BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019

BÀI THƠ “NGHIÊNG” CỦA LA THUỴ CÙNG TÔI VÀ ÁNH TRĂNG THÁNG CHẠP... - Trần Mai Ngân


 


    BÀI THƠ “NGHIÊNG” CỦA LA THUỴ CÙNG TÔI 
    VÀ ÁNH TRĂNG THÁNG CHẠP...

Tháng Chạp con trăng cuối !
Ở trên tầng cao tôi đọc bài thơ NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ .
Qua khung cửa sổ trước mặt tôi là con trăng trắng toát và rất tròn đầy. Trăng 16 - con trăng cuối của năm.
Tôi nhìn ánh trăng đăm đắm và cảm thấy “chông chênh rơi mất ánh trăng thề” xa xưa... Dường như vậy, một sự trống rỗng và lặng im đến ngạt thở nơi này. Phải vậy không. Không lên tiếng thì chắc là đã quên không còn nhớ nữa!
Không còn nhớ những “chắt lắng...hương mê” nữa. Tất cả đã rơi vào “hoài niệm” rồi sao ?
Tôi tiếc nuối xót xa , buồn đang “Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức” giờ đã tan theo “mối tình xưa hẹn ước” ...

Con trăng lên cao, xa tôi hơn, ngút nhỏ dần và cô đơn giữa thành phố, nhạt nhoà giữa đèn sáng đêm nay. Chẳng ai nhớ tới trăng ở nơi này...
Đêm thật sâu thật lặng lẽ. Chỉ mình tôi cảm nhận khoảnh khắc cô đơn tuyệt đẹp này.
Bài thơ NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ chỉ với ba mươi chữ trong một tứ mà đã làm tôi thao thức đêm nay !
Đêm NGHIÊNG cùng tôi và ánh trăng buồn tháng Chạp !

Xin được cảm ơn nhà thơ đã sáng tác.
                                                                                   Trần Mai Ngân


    


NGHIÊNG

Ai từng chao nghiêng
Chắt lắng hết hương mê
Chừ hoài niệm
Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức
Tình xưa hẹn ước
Chông chênh rơi mất ánh trăng thề ?

                                          La Thuỵ 


* Trích trong tập thơ THƠ ĐỜI NGÂN VỌNG

TRÁNG SĨ HÀNH - Thơ Kha Tiệm Ly


        


TRÁNG SĨ HÀNH
(Viết tặng Vĩnh Thuyên)

Tạm dừng vó ngựa ở nơi đây,
Quán cũ phong sương phủ lớp dày.
Còn ta, nửa kiếp phiêu linh đó,
Gom vào bầu chưa đủ cuộc say!

Hàng liễu vật mình theo gió chướng,
Chợt nhớ quê nhà tóc liễu bay.
Hoa đào trước quán bâng khuâng rụng,
Chẳng biết người xưa má vẫn đầy?
Môi xưa còn mọng màu mận chín,
Tóc xưa còn thoảng chất hương lài?
Bóng xưa mờ nhạt lung linh chén,
Lá xưa buồn đón gió heo may?

CHÚA GIÊSU VÀ PHẠM DUY - Đào Hiếu

Nguồn:
https://daohieu.wordpress.com/2013/02/01/tan-uoc-hau-hien-dai/ 
                                 (Tân ước hậu hiện đại)


Nhà văn Đào Hiếu, tên khai sinh: Đào Chí Hiếu.
Các bút danh khác: Biển Hồ, Đào Duy.
Hiện ông là hội viên Hội nhà văn Việt Nam. Wikipedia
Sinh: 10 tháng 2, 1946 (tuổi 72), Tây Sơn
Học vấn: Trường Đại học Văn khoa Sài Gòn (1972)

  
 KỶ NIỆM NGÀY MẤT CỦA NHẠC SỸ PHẠM DUY 27/1/2013

         CHÚA GIÊSU VÀ PHẠM DUY
                                                Tác giả Đào Hiếu

