BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2019

“LẤY ANH HAY CHỮ” - Hoàng Hải Thủy

Nguồn:
https://kontumquetoi.com/2019/01/11/doc-lai-lay-anh-hay-chu-cua-cthd-hoang-hai-thuy-nguoi-vua-tienthuyalice-da-di-truoc-roi/

        
                    Nhà văn Hoàng Hải Thủy


          ĐỌC “LẤY ANH HAY CHỮ” 
          CỦA CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG HOÀNG HẢI THUỶ 

Chẳng tham ruộng cả, ao liền.
Tham vì cái bút, cái nghiên anh đồ.

 Đôi bên bác mẹ thì  già.
Lấy anh hay chữ để mà cậy trông.

Tôi – CTHĐ – nghe hai tiếng “hay chữ” năm tôi mười tuổi. Người được gọi là “người hay chữ” những năm 1940 ở tỉnh lỵ Hà Đông là ông Phan Điện, thân phụ của hai ông Phan Anh, Phan Mỹ. Nhà ông Phan Điện và nhà tôi gần nhau. Những năm xưa ấy tôi thường thấy ông. Ông người thấp, mập, đầu trọc, ông chuyên mặc bộ áo cánh, quần nâu, đi đôi guốc gỗ, tay xách cây ba-toong. Không một lần tôi thấy ông mặc áo dài ta, đội khăn, Ông hay dọa trẻ con. Ông lấy việc bắt nạt trẻ con làm vui. Trẻ con, tuổi tôi, 10, 12 tuổi, gập ông trên phố, nếu đang đứng nghe ông hô: “Oong...” là phải ngồi xuống, ông hô: “Đơ...” mới được đứng lên.
Có lần tôi đang đánh bi với bạn tôi trên vỉa hè, nghe tiếng hô: “Ooong...” vang lên, ngoảnh nhìn tôi thấy ông Điện đứng ngay sau lưng, tay ông cầm cây ba-toong giơ lên, tôi líu ríu đứng dậy. Tôi sợ nhưng tên bạn tôi không sợ. Nó tỉnh queo nhìn ông, nó cưới hi hi rồi bỏ đi, ông chẳng làm gì được nó.

HỎI EM... - Thơ Đoàn Giang Đông


   


HỎI EM...

Phải em con gái chân quê.?
Môi hồng má thắm, tóc thề dễ thương
Có gì một chút vấn vương
Lạc vào mắt biếc giọt sương ngày nào
Nhìn em hé nụ hồng đào
Miệng cười duyên dáng mà xao xuyến lòng
Có chưa hay chửa có chồng?
Hay là vẫn thế phòng không tháng ngày
Em theo cơn nước sông đầy
Sớm Chiều chợ Nổi, áo bay giữa Trời
Mênh mông sông nước một thời
Cho anh xin chút nụ cười nơi em

Ngày mai nắng dọi qua rèm
Tên em gọi mãi giữa miền Yêu thương!

                               Đoàn Giang Đông
                              Mùa Thu năm 2018

MÀU ÁO THIÊN THANH - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


    
        Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím


MÀU ÁO THIÊN THANH

Chiều đông phơn phớt màn sương lạnh
Một người phố cũ, dáng thiên thanh
Nép trong thân lụa màu áo ấy
Từng đêm hoài nhớ giấc mộng lành

Màu áo em yêu tự ngày xưa
Thiên thanh rảo bước khắp cùng mùa
Đà Lạt trời bỗng xanh như ngọc
Thông ngẩn ngơ sầu theo gió đưa

Bao năm em yêu màu áo ấy
Như màu trời sáng giữa ngàn mây
Cho ai lẽo đẽo như chiếc bóng
Thầm lặng chiều theo một gót hài

Chiều nay Đà Lạt rũ mây trời
Nhớ ai nơi ấy biệt ngàn khơi
Thiên thanh màu ấy thêm hoang lạnh
Vẫn mãi cùng em giữa cuộc đời…

Vạt áo nhớ ai héo mộng sầu
Nỗi nhớ chiều đông gửi về đâu
Một màu xanh cũ chưa tàn úa
Còn mãi tương tư lúc bạc đầu

               Hiệp Kim Áo Tím
              Đà Lạt, 07.01.2019

QUÁN HÀNG BÁN... XƯA! - Thơ Châu Thanh Thủy


   
                 Nhà thơ Châu Thanh Thủy


QUÁN HÀNG BÁN... XƯA!

