạn có biết vì sao không? Vì hôm nay cơm dẻo ngon tuyệt vời, nồi cá kho không bị cháy, canh bí bùi bùi vừa miệng, chẳng bị tai nạn chế biến hai lần nêm muối, và khô cạn nước vì quên tắt bếp... hì hì. Nó còn bồi thêm một câu ngọt lịm, khi biết Me đã hiểu lý do:
“Chà! Bà Me mình già rồi mà lợi hại thật, chưa bị lẫn chút nào”.
Cái sự cố lỡ khóc lỡ cười ấy tụi nó nhớ hoài, bỡi tôi mãi hầm xương điện thoại đó quý vị (Người ta hầm cháo, còn tui hầm xương luôn mới ngon chứ). Rồi lãng đãng ngồi mơ về nơi xa lắm, nhìn ra cửa sổ nhớ thương về khung trời Quảng Trị có mây bay, lá rụng. Nhớ nắng sân trường của một thời áo trắng ngây thơ... Quên hết mọi chuyện trên đời, chẳng quan tâm thời gian đang dần qua... Đến khi tụi nhỏ về mở cửa lẻng kẻng, mới chợt hoàn hồn tỉnh giấc mơ hoa. Than ôi!... Mọi người dư hiểu chuyện gì xảy ra rồi chứ? Vâng... Kết quả là tối ấy cả nhà phải ăn Cơm Tấm Bụi Sài Gòn. Cô con dâu của tôi có quyền tự hào rằng mình có bà mẹ chồng độc đáo hiếm hoi.

VƯỜN XƯA - Thơ Trần Mai Ngân


     
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân

VƯỜN XƯA

Vườn xưa chân bước vội
Chỉ thấy quạnh hiu tôi
Đời giam nhau bóng tối
Tạ tình trên hai vai...

Vườn xưa dấu chân phai
Chỗ ngồi vàng úa cũ
Ơn cho nhau có vừa
Rời nhau khóc cũng thừa !

Vườn xưa tôi trở lại
Quạnh vắng tiếng chim xưa
Im lặng đến lạnh lùng
Chỉ sương khói mịt mùng

Đưa tay tôi níu vội
Một sợi tình mong manh
Đã cột đời loanh quanh
Vườn xưa vàng dấu cũ...

           Trần Mai Ngân
             15-12-2018

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ LỤC BÁT CUỐI NĂM CỦA HUY UYÊN


        
            Nhà thơ Huy Uyên


ÁO TÍM HẠNH-HOA 

Em về che bóng Hạnh-Hoa
giáo đường im, nắng xế tà bước ai
áo em tím kín cả trời
gót sương phai nhạt cõi người xa xăm

Lạy Chúa cha, lạy thánh thần
hình như mẹ (Maria) hai mắt buồn chiều nay
trên lầu chuông đổ lắt lay
để tôi kéo lại tháng ngày cổ xưa
hỏi em còn có ngày về
mai môi mắt của một người nhạt phai.

CHÙM THƠ NGUYÊN LẠC


         
                     Nhà thơ Nguyên Lạc    


TRÊN DÒNG SÔNG ĐỜI

"Chiều chiều chim vịt kêu chiều 1
Bâng khuâng nhớ bạn" tiêu điều đời ai!
Ngẩng đầu. cho nỗi sầu dài
Sao Khuê bật khóc. đoạn đoài lắm khi! 2

Ai gây bao cảnh biệt li?
Nát nhầu mộng mị. tan đi trăng rằm!
Ai về qua cõi trăm năm
Ưu phiền trên tóc. lăn trầm đôi chân!

Lắng nghe. tôi. những giọt đêm
Chiêm bao giọt lạnh. thấm thêm ngậm ngùi
Sầu xuôi. thuyền độc mộc trôi
Dòng đời cô độc. biết rồi về đâu?!
................
[1] Ca dao
[2] “ Sao Khuê chín cái nằm dài / Thương em từ thuở tình ngoài nghĩa trong”
(Bài Ca Sao- Phạm Duy)

KHÍ CỤ BÌNH AN - Thơ Châu Thạch, lời bình Lê Liên


            
                      Tác giả bài viết Lê Liên


          KHÍ CỤ BÌNH AN 
                        Thơ Châu Thạch
                        Lời bình Lê Liên

Dạ thưa,
Có một điều kỳ lạ chạm đến trái tim mình khi tôi đọc câu cuối của bài thơ:
“Xin hết thảy đăng quang làm hành khất.”

