BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 4 tháng 6, 2019

LỜI MẸ DẠY - Thơ Nhật Quang


   
                Nhà thơ Nhật Quang


LỜI MẸ DẠY
(Nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi)

Con yêu thương! Hãy nghe lời mẹ dạy
Muốn nên người, con phải gắng học chăm
Biết kính trên và yêu thầy, mến bạn
Biết thương người lúc hoạn nạn gian nan

Con yêu thương! Hãy nghe mẹ bảo ban
Phải sống thật thà, không nên dối trá
Nhặt của rơi, con đem trả cho người
Khi vấp ngã, hãy bình tâm đứng dậy

Con yêu thương! Hãy nghe lời mẹ dạy
Trên đường đời, bao cạm bẫy xa hoa
Con hãy tránh, đừng lạc bước sa đà
Không đam mê trò đỏ đen, chích hút

Con yêu thương!  Hãy nghe mẹ khuyên nhủ
Giấy có rách, con phải giữ lấy lề
Sống nghĩa nhân, cho đời khỏi trách chê
Đừng vì tiền mà làm hoen nhân cách

Con yêu thương! Dù đời bao thử thách
Luôn vững tin vào cuộc sống ngày mai
Hãy trau thân thành kẻ đức, người tài
Ra giúp đời, công danh ngời tươi sáng.

                                        Nhật Quang

VÀI LỜI VỚI TẬP SÁCH: ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ - Đặng Xuân Xuyến


       

       VÀI LỜI VỚI TẬP SÁCH: ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ

(LỜI GIỚI THIỆU cuốn ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ, Nhà xuất bản Văn Hóa Thông Tin, xuất bản năm 1997)

ĐỜI TƯ CÁC VỊ HOÀNG ĐẾ là tập V của bộ sách "CHUYỆN CÁC VỊ VUA TRUNG QUỐC" do Nhà xuất bản Văn hoá Thông tin - Nhà sách Bảo Thắng liên kết xuất bản, giới thiệu các gương mặt hôn quân vô đạo trong gần một trăm quân chủ phản diện mà bộ sách đề cập. Nếu các tập trước bạn đọc đã làm quen với những vị hoàng đế hoặc ít hoặc nhiều có những cống hiến nhất định trong lịch sử Trung Quốc nhưng vì một vài lý do nào đó: Hoặc kiêu căng ưa xiểm nịnh, hoặc không thể vượt quá phạm vi mà điều kiện lịch sử cho phép nên buộc phải rời khỏi vũ đài chính trị, thì ở tập sách này bạn đọc sẽ gặp những vị hôn quân ngu muội, bạc nhược, với những việc làm xằng bậy, quái đản dẫn đến sự diệt vong của một vương triều mà trước đó tổ tiên của họ đã cống hiến nhiều cho lịch sử Trung Quốc.

Thứ Hai, 3 tháng 6, 2019

ĐỌC “NGŨ NGÔN TÌNH” THƠ TRẦN MAI NGÂN - Châu Thạch


            
               Nhà bình thơ Châu Thạch


         ĐỌC “NGŨ NGÔN TÌNH” THƠ TRẦN MAI NGÂN
                                                                               Châu Thạch

Trước hết, đọc cài đầu đề của bài thơ là “Ngũ Ngôn Tình” cho ta hiểu đây là thứ ngôn ngữ của tình yêu. “Ngũ Ngôn Tình” hiểu theo nghĩa hẹp là bài thơ sáng tác theo thể ngũ ngôn (năm chữ) nói về tình yêu. “Ngũ Ngôn Tình” hiểu theo nghĩa rộng là 5 thứ ngôn ngữ có trong kho báu của tâm hồn để hai người yêu nhau đem tặng nhau và làm giàu lâu đài tình ái của mình. Lời nói yêu thương, quà tặng ý nghĩa, thời gian cho nhau, hành động cao thượng và cử chỉ trao nhau là 5 ngôn ngữ tình yêu cần và đủ để cuộc tình thăng hoa mà các nhà nghiên cứu đã rút ra từ kinh nghiệm tình trường, qua bao nhiêu thế hệ con người.
Nhà thơ Trần Mai Ngân trong ẩn ý, muốn đề cập đến ngôn ngữ đó trong quá khứ cuộc tình, thứ ngôn ngữ mà không thể lấy “tam đoạn luận” để hiểu nó được. Cho nên khi đọc thơ “Ngũ Ngôn Tình Yêu” ta cũng không thể đi vào thơ bằng cái suy luận “Tam Đoạn”, thứ cơ bản mà thầy đã khai trí khi ta còn ấu trỉ mới tập tò học Triết.

