BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ - Thơ Nguyễn Khôi

Lời dẫn của nhà thơ Nguyễn Khôi :

       Ngày 8-3-2002 Nhà thơ Cao Quảng Văn (người Huế ở Tp.HCM) có gửi tặng Nguyễn Khôi cuốn "Quốc học trường tôi"- Hợp tuyển Thơ - Nhạc- Họa, nxb Thuận Hóa  1996, trong đó có in Bài thơ BÀY TỎ của  Thiền sư  Minh Đức Triều Tâm Ảnh ( tên thật là Nguyễn Văn Kha, sinh năm 1946 tại Thừa Thiên, học Quốc Học Huế từ 1961-1964). Thơ Bày Tỏ dài 56 câu với " ý " lý giải về sự "nhập thiền" của Người... Bài thơ rất HAY, hình tượng thơ sống động, ngôn ngữ thơ điêu luyện, ý mới , tứ lạ .. .cuốn hút ngay từ những câu đầu tiên :

                 Mai hết cuộc, tôi xin về núi cũ
                 Giã từ ngày áo đỏ đèn xanh
                 ...Tôi đã ra đi
                 Bằng bài thơ thứ nhất
                 Thuở đầu đời môi rượu lả đường say
                 ...

     Nguyễn Khôi đọc rất xúc động, liền thả bút như "họa lại" đáp lại ... nay đã qua 12 năm, xin chép lại để các bạn thơ cùng chia sẻ :


    


        GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ
        (Tặng Minh Đức Triều Tâm Ảnh)

       "Người thơ phong vận như thơ ấy"
                                           Hàn Mặc Tử

        Thôi, người cứ vô tư về núi
        Cùng hương rừng gió nội mây bay
        Ta ở lại cùng Đô thành chật chội
        Vùi đầu trong đống sách cao dày.
                 
         Người trắng tay mà hồn thanh thản
         Ta tiền tài áo mũ xênh xang
         Người thiền định gối đầu bên thác ngủ
         Ta trong phòng máy lạnh đắp chăn.
                   
         Người đã ra đi
                            bằng bài thơ thứ nhất
                                        Vĩnh biệt tình đầu
                                                       áo đỏ đèn xanh
        Ta chí mọn bám rêu phong thành cổ
        Hóng hương mơ son phấn thị thành.
                   
        Về với núi : Người nghênh phong thưởng nguyệt
        Ta áo cơm
                          sâu bọ giữa nhân quần
        thêm chức tước
                                  phẩm hàm này nọ
        nhếch mép
                           đau
        Lắng một tiếng cười gằn.
                   
        Thật kỳ diệu
                             giữa cuồng phong - gió nổi
        Người thoát đi đến một chốn bên trời
        Tiếng chuông vọng trên mây ngàn sương lạnh
        thương chúng sinh
                                       lòng thả giữa khơi vơi...
                   
       Người khiêm nhường tránh xa đời chen chúc
       những bon chen
                                  nhức nhối chốn đông người
       Đời là thế, biết ai là vụng dại
       Biết ai khôn ngụp lặn để sinh nhai.
                   
       Đời là thế, chẳng qua là Quán Trọ
       Giữa quê hương mà nhớ cố hương
       Ký ức xanh viết bài thơ BÀY TỎ
       Khối tình thơ còn nguyên vẹn Tâm hường.
                   
       Ôi cuộc sống bao thân thương tình nghĩa
       Là khói hương xin thoảng một hơi Trà
       Đời vẫn đẹp bởi long lanh giọt lệ
       Biển khổ đời kết  SINH - TỬ- TÌNH CA.
                   
       Như Thi sĩ yêu con Chim Báu Tớt (1)
       Cho nhân gian tiếng hót vọng tâm hồn
       Thanh kiếm báu xin treo trên vách đất
       Đời yên bình... cày cuốc vẫn là hơn.
                   
       Ừ vẫn sống - nào có ai bỏ cuộc
       Người ra đi mây trắng giục đường phi
       Một lẽ sống
       Một tình yêu Đất Nước
                         ừ gia đình, cũng một lẽ...
                                                          khinh khi.
                     
       Thôi, từ giã những điều gì vô lối
       Cách mù khơi cho thanh thỏa tâm hồn
       Như TẠO HÓA
                                  ta tin ĐỜI NHÂN QUẢ
       Người ra đi... còn lại cả trời hương.
                 
       Người ra đi... trí vượt trên trần thế
       Chút tình thơ thả mộng ngợp sông hồ
       Còn yêu người... thơ về trong nỗi nhớ
       Đỉnh phù vân tung cánh một trời thơ.
                   
       Thôi, Người cứ vô tư về núi cũ
       Lưu gót TRẦN... quên một thuở từng đi
       Khi đã luyện mình
                                      là VÔ NGÃ
       thì
            hồn
                   thơ
                         đã thoát tục
                                            an tri.

                                      NGUYỄN KHÔI
                                Viết trong đêm gió nổi

       -----------

       (1) Theo một Ý thơ của Bích Khê (bài Duy Tân).

Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2014

THƯ THĂM THẦY HỒ XUÂN DIỆN NHÂN NGÀY 20/11/2014 - Hoàng Đằng


                        
             
              Tác giả Hoàng Đằng

 Đông Hà, ngày 12 tháng 11 năm 2014
Thầy Hồ Xuân Diện thân kính,

Ở Việt Nam, đã phảng phất không khí ngày NHÀ GIÁO VIỆT NAM – 20/11. Có người gọi đó là Ngày Tết của thầy cô giáo, vì học trò đang nô nức mua hoa, mua quà tặng thầy cô. Nhìn cảnh ấy, tự nhiên em bùi ngùi xúc động, nhớ đến Thầy nhiều hơn.

