BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 14 tháng 12, 2020

MÌNH CHỈ LÀ MÌNH… - Thơ Phan Quỳ

   
                                 
                              Nhà thơ Phan Quỳ

MÌNH CHỈ LÀ MÌNH…
 
Mình không đủ sức để viết những gì cao rộng,
Mình không đủ tầm để thấu hiểu lẽ sâu xa.
Mình chỉ là mình với cái tôi cái ta,
Chỉ quẩn quanh với bao điều tiếc nuối.
 
Mình chỉ là mình trong đêm dài bóng tối
Ngẩn ngơ nhìn những ngày tháng đi qua
Vẫn thầm nhủ nếu phải chi, giá mà...
Dẫu biết thế là hoang đường ảo mộng.
 
Mình thấy mình giữa trời cao đất rộng
Chiếc bóng lẻ loi lặng ngắm chân mình
Giữa muôn triệu người chẳng có ai để giống
Nỗi đơn côi chua xót một tâm tình.
 
Mình thấy mình giữa vô vạn sinh linh
Buồn thăm thẳm bởi bao điều phi lý
Mơ ánh sáng xua tan chiều mộng mị
Mơ Thiên Chúa ban thêm nhiều phước huệ
Ước Như Lai cứu nạn cho muôn loài.
 
Mình chỉ là mình nhỏ bé giữa trần ai
Mà nỗi khổ như trùm lấp vạn kiếp!
Mình chỉ là mình quanh quẩn mỗi sớm mai...
 
                                                    Phan Quỳ

GIÁM ĐỐC… HÀI !!! – Hoàng Hương Trang

 
Nhà văn Hoàng Hương Trang

 
Tèo và Tý là bạn nối khố, chí thân, cùng quê, cùng học một lớp từ mẫu giáo tới trung học cơ sở. Hai đứa không học lên cao nữa vì ở thôn quê không có trường cấp III, nhà lại nghèo, cày thuê, cấy mướn nên gia đình không lo nổi lên thành phố học trọ. Đành nghỉ ngang ở nhà chăn trâu mướn, cuốc đất, giăng câu, cũng kiếm được chút ít phụ cho cha mẹ.
 

ĐÂU CẦN CHỜ ĐÊM GIÁNG SINH ĐẾN PHẢI KHÔNG EM? – Thơ Nguyên Lạc


   


ĐÂU CẦN CHỜ ĐÊM GIÁNG SINH ĐẾN
PHẢI KHÔNG EM?
 
1.
Đêm Giáng Sinh Chúa hiện xuống trần
mang niềm tin mới cho nhân thế: Công bằng. Bác ái
Có ích kỷ không em?
Khi anh không thích em bác ái
Em phải yêu thương riêng chỉ mình anh!
 
Đêm đâu cần vọng về những tiếng chuông ngân
Khi em đến
ngàn tiếng chuông tình vang hồn anh ngây ngất
Đêm ngọt ngào như mật
như chiêm bao
như cổ tích
Đêm khát khao
Em. bãi cát nhung êm đợi chờ
Anh. sóng biển mơn man phủ tràn
những nụ hôn thân trầm hương ngát
 
Đêm. chỉ riêng anh và em
Vòng tay đan nồng ấm
vũ điệu Rumba mê đắm
hai thân người cháy bỏng quyện tan nhau
 
Đêm mang tin vui.
lời tình ca anh hát
Ngợi ca thần tình yêu Cupid
Em. bắn mũi tên vàng ngay tim. anh ngất
Nên suốt đời anh mãi "vọng một phương"
 
2.
Đâu cần chờ đến đêm Giáng Sinh đâu em!
Để chuông ngân vang mang tin mừng mới
Bất cứ đêm nào quắt quay mong đợi
Em đến ...  là đêm Giáng Sinh!
 
Hiện hữu em ... cứu rỗi đời anh!
 