Và tôi hiểu vì sao lại có tựa bài thơ là LỜI KHUYÊN KỲ DỊ của nhà bình thơ CHÂU THẠCH.
Bản thân tôi rất say mê, rất yêu quý “KINH THÁNH”. Đặc biệt khi đọc bài thơ “Lời Khuyên Kỳ Dị” của nhà thơ Châu Thạch. tôi liên tưởng đến đoạn Kinh Thánh trong sách MÁC. (Chương 6: từ câu 7 đến câu 13.) Tôi thầm cảm ơn huynh ấy, đã chuyển hóa đoạn Kinh Thánh trên thành một bài thơ rất ngộ nghĩnh, mang tính tự sự cá nhân, rồi nhẹ nhàng đi vào lòng người như một lời mời gọi… rất ư là kỳ dị !

"Hãy trang bị cho mình chiếc gậy
Như thêm chân để đi giữa cuộc đời
Và chiếc túi như chiếc hồ lô nhỏ

Bạn lên đường làm hành khất rong chơi."

TIỄN BẠN 2 - Nguyên Lạc


     
                     Nhà bình thơ Nguyên Lạc

     TIỄN BẠN 2
         Nguyên Lạc    

Lời cẩn báo:
Xin thưa: -- Tính nhân bản là một thuộc tính của thơ hay, nước nào cũng có, chỉ có trước hay sau thôi. Cái hay, cái đẹp, nhân bản là tài sản chung của nhân loại; nó không cón riêng của tác giả khi đã được công bố cho công chúng. Những bài thơ Đường tôi phóng dịch vì lẽ nầy, chứ không phải vì "sính ngoại", vi "đội Hán" hay vì muốn chứng tỏ ta đây "tót vời",  "riêng một góc trời" (tựa một bài nhạc). Hãy trân trọng cái hay, cái đẹp của tiền nhân, với điều kiện nó không phục vụ cho một ý đồ xấu. Tiền nhân chúng ta cũng có những bài thơ rất hay tôi từng phóng dịch, thí dụ của Nguyễn Du. Có gì xin các cao nhân bỏ qua cho. Trân trong - Nguyên Lạc
                                                               ***
Trong bài TIỄN BẠN 1 tôi có bàn sơ lược về bạn TRI KỶ, nay trong bài 2 tôi xin tóm lược lại để các bạn chưa đọc bài 1 khỏi tốn thời giờ truy tìm.
Tiễn bạn ở đây theo ngu ý riêng tôi là tiễn bạn TRI ÂM, TRI KỶ, chứ không phải là bạn bình thường. Bạn TRI ÂM, TRI KỶ rất khó tìm. Tôi xin mạn phép ghi ra vài dòng về các bạn này.

BẠN TRI ÂM TRI KỶ

1. Bạn Tri kỷ trong tiếng Anh
Trong tiếng Anh, Tri kỷ là: Soulmate, Confidant
-- Soulmate (noun): a person ideally suited to another as a close friend or romantic partner.
[Tạm chuyển ngữ: Một người hoàn toàn phù hợp (lý tưởng) với người khác như là một người bạn thân hoặc người bạn tình lãng mạn]
-- Confidant (noun): a person with whom one shares a secret or private matter, trusting them not to repeat it to others.
[Tạm chuyển ngữ: Một người mà từ họ, ta chia sẻ một vấn đề bí mật hoặc riêng tư, tin tưởng họ không kể lại những điều này với người khác]

Thứ Sáu, 14 tháng 12, 2018

“XUÂN ĐỢI NHÉ”, THƠ LÃNG UYỂN CHÂU: ĐƯỜNG THI HẬU HIỆN ĐẠI - Châu Thạch


    
                          Nhà thơ Lãng Uyển Châu


        XUÂN ĐỢI NHÉ !

