BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2022

VÒNG NGUYỆT QUẾ CHO PHỐ NÚI CAO - Trương Đình Tuấn

Tưởng niệm 40 năm ngày từ trần của thi sĩ Vũ Hữu Định (3/4/21981 -3/4/2021)

Nhà thơ Vũ Hữu Định: “May mà có em đời còn dễ thương”
 


Thi sĩ Vũ Hữu Định làm bài thơ “Còn Chút Gì Để Nhớ” vào năm 1970 khi bị đày lên Pleiku để làm Lao công đào binh. Bài thơ sau đó được nhạc sĩ Phạm Duy – “ông vua” phổ nhạc của Việt Nam đã lấy nguyên bài thơ làm ca từ không bỏ hoặc thêm bớt một từ nào cả. Bản nhạc nhanh chóng được công chúng đón nhận:
 
phố núi cao phố núi đầy sương
phố núi cây xanh trời thấp thật buồn
anh khách lạ đi lên đi xuống
may mà có em đời còn dễ thương
 
phố núi cao phố núi trời gần
phố xá không xa nên phố tình thân
đi dăm phút đã về chốn cũ
một buổi chiều nào lòng bỗng bâng khuâng
 
em Pleiku má đỏ môi hồng
ở đây buổi chiều quanh năm mùa đông
nên mắt em ướt và tóc em ướt
da em mềm như mây chiều trong
 
xin cảm ơn thành phố có em
xin cảm ơn một mái tóc mềm
mai xa lắc bên đồn biên giới
còn một chút gì để nhớ để quên.
 

TIẾC NUỐI – Thơ Bùi Thị Minh Loan


   
                Nhà thơ Bùi Thị Minh Loan


TIẾC NUỐI
 
Em đánh rơi nỗi nhớ
Nơi thềm cửa mùa xuân
Nỗi nhớ phảng phất hương
Anh vấn vương giữ lại
 
Kể từ ngày tháng ấy
Nỗi nhớ như mầm xanh
Mỗi ngày một lớn nhanh
Che bóng anh bên đời
 
Như thời gian vẫn trôi
Như dòng sông vẫn chảy
Nỗi nhớ không ngừng lớn
Tim anh rệu rã rồi
 
Chông chênh và chơi vơi
Anh tìm về chốn cũ
Nhưng thềm xưa rêu phủ
Và em cũng đi xa
 
Đường về mưa gió thốc
Lạc cánh chim bên trời
Đêm buông trong tiếng rít
Giá ngày xưa... giá như
 
          Bùi Thị Minh Loan
 

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2022

VŨ HOÀNG CHƯƠNG, CUNG TIẾN VÀ HOÀNG HẠC LÂU – Quỳnh Giao

Thi sĩ Vũ Hoàng Chương, nhạc sĩ Cung Tiến & ca sĩ Quỳnh Giao, tác giả bài viết, đều đã khuất bóng. Như một tưởng niệm ba nghệ sĩ nổi tiếng này, xin mời bạn cùng thưởng thức bài viết sau đây của Quỳnh Giao.

 

Sinh tiền, Vũ Hoàng Chương là thầy dạy Việt văn của Cung Tiến. Ông sinh năm 1916, trước người nhạc sĩ tên tuổi này 22 năm. Nhưng với thói quen khoáng đạt của một nhà thơ, ông không hề câu nệ, vẫn coi Cung Tiến như người bạn vong niên hơn là một đứa học trò.
  
Có lần ông nói đùa. Rằng Cung Tiến phổ thơ biết bao người mà chưa từng phổ thơ Vũ Hoàng Chương! Cung Tiến không quên điều ấy nhưng biến cố 1975 đã ụp trên cả nước và người nhạc sĩ thì lưu vong ra ngoài, còn nhà thơ kẹt lại ở bên trong với những Mai Thảo, Phạm Đình Chương, Thanh Tâm Tuyền, Phạm Xuân Ninh, Phan Lạc Phúc, v.v….
  