Có tội lỗi lắm không?
Có ích kỷ lắm không?
Khi nghĩ em là Chúa riêng
mang tin mừng chỉ độc nhất anh thôi
 
Cảm ơn em!
suối tóc nhung êm
mật ngot môi cong
Và cảm ơn thân trầm
ngực rằm dâng hiến
 
3.
Đâu cần chờ đến đêm Giáng Sinh đâu em!
Ngàn nến hồng lấp lánh rạng tâm khi em đến
đêm nồng nàn
đêm khát khao
đêm ngọt ngào
đêm mê đắm
Đêm ngất hồn say hương mật tình ta
 
Đâu cần chờ đêm Giáng Sinh đến phải không em?

                                                          Nguyên Lạc 

 

CHÙM THƠ “CÕI…” CỦA LÊ VĂN TRUNG

 
   


CÕI ĐI CÕI VỀ
 
Đi là mở những con đường
Về là khép mộng nghìn phương rã rời
Đi là tiếp cuộc rong chơi
Về là gửi lại đất trời vô biên
 
Đi - Về trong cõi tình em
Là đi - về giữa triền miên cõi sầu
Đi là bắc lại nhịp cầu
Về là mấy nhịp gãy vào tai ương
 
Đi là tiếp cuộc vô thường
Là xơ xác mộng là tàn tạ mơ
Về là ngồi lại bên bờ
Ngắm mây phiêu lãng đợi giờ trùng lai.
                                  

NHÀ VĂN NAM CAO TRONG “HỒI KÝ NGUYỄN ĐĂNG MẠNH”

Nguồn:
https://www.vinadia.org/hoi-ky-nguyen-dang-manh/hoi-ky-nguyen-dang-manh-nam-cao/
 
 
Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh


Năm 1963, tôi có về làng Đại Hoàng, quê Nam Cao, cùng với Nguyễn Hoành Khung. Lúc ấy ông bà thân sinh Nam Cao hãy còn sống. Tôi đã được uống rượu với ông cụ, được ăn cam Đại Hoàng. Tôi còn được gặp cô Hồng con Nam Cao và một ông em của Nam Cao. Một nông dân tên là Đạt.
 

Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2020

TẢN MẠN VỀ TẬP THƠ “VI” CỦA TRẦN HẠ VI - Châu Thạch

 
Nhà thơ Trần Hạ Vi  


Thật ra tôi không hợp mấy với thơ của Trần Hạ Vi. Không hợp vì ở cái tuổi gần bát thập nầy, tôi đã quen thơ của những năm 30, 40 của thế kỷ trước với Xuân Diệu, Huy Cận, Hàn Mạc Tử và những người trong thời đại đó, hoặc thơ của những tác giả ở thời kỳ cuối thế kỷ 20 có vần, có điệu. Thơ ở thời đại trước, dầu khó chi nữa thì tôi cũng có thể suy gẩm mà hiểu thơ được.  
 

THƠ VIẾT VỀ MẸ CỦA ĐỒNG THỊ CHÚC – Đặng Xuân Xuyến

 


Trong những bài thơ viết về Mẹ mà tôi đã được đọc thì thơ viết về Mẹ của nhà thơ Đồng Thị Chúc để lại nhiều ấn tượng. Hình như chất nền nã của thể thơ Lục Bát đã thấm vào máu thịt của bà nên những câu Lục Bát bà viết ra rất tự nhiên, dịu dàng và đằm thắm. Nhất là khi viết về Mẹ thì những vần thơ của bà thật ấm nồng và tha thiết.
 

TRẬN CHIẾN KHÔNG KHOAN NHƯỢNG, NÀO AI MUỐN – Thơ Văn Thiên Tùng

 
  


TRẬN CHIẾN KHÔNG KHOAN NHƯỢNG?
 
