BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 1 tháng 1, 2015

THƠ VUI "NĂM MỚI CHÚC NHAU" - Thơ Nguyễn Khôi

 



Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
Đ/c: 39/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội.
Email: khoidinhbang@gmail.com



     THƠ VUI "NĂM MỚI CHÚC NHAU"                                                    (Nhái thơ Tú Xương)                  
          Ra phố mà nghe chúng chúc nhau
          Chúc nhau trẻ mãi nhẵn đầu râu
          Phen này ông quyết đi buôn mũ
          Muốn ĐẸP phải mua chụp kín đầu.
            
          Ra phố mà nghe chúng chúc sang
          Mua bằng, chạy chức tót làm Quan
          Phen này ông nhập toàn xe xịn
          Chúng nó tranh mua phải xếp hàng.
                    
          Ra phố mà nghe chúng chúc giầu
          Chia nhau "dự án" thiếu gì đâu
          Phen này ông mở thêm chứng khoán
          Lùa chúng vào chơi... tớ vào cầu.
                     
          Nó lại máu "chơi" cỡ tuổi con
          "Chân dài", "đĩ đực" ngực môi tròn
          Ra mãi ngoại thành xây Nhà Nghỉ
          Cưa sừng làm Nghé thỏa tơ non.
                    
          Bắt chước "Xếp", ta chúc mấy lời
          Chúc cho bọn ÁC sớm đi đời
          Siêu cường, Bành trướng thi nhau chết
          Để được an vui cả loài người.

          Góc thành nam Hà Nôi, 1-1-2015
                                   Nguyễn Khôi

Thứ Sáu, 26 tháng 12, 2014

CẢM NGHĨ MÙA CƯỚI 2015 - Thơ Nguyễn Khôi


            
             Nhà thơ Nguyễn Khôi

     CẢM NGHĨ MÙA CƯỚI 2015
                  (Tặng LXQ)
     "Thôi ở giữ vườn Dâu nhé              
     Dứt mối tơ...em kiếm chồng giầu"                                

     Con gái lấy chồng sợ "kim lâu" (1)            
     Đã qua Đông Chí... bắc được cầu            
     Chẳng còn phải lụy con đò nhỏ            
     Xe phóng ào qua vút bóng câu.            

     Ờ nhỉ, ngày xưa kiêng cữ lắm            
     Gái ngoan chẳng vượt lũy tre làng            
     Bây giờ nghe tiếng Dollar gọi            
     Cất cánh bay sang mãi Đại Hàn .                                  
 
     Thương lắm mấy chàng trai xóm mạc            
     Cù lần ở trong lũy tre xanh :            
     Ế vợ - "mồ côi" là cái chắc ?            
     Túi rỗng mong chi tới thị thành ?                                      

                                  Nguyễn Khôi              

     ………

     1/ Phong tục :1,3,6,8 kim lâu             
     Làm nhà, lấy vợ, tậu trâu thì "đừng", nhưng đã qua Đông Chí thì "được" ?

Chủ Nhật, 21 tháng 12, 2014

NOEL KHÔNG CÓ CHÚA - Thơ Xuân Ly Băng


Có lẽ Xuân Ly Băng là nhà thơ công giáo được người yêu thơ biết đến nhiều nhất sau Hàn Mặc Tử. Mùa Giáng sinh, xin mời đọc bài thơ "NOEL KHÔNG CÓ CHÚA" của nhà thơ XUÂN LY BĂNG (tức Đức Ông Linh Mục J.B. Lê Xuân Hoa) 


     
            Nhà thơ Xuân Ly Băng


      NOEL KHÔNG CÓ CHÚA 

      NOEL !
      Chúa đâu ở trong đền thờ 
      Ngài đang nằm nơi cổng đền thánh 
      Cao quá đối với Ngài 
      Vì Ngài không bằng viên đá thấp nhất 
      Sang quá đối với Ngài 
      Vì tất cả Ngài 
      Giá  không bằng vòng xích sắt
      Đẹp quá đối với Ngài 
      Vì da dẻ Ngài nhăn nheo
      Không được mịn màng như màu sơn Bạch Tuyết

      NOEL:
      Chúa đâu ở đền thờ
      Ngài đang nằm trên hè phố
      Mưa gió bơ vơ
      Nghe nhạc rượu say sưa
      Và tiếng ly chén chạm nhau loảng xoảng
      Ở một tầng lầu cao trên đầu Ngài
      Làm Ngài tưởng nhớ
      Hình ảnh một đống rác nham nhở
      Ở ngoại ô
      Và Ngài bị đánh vì mẫu xương khô

      NOEL:
      Chúa đâu ở đền thờ
      Ngài ở trong tay một thiếu phụ
      Tím bầm như miếng thịt trâu
      Lạc lõng giữa đêm trường phố thị
      Khi đại lộ lên ánh đèn nâu
      Mẹ Ngài không tìm ra lối thoát
      Đặt Ngài trên cống rảnh tanh hôi
      Rồi bà biến mất