ĐỒNG TIỀN, ĐỔI THAY, TIỄN ĐƯA? – Thơ Chu Vương Miện


   


ĐỒNG TIỀN
 
liền khúc rụột
nghèo không tiền
tai thường điếc
mắt thường lác
cuộc đời đã vị lừa
từ đầu tới đit
còn coi xiệc
 
ngày nào cũng nóng
từ 110 - 120 độ f
lò bánh mì lò piza
đóng cửa
nóng quá
những người già
những người hưu
ngồi không cũng mệt
cây rụng trái
lá hoe vàng
chim không bay cá không bơi
gió không thổi
chỉ có làm thơ
làm không nổi
 

ANH ĐỖ TƯ NGHĨA, MỘT NGƯỜI NHƯ MỌI NGƯỜI – Nguyễn Nam Giao

Gần đến ngày tiểu tường của em trai Đỗ Tư Nghĩa, thầy Đỗ Tư Nhơn gửi đến trang web blog Bâng Khuâng bài viết của anh Nguyễn Nam Giao. Mời quý bạn cùng đọc.
 

Nhà giáo, nhà thơ, dịch giả Đỗ Tư Nghĩa


Nhìn bề ngoài, anh Đỗ Tư Nghĩa không khác chi người bình thường, một người như mọi người. Với chiều cao trung bình, dáng người gầy ốm, mái tóc ngắn, ăn mặc bình dị, rất ít nói và tính tình hiền lành; có khi anh chìm khuất trong đám đông…
Nhưng nếu quen biết và gần gũi anh lâu, mới biết Đỗ Tư Nghĩa là một con người lạ lùng, nếu không nói là một người có nhân cách đặc biệt.
Trước hết về lẽ sống. Đỗ Tư Nghĩa chọn cho mình cuộc đời để sống chứ không để cho cuộc đời dẫn dắt mình đi để sống như tầm gửi trong cõi tạm.
 

AI LÀ NGƯỜI DỊCH TUYỂN TẬP “MAO TRẠCH ĐÔNG, CUỘC ĐỜI CHÍNH TRỊ VÀ TÌNH DỤC”? – Trần Trung Đạo

Nguồn:
https://www.trantrungdao.com/?p=5735

Tác giả bài viết Trần Trung Đạo

Kính mời quý anh chị đọc bài viết ngắn để biết ai là người dịch của tuyển tập “MAO TRẠCH ĐÔNG, CUỘC ĐỜI CHÍNH TRỊ VÀ TÌNH DỤC”. Xin lỗi làm phiền quý anh chị.
                                                                               Trần Trung Đạo

Bác sĩ Lý Chí Thỏa (Li Zhisui) là bác sĩ riêng của Mao Trạch Đông. Sau khi Mao qua đời, bác sĩ được sang định cư ở Mỹ và tại đây ông xuất bản hồi ký The Private Life of Chairman Mao vào năm 1994. Tác phẩm này cũng được xuất bản bằng Hoa Ngữ tại Hong Kong.
 
Vì hồi ký rất hay và ngày đó chưa có nhiều sách viết về bộ mặt thật của các lãnh tụ CS nên tôi muốn dịch hết tác phẩm này sang tiếng Việt. Tôi mua bản Anh ngữ tại Mỹ và đặt mua bản Hoa ngữ từ một nhà sách ở Hong Kong.
 

TÀI CHI VÀ JUDO, KARATA, TAE KWON DO, AIKIDO… - Chu Tất Tiến.

(Viết lại theo yêu cầu)

Tác giả bài viết Chu Tất Tiến. 


