BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 7 tháng 12, 2018

ĐÊM VỌNG THÁNH - Thơ Nhật Quang


      
              Nhà thơ Nhật Quang


ĐÊM VỌNG THÁNH

Đêm trầm lặng
Gió ru hồn quạnh hiu
Rưng rưng câu kinh nguyện
Nhạt nhòa trong sương đêm

Thắp chùm nến lung linh
Xua  màn đêm đông giá
Thời gian tựa bóng câu                                
Vẫn trầm luân kiếp người

Trong vũng lầy tội lỗi
Những đêm dài tăm tối
Linh hồn vùng vẫy        
Mong ánh sáng Thiên đường   
             
Đêm trong cõi thinh không
Vạn vật im lìm
Giữa bóng đêm tàn tạ
Ngước mắt lên trời cao

Nơi ngút ngàn vô tận
Tinh tú nhẩy nhót - xôn xao
Hồn mơ…lãng đãng
Quẩn quanh tìm cõi phúc

Thầm thì lời kinh đêm
Xua tan loài ác quỷ
Diệt cõi lòng nhớp nhơ
Thập giá Chúa rỉ máu

Dòng vĩnh phúc ngọt ngào
Nén chặt nỗi tâm can…
Ngửa tay chạm hồng phúc
Ánh hừng đông chói lòa
Rực rỡ mùa xuân Thánh nở hoa.

                        Jos. Nhật Quang

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ VỀ GIÁNG SINH CỦA HUY UYÊN


       
                             Nhà thơ Huy Uyên


        GIÁNG SINH Ở ĐÀ- NẴNG

Giọng hát Celtic lạnh mùa giáng-sinh
cô đơn vây quanh hang đá
mặt trời, màu mây, những con đường
trước nhà thờ hàng cây khô trụi lá.

Tôi níu trong tôi hiu quạnh
vòng hoa Noel tối màu đỏ xanh
chùm nến trắng phả hơi thở lạnh
nhà hàng xóm trên đồi
tiếng kinh thì thầm.

Ngoài đường đã vắng cô bé bán diêm
giáo đường những ngọn đèn mờ tỏ
em còn tôi không, đêm giáng-sinh
xót xa trong nhau nỗi nhớ.

Ngày lên xanh hơi thở Chúa
gió về thả lạnh tháng mười hai
mắt người đọng sầu bên bếp lửa
Đà-Nẵng đêm nay nhớ ai.

Những ngôi sao trên nóc nhà thờ
ngoài sân cặp tình-nhân quấn quít
lần cuối hôn nhau "mùa vọng" về
em đi xa tôi coi như đã mất.

Tình em, lời kinh của Chúa
giá lạnh đâu đây choàng cơn mưa
những chiếc lá chạy dài theo hè phố
long lanh mắt ai như Huyền xưa.

Giọng ca nhỏ từ phía nhà thờ
đêm thánh ca Noel buồn quá đổi
gởi tới em tôi những ngày tháng tương tư
còn lại nụ cười phai sau tan lễ.

Xa rồi tháng ngày bên xóm đạo
Nửa đêm ai giọng nhỏ tiêng cầu kinh
lạy Chúa ba ngôi trên trần thế
vắng em tôi băng giá đời tim.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

NGÀY THÁNG HƯ VÔ - Thơ Nguyễn Đình Hạnh


   
     Tác giả Nguyễn Đình Hạnh


NGÀY THÁNG HƯ VÔ

Em ở đâu để chiều nay úa nắng?
Cây rũ buồn và ve cũng im hơi,
Gió phương nao mây tỏa bóng bên trời,
Ta hiu quạnh chất ngất hồn thương nhớ.

Em có nghe trong âm thầm lá úa,
Tiếng thời gian khắc khoải chết trong ta.
Đêm lênh đênh lòng phố vắng ơ hờ,
Ngày ngất tạnh những cung đường mỏi mắt.

Ta đã hẹn từ muôn ngàn kiếp trước,
Sao kiếp này vẫn trắc trở muôn trùng
Ôi mỏi mòn ôi thương nhớ mênh mang,
Em có biết ta hao gầy úa héo,

Ta thèm chết những đêm về theo dấu,
Bước chân em… chìm giữa lối trăng sao.
Linh hồn ta… nguyên vẹn một niềm đau,
Ôi Thượng đế… mang con… về đất hứa.