Hận kẻ gây nên đại họa nầy?
Tang thương trùm phủ suốt năm nay
Năm châu khốn đốn lâm phôi nhiễm
Nhân loại lao đao bệnh quái vầy
Xã hội cầm chừng vì chống dịch
Quốc gia tụt dốc bởi phòng lây
Kể thù COVID xuyên biên địa
Trận chiến toàn cầu khó cưỡng thay
 
Trận chiến toàn cầu khó cưỡng thay
Quyết tìm phương cách chặn nguồn lây
Bao nhà khoa học đua nhân bản
Bấy hãng vắc xin đợi thử vầy
Ước sớm diệt ngay trùng Vũ Hán
Mong nhanh tầm quét chúng từ nay
Để cho trần thế đồng chung hưởng
Cuộc sống an lành cuối Tết nầy…
 
          Quảng Trị, 09/12/2020
        Mai Vân Văn Thiên Tùng
 

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2020

NHIỀU KHI... - Thơ Trần Mai Ngân

 
  


NHIỀU KHI...
 
Nhiều khi tôi không biết...
Mình đi đâu về đâu
Chỉ muốn tan nỗi sầu
Mà đời loanh quanh mãi
 
Nhiều khi tôi không biết
Mình đã yêu hay không
Chỉ thấy tím cả chiều
Nhuộm hoàng hôn mênh mông
 
Nhiều khi tôi rất nhớ
Rất nhớ một dòng sông
Thuyền tình tôi đã đắm
Bến xuân chiều khói lam
 
Nhiều khi tôi muốn khóc
Giọt lệ đừng cầm lòng
Cứ rơi trên má hồng
Như vẫn là thanh tân
 
Nhiều khi và nhiều khi
Bâng quơ tôi với trời
Dù chẳng để làm chi
Mây cứ là bay đi...      
 
            Trần Mai Ngân

 

Thứ Năm, 10 tháng 12, 2020

VÀI CẢM NHẬN VỀ 2 BÀI THƠ VIẾT VỀ CHIỀU 30 TẾT – Đặng Xuân Xuyến

 

Tôi đọc bài thơ "Chiều Cuối Năm" của nhà thơ, nhà giáo Đồng Duy Toại cũng khá lâu rồi, cách đây chắc cũng vài năm.
 
CHIỀU CUỐI NĂM
 
Chiều ba mươi tết về quê
Mẹ còn tất tả nón mê ra đồng
Ruộng còn một thửa chưa xong
Mạ non mẹ cấy lưng còng chiều đông
 
Bao nhiêu công việc nhà nông
Chìm trong giá buốt, còn trông tới mùa
Một đời vất vả nắng mưa
Một đời cơm áo sớm trưa... một đời
 
Con đi xa đã lâu rồi
Dù thương không nói nổi lời tri ân
Đàn cò mỏi cánh phân vân
Xà xuống bờ ruộng cho gần mẹ ta
 
Cấy xong trời đã xế tà
Bước chân xiêu vẹo về nhà cúng cơm
Hương, hoa, cơm mới ngát thơm
Dâng lên tiên tổ ghi ơn đức dày
 
Hôm nay con trở về đây
Mẹ không còn nữa hao gầy nén nhang
Khói bay bảng lảng mơ màng
Rước mẹ về đón xuân sang, lệ nhoà...
 
                               Đồng Duy Toại
 
Ngày đó định viết đôi lời giới thiệu về bài thơ nhưng rồi lấn cấn việc nọ việc kia nên tôi chưa làm được.
 

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2020

NHÀ VĂN NGUYỄN TUÂN TRONG “HỒI KÝ NGUYỄN ĐĂNG MẠNH”

Nguồn:
https://www.vinadia.org/hoi-ky-nguyen-dang-manh/hoi-ky-nguyen-dang-manh-nguyen-tuan/
 
 
Giáo sư Nguyễn Đăng Mạnh

Từ nhỏ tôi đã đọc Nguyễn Tuân trong kho sách của bà chị cả tôi. Tất nhiên chẳng hiểu gì lắm! Nhưng cũng muốn bắt chước chủ nghĩa xê dịch của Nguyễn Tuân: thích lang thang ngắm trời, ngắm đất. Thời kháng chiến chống Pháp, một mình đi trên đường Việt Bắc, lội suối, leo đèo, rất khoái – thực sự cảm thấy cái khoái “Đường vui” của Nguyễn Tuân quả là có thật. Hồi về Hà Nội học Đại học Sư phạm (1957), tôi có lần dắt xe đạp thử đi suốt đêm ở Hà Nội, từ phố này sang phố khác, bắt chước Nguyễn Tuân làm “Một người lữ hành trong thành phố chúng ta”, xem Hà Nội sinh hoạt về đêm như thế nào, thưởng thức những tiếng rao đêm có giọng điệu riêng của các hàng quà rong xuất hiện rất đúng hẹn cho mỗi thời khắc.
 

