BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

THƠ HẠC THÀNH HOA

      Thi sĩ Hạc Thành Hoa được người yêu thơ biết đến trước đây khá lâu . Từ đầu thập niên 1960 , trên tạp chí Bách Khoa , nhà văn Tam Ích đã trang trọng giới thiệu  ông cùng thi sĩ Nguyễn Tất Nhiên và thi sĩ Nguyễn Bắc Sơn  như là những cây bút tài hoa trẻ  của thi đàn Miền Nam VN.  Hôm nay, La Thụy hân hạnh được chính tác giả gửi thơ văn qua email . Được sự đồng ý của tác giả, xin post lên cho chúng ta cùng thưởng lãm 

 Thi sĩ Hạc Thành Hoa tên thật là: Nguyễn Đường Thai .
Sinh quán tại Xuân Phổ, Thọ Xuân, Thanh Hóa.
Hạc Thành Hoa làm thơ từ năm 1961, đã đăng thơ trên các báo, các tạp chí văn học trước năm 1975 tại Miền Nam Việt Nam. 
Tác phẩm đã xuất bản:
   + Trong nỗi buồn vàng (Nguyễn Đình Vượng, tạp chí Văn Sài Gòn – XB – 1971). + Một mình như cánh lá (Giao điểm Sài Gòn xuất bản – 1973), tái bản (Thư ấn quán Hoa Kỳ xuất bản) 2006

 
  + Phía sau một vầng trăng (NXB Thanh niên – Hà Nội – 1955).
 
  + Khói tóc (NXB Lao động – Hà Nội – 1996).





                        KHÔNG ĐỀ
                   Suốt đêm cùng thức với tàu 
                   Sáng ra núi cũng nhuốm màu tà huy
                   Rồi người với núi chia ly
                   Trời bao la quá lấy gì để che !
                        
                         TIẾC ĐỜI SAO BĂNG
                   Em còn bóng mát đầu sông
                   Nắng đi trải lụa nằm hong tơ chiều
                   Bụi mờ lạc nẻo chân xiêu
                   Hàng cây lượn khói tiêu điều chưa tan
                   Em còn tươi búp ngọc lan
                   Hương bay từ cõi thiên đàng nào xa
                   Kiếp trần trơ một hồn hoa
                   Thương mây trắng những ngày qua biển sầu
                   Em còn vầng nguyệt đêm thâu
                   Từ nao nao ánh hỏa châu cuối trời
                   Chim qua trăng sáng tuyệt vời 
                   Chợt bâng khuâng tiếc thương đời sao băng.  
                                                          Hạc Thành Hoa  
                                                                  (1972)                                                                                        







TRÊN BỜ ĐÁ TÌNH NGƯỜI
Chồi vui chưa trổ cành không
Mù mưa giăng một nhánh sông âm thầm
Tình người bờ đá trăm năm
Sóng tình tôi cuộn trên dòng nước xuôi
Hang sâu chim ngủ phần người
Trơ vơ cột khói thở trời mây đen
Nẻo đời mai có còn em
Nhìn cây rủ bóng hồn im nắng tà
Ngại mây gió đuổi phương xa
Trời xanh sợi khói giăng qua bãi nào
Những ngày gió đợi trên cao
Trong mưa phố vắng bước sầu ngựa ô
Xe nào mai ngọn gió đưa
Chim quên tiếng hót nghe thu xuống cành.
                                          Hạc Thành Hoa