Trần gian ơi, ta còn bao lâu nữa,
Bao lâu chờ… bao lâu ngóng trông nhau
Còn bao lâu… hay còn đến bạc đầu,
Và hết kiếp mãi sầu mong thương nhớ.

                             Nguyễn Đình Hạnh

AI ĐÓ BẬN RỒI, NGỰA HOANG ĐÂU - Thơ Dung Thai


         
                      Tác giả Dung Thai


AI ĐÓ BẬN RỒI

Ai đó bận rồi cô gái nhỏ kia ơi
Cô cứ nhiều lời làm người ta cau có
Ai đó chẳng còn chút thời gian nhỏ
Để lo lắng xem cô đang hạnh phúc hay buồn ?

Ai đó bận rồi ai đó phải đi luôn
Đừng ngoái nhìn theo bóng người ta nữa
Đừng một mình -đừng trông ngoài khung cửa
Ai đó muốn đi không chắc đã muốn về

Ai đó bận rồi ,bận theo đuổi đam mê
Bận tìm niềm vui ở phương trời xa khác
Cô có lẽ loi ,có đau lòng hay không ?
Ai đó chẳng bận tâm như ngày cũ nữa rồi

Đến bao giờ mới chịu hiểu cô bé ơi
Trong chuyện tình này có một người đã chán
Chỉ có một người dối mình qua năm tháng
Rằng sẽ có một ngày ai đó rảnh
Để tiếp tục chung đôi
Nhưng ai đó bận luôn nên hết kiếp này rồi .

TỰ TRUYỆN “NGUYỆT VÂN” (月云) CỦA NHÀ VĂN VIẾT TRUYỆN VÕ HIỆP KIM DUNG - Nguyễn Vũ dịch

Nguồn:
https://www.diendantheky.net/2018/12/kim-dung-tu-truyen-nguyet-van-nguyen-vu.html

  
                     Nhà văn Kim Dung


    TỰ TRUYỆN “NGUYỆT VÂN” (月云
    CỦA  NHÀ VĂN  VIẾT TRUYỆN VÕ HIỆP KIM DUNG 

Lời giới thiệu
Kim Dung từ khi gác bút năm 1972 đã không còn sáng tác nữa mà chỉ nhuận sắc các tác phẩm cũ của ông. Đến đầu năm 2000, trong số đầu tiên của tạp chí "Thu Hoạch", ông mới viết một tản văn đầu tiên từ khi gác bút, chính là truyện Nguyệt Vân này. 
Truyện Nguyệt Vân được Kim Dung cho biết là hồi ức về tuổi thơ của mình. Với thủ thuật mượn mây vẽ trăng, Kim Dung đã dùng câu chuyện Nguyệt Vân để vẽ lại bức tranh xã hội thời thơ ấu của mình. Vì truyện này khá mới như vậy nên độc giả của Kim Dung, vốn mê truyện kiếm hiệp của ông, ít có người biết đến.
Kim Dung có rất nhiều sở trường trong sáng tác. Một trong những sở trường đó là phép dụng ẩn ý qua tên các nhân vật. Chẳng hạn như cô em A Tử (màu tía) ăn hiếp cô chị A Châu (chu: màu đỏ) ám thị câu Luận Ngữ "Ố tử chi đoạt chu dã! 惡紫之奪朱也!" (Ghét màu tía hung ác lấn át màu đỏ). Hay Lệnh Hồ Xung令狐沖, Nhiệm Doanh Doanh任盈盈 (Tiếu Ngạo Giang Hồ): Xung, ý nói trống rỗng, Doanh, lại có nghĩa là đầy, hai cái tên nói lên sự khác biệt tính cách nhưng bổ sung cho nhau. Lão Tử老子viết: Đại doanh nhược xung, kì dụng bất cùng.大盈若沖,其用不窮 (Đầy mà như vơi, thì dùng mãi chẳng hết), ý nói cái đầy và cái vơi đi liền với nhau, thống nhất với nhau. Hay như Nhậm Ngã Hành 任我行 (làm theo ý mình), Hướng Vấn Thiên 向問天, ... và vô vàn thí dụ khác.
Tác phẩm Nguyệt Vân 月云 như chính Kim Dung nêu trong truyện rằng không phải là tên thực, cũng không phải nhân vật chính. Xin mời độc giả cùng chiêm nghiệm và thưởng thức thủ pháp dụng vân hoạ nguyệt qua đoản văn này của cố tác giả Kim Dung qua bản dịch của Nguyễn .
                                                                                       (DĐTK)

Ở BỆNH VIỆN - Thơ Hoàng Yên Lynh


       
                   Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


Ở BỆNH VIỆN

Chiều mưa ngang bệnh viện
Thao thức cả một đời
Xin làm làn sương trắng
Bay về với cố  hương.

