BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2020

HỘI CHỨNG CÁ THÁNG TƯ - Truyện vui của Ái Nhân




    HỘI CHỨNG CÁ THÁNG TƯ

 Bảnh mắt Hắn đang sửa soạn đi đánh cầu lông thì điện thoại reo. “Gọi ra để ‘tỷ thí’ chứ giề...(lại Thắng Béo đây)”! – Hắn nghĩ vậy, xỏ nốt chiếc tất vào chân phải rồi mới bấm điện thoại để nghe máy.
   - A lô....
   - Ông... à, hôm nay sang Hồ Tây câu đi! – tiếng gọi sang sảng, chắc Lão Trọc có điều gì vui lắm đây?
- Ờ đi, hôm nay mình phải câu con Cá to nhất Hồ Tây nhé!
Hắn cất vợt rồi đi ra cổng...
Lão Trọc và Hắn chọn một vị trí đẹp dưới bóng liễu xum xuê bên bờ Hồ Tây (Chỗ gần nhà hàng mà năm ngoái hội Off linai mùa thu tụ hội. Nơi mà bọn con gái và Thanh Quế Hoa chụp ảnh làm dáng bên cây liễu năm trước đó)

CHIỀU SAY - Thơ Lê Kim Thượng


       
                 Nhà thơ Lê Kim Thượng


CHIỀU SAY

(Giải thưởng “Tác phẩm hay”
Văn học nghệ thuật Đồng bằng Sông Cửu Long)

Ngày đáo xứ em buồn dễ sợ
Nơi đây mù mịt khói quan biên
Chiều say chợt nhớ về phố chợ
Thương ta đời oằn gánh oan khiên

Rừng dựng chân mây rừng u tịch
Đường xa hiu hắt bóng nhạn về
Thời mạt dấn thân lầm Đất Trích
Thương quê nhà lạc nẻo sơn khê

Lâu nay xuôi ngược dòng định mạng
Mỏi vó trăm năm bước thẫn thờ
Núi chắn, rừng ngăn, chiều lãng đãng
Thở một tiếng dài động căn cơ

Lâu riết đâm khùng như trái đất
Cũng vu vơ hết sáng lại chiều
Hát quẩn quanh bài ca tàn tật
Lòng nhớ nhà quyện khói hắt hiu

Buông thân rớt xuống đời khinh bạc
Tráng sĩ buồn thiu một chỗ nằm
Lâu năm sầu dấy lên bát ngát
Về đâu, về đâu, cuộc trăm năm ?

Rượu uống, đôi khi cuồng bất tử
Túm áo người xưa đòi ấn công hầu
Không lẽ suốt đời làm lê thứ ?
Nhớ kiếp xưa, đội mảo mang râu

Thương ta trọn một đời mây nổi
Theo bóng công hầu lắm gian nan
Bây giờ người trốc trơ già cỗi
Vỗ bụng mình thấm ý cười khan !                     

           Nha Trang, tháng  4. 2020
                    Lê Kim Thượng

BẰNG LĂNG THÁNG TƯ - Thơ Trần Mai Ngân


    
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


BẰNG LĂNG THÁNG TƯ

Tháng Tư Bằng Lăng tím cả trời
Đâu có biết cuộc đời khốn khó
Corona chập chờn đe dọa
Bao con người cuộc sống bất an...

Tháng Tư Bằng Lăng vẫn huy hoàng
Màu chung thuỷ cũng là thương nhớ
Đâu biết bao điều đang lỡ dở
“Off” nhà hàng, trường học... vui chơi...

Bằng Lăng cứ nở, cứ chơi vơi
Đâu hề biết đời đang phân cách
Corona đến từng ngõ ngách
Làm nguy nan lắm cảnh trái ngang...

Tháng Tư Bằng Lăng nở bình an
Đâu biết lòng em hoang mang lắm
Cung đường nào cho đời yên ắng
Có anh em đón nắng bình minh...