Trên đường đi xuống trần gian, Chúa Giêsu nhìn thấy một đám đông những người đứng tuổi, ra dáng quan chức, trí thức, nghệ sĩ, đang vây quanh một ông già tóc bạc trắng. Họ vừa la hét vừa ném đá. Ông già nọ lúc đầu còn đưa tay đỡ nhưng sau khi bị trúng mấy cú vào đầu thì quỵ xuống, nằm trên bãi cỏ.
Giêsu đứng lặng người một lúc rồi chậm chạp bước đến, đi vào giữa đám đông.
Ngài cúi xuống, lấy ngón tay viết trên đất. Vì họ vẫn không ngừng ném đá nên Ngài ngẩng lên và bảo họ:

“Ai trong các ngươi cảm thấy mình có công với dân tộc Việt Nam hơn Phạm Duy thì hãy ném đá ông ấy. Còn nếu ai trong các ngươi cảm thấy công lao của mình thua kém Phạm Duy thì hãy im lặng, suy gẫm.”

“Và kẻ nào đang cướp đất của dân, cướp tiền bạc, mồ hôi nước mắt của dân, cướp tự do của dân thì hãy cúi mặt xuống. Các ngươi không có tư cách để đánh giá Phạm Duy.”

“Ta phong thánh cho người nhạc sĩ tài hoa ấy. Các ngươi sẽ bị nhân dân quên lãng nhưng Phạm Duy thì luôn ở trong hoài niệm của dân tộc Việt Nam. Các ngươi sẽ bị lịch sử ném vào sọt rác nhưng Phạm Duy đã được dựng tượng đài trong mỗi trái tim.”

Ô HAY XUÂN ĐẾN ! - Thơ Quang Tuyết


       
                                     Nhà thơ Quang Tuyết


Ô HAY XUÂN ĐẾN !

Ô hay Xuân đã đến
Hoa khoe sắc thơm hương
Anh chưa về ngõ vắng
Đông còn đó trong vườn

Én lượn vòng riu rít
Người ngoài phố xôn xao
Em thở dài tựa cửa
Mong chờ người phương nao

Ô hay tình xuân đã
Rộn ràng trong lòng người
Sao hồn em băng lạnh
Nghe chơi vơi một đời

Xuân ơi!
Lạ lùng quá
Em...
Mùa đông sương phai
Xuân thở dài ướt lệ
Ừ…
Một mình chờ AI?

        Quang Tuyết

NHÂN NĂM KỶ HỢI NÓI CHUYỆN VỀ HEO - Hoàng Đằng


     

        NHÂN NĂM KỶ HỢI NÓI CHUYỆN VỀ HEO 
                                                                              Hoàng Đằng

Năm tới (2019) là năm Kỷ Hợi theo Âm Lịch. Biểu tượng của năm Hợi là con heo. Nhiều người nói rằng ai sinh năm Hợi thì có số sướng; chắc ý họ muốn nói là khỏi làm gì hết, chỉ nằm mà được nuôi ăn như con heo.
Con heo ăn nhiều và muốn ăn nhiều bữa trong ngày. Do đó, người ta có phong tục dùng con heo bằng đất nung để bỏ tiền tiết kiệm, thể hiện mong muốn sự tiết kiệm liên tục, nhiều lần nhất trong ngày có thể được.
Tôi không tin người tuổi con heo thì sướng.
Con heo được nuôi ăn càng đầy đủ thì càng chóng lớn; mà lớn thì heo sẽ chóng bị giết lấy thịt; nghĩ thế thì những người tuổi Hợi nên có phần lo!!!.
Nhưng hãy xem lại … Trước khi nuôi trong chuồng để thành một gia súc, heo vốn là thú hoang trong rừng. Để tồn tại, heo phải chống chọi, cạnh tranh sinh tồn với các loài thú hoang khác, phải ngày đêm săn lùng, đào bới tìm thức ăn.
Thành thử, người tuổi Heo cũng như người tuổi Trâu, tuổi Cọp … phải “tay làm" thì hàm mới có nhai. Người nào đó tuổi Hợi mà giàu có, chức phận hơn người, cứ tin theo Phật Giáo, ấy là nhờ kiếp trước khéo tu.
Và coi chừng! Người có tiền tài nhiều, danh vọng cao chưa chắc đã hạnh phúc; "càng cao danh vọng càng dày gian nan"!!!

