BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 3 tháng 12, 2018

MỘT MÌNH - Thơ Trương Thị Thanh Tâm


       
                Trương Thị Thanh Tâm


MỘT MÌNH

Bây giờ trời đã chớm đông
Hơi sương lành lạnh buồn lòng giấc đêm
Trăng còn treo nhánh dừa nghiêng
Treo tình tôi nhớ về miền xa xôi

Sầu đâu rớt lá đơn côi
Liễu xanh còn thả tóc trôi bềnh bồng
Người đâu, có nhớ hay không?
Mỹ Tho hiu hắt nắng hong tóc chiều

Tôi giờ quạnh quẽ cô liêu
Buồn trong nỗi nhớ, liêu xiêu cả hồn
Phố buồn nắng nhạt chiều hôm
Gởi tình theo gió về miền xa xôi

Biển xanh mùa cũ đâu rồi?
Để thuyền trôi giạt sóng đời ngã nghiêng
Bao ngày tôi đứng lặng yên
Mong ai hạnh phúc nỗi niềm riêng tôi

Đôi lần hờn giận bờ môi
Lời yêu cất giấu cho tôi đợi chờ

            Trương Thị Thanh Tâm
                       (Mytho)

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

CHÙM THƠ NGUYỄN THỊ HOÀNG


   
                   Văn thi sĩ Nguyễn Thị Hoàng

Tác giả:
Nguyễn Thị Hoàng sinh ngày 11-12-1939 tại Huế. Theo học trường Đồng Khánh, 1957 vào Nha Trang, 1960 vào Sài Gòn học Đại học Văn khoa và Luật; bỏ dở, đi làm, dạy học ở Đà Lạt (cuốn tiểu thuyết gây chấn động dư luận miền Nam Vòng Tay Học Trò được sáng tác trong khoảng thời gian này); bỏ Đà Lạt về Sài Gòn, cộng tác với các tạp chí Bách khoa, Văn… và một số báo khác. Sau Vòng Tay Học Trò còn xuất bản trên 30 tiểu thuyết trước 1975. 1990 xuất bản Nhật Ký Của Im Lặng. Cùng lúc Là người yêu của Đấng Trời (và nhiều cuốn khác) chưa xuất bản. Từ đó im lặng.

Tác phẩm:
Vòng Tay Học Trò (truyện dài, Kim Anh,1966)
Tuổi Sàigòn (truyện dài, Kim Anh, 1967)
Ngày Qua Bóng Tối (truyện dài, Văn, 1967)
Trên thiên đường ký ức (tập truyện, Hoàng Đông Phương, 1967)
Vào nơi gió cát (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1967)
Mảnh trời cuối cùng (truyện ngắn, Hoàng Đông Phương,1968)
Cho Những Mùa Xuân Phai (tập truyện, Văn Uyển, 1968)
Về trong sương mù (truyện dài, Thái Phương, 1968)
Cho đến khi chiều xuống (truyện dài, Gió, 1969)
Đất hứa (truyện dài, Hoàng Đông Phương, 1969)
Tiếng chuông gọi người tình trở về (truyện dài, Sống Mới, 1969)
Vực nước mắt (truyện dài, Gió, 1969)
Vết sương trên ghế đá hồng (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1970)
Tiếng hát lên trời (truyện dài, Xuân Hương, 1970)
Trời xanh trên mái cao (truyện dài, Tân Văn, 1970)
Bóng người thiên thu (truyện dài, Hoàng Đông Phương,1971)
Bóng tối cuối cùng (truyện dài, Giao Điểm, 1971)
Tình yêu, địa ngục (truyện dài, Nguyễn Đình Vượng, 1971)
Định mệnh còn gõ cửa (truyện dài, Đồng Nai, 1972)
Bây giờ và mãi mãi (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Bóng Lá Hồn Hoa (truyện dài, Văn, 1973)
Năm tháng dìu hiu (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Trời xanh không còn nữa (truyện dài, Đời Mới, 1973)
Tuần trăng mật màu xanh (truyện dài, Đồng Nai, 1973)
Buồn như đời người (truyện dài, Đời Mới, 1974)
Chút tình xin lãng quên (truyện dài, Trương Vĩnh Ký, 1974)
Cuộc Tình Trong Ngục Thất (truyện dài, Nguyễn Đình Vượng, 1974)
Dưới vầng hoa trắng (tập truyện, Sống Mới, 197?)
Nhật ký của im lặng (Đồng Nai, 1990)

LỜI RÊU

Ai đi qua xa vắng,
bỏ chiều run một mình.
Giọt cà phê máu mặn,
nỗi nhớ đầy quyên sinh.