MAI EM VỀ - Thơ Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng

Thơ của Nguyễn Thị Vĩnh Phước đăng trên tập san Hương Quê Nhà 2019, cùng cảm tác của Phan Thạch Nhân và Nguyễn Thị Liên Hưng.





MAI EM VỀ

Mai em về đồi thông buồn réo gọi
Nắng Pleiku thôi gợn má em hồng
Núi biếc ưu tư cúi đầu mòn mỏi
Ngày sương vây lành lạnh cả hư không

Mai em về Buôn Mê mưa không tạnh
Dã quỳ thương rũ rượi ướt rèm mi
Đường sỏi chông chênh chiều hoang hiu quạnh
Dãy đèn đêm đỏ mắt nhớ người đi

Mai em về trời cao nguyên thê thiết
Phố im hơi, nghiêng bóng giữa đêm về
Ai thức trắng mà nhớ ai da diết
Giọt đắng ngàn đời buộc mệnh Buôn Mê

Mai em về đường xa – xa quá đỗi
Rồi chắc sẽ quên – quên tiếng cồng chiêng
Quên buôn làng, buổi rộn ràng mở hội
Đón chân em, hoa lá rợp mấy miền

Mai em về chớ quay đầu ngoái lại
Cứ nhẹ nhàng nâng bước chân chim
Chớ biết nơi đây có người ngây dại
Đếm thời gian… nhìn khói thuốc. Làm thinh.

Xin trả lại em về thành phố biển
Với nhạc tân thời với áo hoàng hoa
Có khi nào em thấy mình trở nên xa lạ
Để ngậm ngùi tiếc nhớ chuỗi ngày qua.

                     Nguyễn Thị Vĩnh Phước

PHÚT GIÂY... - Thơ Phan Quỳ


   
                Nhà thơ Phan Quỳ


PHÚT GIÂY...

Lặng lờ êm ả một không gian
Cho ta trú ngụ với muôn vàn
Phiền muộn trần ai xin bỏ lại
Cho ta còn thắm với non ngàn.

Cho ta chút mộng giữa trần gian
Mai về dâu bể với trách than
Phút giây cười nụ cùng sương khói
Còn mãi trong ta những rỡ ràng

Cho ta dừng bước nhé sơn lam
Tìm chút nghỉ chân, giấc mộng vàng
Về trong đời muộn, bao sầu đắng
Xin hãy qua đi những lỡ làng...

Xin hãy về đây những nhẹ nhàng
Bên trời mây nước với thênh thang
Ngày xuân còn đợi còn mong ước
Gởi gió đưa hương mấy dịu dàng...

                                   Phan Quỳ

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2019

VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN - Võ Văn Cẩm


                
                             Tác giả Võ Văn Cẩm 


               VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN 
                                   (Tặng Văn Mạnh)
                                                                       Võ Văn Cẩm