Cũng một đời tha phương
Bạn bè dăm ba đứa
Một thời trong đạn lửa
Bạc áo trận chiến chinh.

Chiều hoang vắng mênh mông
Nghe sao đời cô quạnh
Không gian dài xa vắng
Chạnh lòng ta với ta.

Đời mấy cuộc chia ly
Cũng đến lần sau cuối
Có ngậm ngùi níu gọi
Bến đợi chỉ mình ta.

Chiều mưa ngang bệnh viện
Cô đơn và nỗi nhớ
Thời gian ơi ngừng lại
Cho ta trọn bài thơ.

Hoàng Yên Lynh

DUYÊN QUÊ - Thơ Lê Kim Thượng


       
    Nhà thơ Lê Kim Thượng


DUYÊN QUÊ

“Chiều chiều lại nhớ chiều chiều…
Người dưng khác họ…” thương nhiều nhớ lâu
Ngày ngày, tưới nước cho trầu
Trầu mau tốt lá… cưới dâu mẹ nhờ…
Nhớ em… thôn nữ ngây thơ
Xuân thì vừa tới, mộng mơ còn nhiều
Tóc dài che mắt đăm chiêu
Chợt nghe rơi rụng tiếng yêu trong lòng
Tóc em hương bưởi thơm nồng
Xôn xao bóng nắng cho hồng môi ai
Gió đùa cong sợi tóc mai
Mắt em lóng lánh liêu trai… sững người
Tôi gieo mầm hạt tình tươi
Tìm trong đất cát... nụ cười em rơi
Đêm mơ, ngày mộng em ơi
Ước gì ta mãi trong đời có nhau
Đêm nghe “… bí gọi thương bầu…”
Nghe câu lục bát “… Qua cầu…” rưng rưng
“Bụng sao bụng nhớ người dưng…
Lấy nhau chưa đặng…” lòng ưng nhau rồi…
Bờ tôi lở… bến em bồi…
Sông sâu ngăn cách, chia đôi bến bờ
“Đêm nằm tơ tưởng tưởng tơ…”
Tôi - Em… là chút tình cờ đắng cay
Thương con Tu Hú lạc bầy
Ngu ngơ gọi bạn lất lây, bồi hồi
Nên duyên ai… lỡ tình tôi…
Trách người bội nghĩa… đãi bôi thề nguyền
Lòng buồn đau xót cho duyên
“Bến thì một dạ…” mà thuyền về đâu ?
Thôi đành hẹn lại kiếp sau
“Về nhà mẹ hỏi… qua cầu gió bay…”

                   Nha Trang, tháng 12. 2018
                LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

MÌNH À... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


MÌNH À...

Mình à !
Biển bao giờ mới lặng
Sóng bao giờ mới yên
Để thuyền tình một chuyến
Đi qua bờ tử sinh...

Mượn trăm năm với mình
Ta chèo qua sóng cả
Đắm đuối và mệt lả
Trả cho xong kiếp người

Đôi ta vắng nụ cười
Cũng không nhiều nước mắt
Đôi tay đâu nắm chặt
Nên buông trôi rã rời

Ôi ! cuộc đời... cuộc đời
Là dâu bể không thôi
Chỉ có mình và tôi
Đôi ta là định mệnh...

Mình à...
Ta còn bao lâu nữa
Để trở về ngày xưa
Một nơi không bão mưa
Và không còn toan tính

Tình yêu là đinh ninh
Chắc chi ta có được
Cả khi ở cùng bên
Lòng mãi cứ mông mênh...

Hư vô đầy một chén
Tôi mời mình đêm nay
Ta cùng cạn và say
Tôi gọi mình quắt quay

Mình ơi ! Mình có hay !

