BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Sáu, 11 tháng 8, 2023

VỚI BÔNG HOA THẤT SỦNG – Thơ Tịnh Bình


 


VỚI BÔNG HOA THẤT SỦNG
 
Đôi khi thèm làm cánh gió vô hình
Dan díu với muôn phương
Khu vườn buổi sớm giả đò đánh rơi làn hương của một bông hoa vờ giấu mặt
Gió chưa kịp mang đi
Tiếng chim đầu ngày chiu chít trên hàng rào thép gai
Sương vùi vào chăn lá
Khép giấc nồng say
 
Đôi khi khát khao màu diệp lục
Lục lọi trong tầng tầng lá thu
Chạm ẩm ướt và rong rêu
Tiếng côn trùng cợt nhả
Đành bày biện mùa xuân trong căn phòng hoang tưởng
 
Đôi khi thèm cảm giác trở lại ngôi nhà nhỏ ngày xưa
Tận hưởng những buổi sáng cũ kỹ
Sóng sánh ly cà phê đong đưa theo bản nhạc hoài niệm
Miên man màu hoa cúc vàng
 
Đôi khi muốn kéo dài mãi cơn mưa trầm cảm
Ta có cớ để trầm ngâm
Và ai đó không thèm lau khô dòng nước mắt
Những nỗi buồn không cần giãn cách
Trong lặng im tột cùng
Sự cô đơn thần thánh
 
Đôi khi những buổi mai không thèm ngủ nướng
Tôi mang giấc mơ ra khu vườn
Bầy gió sớm vụng về làm rơi làn hương tung tóe
Mặc lũ ong bướm vô tình
Tôi khẽ hôn lên một đóa hoa nguyên trinh
Dẫu bị thất sủng trong khu vườn muôn sắc
Lặng lẽ điềm nhiên nở và tàn...
 
TỊNH BÌNH
(Tây Ninh)

GIÓ BIỂN – Thơ Lê Phước Sinh


   
                   Nhà thơ Lê Phước Sinh

 
GIÓ BIỂN 
 
Mặn
Rát
những tinh thể Muối
cứa vào da thịt
ướp thấm 
nỗi buồn.
Vòng rau muống biển tựa con rắn trườn dài,
bầy còng bò ngang bãi cát
đẫm.
Rạn san hô tầm xa
với tay bơi sải.
Thời gian lặng lẽ trôi,
những móc ngoặc lưỡi câu giăng thả
Ngư dân
vướng vào ghềnh đá
lạnh lùng.
 
Lê Phước Sinh

ĐỌC TẬP “THƠ ZULU DC”, PHẦN I - Châu Thạch



Nhà thơ ZuLu DC tên thật Cao Duyến, sinh quán Trà Liên, Triệu Phong, Quảng Trị, tốt nghiệp Hàng Hải Thương Thuyền, Đại học bách Khoa Phú Thọ - Sài Gòn, hiện trú tại California, Hoa Kỳ. 
  
Thật tình, tôi không hiểu vì sao nhà thơ dùng bút hiệu là ZuLu DC. DC có thể Là Cao Duyến tên ông, còn ZuLu nghĩa là gì? Tra cứu trên goole tôi thấy ZuLu là một dân tộc ở Nam Phi. ZuLu theo ngôn ngữ bản xứ có nghĩa là một Thiên Đường. Người ZuLu xem quê hương mình như một Thiên Đường trên trái đất, họ xem trọng trinh tiết cả nam và nữ. Như vậy có thể phỏng đoán Cao Duyến lấy bút hiệu của mình là ZuLu DC để bày tỏ một hoài bảo về những điều tốt đẹp xảy ra trên trái đất nầy, cũng như bày tỏ cả tấm lòng trinh nguyên của ông luôn trung thành với lý tưởng đó.

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2023

ĐEO KÍNH – Thơ Trần Mai Ngân


    

 
ĐEO KÍNH
 
Cái bóng của chiếc kính
Hằn khuôn mặt đa đoan…
Gió trêu chi cành lá
Để rụng chiếc đầu Thu
Cung tình yêu vốn mù
Bắn tim người không tội!
 