Thầy đến dạy em – thuộc khóa đầu tiên của trường bán công Đông Hà – từ 1957. Năm học 1957 – 1958 ấy, em đã lên đệ lục (lớp 7 bây giờ). Cũng gọi là trường, nhưng bán công Đông Hà, về cơ sở vật chất, chỉ có một dãy gia binh dành cho vợ con lính đi theo chồng bỏ lại. Vách xây qua loa, không tô trát, mái lợp tôn đã ố rỉ, nền đất. Trước đó, dãy nhà này chia ra bao nhiêu “căn hộ” không biết, khi dùng làm nơi học, được phân thành hai phòng học: một dành cho lớp đệ thất (lớp 6) và một dành cho lớp đệ lục (lớp 7), không có chỗ nào nữa làm nơi nghỉ ngơi cho các thầy ngồi chờ trước khi dạy. Thế mà vì chúng em, Thầy đã đáp lời mời đến với trường. Năm học đó, trường có 3 giáo sư: thầy Nguyễn Viết Trác, thầy Trần Tu và Thầy. Cụ Nguyễn Khắc Thảo – người có công lớn trong việc vận động mở trường – vừa dạy Hán Văn, vừa làm giám thị, vừa quản lý văn phòng.

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2014

GIỌNG HUẾ: GẦN CẢM, XA THƯƠNG - Lê Duy Đoàn


         
             Tác giả Lê Duy Đoàn


                 GIỌNG HUẾ - GẦN CẢM, XA THƯƠNG  
                                                               Lê Duy Đoàn

I. Những chuyện bên lề:

1. Cô gái Huế hỏi: Bài " Giọng Quảng - Gần thương xa nhớ" của anh, em đã đọc nhiều lần ,nhưng lần nầy đọc lại vẫn bị cuốn hút vào câu chuyện ! Giọng Quảng thì gần thương xa nhớ, còn giọng Huế thì ra răng anh hè? Anh lậm tình cô gái Quảng rứa chơ có lậm tình với O gái Huế mô không? Có phải như người ta thường nói "Huế đi để mà nhớ , chứ không phải ở để mà ..." !
Chàng trai Huế trả lời: “Giọng Huế thì gần cảm, xa thương” em à. Ở gần nghe giọng Huế thầy thấm, có thấm mới cảm thương …nàng. Trai gái Huế thì " xa càng nhớ, ở càng thương" giống như anh với em ri nì!
Cô gái Huế nói: “ Anh nói rứa cho vừa lòng em thôi, chứ giọng Bắc sắc sảo, trau chuốt, chuẩn mực giọng nói như rót mật vào tai, giọng Nam ngọt như mía lùi như tai được rót mật răng anh không nói cảm nói thương mà cảm và thương chi “giọng Huế trọ trẹ của miềng” hở anh?
Chàng trai hơi lúng túng một chút trước câu hỏi ngược bất ngờ của cô gái, rồi cũng tìm được câu trả lời: “ Người dân ở xứ nào cũng yêu mến giọng quê của mình. Dù là người Bắc, người Nam hay người miền Trung cứ nghe giọng nói quê mình là thấy động lòng. Người Quảng động lòng giọng Quảng, người Huế động lòng giọng Huế.. Giọng quê qua miệng nói, qua tai nghe rồi đi qua tim. Giọng quê theo máu đi đến toàn thân,len lỏi qua từng tế bào rồi đi đến trú ngụ trong tâm hồn của mỗi con người.
Giọng quê miền nào cũng được người dân miền đó xem là vốn quý. Vốn quý đó được truyền thừa, bảo lưu và có tính chất bảo thủ. Như thế, giọng nói riêng của từng vùng miền không bị đồng hóa, mai một, hòa lẫn, hòa tan vào một giọng nói miền khác.

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

TÔI NHÂM NHI TÌNH TÔI - Thơ La Thuỵ


                


                 TÔI NHÂM NHI TÌNH TÔI
                      (Cảm đề thơ Trần Hào)

                 Kim Lương ơi! Dạ Thảo ơi !
                 “Xóm Dừa” thuở ấy chơi vơi nuối hoài
                 Tương tư huyền mộng dáng ai
                 Nguyên trinh thơ dại mắt nai xoe tròn
                 Ngựa chừ vó nản chân bon
                 Ờ sao em mãi chập chờn trong mơ
                 Mà thôi ! Sóng biếc xa bờ
                 Tim ai nguội lạnh hững hờ tình trôi
                 Ta đong kỷ niệm đầy vơi...

                                               La Thuỵ


           

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

LAGI LÀ GÌ? - Phạm Tường Đại


                       
                                        Vòng xoay Tân An (thị xã La Gi)

     Từ Thành phố Hồ Chí Minh đến thị xã La Gi  (Bình Thuận), khoảng 170 km. Nhiều du khách thắc mắc nguồn gốc của địa danh này, họ gọi là La Ghi. Trong các văn bản cổ của triều Nguyễn viết về LA GI bằng chữ Hán, nếu phiên âm ra tiếng Việt thì đọc là LA DI. Các cựu quan thời Nguyễn để lại câu đối: “- La Di bình nguyên chi địa, diện hải bối lâm, sa bà thế giới, nông trang khả đạt / - Hàm Tân lập xã chi sơ, tiền Đinh hậu Nguyễn, thảo muội kinh doanh, công nghiệp dĩ thành”.(Dịch ý: La Di đất đồng bằng mặt giáp biển, lưng tựa rừng, thế giới sa bà, làm nông có thể được / Làng Hàm Tân buổi ban sơ, trước họ Đinh sau họ Nguyễn, khai khẩn thuở hoang vu, cơ nghiệp thành công).

