BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Mai Ngân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Mai Ngân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2019

XUÂN AN NHIÊN - Thơ Trần Mai Ngân


   
                Nhà thơ Trần Mai Ngân


XUÂN AN NHIÊN

Ngắm một mùa xuân đến
Tiễn những ngày xuân qua
Lòng tôi điều mới lạ
An nhiên như đóa hoa

Không vì ai phải nở
Hương vẫn tỏa cho đời
Không buồn khi rụng rơi
Tạo hoá đã an bày...

Năm tháng cứ trôi đi
Hết lòng...chẳng tìm gì
Chỉ mong người hạnh phúc
Và rạng rỡ niềm vui

Mùa xuân tôi ngắm mãi
Bóng dáng và nụ cười
Nghe trong hương áo mới
Đọng còn lời yêu thương...

Xuân đi đầy vấn vương
Bụi nào rơi trên tóc
Khói quyện chuyện qua rồi
Mùa xuân đầy vấn vương...

             Trần Mai Ngân
          Mùng 6 tết Kỷ Hợi

Thứ Năm, 31 tháng 1, 2019

NÓI VỚI MẸ - MÙA XUÂN / Thơ Trần Mai Ngân


    


NÓI VỚI MẸ - MÙA XUÂN

Chiều nay về con cùng ngồi với Mẹ
Con nói nhiều mà Mẹ chỉ lặng im
Khói hương bay qua năm tháng nỗi niềm
Con không khóc cho Mẹ vui trọn vẹn

Trong di ảnh mắt Mẹ nhìn xa lắm
Như mông mênh... con ở lại thế nào
Dẫu đắng cay xin vẫn lấy ngọt ngào
Trên mây trắng Mẹ yên tâm siêu thoát

Chiều nắng tắt chẳng muốn rời xa Mẹ
Đôi mắt con, đôi mắt Mẹ vẫn nhìn
Sao dưng không con lại khóc một mình
Năm sắp hết... chín Xuân liền vắng Mẹ!

Con về nhà đây- đường buồn quạnh quẽ
Dáng đơn côi con bước nốt cuộc đời
Năm sắp hết nhà mình sẽ đón Tết
Hoa đầy nhà hương tỏa mãi ngày xưa!

                                   Trần Mai Ngân

Thứ Ba, 29 tháng 1, 2019

BÀI THƠ “NGHIÊNG” CỦA LA THUỴ CÙNG TÔI VÀ ÁNH TRĂNG THÁNG CHẠP... - Trần Mai Ngân


 


    BÀI THƠ “NGHIÊNG” CỦA LA THUỴ CÙNG TÔI 
    VÀ ÁNH TRĂNG THÁNG CHẠP...

Tháng Chạp con trăng cuối !
Ở trên tầng cao tôi đọc bài thơ NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ .
Qua khung cửa sổ trước mặt tôi là con trăng trắng toát và rất tròn đầy. Trăng 16 - con trăng cuối của năm.
Tôi nhìn ánh trăng đăm đắm và cảm thấy “chông chênh rơi mất ánh trăng thề” xa xưa... Dường như vậy, một sự trống rỗng và lặng im đến ngạt thở nơi này. Phải vậy không. Không lên tiếng thì chắc là đã quên không còn nhớ nữa!
Không còn nhớ những “chắt lắng...hương mê” nữa. Tất cả đã rơi vào “hoài niệm” rồi sao ?
Tôi tiếc nuối xót xa , buồn đang “Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức” giờ đã tan theo “mối tình xưa hẹn ước” ...

Con trăng lên cao, xa tôi hơn, ngút nhỏ dần và cô đơn giữa thành phố, nhạt nhoà giữa đèn sáng đêm nay. Chẳng ai nhớ tới trăng ở nơi này...
Đêm thật sâu thật lặng lẽ. Chỉ mình tôi cảm nhận khoảnh khắc cô đơn tuyệt đẹp này.
Bài thơ NGHIÊNG của nhà thơ LA THUỴ chỉ với ba mươi chữ trong một tứ mà đã làm tôi thao thức đêm nay !
Đêm NGHIÊNG cùng tôi và ánh trăng buồn tháng Chạp !

