BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2018

TÌNH BUỒN CA DAO LỤC BÁT - Thơ Nguyên Lạc


         
           Tác giả Nguyên Lạc

1.
NHỚ NGƯỜI XA XỨ

"Sao tua chín cái nằm kề
Thương em từ thuở mẹ về với cha"
Sao vua chín cái nằm xa" *
Thương em giờ đã mù xa muôn trùng!

Em giờ còn nhớ tình chung?
Ta giờ đêm vắng trọn lòng nhớ mong!
Nhớ mong chỉ biết buồn thương
Trai quê nghèo khó mà thương nỗi gì?

Đài Loan, Hàn Quốc có khi
Chút gì gởi mẹ, chút gì gởi cha
Gió đưa cây cải la đà **
Thôi anh ở lại có mà chải bươn!

Ăn bông bí luộc, dưa hường ***
Thảm thương chi lắm? Quê hương đó người!

Giận người rồi lại hận đời
Hận ai gây cảnh đổi dời bể dâu!

Sông sâu tím một dòng sầu
Đêm ra đứng lặng cửa sau, trông vời

Sao Khuê mất dấu bên trời
Chỉ con vạc khổ, cùng lời thảm thê!
Thương câu: "từ thuở mẹ về..."
Mất em từ thuở màu cờ oan khiên

Khổ đau cùng lắm muộn phiền
Thôi em xa ấy, buồn riêng lòng này!

Nhớ người nhắn áng mây bay
Thôi quên đi nhé, lời ai hẹn thề!
Nhớ chi đời sẽ buồn thê!
Quên đi lời ấy, đừng về nhe em!

...............
[*] Sao tua chín cái (ối a) nằm kề
Thương em từ thuở mẹ về là về với cha
Sao vua sáu cái nằm xa
Thương em từ thuở người ra (ối a) người vào
(Bài Ca Sao - Phạm Duy)
Sao tua = Sao Khuê
[**] Gió đưa cây cải về trời
Rau răm ở lại chịu lời đắng cay (ca dao)
[***] Mẹ mong gả thiếp về vườn
Ăn bông bí luộc, dưa hường nấu canh (ca dao)

GIAI THOẠI CHƯA KỂ VỀ NGUYỄN KHUYẾN - Vũ Tiến Đức

https://kienthuc.net.vn/tham-cung/giai-thoai-chua-ke-ve-nguyen-khuyen-315970.html  

     
              Tranh vẽ cụ Nguyễn Khuyến mặc áo quan 
                   treo trong từ đường tại quê nhà cụ.


GIAI THOẠI CHƯA KỂ VỀ NGUYỄN KHUYẾN

Cụ Nguyễn Khuyến quê ở làng Vị Hạ, nay thuộc xã Trung Lương, Bình Lục, Hà Nam. Cụ là người nuôi chí học hành để giúp dân giúp nước và đã đạt đến vinh dự cao nhất trong nghiệp thi cử khi đỗ đầu cả ba kỳ thi (Hương, Hội, Đình). Tuy nhiên, đỗ đạt rồi ra làm quan cụ mới thấy chán ngán thế sự khi thực dân Pháp thì đang lấn chiếm dần dần đất nước còn triều đình Huế thì hèn nhát cam chịu.
Bởi thế làm quan đúng 10 năm, cụ cáo quan về quê nhà dạy học, ngâm thơ. Sống vui vầy giữa xóm làng, cụ nhiều lần viết đại tự, cho câu đối bà con lối xóm. Điều đó là chuyện bình thường đối với một người khoa danh như cụ. Tuy nhiên, điều đặc biệt là mỗi lần cho chữ, cho câu đối của cụ là một giai thoại kỳ thú.

Chủ Nhật, 2 tháng 9, 2018

HUỲNH MẪN ĐẠT, MỘT CÂY - Thơ Chu Vương Miện


        


HUỲNH MẪN ĐẠT

ôi thôi rồi nồi xôi
trên dòng nước chẩy xiết
giữa dòng chó chết trôi
lỡ thầy cùng lỡ thợ
dở bếp lai dở bồi
-
bao năm còn nhớ câu thề
bao lần nhìn núi đàn khê mà rầu
người đi đầu ? ta về đâu ?
phía nào cũng chỉ sông sâu
chả thuyền
-
chuyện thơ vdăng
là chuyện chở củi về rừng
mang muối bỏ biển
công lính nước sông
có mợ thì chợ cũng đông
không mợ cũng chả ai trông mợ về
hết ông này làm vua chết
ông khác thay thế làm vua
hết con trâu này kéo cày chết
thay con khác
người phú lít
già chết thay người phú lít trẻ khác
chế độ phong kiến o còn
thay bằng "Thực Dân Pháp"
-
trên đường lộ xe chạy
dưới sông thuyền trôi
ngày tháng qua dù dù
không ai chờ ai đợi
một ai ?
ở không đàn mấy bản Nam Bình
Nam Ai
đàn tiếp Mái Nhì Mái Đẩy
nay là đất mình
xưa Hời

