BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn THƠ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Hai, 16 tháng 12, 2019

VÌ SAO TÔI YÊU ANH - Thơ Lệ Hoa Trần


     


VÌ SAO TÔI YÊU ANH

Trong ánh mắt một lần ta gặp gỡ
Đã vô tình tỏa sáng trái tim tôi
Phút đầu tiên tôi bỗng chợt bồi hồi
Đêm thao thức trở trăn rồi trăn trở

Lời anh nói bên tai tôi ngày đó
Nghe u buồn dịu ngọt biết bao nhiêu
Càng gần anh tôi càng thấy thương nhiều
Lòng chân thật đã từ từ hiện hữu

Trong khoảnh khắc lòng tôi luôn tự nhủ
Có vội vàng trước hai chữ đúng, sai
Thời gian trôi như nước chảy sông dài
Anh vẫn mãi như ngày đầu đến hẹn

Rồi từ đó tôi không còn bẽn lẽn
Trao ân tình trao cả những niềm tin.

                                    Lệ Hoa Trần
                                    15-12-2019

Chủ Nhật, 15 tháng 12, 2019

ĐÔNG VỀ NHỚ NHỮNG ĐÔNG NAO ! - Thơ Văn Thiên Tùng


   


ĐÔNG VỀ NHỚ NHỮNG ĐÔNG NAO !

Mưa đầu đông se se buốt buốt
Gió đầu mùa lướt thướt hanh heo
Nắng cười mưa khóc lần theo
Thương sao! nhớ lắm quê nghèo thuở nao !

Theo chân mẹ cha vào đồi trọc
Những bụi sim trơ gốc ra tay
Hì hục… đào bới cả ngày
Gánh về dự trữ chất đầy gác hiên

Tiết Đại Hàn quả nhiên rét đậm
Công việc đồng nào chậm được đâu
Cấy cày biền bại nông sâu
Chân bùn tay lấm dãi dầu sớm trưa

Bếp than chiều cũng vừa nhúm đỏ
Trâu về chuồng nhai cỏ đằm rơm
Củi hừng hực nựng niêu cơm
Tréc bắp rang nổ lựng thơm gọi mời

Bên chụm kiềng than cời tỏa ấm
Cả nhà đồng quay chụm bên nhau
Cùng mài sắn bột đầy thau
Bánh xèo, bánh ép,… chốc sau có liền…

Cảnh quê xưa dịu hiền đáng mến
Mái tranh chiều quyến luyến bên nhau
Mâm cơm ấm dậm sắc màu
Hương đồng cỏ nội… mắm rau… ấm lòng

Quả củi sim than hồng đượm lửa
Lại gần kề từng bữa bếp đông
Nào quên một thuở cha ông
Lên non bới gộc gánh gồng về xuôi

Những đồi sim tốt tươi mọng quả
Mỗi xuân sang tím bủa trời mây
Hạ qua thu vãn dạn dày
Sim luôn là bạn đong đầy chợ quê…

Mỗi cung tiết đuề huề mỗi sắc
Nụ mầm hoa khỏe chắc pha màu
Thương thay thân gộc dãi dầu
Chắt chiu dinh chất tô màu thế nhân

             Mai Vân - Văn Thiên Tùng
                          25/11/2018

P/s:
“Quê mình những đồi sim bạt ngàn, kéo dài liên đồi rừng các vùng cận sơn như Khe khế, La Vang, Nà Mè cho tới tần vùng cát Sắt ( K4) lên đến vùng Trâm Trái, Ái từ, Cam Lộ đều là những đồi sim ... một màu tím biến đồi theo thời gian từ lúc hừng sáng đến khi chiều tối và nhiệt độ trong ngày nữa nên chuyển từ màu nhạt,tím hồng rồi tím biếc và tím sẫm biếc đan xen các vạt mua dưới nà và mỗi cuối hạ quả sim là nguồn trái cây rừng ưa thích nhất, không thể thiếu ở các chợ quê, chợ tỉnh.
Qua Thu Đông, những gốc sim cội, hay nhưng cây sim già trở thành chất đốt để sưởi ấm qua suốt mùa đông. bởi vì than cui sim rất hừng và củi sim rất đượm.sau cây thanh ngạnh ( màng nghẹng) Nhất là gốc của nó. Và mỗi cuối thu nhà nhà sáng sớm, cơm mo muối tiêu ớt cuốc triêng gánh lên núi đào, bới gốc sim về dự trữ làm củiđốt qua hết Giêng hai”.