Mười hai năm tỉnh giấc,
trắng đôi bờ tóc đen
Dáng tinh cầu vỡ nát,
đôi tay nào ru đêm

Uống cùng nhau một giọt,
đắng cay nào chia đôi
Chung một niềm đơn độc,
riêng môi đời pha phôi.

Say dùm nhau một giọt!
chút nồng thơm cuối đời.
Vướng dùm nhau sợi tóc,
ràng buộc trời sinh đôi.

Cơn mưa chìm nước mắt,
phủ kín đời chia hai
Thời gian chung đã mất,
tháng ngày riêng cũng phai

Ngày mai ta bỏ đi,
trần gian xin trả lại
Đá tảng nào vô tri,
chết một đời rêu dại

Chỉ còn trong bóng tối,
dấu tay nào trên tay
Tiếng im trong lời nói,
mây quên trời tóc bay

70 NĂM “TÂY TIẾN” VÀ QUÃNG ĐỜI LẬN ĐẬN CỦA QUANG DŨNG - Hoàng Tuấn Minh

Nguồn:
https://xuandienhannom.blogspot.com/2018/10/70-nam-tay-tien-va-quang-oi-lan-cua-nha.html


                          Quang Dũng và bút tích bài thơ Tây Tiến


       70 NĂM “TÂY TIẾN”
       VÀ QUÃNG ĐỜI LẬN ĐẬN CỦA QUANG DŨNG

Hôm nay tròn 30 năm ngày nhà thơ Quang Dũng qua đời đồng thời cũng là 70 năm bài thơ Tây Tiến ra đời. Xin viết đôi dòng thay cho nén nhang thơm để tưởng nhớ nhà thơ mang trong mình dòng máu lãng du vào loại bậc nhất trong thi đàn đất Việt thế kỷ XX, người con của mảnh đất Đan Phượng, xứ Đoài quê tôi.

EM TÔI - Phan Nhật Nam


       
                Nhà văn Phan Nhật Nam


         EM TÔI
            Phan Nhật Nam

Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết.
Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt, những tiếng thở dài và những giọt nước mắt âm thầm của mẹ trong đêm. Chín tuổi, tôi đã biết mình là người nam độc nhất trong gia đình, đã biết ẵm bồng đút cơm cho em và vỗ về em mỗi khi em khóc. Chín tuổi, tôi đã biết tắm rửa, thay áo thay quần cho em, cõng em đi chơi và dỗ cho em ngủ. Mỗi ngày, trời sập tối mẹ mới gánh hàng về, ba mẹ con ngồi ăn cơm bên ngọn đèn dầu, tôi và em hỏi han, an ủi mẹ. Mẹ kể cho chúng tôi nghe chuyện chợ búa như đang nói chuyện với người lớn, tôi ngồi nghe, nhìn đôi vai gầy của mẹ, nhìn mái tóc và đôi bàn tay khô của mẹ, mà thấy thương mẹ vô cùng.
Tôi phải bỏ học ở nhà hai năm để trông chừng em. Mẹ có một sạp bán rau cải ở chợ Cồn. Gọi là sạp chứ thực ra chỉ là một ô đất nhỏ, sáng mẹ ra đi thật sớm, lúc trời còn mờ sương, buổi trưa mẹ về nhà lo cho chúng tôi ăn, nằm nghỉ ít phút rồi trở dậy sửa soạn cho chuyến chợ chiều. Một tuần bảy ngày, mẹ đi đi về về trong nỗi cô đơn.

