BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2024

TRÍCH NGANG MỘT TRANG NHẬT KÝ – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ
 
Ngày thứ Năm thật đẹp!   Đã tuần lễ thứ ba.  Tháng Hai đã đi qua sắp tới ngày cuối
tháng...
Tháng Hai nhuần, hăm chín.  Thêm một ngày dài ghê!  Người làm thuê ê chề:  làm không công... buồn nhỉ!
Tối vợ chồng thủ thỉ:  "Thôi kệ nó nha em!".  Vợ chắc lại cười duyên... "Ai biểu mình lo lắng?".
Gừng cay và muối mặn (*)... bây giờ càng thêm thương!  Chuyện rất đỗi bình thường, xã hội còn giai cấp!
Bưng cà phê lên nhắp, hai người tàn binh cười!  Mình còn sống là vui!  Bốn chín năm một thoáng...
Nói vui lòng vẫn buồn!
*
Tôi không làm văn chương, chỉ chép chơi nhật ký.  Mỗi ngày tôi làm vậy... như thời lính hành quân!
Con chim sẻ bay chừng ba trăm mét dừng cánh... Nó mổ từng hạt nắng có khi là giọt mưa?
Tôi mổ gì trang thơ... mực hay là con chữ? Ai hồi lớn, tuổi nhỏ, cũng mổ a, bê, xê...
Ai nghèo cũng nhà quê, đâu biết Mercedes!  Nhưng tới khi xe jeep... đều thành người nhà binh!
Chiến tranh mong hòa bình.  Hòa bình rồi điêu đứng!  Biển mà đừng có sóng...người ta đi hết trơn?
Hai tàn binh vương vương theo cọng khói thuốc lá.  Nhớ bạn bè biển cả còn lại còn bao nhiêu?
Khói.  Con mắt.  Đăm chiêu.  Tấm khăn điều rách nát... Người quân tử lau mặt mai chiều tấm khăn tang!
 
Trần Vấn Lệ
 
 (*) Ca dao: "Tay bưng đĩa muối chén gừng, gừng cay muối mặn xin đùng quên nhau!"

Thứ Ba, 20 tháng 2, 2024

EM MÃI LÀ CÔ GÁI MƯỜI BẢY TUỔI NGÀY XƯA – Trần Vấn Lệ


Nhà thơ Trần Vấn Lệ


EM MÃI LÀ CÔ GÁI MƯỜI BẢY TUỔI NGÀY XƯA 

Sao hôm nay không nắng?  Chiều hôm nay sẽ mưa?  Tôi đã ngồi tới trưa... lạnh từ vừa đến lạnh!

"Trốn trời đâu khỏi nắng?".  Tôi nhắc, nghe buồn buồn.  Giờ này ở Quê Hương, nắng mưa... chuyện thường bữa!
 
Không cách nào hết nhớ!  Quê Hương từng tiếng chim... Ở đây, ngày vắng tênh, chim bay đâu hết cả?
 
Ném bánh mì cho quạ... Quạ không thấy bay về!  Ở đây không phải quê, nhớ ơi đồng bát ngát...
 
Nhớ ơi tiếng ai hát bài Tình Xa Tình Xa...
*
Chỉ biết ngày hôm qua, em bắt chuyến xe lửa, em đi về ngoài nớ, em thăm Tết bà con...
 
Những chuyến xe Sài Gòn, tiếng còi và lửa, khói...lâu nay không ai nói sân ga buồn thế nào!
 
Anh thấy em... chiêm bao.  Anh thấy trào nước mắt.  Em.  Quê Hương.  Tổ Quốc, bốn chín năm đổi cờ...
 
Mới hôm qua mà xưa... giống ngày mờ không nắng!  Tóc em sợi dài, vắn, trăm năm là trăm năm!
 
Chao ôi buồn thâm thâm, chao ôi buồn thẳm thẳm.  Ống sơn nào đen sậm, anh vẽ buồn bức tranh...
 
Đường ra xứ Huế quanh quanh non xanh nước biếc như tranh họa đồ!  Anh nhớ chớ Lăng Cô, nhớ Nhà Thờ chuông vọng...
 
Biển mùa này gió, sóng.  Biển muôn đời mênh mông!  Tóc em quấn hay buông... Chao ôi mây Thành Nội!
 
Sao không là Thành Ngoại?  Con nhớ Ngoại quá chừng, nhớ em đi sau bưng cái rổ cau cho Ngoại...
 
