BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn ĐỒNG MÔN NGUYỄN HOÀNG. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019

MAI EM VỀ - Thơ Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng

Thơ của Nguyễn Thị Vĩnh Phước đăng trên tập san Hương Quê Nhà 2019, cùng cảm tác của Phan Thạch Nhân và Nguyễn Thị Liên Hưng.





MAI EM VỀ

Mai em về đồi thông buồn réo gọi
Nắng Pleiku thôi gợn má em hồng
Núi biếc ưu tư cúi đầu mòn mỏi
Ngày sương vây lành lạnh cả hư không

Mai em về Buôn Mê mưa không tạnh
Dã quỳ thương rũ rượi ướt rèm mi
Đường sỏi chông chênh chiều hoang hiu quạnh
Dãy đèn đêm đỏ mắt nhớ người đi

Mai em về trời cao nguyên thê thiết
Phố im hơi, nghiêng bóng giữa đêm về
Ai thức trắng mà nhớ ai da diết
Giọt đắng ngàn đời buộc mệnh Buôn Mê

Mai em về đường xa – xa quá đỗi
Rồi chắc sẽ quên – quên tiếng cồng chiêng
Quên buôn làng, buổi rộn ràng mở hội
Đón chân em, hoa lá rợp mấy miền

Mai em về chớ quay đầu ngoái lại
Cứ nhẹ nhàng nâng bước chân chim
Chớ biết nơi đây có người ngây dại
Đếm thời gian… nhìn khói thuốc. Làm thinh.

Xin trả lại em về thành phố biển
Với nhạc tân thời với áo hoàng hoa
Có khi nào em thấy mình trở nên xa lạ
Để ngậm ngùi tiếc nhớ chuỗi ngày qua.

                     Nguyễn Thị Vĩnh Phước

PHÚT GIÂY... - Thơ Phan Quỳ


   
                Nhà thơ Phan Quỳ


PHÚT GIÂY...

Lặng lờ êm ả một không gian
Cho ta trú ngụ với muôn vàn
Phiền muộn trần ai xin bỏ lại
Cho ta còn thắm với non ngàn.

Cho ta chút mộng giữa trần gian
Mai về dâu bể với trách than
Phút giây cười nụ cùng sương khói
Còn mãi trong ta những rỡ ràng

Cho ta dừng bước nhé sơn lam
Tìm chút nghỉ chân, giấc mộng vàng
Về trong đời muộn, bao sầu đắng
Xin hãy qua đi những lỡ làng...

Xin hãy về đây những nhẹ nhàng
Bên trời mây nước với thênh thang
Ngày xuân còn đợi còn mong ước
Gởi gió đưa hương mấy dịu dàng...

                                   Phan Quỳ

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2019

VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN - Võ Văn Cẩm


                
                             Tác giả Võ Văn Cẩm 


               VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN 
                                   (Tặng Văn Mạnh)
                                                                       Võ Văn Cẩm

Hôm nay không ngủ được, không biết tại sao? 3giờ sáng tôi mở điện thoại lướt một vòng Facebook để tìm đọc thời sự, chuyện vui buồn, những trang thư tình vụn vặt, những mẫu chuyện ngắn, qua trang Đồng môn Nguyễn Hoàng.
Hoa Trương đã truyền tải bài:
“Người con gái đất Duy Xuyên” của Hương Thủy.
Với cái tên tác giả thấy quen quen. Tôi chưa nghĩ là Hương Thủy Bảo Lộc, nàng là học sinh Nguyễn Hoàng, dân Quảng Trị rặc, sao lại viết về người con gái Duy Xuyên Quảng Nam. Chắc nàng có một thời gian ở đó, hay vương vấn chàng trai nào bên dòng sông Thu Bồn?
Thủy là cô giáo dạy văn ở trường cấp 3 Bảo Lộc Lâm Đồng. Người đã viết bài “Người tình phụ” mà tôi đọc một lèo không nghỉ. Tôi đọc đến lần thứ 3 mà chưa chán.
Không biết đời thường cô giáo thế nào? Mà những chuyện tình cô viết lúc nào cũng trắc trở, ngang trái, đau buồn, bi lụy, đau cho thân phận đời người, thế sự, trách cho vận nước ngả nghiêng, trách cho lòng người đen bạc, trách cho số phận hẩm hiu, trách cho tuổi thơ một một quảng đời chinh chiến.
Tôi dùng thời gian đọc hết chuyện tình ngang trái của Hương Thủy kể về người bạn học cùng lớp thời Trung học, câu chuyện khá thật, khá lý thú xảy ra vào thời ly loạn. Trong câu chuyện tình này thấp thoáng, mường tượng chuyện tình không trọn vẹn của tôi, của bạn bè cùng trang lứa.
Tôi chắt lọc, quay chậm những thước phim về cuộc đời mình, nhớ lại một số tình tiết chính chuyện tình của mình để :
“VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN”