Hôm nay không ngủ được, không biết tại sao? 3giờ sáng tôi mở điện thoại lướt một vòng Facebook để tìm đọc thời sự, chuyện vui buồn, những trang thư tình vụn vặt, những mẫu chuyện ngắn, qua trang Đồng môn Nguyễn Hoàng.
Hoa Trương đã truyền tải bài:
“Người con gái đất Duy Xuyên” của Hương Thủy.
Với cái tên tác giả thấy quen quen. Tôi chưa nghĩ là Hương Thủy Bảo Lộc, nàng là học sinh Nguyễn Hoàng, dân Quảng Trị rặc, sao lại viết về người con gái Duy Xuyên Quảng Nam. Chắc nàng có một thời gian ở đó, hay vương vấn chàng trai nào bên dòng sông Thu Bồn?
Thủy là cô giáo dạy văn ở trường cấp 3 Bảo Lộc Lâm Đồng. Người đã viết bài “Người tình phụ” mà tôi đọc một lèo không nghỉ. Tôi đọc đến lần thứ 3 mà chưa chán.
Không biết đời thường cô giáo thế nào? Mà những chuyện tình cô viết lúc nào cũng trắc trở, ngang trái, đau buồn, bi lụy, đau cho thân phận đời người, thế sự, trách cho vận nước ngả nghiêng, trách cho lòng người đen bạc, trách cho số phận hẩm hiu, trách cho tuổi thơ một một quảng đời chinh chiến.
Tôi dùng thời gian đọc hết chuyện tình ngang trái của Hương Thủy kể về người bạn học cùng lớp thời Trung học, câu chuyện khá thật, khá lý thú xảy ra vào thời ly loạn. Trong câu chuyện tình này thấp thoáng, mường tượng chuyện tình không trọn vẹn của tôi, của bạn bè cùng trang lứa.
Tôi chắt lọc, quay chậm những thước phim về cuộc đời mình, nhớ lại một số tình tiết chính chuyện tình của mình để :
“VIẾT LẠI MỘT CHUYỆN TÌNH BUỒN”

KHOẢNH KHẮC - Thơ Hương Lan


   
                  Tác giả Hương Lan


KHOẢNH KHẮC

Nếu một mai sóng biển chẳng vỗ về
Bờ cát lặng trong não nề thương nhớ
Con dã tràng chẳng buồn xe cát lỡ
Hoa lông công quên không nở mỗi ngày.

Sóng đã ngừng chắc gió chẳng còn lay
Cây lặng phắc những phút giây còn lại
Chim cất tiếng trong nỗi niềm khắc khoải
Giữ trưa hè sao tê tái mùa đông.

Thuyền không về chắc biển chẳng xanh trong
Cát cồn lên như đầy đong duyên nợ
Mãi ngóng trông khi người đi kẻ ở
Biển bơ phờ sa mạc thuở sơ khai.

Trái đất buồn, như hình chẳng còn ai
Sẽ lạc lõng giữa nắng mai hiu hắt
Em tập quen với đảo hoang thường nhật
Trải duyên đời từng nếm mật đắng cay.

Cám ơn người cho em khoảng nồng say
Cám ơn đời cho những ngày rất thật
In đậm mãi duyên tình không thể mất
Dẫu chỉ là trong khoảnh khắc trăm năm.

                                          Hương Lan
                                      ĐL, 02/06/2019

CẢM TÁC VỀ PHẠM VĂN BÌNH - Thơ Hạ Thái


        
                                     Nhà thơ Hạ Thái 


CẢM TÁC VỀ PHẠM VĂN BÌNH

Quảng Trị mình là như vậy đó
Buồn vui khổ nhọc ưa có bên nhau
Sống với đời có trước có sau
Hoà kỷ niệm muôn màu trên tranh vẽ.

Quảng Trị mình thương mến nhau là thế
Mảng tình quê bặm giữ kỹ trong lòng
Dòng Thạch Hãn có khi đục khi trong
Người Quảng Trị như bông lài bông lý

Nhìn đã đẹp thêm mùi hương rất quý
Nên xa quê mọi cách họ tìm nhau
Tôi và Bình thuở nhỏ có gặp đâu
Chỉ vài lần thành bạn thân văn nghệ

Anh Bình đó một con người Quảng Trị
Đi lên từ muôn vạn gian nan
Chúng tôi cùng một thuở cơ hàn
Không ngờ sống gặp nhau trên đất Mỹ

Về Bình, thơ viết hoài không hết ý
Xá vài hàng tiễn biệt thiên lý Tây phương

                                                     Hạ Thái

THÁNG SÁU - Thơ Trần Mai Ngân


     
      Nhà thơ Trần Mai Ngân


THÁNG SÁU

Tháng Sáu đến rồi anh có hay
Trời mưa bay hạt mưa rất gầy
Nhè nhẹ mong manh và hư ảo
Như buổi hẹn đầu nụ hôn say...

