BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

VỚI HIỆN THỰC ĐỂ TỒN TẠI LÀ ĐIỀU TẤT YẾU - Thơ Khaly Chàm


   
                Nhà thơ Khaly Chàm
 

với hiện thực để tồn tại là điều tất yếu
 
niệm thần chú ghép những hạt lửa
ngửa mặt nhìn hư vô sực nức mùi tử khí
ảo giác rối loạn nguyên tố thuyết ngũ hành
mặt trời định vị chẳng biết đang cười hay khóc
ý tưởng về chuyện tắt lửa đã qua hàng triệu năm
vi lượng nước mắt máu lấp lánh không ngừng
 
mặt đất tự lập trình uốn cong ước lệ
chuyển điệu tính hình dung âm dương nhã nhạc
nhân âm tiết run rẩy trong cuống họng bầu trời
trầm thánh kinh nhật tụng xác người
tiếng kèn bầu đám ma thè lưỡi liếm chơn hồn buồn bã
bóng đen nhát búa vang nhịp khô khốc trên mặt ván gỗ
và ta không hẹn trước điều gì
trong ly rượu suông niềm bi quan đang sủi bọt
 
thành phố với những ô cửa thường khóa trái
lũ sẻ nâu trên vòm lá hoang hoải phát rồ dại đói rã
chúng ướp ánh sáng vào tiếng hót thảng thốt khàn đục
thị dân đờ đẫn như loài hoa cúc rệu héo qua mấy ngày xuân
người ta rất ngại khi rời khỏi nhà bước ra phố xá
sợ đánh rơi trái tim bất cứ lúc nào không hề hay biết
chuẩn mực hàm ý sự mai táng hiện thực vào ký vãng u buồn
 
em, đã lâu lắm rồi phải không
chúng ta thinh lặng tự tách rời nhau
chẳng dám như hai con rắn lục đen quằn quại trong ngôi cổ mộ
nhưng không ngừng những mộng tưởng phi thường
nguyên khởi sự hoài nghi nụ hôn nhầy nhụa khả ái
ký ức rờ rẫm mằn mò khuôn mặt ta
dần tan chảy loang vào bóng tối của tiền kiếp
tiếng rên rỉ bám níu ngôn ngữ nguyện cầu
như thế, chúng ta đừng bao giờ hối hận em nhé
với hiện thực để tồn tại là điều tất yếu
 
                                                                  ttlocninh đêm 2/2021
                                                                          khaly chàm

NHỚ TRIÊNG ĐẬU HŨ – Đinh Hoa Lư


“Triêng” hay gánh đậu hũ   
 
Triêng - hay gánh - đậu hũ Huế và Quảng Trị của các o không khác gì nhau. Một đầu là hũ đậu, nó được bao quanh một lớp vải rơm để giữ nóng. Phía đầu gánh khác là cái thùng gỗ đựng những thứ cần thiết như chén muỗng, đường , chanh hay vài thứ lặt vặt khác. Thau nước rửa chén nằm dưới. Đôi ba miếng lá chuối, nổi bập bênh cho nước khỏi chao. Tôi không biết miêu tả thế nào thêm nữa cho tận tường gánh hàng nay, nhưng có điều tôi chưa quên là tiếng rao của mệ hay các o khác mỗi lần triêng hàng ngang ngõ:
 
    - Ai... đậu hũ khôông!?
 

O LỰU - Truyện ngắn của Ngô Hương Thủy


Nhà văn Ngô Hương Thủy


Năm tôi lên chín tuổi, mẹ mất. Chị Cả đi lấy chồng xa, chị Hai còn dại lại đang cắp sách đến trường, Ba tôi nhờ người bác tìm hộ một người giúp việc. Và o Lựu xuất hiện trong gia đình.
 

Thứ Ba, 23 tháng 2, 2021

LẮNG NGHE... - Thơ Trần Mai Ngân


  


LẮNG NGHE...
 
Tôi nghe quạnh hiu về nơi đây
Giữa Xuân trần thế đang mời bày
Lao xao ngàn hoa sắc hương bay
Tôi nhớ mãi mùi thơm xưa say...
 
Tôi nghe tiếng đời trôi qua tay
Hôm qua... hôm nay nắng xuân đầy
Ơn em có còn...có còn... hay ?
Đôi mắt đăm đắm tình rủi may...
 
Tôi thấy nụ cười ai hư vô
Mênh mông sương khói tựa mơ hồ
Gối tóc chiêm bao ta vào mộng
Ủ tình một đóa rất mênh mông
 
Hư không, hư không... ơi... em ơi
Mùa Xuân, mùa Xuân hay tàn Đông
Xin cho ru nhau cả tấm lòng
Mặc trời là Xuân hay tan Đông
 
Em ơi! có không, có không... không?
Sao tiếng đời vô vọng đợi trông
Chín tầng mây thinh không thinh không
Em có quay về... Tôi đợi mong!
 
