BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn TÙY BÚT. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Bảy, 13 tháng 5, 2023

TÌNH YÊU NGƯỜI CHẾT – Tùy bút của Thanh Phương


Tác giả Thanh Phương
(Thầy Hồ Ngọc Thanh)
 
VÀI LỜI GIỚI THIỆU:
 
Thanh Phương là bút hiệu của thầy Hồ Ngọc Thanh, trước năm 1975 là giáo sư trường Nguyễn Hoàng - Quảng Trị. Đây là câu chuyện thật, tác giả viết tự sự về chính mình. Tôi được tác giả cho phép gởi đăng trên báo mạng, hầu học trò và bạn đọc hiểu thêm tâm tình của một nhà mô phạm.                                               
                                                                                       Châu Thạch
 
1. Vợ chồng ông bà Giáo sống trong căn phố nhỏ ở xóm chợ An Đông, ít giao du với các gia đình trong xóm. Sống trong xóm trên 3 năm dài, ông bà chưa biết hết tên những gia chủ trong xóm và không có dịp quan hệ với họ, ngoại trừ hai gia đình sống liền kề con phố của họ. Tưởng họ sống khép kín. Nhưng không. Họ sống vậy vì tuổi tác. Thực ra họ có nhiều con cháu ở riêng không xa đó. Họ có nhiều bạn bè đồng nghiệp ngành y và giáo dục, nhất là ông có rất nhiều cựu học trò nay tuổi đã cao. Bạn hữu và học trò xưa, cũng như con cháu thỉnh thoảng đến thăm ông bà. Họ đón đưa nhau rất thân tình, có khi họ cùng nhau đi chơi xa một đôi ngày hoặc suốt tuần lễ. Đang ở tuổi “Bát thập chờ qui” nhưng ông bà trông còn trẻ hơn tuổi cả chục năm. Trẻ trung trong trang phục, sáng nào trong tuần ông bà áo quần trắng đến Trung tâm dưỡng sinh và vật lý trị liệu để thực tập cách sống vui, sống khỏe. Sáng chủ nhật ông bà phục sức chỉnh tề, sang trọng đi lễ nhà thờ Tin Lành. Giờ nghỉ, ông bà thường ở nhà đọc sách báo, xem tivi hoặc viết sách, và tiếp con cháu, bạn bè đến thăm. Họ chuyện trò tâm giao, có khi đãi nhau bữa cơm, chén chè tình nghĩa. Cuộc sống họ thật êm đềm và an lành. Họ là cặp đôi xứng hợp và tốt đẹp như lời của những người bạn thân nhận xét.
 

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2022

TRÊN GIƯỜNG BỆNH NHỚ NGÀY TIỂU TƯỜNG CỦA ĐỖ TƯ NGHĨA (16/9/2022) TẠI ĐÀ LẠT - Đoàn Đức.


Vợ chồng Đức-Nhàn ghé thăm Đỗ Tư Nghĩa ngày 10/3/2021 tại Đà Lạt
 

Thân gởi Mylly con gái yêu của Nghĩa!
 
Rồi 10/3/2021 Chú Thím hẹn Bs Seiko đến thăm ba cháu.
Khi ba cháu muốn tựa đầu vào ngực chú. Chú nhớ đến các bạn đồng song với ba cháu, nên viết vài dòng kèm ảnh gởi cho họ.
 
Nghĩa ơi! Còn đâu màu cỏ úa. Con đường xưa chúng ta đi. Ngày hai buổi đến trường. Bảy năm ròng cùng lớp. Trường Nguyễn Hoàng Quảng Trị thuở thơ ngây.
 
Rồi ngày hạ hết cấp. Khi đậu xong Tú Tài toàn phần. Minh, Thắng, Nghĩa ba đứa cùng vào Đà Nẵng, ghé bãi biển Nam Ô. Bên bờ đá sóng vỗ. Chụp lại tuổi thanh xuân. Khuôn mặt ngời rạng rỡ. Một thời trai hoài bảo.
 
