BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Tư, 23 tháng 5, 2018

CHỊ - Thơ Trần Mai Ngân


 
                   Nhà thơ Trần Mai Ngân

CHỊ

Chị về chấp nối hoàng hôn lại
Mười năm, mười năm đã mười năm
Đôi mắt lá răm xa xăm lắm
Cứ buồn gì đau đáu bến sông...

Con nước chảy Lục Bình trôi chậm
Chậm mau gì cũng đã xa nhau
Duyên trầu cau chị đà lỡ phụ
Để Hoạ Mi hót mãi trong lồng

Chị về trời mây nước bềnh bồng
Ngồi im không nói cầm bằng không
Vỡ tan từng mảnh tình rơi xuống
Như một người dưng đã hững hờ

Chị về tan tác bến sông mơ
Nhặt cánh Tường Vi mà lệ rơi
Không phải khóc tình ai chia cắt
Mà là chị khóc một bài thơ !

                Trần Mai Ngân
                   23-5-2018



CHÙM THƠ NGUYÊN LẠC

 
        
                         Tác giả Nguyên Lạc

LY BIỆT

Còn đây. một chút muộn màng
Em đem dâng hết. kẻo. tang thương về
Đốt tình. cháy trọn đam mê
Rồi quên đi nhé. lời thề bền lâu!

Chắc gì có kiếp đời sau?
Thì thôi. ta hãy. cho nhau kiếp này!

Con chim tiếng hót ai bi
Người rồi ly biệt. chút gì. hiền lương?!

Thứ Ba, 22 tháng 5, 2018

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐN MƯƠI BA TUỔI NÓI VỀ MÌNH - Thơ Trần Vàng Sao

Bài thơ "Người đàn ông bốn mươi ba tuổi nói về mình" đã từng làm Trần Vàng  Sao khổ ải. Theo Nguyễn Miên Thảo - người viết tựa cho tập thơ thì bài thơ trên của ông "được đăng trên Sông Hương số kỷ niệm 5 năm ngày tạp chí ra đời. Bài thơ lập tức gặp phản ứng dữ dội của một số chức sắc địa phương nhà thơ Thái Ngọc San - thư kí tòa soạn người chịu trách nhiệm chọn đăng bài thơ phải rời khỏi tờ báo và nhà thơ Trần Vàng Sao tiếp tục sống với những khó khăn của riêng mình". Người đàn ông 43 tuổi trong thơ chỉ tự sự chỉ miêu tả rất thật cảnh sống lặng lẽ của mình mà cũng đủ khiến nhiều kẻ quyền hành bất an và ra tay bịt miệng ông.


                               Nhà thơ Trần Vàng Sao

NGƯỜI ĐÀN ÔNG BỐN MƯƠI BA TUỔI NÓI VỀ MÌNH

1. tôi tuổi tỵ
năm nay bốn mươi ba tuổi
thường không có một đồng trong túi
buổi sáng buổi chiều
thứ hai thứ ba thứ bảy chủ nhật
trong nhà ngoài sân với hai đứa con
cây cà cây ớt
con chó con mèo
cái đầu gãy cái tay gãy của con búp bê
cọng cỏ ngọn lá vú sữa khô
thúng mủng chai chén sách vở quần áo mũ nón cuốc rựa trên ghế dưới bàn
hai ba ngày một tuần một tháng có khi không đi đâu hết
một hai ba giờ sáng thức dậy ngồi vác mặt ngó trời nghe chó sủa
miếng nước trà mốc nguội có mùi bông lài rát cổ
cũng không có chi phiền
vấn một điếu thuốc hút
hai ba lần tắt đỏ rồi nửa chừng rách giấy
bạn bè gặp nhau
cho uống một ly cà phê
một lần
qua hai lần phải tránh
không phải ai cũng nghĩ như mình
nhiều đứa vui gặp nhau cho năm ba đồng một chục
đưa tay cầm lấy
miệng nói không được

