BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2019

THIÊN THU - Thơ Châu Thanh Thủy


    


THIÊN THU

Chàng à, yêu hết cõi này
Kiếp sau cát bụi, xương gầy hồn hoang

Rong chơi trong chốn hỗn mang
Ta say vũ khúc, còn chàng du ca

Phiêu diêu tận cuối trời xa
Yêu nhau sương khói, tình là thiên thu!

                              Châu Thanh Thủy
                                  18 -1 - 2018

Chủ Nhật, 20 tháng 1, 2019

CHIỀU CUỐI NĂM UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH - Thơ Lê Văn Trung


        


CHIỀU CUỐI NĂM 
UỐNG RƯỢU MỘT MÌNH
(Trích thơ của Ngói)

Xin rót cho đầy chiều cuối năm
Cơn say thiên cổ mộng điêu tàn
Hỡi ơi thành quách rêu phong cả
Ai ném gươm vào tim máu loang

Hãy uống cùng ta, ngày tháng lụn
Trăng em tròn khuyết chuyện trăm năm
Ta một đời mây, ồ ! Tan hợp !
Ta một đời sương, ồ ! Lạnh hàn !

Hãy uống cùng ta, hề ! Tri âm !
Em uống cùng ta, hề ! Giai nhân !
Này đây rượu chảy trường giang mộng
(Có cơn say nào mà không buồn ? )

Em đã xa từ năm mươi năm
Ta bỏ đi từ trăng khuyết rằm
Gươm xưa hoen rỉ cùng xương máu
Ta ném ta vào mộng vỡ tan

Thôi đừng buồn nữa, tên hàn sĩ
Đất trời thiên cổ một cơn say
Rượu không cháy cạn nguồn ân ái
Tình của trăm năm ai rót đầy ?

Thôi đừng buồn nữa, người yêu dấu
Giọt lệ em là men rượu cay
Hãy rót đầy ! Sao không cạn nổi
Ta gửi về đâu giọt rượu này ?

                   Lê Văn Trung

Thứ Bảy, 19 tháng 1, 2019

NGƯỠNG CỬA TỬ SINH - Trần Kiêm Đoàn


     

        NGƯỠNG CỬA TỬ SINH

Chiều nay mình trở lại thăm một người bạn mà trước đây sáu tháng mình có giới thiệu và nhắc nhở trên trang Facebook này. Đó là anh Quảng Quý Huỳnh Kim Lân.
Cách nay sáu tháng, bác sĩ đã cho biết là anh chỉ còn khoảng 100 ngày nữa để sống vì anh đang ở giai đoạn cuối cùng của bệnh ung thư phổi.

CHÀNG LÙN NỂ VỢ - Truyện ngắn Đặng Xuân Xuyến


        

        CHÀNG LÙN NỂ VỢ

Về làm hàng xóm với nhau từ năm 1998, cũng ngót ngét 20 năm. Gặp nhau vẫn tươi cười chào hỏi, đẩy đưa mấy câu thân tình chẳng động chạm tới ai, kiểu con gà nhà em sáng nay bị cúm, con lợn nhà anh tối qua biếng ăn... Đôi khi hứng chí còn đấm lưng nhau thùm thụp, rồi nắc nẻ cười, có lúc bá vai nhau, mời nhau chén trà, điếu thuốc, chú chú anh anh ầm ĩ cả góc phố. Ấy vậy mà anh tên gì, bao nhiêu tuổi, nhà số bao nhiêu lão cũng chịu. Không phải lão ra vành ra vẻ, vì lão chả có gì để lên mặt ta đây. Lão không biết tên tuổi của anh, số nhà của anh chỉ vì bản tính của lão vốn ngại giao tiếp, lại thêm trí nhớ có vấn đề, cứ nhớ nhớ quên quên nên càng ngại quan tâm lý lịch của người hàng xóm. Lão sợ chuyện ông A “muốn yêu vợ” nhưng bị vợ “cấm vận”, lâu ngày, quá bí bách nên đêm đến lẩn ra đường Giải Phóng tìm mấy em có thói quen “tạo dáng bên gốc cây” để “tâm sự” cho “thoáng trên thông dưới” nhầm thành chuyện ông A “cấm vận” vợ khiến bà vợ bứt rứt phải nhảy sang nhà hàng xóm, thách ông hàng xóm “có giỏi thì đọ vòng eo” xem eo ai nhỏ hơn... Nếu thế thì thành to chuyện. Loạn phố Nguyễn Văn Trỗi. Lão chỉ có mỗi một cái đầu, chả dại.