Rồi đến tình Văn Khoa Đại Học. Những giờ nghe giảng triết. Nghĩa, Hạnh, Minh cùng Tuấn. Bên bóng hồng Như Ngân. Nghĩ cuộc đời thơ mộng. Hiện sinh cùng hiện tại giữa cõi đời này. Đó là phút huy hoàng vô hạn. Bốn năm rồi cũng hết. Chia tay dù không nói. Lẳng lặng chỉ nhìn nhau. Trời mai đầy ước hẹn. Sá gì chút bận lòng.
 
Cánh chim bay tung cánh bạt ngàn.
Ai ngờ con chim nhỏ về đậu. Bảo Lộc khuất sương mù.
Cầm phấn vẽ cuộc đời.
Vòng đầu hay vòng cuối.
Tận cùng hay khởi điểm?
Hữu thể và hư vô.
Hãy hỏi Heidegger mà Nghĩa học.
 

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2022

TẤM CHĂN NHÂN DUYÊN – Tùy bút của Trần Mai Ngân


Tác giả Trần Mai Ngân


Tấm nhân duyên làm lòng người hạnh phúc nhất hay tan nát nhất đó là gì? Tình yêu ư… không phải!
Đó là gia đình - là chồng, là vợ là những đứa con thân yêu nhất!

Thứ Năm, 7 tháng 4, 2022

TIẾNG CÒI TÀU! - Tùy bút của Hoàng Long Hải

                           (Gởi mấy cô cậu học trò Quảng Trị)
 
Tác giả Tuệ Chương Hoàng Long Hải
 

“Tôi thấy tôi thương những chiếc tàu,
Ngàn đời không đủ sức đi mau”
                                              Tế Hanh

Hình ảnh nước ta đấy!
                                       hoànglonghải
            
Lần họp mặt “Đồng hương Quảng Trị” ở Houston, tôi có nói chuyện với một số anh em về “Ô Châu ác địa”. Hai năm sau, lại mặt “Đồng hương Quảng Trị” ở Atlanta, tôi lại nói chuyện về “tiếng còi tầu” trên những ga xe lửa ở Quảng Trị, Đông Hà. Tôi khẳng định rằng bởi vì “tiếng còi tàu” đó mà một số “eng, ả” (anh chị) Quảng Trị có “máu văn nghệ”, ưa làm thơ, làm văn. Ít thì vài ba bài, tham gia làm báo làm bung cho lớp, cho trường hay báo chí ở Saigon, có người in vài ba tập thơ.
           
Trong các tác phẩm của họ thấp thoáng hình ảnh những “con tàu đen đi lầm lũi” hay thoảng nghe đâu đó trong những “trang văn nghệ” có tiếng còi xe lửa.
           
Dĩ nhiên, cũng có người không đồng ý với tôi. Nhạc sĩ Trúc Phương quê ở Cầu Ngang, tỉnh Bến Tre, nhạc sĩ Lam Phương quê ở Rạch Giá, mấy nơi nầy có xe lửa đâu mà nhạc của họ cũng có nghe “tiếng còi tàu thét vang” vậy.
 

Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2021

HALLOWEEN - Tùy bút Nguyễn Đức Tùng



Halloween nhằm ngày cuối tháng Mười, cũng là ngày cuối của mùa thu. Thời tiết chuyển giao, người ta tin rằng có một thế giới siêu nhiên hiện ra khi mùa màng thay đổi, lúc con người có thể chạm được vào thế giới thần linh. Đêm nay trong cảnh đất trời mờ ảo, vật chất và tinh thần giao hòa nhau, người sống và người chết nhìn thấy nhau. Ma quỷ không sợ hãi con người như mọi khi, cũng không làm con người sợ hãi bằng họ sợ hãi nhau. Tối nay, bạn đi ra đường, nếu sẵn sàng đón nhận thế giới vô hình bạn sẽ nhìn thấy những điều ngày thường không thấy được. Đêm nay bạn đặt mấy chiếc đèn lồng trên lối vào nhà, nhiều kẹo trước cửa, trong một cái giỏ ngay ngắn, ghi một tấm giấy nhỏ bên cạnh "take one", lấy một cái, "take two", lấy hai cái. Những đứa trẻ sẽ lấy đúng như thế. Đôi khi cũng có một thằng bé sáu hay bảy tuổi quay lại, thò tay lấy thêm một cái nữa, vì không cưỡng nổi cám dỗ. Thằng bé ấy là Tony. Hay chính bạn thời bé.
 

Thứ Hai, 4 tháng 10, 2021

ĐÊM THU – Tùy bút của Trần Mai Ngân




ĐÊM THU
 
Đêm Thu
   Một dải Ngân Hà lấp lánh vây lấy vầng Trăng đầy tròn khi màu xanh, khi màu vàng. Loáng thoáng trên trăng có dáng của Hằng Nga trăm năm diệu vợi... không biết vui buồn. Cứ mãi khuôn trăng đầy đặn, nụ cười hiển nhiên xa vắng...
 
Đêm Thu
    Một và nhiều kỷ niệm kéo về... Nào là khăn voan áo cưới, xác pháo và hoa Giấy rơi rơi... Nào là hụt hẫng hoang mang khi qua đi thời thiếu nữ...
    Lâu ngày, nhiều tháng, qua năm... qua năm tất cả trở nên im ắng như đám mây nhiệm vụ là phải trôi đi theo gió!
 
Đêm Thu
     Một trái tim thức giấc và thấy nó vẫn còn đập. Đập để nuôi nhịp thở sáng, trưa, chiều, tối...
     Lắm lúc trái tim buốt đau khi chợt nhận ra nó đã phai úa và chẳng còn bao lâu nữa!
 
Đêm Thu
     Có những hội ngộ, có những chia tay. Đôi khi chỉ là tạm biệt, nhiều khi là vĩnh viễn. Con người ta hay rơi lệ khóc người, khóc mình...
     Sắc không hư ảo . Rồi cũng quên và quen thôi!
 
Đêm Thu
      Thiền! Quạnh vắng lắm âm thanh đêm thật thà yên lặng... Thở, thở... nghĩ đến một điều hay một người duy nhất luôn canh cánh bên lòng...
     Thiền ! Thở và nghĩ. Thở và nghĩ. Đêm Thu.
                              
                                                                                   Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 30 tháng 5, 2021

THƯƠNG VỀ QUẢNG TRỊ - Đinh Hoa Lư


Đường Trần Hưng Đạo ngang qua hai tiệm sách Lương Giang và Sáng Tạo (kế hàng vàng Quảng Ngọc) năm 1967 - Hình Nguyễn Thái Belgium
 
Tôi hay tự hỏi mình: tại sao tôi hay viết về Quảng Trị? Một điều dứt khóat rằng tôi không mơ làm một nhà văn mà tôi viết do tôi thương tôi nhớ về kỷ niệm vĩnh viễn chẳng trở về. Bao lâu nay với những dòng viết vội nhưng tôi mang hoài bão vẽ lại hình ảnh một Quảng Trị ngày xưa nay nhạt nhòa trong trí nhớ bao người.