TỰ TÌNH THÁNG TÁM - Thơ Nhật Quang


     


TỰ TÌNH THÁNG TÁM

Chiều đắm hồn nhau trong từng nhịp thở
Tìm bóng em về trên dấu bờ môi
Giọt Cà phê lung linh màu mắt nhớ
Pha chút buồn vời vợi áng mây trôi

Em có mơ…những chiều xanh lòng phố?
Sài Gòn Thu, tháng tám gió lao xao
Buông dáng mềm thướt tha đôi tà áo
Tôi khuấy tan em vào nỗi khát khao

Nhấp nhẹ làn hương thơm trên vạt tóc
Ngọt môi nồng…chút đắm đuối, cuồng quay
Hỏi tim em có bồi hồi, ngây dại?
Tôi mê hồn, như lạc chốn thiên thai

Biết ngày mai, em có còn mong nhớ?
Ký ức…nào còn đọng nắng bờ vai
Tôi dốc cạn chút tình miên man đắng
Chiều liêu xiêu, ray rứt bóng hình ai…?

                                      Nhật Quang
                                       (Sài Gòn)

ĐỘC ẨM - Thơ Hoàng Yên Lynh


       
                   Nhà thơ Hoàng Yên Lynh


ĐỘC ẨM

Chiều chếnh choáng một mình quán vắng
Một miếng khô một xị rượu nồng
Thân chiến bại cuối đời phiêu dạt
Chí không thành lưu lạc nổi trôi.

Này chủ quán một bầu rượu đắng
Uống và nhai cho hết nỗi sầu
Đất khách hề ! Ta đời cô quạnh
Thế sự hề ! Điên đảo bể dâu.

Một ly đầy ngẩm đời trôi dạt
Bốn mươi năm lưu lạc xứ người
Cố hương ơi mù khơi đáy mắt
Đêm ngậm ngùi dĩ vãng xa xôi.

Thêm ly nữa mừng ta vẫn sống
Dẫu đắng cay dẫm nát đời mình
Bao hi vọng thôi đành ảo vọng
Ngoảnh lại đời một thoang mông mênh.

Cạn ly đầy tưởng người tình cũ
Vẫn hỏi lòng ai đã phụ ai
Thuở yêu nhau bồn chồn mất ngủ
Sao cuối đời mộng chẳng phôi phai.

Còn một ly ới ơi đồng đội
Ta một mình độc ẩm phương xa
Tri âm đâu ? Bá Nha - Chung Tử
Biết bao giờ ta lại gặp ta.

Này chủ quán cho thêm bầu rượu
Có trăm năm cũng chỉ ly đầy
Bao được mất chỉ là mộng ảo
Lưng quán buồn rượu ngóng mây bay.

                             Hoàng Yên Lynh

TRỐNG RỖNG - Thơ Trần Mai Ngân


     
                         Nhà thơ Trần Mai Ngân


TRỐNG RỖNG

Hồn sao dưng rỗng tuếch
Trời không nắng không mưa
Không xa cũng không gần
Trắng xoá một miền xưa

Tôi về hay tôi đi
Nào có ý nghĩa gì
Cũng cầm bằng sương khói
Như mây trời... chim Di

Tôi xa người hay không
Sao tôi đầy trắc trở
Vây chập chùng mênh mông
Thôi thà coi như xong !

Mấy mươi năm là mộng
Nay tỉnh thức đường về
Tôi ơi ! Đừng ủ ê
Mộng tan... tan thật rồi !

Bây giờ tôi còn tôi
Loanh quanh đời mỏi mệt
Bây giờ tôi tìm tôi
Chôn lấp mộng xa xôi !

Lối cũ có quay về
Người xưa nay cũng lạ
Tôi chẳng khóc chẳng cười
Dửng dưng... tôi với người !