     Nhiều người hỏi vui  với tôi: "LA GI là gì hỡi anh?".
     Mời  các bạn truy cập đường link sau xem giải đáp phần nào câu hỏi trên:
                           https://vi.wikipedia.org/wiki/La_Gi           
     Đồng thời mời đọc bài thơ của nhà thơ  Phạm Tường Đại về LA GI


                   
                        Nhà thơ Phạm Tường Đại 
                                         (1930- 2008)
                   

                      LA GI LÀ GÌ?
                      (Tặng La Thuỵ)

                  Hỡi em La Gi là gì?
                  Là thiên di thuở hàn vi đất trời
                  Là con suối chảy giữa đời
                  Từ nguồn mang nước về khơi đong đầy
                  Là muôn chim đến hội bầy
                  Xây thành tổ ấm từ ngày hoang sơ
                  Là con thuyền chở ước mơ
                  Vượt phong ba đến bến bờ vinh quang

                  La Gi biển bạc non vàng
                  Trăng treo đỉnh Cú nắng tràn Đồi Dương
                  Hòn Bà lãng đãng khói sương
                  Dinh Thầy linh ứng bốn phương hội hè!

                                                       Phạm Tường Đại

                  ..............................................................

   * Mời truy cập vào các đường linsk sau để xem một số hình ảnh về thị xã La Gi:
a/
https://www.google.com.vn/search?q=h%C3%ACnh+%E1%BA%A3nh+v%E1%BB%81+th%E1%BB%8B+x%C3%A3+la+gi&biw=1511&bih=747&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ei=pgJTVPOdH47c8AXr54KwAw&ved=0CBoQsAQ&dpr=0.9

b/
http://gocnhosantruong.com/doi-song-xa-hoi/the-gioi-quanh-ta/869-v%E1%BA%BB-%C4%91%E1%BA%B9p-hoang-s%C6%A1-c%E1%BB%A7a-th%E1%BB%8B-x%C3%A3-lagi-b%C3%ACnh-thu%E1%BA%ADn


Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

TÔI VIẾT VỀ... THƠ TÔI - Đoàn Anh Kiệt


           
                 Tác giả Đoàn Anh Kiệt
      (Con trai út của blogger Phú Đoàn)


TÔI VIẾT VỀ... THƠ TÔI 

Dẫn: Hồi nhỏ, ba tôi làm thơ và đọc thơ khá nhiều. Và lần nào mẹ tôi cũng... chê thơ ông dở. Lúc đó không biết nên không dám bàn. Có lần ba tôi đọc thơ, bảo là thơ của nhà thơ nào đó nổi tiếng lắm (không nhớ chính xác tên), mẹ khen hay, song thật ra bài đó là ba tôi viết. Thì sau này tôi nghĩ thơ hay vì... tác giả cũng một phần từ đó mà ra.

Tới giờ, chẳng tự hào gì khi nói tôi quen cũng đã vài cô bạn gái, vì bạn bè tôi đa phần đều "mồ yên mả đẹp" trong nấm mồ hôn nhân hết. Mà lạ, cô nào trước khi quen tôi đều hay khen (có khi vì lịch sự không chừng) là anh viết hay, rồi khi dính chút "cổ phần" trong đời nhau thì cô nào cũng chê thơ/văn anh... dở quá.

Chuyện cũ không nhắc làm gì, cô bạn hiện nay, dân chuyên Văn ngày trước, mỗi khi ngồi chơi, tôi hỏi [thiệt thà] em thấy anh viết thơ trên FB vầy được hông, cô ta cười đáp (nguyên văn) "thơ anh hay, có điều em đọc mệt quá", hỏi sao mệt, cô nói "thì... gật đầu chào người quen hoài nên mệt". Hic, của đáng tội, tôi thì [gần như] không bao giờ chôm thơ ai, hễ đăng đều ghi tác giả, không nhớ thì ghi st, dẫu rằng hay chơi chiêu nhập nhằng chữ st dù thơ mình viết.

Thì đọc nhiều ắt sẽ ảnh hưởng, không dính tứ thơ/ý thơ, cũng dính chút phong cách tác giả mình thích. Suy cho cùng, tôi... trí nhớ tốt, chứ tôi có phải anh chàng Trương Vô Kỵ, học Thái Cực quyền xong quên liền để mà vận dụng theo ý mình đâu. Hôm cafe' với nhau, vui miệng tôi nói thế, nhân tiện trích luôn bài thơ mình khá thích:

                  CHIA

                  Chia tay
                  em chọn nỗi sầu
                  Bán đi mua lại
                  mộng đầu chưa nguôi
                  Bỗng đâu
                  một sớm hoa rơi
                  Kiệu dâu em
                  bước bên người thảnh thơi
                  ….
                  Chia anh
                  nỗi nhớ ngày xưa
                  Bán không đặng
                  đành đổ thừa…
                  hên xui