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2021

NGỤM CÀ PHÊ THÁNG TƯ - Trần Mộng Tú

Nguồn:
http://www.tongphuochiep.com/index.php/bao-chi/van/23349-ng-m-ca-phe-thang-tu-tr-n-m-ng-tu

 
Nhà thơ Trần Mộng Tú
 
Ta ngồi một mình
ly cà phê cạn
lòng như tháng tư
đứt ra từng đoạn
 
Tháng tư, tôi ngồi trong quán cà phê Starbucks trên đường 20th của thành phố tôi cư trú. Tôi cúi xuống nhìn mầu cà phê đen đặc, sóng sánh sót lại một ngụm trong chiếc ly giấy. Tôi cầm chiếc ly chao nhẹ đi một chút, do dự chưa muốn ngửa cổ uống nốt ngụm cuối cùng. Ngụm cà phê trông như ngụm nước mắt đen. Chao ôi nước mắt đã có một lúc nào đó, ta ngửa cổ uống được cả ngụm hay sao!

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2021

MỘT KHOẢNG TRỜI XANH CỦA THÁNG TƯ – Đinh Hoa Lư


Tác giả Đinh Hoa Lư


Lặng ngồi vườn sau, tôi chăm chú cố tình ngước nhìn lên bầu trời xanh cao chợt thấy tâm hồn lâng lâng thật lạ?
 
Vẫn biết đây là bầu trời xứ Mỹ, nhưng nếu tôi không nói thì khó ai biết được? Trời là trời, nơi nào mà chẳng giống nhau. Tôi cứ thả hồn bay bỗng, cứ cho trên kia là bầu trời quê hương. Ngẩng đầu lên để ngắm một màu thanh thiên bất tử. Trong khoảnh khắc, tôi đang đưa trí tưởng tượng về phương trời xa xưa nào đó...
 

Thứ Ba, 13 tháng 4, 2021

VIẾT NGẮN VỀ HUYỀN THOẠI CỦ NÂU CHÍN & TÌNH YÊU – Hạt Cát Diệu sinh


       
                Nhà thơ Hạt Cát Diệu Sinh Bùi Cửu Trường


1- Mẹ kể với mình rằng, những Củ Nâu trong rừng có màu nâu, rắn câng và rất chát, nhưng vào một thời khắc nhất định của một ngày nào đó khi đất trời giao hoà thì Củ Nâu chín vàng, mềm ngọt và thơm.
Sau thời khắc ấy, Củ Nâu lại về nguyên trạng - rắn câng và chát xít
 
Con người có duyên linh thì gặp được thời khắc hiếm hoi đó. Người có duyên linh một khắc Củ Nâu chín một khắc, Người có  duyên linh bền lâu thì cơ hội giữ Củ Nâu chín bên mình thật lâu, thật lâu...
Người không có duyên linh thì suốt đời không biết Củ Nâu chín là thế nào. Mà dù Củ Nâu đang chín, nhưng họ không biết trân quý , nâng niu thì ngay lúc đó, trong tay họ Củ Nâu vẫn rắn câng và chát xít.

 
Củ Nâu - Ảnh trên mạng

Thứ Sáu, 2 tháng 4, 2021

CHUYẾN TÀU THỜI GIAN – Đinh Hoa Lư



Mưa rơi hiu hắt, ai sầu mùa đông.
Không gian u ám sương mờ, mờ buông.
Xa trong đêm vắng chuông buồn, buồn ngân.
Mùa đông xưa rét mướt, bến sông, ngừng chân...
 
(Tiếng Thời Gian: Nhạc Lâm Tuyền Thơ Dạ Chung)
 
 
BẠN MẾN,
 
THỜI GIAN VẪN LẠNH LÙNG TRÔI. Vẫn còn may mắn cho bạn cho tôi còn chứng nghiệm thời gian qua mau và nhận thức ra rằng cái sân ga cuối đường tàu đang đến. Có thể lúc nào đó chúng ta buông tiếng thở dài. Có cái gì ray rứt buồn bã cho những ngày tháng còn lại, một vài sân ga chặng cuối xa xa kia? Con tàu thời gian vẫn miệt mài chạy về hướng trước. Tàu sẽ tạm dừng lần lượt bỏ lại trên những sân ga hiu hắt bên đường cho một vài người khách bước xuống và họ vẫy tay chào...
 