              Trần Mai Ngân
                 4-12-2018

Thứ Ba, 4 tháng 12, 2018

TÔI MÊ SÁCH... - Hoàng Thắng


                                Tác giả Hoàng Thắng

     TÔI MÊ SÁCH...

Tôi là người mê sách, sách đẹp, sách bìa cứng, sách hay, sách dể chưng...và để đọc...nghiền ngẫm...
Tôi không biết mình mê sách từ hồi nào, nhưng trí nhớ ở vào tuổi gần đất xa trời thì những quyển sách đầu tiên tôi tiếp cận là sách của Tự Lực Văn Đoàn. Tôi nhớ nhà tôi ở số 8 Quang Trung, Quảng Trị. Đó là một căn nhà hộp như hộp diêm quẹt mà ba tôi, một "kiến trúc sư vườn" vẽ kiểu, ở trên mái phẳng xây có một cái am để thờ một cặp chị em bị mẹ ghẻ đánh chết trong xóm. Tôi sẽ kể chuyện này.

BẰNG TÚ TÀI HAI – Đào Dân


       
                    Tác giả Đào Dân

           BẰNG TÚ TÀI HAI
                                       Đào Dân

Một câu thơ của Nguyên Sa của thời thập niên 50, 60 thế kỷ trước gần như đã thâm nhập vào đời sống và ước vọng của một số lớn học sinh sinh viên thời đó, dù có nói ra hay không: Muốn làm người yêu thì phải đỗ Tú tài.
Hồi đó tôi chỉ là một anh học trò nhà quê nhút nhát, nhưng trong học tập cũng không đến nỗi nào, vậy mà cũng phải trầy trật vác chiếu đi thi mấy kỳ mới có nỗi mảnh bằng Tú Tài 2, dù đã vượt qua vũ môn nhiều lần trước để lấy bằng Tiểu học, Trung học đệ nhất cấp, và bằng tú tài 1 - Học sinh Nguyễn Hoàng khóa 58-65 mà đến năm 66 mới đậu! Mỗi khi thi rớt, anh chị em học sinh bèn trở về nhà với câu an ủi của gia đình: Học tài thi phận! Dù cho câu thơ của cụ Tú Xương vẫn hàng ngày văng vẳng bên tai: Đệ nhất buồn là cái hỏng thi, thì cậu học trò cũng phải tự nhủ lòng mình mà cố gắng cho mấy khóa sau cũng như các ông đồ ngày xưa:

Ôi mạ mi ơi chớ mắng tau
Năm ni thi hỏng có năm sau
Năm sau thi hỏng có năm sau nữa
Ôi mạ mị ơi chớ mắng tau!!!

PHÊ BÌNH LỐI BÌNH THƠ "BẺ CONG" - Nguyên Lạc


          
                             Nhà bình thơ Nguyên Lạc


        PHÊ BÌNH LỐI BÌNH THƠ "BẺ CONG"

Lời nói đầu:
Bài này viết ra với mục đích phê bình các nhà phê bình thơ "bẻ cong" ngòi bút vì "ý đồ", tư lợi, phe nhóm; các tay mơ sính phê bình thơ để tỏ ra "ta đây" vô tình làm rắc rối thêm cho người thưởng lãm: Một bài thơ bình dị, rõ ràng, dễ hiểu... trở nên mù mờ rắc rối qua tay các nhà bình thơ loại này, khiến độc giả không biết các ông bà này muốn nói cái gì; nhiều khi còn phải chạy tìm từ điển!

Trước khi vào bài, tôi xin được ghi ra đây vài ý nghĩ riêng liên quan đến việc bình thơ mà tôi sẽ dùng cho việc phê bình các "nhà" này.