Nghe xong cô ta bảo thơ gì nghe phát chán, từ "hên xui" bình dân vậy mà đưa vô, phân tích một hồi tôi thấy luôn bài này sao... mất giá quá! Cũng ráng nói thì mà là, song lý lẽ... của trái tim luôn chiến thắng. Đành thôi vậy! Tưởng thua rồi thì thôi, nào ngờ cô ta được nước nói thêm cái bài Không đề của anh nó tệ cực kỳ, trích đăng nguyên văn:

                  Tình thoảng qua như gió
                  Lá vui đùa xôn xao
                  Ngày phơi sầu đã ráo
                  Sao nắng còn hanh hao

                  Mùa qua tình như nắng
                  Vàng góc đời nhỏ nhoi
                  Chim xanh nào đang hót
                  Đâu ngờ ngày lẻ loi

                  Có người chân bước lỡ
                  Lạc lối tình không hay
                  Tưởng rằng mình hạnh phúc
                  Ô hay bụi… mắt cay

                  Đời trôi sao quá vội
                  Tình cứ mãi mông lung
                  Lá rơi chưa ngập lối
                  Đâu rồi tay nắm tay

                  Bao năm mình nông nổi
                  Đổ thừa đời không may
                  Chợt một ngày sám hối
                 Tình đã thành mây bay...

Đặc biệt là câu cuối, nguyên văn "người lớn còn chơi... đổ thừa". Rồi mấy bài xưa xưa nữa "phơi tình ngày nắng ráo, con tim đổ mưa rào, em ngày xưa... lỡ dại, yêu anh đời hư hao", thơ thì toàn ý người khác, lời thì cũ, tứ thì mòn. Bực quá, đành ráng... mặt dày viết bài để "em nó" khai sáng tri thức bình luận thơ ca.

Thơ chủ yếu là gì? Là tạo niềm cộng hưởng với người đọc. Cùng một bài, người này cảm khác, người kia cảm khác. Đối với anh A, bài này hay nhưng với anh B thì vẫn bài đó là dở. Nhưng nếu vậy thì cần chi đến nghệ thuật phê bình? Thơ, với tôi, là cách sắp chữ, để nói lên cái mà mình không nói được! Thì đó, có thất tình đâu, có chia tay đâu, song thơ chia tay, thơ thất tình thích thì viết một ngày vài... trăm bài còn dư sức, đặc biệt là thời 26, 27 tuổi. Thẩm thơ, đâu phải chỉ "tâm tri" còn phải có "trí tri" nữa chứ. Con chữ vốn vô hồn, ai cũng học đủ bảng chữ cái, nhưng viết một bài văn cho đúng chính tả chưa chắc đã là việc dễ làm với khá nhiều người, nói chi đến viết để cộng hưởng cảm xúc được?

Hồi 26; 27 tuổi tôi gần như muốn là viết. Thơ cũng được, văn cũng xong. Phóng bút thành văn dễ ợt chứ khó gì, ráp vần ráp chữ là xong. Nhưng mà nói thật, đọc lại nhiều khi... xấu hổ lắm.

Còn phê bình, phê bình cái gì đây ngoài câu chữ hiển hiện đó? Phân tích nhịp điệu, phân tích từ ngữ để mà thấy cái dụng công của tác giả, và với bài nào "tuyệt đỉnh" thường là một câu "hồn nhiên,  thiên thành". Đạt đến mức hồn nhiên như trời có sẵn đó thì TẤT CẢ đều phải dụng công, dụng công trong từ ngữ cực nhiều. Lao tâm khổ tứ để tìm cho được một chữ ráp vô, sửa tới sửa lui, đọc đi đọc lại, rốt cục chỉ muốn đạt tới mức tự nhiên như không cần dụng công.

Tôi viết cũng không ít bài bình thơ, đa phần là thơ xưa, thơ Tàu, và tôi tự nhận cái đó là bình giấm, như một nhà phê bình người Pháp tự nhận "rượu để chua quá thì thành giấm, viết không được thì... đi bình luận vậy". Nhưng thật ra, người viết bài bình luận thì có lẽ cực hơn người viết, người viết vì một cảm xúc gì đó phóng bút là xong, còn người bình đọc xong, chờ lắng cảm xúc, tìm dẫn chứng, tìm câu văn, tìm minh họa để mà bình cho người đọc thưởng lãm. Nên tuy "ai đem phân chất một mùi hương, hay bản cầm ca tôi chỉ thương" nhưng bình thơ bình văn vẫn cần lắm. Còn đọc chê dở chê hay thì nào có khó gì? Như ngày trước tôi chê Truyện Kiều, tôi cũng phải ráng viết cho được một bài [dù] ngắn để mà chê cho... có hồn (?)

Chỉ là... bụt chùa nhà không thiêng! Hic

                                                                         Đoàn Anh Kiệt
                                                                           29/10/2014

Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

EM CHỈ LÀ ... - Thơ Kha Tiệm Ly


       
                          Tác giả Kha Tiệm Ly


          EM CHỈ LÀ …

          Em không đẹp như anh tưởng đâu anh.
          Rất bình thường, chỉ vì em… là người Đà Lạt.
          Em chẳng kiêu sa như THỦY TIÊN đài các,
          Mà như PENSEÉ ấp ủ mộng duyên lành.

          Em cũng chẳng là MẪU ĐƠN vương giả
          Hay PHÙ DUNG, CẨM CHƯỚNG đắm say người.
          Em đơn sơ như HOA NGÂU, HOA BƯỞI.
          Có chút bâng khuâng như SIM tím lưng đồi.