GOM TÌNH PHONG KÍN – Thơ Phạm Ngọc Thoa

 
  


GOM TÌNH PHONG KÍN 
                  287-20

KHÉP ĐÔNG
 
Đông dần khép cửa đời luôn vẫn mở
Giáng sinh về vui nhộn trải ngàn phương
Anh từ đâu có nghe lòng trăn trở
Noel này thêm một chút ấm yêu đương
 
 
SÁM HỐI
 
Núi cũng trở mình nghe sám hối
Người đi chưa để lại lần nhìn
Đêm u tịch thấy lòng ray rứt
Điệu Belero buồn ướt mắt ưu linh
 
 
LIÊU TRAI
 
Một cõi mờ sương lạnh liêu trai
Chông chênh ngược dốc bể dâu dày
Mơ hồ ẩn hiện thơm mùa cũ
Hạt nắng vô tình rụng xuống vai
 
 
BỜ DUYÊN
 
Nhớ bữa dừng chân bờ duyên phận
Mới hay cuộc thế lắm lỡ bồi
Lá vỡ vô thường ngày tháng rụng
Vây quanh phế tích mọc bờ môi
 
 
LẠC NHAU
 
Ta lạc nhau giữa hỗn mang cuồng dại
Yêu đắm say trong thế giới mệt nhoài
Đừng hờ hững cho xuân tình chết đuối
Em gom tình phong kín dẫu tàn phai
 
              Fountain Valley 6/12/2020
                     Phạm Ngọc Thoa
 

NHỚ PHƯỜNG ĐỆ NHẤT, TỈNH QUẢNG TRỊ – Đinh Hoa Lư

Lâu nay trên các trang online Quảng Trị, ngoài cái PHƯỜNG ĐỆ TỨ của bác Tuệ Chương Hoàng Long Hải, ít ai nhắc đến cái Phường Đệ Nhất nơi có trung tâm thành phố mà cái NGÃ TƯ bà con chúng ta hay thấy.

 

CHUYỆN DÒNG SÔNG QUÊ TÔI – Thơ Nguyên Lạc

 
  
                             Nhà thơ Nguyên Lạc


CHUYỆN DÒNG SÔNG QUÊ TÔI
 
Quê hương đoài đó chiều nghiêng bóng
Khói sóng sầu vương mắt đoạn lòng
 
1. Chuyện Thứ Nhất
 
Quê mình có gì lạ không em?
Mai anh về thăm lại bến xưa
Anh về lại dòng sông thương mến
Hai bờ bần đom đóm rực sao
 
Anh tìm lại dòng đời xa vắng
Sông lụa vàng xuồng thả mái xuôi dòng
 
Hò ơ ớ ơ ơ
Đâu đây cá đớp bông bần
Nhặt thưa câu hò đối ơ ơ...
Nhặt thưa câu hò đối... Bạn nỡ đành xa tôi!
 
Hò ơ ớ ơ ơ
Bạn ơi hãy nhớ quay về
Trời trong trăng tỏ... ớ ơ ơ
Trời trong trăng tỏ... lời thề chớ quên!... ơ ơ
 
2. Chuyện Thứ Hai
 
1.
Ta sẽ về thăm lại dòng sông
Của thời xuân mộng cũ!
Em đứng đó môi cười hết nụ
Mây sẽ rồi... gió cuốn bay đi
Em của tôi dáng nhỏ xuân thì
Dòng của đời
Trôi...  trôi... trôi mãi!
 
2.
Ta có nên về thăm lại dòng sông
của thời hồn nhiên cũ?
Mây đã bay... có bao giờ trở lại?
Nước xuôi dòng... có quay lại bến xưa?
 