Quán này chỉ bán cái... Xưa
Xưa như kí ức mới vừa qua đây
Xưa như tuột khỏi tầm tay
Tình xa xôi ấy những ngày mộng mơ

Xưa như người cũ đang chờ
Câu yêu thương đó bây giờ còn không?
Xưa như mòn mỏi đợi trông
Ngày gặp gỡ vẫn mênh mông bến bờ

Xưa như chàng đã thành thơ
Nàng nghiêng gối chiếc, đêm bơ vơ buồn!

                                     Châu Thanh Thủy

MỪNG NĂM MỚI 2019 - Đức Hạnh và Thi Hữu


       


MỪNG NĂM MỚI 2019
"Tung hoành trục khoán"

Cây đời thay đổi tình xuân thắm
Non nước canh tân cảnh vật ngời

CÂY trổ mầm xanh đẹp đất trời
ĐỜI còn nẩy nở mộng không vơi
THAY cành ngọn cỗi - sơn hà ngợi
ĐỔI giống hoa xinh -  suối nhạc cười
TÌNH trổ quê nhà luôn thịnh vượng
XUÂN chờ cuộc sống mãi vui tươi
THẮM đường chính nghĩa an bình tới
ĐẤT NƯỚC CANH TÂN CẢNH VẬT NGỜI

Đức Hạnh
03 01 2019

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2019

CHEN LẤN TRẦN GIAN - Thơ Trần Mai Ngân


   
                               Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHEN LẤN TRẦN GIAN

Mấy mươi năm chen lấn
Chốn trần gian bụi mờ
Ta cứ đợi cứ chờ
Niềm riêng như tuyệt vọng!

Mấy mươi năm nằm mộng
Ta chìm dưới sông mê
Năm tháng vẫn lê thê
Ta gọi ta tỉnh thức

Mấy mươi năm ray rứt
Của một kiếp làm người
Duyên buông tình nín bặt
Môi ta không biết cười...

Mấy mươi năm loay hoay
Ta xa nhau hôm nay
Để tim rưng rức khóc
Để tìm hoài ngày mai

Chốn trần gian ta say
Chẳng khi nào nguôi ngoai
Mấy mươi năm chen lấn
Chốn trần gian ta say!

         Trần Mai Ngân

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2019

CHỐN XƯA - Thơ: Hồng Thúy, nhạc: Lâm Kim Cương


   

CHỐN XƯA

Về thăm … chốn cũ
Chợt nghe xa lạ
Hàng cây bóng lá
Phố xưa… nhạt nhòa

Thời gian nào đã
Xóa mờ dấu yêu
Khung trời mơ thắm
Rơi chiều… đìu hiu

Dòng sương trắng chân mây
Lạnh cơn gió đôi vai
Đời như sóng xô cay
Biết còn nhau mộng say?

Lời xanh ấy… môi quen
Lạc trong tiếng mưa đêm
Làm sao tay giữ được
Mầu nắng ngày bình yên

Buồn soi mắt khói
Tóc ru ngậm ngùi
Hỏi đâu cánh én
Mang lời xuân vui

Hẹn xưa… đành khép
Cõi tình phai phôi
Ngồi ôm biển nhớ…
Nghìn trùng… dặm khơi…

Hẹn xưa… đành khép
Cõi tình phai phôi
Ngồi ôm biển nhớ…
Khóc người… đầy vơi…

                 Hồng Thúy


       