NÓI THÊM VỀ NHÀ THƠ PHẠM VĂN BÌNH - Lê Đình Bì


     
              Lê Đình Bì (phải) và công trình kỷ lục của anh, 
                          cuốn "Từ điển cách dùng tiếng Anh".


Kính gửi Thầy Hoàng Đằng

Qua email của anh Đoàn Minh Phú, em có đọc được bài viết của Thầy: “GÓP PHẦN DỰNG TIỂU SỬ NHÀ THƠ PHẠM VĂN BÌNH (1940-2018). Vì bà xã của em là người Đông Hà nên hai đứa em khá thân với Anh Bình. Hồi còn ở Nam Cali 2007, 2008, em cũng thường cà phê với anh ấy, cùng với anh Chánh (ba của Quỳnh Như mà mọi người thường biết đến là ca sĩ Như Quỳnh). Sau này lên định cư ở Bắc Cali, cứ vài tháng xuôi Nam về thăm bạn bè, cũng hay gặp anh Bình, tụ tập ở cà phê hay nhà của Vang+Diệp, mà nhiều nhất là ở nhà của Hùng+Hà (là cặp vợ chồng dễ thương mà 2 đứa em rất thân nên mỗi khi xuống Nam Cali “bị” ở lại đó). Cũng chính vì vậy nên có rất nhiều dịp la cà với anh Bình, và một dịp khi có nhiều bạn bè Quảng Trị tụ họp tại nhà của Hùng+Hà hồi tháng 7, 2010, anh Bình đã hát cho mọi người nghe cả 3 bản nhạc, cũng như kể lại “tình sử” dẫn đến sự ra đời của bài thơ bất hủ “Chuyện Tình Buồn”, được Phạm Duy phổ nhạc mà hồi đó, những “tên lãng tử thời chiến” như tụi em thường hay nghêu ngao một vài đoạn. Điều may mắn là lần đó, em có thu hình đầy đủ rồi để quên bẵng, đến khi anh Bình qua đời, tìm lại được thì video cũ bị trục trặc. Nay thì em đã nhờ phục hồi lại được, hình ảnh, âm thanh rõ ràng, và mới đưa lên youtube để phổ biến. Đây có thể xem là một tài liệu quý. Hồi đám tang anh Bình, vì không đi dự tang lễ được, nên em có cho nhân viên dưới Nam Cali thu hình làm phóng sự chiếu trên Viettoday TV, và nay, em dự định đến tháng 7/2019, sẽ làm một Talkshow tưởng niệm 1 năm ngày mất của anh, đồng thời trình chiếu trên TV 3 bản nhạc do chính anh ca và tự đệm đàn.

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2019

PHẢI VỀ THÔI ! - Thơ Hoàng Đằng


        
                  Tác giả Hoàng Đằng


PHẢI VỀ THÔI !
(Thân tặng các đồng môn Nguyễn Hoàng xa quê)

Anh nói với em:
- Về Quảng Trị mần chi?
Cha mẹ không còn, anh em đi hết;
Phố xá, cửa nhà … không còn dấu vết;
Làng xóm mình xưa …
Có còn ai quen biết chi mô!”

- Nhưng anh yêu! Em phải về vì đã quá lâu,
Em chưa nếm thế nào
… Là cái nóng trưa hè
Vã mồ hôi… khi ngồi dưới hàng tre nứt nẻ.