HẸN HÒ MÙA XUÂN - Thơ Hồng Thúy, nhạc Nguyễn Tuấn, hòa âm Đặng Vương Quân, ca sĩ Tâm Thư trình bày


   


HẸN HÒ MÙA XUÂN

Mùa xuân về xanh lá cành
Nụ hoa tô thắm đất trời
Có nghe mùa xuân lên tiếng
Ngọt ngào trên những cánh môi

Mùa xuân bừng trong mắt người
Mừng xuân gấm biếc tơ ngời 
Đón xuân bầy chim ríu rít
Tình yêu đưa khúc xuân vui

Cùng nhau đi khắp nhân gian
Theo mây qua những đại ngàn
Nắng hãy soi từng đêm tối
Trong lành sông nước thênh thang

Bàn tay trao ấm bàn tay
Yêu thương mang đến tặng đời
Mãi ánh xuân hồng tươi ngát
Muôn sầu theo gió bay trôi

Mộng như vừa lay rất nhẹ
Hạt mưa xưa ướt tóc mềm
Cám ơn mùa xuân hương sắc
Tình cờ ta đã có em…

Mùa xuân đợi em bước gần
Kề vai áo mới thơm ngần
Ước mơ hẹn hò vẫn nhớ
Đưa em về bến quê nhà…

                  Hồng Thúy


        

Thơ: Hồng Thúy
Nhạc: Nguyễn Tuấn
Ca sĩ: Tâm Thư
Hòa âm: Đặng Vương Quân

TRẦM TƯ BÊN LY RƯỢU, TA CHỜ, NGÀY ĐẦU NĂM MỚI - Thơ Nguyên Lạc


        
                               Nhà thơ Nguyên Lạc  


TRẦM TƯ BÊN LY RƯỢU
(Tặng người bạn Tây Ninh: Hà Nguyên Du)

Thiên thượng phù vân như bạch y
Tu du hốt biến vi thương cẩu
                             (Đỗ Phủ)

Rượu cay?
Mong rượu thêm cay!
Dù gì
ta cũng chỉ say một đời

Nhân sinh
vân cẩu bên trời!
Lợi
Danh
vọng tưởng!
đổi dời bể dâu!

Tiếc chi?
lời đẹp tình nhau
Chắc chi?
hạnh ngộ đời sau sẽ là

Thôi tôi
"bào ảnh huyễn mơ" [*]
Có. Không
tình đó
mép bờ nhân duyên!

Tùy thời
duyên hợp duyên tan
Buồn chi?
mây trắng trên ngàn vẫn bay

Trăm năm
trường mộng phương ngoài!
Để tôi huyễn mộng
tình ai đẫm quỳnh!
.
Nguyên Lạc

...............

