BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Khôi. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Nguyễn Khôi. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

CÔ NÀNG Ả RẬP - Thơ Nguyễn Khôi

         



          CÔ NÀNG Ả RẬP
             (Gái đạo Hồi)
            Tặng: Ca Dao

         Mới biết cô Nàng Ả Rập
         Mắt xanh, da trắng nõn nà  
         Bịt kín hở hai con mắt
         Chao ôi, kính đức A La!
                                      

         Đẹp nhất ấy là con mắt
         Xanh mơ như bầu trời Nga,
         Mũi  xinh cô đầm nước Pháp
         Môi gái Sài Gòn thiết tha...
                               
         Đẹp thật:  nhì da, nhất dáng
         Tấm thân tỏa ấm mùi hương
         Khỏa thân sẽ thành Biển lớn
         Đánh chìm các đấng Quân Vương !                                  
         Em ở Jerusalem ?
         Hay ở đô thành Bagdad ?
         Nắng cháy đất trời sa mạc
         Trời cho tươi mát như em .
       
         Cầu xin Đức Thánh uy quyền
         Ở xa được tha hồ ngắm
         Nếu mà trộm xem "em tắm" (1)
         Thì anh chắc cũng thăng thiên ?
                              
                       Hà Nội 18-12-2014
                          Nguyễn Khôi

        (1)  Tên bài thơ của Bạc Văn Ùi thời 1950

Thứ Tư, 26 tháng 11, 2014

GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ - Thơ Nguyễn Khôi

Lời dẫn của nhà thơ Nguyễn Khôi :

       Ngày 8-3-2002 Nhà thơ Cao Quảng Văn (người Huế ở Tp.HCM) có gửi tặng Nguyễn Khôi cuốn "Quốc học trường tôi"- Hợp tuyển Thơ - Nhạc- Họa, nxb Thuận Hóa  1996, trong đó có in Bài thơ BÀY TỎ của  Thiền sư  Minh Đức Triều Tâm Ảnh ( tên thật là Nguyễn Văn Kha, sinh năm 1946 tại Thừa Thiên, học Quốc Học Huế từ 1961-1964). Thơ Bày Tỏ dài 56 câu với " ý " lý giải về sự "nhập thiền" của Người... Bài thơ rất HAY, hình tượng thơ sống động, ngôn ngữ thơ điêu luyện, ý mới , tứ lạ .. .cuốn hút ngay từ những câu đầu tiên :

                 Mai hết cuộc, tôi xin về núi cũ
                 Giã từ ngày áo đỏ đèn xanh
                 ...Tôi đã ra đi
                 Bằng bài thơ thứ nhất
                 Thuở đầu đời môi rượu lả đường say
                 ...

     Nguyễn Khôi đọc rất xúc động, liền thả bút như "họa lại" đáp lại ... nay đã qua 12 năm, xin chép lại để các bạn thơ cùng chia sẻ :


    


        GỬI NGƯỜI THƠ BÀY TỎ
        (Tặng Minh Đức Triều Tâm Ảnh)

       "Người thơ phong vận như thơ ấy"
                                           Hàn Mặc Tử

        Thôi, người cứ vô tư về núi
        Cùng hương rừng gió nội mây bay
        Ta ở lại cùng Đô thành chật chội
        Vùi đầu trong đống sách cao dày.
                 
         Người trắng tay mà hồn thanh thản
         Ta tiền tài áo mũ xênh xang
         Người thiền định gối đầu bên thác ngủ
         Ta trong phòng máy lạnh đắp chăn.
                   
         Người đã ra đi
                            bằng bài thơ thứ nhất
                                        Vĩnh biệt tình đầu
                                                       áo đỏ đèn xanh
        Ta chí mọn bám rêu phong thành cổ
        Hóng hương mơ son phấn thị thành.
                   
        Về với núi : Người nghênh phong thưởng nguyệt
        Ta áo cơm
                          sâu bọ giữa nhân quần
        thêm chức tước
                                  phẩm hàm này nọ
        nhếch mép
                           đau
        Lắng một tiếng cười gằn.
                   