Tháng Sáu về rồi anh biết không
Con sông vẫn thế cứ mênh mông
Thuyền về bến cũ sao xa vắng
Nhớ mắt, nhớ môi cháy cả lòng

Tháng Sáu huyễn mộng, tháng Sáu mơ
Về đây ngồi lại hát vu vơ
Mà sao thương nhớ như lạc giọng
Cứ hoài bữa ấy đến chơi vơi...

Tháng Sáu về, đi... tháng Sáu ơi!
Trên trang giấy trắng viết bài thơ
Cứ về, cứ đi tháng Sáu nhé
Còn ta cứ mãi... cứ mong chờ!

              Trần Mai Ngân  

NÓI THÊM VỀ NHÀ THƠ PHẠM VĂN BÌNH - Lê Đình Bì


     
              Lê Đình Bì (phải) và công trình kỷ lục của anh, 
                          cuốn "Từ điển cách dùng tiếng Anh".


Kính gửi Thầy Hoàng Đằng

Qua email của anh Đoàn Minh Phú, em có đọc được bài viết của Thầy: “GÓP PHẦN DỰNG TIỂU SỬ NHÀ THƠ PHẠM VĂN BÌNH (1940-2018). Vì bà xã của em là người Đông Hà nên hai đứa em khá thân với Anh Bình. Hồi còn ở Nam Cali 2007, 2008, em cũng thường cà phê với anh ấy, cùng với anh Chánh (ba của Quỳnh Như mà mọi người thường biết đến là ca sĩ Như Quỳnh). Sau này lên định cư ở Bắc Cali, cứ vài tháng xuôi Nam về thăm bạn bè, cũng hay gặp anh Bình, tụ tập ở cà phê hay nhà của Vang+Diệp, mà nhiều nhất là ở nhà của Hùng+Hà (là cặp vợ chồng dễ thương mà 2 đứa em rất thân nên mỗi khi xuống Nam Cali “bị” ở lại đó). Cũng chính vì vậy nên có rất nhiều dịp la cà với anh Bình, và một dịp khi có nhiều bạn bè Quảng Trị tụ họp tại nhà của Hùng+Hà hồi tháng 7, 2010, anh Bình đã hát cho mọi người nghe cả 3 bản nhạc, cũng như kể lại “tình sử” dẫn đến sự ra đời của bài thơ bất hủ “Chuyện Tình Buồn”, được Phạm Duy phổ nhạc mà hồi đó, những “tên lãng tử thời chiến” như tụi em thường hay nghêu ngao một vài đoạn. Điều may mắn là lần đó, em có thu hình đầy đủ rồi để quên bẵng, đến khi anh Bình qua đời, tìm lại được thì video cũ bị trục trặc. Nay thì em đã nhờ phục hồi lại được, hình ảnh, âm thanh rõ ràng, và mới đưa lên youtube để phổ biến. Đây có thể xem là một tài liệu quý. Hồi đám tang anh Bình, vì không đi dự tang lễ được, nên em có cho nhân viên dưới Nam Cali thu hình làm phóng sự chiếu trên Viettoday TV, và nay, em dự định đến tháng 7/2019, sẽ làm một Talkshow tưởng niệm 1 năm ngày mất của anh, đồng thời trình chiếu trên TV 3 bản nhạc do chính anh ca và tự đệm đàn.