Em mãi là cô gái mười bảy tuổi hồi xưa...
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 18 tháng 5, 2022

THƠ, EM VÀ QUÊ HƯƠNG TRONG “THƠ TRẦN VẤN LỆ” – Đặng Xuân Xuyến




Nhận được tập thơ THƠ TRẦN VẤN LỆ từ nhà thơ Nguyễn Thiên Nga (nhà thơ Trần Vấn Lệ ủy thác) từ Đà Lạt gửi tặng, tôi rất vui vì có được tập thơ của nhà thơ tôi yêu quý nhưng có chút tiêng tiếc là không được chính nhà thơ Trần Vấn Lệ đề tặng vì cách trở địa lý.
 

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2021

MỘT HIỂU LẦM ĐÁNG TIẾC VỀ BÀI THƠ "PHƯƠNG XA" CỦA VŨ HOÀNG CHƯƠNG – Phạm Đức Nhì


Nhà bình thơ Phạm Đức Nhì


Một Bài Thơ Lạ
 
Tình cờ đọc được bài thơ của anh Trần Vấn Lệ trên Facebook. Bài thơ có cái tựa hơi “điệu”: Bạn Có Thể Xé Quăng Bài Thơ Này Không Ạ?  Điểm chính của tứ thơ là 2 câu thơ của thi sĩ Vũ Hoàng Chương:
 
“Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa                                            
Bị quê hương ruồng bỏ giống nòi khinh”
 
Thi sĩ họ Trần có vẻ không hài lòng với cách phát biểu “đụng chạm” của thi sĩ họ Hoàng.
 
Đây là nguyên văn bài thơ:
 
BẠN CÓ THỂ XÉ QUĂNG BÀI THƠ NÀY KHÔNG Ạ?
 
Vũ Hoàng Chương cầm bút
Viết hai câu thế này:
 
"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị Quê Hương ruồng bỏ giống nòi khinh!"
Ai đọc không giật mình?
Dân ta không thình lình
Chịu một cơn nội chiến!
 
Bốn Ngàn Năm Văn Hiến
Thành một con số không!
Vũ Hoàng Chương chắc ngông?
Chúng ta đều chắc dại?
 
Ai nhận phần sai trái
Làm Đất Nước tan hoang?
Cuôc chiến nào vinh quang?
Bắc Nam chăng? Giải Phóng!
 
Lá cờ bay gió lộng.
Đồng vọng tiếng chuông ngân...
Những cánh buồm gió căng.
 Những lòng người xẹp lép!
 
Ôi chao một đôi dép,
Một đôi mà chia hai...
Lũ chúng ta lạc loài,
Anh em nhìn lạ hoắc!
 
Vũ Hoàng Chương người Bắc
Mà không về Cố Hương!
Bao nhiêu người lạc đường
Chạy vào Nam trú ẩn?
 
Hoàng Giác tìm tổ ấm
Bằng bài ca Chiêu Hồi!
Đã qua chưa một thời...
bốn phương thành tám hướng?
 
Nguyễn Cao Kỳ biết ngượng
Về chết không chỗ chôn!
Phạm Duy có gây ồn,
Về, ngậm cười vĩnh viễn...
 
Bốn ngàn năm văn hiến
Bốn ngàn năm... một ngày!
Vũ Hoàng Chương loay hoay
Viết hai câu đứt ruột!
 
"Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa
Bị Quê Hương ruồng bỏ giống nòi khinh"
 
Một giang sơn tan tành 
Đếch có ai trách nhiệm!
Niềm vui ngày một hiếm
Nỗi buồn ngày thênh thang!
 
Bạn có thể xé quăng
bài thơ này, không ạ?
Cho tôi hôn trên má
một miếng... buồn lê thê!
 
                   Trần Vấn Lệ
 

Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2020

“NHƯ MỘT BÀI TẬP LÀM VĂN”, THƠ TRẦN VẤN LỆ - Đặng Xuân Xuyến


                


“NHƯ MỘT BÀI TẬP LÀM VĂN”, THƠ TRẦN VẤN LỆ

“Như một bài tập làm văn” là bài thơ sáng tác gần đây của nhà thơ Trần Vấn Lệ. Thơ 5 chữ, cuốn hút người đọc ngay từ những câu thơ đầu:

“Gió không chừa ngọn cỏ
Mưa không chừa lá nào”