Thời còn thanh niên, những năm trước 1963, tôi ham mê võ nghệ lạ kỳ vì bị ảnh hưởng phim ảnh. Hồi đó phim Nhật còn tung hoành tại miền Nam với những phim do Toshiro Mifune đóng như Rashomon, Bẩy chàng Samurai, Nửa đêm phục hận… làm tôi mê mẩn, cứ mong làm người hùng như người diễn viên tài ba, lừng khừng này. Rồi tới Yoshiho Yoshida, chàng thanh niên đẹp trai, tay kiếm tung hoành như chỗ không người mà miệng gào lên, gọi: “Mẹ ơi! Con đã về đây!” cũng làm tôi say mê như yêu người tình vậy. Sau đó lại có phim Nữ Độc Thủ Đại Hiệp mặc áo đỏ, đánh kiếm có một tay nhanh như chớp. Đến phim Vô thủ Đại Hiệp, một nữ võ sĩ cụt cả hai tay, lấy răng cắn kiếm mới là thần sầu. Nhưng, bất ngờ phim Nhật từ từ lui vào bóng tối, vì bị phim Hồng Kông sang thống lĩnh thị trường với Trịnh Phối Phối phóng một chùm đũa xuyên qua cả chục chiếc, xuyên qua các đồng tiền, cắm phập vào tường! Trong khi đó thì Địch Long, Khương Đại Vệ, ốm nhom ốm nhách, phi thân như gió, đánh vô địch thủ. Từ đó, vì mê phim đánh kiếm, đánh chưởng, tôi lao đi học võ. Sáng 2, 4, 6 đi học Judo với người Thầy đầu tiên là Võ Sư Nguyễn Bình. Sáng 3, 5, 7 học Aikido với Thầy Nakazono, chiều 2,4,6 học Karate, chiều 3,5,7 học Kendo (kiếm đạo) cũng dưới sự huấn luyện tận tâm của Thầy Nguyễn Bình. Tôi học mê man, bất chấp bị gẫy xương, lọi tay, lọi chân, trật ngón, cắm đầu gẫy cổ. Hầu như không còn khớp xương chuyển động nào của tôi mà không gẫy! Mỗi lần gẫy xương, bị bó bột, là bị mẹ mang võ phục của tôi vào bếp, đốt rồi đánh tôi không thương tiếc. Nhưng vì đã lỡ mê võ rồi, tôi đạp xe lên chỗ chị Hai tôi, xin tiền mua bộ võ phục khác. Cũng vì mê võ như thế mà tôi thi rớt Tú Tài, lại bị mẹ đánh, mắng, chán đời quá, tôi leo lên nóc nhà hai tầng, ngồi khóc lóc tơi bời rồi định nhẩy xuống tự tử, nhưng vì nhớ môt câu châm ngôn của Thầy Nguyễn Bình, “thắng không kiêu, bại không nản”, tôi lại tàn tàn leo xuống, nghiến răng học chữ và đỗ khá cao. 
 

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2022

ĐỘNG VẬT TO LỚN – Phạm Đình Lân


Mammoth by James Havens
         
Chúng tôi có dịp nói qua về động vật khác nhau trên Trái Ɖất, đặc biệt về Tứ Linh: Long, Lân, Qui, Phụng (Phượng). Khi còn nhỏ chúng tôi nghe người lớn nói Tứ Ɖại Ɖộng Vật với:
 
- Nhất Ɖiểu (Chim)
- Nhị Xà (Rắn)
- Tam Ngư (Cá)
- Tứ Tượng (Voi)

tức những động vật có lông có thể bay trên không trung, động vật sống dưới nước, nửa đất nửa nước và động vật sống trên mặt đất.
 
Chúng ta thử lần lượt tìm hiểu Tứ Ɖại Ɖộng Vật qua nhận xét của tiền nhân.

VỀ MỘT QUÃNG ĐỜI TRỊNH CÔNG SƠN (Kỳ 3) - Nguyễn Thanh Ty


Tác giả bài viết Nguyễn Thanh Ty
 
Sáng thứ Hai, trình diện tại Ty để chờ bổ nhiệm, chúng tôi gặp hầu hết các bạn khác từ các nơi cũng đã đến từ thứ Bảy, Chủ Nhật.
 