Em phải về... tìm bóng hình thời trẻ,
Mẹ không còn,
Mà quê mẹ còn đây.
Cha đã mất,
Nhưng đồng ruộng cha cày e vẫn còn nguyên đấy!

Em phải về... xem dòng Hãn giang xuôi chảy,
Nước có còn trong... như thuở ấy không nào?
Em phải về xem ngọn gió Lào,
Có còn thổi ào ào xác xơ cành lá?

Anh ơi anh!
Em phải về cho thoả
... Nỗi ước mong:
Dự họp mặt Nguyễn Hoàng...

Ngôi trường mà ngày xưa anh với em đứng nơi hành lang tâm sự.
Nay tên xoá rồi… em thương nhớ khôn nguôi.
Em phải về… tuổi đời chúng ta không còn đợi.

Anh yêu ơi! Thôi đừng bàn lui bàn tới.
Chúng ta lên đường,
Bạn vẫy gọi… kia kìa!

                                          Hoàng Đằng                    
                                 27/5/2019 (23/4/Kỷ Hợi)

KHÔNG TÊN - Thơ Quang Tuyết


   
                                   Nhà thơ Quang Tuyết


KHÔNG TÊN

Mưa buồn làm nhớ nắng xuân
Lẻ loi nên nhớ những lần bên nhau
Cafe vị đắng thấm sầu
Cũng thơm từng giọt nhưng nao nao lòng

Mưa buồn uớt lệ tuôn dòng
Bên song ai lặng chờ mong ai về
Cỏ hoa như vuớng lời thề
Ngã nghiêng cùng gió bộn bề cùng mưa

Lòng buồn nên cảnh rối bời
Cô đơn nên giữa đông người vắng tênh.
Nhìn mưa xa mắt ướt mềm
Hoài mong con nắng về bên hiên nhà

Chuyện xưa giờ ngả bóng tà
Biển đời sóng vỗ trăng già cuối non

                                   Quang Tuyết

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2019

CHẦN CHẦN ƠI HỠI CHẦN CHẦN - Hoàng Long Hải


               
                          Tác giả Hoàng Long Hải


        CHẦN CHẦN ƠI HỠI CHẦN CHẦN
         (Tặng Trần Quốc Phiệt, “người Chợ Cạn” - Tác giả)
                                                                  
“Chần chần ơi hỡi chần chần,
 Ham ăn bỏ việc không mần mạ la”
                                      (Ca dao)

      Ốc chần chần nhỏ bằng hột nút áo, dẹp, xoắn ốc theo chiều kim đồng hồ. Tất cả đều xoắn theo một chiều đó mà thôi, cả triệu con chưa chắc đã có con ốc nào có đường xoắn ngược lại. Tỷ lệ đường xoắn rất đều, từ trung tâm mà ra, ở tâm thì nhỏ, to ra dần dần. Nếu dùng thước mà đo - có lẽ cũng khó đo lắm - hay như bây giờ, dùng computer mà đo, tỷ lệ trong nhỏ ngoài to không xê xích chút nào. Đó là sự nhiệm mầu của Tạo Hóa.

           

       Ốc chần chần thường màu trắng, có những đường viền theo hình xoán ốc màu đỏ nhạt, kèm theo là những đường xanh nhạt; trông cũng không đẹp lắm, nhưng cũng không xấu. Mùa hè - chỉ mùa hè mà thôi - người miệt biển gánh lên thị xã Quảng Trị bán chần chần nhiều lắm. Ốc chần chần đã nấu chín, đựng trong thúng cạn, đong bằng cái chén nhỏ, hay bằng cái “loon” sắt, không bán chung với nước như hến hay chắt chắt. Thường người bán cho thêm mấy cái gai cây bưởi. Dùng gai đó để lể, tức là móc con chần chần từ trong vỏ ốc ra.

                

       Ăn chần chần không cần thêm nước chấm - nước mắm pha ớt, gừng chẳng hạn, luộc bằng nước biển hay vì con chần chần ở biển, đã mặn sẵn. Cái gai bưởi dùng nhiều lần bị cùn, không móc được nữa, thì dùng “kim găm”, - có nơi gọi là “kim băng”, mấy cô bà thường dùng găm ngang túi áo, để đồ đạc trong túi khỏi rớt ra ngoài; mũi kim băng bằng sắt, nhọn, móc đầu con chần chần ra nhanh và dễ hơn.