Thứ Ba, 9 tháng 3, 2021

TẢN BÚT NHA TRANG NGƯỜI VỀ CHO TÔI NHẮN VỚI ... – Từ Vũ


Tranh cắt của họa sĩ Phú Thảo (SàiGòn)

 
Thân tặng P. Thâm - Huỳnh Hưng; Ngô Mỹ Hương    
Các Bạn Đệ 4/4 Lê Quý Đôn và tất cả những người một thời xa xưa đã "mài đũng quần" ở Nha Trang.
 
Không còn nhớ rõ nguyên cớ nào tôi đến Lê Quý Đôn, ngôi trường bán công này cũng không xa nhà tôi lắm vì chỉ cần đứng trước mái hiên nhà trong ánh nắng chói chang của "miền quê hương cát trắng" là tôi đã nhìn được mé hông trường qua bãi phế thải quân xa , nơi tôi từng tập lái chiếc xe jeep nhà binh của cậu (ba) tôi - chỉ huy trưởng quân xa sư đoàn 5 BB, lúc này đã được dọn dẹp đó đây lưa thưa những cây hoa - một loại sâm cát - chỉ mọc ở những vùng cát Nha Trang, vùng đất này sau đó là trường Nữ Trung học Võ Tánh.
 

Thứ Hai, 11 tháng 1, 2021

ĐẦU NĂM TẢN MẠN CÙNG THƠ NHẠC – Phan Quỳ



Sân chiều chao nhẹ dăm tơ lá....
 
Giữa bao bộn bề tất bật của mưu sinh và cả những nhọc nhằn hiu hắt của tuổi xế chiều, bỗng một hôm ta chợt nghe đâu đó thoáng về một tiếng cười giòn tan của kỷ niệm. Vang vọng đâu đây tiếng chú ve nhỏ hết hồn kêu vang trong một trưa hè đôi lứa. Và ta chợt thấy lòng bâng khuâng xao xuyến một trời mơ trở lại, ngọt ngào, tha thiết và đắm say:
 
Nhìn nhau cũng đủ lãng quên đời     
Vai kề vai một mái lầu phong nguyệt    
Hạnh phúc xa xa mỉm miệng cười.
 
Đó là niềm hạnh phúc lộng lẫy của Đinh Hùng, nỗi nhớ nhẹ nhàng lắng sâu bàng bạc của Trịnh, hay của hết thảy chúng ta khi hoài vọng về một bóng hình xa xôi trong nhạt phai dĩ vãng:
 
Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ, đôi khi thoáng nghe bước chân về đâu đó của em...
 

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2020

ĐẾN VÀ ĐI - Trần Mai Ngân

   

      


Có những người đến với ta và rời đi chỉ vô tình như đám mây bay qua bầu trời.

Cho dẫu cách đến và đi như thế nào thì ít nhiều cũng để lại lòng ta những điều quên nhớ...

Ta nhớ một người cũ bằng cả sự quý thương. Vì hoàn cảnh người và ta phải đôi đường. Những điều người để lại cho ta là kỉ niệm đẹp.  Ta nhớ người bằng sự tiếc nuối và giọt nước mắt...

Ta hay nhớ một người khi ùa đến bên ta luôn đem lại cho ta nụ cười, niềm vui . Ta yêu mến biết chừng bao. Bây giờ xa rồi mà nghĩ lại, nhớ lại nụ cười vẫn còn vương đọng trên đôi môi. Ta gọi tên người và nói lời cảm ơn...

Cũng có người chỉ đem lại phiền muộn nước mắt cho ta. Ta bỏ quên người và tha thứ. Cuộc đời muôn màu, con người cũng lắm mặt, lắm lòng! Thôi ta không trách...

Cũng có khi ta hết một lòng nhưng người toan tính từng một bước chân. Cuối cùng ta cũng hiểu ra. Rời xa là đương nhiên. Thỉnh thoảng người ấy cũng đi ngang trí nhớ của ta.

