BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 21 tháng 4, 2014

THĂM CỔ LOA - Nguyễn Khôi


       
              Đền Thượng thờ An Dương Vương 



                         THĂM CỔ LOA
              
              Cổ loa - thành cổ còn đôi đoạn
              Cây cối um tùm dấu tích xưa
              Sông Hoàng gợn sóng hừng vầng Nhật
              Hồ rộng nên thơ ánh  Nguyệt mờ...

              Cung điện một tòa Triều chính mở
              Văn võ bách quan rộn một thời
              Nỏ thần Cao Lỗ : Triệu Đà sợ
              Thành cao, hào vững : Chúa yên ngơi...

              Đất nước tan rơi bởi cuộc tình
              "Trái tim lầm chỗ" nghĩ mà kinh
              Mỵ Châu : lông ngỗng  đưa đường giặc
              Vua ta vỡ trận bỏ cả thành !

             Chao ôi, đền miếu dân thờ cúng
             Hương khói không quên chuyện mất còn
             Trông lên Ải Bắc mà cảnh giới
             Công tội ngàn đời An Dương Vương.
              
                                           Nguyễn Khôi
                                      Cổ Loa , xuân 2014

Thứ Bảy, 19 tháng 4, 2014

ĐI TÌM NGUỒN VUI PHẦN III - Hoàng Đằng

Thầy Nguyễn Văn Thị, người cầm hoa

       ĐI TÌM NGUỒN VUI - PHẦN III
     (Viết về thầy giáo già Nguyễn Văn Thị)

Sáng 13/4/2014, tôi cho in ĐI TÌM NGUỒN VUI phần 1 và phần 2. Con trai tôi chở tôi đem lên giao cho anh đọc. Anh không xài vi tính nối mạng. Mắt anh mờ, đọc chữ được chữ mất. Anh bảo tôi đọc cho anh nghe. Anh lắng nghe chăm chú, gặp đoạn nào tâm đắc, anh cười.  

Thứ Tư, 16 tháng 4, 2014

TÌNH NGỠ NHƯ MƠ - Hoàng Yên Lynh



                
               Tác giả Hoàng Yên Lynh


                TÌNH NGỠ NHƯ MƠ 

                Bao lâu rồi tình đã ngủ quên
                Trăng gác đầu non,
úa bên thềm
                Có nhớ về nhau tình lặng lẽ
                Người nặng lòng tôi chỉ buồn thêm .

                Bao lâu rồi biền biệt cách xa
                Đời hai ta phận đã định mà...
                Giấu trong tim như người xa lạ
                Bên đường đời bão tố phong ba .

                Ánh mắt thôi biển tình dậy sóng
                Tự dặn lòng lừa dối con tim
                Và như thế  -  yêu là giấc mộng
                Còn cho nhau giây phút chạnh lòng .

                Bâng khuâng mãi  -  tình yêu là thế
                Tôi và em trong cuộc trốn tìm
                Chuyện tình yêu bao lời ước thệ
                Vẫn ngọt ngào sâu lắng đam mê .
                                     Hoàng Yên Lynh


Chủ Nhật, 13 tháng 4, 2014

ĐI TÌM NGUỒN VUI PHẦN II - Hoàng Đằng


       
                Thầy Nguyễn Văn Thị người cầm hoa


               ĐI TÌM NGUỒN VUI
                                Hoàng Đằng 
       (Viết về thầy giáo già Nguyễn Văn Thị - Phần 2)

- Ngày ni anh em mình đi chơi nữa hi?
Anh cả gọi về khi tôi đang “nằm gắng” trên giường; lúc đó khoảng 6 giờ sáng 10/3/Giáp Ngọ (09/4/2014). Hàng đêm, anh chỉ ngủ nhiều lắm là từ 21 giờ đến 02 giờ. Anh dậy thắp hương cho chị, rồi đi lui đi tới trong nhà; chân yếu, độ bật của cơ không có, kéo lệt bệt hai bàn giữa sàn nhà, tiếng sột soạt làm cho con cháu không ngon giấc. Rõ khổ ông già nầy!
 Tôi hỏi:
- Đi bằng phương tiện gì rứa anh?
- Đi ô-tô chứ còn gì nữa. Anh tự hào trả lời.
Biết anh không làm gì có thu nhập từ lâu, trong tình anh em, tôi thật thà hỏi:
- Rứa tiền mô mà mới thuê xe đi bữa kia hôm nay lại thuê nữa? 

Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

ANH CHỊ CAO HUY THUẦN VỀ THĂM LA GI


      Sau nhiều năm xa cách, từ nước Pháp, anh chị Cao Huy Thuần trở về Việt Nam thăm lại cố hương Huế. Trước khi lên phi cơ quay lại nước Pháp, ngày 20/2/2012 anh chị đã ghé thị xã La Gi, Bình Thuận thăm O Sáo (tức là mẹ mình) và toàn thể gia đình mình. Cùng đi với anh chị Cao Huy Thuần có anh chị Cao Huy Tấn, anh chị Cao Huy Hóa (các em trai và em dâu anh Thuần). Là một trí thức nổi tiếng, nhưng anh Thuần vẫn tỏ ra giản dị, gần gũi với thân tộc. Không khí các buổi họp mặt ấm cúng, thân ái. 
     Các anh chị đã ở lại La Gi nghỉ dưỡng 4 ngày. Trong thời gian này, anh Đỗ Hồng Ngọc vốn là người "bản địa" đã liên lạc qua điện thoại di động. Do phải chăm sóc vợ đang điều trị bệnh ở Sài Gòn, nên bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc dù nhiệt tình, cũng chỉ giới thiệu các thắng cảnh ở La Gi, không trực tiếp về La Gi  được. Sau đây là vài hình ảnh chụp lưu niệm với các anh chị Thuần, Tấn, Hóa. Nhiều hình ảnh lưu niệm có đầy đủ các thành viên gia đình mình được chụp từ máy ảnh của chú Vững (em trai út của mình), chưa thấy chú Vững gửi 

                   
                                Anh Cao Huy Thuần và La Thụy
                      
                   Chị Thuần, Mẹ La Thụy, La Thụy, a Hóa, a Tấn, a Thuần, chú Lợi

                       
                    Mẹ La Thụy, La Thụy, anh Hóa, anh Tấn, anh Thuần, chú Lợi (em trai La Thụy) 
                     
                     Mẹ La Thụy, chú Lợi (em trai La Thụy), anh Hóa, anh Tấn
                     
                          Anh Hóa, anh Tấn, anh Thuần, chú Lợi (em trai La Thụy)
                    
                    Bốn chị em dâu: chị Tấn, chị Hóa, chị Thuần, thím Lợi
                   
                  Bốn chị em dâu (Chị Cẩm Tú, Chị Dung, Chị Liên, Thím Sữu)
                  
                    Anh Cao HuyThuần, Đoàn Minh Lợi (em trai La Thụy)
                  
                                Anh Thuần, chú Lợi ( em trai La Thụy)

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2014

LỠ PHẬN - La Thuỵ cùng thi hữu


   


LỠ PHẬN                                                 

Tình nồng mình đã trót trao nhau                     
Lỡ phận giờ đây ôm nỗi đau                     
Rẽ sóng thuyền còn hoài vọng bến ?                    
Lên đường khách có nhớ thương cầu ?                     
Lời thề năm ấy dường như nặng !?!                     
Câu ước ngày nao ngỡ vẫn sâu !?!                     
Hiu hắt chiều xuân sầu lẻ bóng                     
Chàng ơi ! Nỡ để úa mơ đầu   
                                  La Thuỵ     