PHẠM NGỌC THÁI VỚI CHÙM THƠ TÌNH CUỐI NĂM


    
       Nhà thơ Phạm Ngọc Thái


ANH ĐAU XÉ LÒNG ĐÀNH QUAY GÓT
                         
Ta bỗng thấy lòng ta nhẹ bẫng
Trút cơn sầu. Cánh chim vụt bay lên
Hãy bay đi ! Bay tới tận Hoàng Thiên
Rồi đậu xuống một vầng trăng huyền ảo

Người lữ khách rũ bụi trần, xa huyên náo
Quên phàm tình. Nhìn bốn phía mênh mông
Vẫy tay chào ! Ở lại nhé, em thương...
Mình chia tay, biết có ngày trở lại ?

Cũng không phải là người rồ dại
Đã yêu em tự đáy lòng anh
Em đến với anh bằng tình thắm chân thành
Bao giây phút nồng nàn, trao nhau không tưởng tiếc

Thì vẫn biết, em cố ghìm tiếng khóc
Lòng anh đau như dao cắt, kim đâm
Ta trách trời ư ! Trời có thấu đâu em ?
Tại số đó, nếu không thể bên nhau mãi mãi

Anh những muốn cùng em xây dựng lại
Em giận hờn, phẫn chí buông xuôi
Trái tim anh tưởng vỡ làm đôi
Cố gắn lại... mỉm cười nhìn số phận ...

Anh cũng biết đời em còn lận đận
Mang tình yêu làm chỗ dựa hồn em
Lòng dạ đàn bà, không thấu nổi bên trong
Vẫn cần anh sao mãi còn tấm tức ?

Cuộc chia tay đẫm nhòa nước mắt
Nói làm gì ... Ai mất nhiều hay ít hơn ai
Rồi ngày mai ngoái lại tiếc hoài
Rơi dòng lệ bên mộ người tri kỷ

Đời anh đó, đỉnh thi sơn kỳ vĩ
Tháng năm cùng nhân thế, không em !
Anh bay lên chín tầng cao mà kiếp cô đơn
Em ở lại dưới trần hiu hắt bóng

Cuộc phân ly hai đứa đều lạnh cóng
Nhưng cứ yếu hèn biết sống làm sao ?
Ừ, thôi... thì quên nhau, mặc cho máu tim trào
Làm kỷ niệm in sâu vào trí não

Thơ càng viết tình dâng thành giông bão
Phút nhớ nhung viết gửi vào thơ
Em giữa đời chịu cảnh sống bơ vơ
Anh đau xé trong lòng, đành quay gót...

                                            19.12.2018

TƯƠNG BIỆT HÀNH - Thơ Hoàng Cầm

Nguồn:
https://www.thica.net/2014/02/06/tuong-biet-hanh/

    
                           Nhà thơ Hoàng Cầm


TƯƠNG BIỆT HÀNH

A.

Cành lá buồn riêng em

anh ngậm
Lá bất ly thân em
Lá bất ly tâm em
Lá bất ly đời em
đã trao anh cầm
từ trinh trắng nào tròn trăng quanh năm
Sao hôm nay ai xui bơ vơ em về xa mê câm

– Kiếp hướng dương sầu xế hướng Tây
Quẩn quanh hồn đọng cóng lòng tay
Đường tim em vấp nhiều thiên thạch
Heo hút dài theo ngọn gió may

Muốn ôm anh ngủ nồng đêm cỏ
Phải thức chờ nghe lạnh cánh bay
Dẫu động bờ nam rung bến bắc
Chẳng ơ hờ thấm nhịp mưa say

– Phải chăng vì em quên
không giam cầm con dế đầu si
trong vỏ bao diêm kín lặng thành trì
để nó trốn qua khe tường bão đổ
sang mảnh vườn mai ly
năn nỉ suốt đêm mưa dài

quê tình sử thi

SỰ GIỐNG NHAU VÀ KHÁC NHAU VỀ Ý NGHĨA GIỮA CÁC TỪ CAN QUA, MÂU THUẪN - Đỗ Chiêu Đức


        Äá»— Chiêu Đức
                       Tác giả Đỗ Chiêu Đức


       Thành Ngữ Điển Tích :

       SỰ GIỐNG NHAU VÀ KHÁC NHAU VỀ Ý NGHĨA
       GIỮA CÁC TỪ CAN QUA, MÂU THUẪN  
                               
Có nhiều thành ngữ được thành lập bởi những chữ có ngữ nghĩa giống nhau, nhưng lại cho ra những từ có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Trong số đó có 2 cặp từ kép CAN QUA và MÂU THUẪN. Sau đây, ta sẽ lần lượt truy nguyên để tìm hiểu tận gốc ý nghĩa của 2 cặp từ này.