VÀI Ý NGHĨ VỀ BÌNH THƠ

Đây là vài ý nghĩ của riêng tôi:
-- Muốn phê bình sâu sắc một bài thơ thường ta nên tìm hiểu rõ cuộc đời của tác giả qua lý lịch, qua cảc bài viết, hồi ức, các bài thơ đã đăng.
- Là thơ Việt, người bình phải thủ đắc một số thơ của tiền nhân, căn bản triết lý Đông Phuơng để dùng nó khám phá những hàm ẩn, "ý tại ngôn ngoại" của bài thơ
-- Người bình thơ cũng nên học hỏi thêm để biết vài thủ pháp về thơ, biết sơ lược về cách phân tách ngôn ngữ cần thiết cho sự bình thơ; vì nếu chỉ bình theo cảm tính thì e bài bình không được chính xác, đầy chủ quan và có nhiều khi vô tình gây ảnh hưởng tiêu cực đến bài thơ.
-- Bình mà chưa gì người đọc đã đoán trước nhà binh thơ sẽ khen bài thơ thì không nên. Phải bình như thế nào để tránh cho người đọc phát biểu: - Chưa đọc bài bình cũng biết trước bài thơ này sẽ được khen!
-- Người bình thơ nên nhớ rằng không phải cứ giới thiệu bài thơ nào cũng phải khen 100%. Một bài thơ hay như thế nào đi nữa cũng phải có vài khuyết điểm cần được nêu ra cho chính xác, cho cân bằng giữa ưu và khuyết.
-- Bình bài thơ nào cũng khen đôi khi đưa đến phản ứng nghịch (side effects) đối với những độc giả khó tính: _ Chê độc giả NGU, không biết thưởng thức, phải cần nhà bình thơ giải nghĩa giùm. Hãy để độc giả tự thưởng lãm, đừng chỉ dạy!
-- Cách cảm nhận của người bình vẫn chủ quan, chưa chắc hoàn toàn đúng. Đừng như nhà khoa học sau đây nghiên cứu về con cào cào (châu chấu):
.
"Nhà khoa học bắt con cào cào bỏ lên bàn rồi vỗ bàn một cái, con cào cào phóng đi. Ông vội vàng gục gật đầu,ghi ghi...
Lần kế, ông ngắt râu cào cào và vỗ bàn, cào cào phóng đi. Ông lại ghi ghi, nhíu mày suy tư...
Hôm nọ nhà khoa học ngắt 2 càng (chân lớn) con cào cào rồi cũng vỗ bàn một cái: Con cào cào vẫn nằm tại chỗ. Ông vỗ thêm một lần nữa, cào cào vẫn nằm im...
Ông với la to lên:
- Tìm ra rồi, tìm ra rồi...
Đây là PHÁT KIẾN VĨ ĐẠI của ông ta:
"Con cào cào trở nên ĐIẾC khi bị mất hai càng"

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2018

NỖI NIỀM VONG QUỐC - Thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt


       
           Nhà thơ Hạ Thái Trần Quốc Phiệt

NỖI NIỀM VONG QUỐC
(Họa bài Lưu Vong Hành của Nguyễn Kinh Bắc)

Đại dương cách biệt cả ngàn trùng
Ngồi tận trời Tây nhớ cõi Đông
Hồn vọng miên man về cố quốc
Niềm đau khôn thể nói cho cùng!

Nhớ xưa kinh sử chong đèn sách
Nào ngỡ phận mình vướng kiếm cung
Vào chốn giang hồ hành hiệp khách
Tấm thân ngang dọc trải bao vùng.

Gian nguy trận mạc chưa hề nản
Canh cánh bên lòng lý tưởng chung
Bão táp phong ba ghìm vững lái
Mặc thây lửa đạn cứ sôi bùng

Trải bao chiến tích thời xuôi ngược
Vẫn được an bình dẫu cát hung
Chất ngất ngút trời mùa lửa đỏ
Góp trang hiển hách sử kiêu hùng

*
Cuộc cờ trở thế đành thu kiếm
Ngựa quỵ rừng khuya lạc bặt rung
Trăng gọi cồn hoang sương buốt lạnh
Tan đàn sẩy nghé bước đường cùng!

Xưa cùng đồng đội từng lâm trận
Lắm kẻ nương thời đợi rụng sung
Những kẻ ngồi yên chờ gió lộng
Nghe không tiếng trống  giục thì thùng!

Thân đà cam phận tù xa xứ
Ngày tháng giản co khó đếm đong
Tủi nhục đói no hồn nặng trĩu
Xa xăm biền biệt bặt tin hồng!

Bỗng dưng hóa kiếp loài rừng rú
Chiếu đất màn trời ... tất cả không!
Phá rẫy đẵn cây xây lán trại
Gian nan tiếp tiếp chất cao chồng

Lá rừng nước suối cùng khoai sắn
Ổ rạ liếp tre rán ghé lưng
Quốc giục u hoài rền vách núi
Trăng xuyên sương lạnh xuống khe mùng

Cùng chung cảnh ngộ thêm son sắt
Tổ Quốc ghi lòng tận nghĩa trung
Giữa chốn lao lung không chuyển dịch
Lời thề danh dự dễ chi chùng.