      NOEL:
      Chúa đâu ở trong hang đá
      Ngài đang quỳ đó
      Ở dưới đáy đền thờ
      Bên anh và bên tôi
      Ngài đã già cả
      Rét run quần áo tơi tả
      Ngài đang lo chốc nữa lễ hết rồi
      Chống gậy lối nào cho xe người ta đừng tuôn ngã
      Và đứa cháu thức dậy đòi quà
      Biết lấy gì cho nó

      NOEL:
      Chúa đâu ở trong hang đá
      Ngài đang úp mặt nơi nghĩa trang
      Dưới chân Thánh Giá
      Khi chiều buông
      Khóc thét
      Nỏ cần ai nghe
      Vì chỉ một người nghe thì đã chết rồi
      Còn lại bảy đứa bé mồ côi 
      Sau một phát súng nổ

      NOEL:
      Chúa đâu ở trong hang đá 
      Ngài đang chống nạng đi trên vỉa hè 
      Lê la kiếp sống 
      Mải nghe nhạc khúc hoà bình
      Hay Ngài đang nằm dài trên chõng
      Mỗi chuyển dịch đều nhờ đứa con côi
      Mẹ nó sang sông hơn một mùa thu rồi
      Nhìn tường nhà thương phế binh màu trắng
      Thấy trắng cả cuộc đời
      Cố gắng giữ nụ cười
      Vì không khóc được nữa

      NOEL:
      Chúa đâu ở đền thờ
      Ngài cũng không ở nơi hang đá
      Ngài chen chúc trong xóm nhà lá
      Hay lác đác dưới gầm cầu
      Hay đội nón mê lặn lội dưới bùn sâu
      Hay vác súng nặng hơn người đi lang thang giữa trời mưa gió 
      Chịu đựng thật nhiều
      Những mảnh đời không căn cước

      NOEL ! 
      Chúa đâu ở trong đền thờ 
      Ngài cũng không ở trong hang đá 
      Nếu không gặp Ngài trong tối tăm
      Chẳng bao giờ thấy Ngài trong ánh sáng
      Nếu không gặp Ngài trong nghèo khổ 
      Chẳng bao giờ thấy Ngài trong cao sang 
      Nếu không gặp Ngài ở dưới đất 
      Chẳng bao giờ thấy Ngài cõi Thiên Đàng

      NOEL !
      Chúa đâu ở trong đền thờ 
      Ngài cũng không ở trong hang đá 
      Ta tìm Ngài và muôn năm không gặp Ngài 
      Nếu lòng ta không mở 
      Cho những ai thiếu ánh sáng mặt trời 
      Lây lất trong vũng đời u thảm
      Của một xã hội thừa súng đạn và thiếu bánh cơm.

                                                   XUÂN LY BĂNG


     Mời click chuột trực tiếp vào đường link sau để đọc thêm :

     http://www.art2all.net/tho/lathuy/camnhan_noelkhongcochua.htm

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

CÔ NÀNG Ả RẬP - Thơ Nguyễn Khôi

         



          CÔ NÀNG Ả RẬP
             (Gái đạo Hồi)
            Tặng: Ca Dao

         Mới biết cô Nàng Ả Rập
         Mắt xanh, da trắng nõn nà  
         Bịt kín hở hai con mắt
         Chao ôi, kính đức A La!
                                      

         Đẹp nhất ấy là con mắt
         Xanh mơ như bầu trời Nga,
         Mũi  xinh cô đầm nước Pháp
         Môi gái Sài Gòn thiết tha...
                               
         Đẹp thật:  nhì da, nhất dáng
         Tấm thân tỏa ấm mùi hương
         Khỏa thân sẽ thành Biển lớn
         Đánh chìm các đấng Quân Vương !                                  
         Em ở Jerusalem ?
         Hay ở đô thành Bagdad ?
         Nắng cháy đất trời sa mạc
         Trời cho tươi mát như em .
       
         Cầu xin Đức Thánh uy quyền
         Ở xa được tha hồ ngắm
         Nếu mà trộm xem "em tắm" (1)
         Thì anh chắc cũng thăng thiên ?
                              