                Trần Mai Ngân
                    2-9-2018

Thứ Bảy, 1 tháng 9, 2018

NGÀY 1 THÁNG 9 ĐẶC BIỆT... - Quang Tuyết


  
                             Tác giả Quang Tuyết


NGÀY 1 THÁNG 9 ĐẶC BIỆT:
MỘT LOÀI HOA NỞ ĐẸP VÀ NHỮNG CÁNH HOA VỠ MỘT CHIỀU THU XƯA...

Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng 9. Mùng 1 tháng 9.
Ấy là một ngày có bao ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, vừa chan hòa niềm vui, tràn ngập hoa bánh. Vừa thấm mặn nước mắt khóc tiễn người đi

XÍCH LÔ HÀNH, TRỐI - Thơ Phương Xích Lô


   
Chân dung nhà thơ PHƯƠNG xích lô 
do Lê văn Huy vẽ  - Ảnh: Internet

Phương Xích Lô tên thật là Nguyễn Văn Phương, sinh năm 1951, mất ngày 2-6-2002, quê tại Thừa Thiên Huế. Sinh thời là hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế.
Tác phẩm:
- Có những dòng sông (tập thơ, in chung bốn tác giả, NXB Thuận Hoá, 1992)
- Chở gió (NXB Hội nhà văn, 2002)
- Xích lô hành (2007)
Tất cả những tập thơ ra mắt với bạn đọc đều do tấm lòng của anh em và bạn bè thân thiết xa gần của ông góp sức.

XÍCH LÔ HÀNH

Ta xích lô hề! Người xích lô
Từ đây thôi phải đạp xe thồ
Trước chơi hai bánh chừ ba bánh
Trước chở một cô chừ bốn cô
Gác cẳng chờ hàng bên bãi vắng
Dựa lưng đợi khách dưới cây to
Dù sao cũng phải còng lưng đạp
Còn ở trong ngành vận tải thô.

Ngươi xích lô hề! Ta xích lô
Về đây sau những chuyến giang hồ
Thợ không ra thợ vì cô thế
Thầy không nên thầy bởi lỡ cơ
Trí dở dở khi say khi tỉnh
Hồn ương ương lúc thực lúc mơ
Rơi xuống cuộc đời không chao đảo
Vững vàng ba bánh đỡ: xích lô.

Ngươi xích lô hề! Ta xích lô
Cũng là thi sĩ cũng làm thơ
Thơ không giúp được ngươi cơm áo

Thơ chẳng giúp gì ta cháo hồ
Làm một trăm bài đều mộng mị
Đăng vào tờ báo cũng hư vô
May mà nhờ đạp xích lô ấy
Giàu không giàu nhưng chẳng xác xơ.

Ta xích lô hề! Ngươi xích lô
Ráng cho xong hết một đời phu
Chở bao đau thương về nghĩa địa
Chở những hạnh phúc đến tuổi thơ
Ngó xuống thua chia loài giun dế
Trông lên hơn hẳn lũ công cò
Dù sao mình cũng còn lương thiện
Ngươi xích lô! Ta xích lô.

                    PHƯƠNG XÍCH LÔ

Thứ Sáu, 31 tháng 8, 2018

THỎNG TAY VÀO CHỢ - Thơ Tâm Nhiên

Chân dung du sỹ, do Trịnh Tài vẽ tặng, sau một ngày cùng bạn với Li Uyên, Hồ Ngọc Phước lang thang quanh phố cổ Hội An hôm xưa, chiều bữa nọ...
Trịnh Tài, kẻ tài hoa họa sỹ, chuyên vẽ ký họa chân dung, nổi tiếng khắp vùng sông nước Hội An.
Bản chất nghệ sỹ, vừa thong dong, phóng khoáng, vừa tiếu lâm, hào sảng, bạn vẽ miễn phí, tùy hỷ lòng hảo tâm đáp ứng của khách lữ mà thôi.
Trịnh Tài, một tâm hồn đơn sơ, giản dị nhưng vô cùng đẹp. Cái đẹp của một họa sỹ đích thực, trên con đường Chân Thiện Mỹ dị thường...