                                       Trần Mai Ngân

TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ, TRĂNG BẾN GÀNH HÀO - Thơ Nguyên Lạc


  
 
 
TỨ TUYỆT VÔ ĐỀ
 
1.
Chiều cuối năm lòng ta thương biết mấy
Nhu mì em và thủa ấy sao quên?
Góc phố xưa ta vội vàng hôn lén
Nên một đời mãi nhớ cái không tên!
 
2.
Thương biết mấy huyền nhung dài mây tóc
Sáng xuân hồng tha thướt áo ai bay
Mắt ai liếc khiến hồn ta điếng ngất
Nên thiên tai ám ảnh mãi một đời!
 

CHÙM THƠ “CŨNG ĐÀNH...” CỦA LÊ VĂN TRUNG


  


CŨNG ĐÀNH
 
thôi thì mình ta vậy
ly rượu buồn chao nghiêng
uống cho lòng đỡ nhớ
uống cho lòng nguôi quên
 
hạt mưa chiều oan nghiệt
rơi vỡ màu trăng non
người bao vòng sinh diệt
ta mấy cõi tồn vong
 
thôi đành lìa nhau vậy
chia cuối bãi đầu ghềnh
áo phai chiều lữ khách
tóc bạc trời oan khiên
 
giọt rượu buồn mỏi mệt
chảy hoài qua trăm năm
hành hương về cõi chết
còn bao nỗi thăng trầm
 
thôi thì mình ta vậy
ngồi đợi cuối trời thu
một phương người xa lắc
một phương ta bụi mù
 
chưa tàn cơn dâu bể
tình cõi Bắc trời Nam
trăng treo hồn cố xứ
bến trọ lòng ly hương
 
ta muôn vòng lận đận
người vạn nẽo lao đao
ai mõi mòn đứng gọi
lời vọng suốt nghìn sau
 
ta mỏi mòn đứng goi
dưới chân đồi nhân gian
lá buồn rừng năm cũ
rụng kín mồ tang thương
 
thôi đành lìa nhau vậy
đâu đó bến sau cùng
giọt rượu đời cay nghiệt
ta rót vào hư không
 
 Lê Văn Trung
(Đồng Nai 2002)
 

Thứ Hai, 22 tháng 2, 2021

CHIỀU 30 TẾT NGHE TRẦN TRUNG ĐẠO HÁT - Thơ Châu Thạch


  
                          Nhà thơ Châu Thạch


CHIỀU 30 TẾT NGHE TRẦN TRUNG ĐẠO HÁT                       
Chiều ba mươi Tết
Nghe Trần Trung Đạo hát
Tôi đã sầu như người đã ra đi
Tiếng ca buồn chấp chới cánh thiên di
Đau lòng những rặng thuỳ dương xơ xác
 
Chiều ba mươi Tết
Nghe tiếng buồn của nhạc
Ở bên kia trái đất vọng trôi về
Tiếng ca sầu như tất cả tái tê
Tôi ở lại cũng tưởng mình vong quốc
 
Chiều ba mươi Tết
Sầu ngàn tơ trau chuốt
Trách ai người đã hoá lệ âm thanh
 Để trong tôi mùa đông bước không đành
 Xuân đang đến ngoài kia như muốn khóc
 
Chiều ba mươi Tết
Nhớ tháng ngày khó nhọc
Chiều ba mươi
Chất chứa những niềm riêng
Gió bên kia nơi hoa lệ mơ huyền
Người viễn xứ thổi hồn về rất lạnh!
 
                                    Châu Thạch

CHỢ XUÂN, TẾT TRỒNG CÂY – Thơ Đặng Xuân Xuyến


   
                              Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến


CHỢ XUÂN
(Tặng V)
 
Náo nức chợ xuân. Náo nức em
Chợ xuân ngày Tết lắm kẻ xem
Tíu tít em cười. Em thật lém!
Bứng cả trời Xuân tới chợ Chèm.
 
Chợ Chèm, 20 tháng 02-2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
 
TẾT TRỒNG CÂY
 
Tí ta tí tởn hò nhau diễn
Tích cũ "cây trồng" chả giống ai
Com lê cà vạt giầy bóng lộn
Tơn tớn mặt dày rõ là "oai".
 