TRĂNG TÌNH 1 - 2 - Thơ Lê Kim Thượng


         
             Nhà thơ Lê Kim Thượng      

TRĂNG TÌNH  1 - 2
1.
Đường v Quê Mẹ ngày xưa
Đồng khoai đánh luống, ruộng dưa cuốn giồng
Chiu nghiêng nắng đổ qua sông
Chuông chùa vọng tiếng thu không dịu dàng
Chiu nghiêng nắng đổ hoa vàng
Nhẹ tan hoa nắng, ngọt tan vào hồn
Chiu nhìn Núi Mẹ - Bồng - Con
Tình người hóa đá héo hon, lỡ làng
Bến sông đợi chuyến đò sang
Nước riu riu chảy, lá vàng vàng trôi
Ráng chiu lịm tắt bồi hồi
Ngày qua lặng lẽ, dòng trôi buồn buồn
Em còn giặt áo hoàng hôn
Trăng thanh trắng nõn, trần truồng tắm sông
Dòng sông hư ảo, bnh bồng
Bốn b yên ắng, mênh mông nhạt nhòa
Thuyn v ngược nước phù sa
Mái chèo khua nhịp, lời ca trữ tình
Sóng chao ánh bạc lung linh
Thuyn ôm sóng nước tự tình nhấp nhô
Trăng vào giấc mộng mơ hồ
Một vầng trăng bạc lõa lồ dung nhan
Đưa tay hứng giọt trăng vàng
Chênh chao nỗi nhớ, bàng hoàng tình xa
Trăng đêm ngả bóng tre già
Lẫn trong tiếng gió, tiếng ca u hoài
Gian truân gác mái hiên ngoài
Rượu quê cạn chén, nguôi ngoai nỗi buồn

MƯỜI KHÚC LIÊU TRAI - Thơ Võ Thạnh Văn


           


      LIÊU TRAI
(khúc # 1)

(1) Người từ cổ mộ hờn cay
Tóc (đêm) gió lộng - mắt (ngày) mây nghiêng
Sương xanh úa cỏ non triền
Môi ngoan sen ngó - má hiền đào tơ



( 2) Người từ thành quách tiêu sơ
Tiếc xưa voi ngựa cõi bờ một phương
Trống chiêng bằn bặt sa trường
Giáo gươm mọt khoét - lũy tường nhện giăng



(3) Người từ lâm lũng hằng giang
Lệ, khô rêu đá - giọng, khàn sóng dương
Mắt môi dã dượi ngoan cường
Váy xiêm nhã hạnh - nghê thường thanh tân

(4) Người từ huyền sử hiện thân
Phù danh ảo ảnh - phù trần phôi pha
Men nồng giọng thấm cuồng ca
Phổi căng thần chú thở ra vô thường



(5) Người từ cuối sổ đoạn trường
Tóc chàm mây đọng - lệ mường mưa giăng
Chờ nhau rã mấy mùa trăng
Tay (nhung gấm) trải - tóc (chăn gối) mời



(6) Người từ cánh tháp chơi vơi
Chân, sa tuyết rụng - gót, dời mưa nghiêng
Sương gào gió hú đền thiêng
Thạch sùng tặc lưỡi - đỗ quyên gạn lòng

HAI CÂU CA DAO VỀ MẸ - Nguyên Lạc


        
                       Tác giả Nguyên Lạc

            HAI CÂU CA DAO VỀ MẸ                         
                                        Nguyên Lạc

Ngày dành cho Mẹ - Mother's Day - tình cờ tôi gặp hai câu ca dao trên web

    Mẹ già như chuối chín cây
   Gió lay mẹ rụng, con rày mồ côi

Thật ra thì hai câu này được rút gọn từ bài ca dao dân gian về mẹ sau đây:

   Mẹ già như chuối ba hương
   Như xôi nếp mật, như đường mía lau
   Đường mía lau càng lâu càng ngát
   Cơm nếp mật ngào ngạt hương say
   Ba hương lây lất tháng ngày
   Gió đưa mẹ rụng, con rày mồ côi
   Mẹ già như áng mây trôi
   Như sương trên cỏ, như lời hát ru
   Lời hát ru vi vu trong gió
  Sương trên cỏ khó vỡ dễ tan
   Mây trôi lãng đãng trên ngàn
   Gió đưa tan, hợp, hợp, tan, nao lòng.
                                (Ca dao dân gian)

Theo tôi, chỉ hai câu ca dao rút gọn tuyệt vời trên đã đủ làm người xao xuyến nhói lòng, nhiều thêm khó nhớ. Chỉ cần đọc hai câu giản dị này bao nhiêu cảm xúc về mẹ cũng đã dâng trào
Với niềm trân trọng tình mẹ, tôi xin  phép viết lại theo dòng cảm xúc tôi

   Mẹ già như chuối chín cây
   Gió ơi đừng động khiến tôi điếng hồn!
                                          (Nguyên Lạc)

Sẵn dịp tôi xin được BÌNH hai câu ca dao tuyệt vời trên và giải thích vài hàng về câu thơ cảm xúc của tôi

MÙA ĐI..., CÒN LẠI CHÚT THƯƠNG YÊU - Thơ Tịnh Đàm


          
                    Nhà thơ Tịnh Đàm

MÙA ĐI...
(Gởi Kim Chi để nhớ mùa thu cũ)

Mùa đi,
Vàng những chiêm bao
Lối thu xưa ,
Biết chốn nào đã qua ?!
Còn đâu,
Miền nhớ thiết tha
Buồn trông
Nửa mảnh trăng tà
Hắt hiu !

