Chùa Bái Đính là một quần thể chùa được báo giới tôn
vinh là một quần thể chùa lớn nhất Đông Nam Á. thuộc địa phận xã Gia Sinh, huyện
Gia Viễn, tỉnh Ninh Bình. Chùa Bái Đính cũng chính là nơi Đinh Tiên Hoàng Đế lập
đàn tế trời cầu mưa thuận gió hòa, sau này tiếp tục được vua Quang Trung chọn để
làm lễ tế cờ động viên quân sĩ trước khi ra Thăng Long đại phá quân Thanh...
Nơi đây nằm ở vùng đất hội tụ đầy đủ yếu tố nhân kiệt theo quan niệm dân gian
Việt Nam, đó là đất sinh Vua, sinh Thánh, sinh Thần.
BÂNG KHUÂNG
Chủ Nhật, 6 tháng 9, 2020
CHIỀU THU PHONG - Thơ Nguyên Lạc
CHIỀU
THU PHONG
1.
Tiễn người chiều thu
phong
Vàng lá rơi... rơi đầy
Dõi trông... mờ... mờ
bóng
Hắt hiu buồn nắng phai!
Ta tiễn người ra đi
Chiều thu phong lá bay
Mắt nhòa lời từ biệt
Nhân ảnh tan sương đầy!
Dáng người khuất chân mây
Gió khẽ... tiếng thở dài
Thôi chắc rồi vĩnh biệt
Nhói lòng người có hay?
2.
Chiều vàng lá thu phong
Tiếng thu động trong
hồn
Có người đầu sương điểm
Đứng lặng vời thu không!
Chiều lá đổ thu phong
Đầy mắt vời vô vọng
Ra đi là vĩnh biệt
Đã biết rồi sao mong?
3.
Rót thêm một ly đầy
Nhòe mắt hương rượu cay
Chiều thu xưa lá đổ
Tiễn người hay hồn tôi?
Thu phong mây trắng bay
Tà huân tiếng thở dài
Cố nhân? Này ly đắng
Mời bóng ta cùng say!
Chiều tàn... Ly rượu nầy
Rót thêm mời ai đây?
Biệt li chiều thu ấy
Cố say...
Nhưng sao không?!
Nguyên Lạc
GIÁNG VÂN, NHỮNG ĐÓA SEN CỦA NÀNG RỪNG RỰC ĐỎ - Nguyễn Đức Tùng
Tác giả Nguyễn Đức Tùng
Giáng Vân là một trong những tiếng nói quan trọng của
thơ Việt thời hậu chiến, với một ngôn ngữ nhiều hình ảnh, trong những câu thơ
trữ tình hàm chứa ý thức xã hội. Được chiếu sáng bởi suy nghĩ lý tính, tứ thơ của
chị mạnh mẽ, sắc sảo, đầy tính phản biện, thông minh. Phía sau một phong cách
có phần lãng mạn, là một tình cảm sâu sắc, sự quả quyết đầy nữ tính, sự phẫn nộ
xã hội, sự tỉnh thức.
Không
thể nhìn thấy
Không
thể nghe thấy
Những
đứa con đang kêu cứu
Không
ai cứu con của chúng ta
Và
ta chìm xuống
Chìm
xuống sớm mai này
Một
sớm mai không còn mặt trời
Chúng
ta – Những kẻ chưa chết nhưng không còn sống
Không
thở, không thể cả vật vã
Kiếp
này sang kiếp khác
Đớn
hèn,
Tội
lỗi,
Nhục
nhã
Ăn
và uống
Và
đói và khát…
SAY GIẤC MƠ MỀM- Thơ Phạm Ngọc Thoa, giọng ngâm Mai Lê
Nhà thơ Phạm Ngọc Thoa
SAY
GIẤC MƠ MỀM !
Một lũng nhớ lún
sâu chiều Thiên Mụ
Đêm kinh thành nghe
gió thở Hương Giang
Em khép nép qua khúc
chiều của Huế
Vịn tà huy mà nương
lối thu sang
Huế trong em những
bàng hoàng xao xuyến
Trăng thượng tuần
dõi bóng bước thi nhân
Phá Tam Giang cơn mưa
lùa qua chậm
Sau cao tầng biền
biệt khách tri âm
Em ngồi đợi nơi
cấm thành nắng rám
Anh hững hờ, ướt
mắt kẻ tình si
Cầu Trường Tiền
sáu vài mười hai nhịp
Nhưng chưa từng rớt
hạt lệ chia ly
Em thức trắng với
cành thu xứ Huế
Lá là đà vừa chạm
giấu chân em
Như cứ ngỡ bước
chân anh vừa đến
Cho mùa thu say khướt
giấc mơ mềm
Phạm Ngọc Thoa
Fountain Valley, 17/8/2019
VIẾT CHO NGÀY THÁNG CŨ - Phan Quỳ
Tác giả Phan Quỳ
Rồi cũng đến một ngày tất cả đã là kỷ niệm. Rồi cũng
sang một hôm mùa hạ về với lòng mình đầy ngẩn ngơ nuối tiếc. Một mùa thu không
còn rộn ràng may tà áo mới để cùng tựu trường với bao bạn bè, với các em thân
yêu. Màu phượng vĩ màu luyến lưu gợi nhớ, hạt mưa thu sao đong đầy hoài niệm
rưng rưng ???
