BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn CHÂU THẠCH. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn CHÂU THẠCH. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 15 tháng 8, 2018

ĐỌC “VÀNG THU TA RỤNG…” THƠ THỤY SƠN - Châu Thạch


          
               Nhà bình thơ Châu Thạch


ĐỌC “VÀNG THU TA RỤNG…” THƠ THỤY SƠN
                                                                      Châu Thạch

Đọc cái đầu đề “Vàng Thu Ta Rụng…” chắc không ai hiểu gì. Đọc qua khổ một của bài thơ thì hiện lên trong mắt ta cả nỗi sầu hanh hao từ tiền kiếp. Lá cũng có linh hồn và lá trong thơ là hóa thân của một vị chân tu bị đọa từ kiếp trước bởi sơ hở trên con đường tu tập:

Quên choàng y áo chân tu
Qua sông để rớt kinh thư thuở nào
Đọa làm kiếp lá hanh hao
Vàng thu ta rụng xanh xao nỗi buồn

Thứ Sáu, 10 tháng 8, 2018

WORD CUP TRONG ĐƯỜNG THI HỒ VĂN CHI - Châu Thạch


    
                            Hồ Văn Chi
                      Bút danh Hữu Chí


         WORD CUP TRONG ĐƯỜNG THI HỒ VĂN CHI
                                                                            Châu Thạch

Worl Cup là giải vô địch bóng đá thế giới, là giải đấu bóng đá quốc tế do Liên đoàn bóng đá thế giới tổ chức 4 năm một lần cho tất cả các đội tuyển bóng đá quốc gia của những nước thành viên FIFA
World Cup 2018 khai mạc hôm 14/6 tại Moscow và kéo dài đến tận ngày 15/7 tới. Ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh này được nước chủ nhà Nga đầu tư kinh phí tốn kém nhất từ trước tới nay.
Không thể phủ nhận được thực tế rằng, World Cup ngày càng trở thành một sự kiện ảnh hưởng sâu sắc với toàn bộ các lĩnh vực của xã hội. Riêng tại Việt Nam, nếu không kể thành  phần cá độ bị thua thì Worl Cup đã đem nhiều niềm vui đến cho người ham mộ bóng đá. Ngoài niềm vui theo dõi các trận đấu  sôi nỗi, còn có nhừng niềm vui như dự đoán, bàn luận. Đặc biệt một số thi nhân, nhất là các thi nhân Đường thi còn sáng tác những bài thơ về World Cup, ghi nhật ký từng trận đấu, mở ra một đề tài mới cho thi ca, truyền nguồn cảm hứng thể thao đến cho người đọc.

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2018

VỀ PHONG CÁCH BÌNH THƠ CỦA CHÂU THẠCH - Đặng Xuân Xuyến

 
     
 

VỀ PHONG CÁCH BÌNH THƠ CỦA CHÂU THẠCH

Khi tìm tài liệu đọc để viết bài CHỮ TÔI, CHỮ TA VÀ CÁI TÂM LÀNH, tôi chợt có ý định thử tìm hiểu về phong cách bình thơ của nhà phê bình văn học Châu Thạch nên cần mẫn ngồi đọc 130 bài bình thơ của ông. Đọc xong, tôi phấn chấn, nảy thêm ý định “tận dụng sự đọc 130 bài bình thơ” để viết một bài làm “kỷ niệm”... Tôi điện gặp nhà phê bình Châu Thạch, nói ý định của mình, ông cười sảng khoái: - “Vâng! Đặng Xuân Xuyến cứ viết theo đúng như những gì Đặng Xuân Xuyến cảm nhận về Châu Thạch, như thế mới quý. Cám ơn Đặng Xuân Xuyến trước nhé”.
Tôi liền cặm cụi ghi lại những cảm nhận của mình về phong cách bình thơ của ông. Vì đây là bài cảm nhận của một đọc giả về một tác giả nên cấu trúc bài viết và những dẫn giải đưa ra sẽ không mang tính nghiên cứu khoa học, nên bài viết sẽ có những hạn chế, những thiếu sót khiến bạn đọc không được vừa ý.

            
                Nhà bình thơ Châu Thạch

ĐỌC “MỘT MÙA DÂU” THƠ QUANG TUYẾT - Châu Thạch


           
       Nhà bình thơ Châu Thạch

ĐỌC “MỘT MÙA DÂU” THƠ QUANG TUYẾT
                                                                Châu Thạch

Quang Tuyết ở ngoài đời thì sao không biết nhưng nhìn ảnh Tuyết trên Facebook thì đẹp lắm. Lại nhận xét tính cách của Tuyết trên facebook thì tươi vui, năng động dầu mặt trái cũng có lúc buồn thê thiết. Đọc bài thơ “Một Mùa Dâu” của Tuyết kể về một câu chuyện tình “làm đau thắt những mùa dâu đến” ta không thấy chút đau nào, mà ngược lại thấy cuộc đời thêm thăng hoa bởi những mối tình tan vỡ. Bởi vì sao vậy? Bởi vì Quang Tuyết đã làm cho những trái dâu chua trở nên ngọt ngào quá, thắm thiết quá. Bởi vì Quang Tuyết đã làm cho hương vị của Dâu bây giờ không phải là của Dâu nữa, mà là hương vị của tuổi yêu đương :