Xin được cảm ơn nhà thơ đã sáng tác.
                                                                                   Trần Mai Ngân


    


NGHIÊNG

Ai từng chao nghiêng
Chắt lắng hết hương mê
Chừ hoài niệm
Len lỏi ngoằn ngoèo trong ký ức
Tình xưa hẹn ước
Chông chênh rơi mất ánh trăng thề ?

                                          La Thuỵ 


* Trích trong tập thơ THƠ ĐỜI NGÂN VỌNG

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2019

EM CŨNG ĐÀN BÀ... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                        Nhà thơ Trần Mai Ngân


EM CŨNG ĐÀN BÀ...

Em cũng đàn bà...yêu anh như thể
Mạnh mẽ chi đâu mắt ướt khi sầu
Chỉ cố nén để tỏ ra nghị lực
Rồi đêm sâu em lại tủi lại buồn

Em cũng đàn bà khao khát luôn luôn
Một chân thật, một tình yêu vĩnh cửu
Câu yêu thương bao năm dường có đủ
Hay lặng im làm chiếc bóng nhân gian...

Em cũng đàn bà...qua những gian nan
Cố giữ vững mối tình xưa thánh thiện
Trăm năm trọn cho tròn lời khấn nguyện
Một đời ta cố...dẫu có buồn vui...

Em cũng đàn bà...cần lắm anh thôi
Đừng bỏ mặc quên đi lời âu yếm
Năm và tháng em xoè bàn tay đếm
Còn bao nhiêu để anh sẽ cùng em...

Là đàn bà...quanh quẩn nói cùng đêm
Hoa và sương với trăng sao ấp ủ
Cho mộng về bình an trong giấc ngủ
Là anh xưa và những ngày rất xưa...

Là đàn bà...em cũng đàn bà thôi !

                          Trần Mai Ngân

Thứ Ba, 22 tháng 1, 2019

ĐÓN XUÂN - Thơ Trần Mai Ngân


    


ĐÓN XUÂN

Mùa Xuân mây trắng thong dong
Chắp tay chánh niệm xin lòng bình an
Ta bà sinh tử thênh thang
Lạc trong Sắc, Pháp miên man Thinh trần
 
Hương trầm niệm thức thật gần
Nụ cười dung thứ ân cần lên ngôi
Bóng chiều rồi chỉ có tôi
Xuân trong cõi mộng xa xôi trả về
 
Đã bao nhiêu kiếp đường mê
Thực tâm trả hết ủ ê làm gì
Xa xa một đóa từ bi
Nở hoa bát ngát lối đi hương nồng...

                              Trần Mai Ngân 


*Trong bài có nói về LỤC TRẦN của đạo Phật (Sắc trần, Thinh trần, Hương trần, Vị trần, Xúc trần và Pháp trần)

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2019

ĐỪNG TIN - Trần Mai Ngân





    ĐỪNG TIN

    Ngang qua ngôi nhà cũ.
    Ngôi nhà đã sơn lại màu khác và cái cổng sau cũng đã kéo rào bít lại. Nhưng khoảng sân lúc tôi về làm dâu hay ra phơi đồ mỗi sáng vẫn còn đó và chỗ sàn nước tôi ngồi rửa chén vẫn còn đó...
   Tất cả cũ kỹ mấy mươi năm trôi qua mà sao như mới đây. Lòng tôi lúc này cũng như mới đây...
   Tôi thấy rõ tôi một chiều giáp tết đang ngồi rửa một đống chén bát trong trạng thái mơ hồ mỏi mệt và bất chợt tôi ngước lên... thì T đã đứng đó bao giờ nhìn tôi bằng đôi mắt phiền não rưng rưng...         Tôi còn chưa biết phải làm sao... thì T đã quay đi như chạy, như trốn.
   Cũng được thôi, là lỗi của em T ạ...
   Lúc đó tôi không khóc được nữa... vì có lẽ đêm nào nước mắt cũng chảy quanh tôi nên giờ đã cạn... Tôi chỉ thấy những hoa Dâm Bụt đỏ nhoè đi trong nắng chiều yếu ớt!