              Trần Mai Ngân
 
* Chỉ việc cái kính in bóng trên mặt mà viết ra vậy. Bởi, bạn tôi nói nhà thơ hay thương mây khóc gió…


Chủ Nhật, 6 tháng 8, 2023

ĐỌC LẠI Ý THỨC MỚI TRONG VĂN NGHỆ VÀ TRIẾT HỌC CỦA PHẠM CÔNG THIỆN (3) - Nguyên Lạc


Phạm Công Thiện

 
VỀ PHẠM CÔNG THIỆN
 
Những điều Phạm Công Thiện đã viết:
 
1.
“Xã hội gồm có hai hạng người chính: hạng người có đầu óc bình thường (normal) và hạng người có đầu óc thác loạn, điên loạn, bất quân bình (neurotic).
 
Trong một cuộc chạm mặt giữa hai hạng người trên, thường thường người bình thường hay có thái độ chiếu cố từ trên nhìn xuống hoặc tỏ lòng thương hại hoặc tỏ lòng khinh bỉ: “anh chỉ là thằng điên”. Tất nhiên dù thương hại hay khinh bỉ, người có trí óc bình thường đều tỏ thái độ rõ rệt rằng người bình thường cao hơn người điên, giá trị hơn người điên.
 
Đó là một sự lầm lẫn lớn lao mà hầu hết mọi người đều không ý thức. Chúng ta không được quyền thương hại hoặc khinh bỉ người điên, trái lại, chúng ta bị bắt buộc phải kính trọng người điên vì người điên cao hơn người bình thường trong bảng giá trị nhân bản. Hầu hết những nhà y sĩ thần kinh hay những nhà phân tâm học đều không nghĩ như trên. Hầu hết những y sĩ thần kinh hay những nhà phân tâm học hay nhiều người đều bênh vực cơ cấu xã hội và cho rằng bất cứ người nào không thể thích nghi, thích ứng với xã hội thì không đáng sống ở đời, tức là không còn giữ được giá trị con người nữa. Con người bình thường là con người có thể thích nghi, thích ứng với xã hội; còn con người điên loạn không thể nào sống thích nghi thích ứng với xã hội được.
 
Xét cho tận cùng, ta thấy con người thích ứng chỉ có thể thích ứng được là vì họ đã chối bỏ bản ngã, họ đã hy sinh bán mất tâm hồn họ để đổi lấy sự thích ứng trên; vì vậy, cái tính chất thực thụ và lòng hồn nhiên tự nhiên của họ đã bị đánh mất.
 
Họ không còn là họ; họ mang mặt nạ. Họ đầu hàng trước những công thức; vì thế họ không còn hồn nhiên bỡ ngỡ trước cuộc đời; họ không khác gì một lưỡi dao cùn; họ có những phản ứng giả tạo hoặc máy móc; họ dễ bị lôi đi; họ không còn tinh thần sáng tạo; chính những người như họ đã đưa nhân loại đến những thảm trạng hãi hùng nhất hiện nay.
 
Trái lại, người điên loạn là con người không chịu đầu hàng; họ điên là vì họ không chịu chấp nhận công thức xã hội; họ muốn cứu giữ bản ngã nhưng họ thất bại; và họ tìm giải thoát trong điên loạn, rút lui vào một thế giới ảo hoặc kỳ lạ. Vì thế đứng trên quan điểm giá trị nhân bản, người điên ít bại hoại hơn là hạng người đánh mất trọn cả tính tình.
 
Hiển nhiên, ngoài hạng người (điên loạn và bình thường), cũng có một hạng người khác rất ít thấy, đó là hạng người không điên loạn mà vẫn có thể giữ được cá tính mình trong khi thích ứng thích nghi với những đòi hỏi của xã hội.”
(Ý thức khước từ – Con người chạy trốn và phân tâm học nhân bản của Erich Fromm – Phạm Công Thiện)

MÙA THU VÀ EM – Phan Quỳ



Ta quen nhau mùa thu. Em mặc áo màu hoa cúc. Màu áo vàng em yêu từ ngày còn thơ bé mà lòng mãi ước ao một mai thành thiếu nữ, nhẹ nâng tà áo điệu đàng mỗi bước đi. Vạt nắng vàng rực rỡ giữa sân trường sáng trong như tình ta thuở ấy. Nắng tràn lên môi và trải dài lên tóc, nắng theo ta đến cổng trường và vào trong lớp học, trên những hành lang đầy ắp tiếng cười và chào hỏi... cô ơi...
 