Sư phạm Qui Nhơn đủ mặt: Lê Thị Ngọc Trinh, Đỗ Thị Nghiên, Trương Khắc Nhượng.
Sư phạm Sài Gòn: Nam có Nguyễn Hảo Tâm, Nguyễn Văn Ba, Nguyễn Văn Tâm, Trần Văn Nghị. Nữ có: các cô Nguyệt, Châu, Hải, Trang...
Sư phạm Long An chỉ có một ngoe là Ngô Thanh Bạch.
 
Ty Trưởng đương nhiệm là Ông Trương Cảnh Ngôn, sắp về hưu. Đỗ Thị Nghiên, Trương Khắc Nhượng, Nguyễn Hảo Tâm và tôi cùng được bổ nhiệm về trường Tân Bùi, xứ Tân Bùi, cách trung tâm Bảo Lộc chừng năm cây số. Lê Thị Ngọc Trinh bổ về trường Nữ Bảo Lộc ngay trung tâm phố. Nguyễn Văn Ba phụ chân kế toán tại Ty. Riêng Trịnh Công Sơn được "biệt nhãn" hơn bổ về một trường Sơ Cấp Thượng, ở sát nách Ty, chừng non cây số. Với chức vụ là Trưởng Giáo. (Xin chú ở đây, theo qui chế Bộ Giáo Dục bấy giờ: một trường chỉ có lớp bốn trở xuống gọi là trường Sơ cấp. Đứng đầu là Trưởng Giáo, phải dạy lớp và không có phụ cấp chức vụ 200$. Trường từ năm lớp trở lên mới được gọi là trường Tiểu học. Đứng đầu là Hiệu Trưởng có phụ cấp chức vụ, vẫn phải đứng lớp. Truờng có từ mười lớp trở lên, Hiệu Trưởng mới được miễn dạy.
 
Ngạch chúng tôi là Giáo Học Bổ Túc, chỉ số lương tập sự là 320, ngân sách do Bộ Quốc Gia Giáo Dục đài thọ, như đã nói ở trên. Sau khi phân bổ xong, Ty cho chúng tôi được nghỉ một tuần để thu xếp nơi ăn chốn ở. Thứ hai tuần tới sẽ trình diện nhiệm sở mới. Khi về đến nhà, chúng tôi bò lăn ra cười với cái chức Trưởng giáo của Sơn. Lần đầu nghe tới chức Trưởng Giáo, ai cũng liên tưởng tới chức Trưởng Lão Hộ Pháp trong Ma Giáo, truyện chưởng Kim Dung.
 

CHÙM THƠ QUÊ - Nguyễn Thị Ngọc Diệp


   
         Nhà thơ Nguyễn Thị Ngọc Diệp

 
TÔI TRỞ VỀ ĐÂY
 
Tôi trở về đây với ngôi nhà xưa
Lạnh buốt đôi vai lạnh thấu tâm hồn
Anh đã đi rồi anh đã đi luôn
Cảnh cũ người xưa không còn đâu nữa
 
Tôi trở về đây nỗi sầu chan chứa
Còn gì đâu nữa mà ngóng mà chờ
Trời không có mưa mà linh hồn tôi ướt
Ướt câu thề đọng nước mắt trong tim
 
Thuyền tôi vẫn trăm năm không rời bến
Người ra đi đàn dây đứt lạc âm
Để bao năm tôi ngồi đó âm thầm
Tình đơn lẽ khóc cùng trăng và nước
 
Tôi hờn trách, nào ai đâu biết được
Tình ai như thời tiết cứ đổi thay
Mai khác rồi đâu phải giống hôm nay
Trời sáng nắng chiều mưa, người cũng thế 
 