Thứ Bảy, 18 tháng 5, 2019

ĐỌC “TÌNH MỘNG” THƠ PHAN QUỲ - Châu Thạch


             
                   Nhà bình thơ Châu Thạch


              ĐỌC “TÌNH MỘNG” THƠ PHAN QUỲ 
                                                                Châu Thạch

Lạ thật, bài thơ nào viết về Quảng Trị thì tôi đều thấy yêu quý, vì nó đem tôi trở về thị xã mà tôi đã sống một thời thanh xuân ở đó, nhất là thơ của phái nữ. Cũng lạ thật, hôm nay tôi đọc một bài thơ không thấy nói về Quảng Trị, thế mà làm sao tôi lại, đọc đến đâu nhớ về Quảng Trị đến đó. Chắc có lẽ vì bài thơ đăng trên dòng thơi gian facebook của Đồng Môn một ngôi trường tại thị xã năm xưa tôi sống chăng? ngôi trường đó có tên là Nguyễn Hoàng, đã tan vào cõi mộng, chỉ còn trong ký ức biết bao người. Chắc có lẽ vì tác giả là một người đẹp nữ sinh trường Nguyễn Hoàng chăng? Vâng, chắc có lẽ vì hai điều đó, nhưng trên hết là vì, bài thơ gây cho tôi những cảm xúc thăng hoa về những trìu mến, êm đềm và quyến luyến của thơ. “Tình Mộng” của  tác giả Phan Quỳ đã đưa tôi vào một cõi mộng đã từng có thật trong đời:

Tôi muốn viết, viết đôi dòng nhỏ bé
Gió cuốn đi lên mấy cõi mây trời
Tôi muốn nói, nói mấy lời nhỏ nhẹ
Đến với đời, với người thương mến tôi.

“HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA NGƯỜI THẦY ĐÁNG KÍNH - Võ Văn Cẩm

Nguồn:
https://nld.com.vn/van-nghe/hoai-niem-thay-co-giao-cua-nguoi-thay-dang-kinh-20190517211914028.htm

                     
                                   Tác giả Võ Văn Cẩm 


              “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” 
               CỦA NGƯỜI THẦY ĐÁNG KÍNH

19 năm cặm cụi đèn sách, chúng ta có biết bao nhiêu người thầy truyền đạt kiến thức, tạo nên vóc dáng cho một con người đủ kiến thức căn bản bước vào đời.
Ngoái nhìn lại, có bao nhiêu học trò ghi lại công đức của người dạy dỗ mình? Dù rằng mỗi người vào đời bằng những con đường khác nhau, thời gian cắp sách cũng tùy vào hoàn cảnh từng người và rất nhiều thầy dạy nhưng mối quan hệ mỗi thầy cô mỗi khác, cho nên chúng ta hiếm hoi bắt gặp những trang sách học trò viết về thầy mình.

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2019

CẢM NHẬN CỦA TÔI VỀ TẬP: “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA ĐOÀN ĐỨC - Võ Văn Cẩm


                 
                             Tác giả Võ Văn Cẩm 


CẢM NHẬN CỦA TÔI VỀ TẬP: “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA ĐOÀN ĐỨC
                                                                          Võ Văn Cẩm