        Thật kỳ diệu
                             giữa cuồng phong - gió nổi
        Người thoát đi đến một chốn bên trời
        Tiếng chuông vọng trên mây ngàn sương lạnh
        thương chúng sinh
                                       lòng thả giữa khơi vơi...
                   
       Người khiêm nhường tránh xa đời chen chúc
       những bon chen
                                  nhức nhối chốn đông người
       Đời là thế, biết ai là vụng dại
       Biết ai khôn ngụp lặn để sinh nhai.
                   
       Đời là thế, chẳng qua là Quán Trọ
       Giữa quê hương mà nhớ cố hương
       Ký ức xanh viết bài thơ BÀY TỎ
       Khối tình thơ còn nguyên vẹn Tâm hường.
                   
       Ôi cuộc sống bao thân thương tình nghĩa
       Là khói hương xin thoảng một hơi Trà
       Đời vẫn đẹp bởi long lanh giọt lệ
       Biển khổ đời kết  SINH - TỬ- TÌNH CA.
                   
       Như Thi sĩ yêu con Chim Báu Tớt (1)
       Cho nhân gian tiếng hót vọng tâm hồn
       Thanh kiếm báu xin treo trên vách đất
       Đời yên bình... cày cuốc vẫn là hơn.
                   
       Ừ vẫn sống - nào có ai bỏ cuộc
       Người ra đi mây trắng giục đường phi
       Một lẽ sống
       Một tình yêu Đất Nước
                         ừ gia đình, cũng một lẽ...
                                                          khinh khi.
                     
       Thôi, từ giã những điều gì vô lối
       Cách mù khơi cho thanh thỏa tâm hồn
       Như TẠO HÓA
                                  ta tin ĐỜI NHÂN QUẢ
       Người ra đi... còn lại cả trời hương.
                 
       Người ra đi... trí vượt trên trần thế
       Chút tình thơ thả mộng ngợp sông hồ
       Còn yêu người... thơ về trong nỗi nhớ
       Đỉnh phù vân tung cánh một trời thơ.
                   
       Thôi, Người cứ vô tư về núi cũ
       Lưu gót TRẦN... quên một thuở từng đi
       Khi đã luyện mình
                                      là VÔ NGÃ
       thì
            hồn
                   thơ
                         đã thoát tục
                                            an tri.

                                      NGUYỄN KHÔI
                                Viết trong đêm gió nổi

       -----------

       (1) Theo một Ý thơ của Bích Khê (bài Duy Tân).

Chủ Nhật, 19 tháng 10, 2014

ĐỖ HỮU, LƠ LỬNG MỘT DÒNG THƠ - Nguyễn Khôi


     

        ĐỖ HỮU - LƠ LỬNG MỘT DÒNG THƠ
                                 
  Thơ Việt Nam, từ sau năm1945 thường hiện hữu trên hai chiến tuyến : "Quốc gia- VNCH- chống Cộng" / "Kháng chiến - Cộng sản XHCN" cả hai đều được hệ thống thông tin báo chí (phe nào, phe nấy) quảng bá hết cỡ...
  Tuy nhiên, còn có một dòng thơ lơ lửng, không phe phái nhưng thấm đẫm hồn Dân tộc với một nghệ thuật "rất Thơ" (không  in ấn xuất bản) cứ âm thầm truyền lan trong lòng người dân Việt ở mọi phía ...Ví dụ : như Trung niên Thi sĩ Bùi Giáng (1926-1998), Thi sĩ Đỗ Hữu (1938-2009) ...
  Với Bùi Giáng, thì đến hôm nay (2014)đã được cả 2 phía coi là một trong các nhà thơ lớn của Dân tộc ? còn Đỗ Hữu thì còn rất ít người biết đến, nhất là với giới thơ văn ở Hà Nội.