Tôi chỉ có một tình yêu cả thể
Trao cho anh với tất cả tinh khôi
Ghét hay yêu cũng đã phận duyên rồi
Tôi nhận hết với nỗi đời sóng gió
 
Tôi ao ước tình ta như trăng tỏ
Đâu muốn chi dang dỡ nghĩa vợ chồng
Để con mình bèo nước dạt trên sông
Bao năm tháng mơ một ngày đòan tụ
 
Nay trở về hồn đỉnh cao gió hú
Buồn lê thế nhớ ngày cũ bên nhau
Đã mất rồi, mất đành đoạn thương đau
Không có nữa bữa cơm sum họp cả
 
Ôi dĩ vãng đã xa rồi, xa quá
Miền yêu thương đau ký ức hôm nay
Chẳng bao giờ còn nữa đôi vòng tay
Ôm rất chặt và vỗ về âu yếm
                

CHÙM THƠ 7 CHỮ - Chu Vương Miện


   


LỜI HỨA HẸN
 
năm xưa em gửi lời hứa hẹn
bỗng chốc nhìn nhau trắng toát đầu?
ờ nhỉ La Vang mùa mua chín
nơi này tươi lại một rừng lau
có nhận chung thân trong tờ giấy
người sang xứ Mỹ kẻ sang Tàu
kiếp sau? ờ nhỉ ra răng nhỉ?
cây Đa bến Cộ nước Ô Lâu
 
cố nhân gửi lại lòng trên giấy
chinh chiến bao năm giấy vẫn còn?
cớ nhân nhét trái tim vào kiếm
ngó kiếm phục người đất Lạng Sơn
cố nhân nhắn nhủ trên vách đá
ngó mãi mà sao? chỉ thấy buồn?
 
quay đi quẩn lại quán thịt cầy
toàn là vằn vện gió lau bay
bao năm cũng bấy nhiêu món nhậu
mộc tồn vẫn vậy vẫn nơi đây?
 
anh nhắc làm chi dàn hoa giấy
quanh năm suốt tháng chỉ mầu hồng
làm sao em biết anh chờ đợi
làm sao kéo được sợi song rừng?
nơi đó vẫn còn dăm đấu rượu
nhậu chơi từa tựa Nữ Nhi Hồng?
hoa giấy muôn đời là hoa giấy
còn người đâu khác cánh phù dung?
 
em như mây tím giăng đầu núi
một thoáng phôi pha chả còn gì?
ta cũng lang thang nhìn dáng núi
thấy quen quen ngỡ đỉnh Ba Vì
cáo chết chờ quay đầu nơi núi
người tuổi già cặm cụi nhớ quê
quê đâu còn nữa mà về
ở đây có nước thề thề cho nguôi?
 

CÁC BÀI THƠ VIẾT TRONG TÙ CỦA THANH TÂM TUYỀN VÀ TÔ THÙY YÊN - Nguyên Lạc


Nhà thơ Thanh Tâm Tuyền
 
 
THƠ THANH TÂM TUYỀN
 
1. Bài không tựa đề

Mời các bạn đọc trích đoạn sau đây của văn họa sĩ Tạ Tỵ - viết trong hồi ký "Đáy địa ngục", chương IV- có ghi việc thi sĩ Thanh Tâm Tuyền tặng ông một bài thơ khi hai ông đang học "cải tạo" ở trại tù Yên Bái, Bắc Việt.
(Trích đoạn)