Cách đây gần 2 năm, tôi nhận được tập “Hoài niệm Thầy Cô giáo” của Đoàn Đức.
Thầy, cô giáo là người có ảnh hưởng rất lớn về nhân cách con người và nhận thức cuộc sống.
Để vượt qua việc học ở trường, ở lớp, ở giảng đường chúng ta phải mất 19 năm : 3 năm Mẫu giáo, 5 năm Tiểu học, 7 năm Trung học và 4 năm Đại học.
19 năm cặm cụi đèn sách, chúng ta có biết bao nhiêu người thầy truyền đạt kiến thức, tạo nên vóc dáng cho một con người đủ kiến thức căn bản bước vào đời.
Ngoái nhìn lại, có bao nhiêu người học trò ghi lại công đức của người dạy dỗ mình? Dù rằng mỗi người vào đời bằng những con đường khác nhau, thời gian cắp sách cũng tùy vào hoàn cảnh từng người, dù rất nhiều thầy dạy, nhưng mối quan hệ mỗi thầy cô mỗi khác, cho nên chúng ta hiếm hoi bắt gặp những trang sách học trò viết về thầy mình.
Đặc biệt mối quan hệ thầy trò khó diễn đạt và nhạy cảm, mối quan hệ ấy khó viết thành sách, vì mỗi thầy cô dạy ta thời gian không lâu, nên khó lưu lại những dấu ấn trong thời gian ngồi ở trên ghế nhà trường.
Vì quan niệm giáo dục có ranh giới ngăn cách quá lớn giữa thầy và trò, chỉ có những người học trò xuất sắc, kiến thức vượt trội, nên mối quan hệ thầy trò thoáng hơn, trường hợp này tình thầy trò như một người bạn đời tri kỷ: Đoàn Đức là người học trò cá biệt ấy.
Kiến thức cảm thụ của học sinh, khó đủ số liệu để diễn đạt cách dạy của thầy mình, đây là một rào cản, một việc làm khó khăn.

Thứ Tư, 1 tháng 5, 2019

VÀI DÒNG VỀ TẬP SÁCH “HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO” CỦA ĐOÀN ĐỨC – Lê Duy Đoàn


    

    


Sáng nay 29/4, gặp uống cà phê ở Thuỷ Trúc với một bạn rất tài năng và rất thú vị: anh Đoàn Đức, cựu học sinh TH Nguyễn Hoàng, Quảng Trị. Anh tặng tôi 4 quyển sách HOÀI NIỆM THẦY CÔ GIÁO (tái bản thêm trang 336 trang). Đọc nhận xét của Lê Duy Đoàn ở BÌA 4 của sách là lời trung thực về cuốn sách. Một cuốn sách giá trị và đáng tìm đọc! Giá trị nhân văn là tình nghĩa của học trò thập niên 1960 với thầy cô giáo được khắc ghi trong dạ một người học trò có tâm và có tình.
Anh Đức tặng thêm nước mắm nhỉ và mắm nêm tự làm cho thêm phần ý vị!
Quý hoá thay! Cám ơn bạn Đức !

                                                                  Lê Duy Đoàn

          

          

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2019

BÔNG QUỲ - Tùy bút của Hoàng Long Hải


     


     BÔNG QUỲ
      Tùy bút của Hoàng Long Hải

       Cuối con đường đi về nhà ngoại tôi, gần ngã ba gặp đường Cửa Hậu, có một cây cầu đúc bằng xi-măng. Bên dưới cầu là một con hói khá lớn, nối từ bốn cái hồ chung quanh Thành Cổ Quảng Trị với sông Thạch Hãn. Mỗi năm, khi tới mùa lũ, theo thời tiết ở miền Trung thì “Tháng Bảy nước nhảy lên bờ”, nước nguồn đổ về tràn lên hai bờ sông thì nước sông cũng theo con hói nầy mà vào các hồ chung quanh thành cổ. Nước hồ lên cao.

TÂM TÌNH TỪNG ĐOẠN NỐI ĐUÔI NHAU - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


        
                      Nhà thơ Hạ Thái 


TÂM TÌNH TỪNG ĐOẠN NỐI ĐUÔI NHAU

Trong nỗi nhớ còn vương từng sợi tóc,
tà áo quen bỗng chốc vụt bay xa,
ta ngẩn ngơ trong bóng xế chiều tà,
giấu niềm đau vào tận cùng sâu thẳm…

Ta bây giờ ngồi đây mà xa lắm,
mảng hồn tan tựa từng tảng băng trôi.
và mai đây người sẽ xa rồi…
bao dấu tích một thời diệu vợi…

1
Trời giăng mây, tải hồn phiêu bạt
lành lạnh tà dương sương khói dày
tự ngẫm phận mình - chừ lẩn thẩn
như ngọn gió lùa cỏ lênh đênh.

Và em bây giờ thì lận đận
một lần tủi hận một bước chân
ta đi gối mỏi ngàn thăm thẳm
ôm trọn niềm đau canh cánh lòng.