                       Hà Nội 18-12-2014
                          Nguyễn Khôi

        (1)  Tên bài thơ của Bạc Văn Ùi thời 1950

Chủ Nhật, 7 tháng 12, 2014

ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA - Nguyễn Huỳnh Sa, La Thuỵ

NGUYỄN HUỲNH SA là hội viên Hội Văn Học Nghệ Thuật Bình Thuận. Thơ anh thường xuyên góp mặt trên nhiều báo địa phương, trên các tạp chí Văn Nghệ trong và ngoài tỉnh... 
Văn chương với NGUYỄN HUỲNH SA không là "nghề" nhưng là "nghiệp", "lỡ mang cái nghiệp vào thân" nên cuộc đời nhà thơ nào cũng thường lắm truân chuyên lận đận! NGUYỄN HUỲNH SA chuyên chú đến với thơ từ khi còn rất trẻ, hành trình sáng tác thơ của anh đã trên 35 năm. Anh không viết nhiều, nhưng viết rất cẩn trọng và chắc tay, không dàn trải bằng số lượng, nhưng rất đáng nể về chất lượng! Mỗi bài thơ của anh là một sự chắt lọc, rút ra từ trải nghiệm cuộc sống với những vất vả thăng trầm của người con xứ biển với quanh năm sóng gió mặn mòi... 
 Tập thơ đầu tay: "ĐÁ MẶN NGHIÊNG ĐỜI NGHE SÓNG VỖ" của anh, phải sau hơn 30 năm làm thơ anh mới cho xuất bản cũng đã phần nào nói lên tâm thế: chậm mà chắc, ít mà cô đọng trong thơ NGUYỄN HUỲNH SA.  
Xin giới thiệu bài thơ ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA của anh do La Thuỵ diễn ngâm

           

                ĐỢI PHÚT ĐANG MÙA

                Em nơi đâu?
                Anh đi tìm em
                Anh cùng cánh cò nương theo ngọn bấc
                Cùng nồm nam hoá hạt thấm quanh nguồn
                Len lỏi rốn chợ đời chong chóng
                Ngập ngừng mấy ngả ba trơn
                Giữa lấp loá sắc màu anh chỉ còn sắc trắng

                Tìm em
                Anh đi tìm em
                Dẫu chưa có đôi hài bảy dặm
                Dẫu tứa máu đôi bàn chân lận đận
                Và hai bàn tay chai
                Gặp đây đó của rất nhiều cô gái
                Một phẩy mi, một chấm môi em
                Làm sao được, em là ba chấm lửng
                Gặp đây đó những đường cong lượn uốn
                Vươn dài ra, vòng lại, vây quanh
                Những đường cong tưởng nhốt đời anh ngợp
                - Những vòng tròn rực rỡ hào quang xanh
                Rồi nhan nhản một trời áo váy
                Lốc cốc rập rềnh rạn phố ngựa xe
                Chong mắt, căng tai, hút vầng em chẳng thấy
                Giá mình làm loài thú đánh hơi nghe.

                Thì thôi vậy
                Em về vườn cũ
                Mắc võng tình,  ngây dại chờ em
                Hát ngô nghê sáo sành sáo sậu
                Con cò bay - cò sợ đậu cành mềm
                Chém đá - tin một ngày em lại
                Mặc thời gian rắc muối mái đầu nhau
                Ta ngây thật
                Sẽ đâu cần che đậy
                Vì em ơi, hoa trái cứ đang mùa.

                Nửa vàng nửa xanh - trái chưa mùa
                Mãi đợi
                Ta môt nửa khật khờ, em một nửa khôn lanh
                Phút đang mùa em chín mọng trong anh

                                                   Nguyễn Huỳnh Sa

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ - Thơ Nguyễn Khôi

Lời dẫn của nhà thơ Nguyễn Khôi :

       Ngày 8-3-2002 Nhà thơ Cao Quảng Văn (người Huế ở Tp.HCM) có gửi tặng Nguyễn Khôi cuốn "Quốc học trường tôi"- Hợp tuyển Thơ - Nhạc- Họa, nxb Thuận Hóa  1996, trong đó có in Bài thơ BÀY TỎ của  Thiền sư  Minh Đức Triều Tâm Ảnh ( tên thật là Nguyễn Văn Kha, sinh năm 1946 tại Thừa Thiên, học Quốc Học Huế từ 1961-1964). Thơ Bày Tỏ dài 56 câu với " ý " lý giải về sự "nhập thiền" của Người... Bài thơ rất HAY, hình tượng thơ sống động, ngôn ngữ thơ điêu luyện, ý mới , tứ lạ .. .cuốn hút ngay từ những câu đầu tiên :

                 Mai hết cuộc, tôi xin về núi cũ
                 Giã từ ngày áo đỏ đèn xanh
                 ...Tôi đã ra đi
                 Bằng bài thơ thứ nhất
                 Thuở đầu đời môi rượu lả đường say
                 ...

     Nguyễn Khôi đọc rất xúc động, liền thả bút như "họa lại" đáp lại ... nay đã qua 12 năm, xin chép lại để các bạn thơ cùng chia sẻ :


    


        GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ
        (Tặng Minh Đức Triều Tâm Ảnh)

       "Người thơ phong vận như thơ ấy"
                                           Hàn Mặc Tử

        Thôi, người cứ vô tư về núi
        Cùng hương rừng gió nội mây bay
        Ta ở lại cùng Đô thành chật chội
        Vùi đầu trong đống sách cao dày.
                 