          Cũng chẳng được như QUỲNH HOA, PHONG LỮ
          Chẳng ngất ngây người như nàng DẠ LÝ HƯƠNG.
          Em mộc mạc như LỤC BÌNH, TRINH NỮ,
          Như LƯU LY* nguyền trọn kiếp yêu thương.

          Em quê mùa chẳng quen đánh phấn
          Nên má chỉ hồng thoảng chút Ô MÔI.
          Cũng chẳng tiện dùng màu son tô vẽ,
          Nên màu môi như cánh PHƯỢNG mà thôi!

          Cũng chẳng tiện dùng hương hoa thời đại,
          Nên tóc mượt mà chỉ thoảng chút HOÀNG LAN.
          Chẳng lóng lánh dìm hồn người ngây dại,
          Mà mắt em như hoa ANH THẢO mơ màng

          Dẫu VÔ ƯU trắng trong thời con gái,
          Cũng nhờ HƯỚNG DƯƠNG mà tìm một hướng đi.
          Có thương em thì ai kia hãy đợi,
          Ngày TÚ CẦU nở trước cổng vu quy.

                                                          Kha Tiệm Ly
                                                  (Đà Lạt 24. 10. 1014)

         * Hoa lưu ly thường gọi là hoa forget me not (đừng quên anh)

          .................

          KHA TIỆM LY
          99/5 Đinh Bộ Lĩnh Phường 2, TP. Mỹ Tho, Tiền Giang
          Tel: 0987  701  952   -   01229  880  130
          Email: khatiemly@gmail.com

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

ĐỖ HỮU, LƠ LỬNG MỘT DÒNG THƠ - Nguyễn Khôi


     

        ĐỖ HỮU - LƠ LỬNG MỘT DÒNG THƠ
                                 
  Thơ Việt Nam, từ sau năm1945 thường hiện hữu trên hai chiến tuyến : "Quốc gia- VNCH- chống Cộng" / "Kháng chiến - Cộng sản XHCN" cả hai đều được hệ thống thông tin báo chí (phe nào, phe nấy) quảng bá hết cỡ...
  Tuy nhiên, còn có một dòng thơ lơ lửng, không phe phái nhưng thấm đẫm hồn Dân tộc với một nghệ thuật "rất Thơ" (không  in ấn xuất bản) cứ âm thầm truyền lan trong lòng người dân Việt ở mọi phía ...Ví dụ : như Trung niên Thi sĩ Bùi Giáng (1926-1998), Thi sĩ Đỗ Hữu (1938-2009) ...
  Với Bùi Giáng, thì đến hôm nay (2014)đã được cả 2 phía coi là một trong các nhà thơ lớn của Dân tộc ? còn Đỗ Hữu thì còn rất ít người biết đến, nhất là với giới thơ văn ở Hà Nội.

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

HOA TỨ BÌNH - Phạm Tường Đại


                  
                   Nhà thơ Phạm Tường Đại
                            (1930 - 2008)


                  HOA TỨ BÌNH
                  (Tặng Nguyễn Khôi)

                  Gặp em chừ mùa hạ
                  Soi tóc dưới trăng ngà
                  Chỉ một lần đã nhớ
                  Bởi em là quỳnh hoa.

                  Sương rơi đầy ngõ lối
                  Sao cúc chửa vàng thu
                  Để tiếng cười bay lạc
                  Nỗi nhớ hoá mơ hồ.

                  Gió từ đâu về phố
                  Xua cái lạnh tàn đông
                  Lan âm thầm ấp nụ
                  Vương vấn giọt sương lòng.

                  Tơ trời giăng rất mỏng
                  Én bạc chở mùa sang
                  Mẹ già ra cửa ngóng
                  Đâu biết mai đã vàng.

                       Phạm Tường Đại

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

UỐNG RƯỢU VỚI HẢO HÁN - Kha Tiệm Ly


          


             UỐNG RƯỢU VỚI HẢO HÁN

             Chiều lang thang nhìn kẻ lạ người quen,
             Bọn hảo hán dưới gầm cầu mời uống rượu.
             Chơi thì chơi, có bịnh chi mà cữ,
             Túi giang hồ đựng bốn biển anh em.

             Kẻ kiếp trứơc chắc tạo nhiều phước đức,
             Nay ngồi đường cũng có kẻ cho ăn!
             Kẻ kiếp trước chán chê xe đời mới,
             Nên giờ nầy thủ cẳng chiếc xe lăn!
             Ta kiếp trước chắc gieo nhân ung thối,
             Nên đời nầy mới lảnh quả nhà văn!

             Rượu thâm tình chọn người hảo hán,
             Bọn phàm phu, vô lại đứng qua bên.
             Rượu nghĩa khí ai dại gì kê táng,
             Rượu tri âm ai dại độn long đền!

             Hãy uống đi, hỡi chư huynh đệ!
             Dù rượu giang hồ dù có chút đắng cay!
             Nếu lỡ say, ngày mai ta lại tỉnh,
             Hơn đám người suốt kiếp vẫn còn say!

             Chẳng cướp của, giết người, chẳng lo quả báo,
             Chẳng tạo oan khiên, chẳng sợ đòn thù.
             Bọn chúng ta xem thường danh lợi hão,
             Bất Vi còn,
             chắc chép vào Lã Thị Xuân Thu!