Ôi! Mùa Dâu lại về. Mùa Dâu Da
Người ta chở tuổi thơ tôi đi qua
Theo từng con đường lạ
Vòng xe quay tròn hối hả
Mang cả hồn xưa theo những trái dâu vàng
Bóng mẫy mịn màng
Chua ngọt hoà tan
Như mối tình xưa của thời chưa biết nhớ

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2018

“MỘT RẺO CHIỀU” THƠ CA DAO NT, BỨC TRANH ĐẸP LỒNG TRONG CHIA LY BUỒN – Châu Thạch


             
           Nhà bình thơ Châu Thạch


     “MỘT RẺO CHIỀU” THƠ CA DAO NT, 
     BỨC TRANH ĐẸP LỒNG TRONG CHIA LY BUỒN  

                                                                          Châu Thạch

Đọc “Tôi: chiếc lá/ Em: chiếc lá/ Bạn bè: từng chiếc lá/ Một khoảnh rừng đã xanh trong nhau” ta như lập tức thấy trước mắt một bức tranh đẹp và sống động. Mỗi linh hồn con người là một chiếc lá xanh thắm và mỗi chiếc lá đại diện cho một linh hồn con người trong khoảnh rừng xanh thắm ấy là hình ảnh của sự sống bình an, hạnh phúc, êm đềm và quyến luyến biết bao.
Những câu thơ  trên đây ngắn gọn, thật là bình dị, bình dị đến độ tưởng không phải là thơ nhưng ngược lại nó là “vô thi”, nghĩa là ở trình độ làm thơ không còn bị gò bó bởi luật làm thơ nữa. Nhà thơ vừa dùng phương pháp tưởng tượng người thành lá, vừa nhân cách hóa lá thành người, khiến cho sự suy nghĩ tưởng như ngộ nghĩnh của một em bé lại phát họa một góc thiên đường đầy sự thân ái trong cuộc sống. Câu thơ “một khoảnh rừng đã xanh trong nhau” với cụm từ “xanh trong nhau” hình dung hoàn toàn sự hài hòa, sự đồng cảm của mỗi cá nhân sống trong xã hội đó. Tuy thế, nếu những câu thơ trên không có những câu thơ dưới đây chắp đôi cánh cho nó, thì nó hoàn toàn không thể bay lên cao được:

                  Và thế đó, gió về ru ta hát
                  Vầng trăng non ngả ngớn lướt qua đầu

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

MỘT BÀI THƠ HAY KHÔNG ĐỀ CỦA VÕ THỊ NGUYÊN - Châu Thạch


          
               Nhà bình thơ Châu Thạch


MỘT BÀI THƠ HAY KHÔNG ĐỀ CỦA VÕ THỊ NGUYÊN
                                                                               Châu Thạch

Tôi có thấy một người điên chuyên đi lượm rác dọc các vỉa hè. Anh ta chọn những loại rác có màu sắc đẹp, để riêng ra rồi ngồi ngắm nghía mãi.
Nếu vị phó chủ tịch Hội Nhà Văn ở thành phố Hồ Chí Minh nói rằng thơ trên facebook là rác, thì có lẽ tôi là một người điên giống như người điên đi lượm rác kia, vì tôi đam mê dạo đọc trên facebook và chọn nhưng bài thơ ưng ý để riêng ra, rồi say mê viết về nó. Cũng vì thế, có người đã chê tôi bất tài, chỉ viết được cho những tác giả vô danh, và cũng vì thế một vài nhà thơ đàn anh hữu danh đã tỏ thái độ bất bình vì lẽ tôi không viết được gì cho họ theo yêu cầu của họ. Tôi đành tạ lỗi với các vị ấy vì thật tình, dầu thơ họ hay cách mấy mà không gây cảm xúc cho tôi thì làm sao mà viết được? Tôi chỉ viết được và không thể không viết khi một bài thơ nào đó, của bất kỳ ai đó đã làm cho con tim tôi rạo rực, giống như hồi còn trẻ, tôi phải đi theo  một tà áo, một tia mắt hay một gót chân hồng thu hút cả linh hồn tôi vậy. Ví dụ như hôm nay, một bài thơ của Võ Thị Nguyên, người hình như còn rất xa lạ với diễn đàn thơ, đã thu hút tôi như một tà áo rất đẹp, khiến tôi phải đi theo tà áo lất phất bay ấy, và phải viết về nó.