Thứ Bảy, 1 tháng 6, 2019

CỘNG ĐỒNG THIỂU SỐ DÂN TỘC KINH Ở QUẢNG TÂY

Nguồn:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Ng%C6%B0%E1%BB%9Di_Kinh_Tam_%C4%90%E1%BA%A3o_(Qu%E1%BA%A3ng_T%C3%A2y)

                       Vị trí Tam Đảo (Quảng Tây) mà thiểu số dân tộc Kinh sinh sống


  CỘNG ĐỒNG THIỂU SỐ DÂN TỘC KINH Ở QUẢNG TÂY

Đối với chúng ta, rất ít người biết có một cộng đồng rất nhỏ (khoảng 22,000) người Jing (người Kinh) sống ở Tam Đảo (Quảng Tây, Trung Cộng) là một “khám phá” gây nhiều cảm xúc. Rồi lúc được biết họ đã rời xa Việt Nam 500 năm mà vẫn cố gắng duy trì bản sắc văn hóa dân tộc Việt trước sức đồng hóa rất mạnh của Trung Cộng, xem những điệu múa, đánh đàn bầu, nghe họ hát tiếng Việt làm ta xúc động…

Vào khoảng thế kỷ 16, có một số người Việt di cư lên phía bắc lập nghiệp ở vùng Trường Bình – Bạch Long. Vùng đất đó bấy giờ thuộc Đại Việt nhưng theo Công ước Pháp-Thanh ký năm 1887 giữa Pháp và nhà Thanh thì Trường Bình bị sáp nhập vào nước Trung Hoa. Người Kinh tại đây là một trong số 56 dân tộc được công nhận tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2019

QUÊ NGOẠI - Đào Dân


           
                        Tác giả Đào Dân


             QUÊ NGOẠI

Ông ngoại mất khi tôi chưa đầy năm tuổi sau một trận càn của Tây, vậy là căn nhà của ông ở làng Tài Lương tỉnh Quảng Trị gần như không còn ai. Các cậu Bí, Khôn, Du, đã lần lượt thoát ly ra vùng kháng chiến sau khi cậu Giải bị Việt Minh bắt đi mất tích. Các dì khác và mẹ tôi đã đi lấy chồng, chỉ còn dì Phồn út thì cũng phải “thoát ly” lên Tỉnh để tránh bom rơi đạn lạc và sống nương nhờ ở nhà ông Thị, người em út cuả ông ngoại đã về hưu sau mấy chục năm làm việc cho chính phủ Nam Triều.

HỎI ÔNG TRỜI !!! - Thơ Lý Hạ Liên


   
                             Nhà thơ Lý Hạ Liên


HỎI ÔNG TRỜI !!!

Định mệnh vô tình hay cố ý
Để đời anh nghiêng ngả đời em
Giận ông trời bắt thang em hỏi
Hỏi ông trời ai đẩy anh vào em ??

Định mệnh cố tình hay vô ý
Trói đời em bằng sợi dây oan
Để ông tơ tính toán lo toan
Em cạn kiệt trước tình giông dữ

Trót lỡ yêu muộn phiền đủ thứ
Bão nổi tình vùi dập phong ba
May còn anh thương nhớ bôn ba
Đón em qua mưa nguồn chớp bể

Em muốn hỏi ông trời vô kể
Buộc chi tình vào trái tim non
Để bàng hoàng nhận lãnh roi đòn
Vào tận đáy hồn tăm tối

Em muốn anh yêu đừng bối rối
Hãy nhìn sâu vào mắt em đi
Hãy hôn em đừng e ngại gì
Bởi trái đắng đam mê ngào ngạt

Nếu xa anh đời buồn chao chác
Buông tay người sầu khổ chắc luôn
Đền ông trời bắt phải lệ tuôn
Ông tơ bà nguyệt đi tìm tơ tóc !!!