Thơ: Hồng Thúy  
Nhạc: Lâm Kim Cương
Ca sĩ: Ngọc Mỹ
Hòa âm: Ngọc Mỹ
PPS: Hùng Đặng và KOK Tiến  
               

SANG ĐÒ - Thơ Lê Kim Thượng


         
                Nhà thơ Lê Kim Thượng


SANG ĐÒ

“Buồn trông con nhện giăng tơ…”
Một mình quán vắng, bên bờ sông xưa
Ngồi chờ một chuyến đò đưa
Cho tôi gặp lại… tình vừa xa bay…

 ***
Em về quê cũ chiều nay
Đồng xanh nhẹ gió, cò bay trắng đồng
Môi em thắm, má em hồng
Mắt em đen biếc, mênh mông xa vời
Chiều nghiêng nắng đổ rơi rơi
Rơi trên tà áo giọt vơi giọt đầy
Gió đùa qua ngọn cỏ may
Áo em bay với hoa bay trang đài
Tóc thề buông xõa chia hai
Nửa ôm ngực nhỏ, nửa cài vai suôn…
Chiều xưa… nắng nhạt qua hồn
Hàng mi khép kín, nụ hôn nồng nàn
Chợt nghe có giọt nắng tan
Trên môi thơm ngát Hoàng Lan hương nồng…

***
Từ người áo cưới qua sông
Hai bờ ngăn cách… buồn cong nhịp cầu
Tàn mơ… ly rượu, miếng trầu
Mỗi người, riêng một khối sầu chứa chan
Thôi đành, dang dở cung đàn
Tình đầu nay đã lỡ làng, truân chuyên
Tội người bạc phận vô duyên
“Bây giờ ván đã đóng thuyền…” còn đâu ?
Thôi thì như nước qua cầu
Năm năm còn một bóng sầu hôm mai
“Một mai ai chớ bỏ ai... ”
Lá trôi dòng nước… tình phai nào ngờ
Tình xưa nghĩa cũ... ơ hờ
Tôi – Em… là chút tình cờ thế thôi !
Nỗi buồn em… nỗi buồn tôi…
Trách chi Trời lại nhân đôi nỗi buồn…

***           
Chiều nay chớp biển mưa nguồn
Một mình ngồi với rượu suông, hương thừa
Bao năm… luyến tiếc người xưa
Thương em vẫn đợi… tình chưa sang đò…

                    Nha Trang, tháng 01. 2019
                         LÊ KIM THƯỢNG

“...” Ca dao

NHỚ THÁNG CHẠP XƯA - Thơ Nguyễn Khôi


   


NHỚ THÁNG CHẠP XƯA

"Tháng chạp màn sương trùm Đất nước
   Gió mùa chết héo mạ xanh non..."
                             (Thơ Quang Dũng)
                     
Tháng chạp, cấy chiêm về tối mịt
Nhóm bếp hơ cái cóng ngoài đồng
Nghe tiếng lợn kêu mà ấm bụng
con Vện hứ mừng nép bên hông.
                     
Gió bấc rít rung ngoài khe cửa
Chị buộc chặt khăn nén nhớ chồng
- Anh ấy Biên phòng cùng Đồng đội
tiếng Vạc trời khuya buốt thinh không...
                     
Xóm lá đêm đông thầm sắp tết
Ổ rơm rúc rích giấc mơ xuân
Mẹ bảo năm nay nhà mổ lợn
Mừng em  thi đỗ... tiễn ông Công...