HỌẠ

Bài hoạ 1                                  

LỠ PHẬN                   

Mòn mỏi trông chờ ngóng bóng nhau                   
Mà sao biền biệt thắt hồn đau                   
Đầu ghềnh sóng vỗ vang niềm nhớ                  
Cuối bãi mây giăng phủ mộng cầu                   
Ước hẹn thuở xưa còn chất nặng                   
Lời thề năm cũ có theo sau ?                   
Yêu thương hờ hững đâu còn mãi                   
Vỡ nát tim tôi héo hắt đầu
                            Bình Nguyên

Bài hoạ 2                         

GỞI NGƯỜI XƯA                   

Cứ ngỡ rằng ta mãi có nhau                   
Ngờ đâu ly biệt thấu niềm đau                   
Người đi lã chã quay nhìn lại                  
Kẻ ở lâm râm khấn nguyện cầu                   
Dẫu cách nghìn trùng tim vẫn thắm                   
Dù xa muôn kiếp dạ luôn sâu                   
Yêu thương vẹn vẽ em trao tặng                   
Gởi hết cho anh tự thuở đầu 
                       Bình Nguyên                  

Bài hoạ 3 
                                 
VÔ ĐỀ                 

Lỡ phận rồi xin chớ trách nhau                 
Tình trôi ngược hướng, mấy miền đau                 
Giấc uyên ương rớt oằn con nước                 
Lời đá vàng phai gãy nhịp cầu                 
Chìm nổi hoa bèo bờ bến lạ                 
Dập dềnh tảo diệp khúc sông sâu                 
Bậu về xứ ấy vầy duyên mới                 
Ta ở phương này khóc mộng đầu
                                             PyN                  

Bài hoạ 4                             

HOÀI VỌNG                 

Nếu lúc này mình vẫn có nhau                 
Thì đời đâu phải chịu niềm đau                 
Non dây, bởi vậy đành buông gánh                 
Già néo, nên chi để gãy cầu                  
Nỗi nhớ bây giờ đem phủ kín                 
Niềm đau ngày trước phải chôn sâu                 
Còn đâu tình cảm yêu thương cũ                 
Để nhớ, để mong tựa lúc đầu
                           Vương Trung



Thứ Năm, 10 tháng 4, 2014

ĐI TÌM NGUỒN VUI PHẦN I - Hoàng Đằng


      
          Thầy Nguyễn Văn Thị, người cầm hoa


                 ĐI TÌM NGUỒN VUI
                                 Hoàng Đằng
      (Viết về thầy giáo già Nguyễn Văn Thị - Phần 1)



Sao đời thì ngắn mà ngày thì dài!”. Dạo này, ông anh cả tôi thường thở than như vậy. Anh già quá rồi, quỹ thời gian trên đời không biết còn bao nhiêu, nhưng chắc chắn ít, không nhiều. Hàng đêm, anh ngủ không ngon giấc, hàng ngày ngồi bên bàn thờ khói hương nghi ngút, không biết làm gì; đọc sách hay xem TV thì mắt đã mờ, cũng khó khăn. Trí óc, lòng dạ anh dành cho những kỷ niệm trong quá khứ rồi ngậm ngùi. Rứa mới khổ!     

NGẪM



             



                                      NGẪM
                       (Tặng người chị họ xuất gia)

                      Tuồng đời ảo hoá tựa phù vân
                      Sân, hận, hoan, bi, lạc, ái, ân, ...     
                      Bể dục mênh mang mờ mịt bến     
                      Hồ tình thăm thẳm lạc loài chân  
                      Hoa Đàm lấp lánh tươi nguồn đạo  
                      Đuốc Tuệ lung linh đẹp chốn trần  
                      Bát Nhã thuyền xuôi về cõi giác   
                      Thân tâm an lạc diệu muôn phần  
                                                        La Thuỵ


                                        HOẠ                                                                                                                                                                            

      