CÙNG "QUA MIỀN KÝ ỨC" CỦA CHÂU THẠCH - Ngã Du Tử


Châu Thạch và Ngã Du Tử
   
Nhà bình thơ cho Châu Thạch được giới văn chương biết đến quá nhiều từ trong ra ngoài nước. Anh xem bình thơ là niềm vui tao nhã, diễn dẫn thêm những gì còn phía sau con chữ của hồn thơ trong thi phẩm bất kỳ của ai, liên tưởng và khai triển thêm làm cho người đọc rõ ràng hơn, nâng tầm bài thơ cao hơn. Có thể nói anh cảm nhận thơ không cầu cạnh bất kỳ điều gì ngoài sự thích thú và đam mê chữ nghĩa.

Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2023

ĐI QUA NGÀY MÙA THU, DẤU VẠCH TÌNH – Thơ Trần Mai Ngân


   

 
ĐI QUA NGÀY MÙA THU
 
Đi qua ngày bằng trái tim khan
Hương tháng Tám nồng nàn tan mất
Mùa kéo mùa ra đi tất bật
Người xa người... ngày bỗng lênh đênh!
 
Đi qua ngày bằng những mông mênh
Nghe rất rõ buồn tênh rơi xuống
Tiễn nhau vậy với tình yêu muộn
Để Thu về héo hắt trời xanh...
 
Đi qua ngày bằng những mong manh
Và đổ vỡ dĩ nhiên có thật
Đâu rồi những đêm từng trăng mật
Lá vàng thu rơi ở cuối trời...
 
Đi qua ngày bằng những im hơi
Và lặng tiếng là lời không nói
Đừng thảng thốt sao mùa quá vãng
Hay hững hờ một trái tim khan!
                            
                         Trần Mai Ngân
 

CHÙM THƠ LÊ VĂN TRUNG


   

 
CHIỀU
 
Rồi nắng chiều hôm cũng úa vàng
Người về cho kịp buổi sương tan
Cho mây phiêu lãng nghìn năm cũ
Kịp nhuộm hoàng hôn mấy bến song
 
Người gửi gì trong từng giọt nắng
Long lanh nỗi nhớ rụng theo chiều
Người như thoảng gió mùa trăng vỡ
Thổi buốt qua đời tôi hắt hiu
 
Tôi thấy tôi như một chuyến tàu
Qua ga người không dám qua mau
Tay người chưa vẫy mà tôi đã
Thấy lệ người rơi mấy giọt sầu
 
Tôi thấy tôi buồn bên góc phố
Người chưa qua mà gió xôn xao
Áo người chưa vướng vào trong gió
Mà gió tôi mềm theo áo bay
 
Người về đâu! Về đâu chiều nay!
Chiều không mưa, chiều sương lên đầy
Tôi con tàu muộn buồn ga vắng
Ai đợi chờ ai? Ai có hay?
 
2019
 

VÀO THU – Thơ Lê Phước Sinh


 
              Nhà thơ Lê Phước Sinh


VÀO THU 
 
Mây sắp như vảy cá
Khoảng trống dọn trời xanh
Nắng nhẹ nhàng vun lại
rồi thấm loang thật nhanh.
 
Gió ve vãn tình tự
khuôn mặt ẩn ửng hồng
chuyển mùa sanh tiết mới
như gái goá được chồng.
 
Đừng khóc "Vu quy nhật" (!)
để hoa nắng nhảy mừng...
 