                     Nguyễn Khôi
             Quê 23 tháng chạp 2017

NHỚ QUÊ HƯƠNG, NGỌN NẾN TRONG ĐÊM, TRỞ VỀ KHOẢNG TRỜI RIÊNG EM - Thơ Uyên Khuê




Tác giả : 
Tên thật : Nguyễn Thị Phương
Sinh năm : 1981
Giáo viên : 
Trường mầm non Sơn Ca
Địa chỉ: Tổ dân phố 7, Thị trấn Phú Túc, huyện Krông Pa, tỉnh Gia Lai
Điện thoại : 098 687 2959

     

NHỚ QUÊ HƯƠNG

Quê hương ơi
da diết nhớ làm sao
Từng lũy tre xanh, hàng dừa nghiêng bóng đổ
Bờ ao in bóng dải mây xanh, cánh chim trời bay liệng
Những buổi chiều
theo mẹ ra cánh đồng
Đàn cò trắng bay, đồng lúa xanh mênh mông
Rập rờn nhấp nhô
lúa lượn như sóng nước
Hai bên đường đi ngả một màu xanh mướt
Những chiều thả diều, nghe tiếng sáo vi vu

Ôi nhớ lắm !
những trưa hè hái vài quả cà
chơi đánh đũa, bắn bi...
Những ngày cột bò,
thả diều, ... rong chơi cùng lũ bạn
Quá bữa ăn mẹ đi tìm mắng cho một trận
Mắt rưng rưng bỗng dưng tôi muốn khóc
Cha an ủi rồi hỏi bò đâu con ?
Ngơ ngác tôi tìm bò xung quanh
Không thấy bò đâu thôi lần này sẽ no đòn rồi đấy
Sợ quá tôi khóc xin cha mẹ tha lỗi
Cha tìm được bò
Rồi nói nó về chuồng rồi con...

Cuộc sống mưu sinh lớn lên
tôi phải xa quê hương
Mỗi lần nhớ quê
chỉ được về thăm mẹ cha nhũng ngày nghỉ phép
Bao buồn vui...
chỉ còn trong kí ức
Sắp hai mươi hai năm rồi
lòng vẫn luôn thổn thức
Nhớ mẹ già mòn mỏi ngóng chờ con.

TÌNH QUÊN - Thơ Nhã My, nhạc Thảo Nguyên


    
             Nhà thơ Nhã My


TÌNH QUÊN
(Thơ bình thanh)

Tình xa tình đang trôi về đâu
Bên trời bèo mây sao không vui trùng phùng
Đàn ai  cung thương nghe gieo sầu chơi vơi
Mơ màng xa khơi
Trùng dương trăng chìm lung linh vàng trôi
Tình xa về đâu trôi theo dòng đời mù tăm
Người đi như mây bay về nơi xa xăm
Thời gian qua mau còn trông về đâu
Ngàn năm âm thầm thương cho người chờ mong
Bên trời xa xăm ai hay lời thề năm xưa
Vằng trăng đêm mưa buồn rơi vàng trôi theo dòng sông
Người xa tình quên...

                                                                         Nhã My

        

Thơ: Nhã My
Nhạc: Thảo Nguyên
Hòa âm: Trần Nhàn
Giọng hát: Ca sĩ Thanh Hoa

QUẺ DỊCH, CÁCH LẬP VÀ GIẢI ĐOÁN - Nguyên Lạc


              
                            Tác giả Nguyên Lạc

              QUẺ DỊCH, CÁCH LẬP VÀ GIẢI ĐOÁN
                                            (Bài 1) 
                                                                 Nguyên Lạc

Cẩn báo:  Cụ Nguyễn Hiến Lê có nói: "Muốn học điều gì thì hãy viết về điều đó". Theo tinh thần đó, chúng tôi đang học về Kinh Dịch, nên xin viết ra đây những gì mình đã học được từ người xưa, từ các bậc tiền bối... Xin hiểu cho, đây chỉ là những ghi chép vụn vặt trong quá trình học hỏi, nên chắc nó sẽ có rất nhiều thiếu sót, mong các bậc cao minh bỏ quá cho! Nếu các bạn tìm thấy có ít nhiều điều hữu ích thì tốt, còn nếu không, coi như "Mua vui cũng được một vài trống canh"
     Ở đời muôn sự của chung
     Hơn nhau ở chỗ biết dùng hay không! 