Hà Nội, 18 tháng 02-2021
ĐẶNG XUÂN XUYẾN

TÌNH YÊU LÍNH – Thơ Vĩnh Hoàng


  
                          Nhà thơ Vĩnh Hoàng

 
TÌNH YÊU LÍNH
 
Anh đã bảo thôi em đừng yêu lính
Mà cô đơn mà thương nhớ đong đầy
Và cuộc tình mang nhiều nỗi đắng cay
Vì nghiệp lính có lắm nhiều gian khổ
 
Nhưng em nói em thích đời sương gió
Tình có xa thì tình mới mặn nồng
Có cô đơn, có mòn mỏi chờ mong
Mới thấy đẹp trong phút giây hội ngộ
 
Anh đã bảo thôi em đừng yêu lính
Mà tình yêu có nhiều lắm thiệt thòi
Bước quân hành vẫn đi mãi không thôi
Tình mang nặng chưa có lần trao trọn
 
Nhưng em nói em yêu người lính trận 
Lính nhiều tình và chung thủy cùng em
Mặc tháng ngày vẫn mải miết hành quân
Tình yêu ấy riêng dành em tất cả
 
Anh đã bảo đời trai tình đôi ngả
Vừa tình nhà vừa nợ nước hai vai
Vẫn thương em nhiều lắm đó em ơi
Thôi xin hẹn ngày chúng mình tái ngộ.
 
                                         Vĩnh Hoàng

THÊU CÀNH GIÊNG HAI – Thơ Tịnh Bình


   


THÊU CÀNH GIÊNG HAI
 
Vài ba nõn búp xuân xanh
Đường tơ chỉ lá thêu cành giêng hai
Se duyên ong bướm mối mai
Ỡm ờ yếm thắm cầm tay phấn hường...
 
                                      TỊNH BÌNH
                                        (Tây Ninh)

CHÙM THƠ “UỐNG TRÀ XUÂN” CỦA NGUYÊN LẠC

 
 


ĐÓN XUÂN
 
Lữ khách đón xuân pha ấm trà
Tìm mùi hương cũ từng thiết tha
Nhớ về một thuở thân thương đó
Tuyết lạnh ngoài song cắt thịt da
 
Cô lữ đón xuân nhắp tách trà
Đâu mùi hương cũ? Chỉ phôi pha!
Bao năm rồi đó xuân xa xứ
Xuân của người ta! Riêng xót xa
 
Viễn xứ đón xuân đắng tách trà
Quê hương vời đó có nhớ ta?
Cố nhân. Cố lý. Thương nhớ lắm
Xuân có gì đâu? Mắt lệ nhòa!
 

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2021

THÁNG GIÊNG – Thơ Ngọc Trinh


  
THÁNG GIÊNG
 
“Tháng Giêng ngon như một cặp môi gần” *
Xuân vẫn thế tươi non màu lá mới
Xuân của tự lòng ta nghe phơi phới
Xuân của đất trời vạn vật tinh khôi
 
Trong mưa Xuân lất phất đầu hồi
Tiếng chim hát bài tình ca muôn điệu
Trong gió mới ngát hương hoa hàm tiếu
Nụ môi cười thơm mật ngọt thương yêu
 
Tháng Giêng ơi... ta muốn gởi đôi điều
Niềm tin và một tình yêu tha thiết
Đến cả những ai chưa từng quen biết
Sức Xuân nồng xua buốt giá đêm Đông
 
Hãy vững tin mặt trời vẫn còn hồng
Hãy chung sức chung lòng tay xiết lại
Hãy thắp sáng ngọn lửa tình nhân ái
Vì cộng đồng thế giới một ngày mai...
 
                                       Ngọc Trinh
 
......
 
* Vội vàng - Thơ Xuân Diệu

MÙA XUÂN – Từ Vũ phóng dịch từ truyện của Kim Yu-Jong


Tranh cắt của họa sĩ Phú Thảo (SàiGòn)


- Ba ơi, ba có nghĩ là... mùa xuân này thì...
Mỗi khi tôi, gãi đầu gãi tai, thử đề cập đến vụ đám cưới của tôi với con gái ông ấy (cũng phải nói thêm rằng tôi đã dư cái tuổi để bàn về chuyện này) thì y chang, chục lần như một, ông ta hỏi vặn lại tôi :
- Đồ vô dụng ! Trước khi nghĩ đến việc cưới hỏi thì cũng phải để nó lơn lớn một tý nữa chớ !
Chuyện "để nó lơn lớn" ám chỉ Ái Xuân, cô vợ tương lai của tôi.
 