                              Lý Hạ Liên
                              28/5/2019

CHUYỆN HOA THẤT TÌNH - Thơ Châu Thạch


        
               Nhà thơ Châu Thạch


CHUYỆN HOA THẤT TÌNH
(Cảm tác ảnh Trần Mai Ngân)
                 
Hôm nay trời rất đẹp
Nắng chiếu trên vòm xanh
Vườn hoa khoe sắc thắm
Bướm bay vòng loanh quanh.

Em dạo vườn bước ngọc
Dáng dịu dàng thanh thanh
Những con chim trên cành
Nhìn em cất tiếng hót

Thấy hoa, em ngừng gót
Ngồi xuống ngắm nhìn ngay
Hương tỏa loang rất ngọt
Em nhẹ nhàng đưa tay

Hoa ngước mình hết dậy
Tất cả đón chờ em
Em ngắt đóa hoa nào
Đóa ấy chết êm đềm.

Có một chàng thi sĩ
Nhìn em như nhìn thơ
Bỗng tự nhiên mộng mơ
Muốn làm đóa hoa chết

Hình như em chưa kết
Với ngàn hoa lung linh
Em bỏ đi vô tình
Hoa cúi đầu xuống hết

Hoa và người không chết
Nhưng từ đó thương đau
Hoa thì cứ phai màu
Người tương tư mãi mãi

Người thành yêu trường trãi
Hoa thành hoa thất tình
Trong cõi trời thanh tịnh
Tình đi vào thiên thu!

              Châu Thạch

Thứ Năm, 30 tháng 5, 2019

CHÙM THƠ LA TRUNG


         
                Nhà thơ La Trung


LẠ CHI

Khi lòng không có tình yêu
Thì xin em chớ nuông chìu giác quan
Bởi tôi quá cảnh truông ngàn
Và nghe chim hót trên tàng bể dâu

Lạ chi màu sắc công hầu
Lạ chi ngôn ngữ không đầu không đuôi
Lạ chi bèo dạt mây trôi
Lạ chi năm tháng lòng người đổi thay

Không gian chẳng có sắc màu
Thời gian đâu có mà đau ý tình
Đời còn hai chữ nhục vinh
Van em hãy mở trang kinh sử lòng

Kể từ tôi biết đục trong
Là tôi đã hiểu mình không có gì
Mang thân vào cuộc trần khi
Âm thầm theo hướng đồng quy tìm về

Ơn trời gặp lại chốn quê
Nhạc thinh không trổi cơn mê tỉnh dần
Lặng nhìn rõ mặt thân danh
Bỏ quên từ khóa và thành... chính tôi!

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2019

ĐI TÌM NHÂN CÁCH ĐÃ MẤT CỦA NGƯỜI VIỆT - Trần Thành Nam

Nguồn:
http://huongduongtxd.com/nhancachnguoiviet.pdf

    

         ĐI TÌM NHÂN CÁCH ĐÃ MẤT CỦA NGƯỜI VIỆT
                                                                      Trần Thành Nam

Hôm nay, trong bài giảng cho những người trẻ về niềm tin vào con người từ đâu ra - đó là từ những gì họ đã làm trước mắt chúng ta hoặc cho chúng ta, tôi đã kể lại câu chuyện mình đánh mất niềm tin vào nhân cách người Việt như thế nào, và từ đó tôi đã phải đi tìm nhân cách người Việt đã bị đánh mất ra sao?
Câu chuyện bắt đầu cách đây hơn ba mươi năm. Năm đó, tôi vừa tốt nghiệp cao học kỹ thuật và kinh tế từ Đông Âu, về nước. Đó là những năm tháng gian khó đặc biệt của đất nước ta dù đã hòa bình, đã sau chiến tranh nhiều năm, do những sai lầm trong cơn say chiến thắng và sự ngu muội của “những người thắng cuộc” chiến là chính những người như ông cha tôi và đồng đội của họ…
Đối với tôi, đó cũng là những năm tháng mà tôi phải đấu tranh nội tâm cam go nhất về việc chọn hướng đi cho cả cuộc đời mình, để sống sao cho ý nghĩa và đáng sống, “để đến khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trến đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người.” Vâng, tôi vẫn thuộc lòng câu đó của Ostrowski qua nhân vật Pavel Korchagin  trong cuốn “Thép đã tôi thế đấy”