                     

           

EM TIN - Thơ Trần Mai Ngân


    
                Nhà thơ Trần Mai Ngân


EM TIN

Màu son tím sen trên đôi môi em
Anh tham lam đã làm phai nhạt mất
Em không trách bởi thời gian chật vật
Nhưng trong em nỗi buồn tủi khôn nguôi...

Lời nói thật - giọt nước mắt đàn ông
Chưa rơi xuống nhưng lòng em đau buốt
Ngoài khung cửa kính buổi trưa trong suốt
Nắng dịu dàng cho mây nhẹ bay qua...

Màu tím sen trên cánh môi thật thà
Còn hờn giận, còn ghen... anh uống cạn...
Đôi chúng ta những con người ngạo mạn
Thà chia xa, thà im lặng đớn đau.

Em tin. Tình yêu này mãi của nhau
Dù góc bể chân trời... em vẫn thế
Em cất giấu đê mê trong xa lạ
Trong lạnh lùng, trong phụ rẫy tình anh

Anh nhìn kia... hoa và lá rất xanh...
Em tin.
Giọt nước mắt chưa rơi xuống là thật
Ta đi mãi trong cuộc đời tất bật
Nghĩ về nhau và luôn nhớ về nhau

Em tin. Người đàn ông vốn tự cao
Khi anh khóc... chắc là điều rất thật!

                               Trần Mai Ngân
                                  13-12-2019

Thứ Năm, 12 tháng 12, 2019

ĐÃNG TRÍ - Thơ Trần Mai Ngân


    
                        Nhà thơ Trần Mai Ngân


ĐÃNG TRÍ

Tháng Mười Hai em gọi là chiêm bao
Tháng Mười Hai em ôm hết ngọt ngào
Của anh, của em và cả Sài Gòn
Của trời cao, của gió lộng mây mưa...

Tháng Mười Hai ôm hết... lòng sao vừa
Để mộng lành say buổi trưa hôm ấy
Trời Sài Gòn bỗng sao mà cao vậy
Cứ xanh lơ cứ vời vợi trên cùng...

Tháng Mười Hai nắng nhạt... trời lạnh lùng
Ai sẽ khóc sẽ cười khi chia cách
Nghe lá và hoa ngồi lê đôi mách
Rằng chúng mình tại sao phải chia tay...

Tháng Mười Hai nhàn nhạt những men cay
Cứ rót mãi vào đời còn đắm đuối
Chuyện sau trước buồn vui xin cất giữ
Đem theo mình về chín suối ngàn sau...

Tháng Mười Hai ơi xin hãy qua mau
Không quên nhớ một tình yêu đãng trí!

                                   Trần Mai Ngân
                                      2-12-2019

Thứ Hai, 9 tháng 12, 2019

CHÚNG TA MẤT HẾT CHỈ CÒN NHAU, VỊNH TRANH GÀ LỢN - Thơ Vũ Hoàng Chương


   

Theo ông Hoàng Tấn, nhà thơ Vũ Hoàng Chương làm bài thơ “Chúng Ta Mất Hết Chỉ Còn Nhau” tặng nghệ nhân Quách Thị Hồ, người hát ca trù hay nhất Việtnam (danh hiệu NSND), xưa từng là bạn cố tri của nhà thơ Vũ Hoàng Chương.
Hát ca trù cần có “đàn đáy”, do đó nội dung bài thơ sau đây đầy ắp những từ hát cô đầu, âm thanh vang tiếng “sênh, đàn, phách”.