Ở ĐÀ NẴNG NHỚ HUẾ - Thơ Trần Mai Ngân


        
                                  Nhà thơ Trần Mai Ngân                                     


Ở ĐÀ NẴNG NHỚ HUẾ

Tớ trở lại sông Hàn nơi cậu ở
Của ngày xưa năm tháng tuổi còn thơ
Trời trắng xoá mưa, trời trắng xoá mưa
Tớ rỗng tuếch bước chân và nỗi nhớ

Đi dưới mưa... tớ muốn tìm ra biển
Để hỏi trời , hỏi sóng có bơ vơ
Tớ lại buồn muốn đến Huế mộng mơ
Quê của cậu là tình yêu của tớ

Duyên mòn khuyết treo nhánh cây trắc trở
Đường không xa sao cứ mãi mịt mùng
Tớ muốn khóc chợt giận đời muốn khóc
Cứ vì ai quên cả trái tim mình....

Mai về rồi trời chắc sẽ bình minh
Sẽ nắng đẹp trả cho Đà Nẵng nhớ
Để mộng ước tớ muôn đời lỡ dở
Những hẹn hò cứ xếp lại trong thơ

Tớ đi về lòng chẳng chịu cùng đi
Mãi lưu lại trong muôn trùng nỗi tiếc !

                                  Trần Mai Ngân 
                                     1-12-2018

Thứ Sáu, 30 tháng 11, 2018

CÕI TẠM - Thơ Đoàn Giang Đông


          
                 Nhà thơ Đoàn Giang Đông 


CÕI TẠM

Ta đi bỏ lại nắng trưa
Tìm nơi trú ẩn
Cơn mưa đầu mùa
Nhớ thương biết mấy cho vừa
Đôi vai trĩu nặng
Lọc lừa tháng năm
Lục tìm trong cõi nhân gian
Đắng cay chua ngọt
Gian nan đã từng
Trong lòng cháy ngọn lửa bừng
Vẫn không đốt hết
Lệ tình mắt nai
Cô đơn bước ngắn bước dài
Nhân tình thế thái
Men say một thời

Dấn thân vào một cuộc chơi
Cố lên chèo lái với đời cho vui...

               Đoàn Giang Đông
               ĐT: 039.981.9670

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2018

BAO GIỜ… - Thơ Nguyễn Thành Tâm


    
            Nhà thơ Nguyễn Thành Tâm


BAO GIỜ…

Bao giờ cho đến ngày xưa
Tôi mua một vé cho vừa nhớ mong
Tôi mua bảy sắc cầu vồng
Cho em đội tóc, mây hồng làm khăn

Sáo diều vi vút tháng năm
Hoa cau nở trắng ai nằm đếm sao
Câu hò một thuở ngọt ngào
Cánh đồng lúa chín dạt dào hương đưa

Tôi về gom những ngày xưa
Lược dừa chải gió trăng vừa nhắc em

                           Nguyễn Thành Tâm

Trích trong tập thơ đầu tay
TRÀN TRONG NỖI NHỚ của Nguyễn Thành Tâm

TIỄN BẠN 1 - Nguyên Lạc


       
                             Nhà thơ Nguyên Lạc     


      TIỄN BẠN 1
           Nguyên Lạc    

Lời cẩn báo:
Xin thưa: -- Tính nhân bản là một thuộc tính của thơ hay, nước nào cũng có, chỉ có trước hay sau thôi. Cái hay, cái đẹp, nhân bản là tài sản chung của nhân loại; nó không cón riêng của tác giả khi đã được công bố cho công chúng. Những bài thơ Đường tôi phóng dịch vì lẽ nầy, chứ không phải vì "sính ngoại", vi "Đội Hán" hay vì muốn chứng tỏ ta đây "tót vời",  "riêng một góc trời" (tựa một bài nhạc).  Hãy trân trọng cái hay, cái đẹp của tiền nhân, với điều kiện nó không phục vụ cho một ý đồ xấu. Tiền nhân chúng ta cũng có những bài thơ rất hay tôi từng phóng dịch, thí dụ của Nguyễn Du. Có gì xin các cao nhân bỏ qua cho. Trân trong - Nguyên Lạc
Tiễn bạn ở đây theo ngu ý riêng tôi là tiễn bạn TRI KỶ, chứ không phải là bạn bình thường. Bạn tri kỷ rất khó tìm. Tôi xin mạn phép ghi ra vài dòng về bạn TRI KỶ