Ta chỉ mỉm cười cho sự không xứng đáng...

Và đến lúc nào đó... như bây giờ đây. Trong ta không còn điều chi quan trọng giữa đối xử và nhớ quên với người.

Ta chỉ ơn ai đã thật lòng bên cạnh và chia sẻ. Ta xin trân trọng để trong một ngăn tim dù người ở xa hay gần gũi...

Và với những người như đám mây đen bay qua bầu trời , ta cũng mỉm cười khi nhớ lại... Rồi họ cũng qua đi với sự giả dối và trả lại cho ta một màu trời trong xanh thật đẹp!

Cảm ơn cuộc đời những đến và đi!

                                                                             Trần Mai Ngân

Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020

VIẾT CHO NGÀY THÁNG CŨ - Phan Quỳ

   
           
                                  Tác giả Phan Quỳ

Rồi cũng đến một ngày tất cả đã là kỷ niệm. Rồi cũng sang một hôm mùa hạ về với lòng mình đầy ngẩn ngơ nuối tiếc. Một mùa thu không còn rộn ràng may tà áo mới để cùng tựu trường với bao bạn bè, với các em thân yêu. Màu phượng vĩ màu luyến lưu gợi nhớ, hạt mưa thu sao đong đầy hoài niệm rưng rưng ???
Rồi một lần chia tay cho những ngày thôi không còn ở lại. Con đường xưa thôi hết bóng ai về.
Rồi tất cả chỉ còn trong chuyện kể, rằng ngày xưa ... , cô ... trẻ hơn bây giờ!
Rằng ngày xưa chúng em ngồi chỗ ấy, bao ngày vui rộn rã tuổi ấu thơ.
Rồi cũng đến những sáng mai thênh thang tĩnh lặng. Thời gian mênh mông, không gian tịch nhiên im ắng. Thôi không còn vội vã gấp gáp để kịp giờ. Ta chợt thấy mình lẻ loi trong ngày tháng rộng, bước trên đường bỗng là bước vu vơ.
Rồi đã qua đi bao âu lo trăn trở, mỗi mùa thi em cùng ta tất bật ôn bài, rồi òa vỡ bao lần vui xếp hạng, và nước mắt buồn bã những dở dang!
Rồi đời ta là những lần gặp mặt, em chợt đến chợt thăm không báo trước. Và buồn vui em mang tới mang về. Ta ở lại nhìn em xa song cửa. Đợi mùa sau... em có nhớ đường quê?
Giọt nước mắt trên mi, giọt thầm thì nỗi nhớ. Nỗi nhớ em cùng bảng đen phấn trắng, nhớ quãng đường quen và khung trời hoa nắng. Tuối thơ em và định mệnh của đời ta.
Xin từ giã những hành lang, lớp học. Bước chân xưa, ta đến với bao người. Bước chân nay sao dặm buồn lẻ loi? Tà áo đẹp thôi cũng đành xếp lại. Đến hôm nao ta mặc một ngàỳ vui?
Thôi ta về, em hãy còn ở lại... Một mai em đi, chân có bước ngập ngừng? Em có nhớ những ngày xưa thơ dại, sân trường quen và hình bóng ta không?
Ta gởi em chút tình ta trong gió, đến bên em ta mong thấy em cười. Ta chờ em một ngày em trở lại , về bên ta ríu rít những chuyện vui.
Chuyện ngày xưa chuyện bây giờ muôn nỗi. Líu lo hoài, em gọi mãi cô ơi....

                                                                                Phan Quỳ
                                                                    Những ngày tháng rộng
                                                                               20-8-2014

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2020

VU LAN, MẸ LÀ HƯƠNG TRẦM - Trần Mai Ngân



Mẹ là nén nhang trầm vừa tỏa hương vừa rụi tàn !