CHUYỆN NHỚ THƠ NHẬN NGƯỜI - Châu Thạch


         
           Nhà bình thơ Châu Thạch 

      CHUYỆN NHỚ THƠ NHẬN NGƯỜI
                                                 Châu Thạch

Đây là câu chuyện có thật, hai người trong cuộc vẫn còn sống sờ sờ, họ còn làm thơ và còn có dịp say bí tỉ cùng nhau.
Chuyện là cách đây gần 50 nắm, có hai chàng thanh niên sống ở miền Nam đất Việt. Họ có học và đến tuổi nên bị động viên đi lính, vào trường võ bị sĩ quan Thủ Đức. Trong thời gian là sinh viên sĩ quan, họ không biết nhau. Trải qua chín tháng quân trường gian khổ, hai người ra bãi tập, đi giây tử thần, chạy đoạn đường chiến binh. Nói chung họ làm cái việc theo khẩu hiệu lúc bấy giờ là “Thao trường đổ mồ hôi chiến trường bớt đổ máu”. Sau đó họ ra trường mang quân hàm Chuẩn Úy.  Cả hai tân sĩ quan được binh chủng Pháo Binh tuyển dụng. Họ được đưa qua quân trường pháo binh Dục Mỹ, Nha Trang để tiếp tục tôi luyện tay nghề bắn súng loại nặng. Tại đây, họ ở chung  cùng một trung đội. Một hôm, trong giờ nghĩ giải lao, chàng sĩ quan có máu làm thơ nầy nổi hứng, ứng khẩu đọc to một bài thơ sáng tác đột xuất cho các bạn mình nghe. Bài thơ đó, tuy chỉ nghe một lần nhưng lại nhập tâm trong lòng, nằm mãi trong ký ức của một chàng sĩ quan có máu làm thơ khác.

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2018

BÀN VỀ CÂU THƠ “ĐÊM ĐÊM HÀN THỰC, NGÀY NGÀY NGUYÊN TIÊU” - Châu Thạch


              
                 Nhà bình thơ Châu Thạch


    BÀN VỀ CÂU THƠ
    “ĐÊM ĐÊM HÀN THỰC, NGÀY NGÀY NGUYÊN TIÊU
                                                                           Châu Thạch

Gần đây học giả  Lại Quảng Nam có viết một bài đề cập đến câu thơ “Đêm đêm Hàn Thực ngày ngày Nguyên Tiêu” của Nguyễn Du. Trong bài viết nầy học giả Lại Quảng Nam có nhắc lại những điều tôi xin tóm tắt gọn lại sau:
Ông Vân Hạc Lê văn Hòe (1953) với quyển Truyện Kiều Chú-Giải rất nổi tiếng trong văn giới và trong giới giáo dục. Ông dừng rất lâu lại tại câu Kiều thứ 942 này, với ưu tư là tại sao Nguyễn Du lại viết "Đêm đêm Hàn Thực, ngày ngày Nguyên Tiêu", mà lại không viết "ngày ngày Hàn thực, đêm đêm Nguyên tiêu". Cụ Lê Văn Hoè viết "Lý ra phải viết như thế này thì mới đúng:"Đêm đêm Nguyên tiêu, ngày ngày Hàn thực", bởi tất cả lễ lạc đông người dành cho quần chúng do triều đình Tàu sắp đặt đều xảy ra, ban ngày cho Hàn Thực, ban đêm cho ngày Nguyên Tiêu. Cụ Lê văn Hòe nhận định thêm: "Có lẽ vì nhu cầu vần thơ"

Thứ Sáu, 27 tháng 4, 2018

ĐỌC “NHẤP SÓNG HOÀNG HÔN” THƠ CA DAO - Châu Thạch


          
         Nhà bình thơ Châu Thạch


       ĐỌC “NHẤP SÓNG HOÀNG HÔN” THƠ CA DAO

 Chỉ cần đọc cái đầu đề bài thơ đã cho ta một sự thú vị rồi: “Nhấp sóng hoàng hôn”. Ta hãy nghe một vài câu thơ có chữ “nhấp”:

   “Khướt mềm cũng bởi nhấp cùng ai
   Tri kỷ ngày đêm cạn chén hoài”
       (Rượu cùng Em- Hải Rừng)

  “Một sáng nhấp môi mấy tách trà
  Hương thơm thoáng thoảng quyện bay xa”
                         (Trà Trần Bảo Kim Thư)

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

ĐỌC THƠ ÁI KHANH - Châu Thạch


        
                       Nhà thơ Ái Khanh

            ĐỌC THƠ ÁI KHANH
                                Châu Thạch

Nhà thơ Ái Khanh, tên trên facebook Nguyễn Hương và có lẽ cũng là tên thật của tác giả, một thi hữu tôi kết bạn đã lâu trên mạng nhưng chỉ mới được đọc thơ lần đầu tiên sau ngày hội ngộ tại chùa Pháp Bảo Hội An. Thật ra tôi là con dế gáy dưới cỏ nên tầm nhìn hạn hẹp, vì thế khó mà thấy hết được vô số bông hoa rạng rỡ quanh mình. Về nhà đọc thơ chị, tôi như đi lạc vào một vườn thơ rất đẹp, ở đó có những đóa Đường thi thanh nhã, những hoa thơ mới, thơ lục bát chứa đựng màu sắc rất dễ nhìn với hương thơm vị lạ ngọt ngào.
Đầu tiên ta hãy nói về Đường thi của Ái Khanh. Hình như nhà thơ Ái Khanh chuyên về Đường thi, chị sáng tác rất nhiều đề tài . Với tôi thơ Đường của Ái Khanh được xếp vào vị thứ thượng thừa. Xin đơn cử một vài bài tiêu biểu để thấy cái chất “đường” trong thơ tác giả:

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2018

TÂM SỰ NGƯỜI Ở LẠI TRONG THƠ LÊ ĐÌNH HẠNH VÀ THẾ LỘC - Châu Thạch


           
           Nhà bình thơ Châu Thạch
 
         TÂM SỰ NGƯỜI Ở LẠI 
         TRONG THƠ LÊ ĐÌNH HẠNH VÀ THẾ LỘC
                                                                      Châu Thạch

Sau cuộc chiến dài 20 năm gây ra biết bao nhiêu tang tóc cho đất nước Việt Nam. Đến tháng 4 năm 1975, phe miền Nam thua, phe miền Bắc thắng. Những chiến binh của quân đội miền Nam, lính thì cải tạo ngắn ngày rồi trở lại đời thường sinh sống, quan thì từ giả vợ con lên núi cao cải tạo nhưng thực chất thì mang một kiếp sống tù binh, lao động khổ sai phá rừng để trồng trọt, đốn cây lấy gỗ trong điều kiện khó khăn, đói khổ. Có kẻ vài năm, có kẻ trên mười năm lao dịch khổ sai. Thế rồi đến một ngày họ được “phóng thích”  được trở về với gia đình. Một số trong họ khi trở về, đã theo chân những đoàn người vượt biên, vượt biển đào tẩu vượt thoát  rời bỏquê hương và may mắn được đặt chân đến đất người. Một số khác, hạnh phúc hơn, được sự thỏa thuân của hai phía cho họ rời bỏ quê hương hợp pháp, tái định cư ở nhiều miền  khác nhau bên trời Âu Mỹ. Xấu số hơn là những người ở lại, họ có cảm tưởng mình như những con chim ở trong lồng, dầu đó là lồng son.  Những con chim đó còn bị mang trên cổ mình chiếc vòng rất nặng, đó là cái  lý lịch ba đời: đời họ, đời con họ và đời cháu họ. Họ mừng cho bạn  được ra đi, như con chim tung cánh bay về miền đất hứa mà nó yêu thích, nhưng tất nhiên trong lòng  cũng có một nỗi buồn trĩu nặng. Họ cảm thấy xót xa bởi nhận thấy sự bất công làm đè nặng tâm hồn. Cùng một hòan cảnh, cùng một kiếp nạn mà người thì được ưu tiên, người thì bị bạc đãi. Lê Đình Hạnh và Thế Lộc là hai sĩ quan trong quân đội miền Nam bị ở lại. Họ là thi nhân. Họ có những bài thơ chất chứa tâm sự mà đọc nó, ta hiểu được phần nào những gì xảy ra trong lòng họ. Trước hết hãy đọc bài thơ “Vòng Đời” của Lê Đình Hạnh:

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

THƠ SAY - Thơ Châu Thạch


    


         THƠ SAY
         (Tặng Khúc Thụy Du) 

         Ta thấy Kha Tiệm Ly
         Thấy Hoàng Anh 79
         Thấy chàng La Thuỵ
         Thấy cả em Khúc Thụy Du nữa là bốn vị
         Tuyệt tác thơ say...

         Nghiêng hồ trường chắp cánh để thơ bay
         Tình biến rượu hoá thành trăng nghi ngút
         Hồn ta thân củi mục
         Tẩm hương thơ nở vạn hoa đời
         Theo hương kia ta bay vút lên trời
         Say nghiêng ngã mửa ra toàn ánh nguyệt
         Hồn khoái lạc có những người thân thiết
         Cho ta thơ đọc sáng dãy Ngân Hà
         Cho ta thơ để ta đọc thiết tha
         Để ta gọi họ Hàn đêm đối bóng
         Trần gian xấu nên hồn ta cũng hỏng
         Cảm ơn thơ cho ta lại làm Người.

         Ta thấy em
         Thấy chàng La Thụy
         Thấy Hoàng Anh 79
         Thấy Kha Tiệm Ly

         Thơ say nghiêng, nghiêng cả kinh kỳ
         Nghiêng núi nghiêng trời nghiêng biển rộng
         Thấy đôi cánh rợp cả trời lồng lộng
         Bình hồ lô thu tóm hóa hương men
         Trút men ra sực nức đến cung hằng
         Hương thế kỷ tràn trên đời bạc nhược
         Và sự sáng tràn lên trên mỗi bước
         Bước của thơ làm nở đến ngàn hoa
         Đời bóng đêm bỗng chốc sáng lên lòa
         Rơi từng chữ hóa thiên thần nhảy múa
         Thấy thơ say bỗng nhiên thành kết tủa
         Ngọc và ngà và lệ hóa vào nhau
         Thấy nụ cười và thấy cả thương đau
         Thấy lóng lánh vần thơ bay, bay mãi
         Như chiếc én giữa trời xuân cánh trãi
         Như lá thu chao đảo đẹp trời xanh
         Như tiếng ve một buổi sáng trong lành
         Như cơn gió mênh mang mùa đông lạnh

         Cảm ơn thơ, Cảm ơn đời bất hạnh
         Cảm ơn em và hết thảy người thơ
         Đã đưa ta đến những chốn không ngờ
         Ta say quá giữa vô cùng tinh túy.