[*] Như mộng huyễn bào ảnh - Kinh Kim Cang

Thứ Sáu, 18 tháng 1, 2019

NHẬT KÝ QUÊ HƯƠNG - Phan Quỳ


         
                     Tác giả Phan Quỳ


NHẬT KÝ QUÊ HƯƠNG

Ngày tháng năm xa lắm….
Mẹ kể rằng ngày ấy, sau bao nhọc nhằn mong đợi mẹ mới sinh được mình ra, chăm bẵm từng ngày mới được lớn khôn chút đỉnh. Trong căn nhà nhỏ, sau lũy tre làng từ đó mới có tiếng cười vui. Những tưởng cuộc đời cứ vậy mà êm trôi, nhưng một ngày nọ, cả làng mình bị chuyển dời về thị xã vì lý do mất an ninh (!). Tan tác, bơ vơ, may sao gia đình mình được một người giúp đỡ, cho một mảnh đất nhỏ trong vườn vừa làm chỗ ở vừa bán buôn nho nhỏ qua ngày. Mình còn bé lắm nhưng vẫn nhớ dáng hình bác ấy thật cao lớn , phong độ và nhân từ , chiều nào cũng khom người vào cái quán lụp xụp của nhà mình để mua bánh kẹo rồi phân phát cho tụi trẻ con trong xóm. Mình hiểu đó là một cách nữa để bác ấy giúp đỡ gia đình mình. Trong trí tưởng non nớt của mình vẫn in đậm hình ảnh của một vị ân nhân với lòng cảm kích và vô cùng kính mến….
Rồi một hôm nào gần đây mình chợt hay tin chị Như Hoàn – một người rất đẹp mà tụi nhỏ chúng mình trong xóm lúc đó thường nhìn ngắm ngẩn ngơ – là con dâu của bác ấy – lại là em gái của thầy Lê Hữu Thăng - cũng là một người thầy rất đỗi yêu kính của mình, của bao thế hệ học sinh Nguyễn Hoàng thân yêu. Ôi cuộc đời là một vòng tròn nhân duyên gặp gỡ. Chị Hoàn vừa về Quảng Trị để giỗ ông bà . Chị em gặp nhau dù thời gian không nhiều lắm nhưng mình đã nhắc lại bao kỷ niệm thuở nào, chị ôm lấy mình mà xúc động trào dâng. Đó là tình cảm của những người Quảng Trị chân chất chúng mình , là nỗi nhớ nhung, tiếc nuối một thời êm ả ta đã đi qua, nỗi luyến lưu hoài niệm về một vùng đất nhỏ bé mà sâu đậm tình người. Bao chuyện tình duyên hò hẹn dở dang, biết mấy từ ly não nùng vì thời cuộc, chỉ có Quảng Trị chúng mình mới nặng lòng một tâm sự thiết tha…

DŨNG TƯỚNG ĐẠI VIỆT ĐÁNH BẠI QUÂN NGUYÊN MÔNG 2 LẦN TRÊN ĐẤT TRIỀU TIÊN, ÔNG LÀ AI? - Tĩnh Thuý

Nguồn:
https://www.dkn.tv/van-hoa/dung-tuong-dai-viet-danh-bai-quan-nguyen-mong-2-lan-tren-dat-trieu-tien-ong-la-ai.html

      Trần Thủ Độ đưa nhà Trần lên ngôi, Lý Long Tường bái tạ đất Việt rồi lưu vong.                                                               (Ảnh: Youtube)

Có bài thơ rằng:

“Sông Đằng một dải dài ghê
Sóng hồng cuồn cuộn tuôn về bể Đông
Những người bất nghĩa tiêu vong
Nghìn thu chỉ có anh hùng lưu danh”
(Bạch Đằng Giang Phú - Trương Hán Siêu)

Lịch sử như dòng sông dài cuốn đi trong lớp sóng của nó bao nhiêu sự tích, chiến công, thành bại của cả một dân tộc. Thế kỷ 21 hiện đại với quá nhiều thú vui và dục vọng, mấy ai còn lưu tâm đến những huy hoàng của quá khứ, những tinh hoa của cổ nhân hay những bài học sâu sắc từ ngàn xưa?
Việt Nam 4.000 năm văn hiến với nhiều triều đại kiệt xuất thấm đẫm văn hóa Phật Đạo Thần đã đem đến cho dải đất xinh đẹp này biết bao nhiêu kỳ tích và truyền kỳ vẫn còn rọi sáng đến tận hôm nay. Chúng tôi tiến hành loạt bài viết về lịch sử Việt Nam mong muốn đem đến cho quý độc giả một góc nhìn mới về sử Việt, chính là ôn cũ biết mới, ngẫm chuyện xưa nhìn chuyện nay, tự đúc rút cho mình những trải nghiệm riêng.

DŨNG TƯỚNG ĐẠI VIỆT ĐÁNH BẠI QUÂN NGUYÊN MÔNG 2 LẦN TRÊN ĐẤT TRIỀU TIÊN, ÔNG LÀ AI?
                                                                  Tĩnh Thuý (ĐKN)

Lịch sử hay nhắc đến nhà Trần với 3 lần thắng quân Mông Cổ như một thần tích. Nhưng ít ai biết là trên xứ Cao Ly xa xôi, một dũng tướng Đại Việt cũng đường hoàng đánh bại quân Nguyên Mông đến 2 lần. Đó chính là hoàng tử Lý Long Tường.