*CAN QUA 干戈 :
   CAN  : là Có Quan Hệ, như Can Dự 干預(與, Can Hệ 干係, Can Thiệp 干涉, Can Liên 干聯, ta nói là Liên Can... CAN vừa là Bộ vừa là Chữ theo lối Tượng Hình như sau:  


           
  Giáp Cốt Văn       Đại Triện             Tiểu Triện              Lệ Thư

Thứ Hai, 28 tháng 1, 2019

BI KỊCH TRỊNH CÔNG SƠN – Trịnh Cung

Nguồn:
https://nhactrinh.vn/bi-kich-trinh-cong-son/

                 (Ghi theo lời của Trịnh Cung trong một buổi nói chuyện ngày 4-4-2001)

             BI KỊCH TRỊNH CÔNG SƠN – Trịnh Cung

Tôi gặp Trịnh Công Sơn vào năm 1956 tại Huế, lúc đó Sơn khoảng 17 tuổi và tôi 18 tuổi. Chúng tôi chơi với nhau vì cùng tâm hồn thi ca, và bởi vì lúc đó tôi chưa hề là họa sĩ.
Sơn thích thơ của tôi và đã phổ bài “Cuối cùng cho một tình yêu” năm đó. Trước đó, Trịnh Công Sơn đã viết “Ướt Mi”, “Thương một người”“Nhìn những mùa Thu đi”. Ngôn ngữ của “Ướt Mi”, “Thương một người”“Nhìn những mùa Thu đi” còn nhẹ nhàng, và còn có gì đó ảnh hưởng của Đặng Thế Phong trong “Giọt Mưa Thu” hoặc “Buồn Tàn Thu” của Văn Cao, nhưng đến khi Sơn phổ nhạc bài thơ của tôi, nhạc của Sơn bắt đầu một chương khác, do ngôn ngữ của bài thơ lúc đó rất là mới. Tôi đã dùng những chữ “đói”, “mỏi” trong thơ, mà lúc này Sơn lại thích bài thơ đó. Tuy nhiên theo tôi, bài Diễm Xưa của Sơn mới là mở đầu của một Trịnh Công Sơn hoàn toàn mới lạ và cực kỳ hấp dẫn trong nhạc trẻ, giới trẻ hồi đó.

CHIỀU CUỐI NĂM - Thơ Nhật Quang


       
                             Nhà thơ Nhật Quang


CHIỀU CUỐI NĂM

Chiều cuối năm
rót những giọt nắng long lanh
muôn đóa hoa khoe màu nơi góc phố
muôn loài cây mặc áo mới màu xanh
những cánh én rong chơi trời xuân mới

Chiều cuối năm
vẽ lên những nụ cười
mắt xoe tròn bé thơ hớn hở mong ngày tết
gái xuân thì thầm mộng ước yêu đương
mẹ thêm tuổi, tóc bạc gió sương sờn vai áo

Chiều cuối năm
gió xôn  xao những chồi non
đong đưa  búp mai vàng trước ngõ
năm ngón tay gầy mẹ ngồi gói bánh chưng
phút đoàn viên mong con về hội tụ

Chiều cuối năm
còn những bước chân ngược xuôi
đang bôn ba nơi xứ người hối hả
thao thức mong tìm về bên mái ấm ngày xuân
phút giao mùa, bao ước mơ… đành lỗi hẹn.

                                                  Nhật Quang

KHÔNG DƯNG - Thơ Tịnh Đàm


   
                      Nhà thơ Tịnh Đàm


KHÔNG DƯNG

Không dưng,
Mình lại gặp ta
Tay trong tay...
Ngỡ
Như là hẹn nhau.
Về thương
Đôi má đỏ au
Anh xin chút nắng
Thắm màu hồng tươi.