         Người trắng tay mà hồn thanh thản
         Ta tiền tài áo mũ xênh xang
         Người thiền định gối đầu bên thác ngủ
         Ta trong phòng máy lạnh đắp chăn.
                   
         Người đã ra đi
                            bằng bài thơ thứ nhất
                                        Vĩnh biệt tình đầu
                                                       áo đỏ đèn xanh
        Ta chí mọn bám rêu phong thành cổ
        Hóng hương mơ son phấn thị thành.
                   
        Về với núi : Người nghênh phong thưởng nguyệt
        Ta áo cơm
                          sâu bọ giữa nhân quần
        thêm chức tước
                                  phẩm hàm này nọ
        nhếch mép
                           đau
        Lắng một tiếng cười gằn.
                   
        Thật kỳ diệu
                             giữa cuồng phong - gió nổi
        Người thoát đi đến một chốn bên trời
        Tiếng chuông vọng trên mây ngàn sương lạnh
        thương chúng sinh
                                       lòng thả giữa khơi vơi...
                   
       Người khiêm nhường tránh xa đời chen chúc
       những bon chen
                                  nhức nhối chốn đông người
       Đời là thế, biết ai là vụng dại
       Biết ai khôn ngụp lặn để sinh nhai.
                   
       Đời là thế, chẳng qua là Quán Trọ
       Giữa quê hương mà nhớ cố hương
       Ký ức xanh viết bài thơ BÀY TỎ
       Khối tình thơ còn nguyên vẹn Tâm hường.
                   
       Ôi cuộc sống bao thân thương tình nghĩa
       Là khói hương xin thoảng một hơi Trà
       Đời vẫn đẹp bởi long lanh giọt lệ
       Biển khổ đời kết  SINH - TỬ- TÌNH CA.
                   
       Như Thi sĩ yêu con Chim Báu Tớt (1)
       Cho nhân gian tiếng hót vọng tâm hồn
       Thanh kiếm báu xin treo trên vách đất
       Đời yên bình... cày cuốc vẫn là hơn.
                   
       Ừ vẫn sống - nào có ai bỏ cuộc
       Người ra đi mây trắng giục đường phi
       Một lẽ sống
       Một tình yêu Đất Nước
                         ừ gia đình, cũng một lẽ...
                                                          khinh khi.
                     
       Thôi, từ giã những điều gì vô lối
       Cách mù khơi cho thanh thỏa tâm hồn
       Như TẠO HÓA
                                  ta tin ĐỜI NHÂN QUẢ
       Người ra đi... còn lại cả trời hương.
                 
       Người ra đi... trí vượt trên trần thế
       Chút tình thơ thả mộng ngợp sông hồ
       Còn yêu người... thơ về trong nỗi nhớ
       Đỉnh phù vân tung cánh một trời thơ.
                   
       Thôi, Người cứ vô tư về núi cũ
       Lưu gót TRẦN... quên một thuở từng đi
       Khi đã luyện mình
                                      là VÔ NGÃ
       thì
            hồn
                   thơ
                         đã thoát tục
                                            an tri.

                                      NGUYỄN KHÔI
                                Viết trong đêm gió nổi

       -----------

       (1) Theo một Ý thơ của Bích Khê (bài Duy Tân).

Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

TÔI NHÂM NHI TÌNH TÔI - Thơ La Thuỵ


                


                 TÔI NHÂM NHI TÌNH TÔI
                      (Cảm đề thơ Trần Hào)

                 Kim Lương ơi! Dạ Thảo ơi !
                 “Xóm Dừa” thuở ấy chơi vơi nuối hoài
                 Tương tư huyền mộng dáng ai
                 Nguyên trinh thơ dại mắt nai xoe tròn
                 Ngựa chừ vó nản chân bon
                 Ờ sao em mãi chập chờn trong mơ
                 Mà thôi ! Sóng biếc xa bờ
                 Tim ai nguội lạnh hững hờ tình trôi
                 Ta đong kỷ niệm đầy vơi...

                                               La Thuỵ


           

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2014

LAGI LÀ GÌ? - Phạm Tường Đại


                       
                                        Vòng xoay Tân An (thị xã La Gi)

     Từ Thành phố Hồ Chí Minh đến thị xã La Gi  (Bình Thuận), khoảng 170 km. Nhiều du khách thắc mắc nguồn gốc của địa danh này, họ gọi là La Ghi. Trong các văn bản cổ của triều Nguyễn viết về LA GI bằng chữ Hán, nếu phiên âm ra tiếng Việt thì đọc là LA DI. Các cựu quan thời Nguyễn để lại câu đối: “- La Di bình nguyên chi địa, diện hải bối lâm, sa bà thế giới, nông trang khả đạt / - Hàm Tân lập xã chi sơ, tiền Đinh hậu Nguyễn, thảo muội kinh doanh, công nghiệp dĩ thành”.(Dịch ý: La Di đất đồng bằng mặt giáp biển, lưng tựa rừng, thế giới sa bà, làm nông có thể được / Làng Hàm Tân buổi ban sơ, trước họ Đinh sau họ Nguyễn, khai khẩn thuở hoang vu, cơ nghiệp thành công).