[ ... tôi qua buồng bên thăm Thanh Tâm Tuyền. Chúng tôi mới gặp nhau cách đây ít hôm, tuy ở sát vách. Trước đó, tôi nghe nói có Tuyền ở đây, không tìm ra, tuy đội tôi và đội Tuyền ngồi sát bên nhau. Từ ngày đi cải tạo, thân xác mỗi người đều đổi thay và áo quần lao động tơi tả, rách rưới, nhơ nhớp. Người nào cũng chụp mũ xuống gần nửa mặt để không muốn nhìn ai, và cũng chẳng muốn ai nhìn mình. Một buổi chúng tôi nhận ra nhau. Tuyền mở to mắt nhìn hỏi:
- Ông đó hả?
- Còn ông đó ư?
Chúng tôi cùng phá lên cười. Anh em xung quanh không hiểu gì, sững nhìn. Đội tôi bị gọi đi lao động. Tôi đứng lên, nói với Tuyền, mai sẽ ngồi đúng chỗ này để nói chuyện. Từ đó, chúng tôi mới đỡ cô đơn vì còn có nhau để tâm sự. Tuyền vốn ít nói, nhưng mỗi lời nói rất chắc, cũng như anh viết văn hay làm thơ. Tuyền dặn nhỏ tôi:
- Cậu ạ! đừng gọi biệt hiệu, sợ tụi nó biết, gọi mình là Tâm nhé!
Tôi cười dí dỏm:
- Cậu đánh giá tụi nó kém quá thế sao?
Tuyền vốn có bệnh trĩ, nên thường được nghỉ ở nhà làm việc nhẹ. Còn tôi, đã chán việc khai bệnh vì quá nhục nhã, nên thà lao động còn hơn, bởi vậy vấn đề gặp nhau cũng thất thường.
Sáng nay, tôi sang thăm Tuyền vì thấy cửa mở.
Vừa sang đến nơi, Tuyền đã cười khà khà:
- Chiều qua, nhớ cậu, làm được mấy câu thơ đây.
- Đâu, đọc lên nghe. Nhưng còn thuốc lào không?
- Để đi xin.
Tuyền định đi thì Trung, Đội Trưởng của Tuyền nhanh nhẹn đứng lên, đi xin thuốc giùm. Trung mang về một dúm thuốc “3 số 8” thơm phức. Tuyền nói với Trung
- Ông xin đâu hay thế?
- Ô thiếu gì, anh em mới nhận được quà mà!
Tôi vê thuốc cho vào nõ, châm lửa rít một hơi dài, thở khói xanh um, cả người bần thần ngây ngất vì đã lâu mới được điếu thuốc ngon. Tôi đưa điếu cho Tuyền. Nhồi thuốc xong, Tuyền cũng kéo hơi dài, thật dài nuốt luôn khói. Đôi mắt Tuyền lờ đờ như đắm chìm vào chuyến viễn mơ! Sau khi hả cơn say, Tuyền đọc:
Chờ cơm ôm bụng lép trên giường
Muốn sang thăm bạn cửa gài then
Chiều đổ cơn mưa, trời sập tối
Buông sách ngồi lên, ngó trống không!
Tôi nói với Tuyền:
- Đời chúng mình lúc này chẳng có gì để nhìn ngắm. Sau hơn hai năm bị đầy ải, miệng lưỡi đã tê mùi tân khổ, còn gì để ngóng đợi? Ba chữ “ngó trống không” nó cho tôi nhìn thấy hư vô, nhìn thấy cái cõi “Bất khả tư nghị” của Chân Như. Nó thâu tóm được biết bao nhiêu hình ảnh của kiếp sống phù du, công danh và sự nghiệp nào đó, mũ mãng cân đai nào đó, cũng chỉ là hư ảnh, có đúng vậy không cậu?] - Đáy địa ngục, Tạ Tỵ.

(Ngưng trích)
 

“HÀ HOÀNG CỰU TỐT”, THƠ CỦA TRƯƠNG KIỀU – Phiếm luận của Đỗ Chiêu Đức




Để nối tiếp theo cái hào khí "Túy ngọa sa trường" của Vương Hàn, TRƯƠNG KIỀU cũng người của thời Vãn Đường nói lên cái vô tình tàn khốc của chiến tranh bằng một bài tứ tuyệt thật đơn sơ bình dị mà dễ làm xúc động lòng người! Xin mời đọc bài HÀ HOÀNG CỰU TỐT...
 