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

THƠ SƠN CƯỚC - Nguyễn Khôi


         

         Lời dẫn của tác giả:

         Nguyễn Khôi sinh ở Yên Bái (1938), lớn lên ở Thái Nguyên, làm việc ở Sơn La 21 năm, 1984 về Hà Nội giúp việc Hội Đồng Dân Tộc... nên có điều kiện cảm nghĩ  nhiều về vùng Dân tộc - miền núi.
                     
             
        *1-  VỚI SA PA

          Đã thầm hẹn lên Sa Pa nghỉ mát
          Ra "Cầu Mây" cùng đứng tựa rung rinh
          Thỏa mắt ngắm Phăng Xi Păng bát ngát
          Trời thần tiên riêng của chúng mình.
          Sa Pa mộng đẹp hơn cả mộng
          Sa Pa mơ hơn cả giấc mơ
          Mây thì cứ vẩn vơ phiêu lãng
          Cõi diệu huyền thực thực hư hư.
          Ừ dạo cảnh một mình đơn lẻ quá
          Chơi "chợ tình" ai đó kéo cùng co
          Cứ như thể buổi đầu "cho" mắc cỡ
          Ở dưới kia Cốc Lếu đợi mong chờ.
          Sa Pa đấy thả hồn thơ bay bổng
          Cứ như là hẹn đến để mà yêu
          Một chén rượu uống trong chiều lạnh cóng
          Một nụ hôn sương khói ở bên đèo.

                        Mùng 1 tháng 8 Bính Tý. 


Thứ Ba, 12 tháng 8, 2014

TIÊU TƯƠNG - Nguyễn Khôi


      

         TIÊU TƯƠNG

         "Quân tại Tương giang đầu"...
                (Tặng : Nhã My)
                           
         Sao Tiêu Tương lại là buồn thương ?
         Để mưa rơi ướt cả dặm trường
         Chia ly như thể không gặp lại
         Để Trúc bên sông đốm võ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương lại là bi thương ?
         Nỗi đời hai ngả biệt âm dương
         Tình em như nước Trường Giang ấy
         Sớm tối theo anh tới mộ vàng...
                   
         Sao Tiêu Tương cho lòng tổn thương ?
         Trái tim sẻ nửa giữa đoạn trường
         Một nửa nát tan chìm đáy sóng
         Một nửa cầm tù nơi cố hương...
                   
         Sao Tiêu Tương để người trúng thương ?
         Dưỡng thương hao tổn mấy năm trường
         Cho hồn dậy lớn Thơ mọc cánh
         Chắp với hồn ai lạnh hơi sương...
                     
         Sao Tiêu Tương nên tình vấn vương ?
         Vượt cả ngục tù, vượt đại dương
         Tới một chiều nao im lặng sóng
         Đôi trái tim một nhịp thương thương...
                     
         Sao Tiêu Tương muôn đời sầu vương ?
         "Đa tạ Quân Vương : thiếp phụ chàng"
         Tựa bờ Lau trắng tình ngây ngất
         Thơ đà kiệt sức, hồn lang thang...
         Bên bờ Tiêu Tương, quê Từ Sơn

                              Mùa Vu Lan 2014
                                  Nguyễn Khôi

Thứ Tư, 30 tháng 7, 2014

CHÙM THƠ NGUYỄN KHÔI




     UỐNG RƯỢU VỚI NGƯỜI ÂM
      Họa thơ Vân Hạc
      Tặng Hoàng Xuân Họa
                      
     Ta mơ : Nàng lại về đêm
     Ở nơi "Kinh cốc" êm đềm cùng ta
     Ngỡ đây là Huế, là Hà
     Trái tim bốc lửa gần xa thiêu đời
     Ai hay Ma vẫn yêu Người ?
     Liêu Trai tình ắp một trời tri âm      

     Nàng "đi xa" đã bao năm
     Đạn bom khi nổ trong hầm vắng nha
     Thương cho thân Ngọc nát nhàu
     Trái tim còn đập tới đau chót cùng !
     Nàng tan vào cõi Tiên Rồng
     Chiến chinh để nỗi hận lòng bấy nay
     ("nhưng không chết Người Trai khói lửa
     Lại chết Người Gái Nhỏ hậu phương")
     Về Làng ngắm ngọn cờ bay
     Thương ôi nước mắt ngấm đầy vinh quang
     Hồn quê thấm đẫm tình Làng
     Thoáng như ai ?- cái bóng Nàng tít xa
     Ước gì mình sớm là Ma
     Xuống Tuyền Đài sánh đôi ta một lần…