   Mấy mươi năm... sao tôi lại đi lại con đường này.
   Cô giáo dạy yoga đã chỉ tôi chở cô. Lúc ấy tôi nói nói, cười cười...
   Nhưng về tôi lại khóc. Có phải bây giờ T đã quên rồi và tôi cũng đã phản bội lại tình yêu của tôi ngày đó !
   Chắc vậy, để tôi yêu thương ai khác. Có không ?
   Tình yêu thật sự có không hay nó chỉ là một khoảnh khắc rồi phai nhạt tan theo.
   Đừng nghĩ tình yêu vĩnh cữu, có thật ! Đúng vậy tôi đã không tin từ khi lập bia mộ cho mình ở tuổi 25 !
   Đừng tin !
                                                                       Trần Mai Ngân
                                                                           16-1-2019

Thứ Sáu, 11 tháng 1, 2019

CHEN LẤN TRẦN GIAN - Thơ Trần Mai Ngân


   
                               Nhà thơ Trần Mai Ngân


CHEN LẤN TRẦN GIAN

Mấy mươi năm chen lấn
Chốn trần gian bụi mờ
Ta cứ đợi cứ chờ
Niềm riêng như tuyệt vọng!

Mấy mươi năm nằm mộng
Ta chìm dưới sông mê
Năm tháng vẫn lê thê
Ta gọi ta tỉnh thức

Mấy mươi năm ray rứt
Của một kiếp làm người
Duyên buông tình nín bặt
Môi ta không biết cười...

Mấy mươi năm loay hoay
Ta xa nhau hôm nay
Để tim rưng rức khóc
Để tìm hoài ngày mai

Chốn trần gian ta say
Chẳng khi nào nguôi ngoai
Mấy mươi năm chen lấn
Chốn trần gian ta say!

         Trần Mai Ngân

Thứ Bảy, 5 tháng 1, 2019

YÊU THƯƠNG VÀ NHÂN ÁI - Thơ Trần Mai Ngân


   
                        Nhà thơ Trần Mai Ngân


YÊU THƯƠNG VÀ NHÂN ÁI

Trong muôn trùng chấp ngã
Ta trở về quán ta
Thoát khỏi mộng mị ngà
Đôi tay tình miên viễn...

Trong phút chốc vô biên
Ở sát na dừng lại
Đôi ta chẳng là hai
Đã hoà chung nhịp thở

Trong cõi lòng rộng mở
Dung thứ và lãng quên
Những ngày chưa đặt tên
Đã vội vàng trăn trối...

Trong sinh tử hôm nay
Như lời nói thoát thai
Trọn đời tôi yêu mãi
Một tiếng nói, hình hài

Trong thiện mỹ cuộc đời
Cho đi và mất được
Cũng xin mãi giữ lời
Yêu thương và nhân ái !

Dẫu tình có thoát thai
Dẫu đời đã nhạt phai.

       Trần Mai Ngân
           3-1-2019

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2019

THÁNG GIÊNG - ANH... / Thơ Trần Mai Ngân


   
                      Nhà thơ Trần Mai Ngân


THÁNG GIÊNG - ANH...

Tháng Giêng về em gửi tặng anh
Lời nồng nàn hạnh phúc
Nghe trái tim thúc giục
Mình hẹn hò đi anh, nha anh!

Tháng Giêng về trời đẹp rất xanh
Và mùa Xuân từ đó
Để nơi em bắt đầu
Yêu anh như thuở còn thanh tân

Tháng Giêng về lòng những bâng khuâng
Ta sẽ đến từ đâu
Để xua đi khoảng cách
Ùa về anh chung đôi nhịp đập...