MAI TÔI ĐI – Thơ Thùy Châu


   


MAI TÔI ĐI
 
Mai tôi đi biết người có chút bận
Chút buồn chút nhớ chút tơ vương
Nếu dững dưng thì chuyện cũng bình thường
Vì năm tháng đâu còn như ngày cũ
 
Mai tôi đi dù mưa nguồn thác lũ
Hay nắng buồn quái xế loáng chiều hôm
Em có nghe thấp thoáng ở trong hồn
Một chút nhẹ chạnh lòng năm tháng đã
 
Mai tôi đi sông hồ muôn vạn ngã
Cố quên người tìm lấp chuyện ngày qua
Bao yêu thương rồi cũng sẽ nhật nhòa
Như sương khói khi tình người đã phụ
 
Bước cô đơn trên dặm đường phiêu lữ
Hành trang buồn động mãi mắt người xưa
Mai tôi đi dù rất sớm hay trưa
Thì chắc vắng chẳng ai người đưa tiễn
 
Bước lãng du sợ một đời miên viễn
Chiều cô đơn... Ai tựa... nước mắt người
Mai tôi đi biền biết cuối chân trời
Xin mãi nguyện một đời em hạnh phúc
 
Lần cuối thôi thầm gọi người... Cầu chúc
Gót em hồng trên xác pháo vu quy
Bên người ta những ngày tháng xuân thì
Em tròn mộng khi đời tôi giông bão
 
Em vu quy cầm bằng như con sáo
Hót sang sông cho lịm chết một trời,
Mai chia xa là... hết cả người ơi
Năm tháng cũ CHÚT HƯƠNG ĐỜI HƯ ẢO!
                            
                                                      Thùy Châu

HÉO HON – Thơ Lê Kim Thượng


   
             Nhà thơ Lê Kim Thượng

 
HÉO HON  
 
Tháng năm dệt mộng, ươm mơ
Tôi - Em... chung một trời thơ hiền hòa
Đêm huyền thoại... Mộng - Dưới - Hoa
Cho trăng với gió tan hòa... Sắc - Không...                
 
Bay bay tà áo bên sông
Chiều chưa tan nắng... Bóng hồng vừa qua
Tóc đen, nơ đỏ kiêu sa
Mỏng manh áo lụa, nõn nà sắc hương
Nắng vàng soi mắt người thương
Cho hồng đôi má, cho hường đôi môi
Tóc ôm khuôn mặt tinh khôi
 
Bờ môi hé mở... gọi mời nụ hôn
Luồn tay chải tóc em suôn
Sợi tình quấn quít cho hồn quắt quay
Mùi hương con gái ngất ngây
Tôi – Em… Hai đứa mê say... tan hòa...
Em về bên ấy không qua
Bên này, bên đó... bờ xa đôi bờ
Dấu chân em, bụi xóa mờ
Tôi đi tìm mãi... ngu ngơ, mỏi mòn...
 
Chờ nhau... Lòng dạ héo hon
Thuyền neo bến đợi... Núi non cũng chờ
Vườn yêu xưa cũ... Ơ hờ!
Cành thơ héo rụng... Trăm tờ thơ rơi
“Một thời yêu... Chết một thời...”
Dây Tơ Hồng đứt... Đứt rơi cánh diều
Hoàng hôn dĩ vãng tím chiều
Tôi về thắp đuốc tìm yêu... ngậm ngùi
Em đi... Mang hết ngày vui
Vầng trăng xẻ nửa... bùi ngùi, sầu tê
Vầng trăng khuyết nửa lời thề
Thuyền trăng trôi mãi... cõi về mù sương...
Mười năm, tôi sống tha phương
Mười năm, em sống bình thường... vui tươi?
Lời - Yêu... em nói với người
Có như những tiếng khóc cười... với tôi?
Con tim vẫn đập bồi hồi
Tình xưa tưởng đã qua rồi... vẫn nguyên?
Đau lòng Chim Sáo... Chim Quyên
Đau lòng hai đứa... Phận duyên lỡ làng...
      