             Mặc thằng đời đứa khôn đứa dại,
             Chiếu rách lót lưng ta vẫn ngủ khò.
             Ăn trộm nào lựa thằng trên răng dưới dái,
             Ai xỉn rồi, cứ ngửa c… ngáy o o!

                                          Kha Tiệm Ly

Thứ Sáu, 26 tháng 9, 2014

THEO NHAU CÙNG DẠO PHỐ - Đặng Lệ Khánh, Thảo Nguyên


                       

                           Ý thơ: Đặng Lệ Khánh
                           Nhạc: Thảo Nguyên
                           Hòa âm:Võ Công Diên
                           Trình bày: Ca sĩ Thùy Dương
                           Video clip: Phú Đoàn


             THEO NHAU CÙNG DẠO PHỐ


             Trả ly bia cho quán
             Trả hơi đắng cho bia
             Trả khói cho không khí
             Trả buồn vào hôm kia

             Đi theo nhau lên núi
             Sầu không tới nửa vời
             Đỉnh đầy mây giăng lối
             Xuân đến trên đỉnh trời

             Hái một ngọn cỏ bồng
             Quấn vào chân thay tóc
             Thơm ngát hương ruộng đồng
             Quên khuấy mình từng khóc

              Khoác nắng vào cho ấm
              Lượm ít hạt sương rơi
              Hái mây bỏ vào túi
              Dắt thanh thản vào người

              Ta cùng đi xuống phố
              Đưa tay chào mọi người
              Khi không mà cười mỉm
              Mây trong túi reo vui

              Nắng nhấp nhô trên tóc
              Sương ướt mềm trong lòng
              Thanh thản nghe đầy ắp
              Đường đi chợt nhẹ không

              Ta nhìn ta tuyệt vời
              Áo lụa quấn chân người
              Màu gió xuân dìu dịu
              Sương khói, ừ thế thôi

                      Đặng Lệ Khánh



              

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

SỢI TÓC - Phạm Tường Đại, Thoại Vy

      Trong một sát na bất chợt, soi gương nhìn lại mái đầu đang dần bạc trắng theo bụi thời gian, nhà thơ Phạm Tường Đại như trăn trở suy tư với từng sợi tóc đời mình.

               
            

                      Thơ: Phạm Tường Đại
                      Diễn ngâm: Thoại Vy
                      Video clip: Phú Đoàn


            SỢI TÓC
            (Tặng La Thuỵ)

            Sợi tóc sao khéo đành hanh
            Sợi thì trắng sợi thì xanh nực cười
            Sợi trắng trang trải nợ đời
            Sợi xanh còn chút duyên trời đó chăng.

            Mải vui quên nút miệng bình
            Hèn chi nợ cứ rập rình mãi thôi
            Có còn thương chút thơ ơi
            Xin đừng buộc mãi duyên tôi với nàng.

            Thì thôi dù có trễ tràng
            Nghiệp đời đã trót đa mang cũng đành
            Nhâm nhi cùng tóc tự tình
            Hoá ra mình nói với mình trong gương.

                                             Phạm Tường Đại

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

CẢM ĐỀ KHƠI XA - Kha Tiệm Ly


         

                   
          CẢM ĐỀ KHƠI XA

          1. Màu áo trinh nguyên ta vẫn nhớ,
          Dù bụi thời gian cố nhạt mờ.
          Từ hoa phượng em cài lên mái tóc,
          Anh học trò dạo ấy biết làm thơ.

          2. Và từ lúc tình em chưa mở ngõ,

          Ta cũng từng thức trắng đếm sao đêm.
          Mơ cánh phượng gói màu thương màu nhớ,
          Mượn gió hè hôn trộm tóc vai em.

          3. Lá thư hồng ta ép hoa phượng đỏ,

          Tìm lời thơ nắn nót suốt bao đêm.
          Rồi ta nói tiếng yêu em từ đó,
          Thẹn thùng ai e ấp má môi duyên.

          4. Sương chạm lá, lá buốt lòng rơi lệ,

          Khi bước phiêu du chưa hẹn một ngày về.
          Ta đi để lại trời dâu bể,
          Sương đọng làm chi khóe mắt em?

          5. Tóc biếc một lần che mặt ngọc,

          Đủ ngàn năm ta ủ mối tình si.
          Em một buổi lên thuyền qua bến lạ,
          Đủ trăm năm hoa rụng ngập đường đi!

          6. Lục bình năm cũ nay còn tím,

          Buồn kéo ta về bên bến sông.
          Khi trái tình yêu vừa đỏ chín,
          Thì môi em ai lấy phượng tô hồng!

          7. Trường ta giờ bỗng dưng xa lạ,

          Đâu rồi áo trắng cũ, người ơi!
          Còn đâu nữa, tóc dài che nón lá.
          Cây phượng xưa hoa úa rụng tơi bời.

          8. Em đi mang cả khung trời cũ,

          Mới biết rượu tình cũng đắng cay.
          Trăm cánh phượng hồng, trăm héo rũ,
          Ta ngàn đêm nhớ, bấy đêm say!

          9. Hay sông đời bên trong, bên đục,

          Mà sông tình mới bên cạn, bên sâu.
          Mắt ngày ấy đã khô chưa dòng lệ,
          Mà từng đêm ta rượu uống đong sầu?

         10. Chẳng đợi thuyền lao vào sóng gió,

          Mới thấy dòng yêu lắm thác ghềnh.
          Chẳng trách tình em gây bão tố,
          Cho thuyền ta mãi cứ lênh đênh.