Tháng Tư Bằng Lăng của chúng mình
Em khẽ nói : tình yêu bất tận
Tháng tư Bằng Lăng... em hờn giận
Vì cớ gì... lận đận đời nhau!

                              Trần Mai Ngân

LÒNG CỨ TƯỞNG, LÒNG THẬT BÌNH YÊN, LỜI KINH BUỒN CHUỘC TỘI - Thơ Lê Văn Trung


       


LÒNG CỨ TƯỞNG

Lòng cứ tưởng ngày mưa cùng tháng nắng
Đã vạn lần hò hẹn với trăm năm
Ai ngờ được mưa mịt mù vô tận
Để nắng tàn vàng cả giọt sương tan

Lòng cứ tưởng trời kia và đất nọ
Là thiên thu nghìn kiếp bất phân ly
Ai ngờ được bên vực đời sinh tử
Đất và trời tàn cuộc bỏ nhau đi

Lòng cứ tưởng trăng nghìn thu vẫn khuyết
Để chờ nhau mầu nhiệm buổi trăng rằm
Ai ngờ được nỗi lòng trăng tận nguyệt
Để đò chiều lặng lẽ một dòng sông

Lòng cứ tưởng, ôi lòng tôi cứ tưởng
Trái tim người còn nhịp đập trong tôi
Ai ngờ được chỉ là cơn ảo mộng
Chỉ là nguồn khát vọng cháy khôn nguôi.

Thứ Ba, 31 tháng 3, 2020

NHÂN DUYÊN “TIỀN ĐỊNH” CỦA HỒ QUÝ LY VÀ CÔNG CHÚA HUY NINH QUA HAI VẾ CÂU ĐỐI


              Hồ Qu‎ý Ly lấy được công chúa Huy Ninh nhà Trần chỉ nhờ một vế câu đối…


Hồ Qu‎ý Ly, trước có tên là L‎ý Qu‎ý Ly, tự là L‎ý Nguyên, sinh năm 1335. Theo gia phả họ Hồ, Qu‎ý Ly vốn dòng dõi xa của Hồ Hưng Dật, vốn người Chiết Giang, Trung Quốc, sang làm Thái thú Diễn Châu (Nghệ An) thời Hậu Hán.

Ông có 2 người cô được vua Trần Minh Tông lấy làm cung phi và đều trở thành mẹ của hai vua Trần.

Vì vậy, khi Trần Nghệ Tông lên ngôi, vua đã rất tín nhiệm và cất nhắc ông từ chức Chi hậu Tức cục Chánh chưởng lên Khu mật Đại sứ rồi lên Tiểu tư không, tiến phong Đồng bình chương sự, gia phong đến Phụ chính Thái sư nhiếp chính, Khâm Đức Hưng Liệt Đại Vương, Quốc tổ Chương hoàng. Sau đó ông cướp ngôi nhà Trần, đặt quốc hiệu là Đại Ngu, truyền ngôi cho con là Hán Thương.

CHÙM THƠ ĐOÀN THUẬN


       
                             Nhà thơ Đoàn Thuận


CHIỀU NHỚ QUÊ

Chiều xuân mây trắng về xa
cuối chân trời ấy quê nhà chiều xưa
nhớ chiều nao chuyến đò đưa
chở chiều qua bến sông mưa đợi chiều.

Mây chiều hay tóc người yêu
Lòng ta phố cổ chín chiều vì đâu?


NHỚ QUÊ XA

Sương mù phủ đỉnh non cao
rừng thông xanh đã xanh bao mùa rồi
đồng xa nhớ hạt mưa rơi
con thuyến yên nhớ biển khơi trăng đầy

Dòng sông trôi nhớ bóng cây
xa xôi thương dáng Mẹ gầy bên nương
một mình nơi phố mù sương
nghe thông reo nhớ liễu dương quê nhà.


NHỚ MỘT CON ĐÒ

Đâu rồi một chuyến đò ngang
để người phố chợ qua làng thăm nhau
tiếng chuông rơi phía đồng sâu
mơ hồ như giọt đàn bầu ai xưa.