                      Bài hoạ 1
                                       VÔ ĐỀ
                      Cánh cửa phù sinh lắm vũ vân
                      Lợi, danh, lộc, phúc, họa, duyên, ân....
                      Thế quyền_ cuộc chiến trầm luân xác
                      Tình ái_ đường đua rệu rã chân
                      Chụp giật là bao, nhàu cõi tạm
                      Ganh đua được mấy, nát hồng trần
                      An nhiên, đời sắc không, vô ngã
                      Mục rữa thân này đến mãn phần
                                                              PyNhi  

Chủ Nhật, 6 tháng 4, 2014

THĂM LẠI CĂN VƯỜN CỦA MỘT NGƯỜI VỪA ĐI XA - Đỗ Trầm Tư

Mời đọc bài viết của nhà giáo Đỗ Tư Nhơn (dưới bút danh Đỗ Trầm Tư), vào lễ giỗ 49 ngày mất của nhà thơ Thái Sao Mai

          

(Đỗ Trầm Tư thăm lại vườn thơ của Cô giáo – Nhà thơ Thái Sao Mai nhân 49 ngày chị rời xa cõi tạm)

Những dấu chân ngày nào còn để lại trên con đường cát bụi một lần đi qua ... Hồi ức ngày tháng chiến tranh chia cắt đầy bi tráng. Nhớ lại cái phút giây được gặp Bác Hồ tại nơi đóng quân của người cha ... Rồi đến ngôi trường bên Thành Cổ cùng bao lớp học trò trong mưa nắng bão lụt của một thời khó khăn gian khổ không dễ gì quên được! Thời gian cứ qua đi, qua đi, màu xanh về theo sự hồi sinh, phát triển tươi hồng của cuộc sống chung quanh. Và Vầng trăng cổ tích, Hát mãi cùng em… Còn rất nhiều cỏ hoa, trăng sao, ong mật…trong căn vườn của một người vừa rời cõi tạm. Một vì sao rụng cuối trời! Qua từng trang viết, bài thơ, cô giáo Thái Sao Mai trang trải tâm hồn, tình cảm chân thành của mình trên các Tuyển tập Thơ Nhà Giáo (TNG), Đặc san trường THPT TX Quảng Trị (ĐS), Catxanh, blogtiengviet (CX), Violet (V), chúng ta gặp lại một thân hữu trân quý.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2014

TÁI NGỘ


         
               Đoàn Minh Phú và Trương Sĩ Nhiếp
               (Ngày đám cưới của Đoàn Minh Phú - 1980)


                              TÁI NGỘ

             Ơi ! Mi, tau gặp lại trong chiều đỏ nắng
             Hồn rực sáng,
             Hình lao nhanh nhịp chạy
             Tay quàng vai xoay lớn một vòng chân
             Tình len từng bước mạnh

             Đăm mặt nhìn, kiêu lòng trai phóng đãng
             Cuồng khí bốc cao:
             Giai nhân thiên hạ không qua nửa mắt
             Những công thức được tôn sùng
             Khuôn khổ rập mẫu
             Đổ mau vì ngạo cốt

             Đạp quy ước chân thành hiển hiện
             Ta hâm sôi tình nồng
             Sưởi ấm
             Quán cà phê chiều vắng 

             Trút thâm tình chuyện đượm hương êm
             Bên tách đắng niềm đau chết ngộp
             Hồn rộng cửa ngôn từ ùa đổ
             Thơm ngàn lời , buổi tái ngộ say men
    
                                           La Thuỵ
                                (Đông Hà, Bình Tuy)
           (Gặp lại Trương Sĩ Nhiếp - 20/02/1975)

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

THỜI GIAN NHƯ CHIẾC LÁ RƠI - Hoàng Yên Lynh



               



                THỜI GIAN NHƯ CHIẾC LÁ RƠI

                Một mình quanh quẩn một mình
                Sáng ra đốt thuốc buồn tênh gốc nhà
                Bạn bè cứ mãi bôn ba
                Cố nhân cũng đã bỏ ta lâu rồi