BÀI HỌC YÊU ĐƯƠNG - Thơ Quách Như Nguyệt


     
               Nhà thơ Quách Như Nguyệt


BÀI HỌC YÊU ĐƯƠNG

Chắc anh đau lòng lắm
Bắt gặp em có người yêu khác
Đời sống này bẽ bàng, quái ác
Phụ tình, tình phụ… lẽ thường thôi!
Bao nhiêu năm nổi trôi
Vẫn không thể quên anh
Dẫu giờ đây anh ngủ yên nơi huyệt lạnh

Sáng nay trời lành lạnh
Bỗng nhớ lại mối tình xưa cũ
Nhớ đậm đà dẫu khối óc sương mù
Ôi nghiệt ngã, một mối tình sa đọa
Em yêu anh, yêu bất chấp, mù lòa

Mỗi lần nghĩ đến anh, làm thơ… em khó
Vết thẹo đời bị cấu, xới nên đau
Trái tim em tại ai mà nhướm máu?
Hai mươi năm, vẫn rên rỉ kêu trời
Chẳng thể nào lành lặn lại anh ơi!

Một tình yêu thay đổi cả cuộc đời
Bài học yêu đương mà anh là thầy giáo
Em ngây thơ bước vào tình chao đảo
Yêu khạo khờ, yêu mê dại xiết bao!

Sáng hôm nay, chẳng biết tại vì sao?
Em nhớ lại, nhớ lại ngày hôm đó
Cái ngày mà anh đau khổ, …mất em!
Cố quên anh, em có người yêu khác
Hiểu cho em, không là người tàn ác
Người nhẫn tâm, đào hoa chính là anh

Bài học tình, học mãi chẳng nên thân
Vì thầy giáo kinh nghiệm và tàn nhẫn!

                                 Như Nguyệt
                            27 tháng 11, 2018

VÔ THƯỜNG... - Thơ Trần Mai Ngân


    
                                    Nhà thơ Trần Mai Ngân


VÔ THƯỜNG...

Chạm ngõ vô thường
Tan cơn mộng ảo
Trời làm giông bão
Để đời sắc không...

Nhật nguyệt mênh mông
Ta ngồi dưới thấp
Ôm lấy phận người
Có tiếng khóc cười

Dĩ vãng tàn phai
Trôi trên đôi môi
Muôn trùng đêm tối
Lời kinh sám hối

Chạm ngõ vô thường
Tim đau thống thiết
Thôi đừng vấn vương
Đôi ngã vô thường...

     Trần Mai Ngân
        28-11-2018

BÔNG HỒNG MÙA XUÂN - Thơ Lý Thuỵ Ý

Lý Thuỵ Ý tên thật là Nguyễn Thị Phước Lý, sinh ngày 2-4-1947, quê nội ở Quảng Nam, quê ngoại ở Thừa Thiên - Huế. Chị là một nữ văn sĩ, thi sĩ nổi danh từ trước 1975, khởi sự viết cho tuần báo Văn nghệ tiền phong, thư ký toà soạn tờ báo này trông coi mục Văn nghệ kaki (Văn nghệ lính). Sau 1975, Lý Thuỵ Ý cải tạo cùng các nhà văn, nhà báo Thanh Thương, Lý Đại Nguyên, Doãn Quốc Sỹ, sau đó về Thành phố Hồ Chí Minh lấy chồng, tiếp tục viết văn, sáng tác.