Lê Phước Sinh

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2023

MỘT CUỘC ĐỜI - Truyện ngắn của Dũng Nguyên


Tác giả Dũng Nguyên
 
             
Nghe tiếng xe máy dừng lại ngoài ngõ,Tư Thương nhìn ra thấy chị Tư, vợ anh đi tập thể dục dưỡng sinh buổi sáng vừa về, xô cửa đẩy xe vào. Tư Thương chưa kịp hỏi, chị đã lên tiếng:
- Ủa, mấy ông bạn hưu trí cao quí của anh đâu rồi, sao giờ này chưa tới họp mặt ăn nhậu cuối tuần?              
Tư Thương đã quen cái lối nói “móc họng” của chị Tư hồi nào giờ. Lúc nào chị cũng có lời lẽ mỉa mai và có thành kiến với bạn bè cán bộ hưu trí của anh. Thực tế, Tư Thương đâu được liệt vào hàng ngũ hưu trí vì anh bị tước bỏ các chức vụ, về vườn nghỉ trước tuổi hưu và cũng chưa từng hưởng đồng xu cắc bạc nào về lương hưu ! Vậy mà anh lại được bạn bè kết nạp vào “nhóm” gọi là hưu trí theo kiểu “bắt quàng làm họ” và giao cho trách nhiệm kết nối các cữ cà phê, nhậu nhẹt mỗi cuối tuần tại nhà chị, khiến cho chị càng gai con mắt thêm ! Thực sự chị Tư có lý do chính đáng để không ưa mấy ông bạn hưu trí của Tư Thương, vì chính những người này ngày xưa họ đã đối xử hơi tệ bạc với anh khi anh lâm vào cảnh “khố rách áo ôm –  đi ăn xin chỉ thiếu cái bị” – Tư Thương thường mô tả cuộc đời anh thời ấy như vậy. Anh nhỏ nhẹ nói với chị Tư:                                                         
- Thôi mà em, chuyện lâu đã qua rồi, để bụng làm gì cho thêm nặng ! Hãy trải lòng cho cuộc sống nó nhẹ nhàng hơn !
- Anh làm được, tui làm không được – chị Tư nói, giọng khó chịu. Nhưng anh yên tâm đi, quá khứ đó nó chỉ nằm chết trong bụng thôi, nói ra làm gì được ai ! 
                                               

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2023

THẮM THOÁT NĂM MƯƠI NĂM – Thơ Đỗ Chiêu Đức

                  
                 
                                          Thầy Đồ Đỗ Chiêu Đức


THẮM THOÁT NĂM MƯƠI NĂM
                                             
Thắm thoát thời gian khéo hững hờ                                     
Bóng câu, cửa sổ, thoáng như mơ                                    
Năm mươi năm cũ tình đeo đẵng                                    
Còn ngỡ hôm nào, khi tuổi thơ....                                      
                              
Năm mươi năm cũ tình chưa cũ                              
Còn nhớ không em tự thuở nào                              
Hai đứa tung tăng cùng đến lớp                               
Tan trường chung lối vẫn bên nhau
                                      
Em như Ngọc Nữ ngây thơ quá                                      
Đuổi bướm vờn hoa dại bên rào                                     
Anh thì ngờ nghệch nhìn ngơ ngác                                       
Chỉ cười khi thấy bướm bay cao 
                               
Phụng phịu dỗi hờn như trách móc                               
Suốt buổi lặng thinh chẳng nói gì                               
Anh ghẹo em cười ba bốn bận                               
Khi nhìn "Hồ điệp mãn viên phi"....(1)
                                                                      
Lần lữa, thời gian êm ả trôi                                        
Em tròn mười sáu, anh thế thôi,                                       
Sáng chiều hai buổi Phan Thanh Giản                                      
Bốn lượt đi về vẫn có đôi.
                                 
Xe đạp song song giữa nắng chiều                                 
Thướt tha trong gió nhẹ hiu hiu                                  
Phất phơ áo trắng bay theo gió                                 
Xao xuyến lòng anh tuổi chớm yêu !
                                          
Ngây thơ nào biết đến tình ai                                          
Em vẫn vô tư rạng nét ngài                                          
Nhìn anh vẫn mỉm cười trong nắng                                           
Để mặc gió lùa tóc rối bay...
                                    