Tháng Giêng về yêu đến khôn cùng
Em nói bằng tiếng hôn
Bằng đôi tay trọn vẹn
Tháng Giêng hò hẹn quấn chặt nhau

Như dây trầu đắm đuối thân cau
Để mình mãi bên nhau
Để chênh chao chênh chao
Tháng Giêng... tháng Giêng màu tuyệt đỉnh!

                                            Trần Mai Ngân
                                               01/01/2019

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2018

TRỐI... , ĐỢI, VẪN – Thơ Trần Mai Ngân


        
                                  Nhà thơ Trần Mai Ngân 

TRỐI...

Năm sắp chết chỉ còn vài tờ lịch
Bốn mùa yêu cũng hấp hối qua đời
Bầy Sẻ cũ có về nghe trăn trối
Và em ơi... nhớ tụng niệm Di Đà.


ĐỢI

Năm mới đến và đôi ta rất mới
Sẽ nồng nàn hay nguội lạnh chiều Xuân
Nước qua cầu chở nhẹ bóng bâng khuâng
Lòng chớ vội... xin chờ năm mới đến !


VẪN

Vẫn là thế - là một đôi rất cũ
Cố nói cười để lấp một dòng sông
Trên đôi vai đời đã gánh long đong
Nhưng vẫn đợi lòng không hề tuyệt vọng !

                                      Trần Mai Ngân
                                         24-12-2018

Thứ Bảy, 22 tháng 12, 2018

ĐÊM NOEL - Thơ Trần Mai Ngân


   
              Nhà thơ Trần Mai Ngân


ĐÊM NOEL

Đêm nay lại giống đêm nào
Dưới chân thánh giá ngọt ngào nụ hôn
Rồi tôi, rồi lại em buồn
Tình này ta mãi vùi chôn bên đời

Đêm nay sao sáng đầy trời
Đôi ta mỗi ngả mỗi nơi còn gì
Tình nhân của tuổi xuân thì
Uyên Ương gãy cánh nát nghì trái ngang

Đêm nay ngắm mảnh trăng tan
Nhân gian đón Chúa - lặng tàn trong tôi
Phố phường như lạ xa xôi
Lòng tôi băng giá Chúa trời thấu chăng ?

                                      Trần Mai Ngân

Thứ Hai, 17 tháng 12, 2018

VƯỜN XƯA - Thơ Trần Mai Ngân


     
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân

VƯỜN XƯA

Vườn xưa chân bước vội
Chỉ thấy quạnh hiu tôi
Đời giam nhau bóng tối
Tạ tình trên hai vai...

Vườn xưa dấu chân phai
Chỗ ngồi vàng úa cũ
Ơn cho nhau có vừa
Rời nhau khóc cũng thừa !

Vườn xưa tôi trở lại
Quạnh vắng tiếng chim xưa
Im lặng đến lạnh lùng
Chỉ sương khói mịt mùng

Đưa tay tôi níu vội
Một sợi tình mong manh
Đã cột đời loanh quanh
Vườn xưa vàng dấu cũ...

           Trần Mai Ngân
             15-12-2018

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2018

CÂY PHIỀN MUỘN - Trần Mai Ngân


   

        CÂY PHIỀN MUỘN

         Cô chặt, chặt mạnh và chính xác như một tiều phu đốn củi... Cái cây phiền muộn oằn mình chịu những nhát dao sâu vào thịt da và cuối cùng nó cũng ngã. Cô đã đốn được nó.
         Cây phiền muộn được gieo trồng từ lúc nào cô không nhớ... chỉ thấy nhánh nó ngày một sum suê, rễ nó ngày một bám sâu vào lòng cô triền miên thăm thẳm…
         Một hôm cô tỉnh thức và hốt hoảng tại sao ta lại phải nuôi dưỡng nó hằng ngày bằng một nỗi buồn và sự chờ mong. Thật vô lý.
        Và cô đã quyết định phải đốn nó. Thế là cô chặt, chặt đứt hết. Tận gốc rễ đã ăn sâu.
        Bây giờ cô nhẹ nhàng và thảnh thơi.
        Nhưng những vết sẹo vẫn chưa liền da... Cô đã cười nhưng sao nụ cười lại xa xôi vô hồn. 
        Phải chăng khi từ bỏ điều chi cho dù đúng ý thì ta vẫn thấy sự trống vắng... và một nỗi buồn không thôi.
                                                                                                                                                                                           Trần Mai Ngân
                                                                                  12-12-2018
                                                                                