Trăm ngàn nỗi khổ chưa hề hấn
Vững chí kiên trì giữ đỉnh chung
Đối diện triền miên muôn sự ác
Lằn ranh cách biệt khó tương đồng

AI MUA KÍNH KHÔNG! - Thơ vui của Châu Thanh Thủy


   
                      Tác giả Châu Thanh Thủy


AI MUA KÍNH KHÔNG!

Ai mua mình bán kính đây
Đeo vào sẽ thấy từ ngày thành đêm
Từ "chị" sẽ biến thành "em"
Từ "em" sẽ biến thành tiên giáng trần
Ông già cũng hóa nam thần
Thị Nở cũng hóa Thúy Vân Thúy Kiều,
Chí Phèo cũng chợt phiêu diêu
Tưởng mình Kim Trọng áo điều áo xanh
Đeo vào ai cũng rất xinh
Mua ngay kẻo hết, hãy nhanh chân nào!

                               Châu Thanh Thủy

NHỚ..., CHÚT TÌNH, BÂY GIỜ - Thơ Tịnh Đàm


        
                      Nhà thơ Tịnh Đàm


NHỚ...

Biết lòng
Sẽ nhớ nhiều hơn
Khi đêm dở mộng
Chập chờn...
Mơ em.

Giật mình trong tối,
Dậy xem
Vườn khuya
Đom đóm thắp đèn
Chơi trăng.

CHUYỆN THƯỜNG, ĐOẠN TRƯỜNG - Thơ Chu Vương Miện


       

CHUYỆN THƯỜNG

ngày trước lạc hậu y tế chưa phát triển
con người thọ đến "thất thập cổ lai hy"
là rất hiếm rất quí
ngày nay văn minh tiến bộ
y tế đầy đủ
nào Đông y, Tây y, Nam y, Bắc y
nào noni nhầu, sữa ong chúa, lô hội
nấm linh chi, đông trùng hạ thảo
bạch liên trà, sữa tắm dê, trà dưỡng sinh
hà thủ ô, yến sào, tế bào gốc
sống trên bảy bó là chuyện bình thường
ngày trước hai mươi - ba mươi lập gia đình
nay sáu mươi - bảy mươi - tám mươi
còn mò về Việt Nam
lập gia đình lấy vợ nhí
cũng đẻ con sinh cái
chuyện bình thường
y như cinema hát bộ mần tuồng
y như chèo cổ Bắc Việt
sướng y tiên ?
thủ tục đầu tiên
tiền ?
-
trước năm 1945
dân số nước mình là 25 triệu
chết đói 2 triệu
đất đai chừngđó
núi rừng chừng đó
con người sống tương đối khỏe
thơ văn quá rạt rào
sau năm 1954
dân số tăng 35 triệu
hai miền chưa uýnh nhau
đời sống cũng tàm tạm
thơ còn vần còn điệu
sau 1963 thì đánh nhau
đánh từ đít tới đầu
từ Bến Hải Cà Mau
từ Địa Đầu đến địa phủ
30.4.75 thì kết thúc chiến tranh
dở cười dở khóc
thơ lúc đó không ai đọc
bây giờ năm 2018
dân số gần cả 100 triệu
đa số là i tờ rít
thơ chết ngắc

PHẠM NGỌC THÁI VỚI THIÊN TÌNH CA TRÁC TUYỆT - Tuyết Nga


              
                                  Ảnh Tuyết Nga 

        PHẠM NGỌC THÁI VỚI THIÊN TÌNH CA TRÁC TUYỆT
                                                                                              Tuyết Nga

Đây là thiên tình ca từ biệt của một mối tình, một cuộc chia tay đầy nước mắt, song... xem ra hai người vẫn đang còn yêu nhau rất tha thiết ! Vậy, vì một lý do nào đó ta không biết ? Như lời chàng đã than:

           Anh vẫn thương em dù duyên phận bẽ bàng
           Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn
           Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi,
                                                     đó là bể sống...
           Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan.
                                                       (câu 17 - 20)