    
               Tâm Nhiên qua nét vẽ của Trịnh Tài


THỎNG TAY VÀO CHỢ
(Tặng họa sỹ Trịnh Tài)

Rỗng rang không chấp thật
Dù bất cứ sự gì
Chỉ âm thầm nhận biết
Muôn vật đến rồi đi

Trùng trùng duyên khởi hiện
Như hoa đốm hư không
Khác chi tuồng ảo hóa
Mặc nhiên yên tịnh lòng

Gặp đọa đày khốn đốn
Chẳng than trời trách người
Nợ nần từ xưa thiếu
Chừ phải trả vậy thôi

Nhịp đời đúng tiết điệu
Theo nhân quả sâu xa
Tạo nghiệp thì trả nghiệp
Không thể tránh được mà

Tự do là thung dung
Giữa ràng buộc rối nhàu
Hạnh phúc là tự tại
Giữa phiền não khổ đau

Gặp tử thần bất chợt
Cũng niềm nở bắt tay
Mỉm cười với sự chết
Vui thay ! Xong kiếp này

                     Tâm Nhiên

ĐÔI MẮT - Thơ Châu Thanh Thủy


    


ĐÔI MẮT

Lãng đãng sương giăng một chiều thu
Lơ phơ vạt cỏ gió thay mùa
Xao động đáy hồ không tí sóng
Nhòa nhạt đường xưa những đám mưa.

Ta bỏ vòm trời sâu đáy mắt
Ta khép lá rơi trong bóng mi
Ta hái bâng khuâng gieo vài hạt
Mọc mầm xao xác những mùa đi.

Ta vẫn nghe ta tiếng thầm thì
Trông vời lối cũ, đợi người chi?
Nếu ta không biết thì ai biết
Bụi cuốn trời xa cay khóe mi...

                Châu Thanh Thủy

QUÊ MIỀNG - Thơ Chu Vương Miện



Tên thật: Nguyễn Văn Thưởng
Bút hiệu khác: Phương Hoa Sử
Sinh năm1941, tại Phục Lễ, Thủy Nguyên, tỉnh Kiến An.(Nay thuộc Hải Phòng). Từng sống ở Quảng Trị.
Hiện cư ngụ tại Rancho Cucamongo, Cali., USA.




QUÊ MIỀNG

quê miềng Ba Bến nông hều
bè tre bè nứa ngược chiều nước lên
nhìn về Bồ Bản, Trung An
làng chài làng biển con thuyền con cua

nhìn nhau dư tháng đủ mùa
đủ năm chưa chẵn nên chưa ngỏ lòng
Một vòng xuân hạ thu đông
anh theo lính trận nhiều năm trụ rừng

mới hay em đã có chồng
làm dâu xứ nẫu tháp đồng tháp thau
tháp vàng tháp bạc chộ nhau
mà ta hai ngả sông Cầu sông Ba

quê miềng ngoài nớ bao xa
anh về thăm lại Đông Hà phố xưa
con sông qua những men dừa
đường xuyên Lào Việt còn bưa tiếng gào

tình anh phơi áo bên rào
gió bay lật đật mặt ao bèo nhèo
Hạnh Hoa còn đứng vói theo
hoa xoan nở tím bên hào lũy xưa

tình ta mưa gió cợt đùa

                     Chu Vương Miện

HỌC LẠC, BÈO LỤC BÌNH - Thơ Chu Vương Miện


       


HỌC LẠC 

ủa ủa giống gì chẹo
ờ ờ chó mắc lẹo
hai bên hai cái đầu
ở giữa đánh xà nẹo
-
đất mất nhà không còn
mỗi người tránh mỗi nẻo
kẻ theo Tây
kẻ theo Ta
người theo Chà Và
người Trung Hoa
-
cứ tối gà lên chuồng
cứ rạng đông gà gáy sáng
không cần đồng hồ
giờ vẫn đúng
cứ giữa tháng trăng tròn
và cuối đầu tháng
trăng méo
cứ xuân là ấm
cứ đông là rét
chả khác gì ?
sáng mưa chiều tạnh

ĐÊM LẶNG - Thơ Phạm Tường Đại


        
      Nhà thơ Phạm Tường Đại
     (1930 - 2008)


ĐÊM LẶNG

Uống cả canh dài trong rượu mạnh
Mà hồn vẫn tỉnh suốt đêm thâu
Chẳng lo lời mẹ dằn đêm lặng
Lo em khắc khoải giữa u sầu

Anh còn biết nói gì hơn nữa
Khi lòng em mang nặng tủi hờn
Đời em ai bảo đời vô vị
Mà búp hương tình cứ héo hon

Có chuyện em chưa nói nửa lời
Mà anh đã hiểu tận sâu khơi
Cầm tay, anh tưởng tim em đó
Bật giữa tim đời đón khổ vui

Nỗi khổ đời em hòa năm tháng
Niềm vui may chỉ phút giây thôi
Cái nợ trần gian còn buộc mãi
Trách móc nhau chi, chết nửa rồi

Hãy xẻ cho nhau chút khổ đau
Dẫu hồn anh tỉnh suốt đêm thâu
Cho mùi năm tháng còn thi vị
Cho mảnh hồn em vợi nỗi sầu

                   Phạm Tường Đại
                            (1978)

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2018

HỎI THU, NHỚ... - Thơ Tịnh Đàm


   


HỎI THU

Mùa này,
               Gió vẫn lao xao
Cơn mưa bất chợt...
Rớt vào mộng du.