Mười sáu em như nụ mai xanh                                   
Trong trắng trinh nguyên giấc mộng lành                                    
Đâu biết lòng anh đang rạo rực                                   
Mỗi chiều trong nắng gió mong manh
                                          
Từ đó anh thường hay ngẩn ngơ                                         
"Thi nhân Tiền Chiến" lẫn trong mơ                                             
Anh ngồi chép mãi thơ người khác                                            
Đâu biết chuyện mình cũng nên thơ
                                   
Xuân Diệu, Thế Lữ, Lưu Trọng Lư....                                   
Đọc cả Đường thi lẫn Tống từ....                                    
Chép mãi trăm lần "Tình thứ nhất ,                                    
Đem cho em kèm với một lá thư..."(2)
                                             
Một buổi chiều kia anh đánh bạo                                              
Kẹp thư trong sách tỏ tình... thân                                           
Thẹn thùa ba, bốn, năm ngày tiếp                                           
Em chẳng nhìn anh lấy một lần !...
                                       
Im lặng, khiến lòng anh thấp thỏm                                      
Hỏi thì...Em lại bẳng như không:                                     
"Thấy ghét !". Em làm anh bối rối,                                      
Nhưng " ghét " là... yêu đó, phải không ?                                    
                                               
Rồi những chiều xuân ta có nhau                                                
"Thầy Cầu" vườn biếc, lá lao xao                                              
"Ninh Kiều" gió lộng, bao lưu luyến                                    
"Nhẹ bước" Đàn Tiên", những buổi nào !(3)
                                      
Anh với em như Điệp với Lan                                  
"Thanh mai trúc mã " đẹp muôn vàn                                    
Võ vẽ thơ Đường anh đọc thấy                                    
Chuyện mình sao giống khúc "Trường Can "...(4)
                   
Em bảo, em yêu thơ Thái Can                   
Thương người thiếu nữ khóc hoa lan                  
Ghét anh Hồ Dzếnh "Tình... dang dở"                  
Chê chàng Nguyễn Bính "...bước sang ngang"(5)
                                        
Em muốn duyên ta kết Tấn Tần                                       
Muôn đời vạn kiếp mãi không phân                                       
Xinh như Ngọc Nữ Tiên Đồng ấy                                       
Sớm dạo vườn đào, tối sông Ngân...
                                               
Tiếc thay anh chẳng phải Tiên Đồng                                
Mơ mộng em anh khéo viễn vông !                                               
Mười sáu yêu nhau chừng quá sớm                                               
Nên ngòi ly biệt đã khơi dòng...
                                       
Ấy thế, tình ta sớm nhạt màu                                        
Người đời miệng tiếng lắm xôn xao                                      
"Hộ đối môn đăng" muôn kiếp vẫn                                       
Là rào ngăn cách kẻ yêu nhau !
                                                
Em là gái "Khuê môn bất xuất" !                                                
Phận anh nghèo "Bạch diện thư sinh"                                 
Thói đời đen bạc cho nên nỗi                                                
Dang dở vì đâu một chữ tình ?!
                                         
Mười bảy anh thi rớt Tú Tài                                        
Lên đường viễn xứ một thân trai                                        
Cầu thực tha phương trong khói lửa                                         
Lòng còn trĩu nặng bóng hình ai !....
                                                 
Nỗi biệt ly nào chẳng xót xa                                                 
Tiễn đưa không một chén quan hà (6)                                         
Nhìn nhau cố nén lòng không khóc                                                
Không khóc mà sao mắt cứ nhòa...                                 

Từ ấy, đường đời ai nấy đi                
Các thành gia thất các tương nghi (7)                                 
Chạnh lòng giây phút khi nghe trẻ                                  
Hát bài "Hồ điệp mãn viên phi" !
                                        
Trải bao thế thái với nhân tình                                          
Dâu bể, nổi chìm, lắm đảo khuynh                                           
Mới hay "Tình... đẹp, khi... dang dở "                                            
Trách chi Hồ Dzếnh thuở bình sinh !
                                  
Năm mươi năm cũ, tình đeo đẳng                                  
Lòng vẫn tơ vương... chiếc áo dài !                                  
Mỗi lúc nắng chiều phơn phớt gió                                  
Bồi hồi lại nhớ... áo ai bay !
                                            
Những lúc trà dư tửu hậu tan                                             
Chạnh niềm cô lữ, buổi xuân tàn                                            
Chiều nay chợt thấy lòng xao xuyến                                            
Ngậm ngùi đọc lại khúc "Trường Can"...
                                  
"Mai Trúc" ngày xưa đã dở dang                                    
Phương trời cách biệt vẫn băn khoăn                                    
"Thanh Mai" vẫn thắm như ngày trước ?                                    
" Trúc Mã " giờ đây... đã cỗi cằn !
 