Hàn Quốc hay Cao Ly ngày xưa là một xứ sở xinh đẹp và có nền văn hóa lịch sử rất đáng ngưỡng mộ. Trong thời đại ngày nay, họ đã thành công khi phần nào khôi phục văn hóa cổ và định hình văn hóa hiện đại, đồng thời còn xuất khẩu văn hóa “Made in Korea” ra khắp thế giới.
Những chàng trai cô gái Hàn Quốc xinh tươi trong các series phim truyền hình trở nên vô cùng nổi tiếng và hút khán giả, đặc biệt ở Việt Nam.
Hưởng ứng theo làn sóng hâm mộ các nam tài tử Hàn Quốc, chúng tôi xin gửi đến quý độc giả câu chuyện độc đáo về “Bạch mã Hoàng tử” thật sự ở Cao Ly nhưng lại đến từ Việt Nam khoảng… 800 năm trước.
Chúng tôi đang kể về Hoàng tử Lý Long Tường (李龍祥, Hàn ngữ: 이용상/ Yi Yong-sang). Ông là hoàng tử triều Lý nước Đại Việt, sau trở thành Hoa Sơn Tướng quân (Hwasan Sanggun) nước Cao Ly và là ông tổ của dòng họ Lý Hoa Sơn (Hoa Sơn Lý thị) ngày nay tại Hàn Quốc.

ÁO TRẮNG - Thơ Nhã My, nhạc và hòa âm Trần Nhàn


       
                    Nhà thơ Nhã My                      


ÁO TRẮNG

Ngày xưa anh vu vơ
Đón em giờ tan học
Mặc cho ai làm ngơ
Anh trở về vẫn nhớ

Anh thương tà áo trắng
Trinh nguyên tuổi học trò
Tuổi chưa biết âu lo
Ngây thơ nhiều mộng ước

Anh cùng ai cất bước
Sao chẳng nói một lời
Em lẳng lặng đi về
Trắng một trời hoa mộng

Anh phương trời lận đận
Làm sao nói tiếng yêu
Aó ai trắng trời chiều
Vương vương nhiều mộng ước
Em hồn nhiên cất bước
Đâu biết người trông theo

Ngày cứ ngày đi qua
Em khoe tà áo mỏng
Trắng cả trời ban trưa
Gio lùa trêu khóm lá
Anh nghe hồn đong đưa

Rồi nay tà áo trắng
Không biết về nơi đâu
Để anh ngồi thương nhớ
Nghe mưa buốt giọt sầu

                       Nhã My                      
                        (1972)


       

Thơ: Nhã My
Nhạc và hòa âm: Trần Nhàn
Ca sĩ Châu Thùy Trang trình bày

NỖI ĐAU - Thơ Lê Văn Trung


        


NỖI ĐAU
(Cõi Lưu Đày *3*)

Giấu mặt nhìn nhau tội nghiệp nhau
Núi xơ xác núi, đồi trơ đồi
Nước xoáy vào tim người xói lỡ
Nước rỉ vào tim người nỗi đau

Cành khô đợi mỏi cánh chim về
Trùng trùng vô tận đá vọng phu
Đá vọng phu hề chinh chiến lụy
Chinh chiến hề thay chốn ngục tù

Suối khô đợi mỏi cơn mưa lạ
Đá nứt bày khuôn mặt hãi hùng
Đá cũng kinh hoàng bầy thú dữ
Nhe nanh cắn xé cả linh hồn

Người chết quấn hờ manh chiếu rách
Chôn vội vàng dưới lớp cát nông
( Không biết ngày mai trong đáy mộ
Có còn tìm thấy nắm xương không ? )

Mắt cũng bầm đen dòng lệ máu
Khóc nhau đành nuốt quặn niềm đau
Năm chung mảnh ván mà câm lặng
Nghi nghờ cả cái lén nhìn nhau.