     Nhiều người hỏi vui  với tôi: "LA GI là gì hỡi anh?".
     Mời  các bạn truy cập đường link sau xem giải đáp phần nào câu hỏi trên:
                           https://vi.wikipedia.org/wiki/La_Gi           
     Đồng thời mời đọc bài thơ của nhà thơ  Phạm Tường Đại về LA GI


                   
                        Nhà thơ Phạm Tường Đại 
                                         (1930- 2008)
                   

                      LA GI LÀ GÌ?
                      (Tặng La Thuỵ)

                  Hỡi em La Gi là gì?
                  Là thiên di thuở hàn vi đất trời
                  Là con suối chảy giữa đời
                  Từ nguồn mang nước về khơi đong đầy
                  Là muôn chim đến hội bầy
                  Xây thành tổ ấm từ ngày hoang sơ
                  Là con thuyền chở ước mơ
                  Vượt phong ba đến bến bờ vinh quang

                  La Gi biển bạc non vàng
                  Trăng treo đỉnh Cú nắng tràn Đồi Dương
                  Hòn Bà lãng đãng khói sương
                  Dinh Thầy linh ứng bốn phương hội hè!

                                                       Phạm Tường Đại

                  ..............................................................

   * Mời truy cập vào các đường linsk sau để xem một số hình ảnh về thị xã La Gi:
a/
https://www.google.com.vn/search?q=h%C3%ACnh+%E1%BA%A3nh+v%E1%BB%81+th%E1%BB%8B+x%C3%A3+la+gi&biw=1511&bih=747&tbm=isch&tbo=u&source=univ&sa=X&ei=pgJTVPOdH47c8AXr54KwAw&ved=0CBoQsAQ&dpr=0.9

b/
http://gocnhosantruong.com/doi-song-xa-hoi/the-gioi-quanh-ta/869-v%E1%BA%BB-%C4%91%E1%BA%B9p-hoang-s%C6%A1-c%E1%BB%A7a-th%E1%BB%8B-x%C3%A3-lagi-b%C3%ACnh-thu%E1%BA%ADn


Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2014

EM CHỈ LÀ ... - Thơ Kha Tiệm Ly


       
                          Tác giả Kha Tiệm Ly


          EM CHỈ LÀ …

          Em không đẹp như anh tưởng đâu anh.
          Rất bình thường, chỉ vì em… là người Đà Lạt.
          Em chẳng kiêu sa như THỦY TIÊN đài các,
          Mà như PENSEÉ ấp ủ mộng duyên lành.

          Em cũng chẳng là MẪU ĐƠN vương giả
          Hay PHÙ DUNG, CẨM CHƯỚNG đắm say người.
          Em đơn sơ như HOA NGÂU, HOA BƯỞI.
          Có chút bâng khuâng như SIM tím lưng đồi.

          Cũng chẳng được như QUỲNH HOA, PHONG LỮ
          Chẳng ngất ngây người như nàng DẠ LÝ HƯƠNG.
          Em mộc mạc như LỤC BÌNH, TRINH NỮ,
          Như LƯU LY* nguyền trọn kiếp yêu thương.

          Em quê mùa chẳng quen đánh phấn
          Nên má chỉ hồng thoảng chút Ô MÔI.
          Cũng chẳng tiện dùng màu son tô vẽ,
          Nên màu môi như cánh PHƯỢNG mà thôi!

          Cũng chẳng tiện dùng hương hoa thời đại,
          Nên tóc mượt mà chỉ thoảng chút HOÀNG LAN.
          Chẳng lóng lánh dìm hồn người ngây dại,
          Mà mắt em như hoa ANH THẢO mơ màng

          Dẫu VÔ ƯU trắng trong thời con gái,
          Cũng nhờ HƯỚNG DƯƠNG mà tìm một hướng đi.
          Có thương em thì ai kia hãy đợi,
          Ngày TÚ CẦU nở trước cổng vu quy.

                                                          Kha Tiệm Ly
                                                  (Đà Lạt 24. 10. 1014)

         * Hoa lưu ly thường gọi là hoa forget me not (đừng quên anh)

          .................

          KHA TIỆM LY
          99/5 Đinh Bộ Lĩnh Phường 2, TP. Mỹ Tho, Tiền Giang
          Tel: 0987  701  952   -   01229  880  130
          Email: khatiemly@gmail.com

Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

HOA TỨ BÌNH - Phạm Tường Đại


                  
                   Nhà thơ Phạm Tường Đại
                            (1930 - 2008)


                  HOA TỨ BÌNH
                  (Tặng Nguyễn Khôi)

                  Gặp em chừ mùa hạ
                  Soi tóc dưới trăng ngà
                  Chỉ một lần đã nhớ
                  Bởi em là quỳnh hoa.