                Thời gian hay chiếc lá rơi
                Đã nghe tím cả mây trời quạnh hiu
                Đã nghe sương trắng tóc chiều
                Là trăm năm gọi ngậm ngùi bến mê

                Một mình quạnh vắng sơn khê
                Thác reo vọng tiếng tỉ tê lá rừng
                Đôi khi buồn nhớ mông lung
                Nỗi đau nhân thế , đỉnh chung vuông tròn

                Nguyễn Du ơi chút lòng son
                Ba trăm năm nữa biết còn nhớ không ?
                Ở đây rừng núi mênh mông
                Chim kêu vượn hú chiều không khói chiều

                Thì ra đời vốn cô liêu
                Đa đoan thế sự sớm chiều cứ trôi
                Dòng đời tựa áng mây thôi
                Lúc trong lúc đục lở bồi vây quanh

                Được thua cũng chỉ hư danh
                Sao vòng danh lợi kẻ tranh người tìm
                Ước mơ đời tựa cánh chim
                Lượn bay tung cánh giữa nghìn hương hoa

                Núi rừng rộn tiếng chim ca
                Có vầng trăng cũ có ta mộng tràn
                Hương trầm nhắc lại cố nhân
                Để câu lục bát lạc vần nhớ thương

                Quẩn quanh rồi cũng cuối đường
                Từ trong sâu thẳm chương buồn ... gọi ta

                                            Hoàng Yên Lynh



Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

TRỌN TÌNH VẸN NGHĨA - Hoàng Đằng


Di ảnh cô Lê Thị Dạn


TRỌN TÌNH VẸN NGHĨA

Lúc 11,15 giờ, ngày 27/3/2014 (27/2/Giáp Ngọ), chiếc quan tài đựng thi hài chị Lê thị Nhạn, hiền thê ông anh kết nghĩa của tôi Nguyễn Văn Thị, đã từ từ hạ huyệt tại Nghĩa Trang Nhân Dân thành phố Đông Hà, tỉnh Quảng Trị. Đông Hà là nơi chị đã sống gần một nửa phần đời.
Chị không về nghĩa trang làng Bồ Bản, nơi Tổ Tiên chị đã yên nghỉ; chị cũng không vào nghĩa trang bên chân núi Ngự Bình, nơi yên nghỉ của các vị gia tiên chồng chị. Chị nằm đây bên cạnh chỗ nằm của anh đang để chờ; xóm giềng chị giờ đây là những người chọn Đông Hà làm quê hương.
Quả tim chị đã ngừng thở lúc 8,15 giờ ngày 24/3/2014 (24/2/Giáp Ngọ). Chị từ biệt cõi trần trong nỗi ngậm ngùi của người chồng đã chia ngọt xẻ bùi với chị 54 năm qua.   


Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

VỚI LƯƠNG MINH VŨ - La Thuỵ

   
     

                    VỚI LƯƠNG MINH VŨ

                     Ừ  thì xếp sách lên ngàn
                     Áo xanh sắc lính đổi trang mộng đời
                     Sài Thành ơi! Vạn Hạnh ơi !
                     Lìa Phương Hạ xứ, sống “thời núi non”
                     Đổi dời biển sóng dâu cồn
                     Hồn nhiên “Sơn nữ” mộng còn nguyên xuân
                     Hoa tay lưu dấu mệnh phần
                     Họa thi đan quyện chập chờn sắc không
                     Bèo mây hụt bước phiêu bồng
                     “Nằm nghiêng nhớ núi” sóng lòng vọng âm
                     Tóc râu bạc ánh tà huân
                     Dõi tìm “tri kỷ” trở trăn cõi người
                     Vẳng nghe cây lá thở dài
                     Làn dư hương cũ thoáng bay khẽ khàng
                     Mịt mờ bụi thế mang mang
                     Đăm chiêu hoài vọng đến “làng mộng mơ”
                     Ngẩn ngơ kiếp nhện tơ vò
                     “Người xa lạ” ấy bất ngờ quen thân
                     Thiện tâm hạt đã dậy mầm
                     Sao còn ảo hóa phù vân nỗi mình
                     Phố phường chao gót điêu linh
                     “Đêm say cùng bạn” thấy mình trong ta
                     Tắm trong gió cát ta bà
                     Trùng khơi khói sóng mãi tha hương hành