                                         Châu Thạch

Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2018

CẢM TÁC ẢNH TRẦN MAI NGÂN - Thơ Châu Thạch


    

     CẢM TÁC ẢNH TRẦN MAI NGÂN

     Em áo đỏ trước cổng chùa sơn đỏ
     Và dưới hoa cũng sắc thắm một màu
     Dáng của người như dáng đứng hàng cau
     Hàn Mạc Tử đã gợi hồn thôn Vỹ

     Em không Huế mà trông như gái Huế
     Biết bao nhiêu duyên dáng đất kinh thành
     Chỉ một nhìn đã biết vạn màu thanh
     Và nếu ngắm nhớ bao nàng công chúa

     Em có cả một tâm hồn tơ lụa
     Kén cho đời dệt mãi vạn ngàn thơ
     Hương cho đời trải thảm dưới trăng mơ
     Tình cho gió bay cao vời mộng ước

     Em còn cả một tâm hồn sông nước
     Đất miền Nam trù phú ruộng phù sa
     Những đàn cò cất cánh giữa bao la
     Em cô gái thơm tho mùi gạo trắng

     Ta quý em với tình yêu của nắng
     Gởi về em trân trọng của người anh
     Không cùng cha nhưng cùng nghĩa trọn lành
     Là tri kỷ, là thơ, là vẻ đẹp!!!

                                                   Châu Thạch

Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

ĐỌC “TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO” THƠ LÃNG UYỄN CHÂU - Châu Thạch


                 
                Nhà bình thơ Châu Thạch


                  ĐỌC “TRÊN BỤC GIẢNG NGÀY NÀO” 
                                          THƠ LÃNG UYỄN CHÂU 
                                                                    Châu Thạch


Hôm nay là một ngày hạnh phúc với tôi. Buổi sáng đọc được bài thơ “Người lính già chống gậy đón xuân” của Dư Mỹ. Cảm động viết ngay lời bình. Buổi trưa nằm trên giường chơi facebook qua chiếc điện thoại. Vừa lim dim muốn ngủ thì chợt tỉnh ngay bởi bài thơ “Trên bục giảng ngày nào” của Lãng Uyển Châu. Bài thơ lạ ở chổ nói về nhà giáo mà chẳng thấy gì là mô phạm, nghĩa là nó không chịu cái chuẩn mực của những bài thơ viết về nhà giáo. Tất nhiên tác giả cũng phải dùng những cụm từ như bục giảng, phấn trắng, sân trường để nói đến quãng đời dạy học. Tuy nhiên những cụm từ đó được đặt trong một lồng kính lạ của những tứ thơ rất mới, thoát cái xác khô cứng đạo mạo của vị thầy và hóa hình họ vào trong những vẻ đẹp thắm tươi đầy thơ mộng và đầy sinh lực. Bài thơ chỉ có ba khổ thơ, khổ thơ đầu đưa ta bước vào một mùa khai giảng:

Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017

ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI - Thơ Châu Thạch


    

    ĐỌC THƠ HUYỀN DIỆU NGẮM TRANH NGƯỜI
    (Tặng Du Thụy Khúc Trần Mai Ngân)
                                        
    Đọc thơ “Huyền Diệu” của Đinh Hùng
    Ngắm tranh Thụy Khúc đẹp vô cùng!
    Ô hay tinh tú đâu rơi xuống
    Đứng giữa rừng xanh ai đóng khung.

    Có phải lửa trời trên tóc em
    Hay là trăng sáng vạn rằm đêm
    Hay là tất cả bao tình sử
    Từ buổi hoang sơ đậu tóc mềm.

    Ta tưởng ta say đắm đuối nhìn
    Con người của mộng ở trong tim
    Từ thiên niên trước ta lưu lạc
    Cứ mãi trong thơ cứ mãi tìm.

    Có phải em là chim cõi thiên
    Xuống trần đứng giữa chốn bình yên
    Cho ta những phút hồn thư thái
    Lặng ngắm tranh em, lặng cõi thiền.

    Ta chỉ là người rất xấu xa
    Đường trần muôn sự lướt đi qua
    Nhìn em ta bỗng dừng chân lại
    Để ngắm thanh tao ngắm ngọc ngà.