Thứ Bảy, 20 tháng 2, 2021

CHÙM THƠ “CÙNG...” CỦA LÊ VĂN TRUNG


  


CÙNG EM HOÀI PHỐ

(Tặng N.T.H để nhớ ngày về dự đám cưới cháu Ân ở Hội An)
 
đưa em qua khỏi Chùa Cầu
chưa nhìn thấy hết một màu rêu phong
có người về tự ngàn năm
hỏi con đường nhỏ sợ nhầm lối xưa
 
đưa em xuống bến sông Hoài
làm sao qua được cõi ngoài nhân gian
có ai gọi chiếc đò ngang
gởi câu thơ cổ buồn sang xứ người
 
đưa em dạo phố đời tôi
ai vô tình chạm vọng hồi chuông vang
có người ngồi cổng Chùa Ông
nhìn thăm thẳm cõi vô cùng Hội An
 
đưa em theo cuộc xoay vần
lá ngàn năm cũ đã vàng áo thu
có người hỏi phố xưa đâu
buồn tôi lạc giữa Chùa Cầu quạnh hiu
 
đưa em bến phố chợ chiều
bao dòng xuôi ngược tôi theo lối nào
có người mãi tận ngàn sau
không tìm thấy được nông sâu đời mình
 
đưa em vòng quẩn vòng quanh
viết câu thơ nối chút tình thiên thu
hỡi ơi trăm bể ngàn dâu
còn nguyên huyền bí nhiệm màu Đông phương.
 

CHỢ CHIỀU CAM BÌNH VÀ MỘT TIẾNG QUÊ ĐÃ MẤT - Đinh Hoa Lư

       Nhớ về mạ tôi - một thuở nhọc nhằn nơi cái chợ thôn xưa
                                                                            Đinh Hoa Lư
 
 
                                      Cảnh chợ Cam Bình vào buổi chiều khi tan chợ

Địa điểm chợ Cam Bình hiện nay, người viết nghe bà con kể lại rằng bỗng được dời từ chân dốc Trung Giang về, tức khoảng năm 1977. Khu chợ mới mang tên thôn Cam Bình có thể do người Quảng Trị muốn lưu lại cái tên Cam Lộ - Bình Long chăng? (xin xem hiệu đính phần cuối bài [1])

CHÙM THƠ VỀ QUÊ HƯƠNG CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN


  


CHUYỆN QUÊ
 
Về quê
Gặp cháu dâu đầu ngõ
Tròm trèm tuổi 90
Móm mém cười:
- Thưa Ông! Em Tuấn Hưng có về lễ Tổ?
Thằng chắt chạy ra hô hố:
- Cụ chả thèm cưới vợ
Cháu chắt mòn răng chờ chén cỗ
Đến chừng nào cụ mới chịu hồi xuân...
 
Đứng chặn giữa sân
"Ông anh" nhánh trên thò lò mũi dãi
Chả cần e ngại
- Chú về?
Muộn thế?
Cho anh nghìn mua gói bim bim...
 
“Chị gái” nhành trên vừa tè ướt bỉm
Huơ huơ bàn tay
Nghe chừng muốn lẫy
Chị cười
Tơn tớn hàm răng những lợi
 
Bà bác năm trước thẹn thùng:
- cháu chào chú Xuyến
Năm nay đã dáng bề trên:
- Anh vào lễ Tổ
Rồi sang, bác anh có chuyện.
 
Về quê
Nếp quê
Khó cho người trẻ
Chuyện quê
Thói quê
Ấm dạ người già.
 
Hà Nội, ngày 22.08.2018
ĐẶNG XUÂN XUYẾN
 
 

Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

MÙA XUÂN KHẤP KHỂNH – Thơ Lê Phước Sinh


  


MÙA XUÂN KHẤP KHỂNH
 
Em không về được Tết
suốt năm xa gia đình
Hoa trong vườn nở sớm
người chăm ngẩn ngơ thêm.
 
vào Chạp, Trời đan lạnh
như cô gái thèm chua
thả vài con rét xuống
tuyết trộn sương pha mù.
 
Mưa trái mùa tháng Một
hạt đong nước tràn đường
ô, ông Trời chi lạ
tính khí thật bất thường.
 
Xuân không hồng xác pháo
người đi hội vắng tênh
lời chúc nghe ngượng nghịu
tưởng rơi rớt bên thềm...
 
*
tháng Hai rồi nở nắng
người lên Phố lại đông.
 
LÊ PHƯỚC SINH

PHẠM NGỌC THÁI VÀ CHÙM THƠ TÌNH TINH TÚY - Trích tập "64 BÀI THƠ HAY", Nxb Hồng Đức 2020


   


ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI
                          
Em nói với tôi rằng: "Muốn có một đứa con…"
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!
 
Người thục nữ tôi yêu, những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm
 
Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần, dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu
 
Thì đời này, em ạ! Có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau, sưởi ấm ngày đông rét
Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh
 
Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em
 
Chỉ hóa kiếp mình, tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca. Anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu...
 
Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh, miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau
 
Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Cả cuộc đời chỉ ham thích thơ văn.
 
Anh tìm đến em, lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…