    


CHÚNG TA MẤT HẾT CHỈ CÒN NHAU

Sáng chưa sáng hẳn tối chưa đành
Gà lợn om sòm cả bức tranh
Rằng vách có tai thơ có họa
Biết lòng ai đỏ mắt ai xanh

Dấu hỏi xoay quanh trọn kiếp người
Sên bò nát óc máu thắm rơi
Chiều nay một dấu than buông dứt
Đanh đóng vào săng tiếng trả lời

Chúng ta mất hết cả rồi sao ?
Cả đến âm thanh một thuở nào !
Da trống tơ đàn ôi trúc phách
Đều khổ như khúc hát gầy hao

Đàn mang tiếng đáy mà không đáy
Mất hết rồi sao sợi nhớ thương
Tay phách từ lâu nay lạc phách
Không còn đựng mãi bến Tầm Dương.

Hơi ca nóng đã tan thành tuyết
Để tiếp vào cho nó đỡ xanh
Bạc mệnh hỡi ai hoàn mệnh bạc
Đâu còn ấm nữa rượu tàn canh ?

Hay là đêm ấy Ngưu lìa Chúc
Xé nát mình ra hoen mắt ai?
Còn có gì đâu cho mắt trống
Đập lên hoang vắng đến ghê người !

Âm thanh mất hết còn chi đâu ?
Gắng gượng cho thêm hồn nhọc đau
Ba kiếp long đong ngồi chụm lại
Chúng ta mất hết chỉ còn nhau.

                          Vũ Hoàng Chương

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2019

TÌNH KHÚC RU EM - Thơ Nhật Quang


    
                  Nhà thơ Nhật Quang


TÌNH KHÚC RU EM
(Cho người tôi yêu…)

Bôn ba quá nửa dòng đời
Yêu thương ngọt, đắng vợi vời… phù du
Hành trình về chốn thiên thu
Còn vai em tựa, ta ru… nỗi buồn

Tìm quên đi những giận hờn
Cho đêm vùi giấc chập chờn… thế nhân
Em từ trong một định phần
Trăm năm ta kiếp tiền căn, đã rồi

Thăng trầm, sóng gió nổi trôi
Còn môi em ngát hương ngời tình chung
Dừng chân phiêu lãng… trập trùng
Ta về ủ ấp... duyên đừng nhạt phai

Nồng nàn khẽ tựa bờ vai
Ru tròn ước mộng… tháng ngày có nhau
Ngỡ như sương nhuộm áo nhàu
Hay đâu nước mắt thấm màu ái ân.

                                   Nhật Quang

HÃY SỐNG... - Thơ Bùi Thị Minh Loan


   
              Nhà thơ Bùi Thị Minh Loan


HÃY SỐNG...

Nếu một ngày
Tôi không còn trên đời này nữa
Mọi thứ vẫn bình thường
Sự sống vẫn sinh sôi
Nhịp đời vẫn trôi
Như chưa từng có tôi hiện diện.

Nếu một ngày
Tôi đứng trên bục cao danh vọng
Tôi cũng chỉ là tôi
Một con người bình thường
Bằng xương bằng thịt
Chứ nào phải Tiên, Bụt, Thánh, Thần?

Kiếp nhân sinh
Phải trải qua trầm luân bể khổ
Mới tôi luyện con người
Giống như lửa thử vàng
Dù nung trong lửa
Vẫn là vàng, vẫn sáng, vẫn nguyên.

Thế cho nên
Thôi. Hãy quên những gì không vui
Những nỗi đau, ngậm ngùi
Những bất công ngang trái
Bởi lẽ cuộc đời
Luôn tồn tại những điều trái khoái.

Đừng cố gắng
Tìm kiếm và đòi lẽ công bằng
Rồi ưu tư phiền muộn
Đời người ngắn ngủi lắm
Đừng quá nặng lòng
Hãy sống cho những gì đang có.

Yêu thương!