Cội mai già thắm sắc vào xuân
Điểm nụ vàng xinh gấp mấy lần
Hò hẹn... yến, oanh vờn khắp giậu
Dập dìu... ong, bướm lượn đầy sân
Tết xưa tươi trẻ, lòng nao nức
Xuân mới già nua, dạ xốn xang
Nhớ thuở tình nồng yêu ấp cũ
Hương xưa ngày ấy… vẫn còn ngân

                             Lãng Uyển Châu


          
               Nhà bình thơ Châu Thạch

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

CÂY PHIỀN MUỘN - Trần Mai Ngân


   

        CÂY PHIỀN MUỘN

         Cô chặt, chặt mạnh và chính xác như một tiều phu đốn củi... Cái cây phiền muộn oằn mình chịu những nhát dao sâu vào thịt da và cuối cùng nó cũng ngã. Cô đã đốn được nó.
         Cây phiền muộn được gieo trồng từ lúc nào cô không nhớ... chỉ thấy nhánh nó ngày một sum suê, rễ nó ngày một bám sâu vào lòng cô triền miên thăm thẳm…
         Một hôm cô tỉnh thức và hốt hoảng tại sao ta lại phải nuôi dưỡng nó hằng ngày bằng một nỗi buồn và sự chờ mong. Thật vô lý.
        Và cô đã quyết định phải đốn nó. Thế là cô chặt, chặt đứt hết. Tận gốc rễ đã ăn sâu.
        Bây giờ cô nhẹ nhàng và thảnh thơi.
        Nhưng những vết sẹo vẫn chưa liền da... Cô đã cười nhưng sao nụ cười lại xa xôi vô hồn. 
        Phải chăng khi từ bỏ điều chi cho dù đúng ý thì ta vẫn thấy sự trống vắng... và một nỗi buồn không thôi.
                                                                                                                                                                                           Trần Mai Ngân
                                                                                  12-12-2018
                                                                                

GIEO TÌNH 1 - 2 / Thơ Lê Kim Thượng


        
                Nhà thơ Lê Kim Thượng


GIEO TÌNH 1 - 2

1.    
Tôi về rải nắng, gieo tình
Ươm mầm hạt nhớ, mơ hình bóng xưa
Trời còn khi nắng, khi mưa
Vẫn thương ngày ấy, mình chưa một mình...
Ngày rơi nắng, nắng thủy tinh
Vàng mơ áo lụa, xinh xinh dáng gầy
Hoa hồng, má đỏ hây hây
Bướm bay, bướm lượn, bướm say với người
Giữa vườn nắng rực vàng tươi
Em cười, hoa nở nụ cười thương thương
Tóc em hai mái ngậm hương
Nửa che bầu ngực, nửa vương vai tròn
Tóc ôm hai má hồng non
Tóc bay theo gió, che con mắt huyền
Tôi - Em tuổi nhỏ vẹn nguyên
Đôi tim hòa nhịp tình duyên đầu mùa...
Em về chiều ấy, chiều mưa
“Đầu em không nón, mưa chừa em ra...”
Áo Bà Ba ướt đôi tà
Ướt mem áo lụa, nõn nà dáng mai
Tiễn em hết chặng đường dài
Em cười... Thôi để ngày mai... Rồi cười...
Con đường tình sử đôi mươi
Lung linh nắng ấm, thắm tươi hoa vàng...

XIN TRẢ LẠI - Thơ Đoàn Giang Đông


       
        Nhà thơ Đoàn Giang Đông


XIN TRẢ LẠI

Xin trả lại những ngày xưa tháng cũ
Buổi đầu đời tập gọi tiếng: Yêu em
Những sáng Thu con đường vương đất đỏ
Tuổi học trò với Hồn Bướm Mơ Tiên

Có những đêm trăng tàn trên hè phố
Ngã tư buồn mờ tỏ ánh đèn đêm
Trần Hưng Đạo con đường xưa còn đó
Dấu chân nào khuất bóng buổi Chiều lên?

Ta gặp em cuối lần nơi cổng chợ
Quảng Trị ơi! Ngày ấy súng vang rền
Như con chim lạc bầy còn bỡ ngỡ
Về tìm em trong chập choạng hoàng hôn

Ta áo trắng cuộc đời đầy mộng ước
Em má hồng thiếu nữ dáng ngoan hiền
Mái trường xưa giờ đã thành di tích
Để Chiều nay trở lại mắt vương buồn!

Em có còn ở đâu miền đất lạ?
Xin nhớ về một chút thưở xa xưa
Ta xót xa nỗi niềm xin trả lại
Gửi vào trời cao rộng mấy vần thơ.

                         Đoàn Giang Đông
                         (Muà Đông 2018)