                                              Kha Tiệm Ly

Thứ Ba, 9 tháng 9, 2014

MAI BỎ RỪNG MÀ ĐI - Lương Minh Vũ, Trần Nhàn, Quốc Duy


              

                              Nhạc & lời: Lương Minh Vũ
                              Hoà âm: Trần Nhàn
                              Trình bày: Ca sĩ Quốc Duy
                              Video clip: Phú Đoàn




Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

BÊN SÔNG DINH - Phạm Tường Đại


             

               BÊN SÔNG DINH
                (Tặng La Thuỵ)

               Sông Dinh con én gọi mùa
               Thuyền ai đậu bến sông mơ tự tình
               Hạt sương rơi nặng trên cành
               Hoa ti - gôn khuyết nửa vành con tim

               Tiếng chim chiều hót bình yên
               Gió cuồng say gió từ thiên cổ nào
               Cánh buồm vời vợi trăng sao
               Còn nghe năm tháng sóng trào mù tăm

               Đường xuân chưa lộ ánh rằm
               Đã nghe lòng đất nảy mầm thời gian
               Bỗng xuân dậy tiếng tơ đàn
               Ta âm thanh lạc dưới làn âm thanh

                                         Phạm Tường Đại

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

LỜI VỌNG CHÂN MÂY - La Thuỵ, Nhã My, Trần Nhàn, Thanh Hoa

Bài thơ  LỜI VỌNG CHÂN MÂY tôi viết, sau khi đọc tập thơ HÁT GIỮA RỪNG CHIỀU do nhà thơ Đinh Hồi Tưởng tặng. (Đinh Hồi Tưởng là bút danh của thượng toạ Thích Tấn Tuệ, trụ trì chùa Thanh Trang Lan Nhã - còn được gọi là chùa Đây - cạnh con suối Đó khá thơ mộng ở thị xã La Gi, Bình Thuận). Bài thơ này, không ngờ được khá nhiều thi hữu vui họa. 

                            
                   Từ trái sang: 
                   Nhã My, La Thụy, Thích Tấn Tuệ, Kha Tiệm Ly


                  LỜI VỌNG CHÂN MÂY
                 (Cảm đề "Hát giữa rừng chiều" của ĐHT)

                 Non thiền lắng bợn sắc không
                 Suối nguồn lờ lững một dòng chân như
                 Hương Tây phương giũ phù hư
                 Thoát trùng bể khổ Thuyền Từ phiêu diêu
                 Hòa mình cùng chốn tịch liêu
                 Chuông mai Suối Đó, kinh chiều Chùa Đây
                 Thì thầm lời vọng chân mây
                 Rừng chiều ai hát riêng tây vô thường
                                                              La Thuỵ

                                  HOẠ:

                 1/
                 LỜI VỌNG CHÂN MÂY

                 Lắng lòng nuôi dưỡng tâm không
                 Vui cùng tuế nguyệt thuận dòng chân như
                 Sắc hồng mây thả phù hư
                 Hoa trôi suối bạc hiền từ phiêu diêu
                 Đâu quang đãng, đâu tịch liêu
                 Sắc không, không sắc những điều đó đây
                 Cuốn theo cơn gió đùa mây
                 Ngàn sao bóng nguyệt lắt lay vô thường
                                                                   Nhã My

                 2/
                 LỜI VỌNG CHÂN MÂY

                 Tâm thiền từng trải sắc không
                 Hữu thân hữu động lội dòng chân như
                 Lý tìm chân lý thực hư
                 Xả thân mới có hồn từ phiêu diêu
                 Khi rậm rực lúc hoang liêu
                 Vòng xoay nhật nguyệt sớm chiều là đây
                 Buồn vui trắng tải ngàn mây
                 Hạc vàng để lại lầu tây y thường
                                                  Võ Sĩ Quý 
                                       
                 3/
                 VÔ THƯỜNG

                 Hồng trần sắc lập dị không
                 Cuộc đời vốn dĩ là dòng chân như
                 Tịnh tâm mặc lẽ thực hư
                 Tạm rời bể khổ hồn từ phiêu diêu
                 An nhiên giữa chốn cô liêu
                 Ươm vần gieo ý vui nhiều từ đây
                 Thả hồn theo gió cùng mây
                 Sầu như tan biến ngất ngây vô thường
                                                               Clover

                 4/
                 VỌNG TỪ HƯ KHÔNG
          
                 Lòng trần đón gió hư không
                 Đường trần vô trước suối dòng như như
                 Cõi trần sạch bóng phù hư
                 Tây phương: Bến đó, thuyền từ tiêu diêu
                 Đất trời đâu chốn hoang liêu
                 Tâm bình ý tịnh sớm chiều: Chùa đây
                 Gió yên biển lặng quang mây
                 Bát phong bất động phương tây: Tâm thường   
                                                                Lê Văn Thanh

                 5/
                 SUY NIỆM BIỂN TÌNH

                 Đường trần ảo mộng có, không
                 Tâm hồn hướng thượng chung dòng sông như
                 Trái tim nhân ái nào hư
                 Mênh mông sóng vỗ biển Từ phiêu diêu
                 Sắc hồng nhân thế cô liêu
                 Bổng nghe tiếng vọng về chiều đâu đây
                 Biển tình tỏa sáng trời mây
                 Tâm linh suy niệm đẹp thay vô thường.
                                                             Đức Hạnh
                                                              4.7.2016