     Đêm nay mưa lặng gió gần
     Nàng về "đối ẩm" vơi phần rượu cay
     Cái thân vùi dưới đất dày
     Hồn yêu thì lại cứ bay quấn đời
     Chén vui tưởng đến vỡ trời
     Ai hay chén hẹn Ma mời cỏn con
     Chập chờn chén mất chén còn
     Đắm trong ánh mắt, môi son mỹ miều
     Tình là một cuộc phiêu diêu
     Ai hay "Kinh cốc", sóng triều, đường quan
     Tình say, duyên lại bẽ bàng
     Người / Ma "đối ẩm" lệ tràn đáy tim
     Bốn mươi năm vượt dặm nghìn
     Rượu hay là máu từ tim... Hỡi Nàng ? !

           Góc thành nam Hà Nội 27-7-2014

Thứ Hai, 28 tháng 7, 2014

NỒNG NÀN PHỐ - Nguyễn Khôi


      
    
       Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938.
       Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
       Đ/c: 39/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội.
       Email: khoidinhbang@gmail.com

        NỒNG NÀN PHỐ

       "Anh ngủ thêm đi anh
        Em phải dậy lấy chồng" (1)
   
        Xa rồi em... chốn quê
        Nổi nênh "nồng nàn phố"
        Cả vầng trăng đêm hè
        Gieo vàng vào nỗi nhớ...

        Một chút "nồng nàn phố"
        Trên môi chàng si mê
        Vương hương trên sóng cỏ
        Liếm láp chân bờ đê...
            
        Thôi, xa rồi chốn quê
        Đi vào ồn ào phố
        Chẳng mong chi ngày về
        Và quên đi nỗi nhớ…
        Ơi em "nồng nàn phố"...

                 NGUYỄN KHÔI
        Góc thành nam Hà Nội, 27-7-2014

Thứ Hai, 7 tháng 7, 2014

VIẾNG NHÀ VĂN TÔ HOÀI - Nguyễn Khôi

 
         

        Nhà văn Tô Hoài, tác giả của tác phẩm nổi tiếng Dế Mèn phiêu lưu ký đã qua đời vào sáng 6-7-2014, hưởng thọ 94 tuổi.
         Nhà văn Tô Hoài sinh năm 1920, tên khai sinh là Nguyễn Sen, quê nội ở huyện Thanh Oai, Hà Nội. Tuy nhiên ông lớn lên ở quê ngoại là làng Nghĩa Đô, huyện Từ Liêm, Hà Đông (nay thuộc quận Cầu Giấy, Hà Nội).
        Ông đến với văn chương ở tuổi thanh niên, lấy bút danh là Tô Hoài, gắn với hai địa danh là sông Tô Lịch và phủ Hoài Đức.
        Năm 1941, Tô Hoài sáng tác Dế Mèn phiêu lưu ký, trở thành tác phẩm văn học gắn liền với tuổi thơ của nhiều thế hệ thiếu nhi Việt Nam từ đó đến nay.
        Bên cạnh đó, ông còn cống hiến cho nền văn học trong nước hàng trăm tác phẩm đáng quý, thuộc nhiều thể loại khác nhau: truyện ngắn, truyện dài kỳ, hồi ký, kịch bản phim, tiểu luận và kinh nghiệm sáng tác, nổi bật như Xóm giếng, Nhà nghèo, O chuột, Dế Mèn phiêu lưu ký, Núi Cứu quốc, Truyện Tây Bắc, Mười năm, Xuống làng, Vỡ tỉnh, Tào lường, Họ Giàng ở Phìn Sa, Miền Tây, Vợ chồng A Phủ, Tuổi trẻ Hoàng Văn Thụ...