Quán lều bến vắng khuya mưa
ngỡ ngàng ta tưởng như chưa hề về
hay đò lạc bến sông mê
để dòng lũ cuốn trôi về biển khơi.

NỢ TÌNH - Thơ Ngô Quý Lành


   


NỢ TÌNH

Khởi từ…
thăm thẳm mù xa
Mỏi chân… ngoảnh lại…
chưa qua mê lầm.
Vũng đời…
ngụp lặn bao năm
Ngoi lên...
cụng ánh vàng trăng…
giật mình.
Thì ra…
Mắc chút nợ tình
Nàng thơ…
còn lén… rập rình...
níu chân.

       Ngô Quý Lành

NÂNG CHÉN HỒ TRƯỜNG, CHIÊU HỒN - Thơ Nguyên Lạc


   


NÂNG CHÉN HỒ TRƯỜNG

Lũng chiều hoa cỏ bâng khuâng
Tay cầm hạt lệ hòa cùng chén cay
Hồ Trường rót nỗi sầu dài
Rót về xa đó phương đoài mù sương

Trách đời dâu bể đoạn trường
Hận người chia rẽ sâm thương nghìn trùng
Còn đâu lời hứa tình chung?
"Ba sinh hương lửa". Não nùng tình tôi [*]

Thôi thì "bèo dạt mây trôi"
Thôi thì lữ thứ kiếp đời lưu vong
Chiều nay sương lạnh trong hồn
Tay nâng chén đắng Hồ Trường ...
Mời ai?

Ai người tri kỷ cùng tôi?
Ngâm câu thơ cổ đắng môi Hồ Trường  [**]
Hồ Trường tôi rót một phương
Lũng chiều
Cô lữ
Quê hương
Nguyệt người

.……..........

[*]  Hương lửa là cây hương đang cháy."Hương lửa ba sinh" được dùng để chỉ lời nguyền, lời thề có ứng nghiệm đến ba kiếp, ba đời người: Quá khứ, hiện tại và kiếp sau.
 [**] "Trời đất mang mang ai người tri kỷ/ Lại đây cùng ta cạn một hồ trườngHồ trường!/ Hồ trường!/ Ta biết rót về đâu? - (Hồ Trường -Nguyễn Bá Trác)

Thứ Hai, 30 tháng 3, 2020

PHIẾM LUẬN: MỘC LÀ CÂY - Đỗ Chiêu Đức


               Ã„á»— Chiêu Đức
                                     Tác giả Đỗ Chiêu Đức 


                 MỘC LÀ CÂY

Theo âm dương ngũ hành thì Đông phương Giáp Ất Mộc. Nên hành Mộc thuộc hướng đông. Mộc là tên gọi chung của tất cả cây cỏ lá hoa, nên ta lại có từ Thảo Mộc 草木 để chỉ chung cho các loài thực vật. Cỏ cây hoa lá sinh sôi nẩy nở được là nhờ ánh nắng của ba tháng mùa xuân, nên ông bà ta lại có câu:

Hướng dương hoa mộc tảo phùng xuân  向陽花木早逢春

Có nghĩa :
Hoa cỏ nào hướng về ánh nắng mặt trời thì sẽ đón nhận mùa xuân sớm ngay từ ánh nắng ban đầu của mùa xuân !

Mộc là Cây cỏ thực vật có hình dáng hẵn hoi, nên chữ Mộc cũng thuộc dạng chữ Tượng Hình theo diễn tiến của chữ viết như sau:

   Giáp Cốt Văn     Kim Văn      Đại Triện     Tiểu Triện      Lệ Thư


Ta thấy :

    Từ Giáp Cốt Văn cho đến Kim Văn và Đại Triện đều là hình vẽ của một cây con có hai lá mầm đưa lên trên và hai nhánh rể ăn xuống dưới; cho đến Tiểu Triện thì các nét vẽ được nối lại cho liền lạc và khi đến chữ Lệ thì các nét đã được kéo thẳng ra thành các biểu tượng của chữ viết như ngày hôm nay :
MỘC là Cây Cối.