                  Sương rơi đầy ngõ lối
                  Sao cúc chửa vàng thu
                  Để tiếng cười bay lạc
                  Nỗi nhớ hoá mơ hồ.

                  Gió từ đâu về phố
                  Xua cái lạnh tàn đông
                  Lan âm thầm ấp nụ
                  Vương vấn giọt sương lòng.

                  Tơ trời giăng rất mỏng
                  Én bạc chở mùa sang
                  Mẹ già ra cửa ngóng
                  Đâu biết mai đã vàng.

                       Phạm Tường Đại

Thứ Bảy, 4 tháng 10, 2014

UỐNG RƯỢU VỚI HẢO HÁN - Kha Tiệm Ly


          


             UỐNG RƯỢU VỚI HẢO HÁN

             Chiều lang thang nhìn kẻ lạ người quen,
             Bọn hảo hán dưới gầm cầu mời uống rượu.
             Chơi thì chơi, có bịnh chi mà cữ,
             Túi giang hồ đựng bốn biển anh em.

             Kẻ kiếp trứơc chắc tạo nhiều phước đức,
             Nay ngồi đường cũng có kẻ cho ăn!
             Kẻ kiếp trước chán chê xe đời mới,
             Nên giờ nầy thủ cẳng chiếc xe lăn!
             Ta kiếp trước chắc gieo nhân ung thối,
             Nên đời nầy mới lảnh quả nhà văn!

             Rượu thâm tình chọn người hảo hán,
             Bọn phàm phu, vô lại đứng qua bên.
             Rượu nghĩa khí ai dại gì kê táng,
             Rượu tri âm ai dại độn long đền!

             Hãy uống đi, hỡi chư huynh đệ!
             Dù rượu giang hồ dù có chút đắng cay!
             Nếu lỡ say, ngày mai ta lại tỉnh,
             Hơn đám người suốt kiếp vẫn còn say!

             Chẳng cướp của, giết người, chẳng lo quả báo,
             Chẳng tạo oan khiên, chẳng sợ đòn thù.
             Bọn chúng ta xem thường danh lợi hão,
             Bất Vi còn,
             chắc chép vào Lã Thị Xuân Thu!

             Mặc thằng đời đứa khôn đứa dại,
             Chiếu rách lót lưng ta vẫn ngủ khò.
             Ăn trộm nào lựa thằng trên răng dưới dái,
             Ai xỉn rồi, cứ ngửa c… ngáy o o!

                                          Kha Tiệm Ly

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2014

SỢI TÓC - Phạm Tường Đại, Thoại Vy

      Trong một sát na bất chợt, soi gương nhìn lại mái đầu đang dần bạc trắng theo bụi thời gian, nhà thơ Phạm Tường Đại như trăn trở suy tư với từng sợi tóc đời mình.

               
            

                      Thơ: Phạm Tường Đại
                      Diễn ngâm: Thoại Vy
                      Video clip: Phú Đoàn


            SỢI TÓC
            (Tặng La Thuỵ)

            Sợi tóc sao khéo đành hanh
            Sợi thì trắng sợi thì xanh nực cười
            Sợi trắng trang trải nợ đời
            Sợi xanh còn chút duyên trời đó chăng.

            Mải vui quên nút miệng bình
            Hèn chi nợ cứ rập rình mãi thôi
            Có còn thương chút thơ ơi
            Xin đừng buộc mãi duyên tôi với nàng.

            Thì thôi dù có trễ tràng
            Nghiệp đời đã trót đa mang cũng đành
            Nhâm nhi cùng tóc tự tình
            Hoá ra mình nói với mình trong gương.

                                             Phạm Tường Đại

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

CẢM ĐỀ KHƠI XA - Kha Tiệm Ly


         

                   
          CẢM ĐỀ KHƠI XA

          1. Màu áo trinh nguyên ta vẫn nhớ,
          Dù bụi thời gian cố nhạt mờ.
          Từ hoa phượng em cài lên mái tóc,
          Anh học trò dạo ấy biết làm thơ.

          2. Và từ lúc tình em chưa mở ngõ,

          Ta cũng từng thức trắng đếm sao đêm.
          Mơ cánh phượng gói màu thương màu nhớ,
          Mượn gió hè hôn trộm tóc vai em.

          3. Lá thư hồng ta ép hoa phượng đỏ,

          Tìm lời thơ nắn nót suốt bao đêm.
          Rồi ta nói tiếng yêu em từ đó,
          Thẹn thùng ai e ấp má môi duyên.

          4. Sương chạm lá, lá buốt lòng rơi lệ,

          Khi bước phiêu du chưa hẹn một ngày về.
          Ta đi để lại trời dâu bể,
          Sương đọng làm chi khóe mắt em?