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

HẬN NAM QUAN - Kha Tiệm Ly


            
                           Ải Nam Quan - Ảnh chụp năm 1940


                          HẬN NAM QUAN

               Tổ quốc mất rồi núm ruột Hoàng Sa
               Nay lại mất ngàn dặm vuông quan ải
               Ai yêu nước mà lòng không tê tái
               Bởi núi sông nầy là xương máu ông cha

               Từ đao thù bầm nát mình hải đảo
               Thì biển ta đã dậy sóng căm hờn
               Nghe đất Lũng Nhai vang lời thề sắt máu
               Nghe gươm mài rêm đá núi Lam Sơn

               Đâu Diên Hồng, đâu cánh tay sát thát?
               Đâu Ngô Quyền, đâu Hưng Đạo đại vương?
               Đâu ánh mắt luôn rực ngời ánh thép?
               Đâu lửa hận thù hun đúc gươm thiêng?

               Ta nợ giang san lòng yêu tổ quốc,
               Nợ trống Ngọc Hồi, nợ thớt tượng Quang Trung.
               Nợ Ức Trai lời Bình Ngô đại cáo
               Nợ tổ tiên một dòng máu anh hùng

               Chẳng có dịp cho trường giang dậy sóng
               Nên cọc Bạch Đằng nuốt hận đứng chơ vơ
               Không đủ sức để nâng ngang nòng súng
               Ta vẫn còn chất thép trong thơ

                                           Kha Tiệm Ly

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

THƠ SƠN CƯỚC - Nguyễn Khôi


         

         Lời dẫn của tác giả:

         Nguyễn Khôi sinh ở Yên Bái (1938), lớn lên ở Thái Nguyên, làm việc ở Sơn La 21 năm, 1984 về Hà Nội giúp việc Hội Đồng Dân Tộc... nên có điều kiện cảm nghĩ  nhiều về vùng Dân tộc - miền núi.
                     
             
        *1-  VỚI SA PA

          Đã thầm hẹn lên Sa Pa nghỉ mát
          Ra "Cầu Mây" cùng đứng tựa rung rinh
          Thỏa mắt ngắm Phăng Xi Păng bát ngát
          Trời thần tiên riêng của chúng mình.
          Sa Pa mộng đẹp hơn cả mộng
          Sa Pa mơ hơn cả giấc mơ
          Mây thì cứ vẩn vơ phiêu lãng
          Cõi diệu huyền thực thực hư hư.
          Ừ dạo cảnh một mình đơn lẻ quá
          Chơi "chợ tình" ai đó kéo cùng co
          Cứ như thể buổi đầu "cho" mắc cỡ
          Ở dưới kia Cốc Lếu đợi mong chờ.
          Sa Pa đấy thả hồn thơ bay bổng
          Cứ như là hẹn đến để mà yêu
          Một chén rượu uống trong chiều lạnh cóng
          Một nụ hôn sương khói ở bên đèo.

                        Mùng 1 tháng 8 Bính Tý. 


Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

LƯỢM - Kha Tiệm Ly


             
                       Nhà thơ  Kha Tiệm Ly


            LƯỢM

            Dọc non nước lượm vài câu chánh khí,
            Lượm chút văn chương, lượm chút ngạo đời
            Lượm chút trượng phu, lượm tình tri kỷ,
            Lượm chút phong trần, ngâm rượu uống chơi.
                                                       Kha Tiệm Ly

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

TIÊU TƯƠNG - Nguyễn Khôi


      

         TIÊU TƯƠNG

         "Quân tại Tương giang đầu"...
                (Tặng : Nhã My)
                           
         Sao Tiêu Tương lại là buồn thương ?
         Để mưa rơi ướt cả dặm trường
         Chia ly như thể không gặp lại
         Để Trúc bên sông đốm võ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương lại là bi thương ?
         Nỗi đời hai ngả biệt âm dương
         Tình em như nước Trường Giang ấy
         Sớm tối theo anh tới mộ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương cho lòng tổn thương ?
         Trái tim sẻ nửa giữa đoạn trường
         Một nửa nát tan chìm đáy sóng
         Một nửa cầm tù nơi cố hương...
                   
         Sao Tiêu Tương để người trúng thương ?
         Dưỡng thương hao tổn mấy năm trường
         Cho hồn dậy lớn Thơ mọc cánh
         Chắp với hồn ai lạnh hơi sương...
                     
         Sao Tiêu Tương nên tình vấn vương ?
         Vượt cả ngục tù, vượt đại dương
         Tới một chiều nao im lặng sóng
         Đôi trái tim một nhịp thương thương...
                     
         Sao Tiêu Tương muôn đời sầu vương ?
         "Đa tạ Quân Vương : thiếp phụ chàng"
         Tựa bờ Lau trắng tình ngây ngất
         Thơ đà kiệt sức, hồn lang thang...
         Bên bờ Tiêu Tương, quê Từ Sơn

                              Mùa Vu Lan 2014
                                  Nguyễn Khôi

Thứ Hai, 11 tháng 8, 2014

MẸ TÔI - Trần Nhàn


           
                     Nhạc sĩ Trần Nhàn

       Mùa vu lan, mời các bạn xem video clip MẸ TÔI

                      Nhạc và hoà âm: Trần Nhàn
                      Trình bày: Ca sĩ Phương Linh
                      Video clip: Phú Đoàn