MẤY MÙA CHỐNG DỊCH - Lý Hạ Liên


        
                       Nhà thơ Lý Hạ Liên


MẤY MÙA CHỐNG DỊCH

Qua hết một mùa xuân
Dịch vẫn còn lưu trú
Hạ về buồn ủ rủ
Dịch theo chuyến-bay vào

Mùa cách ly nôn nao
Em và anh chống dịch
Ở yên đừng rục rịch
Cùng mọi người chung tay

Dịch hoành hành Đông Tây
Cô Vi gieo tang tóc
Dõi theo mà muốn khóc
Cô Vi này Cô Vi

Từ Vũ Hán bay đi
Một vòng tròn trái đất
Gieo kinh hoàng chất ngất
Đáng sợ giặc vô hình

Cả nhân loại gồng mình
Cùng ra tay diệt dịch
Để mùa hè yêu thích
Vẫn nguyên vẹn trên đời

Hè về rồi anh ơi
Hoa chuông vàng trên phố
Giữa dịch mùa bão tố
Vẫn rực rỡ hồn nhiên

Mong trời đất bình yên
Tình yêu đừng mắc dịch
Kẻo mọi người sục sịch
Cách ly tình Cô Vi

Mùa xuân buồn ra đi
Mùa hè xanh hy vọng
Lũ học trò mong ngóng
Trở lại mái trường xưa

Cô Vít chẳng ai ưa
Bạn bè tránh tụ tập
Nhớ nhau mà không gặp
Cà fe-TÁM hết ghiền

Rượu ngon vắng bạn hiền
Thênh thang trời hạ đỏ
Nhớ tiếng còi ga nhỏ
Trời quê hương yêu thương

Này Cô Vít tai ương
Cuộc chiến đang bùng nổ
Hy vọng ngày xoá sổ
Trận đại dịch hoang đàng

Một mùa xuân gian nan
Mọi thứ đều xáo trộn
Đất trời đang đảo lộn
Hãy đợi đấy Ôn-hoàng !!!

                  Lý Hạ Liên
                  28.3.2020

ĐẤT BẮC - Thơ Huyền Chi

Huyền Chi là nữ thi sĩ nổi tiếng, bà được biết đến khi là tác giả của bài thơ được nhạc sĩ Phạm Duy phổ thành bài hát bất tử: “Thuyền Viễn Xứ”. Năm nay bà đã 86 tuổi, nhưng vẫn rất minh mẫn, bà vẫn tham gia và viết facebook đều đều. Mời xem một bài thơ của bà.

    


ĐẤT BẮC
Thơ Huyền Chi - Tập Cởi Mở xuất bản 1952.

Ngày mai, ngày mốt anh về đến,
Quán chợ làng xiêu dưới cột đình.
Gió của những mùa xa xứ cũ,
Trôi về vương dưới gót chân anh.

Làng quê Bắc lạnh trong mùa lửa,
Xương trắng tràn lan khắp đất lành.
Thềm cũ còn trơ muôn cát bụi,
Sông Hà đỏ ngập máu hôi tanh.

Tôi đi đêm ấy trời đang gió,
Chuyển động tàu cau, xác lá cành .
Có những nắm tay và sóng mắt,
Dịu hiền thôn nữ liếc long lanh.

Mẹ già chống gậy đưa qua ngõ,
Lệ nóng rơi tràn xuống tóc xanh.
-"Mẹ ơi ! xin giữ gìn thân thể !"
-"Con cứ đi đi, vẹn viễn hành!"
(Giờ đây khói lửa tôi không biết,
Mẹ lạc phương nào trong chiến tranh ?

Một thằng em dại đôi mươi tuổi,
Một sớm ra đi với gió lành.
Chị cả lấy chồng nơi nước độc,
Vùi thân viễn xứ tủi ngày xanh.