        Nhà văn Tô Hoài được trao giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học - Nghệ thuật tại đợt đầu tiên vào năm 1996. Tác phẩm gần nhất của ông là Ba người khác, phát hành vào năm 2006.

     
                          Nhà văn Tô Hoài tại Đại hội Liên hiệp 
                          Văn học Nghệ thuật Hà Nội 2011      
                          - Ảnh: Việt Chiến

     VIẾNG NHÀ VĂN TÔ HOÀI  
               
     Nhà Văn chết rồi còn để đời Tác phẩm "Dế Mèn" về trời ...
     Nhân loại nhớ mãi cuộc  "phiêu lưu"...                 

     "Dế Mèn"... Cụ đã về trời
      94 xuân...một kiếp Người Việt Nam
      "Quê Người" mở đời Văn việt dã
      "O Chuột" kia vật vã "Giăng thề"
      Lại về "Xóm giếng ngày xưa"
      Nhâm nhi "Cỏ dại" tơ mơ "Dế Mèn"...
      Rồi sấm sét cả miền có giặc
      "Cụ" dạt lên Tây Bắc  "Xuống Làng"
      Đi theo "Đại đội Thắng Bình
     "Vợ chồng A Phủ" đượm tình Xoong Pe
     Trời yên ả lại về Kẻ Chợ
     "Khác trước" rồi "Người (ở) ven thành"
     "Vỡ tỉnh", "chuyện cũ" loanh quanh
     "Những gương mặt" vụt sang "Thành Lê Nin"
     "Thăm Căm Pốt" mắt nhìn bốn mặt
     "Lăng Bác Hồ" mấy bậc "Vùng cao"
     "Hồng vàng song cửa" thanh cao
     "Mèo lười", "Chim gáy" xôn xao "Lạc rừng"
     Thật khí thế "Kim Đồng" tuổi trẻ
     Thoắt bay ra  vùng bể "Đảo hoang"
     "Mười năm" nhớ bạn nhớ làng
     "Miền Tây", "Tự truyện", "Phố phường" nguôi ngoai
     "Quê nhà" lấm "chân ai cát bụi" ?
     Kể gì "Ba người khác" trớ trêu
     Một đời lãng tử phiêu diêu
     Nhởn nhơ thân "Dế" mặc điều thị phi
     Cứ nhẩn nha bốn bề cương tỏa      
     Trải báo phen sinh tử chẳng sao
     Trường văn trận bút rào rào
     Trông đi ngó loại được bao lăm người ?
     Cứ như "Dế" yêu đời hết dạ
     Ngòi bút "duyên" cứ thả đều đều    
     Xem ra tầm cỡ loại "Siêu"
     Tinh tường, sắc nhậy... thêm yêu tiếng mình
     Sống một đời trọn tình vẹn nghĩa
     "Dế Mèn" ơi bốn bể nhớ Người
     "Hòa Bình" ước vọng thơm tươi
     Văn Tô Hoài đẹp tình đời Việt Nam.

                     Hà Nội, tối 6-7-2014
               NGUYỄN KHÔI kính viếng...

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

NHỚ CHẾ LAN VIÊN - Nguyễn Khôi


    

     NHỚ CHẾ LAN VIÊN
     "Nam Quốc sơn hà Nam Đế cư"
                         (Thơ thần đời Lý)