                           Lê Văn Trung

NGỢI CA THÁNG CHẠP - Thơ Mường Mán


    
           Nhà thơ Mường Mán


NGỢI CA THÁNG CHẠP

Tháng chạp về rồi bé thấy không
Cỏ nép trong cây vẫy lá mừng
Hồn anh vội vã giăng mưa bụi
Rơi xuống cho vừa lạnh nhớ mong.

Tháng chạp về rồi bé thấy không
Một chút màu xanh một chút hồng
Một chút vàng mơ và tím nhạt
Chưa giao thừa đã Tết trong anh.

Tháng chạp về rồi bé nghe không
Gió thôi làm rớt lá sầu đông
Anh đem nắng nhốt vào đôi mắt
Nung chảy tim thành vạn giọt sương.

Tháng chạp về rồi bé biết không
Guốc mới ai khua ngõ nội thành
Để cho rêu cũ vàng son cũ
Thức dậy buồn lên đỉnh phố xanh.

Tháng chạp về rồi bé biết không
Không dưng lòng bỗng thấy băn khoăn
Xé tờ lịch cũ vơi năm tháng
Tình có phai dần theo tháng năm ?

Tháng chạp về rồi bé biết không
Anh nằm dưới cỏ nghe mùa xuân
Nghe sông đổ nước xuôi ra biển
Nghe biển phụ tình quên nước sông.

Tháng chạp về rồi bé vui không
Xuân đem rượu cất ở trong lòng
Trong men cứ ngỡ mình vừa thoáng
Thấy bóng ai về trong nắng hanh.

                                 Mường Mán

NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Dũng


        
                        Nhà thơ Quách Như Nguyệt


NẾU KHÔNG CÓ TÌNH YÊU

Nếu không có tình yêu em thà thành tượng đá
Tim xi măng hứng mưa gió sương mù
Đứng giữa trời chẳng cần che dù lộng
Dương mắt nhìn đời bận đuổi bắt mộng mơ

Nếu không có tình yêu em thà thành hoa dại
Hoa mọc ven đường chờ ánh nắng bình minh
Lũ ong bướm em chẳng màng chẳng ngại
Sống an vui, kiêu hãnh chỉ một mình

Nếu không có tình yêu em chẳng muốn làm người
Khô khan sống làm tình như loài thú!
Nếu không có tình yêu đời sẽ buồn biết mấy
Thiếu nụ cười, thiếu ánh mắt, môi hôn

                             Quách Như Nguyệt
                                       (2011)


       

Thơ Quách như Nguyệt
Nhạc Nguyễn Dũng
Ca sĩ Ngọc Mỹ

ĐỜI THIẾU PHỤ - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


        
           Nhà thơ Trương Thị Thanh Tâm


ĐỜI THIẾU PHỤ

Mỹ Tho buồn, con đường dài trốn nắng
Hàng Bằng Lăng trước ngõ đợi cơn mưa
Xuân đã về, anh có nhớ hay chưa?
Bao tháng năm, phố cũng biết đợi mùa

Anh chẳng lẽ suốt đời bôn ba mãi
Em một mình trông ngóng, hóa vọng phu
Anh có biết tuổi xuân qua vội vã !
Đời một người dài ngắn được bao nhiêu?

Anh hờ hững trái tim em lạnh giá
Hoàng hôn rồi môi má cũng nhạt phai
Đời thiếu phụ...anh miệt mài xa vắng
Nỗi cô đơn trống trải đợi chờ ai!

Con đường cũ, kỷ niệm xưa còn đó
Chẳng phai mờ cùng năm tháng anh ơi
Trái tim nhỏ, đã một thời mong mỏi
Biết đợi chờ một lời nói yêu thương

Biết lắng nghe tiếng thì thầm của gió
Vẫn âm thầm lặng lẽ ngóng người xưa
Về đi anh, trời trở gió sang mùa
Ta hạnh phúc bên nhau trời nắng ấm.

                    Trương Thị Thanh Tâm

Ở CẢNG NỮ THẦN CHIỀU CUỐI NĂM - Thơ Huy Uyên


     


Ở CẢNG NỮ-THẦN CHIỀU CUỐI NĂM

Ở đó không chờ ngày về
Lữ-khách buồn cúi mặt
Người vây quanh nỗi nhớ
Con tàu ra khơi xa.