Cha tôi sương gió lìa đôi ngả,
Đầu bạc, đầu xanh cũng vậy đành.
Tỉ tê kể lại vàng tâm sự,
Trời hỡi! bao lần tre khóc măng !

Thôi nhé, anh về nơi cố quận,
Tôi chúc anh xuôi thượng viễn trình.
Gió bấc đêm nay sao rét thế!
Trăng ngà một mảnh sáng lung linh.
Căm căm bạch lạp vàng hiu hắt,
Đàn ai xao xuyến phía kinh thành.

Viết làm sao hết ngày giông tố,
Tuổi trẻ khi nào thôi chiến chinh ?

                                    Huyền Chi


   
                  Huyền Chi năm 2018, trẻ hơn so tuổi 85

Nguồn:
https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=548295468876662&id=100010886404668

CHIỀU NAY SƯƠNG KHÓI LÊN KHƠI - Hà Đình Nguyên

Huyền Chi là bút danh của Hồ Thị Ngọc Bút, một cô gái sinh năm 1934 tại Từ Sơn (Bắc Ninh), theo gia đình vào Nam từ trước năm1954, khi đang học bậc trung học. Lúc mới vào Nam (1948-1949) cô ở với chị gái tại Đà Lạt, sau đó về Sài Gòn (1950) vừa đi học vừa phụ mẹ trông nom sạp vải ở chợ Bến Thành. Bài thơ "Thuyền viễn xứ" là một trong 22 bài thơ nằm trong tập thơ "Cởi mở" của Huyền Chi xuất bản năm 1952, trong thời gian cô sinh hoạt với một nhóm văn nghệ sĩ trẻ và làm thư ký tòa soạn chuyên trách mục thơ cho tạp chí Phụ Nữ của bà Nguyễn Thị Lan Phương.

      
                        Tác giả bài viết Hà Đình Nguyên 


         CHIỀU NAY SƯƠNG KHÓI LÊN KHƠI

(Trích trong cuốn "60 Bóng hồng trong thơ nhạc" - NXB Trẻ ấn hành tháng 10/2017). (Tặng Trần Thanh Bình)

Trong những ca khúc mang tâm trạng hoài hương mang nỗi buồn man mác như: Làng tôi (Chung Quân), Hướng về Hà Nội (Hoàng Dương), Quê mẹ (Thu Hồ), Làng tôi (Văn Cao), Ngày về (Hoàng Giác)… thì Thuyền viễn xứ của Phạm Duy dù có buồn nhưng giai điệu thì khác hẳn: lạ hơn, sang trọng hơn…
Bạn thân của tôi, nhà báo Trần Thanh Bình, có một giọng hát khá tốt cho nên trong những lúc ngà ngà cuộc bia thường được đề nghị hát giúp vui (không đề nghị… cũng hát), và hầu như lúc nào anh cũng cất lên: “Chiều nay sương khói lên khơi. Thùy dương rũ bến tơi bời. Làn mây hồng pha ráng trời. Sóng Đà Giang thuyền qua xứ người. Thuyền ơi, viễn xứ xa xưa. Một lần qua dạt bến lau thưa. Hò ơi, giọng hát thiên thu. Suối nguồn xa vắng, chiều mưa ngàn về…”  
                                                                               (Thuyền viễn xứ) 

Giọng hát nghiệp dư của Trần Thanh Bình chỉ…cỡ đó, nhưng cũng đủ làm xuyến xao tâm hồn người nghe, nói chi được nghe những danh ca như Thái Thanh, Sĩ Phú hát bài này, cam đoan các bạn sẽ thấy phiêu diêu đến tận…viễn xứ !

      

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2020

CÒN GÌ EM ƠI - Thơ Dũng Nguyên, nhạc Nguyễn Xuân Mai, ca sĩ Chánh Tín trình bày


    
                      Nhà thơ Dũng Nguyên.                             Nhạc sĩ Nguyễn Xuân Mai.