Không dưng,
Tình đến bên người
Con tim thảng thốt
Ngỏ lời cầu hôn.
Nồng nàn...
Đâu chỉ môi hôn
Còn thêm ánh mắt
Đắm hồn... vì yêu.

Không dưng,
Lá đổ muôn chiều
Đôi ta...
Mái tóc bạc nhiều hơn xưa !
Không dưng nắng
Không dưng mưa ...
Cái tình cũng vậy
Biết vừa lòng ai ?!?

       TỊNH ĐÀM
(Hóc Môn, TP. HCM)

Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2019

ÁO YẾM – DI SẢN TRANG PHỤC VIỆT NAM / Thu Huong

Nguồn:
http://gocnhosantruong.com/goc-nho-nhiep-anh/2920-ao-yem-di-san-trang-phuc-cua-viet-nam

         

       ÁO YẾM – DI SẢN TRANG PHỤC VIỆT NAM
                                                                       Thu Huong

Hình ảnh những cô gái thướt tha trong tà áo dài duyên dáng từ lâu đã trở thành biểu tượng của Việt Nam. Tuy nhiên, nhìn lại quá trình phát triển lịch sử trang phục dân tộc, Việt Nam không chỉ có áo dài mà còn có áo yếm - thứ trang phục không thể thiếu của người con gái xưa.
Ngày xưa áo yếm thường chỉ được gọi với cái tên nôm na là cái yếm, đó là thứ trang phục đã có từ bao đời nay và vẫn còn giữ được cho đến ngày hôm nay. Yếm là một thứ trang phục nội y không thể thiếu của người phụ nữ Việt xưa. Nó là một tấm vải hình thoi hoặc hình vuông có sợi dây để quàng vào cổ và buộc vào sau lưng, được dùng để che ngực.

CHỊ MÈ - Nguyễn đại Thuật

Một chuyện tình thời chinh chiến, cộng với nghịch cảnh chính là Tôn giáo. Xin mời các con chiên, các phật tử ngoan đạo hãy nằm vắt chân lên trán suy nghĩ về đường lối cư xử trong những trường hợp lương tâm nan giải này

    

       CHỊ MÈ 
         Nguyễn đại Thuật

Đầu năm tôi vào học lớp nhất trường tiểu học, gia-đình tôi có thêm một người giúp việc. Lúc bấy giờ gia đình tôi đã có một chị giúp việc lớn tuổi chuyên lo về công việc đi chợ, nấu ăn, giặt giũ quần áo, lo giữ nhà cửa sạch-sẽ.
Cha mẹ tôi có tất cả năm người con, và trong tương lai gần mẹ tôi sẽ có thêm một đứa con nữa. Có lẽ vì vậy mẹ tôi đã thuê thêm chị Mè. Cha mẹ tôi có một cơ-sở làm ăn tương đối lớn, bận rộn công chuyện suốt ngày, mấy anh chị em chúng tôi thiếu người săn sóc, nên chị Mè được giao cho công việc nầy.
Chị Mè còn trẻ lắm, chị khá đẹp, tóc ngắn ngang vai, kiểu tóc mà thời bấy giờ người ta gọi là tóc thề. Chị gốc người làng Trà-Kiệu, thuộc tỉnh Quảng-nam, cả làng theo đạo Thiên-chúa, nơi người ta nói đã có lần Đức Mẹ hiện ra.

EM MUỐN - Thơ Lý Hạ Liên


   
                        Nhà thơ Lý Hạ Liên


EM MUỐN

Đôi mắt nào hình viên đạn
Soi thấu em những nỗi buồn thời con gái
Em muốn hạnh phúc bên anh quãng đời còn lại
Rúc vào anh nồng ấm gối chăn

Em muốn mình nắm tay nhau đi dưới vầng trăng
Anh sẽ nở nụ cười ấm áp
Giữa vườn khuya nụ quỳnh tắm táp
Suối trăng kia gội rửa ưu phiền

Em muốn ôm anh thật hồn nhiên
Vòng ôm em ghì chặt yêu thương dài theo năm tháng
Mùa xuân đến bên trời đầy tươi sáng
Chuyện hẹn hò xanh mướt mắt môi

Nỗi buồn thời con gái đã xa trôi
Chỉ còn em bên anh nồng cháy
Đợi ngàn nụ hôn tuôn chảy
Không còn đôi mắt hình viên đạn tò mò

Bởi em chỉ muốn hạnh phúc tròn vo
Vui bên nhau đừng để giận hờn làm mộng lỡ
Em tương tư viết đầy trên trang vở
Ước hết đời này ta vẫn ôm chặt yêu thương !!!