          5. Tóc biếc một lần che mặt ngọc,

          Đủ ngàn năm ta ủ mối tình si.
          Em một buổi lên thuyền qua bến lạ,
          Đủ trăm năm hoa rụng ngập đường đi!

          6. Lục bình năm cũ nay còn tím,

          Buồn kéo ta về bên bến sông.
          Khi trái tình yêu vừa đỏ chín,
          Thì môi em ai lấy phượng tô hồng!

          7. Trường ta giờ bỗng dưng xa lạ,

          Đâu rồi áo trắng cũ, người ơi!
          Còn đâu nữa, tóc dài che nón lá.
          Cây phượng xưa hoa úa rụng tơi bời.

          8. Em đi mang cả khung trời cũ,

          Mới biết rượu tình cũng đắng cay.
          Trăm cánh phượng hồng, trăm héo rũ,
          Ta ngàn đêm nhớ, bấy đêm say!

          9. Hay sông đời bên trong, bên đục,

          Mà sông tình mới bên cạn, bên sâu.
          Mắt ngày ấy đã khô chưa dòng lệ,
          Mà từng đêm ta rượu uống đong sầu?

         10. Chẳng đợi thuyền lao vào sóng gió,

          Mới thấy dòng yêu lắm thác ghềnh.
          Chẳng trách tình em gây bão tố,
          Cho thuyền ta mãi cứ lênh đênh.

                                              Kha Tiệm Ly

Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2014

BÊN SÔNG DINH - Phạm Tường Đại


             

               BÊN SÔNG DINH
                (Tặng La Thuỵ)

               Sông Dinh con én gọi mùa
               Thuyền ai đậu bến sông mơ tự tình
               Hạt sương rơi nặng trên cành
               Hoa ti - gôn khuyết nửa vành con tim

               Tiếng chim chiều hót bình yên
               Gió cuồng say gió từ thiên cổ nào
               Cánh buồm vời vợi trăng sao
               Còn nghe năm tháng sóng trào mù tăm

               Đường xuân chưa lộ ánh rằm
               Đã nghe lòng đất nảy mầm thời gian
               Bỗng xuân dậy tiếng tơ đàn
               Ta âm thanh lạc dưới làn âm thanh

                                         Phạm Tường Đại

Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

HẬN NAM QUAN - Kha Tiệm Ly


            
                           Ải Nam Quan - Ảnh chụp năm 1940


                          HẬN NAM QUAN

               Tổ quốc mất rồi núm ruột Hoàng Sa
               Nay lại mất ngàn dặm vuông quan ải
               Ai yêu nước mà lòng không tê tái
               Bởi núi sông nầy là xương máu ông cha

               Từ đao thù bầm nát mình hải đảo
               Thì biển ta đã dậy sóng căm hờn
               Nghe đất Lũng Nhai vang lời thề sắt máu
               Nghe gươm mài rêm đá núi Lam Sơn

               Đâu Diên Hồng, đâu cánh tay sát thát?
               Đâu Ngô Quyền, đâu Hưng Đạo đại vương?
               Đâu ánh mắt luôn rực ngời ánh thép?
               Đâu lửa hận thù hun đúc gươm thiêng?

               Ta nợ giang san lòng yêu tổ quốc,
               Nợ trống Ngọc Hồi, nợ thớt tượng Quang Trung.
               Nợ Ức Trai lời Bình Ngô đại cáo
               Nợ tổ tiên một dòng máu anh hùng

               Chẳng có dịp cho trường giang dậy sóng
               Nên cọc Bạch Đằng nuốt hận đứng chơ vơ
               Không đủ sức để nâng ngang nòng súng
               Ta vẫn còn chất thép trong thơ

                                           Kha Tiệm Ly

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

THƠ SƠN CƯỚC - Nguyễn Khôi


         

         Lời dẫn của tác giả:

         Nguyễn Khôi sinh ở Yên Bái (1938), lớn lên ở Thái Nguyên, làm việc ở Sơn La 21 năm, 1984 về Hà Nội giúp việc Hội Đồng Dân Tộc... nên có điều kiện cảm nghĩ  nhiều về vùng Dân tộc - miền núi.
                     
             
        *1-  VỚI SA PA

          Đã thầm hẹn lên Sa Pa nghỉ mát
          Ra "Cầu Mây" cùng đứng tựa rung rinh
          Thỏa mắt ngắm Phăng Xi Păng bát ngát
          Trời thần tiên riêng của chúng mình.
          Sa Pa mộng đẹp hơn cả mộng
          Sa Pa mơ hơn cả giấc mơ
          Mây thì cứ vẩn vơ phiêu lãng
          Cõi diệu huyền thực thực hư hư.
          Ừ dạo cảnh một mình đơn lẻ quá
          Chơi "chợ tình" ai đó kéo cùng co
          Cứ như thể buổi đầu "cho" mắc cỡ
          Ở dưới kia Cốc Lếu đợi mong chờ.
          Sa Pa đấy thả hồn thơ bay bổng
          Cứ như là hẹn đến để mà yêu
          Một chén rượu uống trong chiều lạnh cóng
          Một nụ hôn sương khói ở bên đèo.