                 Bùi Thị Minh Loan

Thứ Sáu, 6 tháng 12, 2019

NHỚ THƯƠNG VỀ QUÁ KHỨ - Thơ Lệ Hoa Trần


   


NHỚ THƯƠNG VỀ QUÁ KHỨ

Nhớ những ngày áo trắng
Tay cắp sách đến trường
Lòng chỉ biết yêu thương
Hồn nhiên và trong trắng

Không biết hờn, biết giận
Luôn hớn hở vui cười
Giữa ánh nắng xinh tươi
Vô tư Hoa đùa Bướm

Nhớ ngày vừa mười tám
Chân bé bỏng vào đời
Bước sang vòm trời mới
Ánh mắt còn ngẩn ngơ

Bỡ ngỡ. Ôi! Bỡ ngỡ
Bổn phận người làm vợ
Trách nhiệm người làm mẹ
Vạn khó khăn vô bờ

Nhớ! Nhớ sao là nhớ
Những khoảnh khắc cuộc đời
Lúc xuống Chó, lên Voi
Vầng trán ngà thôi nhẵn

Giờ thân gầy, mái trắng
Ngồi nhìn hướng trời xa
Ngắm trẻ thơ nô đùa
Nhớ thương về quá khứ.

                 Lệ Hoa Trần
                 05-12-2019

LỤC BÁT MỖI NGÀY - Thơ Nguyễn Lâm Cẩn


       
                          Nhà thơ  Nguyễn Lâm Cẩn


LỤC BÁT MỖI NGÀY
(Mến tặng chị em facebook)

1
Em về bát đĩa nở hoa
Bạn bè nở ruột còn ta nở lòng

2
Em về bếp dậy mùi thơm
Tập tàng canh ngọt hạt cơm dẻo mềm

3.
Em về lan nở thêm hoa
Đất xanh thêm lá bò ra bí bầu
Cau như quấn quýt dây trầu
Còn anh mấy sợi trên đầu muốn xanh

4
Em về mèo quấn dưới chân.
Cún con oăng oẳng ngoài sân rước vào.
Con gà cực tác đó mào
Còn anh đi vặt lá đào đón xuân

5
Em về thơ viết thêm câu
Cái đầu ít bạc cái râu ít dài
Cái nồi ước luộc nhiều khoai
Cái ly thích nhắm lai rai rượu tình

                        Nguyễn Lâm Cẩn
                       Hà Nội, 6-12-2019

Thứ Năm, 5 tháng 12, 2019

THÁNG CHẠP VỀ - Thơ Trần Mai Ngân


   
                            Nhà thơ Trần Mai Ngân


THÁNG CHẠP VỀ

Tháng Chạp về...
Môi thôi không ngoan
Tháng Chạp về
Mắt thôi không nhớ
Tháng Chạp về
Ơi... sao thờ ơ!

Khói sương trời cao xanh thẳm
Đã có chúng mình không anh
Cuối mùa trái tình vẫn xanh
Treo lơ lửng nên chín héo!

Tháng Chạp về
Tiếng xưa... tiếng reo
Tháng Chạp về
Những cánh bèo trôi
Tháng Chạp về
Mỗi ngả xa xôi!

Trần Mai Ngân

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

GẶP LẠI BẠN XƯA - Thơ Tịnh Đàm


        
                  Nhà thơ Tịnh Đàm


GẶP LẠI BẠN XƯA
(Gửi tặng bạn Phương Cần Thơ)

Tình cờ, mình gặp nhau đây
Tóc xanh giờ bạc hao
Còn mình, phố thị mưu sinh gầy nét xưa !
Phận người, thế sự đẩy đưa
Bạn xa phố thị, nắng mưa ruộng đồng .

Trời mênh mông, nước mênh mông
Nợ cơm áo vẫn bận lòng sớm, hôm.
An nhiên, tự tại tâm hồn
Nụ cười, ánh mắt thảo thơm nghĩa tình.


Cơm rau hai bữa tâm tình sẻ chia.
Hẹn lần... cứ hẹn thìa lia
Con yêu, vợ quý mai kia đủ đầy.

Vợ thì an phận thợ may
Xích lô thời hết đặt bày cuộc chơi !
Thôi thì... vé số cầm hơi
Quên đi những tháng năm đời trả vay !