Gió lùa qua bến cảng
Trăm năm vẫn dấu buồn
Ai cô-đơn cùng tận
Có thương tiếc nhau không ?

Em đi biển xa bờ
Dập duềnh theo con sóng
Bỏ lại người ngẩn-ngơ
Trời nước mây lồng lộng.

Tôi tìm ai mắt đỏ
Vương chi mùi đắng cay
Chiều ba-mươi ở New York
Đăm mắt trông quê nhà.

Tình em rồi chia xa
Bao tháng năm cô-lữ
Biết về đâu mái nhà !
Riêng đời ai nhung nhớ.

Đêm trôi cầu bến Cảng
Xa nhau một đời người
Tàu xưa thôi rẽ sóng
Bỏ lại một mình tôi !!!

              Huy Uyên
           (tháng chạp)

DẠ... THƯA: HỒN HUẾ - Trần Kiêm Đoàn


         

           DẠ... THƯA: HỒN HUẾ
                                      Trần Kiêm Đoàn

Tiếng “Dạ…thưa”: một biểu tượng nhân văn của văn hóa Huế
Nhận diện văn hóa của một đất nước hay của một vùng đất nào đó trên mặt địa cầu nầy thường có quá nhiều hình tượng và đề tài để nói: Có thể đó là “biểu tượng nhân văn” do con người dựng lên hay nhờ có bàn tay con người gìn giữ và bảo vệ sản phẩm của thiên nhiên lâu dài mới còn tồn tại. Như tháp Eiffel của Pháp, Kim Tự Tháp ở Ai Cập, lá phong ở Canada hay con chuột túi (Kanguru) ở Úc. Hoặc có khi chỉ là một âm vị của ngôn ngữ như tiếng “Ok” của Mỹ, “Amen” của đạo Chúa và “Nam mô” của đạo Phật… Nhưng rốt lại, chỉ còn một nét nào đó nổi bật nhất mà chỉ cần nhìn hay nói ra là sẽ nhận được ngay câu trả lời tên nước, tên vùng.
Chắc nhiều người còn nhớ ngày Hội Huế đầu tiên trên vùng đất thủ phủ tiểu bang California, thành phố Sacramento năm 1985, khi nhà thơ Thành Đạt đưa giải thưởng “1000 hột sen Tịnh Tâm” rất quý hiếm vào thời điểm nầy cho ai chọn “một cái gì” bình dân và đơn giản nhất mà ai cũng biết cũng quen dùng tượng trưng cho Huế. Người ta đã đưa ra nhiều hình ảnh, tiếng nói làm “biểu tượng” cho Huế như chùa Thiên Mụ, Cầu Trường Tiền, Cửa Ngọ Môn, núi Ngự Bình; hoặc tiếng nói: “Mô, Tê, Răng, Rứa”
Nhưng kết quả thật thú vị vì người trúng giải là chị Tịnh Như đã chọn tiếng “Dạ” làm biểu trưng cho Huế. Nhiều người trong cuộc Hội Huế không đồng ý vì tiếng “dạ” là tiếng Việt mà người dân trong cả ba miền Bắc Trung Nam đều dùng chứ không riêng gì ở Huế. Tuy nhiên chị Tịnh Như đã lý giải một cách đầy thuyết phục rằng: “Tiếng ‘Dạ’ là vũ khí văn hóa, nhân văn đặc thù của Huế vì nó được dùng như một phương tiện diễn đạt cảm xúc và ý nghĩ từ thấp đến cao, từ cạn đến sâu, từ phục tùng đến phản kháng, từ yêu thương đến thách đố, khước từ…”