                                     Châu Thạch

Thứ Năm, 21 tháng 12, 2017

ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH - Châu Thạch


          


              ĐỌC “KHOẢNH KHẮC ĐỜI TÔI” 
              TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT CỦA VĂN THANH
                                                                        Châu Thạch

 Nhà thơ Văn Thanh tên thật là Trương văn Thanh nên ông còn có bút danh là Văn Thanh Trương và trên dòng facebook của ông cũng lấy tên ấy.
Văn Thanh ở độ tuổi trên thất thập cổ lại hy hơn mười niên nhưng còn rất đa tài và minh mẩn. Ông thường tạo dựng những tập video  thơ nhạc đầy màu sắc và âm thanh tuyệt vời, gây nhiều ấn tượng cho người thưởng thức. Một lần đi cùng nhà thơ Kha Tiệm Ly về Tây Ninh để thăm Ban Biên Tập trang web datddung.com, nhà thơ Kha Tiệm Ly đã nói thẳng với Châu Thạch: “Thơ Đường Luật của anh còn thua thơ anh Hai nhiều lắm”. Anh Hai tức là nhà thơ Văn Thanh. Tôi không cảm thấy giận dỗi gì mà còn vui vì sự thật là như vậy. Văn Thanh chuyên sáng tác thơ Đường  Luật nhưng ít đăng trên diễn đàn mạng mà chỉ giao lưu chủ yếu với thi hữu trong  nhóm thơ “Hoàng Gia”. Cái tên “Hoàng Gia” của nhóm chi là để dí dỏm nói ngược chữ “Già Hoang”.Tuy thế các thi hữu của nhóm thơ nầy quả thật là những cột trụ Đường Luật  và là những cây bút tài hoa của thể thơ khác. Nam thì có những cây bút như Võ Làng Trâm, Võ Sĩ Quý , Lê Hoàng, Độc Hành, Từ đức Khoát..vv, nữ thì có Sông Thu, Hoài Hương Xưa, Thy Lệ Trang, Như Thu, Ca Dao Như Thu, Lê Liên..vv.Thi hữu của nhóm nầy ở khắp quả địa cầu và kiến kỳ thanh nhau nhiều hơn kiến kỳ hình. Tuy vậy họ rất gắn bó yêu thương nhau vì chung một dòng máu thi ca. Bây giờ nói đến thơ Đường Luật của Văn Thanh
Nhà thơ Văn Thanh vừa cho ra đời tập thơ “Khoảnh Khắc Đời Tôi”. Đời tôi mà là một khoảng khắc thì ta biết ngay đây là một quan niệm bi quan , cho cuộc đời như là một bóng câu qua cửa sổ. Thế nhưng đọc tòan bộ trên 200 bài thơ của ông, “Khoảnh Khắc Đời Tôi”chứa đầy những tư tưởng lạc quan trong cuộc sống. Nhà thơ quan niệm rằng đời chỉ là khoảnh khắc, nhưng trong khoảnh khắc đó ta  hạnh phúc trong vần thơ chén rượu:

     Đời là khoảnh khắc đấy mà thôi
     Phút chốc trăm năm đã hết rồi
     Danh vọng phù vân sao mệt mõi
     Tình yêu say đắm mãi xa xôi
     Mặn mà chi lắm thêm sầu khổ
     Ân ái sâu đầy lắm nổi trôi
     Quên hết tháng ngày trong quá khứ
     Vần thơ chén rượu mãi vui thôi
                           (Khoảnh Khắc)


Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

ĐỌC “THU PHAI” CỦA TRẦN MAI NGÂN VÀ “THU LẠNH” CỦA ĐẶNG XUÂN XUYẾN - Châu Thạch

   
            
           Nhà bình thơ Châu Thạch


            ĐỌC “THU PHAI” VÀ “THU LẠNH”
           (Thơ Trần Mai Ngân và Đặng Xuân Xuyến)