            

PHẢI VỀ THÔI ! - Thơ Hoàng Đằng


        
                  Tác giả Hoàng Đằng


PHẢI VỀ THÔI !
(Thân tặng các đồng môn Nguyễn Hoàng xa quê)

Anh nói với em:
- Về Quảng Trị mần chi?
Cha mẹ không còn, anh em đi hết;
Phố xá, cửa nhà … không còn dấu vết;
Làng xóm mình xưa …
Có còn ai quen biết chi mô!”

- Nhưng anh yêu! Em phải về vì đã quá lâu,
Em chưa nếm thế nào
… Là cái nóng trưa hè
Vã mồ hôi… khi ngồi dưới hàng tre nứt nẻ.

Em phải về... tìm bóng hình thời trẻ,
Mẹ không còn,
Mà quê mẹ còn đây.
Cha đã mất,
Nhưng đồng ruộng cha cày e vẫn còn nguyên đấy!

Em phải về... xem dòng Hãn giang xuôi chảy,
Nước có còn trong... như thuở ấy không nào?
Em phải về xem ngọn gió Lào,
Có còn thổi ào ào xác xơ cành lá?

Anh ơi anh!
Em phải về cho thoả
... Nỗi ước mong:
Dự họp mặt Nguyễn Hoàng...

Ngôi trường mà ngày xưa anh với em đứng nơi hành lang tâm sự.
Nay tên xoá rồi… em thương nhớ khôn nguôi.
Em phải về… tuổi đời chúng ta không còn đợi.

Anh yêu ơi! Thôi đừng bàn lui bàn tới.
Chúng ta lên đường,
Bạn vẫy gọi… kia kìa!

                                          Hoàng Đằng                    
                                 27/5/2019 (23/4/Kỷ Hợi)

KHÔNG TÊN - Thơ Quang Tuyết


   
                                   Nhà thơ Quang Tuyết


KHÔNG TÊN

Mưa buồn làm nhớ nắng xuân
Lẻ loi nên nhớ những lần bên nhau
Cafe vị đắng thấm sầu
Cũng thơm từng giọt nhưng nao nao lòng

Mưa buồn uớt lệ tuôn dòng
Bên song ai lặng chờ mong ai về
Cỏ hoa như vuớng lời thề
Ngã nghiêng cùng gió bộn bề cùng mưa

Lòng buồn nên cảnh rối bời
Cô đơn nên giữa đông người vắng tênh.
Nhìn mưa xa mắt ướt mềm
Hoài mong con nắng về bên hiên nhà

Chuyện xưa giờ ngả bóng tà
Biển đời sóng vỗ trăng già cuối non

                                   Quang Tuyết

Thứ Hai, 27 tháng 5, 2019

GIẬN HỜN... - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


   
            Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím


GIẬN HỜN...

Bỗng nhiên đi giận người dưng
Bi chừ lại thấy lòng rưng rưng buồn
Ông trời cho trận mưa tuôn
Giội đi cho hết muộn phiền trong tôi

Bềnh bồng giòng nước cuốn trôi
Gửi vào chiếc lá cho vơi nỗi sầu
Lá rơi từng chiếc rơi mau
Cho thời gian xóa những câu giận hờn

Lang thang nhìn chú bướm vờn
Trên cành hoa nhỏ bên vườn nhà ai
Bỗng ai ngắt cánh hoa lài
Cài lên mái tóc nhớ hoài hương xưa

Giận hờn theo những hạt mưa
Cánh hồng người gửi cho vừa lòng em
Nụ cười vừa nở môi mềm
Nắng chiều rực sáng bên thềm rộn vui...

                              Hiệp Kim Áo Tím
                              Đà Lạt, 27/5/2019