UỐNG RƯỢU Ở GÀNH HÀO BẠC LIÊU - Thơ Hoàng Yên Lynh

    
            Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


   UỐNG RƯỢU Ở GÀNH HÀO BẠC LIÊU
   (Với Ông Ba Saigon)      
                                          
   Rượu đến bất khả từ
   Hồn mạnh ai nấy giữ
   Xây chừng dăm ba quận
   Rượu thoải mái vô tư.

   Này thằng Năm con Tám
   Dzô rồi ca cải lương
   Đàn buông giây ai oán
   Khói mây chiều vấn vương.

   Còn thằng Tư Quảng Trị
   Trôi dạt đến đất này
   Buồn chi đời dâu bể
   Đất trời vốn đổi thay.

   Qua một đời trôi nổi
   Cay đắng đủ vị đời
   Lánh xa vòng thế sự
   Bạn hiền nâng ly thôi.

   Chú mày còn tuổi trẻ
   Đâu thể bỏ quên đời
   Xưa nay câu thành bại
   Cũng chỉ là cuộc chơi.

   Tụi mình còn may mắn
   Còn chén rượu câu ca
   Rồi qua cơn nắng hạn
   Đất trời lại nở hoa.

   Uống đi rồi tâm sự
   "Điệp ơi lở lang rồi..."
   Chèng ơi câu vọng cổ
   Da diết tình khôn nguôi.

   Trăng vàng soi con nước
   Rượu vẫn đầy bình toong
   Xừ xang hồ xê cóng
   Mặc cho đời bão giông.

            Hoàng Yên Lynh

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ PHAN ĐÌNH PHÙNG VÀ LỊCH SỬ


         

PHAN ĐÌNH PHÙNG

Nguyên tác chữ Việt

nước Việt ngàn năm chẳng cúi đầu
lúa vàng ngun ngút tận nương dâu
hỡi phường Bạch Quỉ quân ăn cướp
lớp lớp trôi thây sóng dạt cầu
vách núi gươm vàng ghi dấu sử
đôi dòng tâm huyết gửi đơì sau
chí trai ngang doc trời mây tỏa
ta vẫn kiên gan đến bạc đầu
                    Chu Vương Miện

Bản chuyển ngữ qua Trung văn

cổ lai Việt tộc bất đê đầu
hòa thử lương điền ngọa bích châu
Bạch quỉ quân quan tề thổ phỉ
Lang Sa thi xú tận tân châu
bán sơn bảo kiếm đề huân sử
nhât phiến băng tâm đạt sở cầu
hồng hộc tung hoành ư tứ hải
tang bồng vĩ chí vĩnh  thiên thâu
                       Nguyễn Văn Đệ
(Trích trong tập truyện Phía Mặt Trời Mọc của Chu Vương Miện, Thái Độ xuất bản năm 1968 ở Miền  Nam Việt Nam)

RU TÌNH VÀO QUÊN, MỘNG TRẢ CHIÊM BAO - Thơ Tịnh Đàm


     
               Nhà thơ Tịnh Đàm

   RU TÌNH VÀO QUÊN

   Nẻo về,
   Lạnh bước chân đi
   Nghe cơn mưa bụi
   Thầm thì...
   Lời thương.
   Mình tôi,
   Lướt thướt trên đường
   Tìm trong xa vắng
   Chút hương tình đầu.
   Chiều mưa xưa...
   Có còn đâu !
   Người qua lối khác
   Nói câu tạ tình !
   Tin yêu,
   Giờ đã phân minh
   Thì thôi,
   Người nhé...
   Ru tình vào quên !