 * Những tác phẩm chính:
     Thơ:
- Khói lửa 20 (1972)
- Thơ tình Lý Thuỵ Ý (1995)
- Kinh tình yêu (2003)
    Văn:
- Theo triền nắng đổ (1970)
- Người sau tuyến lửa (1972)
- Bông hồng không toả hương (1992)
- Ngọc lai (1993)
- Khuya hoang (1994)
- Những mùa xuân chín (1999)

   

BÔNG HỒNG MÙA XUÂN

"Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé!
Đoá nào tươi còn búp nụ mịn màng."
Tôi ngước lên: "Xin ông chờ tôi lựa.
Một bông hồng vừa ý nghĩa, vừa sang!"

Khách mỉm cười: "Cô thật tài quảng cáo!
Thế... hoa hồng mang ý nghĩa sao, cô?"
Tôi bối rối: "Hình như người ta bảo
Nó tượng trưng tình nồng thắm vô bờ."

"Cám ơn cô! Giá bao nhiêu đấy nhỉ?"
Tôi lắc đầu: "Thôi, xin biếu không ông,
Một đoá hoa không đáng bao nhiêu cả
Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng."

Khách bỗng nhìn tôi, mắt như xoáy lốc.
"Cô bé lầm! Tôi không tặng người yêu.
Thằng bạn thân chiều qua vào nghĩa địa
Một bông hồng cho nó bớt quạnh hiu.

Nhưng cô bé phải nhận tiền tôi chứ!
Hoa cho không, rồi mẹ mắng làm sao?"
Tôi cúi mặt: "Xin gửi người xấu số,
Chuyện của ông làm tôi bỗng nghẹn ngào!"

Khách quay đi, áo hoa rừng đã bạc,
Dáng cao gầy khuất hẳn bóng chiều nghiêng.
Tôi bất chợt đưa tay làm dấu thánh
Mẹ giữ gìn cho người ấy bình yên!

Trời đầu xuân còn vương vương sắc lạnh,
Nắng vàng mơ, má con gái thêm hồng.
Tôi bâng khuâng nhớ đến người khách lạ.
Mình nhớ Người, Người có nhớ mình không?

Chiều hai chín phố phường sao tấp nập
Người ta vui từng cặp đẹp bên nhau.
Mắt tôi lạc... rồi bỗng dưng bừng sáng
"Phải anh không? Người khách của hôm nào?"

Tim đập mạnh sau áo hàng lụa mỏng,
Anh đến gần, lời nói cũng reo vui:
"...Sao cô bé... hàng hôm nay đắt chứ?
Còn nhớ tôi... hay cô đã quên rồi!

Hành quân xong, tôi vừa về hậu cứ,
Ghé ngang đây xin cô một bông hồng
Và mong cô cho tôi xin lời chúc:
"Rất mong ông làm người đẹp vừa lòng."

Tôi bỗng nghe như tim mình thắt lại,
Gượng tìm hoa, rồi trao tặng tay Người.
Khách nhìn tôi, mắt bỗng dưng dịu xuống,
Đầy đăm chiêu và nghiêm lại nụ cười:

"- Xin lỗi cô, nếu lời tôi đường đột,
Nhưng thật tình tôi không thể nào quên
Người con gái trong một lần gặp gỡ,
Nhớ thật nhiều... dù chưa được biết tên

Một bông hồng - như hôm nào cô nói:
Là tượng trưng tình nồng thắm vô bờ."
Tôi run tay, nhận hoa hồng Người tặng
Sự thật rồi... mà cứ ngỡ đang mơ.

                                          Lý Thuỵ Ý

Đăng trong Tuần báo Văn Nghệ Tiền Phong Saigon 1968

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2018

BÀI THƠ “QUÊ NGHÈO” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN VÀ NHỮNG CẢM NHẬN


        


QUÊ NGHÈO

Quê tôi nghèo lắm
Vẫn lác đác nhà tranh
Vẫn tiếng thở dài những chiều giáp hạt
Vẫn bát cơm chan mồ hôi mặn chát
Cha cả đời lam lũ
Mẹ một đời chắt chiu
Khoai sắn vẫn len vào giấc ng
Tuổi thơ tôi đói ngủ
Thương cánh cò bấu bíu lời ru

Quê tôi nghèo lắ
Phiên chợ còn èo ợt nghèo hơn
Dăm ba nải chuối
Vài mớ rau tươi
Mẹt sắn, mẹt ngô
Í ới mời chào cao hơn mời cỗ
Lèo tèo dăm người bán
Lẻ tẻ mấy người mua
Ế bán
Chán mua
Phiên chợ quê xác xơ già cỗi.