Thứ Tư, 9 tháng 1, 2019

VẪN... - Thơ Quang Tuyết


      
                                    Nhà thơ Quang Tuyết

VẪN...

Dù đó
Nguời xưa hay là ai
Cũng chỉ một thời áo chửa phai
Thuở mắt say tình nơi góc phố
Chờ bóng chiều rơi thả bước dài
Dòng sông vẫn rứa - mờ sương muối
Tê tái đông về lạnh gió mưa
Vẫn mỗi con đò không người lái
Triều dâng từ thuở bảo... rằng xưa
Ôi vẫn...
Nhưng sao mùa bỗng chướng
Mây mù phong toả mắt mờ trông
Từng cọng rong buồn màu bạc trắng
Và em
Ngồi đó... Tự dối lòng

              Thạch Hãn lạnh cuối mùa
                    Đinh Quang Tuyết

CÒN ĐÂY MỘT CHÚT TÂM TƯ - Thơ Tịnh Đàm


       
                      Nhà thơ Tịnh Đàm

CÒN ĐÂY MỘT CHÚT TÂM TƯ

Một mặt trời
Đã ngủ trong tôi
Những rạo rực
Chìm vào cõi lặng !

Tôi bây giờ
Hồn như chút nắng
Xót bên đời
Vàng vọt, hạnh hao !
Đường mộng nào
Trả lại trả sao ?
Chốn đi về
Bước chân xa vắng !

Em ngày xưa
Tình trầm vẫn nặng
Mắt môi còn
Dan díu đời nhau .
Phút biệt ly
Đâu hẹn mai sau
Cầm giọt lệ
Nẻo tìm... mây trắng !

Này tôi ơi...
Tuổi còn mấy chặng ?
Soi gương thầm
Đếm những tàn phai !

Gối sầu vương,
Vọng tưởng tình hoài
Đêm nguyệt tận
Cạn ly rượu đắng !

TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

Thứ Hai, 7 tháng 1, 2019

HỒN QUÊ ! - Thơ Phạm Ngọc Thoa


     


HỒN QUÊ !

Cách nhau ngàn dặm, sông sâu,
Sợ trầy sướt nhớ, lãng câu hẹn thề.
Tha hương chia nửa hồn quê,
Nửa chơi vơi với bốn bề không anh.

Gường đơn, trăng lẻ lạnh tanh,
Nguồn tim ngập ngụa tình anh như vừa.
Treo treo mây trắng đu đưa,
Nắng hờn suối tóc, gió mưa bão lòng.

Trăm đêm nhớ, vạn ngày mong,
In lên mắt mỏi, rêu rong cọng buồn.
Hương bàn tay với nụ hôn,
Nặng lòng dâng cả linh hồn cho nhau.

Mùa xa ren rét đời đau,
Ai hoàng đế mặc, không nhau không đành .
Cuộn tình em với riêng anh,
Qua miền phong vũ, kết thành hạt xuân.

Ta yêu nhau mãi không cùng,
Kẻo mây lữ thứ ngương ngùng nổi trôi.
Nhớ nhen anh chỉ một lời,
Đừng vô tình để tím đồi hoàng hôn.

              Fountain Valley, 2/1/2019
                     Phạm Ngọc Thoa

ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG NẺO VỀ CỬA KHÔNG - Trần Kiêm Đoàn


   
                  Tác giả Trần Kiêm Đoàn


        ĐƯỜNG XƯA MÂY TRẮNG NẺO VỀ CỬA KHÔNG

Đường Xưa Mây Trắng dường như là lối đi mà thật sự chẳng có lối đi nào của hành giả lên đường.
Đó là con đường tâm, luôn luôn có mặt nhưng mà cũng luôn luôn khuất nẻo giữa trần gian ta bà bụi bặm nầy. Thấy được con đường đó để lên đường mà không lo bị lạc là một hạnh phúc tuyệt vời của tinh thần tu dưỡng.