Còn giữ trên người vết chém xưa,
mù sương hương phấn mãi dây dưa,
trăm năm dấu tích hằn vương bận
giặm mãi trong lòng những gió mưa.

Ghi lại đôi hàng khắc nỗi nhớ
sông núi đi vào sách vở xưa,
còn in dấu ấn loang màu mực
nét ngọc lời thơ đổ cuối mùa…

Thứ Tư, 17 tháng 4, 2019

NHỮNG VẦN THƠ Ở RỪNG - Thơ Hoàng Yên Lynh


       
                   Nhà thơ Hoàng Yên Lynh



XÓT XA
           
Ngóng mãi phương Đông ngóng phương Tây
Sáng chiều hiu quạnh chỉ mình ta
Lửa rừng ai đốt mà cay mắt
Đọng lại trong đời ta với ta.


ĐỜI TA
Từ dạo buông gươm tìm lên núi
Bên đời hiu quạnh một vầng trăng
Thôi chẳng chinh nhân thì tay cuốc
Sơn hà ta lại bước thênh thang.


CA DAO

Ca dao lặng lẽ bên đời
Chiều nay vọng tiếng ru hời cố quê
Nghiêng nghiêng bóng ngã triền đê
Dáng ai như dáng người quê lại về.
                  
                           Hoàng Yên Lynh

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2019

LÀM THƠ - Đoàn Giang Đông


        
         Nhà thơ Đoàn Giang Đông


LÀM THƠ

Làm thơ là để vui đời
Là Gom nhung nhớ những lời Yêu thương
Chắt chiu từ những giọt sương
Bao nhiêu hoài niệm vấn vương trong lòng
Thời gian trôi giọt nắng hồng
Chiều qua rớt xuống trong lòng thi nhân
Những đêm gió mát trăng thanh
Hoa quỳnh nở muộn một mình cô đơn
Không còn toan tính thiệt hơn
Xua tan khó nhọc giận hờn tháng năm

Lời thơ tựa ánh trăng rằm
Khung trời kỷ niệm xa xăm gợi về...

         Bệnh Viện, ngày 10/4 /2019
                 Đoàn Giang Đông

Thứ Năm, 11 tháng 4, 2019

THẠCH HÃN ƠI! - Thơ Phan Thạch Nhân


   
                       Dòng sông Thạch Hãn, Quảng Trị


THẠCH HÃN ƠI!

Tôi ngủ quên giữa hai mùa mưa nắng
Tỉnh giấc sông hồ lòng thấy chơi vơi
Nhớ chi lạ những ngày xưa Quảng Trị
Lạc bến bờ rồi Thạch Hãn sông ơi!

Tôi ngủ quên giữa phương Nam mưa nắng
Chợt thấy mồ côi vạn nẽo mồ côi
Thuyền tôi nghiêng nên lối về thăm thẳm
Lối nhỏ tôi về lá rụng mưa rơi

Chừ ngồi vuốt mớ tóc đời đen bạc
Trên đỉnh Gia Lào mây trắng bay bay
Tôi cúi xuống tìm tuổi xanh đã mất
Vọng nguyệt cầm bên lữ quán tôi say

Đời kiêu bạc khoác lên vai ngày tháng
Tôi ngựa rừng hoang chối bỏ dây cương
Tôi chẳng hiểu vì sao trong men đắng
Có bóng mẹ tôi dắt tôi đến trường

Tôi ngủ quên giữa hai mùa mưa nắng
Tỉnh giấc sông hồ áo lấm bụi trần
Tôi cũng có một mái trường đã mất
Một vườn xưa hoa bưởi rụng đầy sân

Tôi đứng đợi tàu ngược về dĩ vãng
Đào bới tro than tìm tuổi thiếu thời
Và tìm chính tôi giữa thời bom đạn
Vì đâu tôi buồn Thạch Hãn sông ơi!