                        Mùng 1 tháng 8 Bính Tý. 


Thứ Tư, 13 tháng 8, 2014

LƯỢM - Kha Tiệm Ly


             
                       Nhà thơ  Kha Tiệm Ly


            LƯỢM

            Dọc non nước lượm vài câu chánh khí,
            Lượm chút văn chương, lượm chút ngạo đời
            Lượm chút trượng phu, lượm tình tri kỷ,
            Lượm chút phong trần, ngâm rượu uống chơi.
                                                       Kha Tiệm Ly

Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

TIÊU TƯƠNG - Nguyễn Khôi


      

         TIÊU TƯƠNG

         "Quân tại Tương giang đầu"...
                (Tặng : Nhã My)
                           
         Sao Tiêu Tương lại là buồn thương ?
         Để mưa rơi ướt cả dặm trường
         Chia ly như thể không gặp lại
         Để Trúc bên sông đốm võ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương lại là bi thương ?
         Nỗi đời hai ngả biệt âm dương
         Tình em như nước Trường Giang ấy
         Sớm tối theo anh tới mộ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương cho lòng tổn thương ?
         Trái tim sẻ nửa giữa đoạn trường
         Một nửa nát tan chìm đáy sóng
         Một nửa cầm tù nơi cố hương...
                   
         Sao Tiêu Tương để người trúng thương ?
         Dưỡng thương hao tổn mấy năm trường
         Cho hồn dậy lớn Thơ mọc cánh
         Chắp với hồn ai lạnh hơi sương...
                     
         Sao Tiêu Tương nên tình vấn vương ?
         Vượt cả ngục tù, vượt đại dương
         Tới một chiều nao im lặng sóng
         Đôi trái tim một nhịp thương thương...
                     
         Sao Tiêu Tương muôn đời sầu vương ?
         "Đa tạ Quân Vương : thiếp phụ chàng"
         Tựa bờ Lau trắng tình ngây ngất
         Thơ đà kiệt sức, hồn lang thang...
         Bên bờ Tiêu Tương, quê Từ Sơn

                              Mùa Vu Lan 2014
                                  Nguyễn Khôi

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

THU - La Thuỵ

Thu đang về, mình làm thử bài thơ lục bát khoán thủ này đón thu! 
Lấy ý câu: "Ngô đồng nhất diệp lạc thiên hạ cộng tri thu" (một chiếc lá ngô đồng rơi thiên hạ đều biết thu tới rồi) để viết

           


               THU

                NGÔ buồn khép áo mơ màng
                ĐỒNG xa toả nắng đôi hàng mây bay
                NHẤT nhì mưa nắng đổi thay
                DIỆP sầu héo úa trơ gầy cành thân
                LẠC trong hơi ấm điệu vần
                THIÊN thu nghe gọi như trăn trở về
                HẠ xưa sực tỉnh hồn mê
                CỘNG sinh đồng tử lời thề bâng khuâng
                TRI âm chôn kín mộ phần
                THU nay lẽ bóng nhìn trăng ngậm ngùi

                                                              La Thuỵ

Thứ Tư, 6 tháng 8, 2014

MUỘN MÀNG VỚI HUẾ - Phạm Tường Đại, Lệ Hường

      Nhà thơ, nhà giáo Phạm Tường Đại (1930 -2008), hội viên VHNT Bình Thuận, chủ nhiệm đầu tiên CLB THƠ CA LAGI (Bình Thuận), dù đã về miền thiên cổ 6 năm nay, nhưng hình ảnh của ông  vẫn còn tươi nét trong lòng bạn bè, thân tộc. Xin giới thiệu bài thơ MUỘN MÀNG VỚI HUẾ của ông với các bạn 


           

                                 Thơ: Phạm Tường Đại
                                 Diễn ngâm: Lệ Hường


                MUỘN MÀNG VỚI HUẾ

                Mây cổ tích lung linh chiều cánh mộng
                Mắt u hoài lay động sóng hồ thu
                Lời dịu ngọt đưa ta về với Huế
                Thương đêm trăng cô gái hái xương bồ

                Hơn một lần nghe câu hò Vĩ Dạ
                Mái chèo khuya man mác nước sông Hương
                Ai nghiêng nón đề thơ quên lối vào Thiên Mụ
                Để bây chừ còn vấn vấn vương vương

                Hy vọng một ngày lại trở về thăm Huế
                Cùng rong chơi điện Ngọc đá phong rêu
                Nhặt từng giọt chuông rơi phía chân trời nhung nhớ
                Thả xuống dòng xưa chút duyên muộn vơi chiều

                                                              Phạm Tường Đại