NHỮNG CHIỀU CỦA NGƯỜI CÔ ĐỘC
1.
 Anh còn lại những buổi chiều
Những buổi chiều dáo dác kiếm tìm
Những buổi chiều nghển cổ nhón gót
Những buổi chiều đưa vào quán nước cho thở
Mồi thuốc cho hút, dìu lên xe và đỡ đầu bằng cánh tay êm ái nhất.
Buổi chiều đưa về con đường ký ức ngắn nhất để cùng một lượt
vừa gặp gia đình vừa gặp lại bạn bè.
2.
Anh còn lại những buổi chiều
Những buổi chiều ve vuốt lá xanh xao
Những buổi chiều nghe chuông reo lần cuối
Áo vàng hoàng yến, áo tím hoàng hôn,
lòng tắt nắng trở về.
Ôi những buổi chiều bình minh
Sau một ngày ra công vỡ đất
Sau một ngày tự giam cầm trong vỏ cứng khô
Sau một ngày vác mỏi lu tượng đồng tiếng nói không ngừng
Sau một ngày những  cặp mắt bồ câu mỗi lúc một xa
Những  bước chân người càng đến gần vực sâu lịch sử
Sau một ngày càng lặng câm lủi thủi càng giống người tiền sử bơ vơ.
3.
Anh còn những buổi chiều
Những buổi chiều mang đến từng cơn gió mát hồi sinh mầu nhiệm
Từng khoảnh khắc ngày tàn để thở ra kỳ hết nỗi buồn
Anh ngây ngất trong em mùi thơm mát dịu của Jasmine
Ôi những chiều vàng đơn độc lang thang trên phố không người
Ta thắp lên đôi ngọn nắng nhớ nhung
Trong mắt tròn ngơ ngác.
                                                            HẠC THÀNH HOA
                                                          



TẢN CƯ - Trần Kiêm Đoàn

   Nhân dịp trường TRUNG HỌC NGUYỄN HOÀNG QUẢNG TRỊ  sắp tổ chức họp mặt kỷ niệm  60 năm thành lập  trường. Chúng tôi xin trân trọng giới thiệu bài viết TẢN CƯ của thầy Trần Kiêm Đoàn -  cựu giáo sư của trường trước 1975

        

        TẢN CƯ

        Từ nhỏ, đi học ở Huế, tôi thường nghe người lớn than thở rằng, Huế là xứ sở đi để mà nhớ chứ không phải ở để mà thương. Thời đó tôi không tin vì mỗi tuổi thơ đều có một bầu trời xanh và một cồn nắng ấm cho ước mơ tuổi dại theo diều căng gió mà nghe tiếng hát của Thằng Cuội ngồi gốc cây đa. Những cơn mưa thâm trầm và những trận lụt trùng trùng nước bạc của Huế đã khiến tôi nghĩ rằng, Huế là đất "đi để mà sợ, ở để mà kinh!".

Thứ Sáu, 6 tháng 4, 2012

CHI LẠ RỨA - Thơ Nguyễn Thị Hoàng

     Xin giới thiệu một bài thơ mang âm hưởng giọng  Trị  Thiên: CHI LẠ RỨA  của nhà văn NGUYỄN THỊ HOÀNG sinh năm 1938 tại HUẾ (tác giả tiểu thuyết "Vòng tay học trò" từng vang bóng một thời trước 1975). Mời các bạn cùng đọc thơ và nghe nghệ sĩ Hồng Vân diễn ngâm !




        CHI LẠ RỨA

        Chi lạ rứa, chiều ni tui muốn khóc
        Nhìn chi tui - đồ cỏ mọn hoa hèn
        Ngó chi tui - đồ đom đóm trong đêm
        Cho thêm tủi bên ni bờ cô tịch

        Tui ao ước có bao giờ tuyệt đích
        Tui van xin răng mà cứ làm ngơ
        Rồi ngó tui, chi lạ rứa: hững hờ
        Ghép yêu mến, vô duyên và trơ trẽn

        Tui đã tắt nỗi ngại ngùng bẽn lẽn
        Bởi vì răng? Ai biết được người hè!
        Nhưng mà chiều đã rủ bóng lê thê
        Ni với nớ có khi mô mà gần gũi

        Chi lạ rứa! Răng cứ làm tui tủi
        Tàn nhẫn chi với một đứa thương đau
        Cảm tình câm nên không sắc không màu
        Và vạn thuở chẳng nên tình luyến ái

        Chi lạ rứa? Người cứ làm tui ngại
        Biết sông sâu hay cạn giữa tình đời
        Bên ni bờ vẫn trong trắng chơi vơi
        Mà bên nớ trầm ngâm mô có kể

        Tui không muốn khóc chi những giọt lệ
        Đọng làn mi ấp ủ mối tâm tình
        Bên ni bờ hoa thắm hết tươi xinh
        Mà bên nớ huy hoàng và lộng lẫy

        Muốn lên thuyền mặc sóng cuồng xô đẩy
        Nhưng thân đau nên chẳng dám đánh liều
        Đau chi mô! Có lẽ hận cô liêu...
        Mà chi lạ rứa hè? Ai hiểu nổi!