Tuổi già đến sớm nào hay
Cười khan một tiếng... thương thay cuộc đời !
Gặp đây, xin có đôi lời
Mai xa còn nhớ tình người... trong nhau.

                                                   TỊNH ĐÀM

CÓ PHẢI LÀ THU... - Thơ Quang Tuyết


    
                      Nhà thơ Quang Tuyết


CÓ PHẢI LÀ THU...

Sài Gòn sáng nay hình như vào thu
Ngộ chưa?
Miền Trung mình nghe đâu chừ rét mướt
Mà trong ni trời xanh trong gió mát
Se se da
Thoáng lạnh phút bình minh
Em ngước nhìn hàng cây trong sân
Những chiếc lá hôm qua còn khoe màu xanh thẩm
Giờ thay sắc
Vàng rôm như ánh nắng
Muốn gởi chút hương thu
Se sắt đến quê nhà.

Mẹ khoác áo thu đông
Chị khăn san kín cổ
Lòng em thương sương khói thuở còn thơ
Quê hương ơi
Dòng sông cũ xa mờ
Ngày trở rét
Mẹ lặng cời bếp lửa
Sài gòn thu về chỉ trong một thoáng
Mà niềm thương sao ray rức tràn tim.
Trong mắt em
Mùa đã ngập lá vàng
Màu tóc em
Đời vào đông lặng lẽ

                                        Quang Tuyết
                                            Sáng 4/1

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

TUỔI SÁU MƯƠI - Thơ Lưu Hương Quế


   
             Tác giả Lưu Hương Quế


TUỔI SÁU MƯƠI

Vắt kiệt chưa ? Ôi cái tuổi sáu mươi !
Khi “cô giáo” được gọi là “bà giáo”
Tay yếu, chân run, xương khớp kêu lạo sạo
Đầu óc lẫn rồi, lúc nhớ lúc quên

Mắt kèm nhèm mở quyển sổ gọi tên
Cô vào điểm hàng trên lên hàng dưới
Chấm tập bài phải ngồi soi suốt buổi
Kính lão hai tròng lẩm nhẩm đọc từng câu.

Một bài văn có những chỗ nông sâu
Đâu dùng thước mà đo gang cho điểm
Đổi mới chuyên môn cũng trở nên lười biếng
Tuổi sáu mươi đầu óc hoá chây ì

Khi lục tuần sức khoẻ chẳng còn gì !
Chân run run... chống gối... trèo bục giảng
Một tay viết, tay vịn vào mép bảng
Nắn nót bao nhiêu vẫn chẳng thể thẳng hàng.

Lại dễ tủi thân trước tình huống trái ngang
Khi trò nhỏ xin chuyển sang lớp khác
Chỉ đơn giản : vì tóc cô đã bạc
Da nhăn nheo, mặt xấu xí đi rồi.

Bài thơ hay, cô đọc bỗng đoản hơi
Nên luyến láy, nghỉ ngừng không đúng chỗ
Leo cầu thang phải hai lần dừng thở
Thử hỏi rằng : Cô dạy dỗ gì đây ?

Đã đến gần “thất thập” hiếm xưa nay
Rời bục giảng khéo phải lo “hậu sự”
Ai may mắn gặp đôi lần bác sỹ
Được bao mùa rồi tính chuyện “quy tiên”

Chỉ ước ao sớm được về vườn
Để được thảnh thơi trồng rau, trông cháu
Hay chả lẽ : Ngày mai cô yếu lão
Đành ngại ngần viết giấy cáo dạy thay?!

Tuổi “làm phiền” cũng đến từ đây
Nay nhức mỏi, ngày mai đau ốm
Dạy trên lớp mà lòng còn thắc thỏm :
Nồi cá kho đã tắt bếp hay chưa ?

Cống hiến hy sinh nên ở mức đủ vừa
Phải quy định ngành nghề cho phù hợp
Hãy xuống xem những giáo viên đứng lớp
Họ làm gì ở cái tuổi SÁU MƯƠI ?

                      Yên Thành, 23 / 11/2019
                            Lưu Hương Quế