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2019

BUỔI ĐẦU CỦA NGÔI TRƯỜNG BA THẾ HỆ - Phan Chính





     BUỔI ĐẦU CỦA NGÔI TRƯỜNG BA THẾ HỆ

Sau hiệp định Genève năm 1954, khu căn cứ kháng chiến La Gi-Hàm Tân tuy là một quận lỵ thuộc tỉnh Bình Thuận nhưng còn hoang sơ, đồng không mông quạnh, rừng già giáp với xóm làng. Dân hồi cư tập trung ven sông Dinh và phần đất huyện đường Hàm Tân ngày xưa. Cuối năm 1956, dưới chế độ VNCH tỉnh Bình Tuy chính thức thành lập nhưng hơn một năm sau các cơ sở bộ máy mới xây dựng xong và đưa vào hoạt động, trên khu vực đất trung tâm hành chánh thị xã La Gi ngày nay. Cùng lúc ngôi trường Trung học Bình Tuy ra đời với niên khóa đầu tiên 1958-1959, đặc biệt là chỉ có một lớp Đệ Thất duy nhất - tức lớp 6 bây giờ, gồm 31 học sinh vừa thi lấy bằng Tiểu học được tuyển vào. Tuổi tác có người đã 15-16, vì đây là vùng đất vừa ra trải qua cuộc kháng chiến trường kỳ. Đây cũng là năm thi tốt nghiệp Tiểu học lần đầu ở La Gi-Hàm Tân, trước đó phải ra Phan Thiết và các xã chỉ có trường sơ cấp đến lớp Nhất mà thôi. Trường có 3 phòng học, sát với một trường Tiểu học liên xã vì có xã không có trường do không đủ số học sinh. Xung quanh trường vẫn còn những cụm rừng nguyên sinh, những gốc cây dầu lông đến hai vòng tay ôm và trước mặt trường là một đầm nước mọc đầy cây tràm trổ hoa thơm ngát.


NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH - La Thụy cùng thi hữu


       


NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH

Sáu tư vừa tới : chửa phai xuân
Tàn cuộc chơi rồi mới tỏ phân
Thơ túi rượu bầu bay bướm mãi
Cờ bàn sách kệ thảnh thơi dần
"Trồng người" một thuở đang nhìn quả
"Gieo hạt" bao năm đã chọn nhân
Quá nửa đời a! Còn xanh mộng
"Vô vi" đỡ nhọc đến phàm thân

                                 La Thuỵ

 HỌA:

  CỰC THÂN GIÀ

 Bảy lăm sắp mãn: úa tàn xuân
 Mở ngón lần tay: ấy rõ phân
 Tóc trắng thân gầy đau mỏi mãi
 Da nhăn má hóp rệu long dần
 U mê một thuở đang thành quả
 Uế tục bao thời đã tạo nhân
 Đã hết đời ư ! Tàn cuộc mộng
Đêm nghe chuyển tiết cực già thân

                            05.8.2017
                     Hương Thềm Mây
                (GM.Nguyễn Đình Diệm)


MỘT NÉT SON ĐỜI

Một nét son đời tỏa cánh xuân
Tình yêu sự nghiệp chẳng li phân
Vườn tình hoa mộng luôn tươi sáng
Cảnh vật trang thơ mãi thắm dần
Dạy học thành tâm trao đạo nghĩa
Yêu người quảng đại tỏ hiền nhân
Sáu tư… suối ngọc còn dâng sóng
Vẫn thấy hương trời trải bản thân.

                                     Đức Hạnh

NẾU EM LÀ... - Thơ Phan Quỳ


        
                      Tác giả Phan Quỳ


NẾU EM LÀ...

Em áo trắng , anh nhớ về trường cũ,
Em áo xanh , anh yêu biển hiền hòa.
Em mộng mơ, anh bỗng thành thi sĩ,
Em vui cười, anh hát khúc hoan ca.

Em là gió, anh rung cành lá biếc,
Em là hoa, anh ấp ủ hương tình,
Em là mây, anh một đời rong ruỗi,
Em là trăng , anh chẳng đợi bình minh.

Em là nắng, anh ước ngày hé nụ,
Em là mưa, anh thấm đẫm linh hồn,
Em là xuân cho đất trời áo mới,
Em là hè cho sắc phượng thêm tươi.

Em là hình cho anh về nương bóng,
Em là trời anh lấp lánh sao xanh,
Em thánh đường nơi anh về quỳ gối,
Chúa hài lòng ban phúc ấm em, anh.

Em có biết thiên đường là có thật
Vạn đóa hồng nở rộ trong tim anh?
Em có hay những thời khắc đau khổ,
Vẫn âm thầm sáng rỡ nụ cười Em?

                                      Phan Quỳ