        Tui không điên, cũng không hề bối rối
        Ngó làm chi cho tủi nhục đau thương
        Tui biết tui là hoa dại bên đường
        Không màu sắc, chi lạ rứa hè, người hí

        Tui cũng muốn có một người tri kỷ
        Nhưng đường đời như rứa đó, biết mần răng?
        Tui muốn kêu, muốn gọi, muốn thưa rằng
        Chờ tui với! A, cười chi lạ rứa?

        Tui không buồn, răng mắt mờ lệ ứa!
        Bởi vì răng tui có hiểu chi mô
        Vì lòng tui là mặt nước sông hồ
        Chi lạ rứa, bên ni bờ tui khóc...

                        Nguyễn Thị Hoàng

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2012

BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU - Phan Phụng Thạch

                   
   


 BÀI THƠ LÀM KHI SAY RƯỢU

(Gởi Lê Lợi, Trần Văn Lữ và Hà Mẫn Luyện để nhớ buổi tối uống rượu ở trại 5 Non Nước Đà Nẵng)

Buổi tối tiêu sầu - chai rượu đắng
Tri âm này hãy uống cho say
Lỡ mai có chết - không ân hận
Vì đã ngồi chung một chiếu này

Thằng bạn chưa già nhưng tóc bạc
Bụng đầy Kinh Lễ với Kinh Thư
Chuyện đời hư ảo xin mày gác
Không lẽ mày là Ngũ Tử Tư?

Hay mày muốn làm một Nhan Hồi
Thôi ! Hãy vì nhau uống mềm môi
 Đã biết đời người cơn gió thoảng
Thì mau, kẻo rượu sẽ bay hơi.

Bên ta có cả người Lê Lợi
Hình như chưa biết một lần say
Đêm nay cũng thấy lòng như mới
Cất tiếng cười vang giọng ngất ngây

Còn nữa, thằng kia sao mầy khóc?
Nhớ em hay buồn nghĩa thầy trò?
Nếu đã chọn lầm nghề dạy học
Hãy xem tình ấy cũng như tro.

Xem ta hơn nửa đời lưu lạc
Bắt chước Tú Xương với Tản Đà
Ta cũng có người yêu bội bạc
Mà có bao giờ ta nói ra?

Còn nốt chút này xin cạn hết
Say mèm sẽ ngủ suốt đêm nay
Uống đi! nếu lỡ mai ta chết
Thì cứ coi là chiếc lá bay


 PHAN PHỤNG THẠCH 

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2012

DẤU BUỒN


           

                            DẤU   BUỒN
                                            ( *Gởi người Cali )

                                           Cuối đời mình lại gặp nhau
                                   Đôi câu chuyện cũ ... Đôi câu ngỡ ngàng
                                           Không là Chức Nữ Ngưu Lang
                                  Chẳng là Ô Thước để mình tương tư
                                           Ngày xưa ... Tím những trang thư
                                  Ngày xưa ... Đôi bóng nguyện thề ngỏ trăng
                                           Một người gãy gánh giang san
                                  Một người rong ruổi dặm ngàn ly hương
                                           Nhìn nhau giây phút chạnh lòng
                                  Đã phai mái tóc đã mòn dấu xưa
                                           Đường đời chuyện nắng chuyện mưa
                                 Tình xưa là áng sao thưa cuối trời
                                          Trao nhau ánh mắt môi cười
                                  Để rồi xa ngái pbương trời người ơi ...

                                          " Vầng trăng ai xẻ làm đôi ..."
                                  Người đi một nửa , một người ngẩn ngơ
                                          Dòng sông xao xuyến đôi bờ
                                  Mà sao quạnh vắng con đò đưa duyên
                                          Bây giờ tóc úa chiều nghiêng
                                  Cố nhân còn lại ...Nỗi niềm cố nhân
                                          Thời gian in dấu phong trần
                                  Thời gian là dấu chấm buồn ... Đôi ta.
                                                           HOÀNG YÊN LYNH
                                                                       4/2012

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

NGÀY CÁ THÁNG TƯ - Thơ La Thụy


          

     NGÀY CÁ THÁNG TƯ

     Anh rất yêu em
     Mong rằng biển cứ vẫn xanh
     Và CÁ mãi tươi
     Trong THÁNG TƯ, NGÀY MỒNG MỘT
     Để chúng ta được nói dối ngọt ngào
     Không ai phải hờn ghen giận dỗi
     Dù là chồng em hay vợ anh - cũng rứa
     Dù thật sự
     Có những phút ngoại vợ ngoại chồng
     Mà hình như ai cũng có
     Ngay nhà thơ Thuận Hữu
     Chắc cũng đắn đo
     Khi viết ra điều đó !