*** Khi mang con...
Mẹ ve vuốt, vỗ về con hãy ngoan nào, hãy để nỗi buồn mẹ nguôi dịu, để mẹ quên đi mà chỉ nghĩ đến con. Một hình hài trọn vẹn đang lớn dần theo mẹ từng ngà... từng ngày!

*** Khi con ra đời...
Mẹ đón con với nụ cười và cả giọt nước mắt khi nghe tiếng con khóc khỏe mạnh vang lớn nhất phòng sanh. Mẹ mỉm cười cảm ơn cuộc đời.

Năm tháng trôi qua từ con ấu thơ đến trưởng thành mẹ chỉ biết sống vui, buồn và thở theo con. Mẹ đã không nghĩ và nhớ đến mình là ai nữa, chẳng cần chi vui buồn... Mọi thứ trên đời như không có gì quan trọng với mẹ hơn là con. Con đã là tất cả.
Rồi con vu qui, rồi con trai sẽ lấy vợ. Con ra đời làm việc.
Mẹ hạnh phúc vì nhiệm vụ đã hoàn thành. Con của mẹ đã nên người, một người rất đàng hoàng tử tế !

*** Góc của Mẹ
Bây giờ thì mẹ sẽ thu về bóng mình, thu về góc của mẹ.
Làm sao khỏi đến lúc mẹ chậm chạp nhớ, chậm chạp đi đứng , chậm chạp trả lời... Ôi... lúc ấy có lẽ mẹ cần con thương yêu biết chừng nào.
Con hãy kiên nhẫn đợi mẹ nhớ, đợi mẹ một chút thôi con nhé ! Để mẹ từ từ nhớ... như thuở nhỏ mẹ đợi con cố nhớ tên gọi một đồ vật mà mẹ mới vừa dạy con. Hoặc có lúc mẹ sẽ ngớ ngẫn hỏi mãi một điều nhiều lần... xin con hãy đừng giận dỗi mà hãy nhớ lại ngày xưa mẹ đã dịu dàng trả lời mươi lần hơn chỉ một câu hỏi của con. Và còn nhiều nhiều điều nữa con ạ, kể sao cho hết...

Tà huy nhuộm vàng cuối Thu. Rồi cũng đến lúc mẹ nói lời chia tay con. Bao nhiêu năm tháng mẹ con mình có nhau con nhỉ... Con có nhớ và đã có nhìn kỹ gương mặt của mẹ, màu mắt của mẹ, môi cười tươi hay héo hắt của mẹ... như mẹ đã thuộc từng đường nét trên người của con...
Hãy ngắm nhìn kỹ con nhé, khi còn có thể và hãy nói lời yêu thương nhất khi còn có thể... Chắc chắn rồi tất cả sẽ mất đi , vĩnh viễn không còn quay lại cùng con lần nào nữa. Là một ngày mẹ phải buông tay con ra và bỏ con đi mãi dù lòng mẹ không nguôi yêu thương, không muốn xa lìa...

Vu Lan đến mọi người chúc tụng nhau về MẸ.
Mẹ thì lại muốn chúc con của mẹ luôn khỏe mạnh, an lành và hạnh phúc trong cuộc đời này.
Còn mẹ, riêng mẹ... mẹ chỉ xin mãi là nén nhang trầm vừa tỏa hương vừa rụi tàn theo năm tháng đã dành hết cho con.

                                                                                   Trần Mai Ngân

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2020

ĐOẢN KHÚC CHO EM - Phan Quỳ


            
                                        Tác giả Phan Quỳ


ĐOẢN KHÚC CHO EM.

Em. Biết bao lần ta tự nhủ, thôi không còn gì để nhớ để quên, để nghĩ để viết, thế mà, tháng bảy về như một lời tình tự, như một hẹn hò đầy trên mắt ta ngọt ngào những nhớ nhung, tràn lên tay ta vụng về từng con chữ với bao ngậm ngùi tiếc nuối xa xăm.