                            Phan Thạch Nhân

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

NGẬM NGÙI - Thơ Lê Cao Đảm


   
                    Tác giả Lê Cao Đảm


NGẬM NGÙI
(Kỷ niệm lần về quê đầu tiên sau gần 20 năm phiêu lãng)

Ta loanh quanh mấy vòng trên phố cũ
Rụng trái sầu nhớ lại chuyện ngày xưa
Nhớ tóc mây, áo lụa tuổi học trò
Nhớ bạn bè đã bao thu xa biệt

Ngày ra đi áo còn thơm mùi mực
Dáng thư sinh trôi dạt giữa dòng đời
Hành trang nào? vội vã vắt nghiêng vai
Xa phố thị mà bùi ngùi lụy cãm

Làm sao quên những tháng năm cắp sách
Nhớ làm sao buổi học Nguyễn Hoàng
Những con đường góc phố thân quen
Buổi chiều nao cùng em thả bước

Bao năm qua lênh đênh xuôi ngược
Thân xứ người mà dạ để cố hương
Nợ áo cơm níu giữ nước về nguồn
Dòng sông đời vô vàn ghềnh thác

Chừ ta về tóc rối thêm sợi bạc
Em cơ hồ vương ráng chiều thu
Chuyện tình đầu khờ khạo tuổi mộng mơ
Đã ngủ yên sau bờ dĩ vãng

Chừ ta về vẫn khung trời mây trắng
Vẫn nước dòng Thạch Hãn trong xanh
Nhưng trường xưa giờ chẳng còn tên
Liệu ngàn sau? có đi vào quên lãng

Về phố cũ nao lòng thuyền lỡ bến
Cung đàn xưa mãi vọng dư âm buồn
Kỷ niệm nào cũng nhói buốt con tim
Cũng hằn sâu trong vùng tiềm thức

Bè bạn thuở nao ngàn phương chia cách
Đếm trên ta... tên từng đứa mất... còn
Bên Thành Cổ xanh rêu màu tuế nguyệt
Giọt ngậm ngùi tím ngát buổi hoàng hôn

      Quảng Trị một chiều cuối Thu 1997
                                         Lê Cao Đảm

EM VÀ NỖI NIỀM - Phan Quỳ


           


           EM VÀ NỖI NIỀM

Em và mùa xuân đã không còn ở lại. Ta chờ đợi gì một mùa thu trút lá? Những đám mây lang thang màu cánh vạc chở linh hồn ta về nơi đầu ghềnh cuối bãi và từng cơn gió rét buốt ngày đông thổi qua lòng ta quạnh vắng đìu hiu.

ĐỌC “THƠ CỦA GÁI QUẢNG TRỊ” CỦA QUANG TUYẾT - Châu Thạch


             
                   Nhà bình thơ Châu Thạch


  ĐỌC “THƠ CỦA GÁI QUẢNG TRỊ” CỦA QUANG TUYẾT                                                                                           Châu Thạch

Trưa thứ sáu tháng 4- 2019, tôi thức dậy sau giấc ngủ ngon trong không khí mát dịu của bầu trời cuối xuân. Cầm chiếc điện thoại lên và mở trang facebook, tôi đọc ngay được một bài thơ hay lắm. Hay lắm vì nó nói về một quê hương đã từng gắn bó với tôi một thời trai trẻ. Hay lắm vì nó nói về những người con gái của quê hương đó, những người mà tôi đã từng yêu đến cháy bỏng con tim từ xưa và mãi mãi! Hay lắm vì nó đã làm con dế mèn tôi gáy lại, sau nhiều ngày cạn kiệt cảm hứng, vì bị đánh te tua trên văn đàn, bởi có người không muốn nghe tiếng gáy dưới cỏ của con dế rất chi là hèn mọn, nhưng lại cứ gáy suốt ngày đêm.

KHÔNG BẠN, NGƯỜI BIẾT KHÔNG...- Thơ Hoàng Yên Lynh


       
                   Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


KHÔNG BẠN          

Không bạn chiều nay rượu một mình
Chỉ còn trời đất quán nghiêng xiêu
Còn cô chủ quán đôi mắt biếc
Còn rượu còn ta với muộn phiền.

Ra thế đường đời cũng bảy mươi
Nhục vinh,thành bại gió mây trôi
Gọi mãi tri âm cùng tâm sự
Một thuở tóc xanh đã trắng rồi.

Thôi cũng một đời mộng với mơ
Một đời đi mãi giữa bơ vơ
Văn chương rốt lại không tròn chữ
Lưng quán nghiêng chiều rượu với thơ.