Thắm thoát thời gian khéo hững hờ                                            
Bóng câu, cửa sổ, thoáng như mơ                                             
Năm mươi năm cũ... tình đeo đẳng                                             
Còn ngỡ hôm nào, khi tuổi thơ !!!
                                      1914                                                         
                              Đỗ Chiêu Đức

DAY DỨT MÙA NGÂU, CA DAO MÙA THU – Thơ Tịnh Bình


   
                            Nhà thơ Tịnh Bình


DAY DỨT MÙA NGÂU
 
Gửi mùa hạ cũ tiếng ve
Giỏ xe hoa phượng chở hè đi đâu
Ướt lòng thánh thót giọt ngâu
Áo dài nón lá tìm đâu một thời
 
Thương con diều biếc ngang trời
Chiều quê khói tỏa xa vời chân mây
Mênh mang gió với hàng cây
Triền đê rộn tiếng thơ ngây trẻ đùa
 
Mái chèo khoan nhặt êm khua
Trâu nằm nhai nắng đợi mùa rạ rơm
Tình làng nghĩa xóm thảo thơm
Dẫu bao dầu dãi áo cơm nhọc nhằn
 
Nghe làn khói mỏng bâng khuâng
Tiếng chim thưa thốt đầy sân nắng vàng
Chật lòng bao nỗi đa mang
Làm sao quên được cũ càng ngày xưa
 
Ngâu về day dứt thềm mưa
Gọi về quá vãng niềm chưa thành lời
Trong veo miền hạ khoảng trời
Một ta thơ ấu... Một thời bướm hoa...
 

KHUYẾT TRĂNG – Thơ Lê Kim Thượng


  
                    Nhà thơ Lê Kim Thượng


KHUYẾT TRĂNG
 
Yêu nhau từ thuở trăng tròn
Bây giờ trăng khuyết... em còn nhớ tôi?
Vầng trăng thề hẹn đâu rồi
Nửa vầng trăng khuyết... đơn côi hao mòn...
Nhớ em đôi mắt đen giòn
Nắng rơi trên ngực căng tròn nguyên trinh
Nắng rơi, rơi giọt vô tình
Cho thơm da trắng, dáng hình đôi mươi
Vườn yêu chúm chím hoa cười
Xuân thì vừa chín, thắm tươi nõn nà
Mùi hương con gái thoảng qua
Rất gần hơi thở như là... nụ hôn...
Tóc thề đen mượt dài suôn
Sợi tình quấn quít... Tôi luồn tay đan
Em về sương sớm vừa tan
Chân quen lối cỏ, ươm vàng nắng mai
“Một mai, ai chớ bỏ ai
Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim
Tìm em như thể tìm chim...”
Tôi đi mê mãi... Đi tìm bóng ai
Tôi – Em… Chung tiếng thở dài
Lời yêu chát đắng… u hoài chơi vơi
Trách nhau... thì cũng thế thôi
Làm sao níu lại một thời... chung đôi...
*  
Nối tình em với tình tôi
Dây Tơ Hồng đứt... Tình trôi cánh bèo
Em xa, dõi mắt trông theo
Bóng qua sông lạnh, lưng đèo hắt hiu
Ai ngồi bến đợi buồn thiu
Đếm mùa lá rụng... đìu hiu một đời
Em xa mất biệt tăm hơi
Đầy trời hoa nắng... Vàng rơi gió cuồng
Nhớ em... Nhớ nụ hôn buồn
Mỏng manh kỷ niệm... cánh chuồn ủ ê
Giấu vào đâu nỗi tái tê
Giấu vào đâu những lê thê ngày dài
Canh khuya chờ tiếng chân ai
Trăng in gối chiếc... Trăng cài mùi hương
Mùa trăng tình cũ còn vương
Bóng trăng lịm tắt… thê lương im lìm
Tìm em tăm cá, bóng chim
Hồn thơ lưu lạc... đi tìm ý thơ
Thuyền em lạc bến, lạc bờ
Tặng em một nửa câu thơ... làm chèo?
 
Nha Trang, tháng 08. 2023
Lê Kim Thượng