Thứ Bảy, 19 tháng 5, 2018

LỜI BẠT "ĐOÀN ĐỨC VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM VỀ THẦY CÔ CŨ" - Nguyễn Văn Quang


            

   LỜI BẠT 
   "ĐOÀN ĐỨC VÀ NHỮNG HOÀI NIỆM VỀ THẦY CÔ CŨ"

Năm mươi ba năm về trước, tôi quen biết Đoàn Đức khi cùng bước chân vào lớp Đệ Tam C (lớp 10), trường Trung học Nguyễn Hoàng - Quảng Trị. Tôi thuở nhỏ thất học nên khi vào Đệ Nhị Cấp người đã cao lớn như một thanh niên. Đức là dân thành thị, được học hành sớm nên so với tôi, anh nhỏ hơn, cỡ bằng tuổi em mình. Tuy nhiên, khi nhận biết Đức thông minh, học giỏi, có trí nhớ tuyệt vời và đam mê học tập, nhất là sự hòa đồng với bạn bè, tôi đã quyết định kết thân với Đức để trao đổi việc học tập, không có mặc cảm lớn-nhỏ, tỉnh-quê. Sau một thời gian, khi đã quen thân nhau, tôi thường lui tới nhà Đức học hoặc chuyện trò. Một hôm tôi đến nhà thì Đức đi vắng; cụ thân sinh của Đức niềm nở tiếp đón và chân tình nói với tôi: “Em Đức nó còn nhỏ, trẻ người non dạ, có gì ở lớp cháu góp ý giúp đỡ cho em với”. Tôi nghe mà thấy hổ thẹn với lời nhờ của cụ. Có lẽ ông cụ tưởng tôi lớn người nên khôn ngoan, tài giỏi hơn Đức, còn thằng con út Đoàn Đức của cụ thì còn ngây thơ, khờ khạo lắm, cần có người lớn tuổi kèm cặp thêm. Tôi lễ phép và chân thành thưa lại với cụ: “Thưa bác, cháu là học sinh từ quê lên, thuở nhỏ thất học nên bây giờ lớn xác rồi mà phải cùng học với các bạn nhỏ tuổi hơn. Cháu thấy bạn Đức giỏi lắm, trẻ người nhưng không non dạ đâu mà bác lo. Cháu còn phải học ở Đức nhiều thứ chứ đâu dám bày vẽ thêm cho Đức điều gì.”

LA GI, DẤU TÍCH THỜI MỞ ĐẤT / XỨ ĐẠO TÂN LÝ ĐÃ 130 NĂM - Phan Chính


      
         
          LA GI, DẤU TÍCH THỜI MỞ ĐẤT

          Nét độc đáo của di tích Vạn Phước Lộc (thị xã La Gi) vừa là dinh vạn thiết chế tín ngưỡng dân gian thường thấy ở vùng biển nhưng lại cũng có đình thờ Tiền hiền- Hậu tổ theo tập tục thờ Thành hoàng bổn cảnh của người dân vùng nông thôn. Cho nên từ mối quan hệ thờ phụng đó, quyết định về xếp hạng di tích quốc gia của Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch vào năm 2012, công nhận di tích với tên gọi là “Đình và Vạn Phước Lộc”. Trong khuôn viên di tích có điện thờ thần Nam Hải. Trước khám thờ có tẩm thờ hàng trăm bộ ngọc cốt cá Ông được lưu giữ từ nhiều đời, trong đó có bộ xương lớn cá Ông (còn gọi là Ông Đại) có cách đây trên 200 năm.

NÀO AI MẠC MẶT - Phạm Xuân Hy


         

          
                               NÀO AI MẠC MẶT

Xa nhà hơn hai tháng, rong chơi ở Cali, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm  làm tây ba lô, lang thang, thất thểu đi bộ một mình trên khắp những con đường bàn cờ của Little Sàigon. Rồi chờ xe búyt ở ngã tư  phố Bolsa, đổi xe đi ra biển, ngắm nắng sớm ban mai, nghe chim hải âu gọi nhau  ì ào rỡn sóng, lả lướt nô đùa... Đến trưa, thì lại bắt xe búyt trở vào thành phố, làm người rừng ngơ ngác xem cảnh sinh họat buôn bán của cộng đồng người Việt mình. Đói bụng, thì làm khúc bánh mì tay cầm, với một lon côca, hay ghé vào quán cơm chỉ. Năm đồng một bữa. Rẻ . Mà thật ngon. Còn sang một tí, thì vào Nguyễn Huệ đánh một tô phở gà, rồi ra hiên ngoài gặp lại một vài người bạn tiền kiếp, nhắc chuyện vân cẩu năm xưa. Lúc nào mệt, thì kiếm một ghế trống trong những trung tâm thương mại lộng lẫy và sạch sẽ, ngả lưng mà thả hồn Trang Chu đuổi bướm.
Đã hơn bốn chục năm rồi, nay tuyết đã bạc mái tóc kim sinh, mới lại được hưởng cái thú lang thang giang hồ vặt này.

Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

TIỄN BIỆT - Thơ La Thụy




   TIỄN BIỆT

   “Tôi muốn tắt nắng đi
   Cho màu đừng nhạt mất
   Tôi muốn buộc gió lại
   Cho hương đừng bay đi”
                       Xuân Diệu

   Nghiêng tay chao gợn sóng ly bôi
   Đến phút chia xa bỗng nghẹn lời
   Nàng xuân lẳng lặng bay xa khuất
   Hạ chợt bâng khuâng thoảng nhẹ rồi

   Ánh hè bàng bạc nỗi ly tan
   Khoá học ngày nao cũng vợi tàn
   Mang mang kỷ niệm đan tình mộng
   Bè bạn rồi đây sắp biệt ngàn

   Ngày mai tung bước đường muôn lối
   Về nhau thoáng nhớ thoáng hình  dung
   Xa xăm có cháy niềm hoài vọng
   Một chút hương đưa rộn ấm lòng

                              LA THỤY
                                3- 1988
   (Chia tay khoá 12 QLGD Thuận Hải)

CHIÊM BAO TRỌN CUỘC TÌNH - Thơ Trần Mai Ngân

    
                  Nhà thơ Trần Mai Ngân

   CHIÊM BAO TRỌN CUỘC TÌNH

   Nhớ anh dỗ tình theo giấc mộng dài
   Để đêm buồn trăng sao cũng nhạt phai
   Mắt môi này cứ mãi đợi chờ mong
   Một vòng tay khoá chặt đời hư không

   Nhớ anh nhịp tim nói lời thật thà
   Đôi ta chìm đắm cõi tình thiết tha
   Chập chờn như là bướm say cùng hoa
   Nhấp nhô trời mây trắng bay la đà...

   Nhớ anh đôi bàn tay vẽ lối tình
   Dẫu đã muộn màng xin nét bình minh
   Còn đâu đây chút ngọt ngào chắt chiu
   Mong đừng xa cách để rồi quạnh hiu

   Nhớ anh thắp hồn theo giấc mộng dài
   Vàng đá ơi đừng nhạt phai , nhạt phai
   Em sẽ làm loài chim Di bay mãi
   Nghìn năm chỉ để tìm ai, tìm ai !

                                 Trần Mai Ngân
                                     12-5-2018

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2018

RỒI MỘT SÁNG - Thơ Đoàn Giang Đông


  
                 Tác giả Đoàn Giang Đông

               
   RỒI MỘT SÁNG

   Rồi một sáng dừng chân bên quán nhỏ.
   Lòng bâng khuâng thương nhớ một người
   Em đã đến Và trao nhau từ độ ấy
   Để đêm về thao thức đếm sao rơi

   Đêm đứng ngắm bầu trời cao rộng
   Nghe tiếng đàn xa réo rắt ngân
   Từng bước chân dẫm lên lá rụng
   Ngỡ chân em nơi ấy quay về

   Về đây một tối bên khe vắng
   Uống chút sương Thu dưới suối trăng
   Phía Bản bên kia nhen ánh lửa
   Âm thầm ta với núi đồi hoang

   Thôi từ muôn kiếp lỡ làng
   Tháng ngày giấc mộng trăng vàng đêm nay
   Bàn Tay đan lấy bàn Tay
   Hoang vu một cõi mộng say đường trần.

                                    Đoàn Giang Đông

CHÙM THƠ CHU VƯƠNG MIỆN VỀ TRẠNG TRÌNH NGUYỄN BỈNH KHIÊM


    

   
   ĐẬU TRẠNG NGUYÊN

   rành thái ất
   bấm đốt ngón tay
   biết lòng trời thế đất
   thằng đánh dậm làm vua
   đành giả dại giả khờ
   cáo lão
   thời cơ đã thế ?
   vận nước đã thế ?
   về ngay kẻo trễ
   -
   giả ngơ giả điếc
   con gà con bìm bịp
   bìm bịp sống hoài
   gà chết ngay tức thời
   vịt cứ một đường
   chuồng xuống ao
   kêu cạp cạp
   thoát
   -
   bấm tay quẻ khôn quẻ càn
   trong Thái Ất
   uống ly trà rồi gật
   sĩ nông công thương binh
   binh vô học
   thay nhau nắm chính quyền
   vạn sự vô thường
   vì vạn sự vô ngã
   -
   đời có kẻ quan
   có kẻ dân
   có kẻ váy
   có kẻ quần
   có người giày dép
   có người chân không
   không biết thế nào mà nói
   tất cả chỉ là hư không