     Anh lại nói to cùng hoàng hôn
     Anh yêu em hơn kia nhé !
     Dù gió có chuyển lời tình tự
     Hay mây mang lời giận dỗi
     Dù mưa nắng thất thường
     Như tính tình em
     Yêu giận ghen hờn
     Đổi thay từng buổi

     Anh xót lòng vì hôm nay
     "Em buồn như con chó ốm
     Như con mèo ngái ngủ trên tay anh
     Đôi mắt cá ươn như sắp sửa se mình
     Để anh giận
     Sao chẳng là nước biển"
     Như thơ NGUYÊN SA anh thuộc

     May rằng CÁ không ươn
     Vì NGÀY MỘT THÁNG TƯ
     Không đòi lỗi chuộc
     Khi mọi người thi nhau nói  dối

                                    LA THỤY

(Chúc mọi người ngày CÁ THÁNG TƯ nói dối thật hay và vui nhé !)


Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012

CÒN GIEO HẠT MỘNG


                            

                                      CÒN GIEO HẠT MỘNG
                                             (Kính tặng nhà thơ Phạm Tường Đại)

                                           Sáo diều nâng bổng cánh thơ
                                     Lộng trong hồn gió tỏa mơ ước gì
                                           Mặc cho phiền muộn trôi đi
                                     Cái vòng danh lợi đâu ghì được ta
                                           Bảy mươi man mác bóng tà
                                     Vẫn gieo hạt mộng ươm hoa muộn mằn
                                           Đời người thoáng chốc phù vân
                                     Chạnh lòng nhớ áo nàng Bân xưa nào
                                           Dáng hồng lãng đãng chiêm bao
                                     Lâng lâng cánh bướm ta vào chiều xuân
                                                                                 LA THỤY

              

                         

                       
HỌA
                                        PHŨ PHÀNG

                                             Men đời  thấm đẫm men thơ,

                                      Ru người  nửa tỉnh nửa mơ nuối gì?

                                             Lá bay  gió thoảng cuốn đi,
 

                                      Trăm năm  mê dục ôm ghì thân ta.
 

                                             Bình minh thấp thoáng ánh tà,
 

                                      Phù dung  thắm biếc đơm hoa muộn mằn.
 

                                            Tìm đâu được bến sông vân?
  

                                      Hỏi người xưa cũ nàng Bân thế nào?


                                            Nổi chìm thân phận dường bao? 
            
                                      Trong  nhân gian bít lối vào bến xuân. 
           
                                                                           NHẬT THỦỶ




                                HẠT MỘNG
                                             Hạt Mộng nảy từ ý thơ
                                      Mang mang khát vọng thực mơ những gì
                                             Đời thương lắm nẻo đường đi
                                      Khổ chi cứ muốn người ghì thân ta
                                             Hờn ghen như nắng chiều tà
                                      Cứ lo tình nở cội hoa muộn mằn
                                            Mộng xòa hạt kết tường vân
                                     Duyên lành phu phụ núi Bân năm nào
                                            Dù rằng chẳng giấc chiêm bao
                                     Vẫn nghe Hạt Mộng ầm ào nẩy Xuân
                                                                           VÕ SĨ QUÝ



                                 CÒN GIEO HẠT MỘNG 
                                           Bảy mươi vẫn nhẹ cánh thơ
                                    Hồn còn lộng gió người mơ những gì
                                           Tháng ngày mây nhẹ bay đi
                                    Ai thương ai nhớ ai ghì hồn ta
                                           Chiều quê nắng nhạt trăng tà
                                    Tình quê mấy độ kết hoa muộn mằn
                                           Đời người một thoáng phù vân
                                    Xanh xao cái rét nàng Bân năm nào
                                          Giật mình cứ ngỡ chiêm bao
                                    Ngoài kia đọt nắng rơi vào ngõ xuân 

                                                                                   UGNO