                                                                      LA THỤY

         *Những chữ trong ngoặc kép là tác phẩm của Lương Minh Vũ đã đăng trên các tạp chí VĂN NGHỆ, VĂN NGHỆ QUÂN ĐỘI, VĂN NGHỆ THUẬN HẢI, VĂN NGHỆ BÌNH THUẬN, VĂN (phụ trương của KIẾN THỨC NGÀY NAY) , riêng Đêm Say Cùng Bạn  bài thơ LMV viết tặng La Thụy.

Thứ Tư, 26 tháng 3, 2014

CHÙM THƠ TƯỞNG NHỚ NHẠC SĨ TRỊNH CÔNG SƠN - Tâm Hương và các thi hữu

Sắp đến 13 năm kỷ niệm ngày mất của nhạc sĩ TRỊNH CÔNG SƠN (01/4/2001 -  01/4/2014), xin giới thiệu chùm thơ tưởng niệm người nhạc sĩ tài hoa của các thi hữu Tâm Hương, Lê Văn Thanh, Hồ Thanh Hà, Nguyễn Đại Bường, Võ Sĩ Quý, Lê Đăng Mành, Nhật Thuỷ, Phú Cang...
       
                 Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn

Chủ Nhật, 23 tháng 3, 2014

TỪ TRÒ CHƠI ĐÁ DẾ TRẺ CON ĐẾN TRÒ CHƠI CHỌI CHÓ NGƯỜI LỚN - Hoàng Đằng


         
                              Tác giả Hoàng Đằng


            TỪ TRÒ CHƠI ĐÁ DẾ TRẺ CON 
            ĐẾN TRÒ CHƠI CHỌI CHÓ NGƯỜI LỚN                                                                                        Hoàng Đằng

Bây giờ đang là tháng 2 Âm Lịch, khoảng một tháng nữa, lúc sáng tinh mơ, ai có dịp đi ra đồng, đều nghe được tiếng dế vang lên chỗ này chỗ nọ.
Thuở trước, ở quê lão, trong những trò chơi trẻ con, có trò “đá rế” (rế là tiếng quê lão chỉ con dế). Dế đực mới đá nhau, dế cái thì không. Dế đen gọi là dế mọi, dế vàng gọi là dế lửa, dế có màu giữa đen và vàng gọi là dế pha.  


           

Bọn trẻ làng, cứ trời hửng sáng, chạy ra đồng, lần theo tiếng kêu tìm bắt dế. Dế bắt về được thả vào một hộp rộng; trẻ dùng một cái que đót nhỏ quét nhẹ vào miệng; dế mở rộng 2 càng hàm ra, căng 2 cánh trên lưng, xát kèn kẹt vào nhau, tạo thành tiếng kêu “reng reng” rất vui tai. Nếu trong hộp có 2 con đều được kích động như thế, chúng sẽ xáp đầu đấu. Khi thì húc nhau, con mạnh húc con yếu văng lui, khi thì giao hàm, cắn nghiến nhau. Con thua bỏ chạy, con thắng hùng dũng vừa chạy lui chạy tới, vừa cất tiếng “reng reng”. Thấy cũng “đã mắt”. Lũ trẻ phố thị muốn chơi đá dế, phải mua. Mỗi mùa dế, nhiều trẻ thôn quê kiếm được khá tiền, có thể may được quần áo, sắm được sách vở.