Nhà
thơ Đức Hạnh
Đừng nghĩ cứ bạn là thân... Cứ ân là nghĩa, cứ nghĩa là tình
Đừng nghĩ cứ bè là bạn... Cứ bạn là vui, khi xui... chúng biến..!
Đừng nghĩ cứ khỏe là không đau... Cứ câu là được, cứ vượt là qua
Đừng nghĩ cứ nụ là hoa... Cứ hoa là mộng, cứ lọng là che
Đừng nghĩ cứ ghế là ngồi... Cứ đồi là cây, cứ mây là gió
Đừng nghĩ cứ nghèo là khổ... Cứ trổ là lời, cứ mời là thích
Đừng nghĩ cứ yêu là nhớ... Cứ gỡ là ra, cứ qua là lại
Đừng nghĩ cứ mong là được... Cứ vượt là xuôi, cứ lui là chậm
Đừng nghĩ cứ quan là quyền... Cứ tiền là mạnh, cứ cánh là bay
Đừng nghĩ cứ mơ là thấy... Cứ cậy là nhờ, cứ chờ là được
Đừng nghĩ cứ nhớ là thương... Cứ vươn là mộng, cứ giống là trồng
Đừng nghĩ cứ học là hành... Cứ xong là đạt, cứ hạt là gieo
Đừng nghĩ cứ giỏi là tài... Cứ khôn là biết, cứ quyết là nên
Đừng nghĩ cứ bại là thua... Cứ mua là được, cứ ước là thành
Đừng nghĩ cứ gió là bão... Cứ lão là khôn, cứ quyền là oách
Đừng nghĩ cứ thịnh là giàu... Cứ màu là đẹp, cứ lép là non
Đừng nghĩ cứ đượm tháng ngày... Nhiều đêm lạnh lẽo mới hay duyên phần
Đừng nghĩ tham nhũng vài lần... Đôi khi lộ mánh, ngại ngần tấm thân
Đừng nghĩ chức trọng cầm cân... Điều hành bất chính, tấm thân lao tù
Đừng nghĩ mải miết ngồi ù... Coi chừng gảy ghế, mịt mù khói mây
Đừng nghĩ thắng cuộc đó đây... Nào hay bẫy sập, cả bầy lăn quay
Đừng nghĩ cứ thắng là hay... Nào ngờ đức thắng xe bay xuống cầu
Đừng nghĩ đời đẹp muôn màu... Có khi héo mộng u sầu trầm kha
Đừng nghĩ vật chất của ta... Đến khi nhắm mắt xuôi tay còn gì!
Đừng nghĩ tham vọng được chi... Có chăng tội ác, kéo ghì đời ta
Đừng nghĩ Trời ở quá xa... “Hoàng thiên hữu nhãn” thấy ta làm gì..!
Thân như cát bụi bay đi, sẽ dừng
Việc làm bác ái chớ đừng
Chớ đừng bất nghĩa đã từng hại nhau
Biển tình đạo lý làm đầu
Đừng gây tội ác… lún sâu chẳng bền
Hỡi ơi! Hãy nhớ, chớ quên..!
30 05 2022