Quê tôi nghèo lắm
Lũ trẻ gầy như con cá mắm
Lũ trai mặt mũi mốc meo
Gặm nhấm nỗi đau nghèo khó
Nơm nớp âu lo đời như chiếu bạc
Thương con cò con vạc
Mỏi cổ chồn chân trên đồng đất của mình.

Quê tôi nghèo lắm
Nước mắt rơi từ thời chị Dậu
Tiếng oan khiên từ thời Giáo Thứ
Âm ỉ bủa quanh
Bám đeo đặc quánh
Chiếc cổng làng dựng lên thật đẹp
Sừng sững bê tông cốt thép
Ngạo nghễ tượng đài
Ngạo nghễ trần ai
Chiếc cổng làng thành tai hại
Giam hãm đời người
Tù túng giấc mơ.

Quê tôi nghèo
Nghèo cả giấc mơ...

Hưng Yên, chiều 29 tháng 12 năm 2014

ĐẶNG XUÂN XUYẾN

ĐỒI CẢNH DƯƠNG, CHẾT - Thơ Chu Vương Miện


       

ĐỒI CẢNH DƯƠNG

Võ Tòng đi qua đồi Cảnh Dương
với chiếc túi và chiếc gậy
với bao tử toàn là rượu mạnh
tới đỉnh đồi leo lên tảng đá nằm
con hổ xơi thịt người nay đã thành tinh
muốn được nghe Võ Tòng
giảng Tứ Thư, Ngũ Kinh, Kinh Thi, Kinh Lễ
bèn tọa xuống bên cạnh
ngóng xem phong cảnh hữu tình
ngủ đã đời Võ Tòng tỉnh dậy giựt mình
thoi mấy cái cọp Cảnh Dương
nhe răng ra mà chết ?
cũng rất là lấy làm phiền ?
bài thơ đên đây là chấm dứt ?

BÃO SỐ 9 – Đức Hạnh và Thi Hữu


     


BÃO SỐ 9

Mây mù xám xịt phủ phường thôn
Bão lụt đi qua cảnh quá buồn
Đường sá bồng bềnh con nước cuộn
Người xe chúi nhủi cánh mưa dồn
Hàng cây trốc gốc lìa nơi chốn
Chiếc lá xa cành nhớ cội nguồn
Gió rít từng cơn lòng bất ổn
Mong ngày tỏa sáng vọng càn khôn.

                                        Đức Hạnh
                                       26.11.2018

CHÙM THƠ QUẢNG TRỊ TÌNH QUÊ CỦA HUY UYÊN


         
                   Nhà thơ Huy Uyên


QUẢNG-TRỊ, HẸN MỘT NGÀY VỀ

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
Biền biệt xa quê góc bể chân trời
Ai bỏ đi giọt lệ tình cố-lý
Để tháng ngày hoài mãi với chơi vơi.

Đã vào mùa xuân phải không em gái
Nụ cười xưa còn lại chút ấm lòng
Một người đi, đi hoài đi mãi
Để rồi ai ở lại đợi chờ, trông.

Chiều về em có ngồi lại bên sông
Nhớ ai xưa mà vọng-sầu-cố-xứ
Mai độ vào xuân chín nụ
Hỏi anh có về, có nhớ em không ?

Đường về Hải-lăng ngập ngừng mây kéo
Phố Đông-hà mấy quán chợ buồn
Qua Cam-lộ tình mây trôi mấy nẻo
Ai đi hát khúc Triệu-phong thôn.

Không về đâu ơi người em Quảng-trị
Mai xa người mang nỗi nhớ quê-hương
Em có đứng bên đường
đợi anh về không nhỉ ?
Từ lúc nắng lên cho tới chiều buông.

Ơi em gái quê có trái tim thật buồn
Bao năm chờ người đi không trở lại.