CÒN GÌ EM ƠI

Làm sao mà quên được ngày đó ta gặp nhau
Mùa thu như đắm đuối trên suối tóc em cười
Trên cành chim khúc khích ấp úng em đôi mươi
Làm sao mà quên được đôi mắt buồn ngây thơ

Nửa hồn em muốn nói ngày mai em đợi chờ
Tình yêu không gian dối Tình đi vào trong mơ
Tình yêu say đắm đuối Tình là tình nên thơ
Làm sao mà quên được Từ đó tôi yêu em

Bằng con tim hớn hở trên sông yêu êm đềm
Tình yêu không gian dối. Bằng trái tim dại khờ
Tình yêu không tính toán tình là tình nên thơ
Làm sao mà quên được một biến loạn cuộc đời

Em trôi về một nơi tôi lạc vào một nẻo
Tình chia hai ngã rẽ thôi hết rồi em ơi
Từ đó ta xa rồi con chim như gãy cánh
Con thuyền dạt bến trôi đời nhau chia hai lối

                                               Dũng Nguyên


       

                          Thơ: Dũng Nguyên.
                          Nhạc: Nguyễn Xuân Mai.
                          Trình bày: Ca sĩ Chánh Tín


   

NHỮNG THIÊN THẦN ÁO TRẮNG - Thơ Ái Nhân



ÁI NHÂN
Tên thật Bùi Cao Thế
Đt:0984470914
139- 399- Ngọc lâm – Long biên –Hà nội
TK Bùi cao Thế 10524096395016 Techcombank
Chi nhánh Chương dương – HN



NHỮNG THIÊN THẦN ÁO TRẮNG
(Kính tặng các y bác sĩ trên tuyến đầu chống dịch Cô vít- 19)

Giành lại mùa xuân ấm áp nụ cười
Bờ lu trắng anh bước vào trận chiến
Trái tim yêu thương nguyện lòng dâng hiến
Vì nhân dân gian khó sá gì

Cuối hành lang tiếng điện thoại thầm thì:
“Con yêu nhé nghe lời mẹ dặn:
Ăn ngủ vui chơi, học bài đều đặn
Hết dịch Cô rô na…
Rồi mẹ sẽ trở về”

Văng vẳng bên tai còn tiếng hẹn thề
“Mùa xuân đến anh về ta cưới
Em xinh đẹp sẽ là cô dâu mới ”
Đêm chập chờn...
Phấp phới trắng bờ lu

Thoăn thoắt bước chân quay tít đèn cù
Vì người bệnh em ngủ không trọn giấc
Giấu dưới buồng tim sụt sùi tiếng nấc
Bất chấp hiểm nguy...
Lặng lẽ hiến dâng đời

Nén chặt nỗi niềm, bậm tím bờ môi
Y bác sĩ cũng như người chiến sĩ
Chấp nhận hi sinh không lặng lòng suy nghĩ
“Áo trắng thiên thần”...
Trân quí biết bao nhiêu!

                                                      Ái Nhân

BẾN CŨ CHIỀU SƯƠNG - Thơ Quang Tuyết


        
                       Nhà thơ Quang Tuyết


BẾN CŨ CHIỀU SƯƠNG

Dòng sông mang bao nước mắt
Về đâu? Đi đâu sông ơi
Cuối nguồn biển đời xao xác
Tìm đâu bờ bến yên vui
Tôi về nghe lời gió hát
Thương màu áo trắng tinh khôi

Tuổi còn non xanh lộc biếc
Vùi trong sóng nước tơi bời
Bên nầy bờ nam Thạch Hãn
Đứng trông bên ấy Nhan Biều

Mù sương hay là ảo ảnh
Một thời tuổi mộng lời yêu
Chia tay một ngày trăng chết
Giăng giăng nắng cháy đường đi

Áo xưa úa nhàu mưa tuyết
Tình em chưa kịp xuân thì
Dòng sông chở đầy dư lệ
Với tay - hương cũ nhạt nhòa
Cuộc đời theo dòng trôi mãi
Đò qua bến cũ... tình xa

               Quang Tuyết
Quảng Trị - Chiều đông 2017