Em. Ta xa nhau ngàn trùng từ dạo ấy. Buổi biệt ly não nùng theo chiến cuộc tràn lan. Ta mang hình em vào trong biển nhớ, dáng em buồn theo mỗi cánh phượng rơi, tiếng ve sầu nhắc mãi chuyện chia phôi.

Em. Ta ra đi theo dòng đời trôi nổi, em trở về bồng bế những buồn vui. Rồi những lúc tĩnh lặng giữa ồn ào bươn bã, em có nghe lòng thương nhớ xa xôi???

Em. Những ngày xưa mây trắng, đường Gia Long ngập nắng ven sông. Áo trắng môi hồng và tình ta sáng trong thuở ấy. Buổi đăng trình ta trao vội dòng thư. Ta mang theo một khoảng trời tiếc nhớ, có mắt em vời vợi những chiều thu.

Em. Đã bao mùa ta gói trọn tâm tư, giữa cuộc đời theo nước đẩy mây đưa. Ta trôi dạt qua bao miền viễn xứ, vẫn mang trong lòng một tháng bảy ngày xưa.

Em. Ta nao nức một lần quay trở lại, giữa muôn trùng thương nhớ dáng hình em. Chắc em buồn tay với tuổi xanh êm, làn tóc mộng nay điểm màu sương khói, má môi hồng in dấu vết chân chim. Ta vẫn thương như thương tình mình thuở ấy. Em ngại ngùng gì phai nhạt bởi thời gian.

Em. Ta lại về bên sông như lần đầu hò hẹn, thuở ban sơ còn mãi đến bây giờ. Em cười nhẹ cho lòng anh bối rối, khẽ cầm tay cho mây lặng ngừng trôi.

Em. Tháng bảy về bao ấp ủ trong tôi...
                                                                                       Phan Quỳ

Thứ Ba, 28 tháng 4, 2020

ĐẰNG ĐẴNG CHIA LY - Trần Mai Ngân



                ĐẰNG ĐẴNG CHIA LY
                                                                         Trần Mai Ngân

Cuộc sống là những đằng đẵng chia ly!
Ngày hôm nay chia ly ngày cũ hôm qua. Ngày hôm nay, rời xa người cũ, rời xa quá khứ...và đôi khi mình cũng cách xa chính mình của ngày hôm trước.

Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2020

TIẾNG VE SẦU MÙA COVID - Hoàng Văn Ân


                 
                                             Tác giả Hoàng Văn Ân


TIẾNG VE SẦU MÙA COVID

Một cảm giác từ xa xưa, tưởng chừng như đã đi vào quên lãng, nhưng bất chợt nó trở về, êm dịu giữa khung trời đầy nắng bên ngoài cửa sổ. Và lòng ta rộn ràng lên những nỗi nhớ nhung về những ngày tháng thanh xuân giữa làng quê yêu dấu.

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2020

QUÁN NỬA KHUYA VÀ MỘT ĐOẢN VĂN NGUYỄN HOÀNG - Đinh Hoa Lư

   “Muốn nhắn nhủ thời gian ai mãi phong trần để đi tìm hương cố nhân
   Áo trắng mầu sương gió ngưng gót xuôi ngược để tìm về nơi bến mơ...”
                                                                                       (Quán Nửa Khuya)


                Đinh Hoa Lư, xứ người đếm bước thời gian (Indiana USA 2015)


QUÁN NỬA KHUYA VÀ MỘT ĐOẢN VĂN NGUYỄN HOÀNG

Bạn mến,

Có khi chúng ta nghe lại vài ba bản nhạc cũ, lời xưa, là lúc tâm tư mình chợt lắng đọng, xuôi về tháng ngày xa xăm nào đó, để hoài niệm bao hình ảnh, thanh âm, giờ không còn nữa. Ngày xưa có khi ta thả hồn theo khói thuốc, bay bổng theo ý nhạc, lời thơ,  những cảm xúc dâng trào.