    "Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng ?" (1)
     -Ta chẳng đời nào dâng Hoàng Sa, Trường Sa cho Trung Cộng
     Lịch sử đã hằn đen tên vua Lê Chiêu Thống
     Lũ đớn hèn bán nước cầu vinh.
     Đất nước vua Hùng - Tổ quốc Việt Nam
     Bao thế hệ ông cha giữ gìn bờ cõi
     Từ Ngô Quyền diệt quân Nam Hán
     Lý Thường Kiệt đánh giặc tới Ung Châu
     Chém Toa Đô..."Sát Thát" động toàn cầu
     Đổi áo Lê Lai liều mình cứu Chúa
     Trận Đống Đa... Quang Trung tung Hỏa Hổ...
     Những Hải đội Hoàng Sa
     Những chiến sĩ Việt Nam tử thủ Hoàng Sa
     Những anh hùng chết ở Gạc Ma
     Những Lê Đình Chinh - trận Biên giới tháng 2-79
     Người Việt Nam lập lại hòa bình từ cuộc chiến.
     Từ ông cha ta
     với những "con mắt Bạch Đằng / con mắt Đống Đa
     nhìn thấu vận mệnh nghìn năm sau cho Tổ quốc ".(2)
     Và thời nay
     có "con mắt anh Ba" (3)
     nhìn xuyên tim Bành Trướng.
     Hỡi ai đó, chớ u mê ảo tưởng :
     -"Đồng chí / anh em"- "14 chữ vàng"
     (Sói đội lốt Người)
     cả "4 tốt" đều là lòe bịp !
    Ta tự hào Lịch sử bốn nghìn năm
    Là chính nghĩa - ta đều giành chiến thắng.
    Chao, con Rồng Trung Hoa
    tỉnh mê / ảo tưởng
    độc chiếm Biển Đông / bá chủ toàn cầu
    Nên tỉnh ngộ : nay là Thế giới phẳng
    Thời đại văn minh / luật lệ rõ ràng.
    Thò Lưỡi Bò : đem cắm dàn khoan
    vào mạng sườn Việt Nam
    hung hăng / lỗ mãng
    thách thức loài người/ tuột mất tình thân.
    Ta chẳng sợ
    với truyền thống : cả Dân tộc kết thành một khối
    Tiếng nói nhân dân : một Hội nghị Diên Hồng.
    Phải để lại cho cháu con vẹn toàn Đất Nước
    Từ Lũng Cú - Nam Quan
    đến Cà Mau - Hà Tiên - Phú Quốc
    cả Hoàng Sa - Trường Sa
    không thể mất 
    "Ta đánh giặc và phải là ta thắng giặc" (4)

    Ôi Việt Nam
    "Tổ quốc bao giờ đẹp thế này chăng? "

          Góc thành nam Hà Nội 4-7-2014
                        NGUYỄN  KHÔI
     ....................                             
     (1) (2) (4)... thơ Chế Lan Viên
     (3) Tổng bí thư Lê Duẩn.
                                    

Thứ Hai, 23 tháng 6, 2014

BẾN TIÊU TƯƠNG - Thơ Nguyễn Khôi


      Mỹ nữ Thiên Địa Quyết thướt tha trong cosplay cổ trang


      BẾN TIÊU TƯƠNG
      (Tặng: Nhã My & Phú Đoàn)
                    -------
      "Quân tại Tương Giang đầu"...
                 
       Đêm qua về Bến Tiêu Tương
       Tìm Người trong mộng bên vườn trăng sao
       Người đâu tươi tắn hồng hào
       Áo xiêm tha thướt dạt dào tình xuân
       Trăng in da thịt trắng ngần
       Mây buông mái tóc phân vân hồn người
       Thuyền tình ai khéo thả trôi
       Tiếng Tiêu cao vút giữa trời lửng lơ
       Như mơ ta dạo bên bờ
       Lan Đình một lá thả thơ tặng tình
       Ngàn Dâu xanh tới cao xanh
       Tiêu Tương đêm vắng ta mình thẩn thơ
       Ấy ai chín đợi mười chờ
       Nghe chăng tiếng Vạc vật vờ đêm sương
       Bồi hồi sóng nước Tiêu Tương...