3.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời tan tác cũ!
Em đứng đó bóng rầu dáng mỏng
Thuyền ra khơi...
đâu hứa quay về!
Người ra đi... rồi...
chắc mãi không về!
 
4.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời hung bạo cũ!
Xác em nổi trôi theo dòng bão lũ
Được tin người… tim nhé cố an!
Và đêm dài… đêm nhé hãy ngoan!
Ai rồi cũng về miền miên viễn!
 
5.
Ta sẽ không về thăm lại dòng sông
của thời quá vãng!
Quên đi nhé... quên đi 
quên đi nhé!
Đã xa rồi... quên nhé...
Xa lắm xa!
Nhớ làm gì?
Thời gian sẽ phôi pha
 
6.
Đã biết thế
Nhưng cách nào quên hở?
Khi đông về làm sao không trăn trở?
Tuyết rơi đầy giá lạnh luồn tâm
Nhức nhối vết thương mưng mủ trong lòng
 
Chỉ tôi cách để quên đi nỗi nhớ
Chỉ tôi cách để quên đi một thuở...
Và dòng sông... chảy mãi trong hồn
Thiên thu. Nghìn trùng... Người ơi có biết không?!
 
                                                         Nguyên Lạc
 

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2020

CẢM NHẬN NGẮN VỀ BÀI THƠ “ĐOM ĐÓM TUỔI THƠ” CỦA KIÊN DUYÊN – Đặng Xuân Xuyến

 
Nhà thơ Đặng Xuân Xuyến

 
Đọc “Đom Đóm Tuổi Thơ” của Kiên Duyên, tôi thích 2 câu thơ:
 
“Mẹ chong đèn đan sợi cói bao giờ
Vài đồng lẻ mua mắt mờ trước tuổi...”
 
Sự vất vả bởi cuộc sống khốn khó nơi thôn quê được Kiên Duyên tạc bằng tượng hình MẸ với những hình ảnh gần gũi, đậm chất quê, xưa như cảnh làng quê Việt Nam đã tồn tại bao đời.
 

NĂM NGÓN TÌNH LONG ĐONG – Thơ Lê Văn Trung

 
   

 

NĂM NGÓN
TÌNH LONG ĐONG
 
Em có về đêm nay
Mà hồn tôi khuya quá
Chờ suốt một mùa thu
Lòng đã vào đông giá
 
Em có về đêm nay
Mà hồn tôi sương muộn
Chờ suốt một mùa trăng
Chờ đau mùa nguyệt lặn
 
Xòe bàn tay tôi đếm
Năm ngón tình lao đao
Năm mươi năm lỗi hẹn
Tình úa vàng xanh xao
 
Xòe bàn tay tôi ngắm
Ngón chỉ về phương em
Chỉ hoài vào xa vắng
Lạc mối tình trăm năm
 
Chỉ phương người quên lãng
Chỉ phương mình long đong
Chỉ hoài mà không thấy
Năm ngón tình hư không.
 
                   Lê Văn Trung
 

PHIÊN KHÚC MÙA ĐÔNG – Thơ Trần Mai Ngân


  

PHIÊN KHÚC MÙA ĐÔNG
 
Có mùa đông đi qua đi qua
Có tình yêu bay xa bay xa
Có con chim thật thà thôi hót
Trời chẳng xanh mây xám một màu vương...
 
Và em dường như dường như
Không còn tha thiết nữa... không còn...
Chẳng hiểu vì sao tất cả không còn!
 
Bây giờ, bây giờ và ngày mai
Em mang hư vô thả về trời
Lời xưa, lời xưa không còn thanh âm nữa
Đã im rồi... cung bậc của tình yêu!
 
                                         Trần Mai Ngân

 

BẾN VẮNG – Thơ Lê Phước Sinh


  

 
BẾN VẮNG
 
Tình cờ, xuống rửa chân
vướng nhánh rong phiêu dạt 
nghe âm ấm nhồn nhột
như vướng sợi tơ hồng.
 