Hình như đọc thơ cũng có cái duyên tiền định. Kiếp trước không biết tôi có quan hệ gì với hai nhà thơ nầy hay không mà kiếp nầy đọc thơ họ, tôi luôn cảm thấy có một sợi dây trong thơ ấy quấn quýt lòng tôi, buôc tôi phải nghĩ phải suy và phải viết. Như hôm nay bài thơ Thu Phai của Trần Mai Ngân và bài thơ Thu Lạnh của Đặng Xuân Xuyến khiến cho tâm hồn tôi cũng thấy phai và thấy lạnh. Lạ thay, phai lạnh trong cuộc đời thì buồn nhưng phai lạnh trong cuộc tình lại thường làm cho tâm hồn phong phú thêm. Điều đó được chứng minh ở hai bài thơ nầy, bởi họ không có cuộc tình phai, lạnh thì làm gì có hai bài thơ làm cho ta cảm động. Điều đó cũng được chứng minh khi tôi ngồi đọc thơ họ giữa thời tiết vào đông, bên ngoài đang phai và đang lạnh thì tiếng lòng phai lạnh của họ trong thơ cũng đem đến cho tôi những cảm xúc thăng hoa.
Đọc Thu Phai của Trần Mai Ngân ta thấy thu không phai chút nào mà kỷ niệm mùa thu trong lòng tác giả cũng chẳng phai, chỉ có tóc trên đầu tác giả là phai mà thôi. Vậy thì Trần Mai Ngân dùng tóc mình để nói về tuổi vào thu cúa cuộc đời mình, một cuộc đời mà đeo đẳng một cuộc tình triền miên trong nối đau. Lạ thay, nỗi đau đó lại được tác giả “Thắp hương sùng bái” nghĩa là tôn sùng nó và hy sinh cho nó đến nỗi “Gánh buồn ôm hết- ngọt ngào cho ai”. Không cần bíết sâu về cuộc tình ta cũng đoán định được, đây là một cuộc tình lớn trong tâm hồn tác giả. Bài thơ cho ta thấy một thân phận trong tình yêu, thân phận đó phải đối mặt với những nghịch lý trong tình trường, chịu đắng cay với nỗi buồn ôm hết nhưng cũng bằng lòng với hạnh phúc của một thuở xa xưa nào đó, đến nỗi muốn nhuộm lại những năm dài xa xưa ấy như nhuộm cho xanh lại mái tóc mình. Thế nhưng cuộc tình khác với mái tóc, không làm sao nhuộm được. Bài thơ ngắn nhưng ôm trọn biến cố của thời gian vào lòng, thức dậy trong lòng người đọc những tình cảm khác lạ, trong đó sự ray rức và cảm mên, sự hờn dỗi và yêu đương, sự thiết tha và hời hợt xen lẫn cùng nhau, khiến cho đọc nó ta như thấy mùa thu tuổi đời đang phai nhưng mùa thu của ngày nào hình như còn hiện hửu mãi trong tim.
Qua “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến ta thấy lạnh ngay, lạnh nhiều, lạnh cóng vì “Người đã đi rồi, đi quá xa”. Bài thơ “Thu lạnh” của Đặng Xuân Xuyến cho ta một khung cảnh còn héo hắt hơn “dấu xưa hồn thu thảo/nền cũ bóng tịch dương”. Hình ảnh cái giếng năm xưa, nước vẫn còn trong nhưng bậc cấp bước lên rêu phủ, giống như yêu vẫn còn nhưng tình đã hóa xa xôi. Hình ảnh con chim cu gù và tiếng kêu của nó trong thu vàng nắng, trong mây tím lưng trời làm cho bức tranh thu vô cùng xa vắng và nỗi buồn thu bàng bạc kia phả xuống, len trong từng ngóc nghách của làng quê. Những câu thơ buông xuôi, hờn dỗi “ừ thì trách gì, chỉ nhớ thôi / Người đi thì cũng đã đi rồi/Nào ai biết được duyên mà đợi” nó không làm ta cảm thấy đau lòng như “Thu Phai”, nhưng nó làm cho cõi lòng ta trống vắng đến vô cùng, hiu hắt đến vô tận. Trong cái khung cảnh hiu hắt đó, con người cô đơn lại càng cảm thấy cô đơn hơn nữa, nhà thơ Đặng Xuân Xuyến đã thở dài một câu thườn thượt làm cho thu lạnh càng kéo dài lê thê đến tận cuối chân trời: “Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi”
Bài thơ cũng không dài lắm, không than van lắm, mà sao nó khiến xao động lòng ta đến thế. Bởi vì tác giả dựng một bức tranh quê quá thân yêu, chứa chan bao dấu tích, mà nay trở nên lặng lẽ đến vô cùng. Rồi thì nhà thơ gởi vào bức tranh đó cõi lòng tê tái, tê tái nhưng vẫn gượng ép, gượng ép chối bỏ sự tê tái của mình bằng những câu thơ bất cần, buông xuôi và vu vơ hờn trách.
Tôi vô tình đọc hai bài thơ của hai tác giả một lần, “Thu Phai” và “Thu Lạnh” đọc trong buổi đầu đông. Những cơn gió phai và lạnh trong thơ lạ thay, làm cho tôi âm áp. Ngược lại, cơn gió thổi đầu đông ngoài kía đem cái lạnh len lỏi vào phòng. Cả hai cơn gió đều làm tôi se lòng, se lòng nhớ quá khứ tuổi thanh xuân.

                                                                               Châu Thạch


     
             Nhà thơ Trần Mai Ngân


     THU PHAI

     Thắp hương sùng bái nỗi đau
     Gánh buồn ôm hết - ngọt ngào cho ai
     Giật mình sợi tóc Thu phai
     Làm sao nhuộm hết năm dài xa xưa

                                  Trần Mai Ngân


     


     THU LẠNH

     Người đã đi rồi, đi quá xa
     Bỏ ta ở lại với quê nhà
     Hôm nay về lại thăm làng Đá
     Ngơ ngẩn chiều tà ta với ta…

     Giếng nước còn trong, bậc đã rêu
     Chênh chao chiều vọng tiếng cu gù
     Tháng chín thôi mà... sao đã lạnh
     Thu vàng vồi vội rải nắng hanh.

     Ừ, trách gì đâu, chỉ nhớ thôi
     Người đi thì cũng đã đi rồi
     Nào ai biết được duyên mà đợi
     Mây tím lưng trời, thôi, cũng thôi.