                                       Quê 22 -6- 2014
                                         Nguyễn Khôi

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

THƠ MỘT CHỮ, THƠ NGOÀI LỜI - Nguyễn Khôi


       sen, sen Hồ Tây, thiếu nữ, áo yếm

       THƠ MỘT CHỮ, THƠ NGOÀI LỜI
                    (Tặng Mai Văn Phấn)
                                     
"Thơ một chữ, Thơ ngoài lời"... có lẽ khởi xướng từ Đoàn Văn Chúc & DươngTường (1) qua Trần Dần đã được công bố như sau :

               ĐOÀN VĂN CHÚC
                     Thơ một chữ
          Nhan đề :      VỢ CHỒNG
          Nội dung :         XONG
          Bình luận:      TRẦN DẦN
          Minh họa :    BÙI XUÂN PHÁI  
                             *
- Trần Dần bình luận : " Cái bòng bong ấy gọi là XONG".
- Bùi Xuân Phái minh họa : bằng vài nét ký họa có thể mường tượng cảnh 2 vợ chồng vừa "làm tình"  XONG  (8-5-75).
   Đây là một thứ trò chơi ngôn ngữ (đánh đố) mà các Thi nhân cách tân sáng tạo ra cái  gọi là Thơ...
   Ôi, "Thơ một chữ"- vâng, đúng vậy, chỉ với 1 chữ (nhưng phải là một "từ"- một đơn vị ngôn ngữ nhỏ nhất có nghĩa hoàn chỉnh và cấu tạo ổn định, dùng để đặt câu.). Chỉ một chữ thôi, nhưng nó đủ sức chứa một "Ý", mang trọn một "tứ" thơ với hình tượng thơ sống động (sau khi được bình luận và minh họa) - Nó là một ẩn ngữ (Thơ mật ngữ) kỳ bí, suy được ra (giải mã) ngẫm nghĩ thì thấy rất có HỒN chứa đủ cả nỗi đời TÌNH - CẢNH - SỰ. Xin thử ví dụ : Nguyễn Khôi lắp ráp theo Made In Trần Dần như sau :

                 NGUYỄN  KHÔI
                     Thơ một chữ
                Nhan đề : TẮM TRUỒNG
                Nội dung:        TẮT
                Bình luận : TÁC GIẢ
                Minh họa :       ?

        

Thứ Năm, 19 tháng 6, 2014

GỬI NGƯỜI SÔNG TƯƠNG - Nguyễn Khôi


    

     Tác giả Nguyễn Khôi. Sinh 1938
     Quê: Phường Đình Bảng, thị xã Từ Sơn, tỉnh Bắc Ninh.
     Đ/c: 39/259 phố Vọng, quận Hai Bà Trưng - Hà Nội.
     Email: khoidinhbang@gmail.com


      GỬI NGƯỜI SÔNG TƯƠNG
               (Tặng Phú Đoàn)

      Tưởng rằng Nàng ở sông Tương
      Để ta lặn lội tìm đường về thăm
      Động Đình cá lội biệt tăm                  
      Lá Ngô vàng rụng mưa dầm buốt thu                  
      Lệ rơi Trúc đốm đôi bờ                  
      Tới bờ sông Dịch bơ sờ ngàn lau                  
      Ai tung dải yếm bắc cầu                  
      Bầy chim Ô Thước bạc đầu dòng Ngân                  
      Lòng yêu theo ngọn mây Tần                  
      Tay dang bẻ Liễu, mắt quầng lãnh cung                  
      Cơn ghen đốt cả A Phòng                  
      Trên đài Phong Hỏa lửa bừng bừng thiêu                  
      Hàn Sơn vẳng tiếng chuông chiều                  
      Còn trông cánh Nhạn phiêu diêu Ải ngoài                  
      Tần Hoài sực giấc ban mai                  
      Tầm Dương bến cũ nguôi ngoai tiếng đàn                  
      Sông Tương ta lội tìm Nàng                  
      Con thuyền thì nhỏ, sóng càng duềnh to                  
      Thân Cò sớm sớm trưa trưa                  
      Lệ mưa thảm thiết ướt bờ sông yêu                  
      Câu thơ đánh đắm lòng chiều                  
      Chuộng nhau mới thấy tình liều vì Thơ                  
      Ấy ai hôm sớm ngóng chờ                  
      Sông Tương một dải tình mơ bên trời ?                               
      Kinh Bắc, sắp ngày mưa Ngâu - Giáp Ngọ