Ngày xưa, Em nhớ không ...
 
               Lê Phước Sinh

 

LẠI THÊM MỘT GIẢ THUYẾT MỚI TÌM MỘ QUANG TRUNG – Hoàng Hương Trang


Tượng vua Quang Trung
 
Từ giữa thế kỷ XX đến giờ đã có nhiều giả thuyết về mộ vua Quang Trung, do những nhà nghiên cứu sử, do những nhà nghiên cứu Huế, do câu hỏi: Mộ vua Quang Trung ở đâu? Tất cả cuộc tìm kiếm hơn nửa thế kỷ qua đều hướng về địa thế Thừa Thiên Huế và cũng chỉ hạn hẹp có chừng ấy thôi. Thật may mắn cho tôi, tuy không phải nhà nghiên cứu sử, cũng không phải nhà Huế học, nhưng tôi tự nhận mình là một người ngưỡng mộ vị Anh hùng dân tộc áo vải cờ đào.
 

HƯƠNG XƯA, NẮNG LỤN, TÀN ĐÔNG – Thơ Phạm Ngọc Thoa

 
  
                   Nhà thơ Phạm Ngọc Thoa


HƯƠNG XƯA !
 
Gió thốc ngang làn tóc rối
Giũ sợi buồn phủ chân mây
Rạch làm hai
nẻo đêm ngày
Hơi người xưa cũ
ấm hoài hương xưa
 
Vỗ về đêm thương bóng núi
Một đời cứng sượng cô đơn
Chải buồn
chưa hết nỗi buồn
Để ngày vội vã
ngậm nguồn chân không
 
Gió đông đùa trên phiến lá
Một thời hoang dại duỗi rong
Mây đùn
đậu nhánh sầu đông
Khuất ngôi sao lạc
giữa dòng nhớ quên
 
Mưa lất phất ngày nhạt nắng
Biển trầm mình sóng bạc đầu
Thức mơ tưởng
bóng hình nhau
Bước chân trĩu nặng
quảy sầu hai vai.
 

NẾU... – Thơ Lê Đình Hạnh


   

 

NẾU...
(Thương gởi nhóm Hoa cỏ)
 
Một mai facebook không còn nữa
Hỏi những mùa trăng đã rụng chưa ?
Hỏi con dế gáy bên bờ suối
Có xót thơ ta đã lỡ mùa...?
 
Một mai facebook không còn nữa
Nhớ người ta biết hỏi ai đây,
Nhớ ta em đứng ngay đầu gió
Mà thả hương nồng con gái... bay.
 
Một mai facebook không còn nữa
Ta chửi thề lên những đám mây,
Ta vất niềm tin vào sọt rác
Chã cần ai cả... chỉ cần say.
 
                             Lê Đình Hạnh

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2020

CẢM NHẬN NGẮN VỀ BÀI THƠ “NÓI VỚI MẸ, MÙA XUÂN” – Đặng Xuân Xuyến


  

 
NÓI VỚI MẸ - MÙA XUÂN
 
Chiều nay về con cùng ngồi với Mẹ
Con nói nhiều mà Mẹ chỉ lặng im
Khói hương bay qua năm tháng nỗi niề
Con không khóc cho Mẹ vui trọn vẹn
 
Trong di ảnh mắt Mẹ nhìn xa lắm
Như mông mênh... con ở lại thế nào
Dẫu đắng cay xin vẫn lấy ngọt ngào
Trên mây trắng Mẹ yên tâm siêu thoát
 
Chiều nắng tắt chẳng muốn rời xa Mẹ
Đôi mắt con, đôi mắt Mẹ vẫn nhìn
Sao dưng không con lại khóc một mình
Năm sắp hết... chín Xuân liền vắng Mẹ!
 
Con về nhà đây - đường buồn quạnh quẽ
Dáng đơn côi con bước nốt cuộc đời
Năm sắp hết nhà mình sẽ đón Tết
Hoa đầy nhà hương tỏa mãi ngày xưa!
 
                                    Trần Mai Ngân