                                                   Lý Hạ Liên
                                                        2019

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2019

EM CŨNG ĐÀN BÀ... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                        Nhà thơ Trần Mai Ngân


EM CŨNG ĐÀN BÀ...

Em cũng đàn bà...yêu anh như thể
Mạnh mẽ chi đâu mắt ướt khi sầu
Chỉ cố nén để tỏ ra nghị lực
Rồi đêm sâu em lại tủi lại buồn

Em cũng đàn bà khao khát luôn luôn
Một chân thật, một tình yêu vĩnh cửu
Câu yêu thương bao năm dường có đủ
Hay lặng im làm chiếc bóng nhân gian...

Em cũng đàn bà...qua những gian nan
Cố giữ vững mối tình xưa thánh thiện
Trăm năm trọn cho tròn lời khấn nguyện
Một đời ta cố...dẫu có buồn vui...

Em cũng đàn bà...cần lắm anh thôi
Đừng bỏ mặc quên đi lời âu yếm
Năm và tháng em xoè bàn tay đếm
Còn bao nhiêu để anh sẽ cùng em...

Là đàn bà...quanh quẩn nói cùng đêm
Hoa và sương với trăng sao ấp ủ
Cho mộng về bình an trong giấc ngủ
Là anh xưa và những ngày rất xưa...

Là đàn bà...em cũng đàn bà thôi !

                          Trần Mai Ngân

VÙI CHÔN NẤM MỘ TÌNH ĐẦU - Thơ Uyên Khuê


       
                          Nhà thơ Uyên Khuê


VÙI CHÔN NẤM MỘ TÌNH ĐẦU

Anh à !
Em đã hứa quên anh, quên một người tồi tệ
Nhưng quá khứ thỉnh thoảng hiện về khiến lòng lại nhói đau
Ngày chia ly vỡ tan mối tình đầu
Mối tình đẹp nhất, trong sáng nhất, em mơ về anh nhiều nhất
Anh à !
Em đã đi gần như nửa vòng trái đất
Trái đất thì tròn chỉ riêng em chông chênh
Biết bao sóng lớn, nhỏ gập ghềnh
Đường đi khúc khuỷu
người thì đông chỉ mình em đơn độc
Anh à !
Ngày anh thay lòng
ở bên người tình mới, em không buồn chỉ thấy thương mình thôi
Thương cho mình tin đến ngốc dại khờ
Gửi nhầm tim mình yêu người không đúng cách
Níu giữ làm gì khi tình đã xa cách

Hạnh phúc trong đời tựa lá rụng cuối đông
Hạnh phúc mong manh em từng mơ sẽ đẹp như thiên tình sử
Vậy mà...
Áo cưới chưa kịp mặc một lần đã trở thành áo tang nhân
Bao năm rồi em vùi chôn nấm mộ của mình
Anh à !
hãy chăm sóc và thương yêu người sau thật nhiều
Đừng để cô ấy cô đơn như em khi xưa
Phải đối diện với ngàn đắng cay
nữa nhé !
                                                           Uyên Khuê

CHIỀU HÔM 1-2 - Thơ Lê Kim Thượng


       
              Nhà thơ Lê Kim Thượng


CHIỀU HÔM 1-2

1.
Người về, ngồi chiếc đò ngang
Qua sông thả hết gian nan, phiêu bồng
Chiều nghiêng đổ nắng qua sông
Ánh vàng lấp loáng, mênh mông sóng triều
Người về tìm chút hương yêu
Bên bờ sông cũ, nắng chiều nhẹ buông
Nước xuôi, nước có nhớ nguồn
Trôi theo dòng nước nụ buồn lặng trôi...
Chiều hoang loang tím lên đồi
Trăng đêm khẻ đến, mây trời về đâu?
Chùa quê trầm mặc đêm thâu
Trăng lồng bóng Hạc, Long chầu... tịch liêu
Hương trầm Bái Điện phiêu phiêu
Chung Lầu thả tiếng tiêu diêu bềnh bồng...
Bếp nghèo sưởi ấm đêm Đông
Nửa khuya gió Bấc lạnh lòng nhớ nhung
Gió lùa mái lá rung rung
Đèn chong hiu hắt, mông lung vô thường
Ấm nồng vách đất ủ hương
Cửa Sài trăng xế, thân thương gió luồng...