                                             Nguyễn Khôi

Thứ Sáu, 6 tháng 6, 2014

ĐÊM PHAN THIẾT - Nguyễn Khôi


     thap-nc6b0e1bb9bc-phan-thie1babft-ve1bb81-dem.jpg?w=645

Lời dẫn :
        Nguyễn Khôi tôi, hồi kháng chiến 9 năm chống Pháp thì sống và đi học ở rừng chiến khu Việt Bắc, thời chống Mỹ & nội chiến thì ở  rừng Tây Bắc - rừng Lào, vốn là "cán bộ cộng sản Bắc Việt" được học hành đến nơi đến chốn..., mặc dù đã qua Liên Xô (Nga - Xô Viết) học tập nhưng chưa hề "nếm mùi" thành thị của "Chủ Nghĩa Tư Bản rẫy chết" !?!  Phải mãi tới 1993 Nguyễn Khôi tôi mới được vào Sài Gòn, rồi ra Phan Thiết (trước đó  mới biết qua thơ Hàn Mạc Tử) được hai anh bạn  người Dân tộc (một người K'Ho & một người Chăm) đưa đi chơi, các tiếp viên khách sạn ở đây ăn mặc kiểu Pháp rất bắt mắt (nữ thì áo sơ mi trắng cổ lá sen, váy đen...) với Nguyễn Khôi cái gì cũng lạ và văn minh lịch lãm, tình người chan hòa thắm thiết, trong một cơn say trong vòng tay bè bạn, Nguyễn Kkôi đã thả bút viết :

        ĐÊM  PHAN THIẾT
       (Tặng Tu Prông Nym và Mã Điền Cư)
                                      
       Đêm Phan Thiết biển thì thầm to nhỏ
       Ta tựa kề bên Phượng uống lân khân
       57 năm xưa Hàn Mạc Tử
       Lầu ông Hoàng kia ngồi với Mộng Cầm         
    
       Trăng như thể thương ai đang cầu nguyện
       Tháp Chàm xưa NÀNG đã vắng lâu rồi
       Ta ngồi đây uống Bia và giãi Nguyệt
       Hoa Phượng buồn rơi lệ ướt đằm môi.   
        
       Ta như thể Thi nhân cuồng thời thế
       Vận đỏ đen như một cốc Bia tràn
       Bao mộng tưởng phút tàn như bọt bể
       Hận ly tình cùng Vương Quốc rã tan…           

       Người yêu dấu ở Đô thành ánh sáng
       Ta đến đây dạo gót xứ Chiêm Thành
       Cát và trăng hóa biển thuyền mộng ảo
       Chơi mùa trăng rượt sóng xứ dừa xanh.                   

       Thôi rồi lại nhâm nhi ngồi với bạn
       Đĩa cua rang, mực nướng nhắm mặn mòi
       Thằng dân biển, thằng biên thùy xứ Thượng
       Tính hào hoa về đất nắng quậy chơi...                 

       Đêm Phan Thiết ta là chàng lãng tử
       Mắt say quàng cảm vẻ đẹp của Trăng
       Nghe em hát nhớ một thời chinh chiến
       Những mảnh đời vô chợ để mần ăn.              

       Đọc thơ thấy cái điên chàng Thi sĩ
       Tâm hồn ư ? Ai buôn bán bao giờ ?
       Muốn say khướt phải có gì cầm cố
       Thơ là HỒN !
                             Ai nào chịu mua Thơ ?       
         
       Một thằng xỉn,
                               một thằng như cà chớn
       (Hai két bia cả nửa năm lương)
       Đêm nay TỬ nếu hóa thân hoàn vũ
       Sông Cà Ty mình trút gửi linh hồn.
                       
       Còn Phan Thiết, ôi đẹp tươi Phan Thiết
       Ôi Thi nhân - chàng đã biệt lâu rồi
       Lầu ông Hoàng trơ nền đồi giãi Nguyệt
       Hoa Phượng ngời
                                   trên biển dật dờ trôi...

                     Viết tại Phan Thiết  8-6-1993    
                              NGUYỄN KHÔI