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2018

NHIỀU KHI... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


NHIỀU KHI...

Nhiều khi tôi không biết…
Mình đi đâu về đâu
Chỉ muốn tan nỗi sầu
  đời loanh quanh mãi

Nhiều khi tôi không biết
Mình đã yêu hay không
Chỉ thấy tím cả chiều
Nhuộm hoàng hôn mênh mông

Nhiều khi tôi rất nhớ
Rất nhớ một dòng sông
Thuyền tình tôi đã đắm
Bến xuân chiều khói lam

Nhiều khi tôi muốn khóc
Giọt lệ đừng cầm lòng
Cứ rơi trên má hồng
Như vẫn là thanh tân

Nhiều khi và nhiều khi
Bâng quơ tôi với trời
Dù chẳng để làm chi
Mây cứ là bay đi...

       Trần Mai Ngân
           5-12-2018

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2018

MÌNH À... - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


MÌNH À...

Mình à !
Biển bao giờ mới lặng
Sóng bao giờ mới yên
Để thuyền tình một chuyến
Đi qua bờ tử sinh...

Mượn trăm năm với mình
Ta chèo qua sóng cả
Đắm đuối và mệt lả
Trả cho xong kiếp người

Đôi ta vắng nụ cười
Cũng không nhiều nước mắt
Đôi tay đâu nắm chặt
Nên buông trôi rã rời

Ôi ! cuộc đời... cuộc đời
Là dâu bể không thôi
Chỉ có mình và tôi
Đôi ta là định mệnh...

Mình à...
Ta còn bao lâu nữa
Để trở về ngày xưa
Một nơi không bão mưa
Và không còn toan tính

Tình yêu là đinh ninh
Chắc chi ta có được
Cả khi ở cùng bên
Lòng mãi cứ mông mênh...

Hư vô đầy một chén
Tôi mời mình đêm nay
Ta cùng cạn và say
Tôi gọi mình quắt quay

Mình ơi ! Mình có hay !

              Trần Mai Ngân
                 4-12-2018

Chủ Nhật, 2 tháng 12, 2018

Ở ĐÀ NẴNG NHỚ HUẾ - Thơ Trần Mai Ngân


        
                                  Nhà thơ Trần Mai Ngân                                     


Ở ĐÀ NẴNG NHỚ HUẾ

Tớ trở lại sông Hàn nơi cậu ở
Của ngày xưa năm tháng tuổi còn thơ
Trời trắng xoá mưa, trời trắng xoá mưa
Tớ rỗng tuếch bước chân và nỗi nhớ

Đi dưới mưa... tớ muốn tìm ra biển
Để hỏi trời , hỏi sóng có bơ vơ
Tớ lại buồn muốn đến Huế mộng mơ
Quê của cậu là tình yêu của tớ

Duyên mòn khuyết treo nhánh cây trắc trở
Đường không xa sao cứ mãi mịt mùng
Tớ muốn khóc chợt giận đời muốn khóc
Cứ vì ai quên cả trái tim mình....

Mai về rồi trời chắc sẽ bình minh
Sẽ nắng đẹp trả cho Đà Nẵng nhớ
Để mộng ước tớ muôn đời lỡ dở
Những hẹn hò cứ xếp lại trong thơ

Tớ đi về lòng chẳng chịu cùng đi
Mãi lưu lại trong muôn trùng nỗi tiếc !

                                  Trần Mai Ngân 
                                     1-12-2018