     Hà Nội, chiều 20 tháng 10.2017
               ĐẶNG XUÂN XUYẾN

Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH - Châu Thạch

               
                  Châu Thạch                               Lê Văn Thanh

   ĐỌC TẬP THƠ ĐƯỜNG LUẬT “ĐỜI” CỦA VĂN THANH
                                                                                Châu Thạch

Những năm gần đây thơ Đường luật lại thịnh hành trên đất nước ta. Nhờ có các trang web, amail và facebook mà các nhà thơ có cơ hội phổ biến sáng tác của mình, giao lưu xướng họa nhộn nhịp trên diễn đàn văn thơ, tạo nên một sân chơi Đường thi với nhiều đề tài, cảm hứng và thi pháp rất mới.
Nhà thơ Văn Thanh là một trong những lLão Đường thi tại vùng đất Bà Rịa- Vũng Tàu được thi hữu và bạn đọc mến mộ bởi bút pháp và văn tài của ông. Nhà thơ đã cho ra đời tập tác phẩm Đường thi “Vô Quái Ngại” rất được giới yêu văn chương khen ngợi. Nay ông lại tiếp tục đem tặng đời tập tác phẩm cũng mang tên “Đời” của ông, như là những sợi tình đã dệt nên lụa, thành quả của con tằm miệt mài năm tháng nhả tơ.

Chủ Nhật, 1 tháng 10, 2017

LẠI TRAO ĐỔI VỚI CHÂU THẠCH - Phạm Đức Nhì

       
                     Tác giả Phạm Đức Nhì

LẠI TRAO ĐỔI VỚI CHÂU THẠCH

Mọi chuyện tưởng đã qua. Nhưng dưới bài viết Ba Điều Về “Cái Tâm Đặt Ở Đâu?” của anh Đặng Xuân Xuyến (trên FB ĐXX) anh Châu Thạch có một bình luận khá dài trong đó có hai ý chính liên quan đến tôi. Phần còn lại anh giải thích lý do tại sao anh chọn phương cách Bình Thơ “Chỉ Khen - Không Chê”. Tôi lại phải xin lần lượt trả lời trực tiếp hai ý của anh.

Khía Cạnh Kỹ Thuật Của Vấn Đề

Anh Châu Thạch có nhận xét về bài viết Ghi Chép Từ Cuộc Tranh Luận Đầu Xuân của anh Đặng Xuân Xuyến như sau:
Tôi nghĩ một cuộc tranh luận văn học hay một giai thoại văn học được ghi lại đầy đủ là một việc làm chính đáng và cần có để truyền thông đến với mọi người và lưu lại làm tài liệu chớ sao lại cho là xấu nhỉ. Tôi nghĩ nếu ĐXX không làm việc đó thì cũng có một người khác làm và phải hoan hô họ. Tôi cũng đã từng tổng kết một cuộc tranh luận với đề tài " Về hay không về".
Tôi đồng ý với anh Châu Thạch việc tổng kết một cuộc tranh luận văn học là rất hữu ích - và trong một số trường hợp - cần thiết. Nhưng bài Tổng Kết của anh Đặng Xuân Xuyến có những nét đặc thù như sau:

Chủ Nhật, 2 tháng 7, 2017

“VỌNG KHÚC CHIỀU”, THƠ LƯƠNG MINH VŨ: TIẾNG HÁT TRÔI VỀ QUÁ KHỨ BƠ VƠ - Châu Thạch


                         
                          Nhà bình thơ Châu Thạch


         VỌNG KHÚC CHIỀU”, THƠ LƯƠNG MINH VŨ: 
                 TIẾNG HÁT TRÔI VỀ QUÁ KHỨ BƠ VƠ
                                                                    Châu Thạch

Đêm nay tôi không làm được gì ngoài việc đọc bài thơ “Vọng Khúc Chiều” của Lương Minh Vũ rồi nghe đi nghe lại bản nhạc “Hát Bên Bờ Suối” của nhạc sĩ Nguyễn Xuân Mai phổ nhạc từ bài thơ nầy qua giọng hát của ca sĩ Huỳnh Lợi. Cả ba người nầy tôi không hề biết nhưng sao tôi thấy mình quá gần với họ. Thấy quá gần với họ vì cả ba (thơ, nhạc và tiếng ca) khiến hồn tôi dậy lên biết bao cảm xúc. Bài thơ đã hay, bài hát xáo từng câu rồi ghép lại, phối thành âm thanh tuyệt vời, và giọng ca thì vang vọng như tiếng gió trong rừng vi vu bao lời kể lể. Tôi không rành âm nhạc, chỉ biết nghe, không biết phân tích nên xin chỉ nói về thơ, cảm ơn thơ đã đưa tôi vào hưởng thụ những hương hoa của nhạc.
Đầu đề bài thơ là “Vọng Khúc Chiều” đã được nhạc sĩ phổ vào bản nhạc có tên là “Hát bên Bờ Suối”. Tôi thích đầu đề nầy hơn vì chỉ nghe cái cụm từ nầy ta đã thấy ngay tính cách lãng mạn và nên thơ của nó.
Khổ thơ đầu đẹp làm sao khi cho ta hình ảnh một người ngồi hát bên bờ suối:

           Ta ngồi hát bên bờ suối
           Rừng đổ chiều cây lá ngủ mang mang
           Ngày buông cánh, chim về non bạt gió
           Bài ca buồn từng phiên khúc gian nan