                   Nha Trang, tháng 07. 2022              
                         LÊ KIM THƯỢNG

Thứ Tư, 13 tháng 7, 2022

ĐỒNG DAO HOA LIỄU ĐỎ - Thơ Trần Mai Ngân


   


ĐỒNG DAO HOA LIỄU ĐỎ
 
Những nhành Liễu đỏ
Đung đưa đung đưa
Lời chưa kịp tỏ
Em đã đi về
Tôi sầu ủ ê… ủ ê… ủ ê…
 
Trưa hè nắng đổ
Tràn cả sân nhà
Em đến như là
Cơn gió mát qua
Chim cũng hót ca… ơi à… ơi à…
 
Em cười huyên thuyên
Má lúm đồng tiền
Tôi ánh trăng ngà
Đêm trôi triền miên
Mộng tràn dưới hiên… ơi buồn… ơi buồn…
 
Những nhành Liễu đỏ
Đung đưa đung đưa
Lời chưa kịp tỏ
Em đã đi về
Em đã đi về…
 
Trần Mai Ngân
 
** Chào ngày mới. Thương tặng!

KHE KHẼ GIÓ, KHE KHẼ MƯA – Thơ Lê Phước Sinh


   
                Nhà thơ Lê Phước Sinh


KHE KHẼ GIÓ, KHE KHẼ MƯA
 
Có phải Gió Thu lay
để cho Anh dậy sớm
giọt Mưa phơn phớt bay
càng làm thêm diễm ảo...
 
             Lê Phước Sinh

CHÙM THƠ 6/8 – Chu Vương Miện


   


CẠN DÒNG
 
chờ nhau mấy quãng đòng đòng
hồ dơ cả đáy toàn rong với bèo?
danh hoa nhạt với dáng chiều
mây sa xuống thấp mây đìu hiu bay?
chốn xưa ờ ở chốn này
thác cao ngấn nước từ đây cạn dòng
 
 
LÊN NON
 
giận người bỏ tỉnh lên non?
ngồi chơi chốc lát dỗ cơn ngủ chiều
một liều ba bảy cũng liều?
nhớ người bỏ cả cái lều vải hoa
thôi thì gửi lại non xa
về xuôi mình lại với ta ta mình
khi không muốn nổi cơn khùng?
 
 
EM EM
 
từ khi em bước theo chồng
lục đầu sáu ngả sông cùng em ơi?
tím lòng nứa cắt làm đôi
bên trong nhỏ máu bên ngoài lạnh căm?
duyên ta còi hụ tan tầm
tàu ra khỏi cảng Hải Phòng từ khuya
Kinh Thầy vắng ngắt đò đưa
Thủy Nguyên bên đó bãi chờ cuối kênh
đồi bông cội nớ bao lần
một đời thục nữ quần hồng kiệu hoa
hữu tình dạ bạc cầm ca
một bên sông nước trăng tà tà rơi
đáy sông cọc lãng quên người
dăm cành củi mục rác trôi lềnh bềnh
nơi này chân đã chồn chân?
thì thôi dăm đoạn thơ thần cũng đau
từ khi em bước qua cầu
vườn sau trống trải sầu đâu rụng đầy
cuối trời sót phiến mây bay
mình ta hai ngả chim bay hai đường?
 
 
TIẾC
 
cầm vàng mà lội qua sông
vàng rơi đứt ruột tay không? không vàng?
trời mưa ỡm ộp chão chàng
em đi để lại một gian một vườn?
hoa cam nở giữa vườn cam
em chỉ qua đàng nắng quá ngồi chơi?
 
                              Chu Vương Miện