Tháng hè qua,
Chớm sang thu ?
Để mưa về,
Khát...
Lời ru cuối chiều !

ĐỪNG QUÊN - Thơ Hải Đăng


       
        Tác giả Hải Đăng


ĐỪNG QUÊN

Lúc bầu rượu
Lúc trăng lên
Ta ngồi tâm sự
Tình thơ với đời
Em ơi !
Tình người
Trăm nỗi bể dâu
Nông sâu nào biết
Nhớ hoài
Ngàn năm
Cho dù có trải
Tháng năm
Cách ngăn
Trắc trở
Chẳng phai
Tình nồng
Dù mai em
Đã lấy chồng
Đa mang con bế
Con bồng
Thì đừng quên nhé
Tình nồng
Ngày xưa

Hải Đăng

NGẬP NGỪNG... - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


    
                       Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím                      


NGẬP NGỪNG...

Tóc em rối bởi gió bay
Lòng em rối bởi anh say mắt nhìn
Giả vờ ngoảnh mặt làm thinh
Thẩn thơ anh đứng một mình chờ ai

Trong veo ánh mắt nhung nai
Mi cong ướt lệ làm phai nắng chiều
Hớp hồn ai phải bùa yêu
Tim ta thổn thức nhớ nhiều nhỏ ơi !

Ai đi nhặt cánh sao rơi
Đem về kết lại thành đôi vòng kiềng
Tặng em một chút niềm riêng
Đem về chốn ấy man miên tình sầu

Gió đùa trêu ngọn sầu đâu
Cong cong đôi ngọn cây cau sau hè
Ngập ngừng nón lá nghiêng che
Má hồng ưng ửng tim nghe rộn ràng

Rồi tình ta... lại lỡ làng
Xa em se thắt... ngỡ ngàng tim đau
Bụi thời gian lấm tấm màu
Ân tình cất giữ... lâu lâu... ta tìm...

                      Hiệp Kim Áo Tím                      
                       Dalat, 30/8/2016

Thứ Tư, 29 tháng 8, 2018

VIẾT CHO "MỘT NGƯỜI NẰM XUỐNG" MÀ TÔI QUÝ MẾN - Võ Văn Cẩm


                
                           Tác giả Võ văn Cẩm


                VIẾT CHO "MỘT NGƯỜI NẰM XUỐNG" 
                MÀ TÔI QUÝ MẾN.
                                                                      Võ Văn Cẩm

Chiều rằm tháng bảy, tôi cùng Thái Tăng Hạnh viếng lễ Vu Lan ở chùa Vạn Đức. Võ thị Văn Thơ gọi điện thoại báo Võ Thị kim Thanh qua đời.
Tôi thấy tim mình đau nhói, thương cho thân phận của cô em gái dòng tộc mà từ lâu tôi thương mến và quý trọng.
Thanh cùng tuổi với tôi (1943, Quý Mùi, người ta nói con gái mà tuổi Quý Mùi thì quá tuyệt), quê làng Đâu Kênh xã Triệu long, huyện Triệu phong, tỉnh Quảng Trị. Nhưng Thanh ở với ông bà nội tại làng Bích la Thượng. Gia đình thuộc loại khá giả trong vùng.
Mẹ Thanh sinh được hai chị em thì ba tham gia kháng chiến bị mất tích, một thời gian thì mẹ tái giá.

TÂM SỰ, CỤ ĐỒ CHIỂU, CỤ ĐỒ - Thơ Chu Vương Miện


       


TÂM SỰ

Nguyễn Đình Chiểu
một đống sách nát
hai mắt đã mù
duy còn tấm lòng yêu nước đến nghìn thu
mang hết tâm can phò Trương Công Định
cuối cùng vị quốc vong thân
hưỡn chép lại pho Lục Vân Tiên
duy trì lòng trung quân ái quốc