NẾU MAI EM VỀ, - Thơ Hồng Thúy, nhạc TrầnThiên Anh, ca sĩ Tâm Thư, hòa âm Đặng Vương Quân


   


NẾU MAI  EM  VỀ…

Nếu mai em về…
Thăm lại Sài Gòn xưa
Những con đường hoa rất đẹp
Bước chiều qua gió đùa

Nếu mai em về…
Khung trời kỷ niệm thơ
Mang giùm tôi…viễn xứ
Mảnh trăng thề ước mơ

 Nhắn tim tôi tiếng gọi
Trường cũ, bạn thân ơi!
Vẫn nghe tiếng lòng thổn thức
Tường rêu phong, ngói mờ...

Giữ hồn tôi bướm nhỏ
Chạm từng nhánh cỏ cây
Thả thân diều uốn lượn
Bay giữa trời nắng say

Nếu em có về…
Hái ngọn lá thanh xuân
Điểm tô tà áo mới
Vui tháng năm muộn màng

Nếu mai em về…
Trao lời… tôi nhớ thương
Gởi tình tôi…biển sóng
Đến yêu thương ngàn trùng.

Tôi ngỡ như giấc mộng
Về bến nắng mênh mông  
Bờ bình minh tỏa khắp
Thắp gác chuông bụi chùng.

Nếu mai em về...
Ngõ vườn ai…đứng đợi
Dạ hẹn hò…  ước mong
Hứng hạt ngâu vừa rụng
Đắp phận buồn biển sông

                     Hồng Thúy


        

Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Trần Thiên Anh
Hòa âm: Đặng Vương Quân
Ca sĩ: Tâm Thư

EM ĐÂU LÀ DUY NHẤT TRONG ANH! - Thơ Châu Thanh Thủy

   
     
                    Tác giả Châu Thanh Thủy
   

EM ĐÂU LÀ DUY NHẤT TRONG ANH!

Trong hành trình tìm kiếm tình yêu
Anh đã gắn môi hôn trên nhiều làn môi khác
Bài tình ca mà mỗi khi anh hát
Anh lại lơ mơ nhớ đến những bóng hình

Em cũng thế thôi, cũng qua mấy cuộc tình
Chuyện đã qua chẳng ngoái đầu nhìn lại
Rồi gặp anh và nói yêu anh mãi
Lời nói ra cũng thật với chính mình

Đã nhiều lần đối mặt sự lặng thinh
Hai cuộc sống, hai suy tư, cách nghĩ...
Có trẻ con đâu mà không là đã kĩ
Những băn khoăn, trăn trở trước chính mình

Vẫn biết rằng nông nổi nhất là tình
Và khờ dại khi con tim loạn nhịp
Trong đam mê lý trí đều tan biến
Chỉ còn đây thân xác giục giã mình

Cũng biết rằng đau khổ nhất là tình
Khi quyết định thôi chúng mình dừng lại
Với anh, em không là mãi mãi
Em đâu là duy nhất trong anh!

                   Châu Thanh Thủy
                         23-1-2019

CHƯA THẤY MÙA XUÂN - Thơ Ngô Quý Lành


       
               Nhà thơ Ngô Quý Lành


CHƯA THẤY MÙA XUÂN

Em có thấy mùa xuân đến không ?
Nơi đây sao bấc lạnh se lòng.
Cội mai ngơ ngác khô vàng lá!
Khóm cúc u sầu úa nghẹn bông.
Anh mãi đợi chờ màu nắng ấm.
Hoài mơ gió mới toả hương nồng.
Chỉ ngàn mây trắng giăng mù lối.
Dẫu mắt hoen mờ vẫn dõi trông.

                          Ngô Quý Lành