Rồi một lần chia tay cho những ngày thôi không còn ở lại.
Con đường xưa thôi hết bóng ai về.
Rồi tất cả chỉ còn trong chuyện kể, rằng ngày xưa ...
, cô ... trẻ hơn bây giờ!
Rằng ngày xưa chúng em ngồi chỗ ấy, bao ngày vui rộn
rã tuổi ấu thơ.
Rồi cũng đến những sáng mai thênh thang tĩnh lặng. Thời
gian mênh mông, không gian tịch nhiên im ắng. Thôi không còn vội vã gấp gáp để
kịp giờ. Ta chợt thấy mình lẻ loi trong ngày tháng rộng, bước trên đường bỗng
là bước vu vơ.
Rồi đã qua đi bao âu lo trăn trở, mỗi mùa thi em cùng
ta tất bật ôn bài, rồi òa vỡ bao lần vui xếp hạng, và nước mắt buồn bã những dở
dang!
Rồi đời ta là những lần gặp mặt, em chợt đến chợt thăm
không báo trước. Và buồn vui em mang tới mang về. Ta ở lại nhìn em xa song cửa.
Đợi mùa sau... em có nhớ đường quê?
Giọt nước mắt trên mi, giọt thầm thì nỗi nhớ. Nỗi nhớ
em cùng bảng đen phấn trắng, nhớ quãng đường quen và khung trời hoa nắng. Tuối
thơ em và định mệnh của đời ta.
Xin từ giã những hành lang, lớp học. Bước chân xưa, ta
đến với bao người. Bước chân nay sao dặm buồn lẻ loi? Tà áo đẹp thôi cũng đành
xếp lại. Đến hôm nao ta mặc một ngàỳ vui?
Thôi ta về, em hãy còn ở lại... Một mai em đi, chân có
bước ngập ngừng? Em có nhớ những ngày xưa thơ dại, sân trường quen và hình bóng
ta không?
Ta gởi em chút tình ta trong gió, đến bên em ta mong
thấy em cười. Ta chờ em một ngày em trở lại , về bên ta ríu rít những chuyện
vui.
Chuyện ngày xưa chuyện bây giờ muôn nỗi. Líu lo hoài,
em gọi mãi cô ơi....
Phan Quỳ
Những ngày tháng rộng
20-8-2014
THƠ THÁNG 9 CỦA NHÓM SÔNG QUÊ - Nguyễn Thị Vĩnh Phước, Phan Thạch Nhân, Nguyễn Thị Liên Hưng
THÁNG
CHÍN VỀ
Tháng Chín về mang theo nỗi
nhớ
Đã xa rồi, xa quá tuổi
hoa niên
Thuở mây trời áo trắng, nắng
ngoài hiên
Nón lá nghiêng nghiêng
che khung trời mộng
Tháng Chín ngày xưa xa rời
viễn vọng
Thả tóc sương nghe khói
thoảng qua hồn
Tháng Chín về. Mưa vẫn
còn tuôn
Nắng thu lạnh đôi bờ xa
ngái
Gió thu ướt lưng chiều
hoang hoải
Chở ngày xưa vào nỗi nhớ
khôn cùng
Nhớ thầy cô kính mến, bao
dung
Nhớ trường lớp, bạn bè…
Ôi nhớ!
Tháng Chín về,
Thời gian đi. Lòng ở
Tưởng đâu đây hồi trống tựu
trường
Ngước mắt tìm đâu đó chút
dư hương
Khung trời cũ
Tháng Chín ơi!
Mấy mươi năm…
“Lá ngoài đường rụng nhiều
và trên không có những
đám mây bàng bạc…”
Nguyễn Thị Vĩnh Phước
TIẾT CANH 'MỤ THẦY', CỬA TẢ - Đinh Hoa Lư
Thân
gửi các bạn xưa Đường Lê văn Duyệt (Cửa Hậu - Góc Bầu), đường Duy Tân (Cửa Tả -
Ngã ba về Quy Thiện - Quảng Trị)
Tác giả Đinh Hoa Lư
Đinh Hoa Lư
Tác giả Đinh Hoa Lư
Tôi hay viết về chuyện 'ăn hàng', bạn bè có lẽ biết.
Nói như ai do tâm hồn tôi là 'tâm hồn ăn uống' nên mới hay kể lể 'độc' một chuyện là ăn hàng? dĩ nhiên, so
sánh thời nay làm sao bằng được, nhưng tôi lại nghĩ rằng khó lòng tìm lại huơng
vị ngày xưa. Cũng vì khó lòng tìm lại huơng vị ngày xưa nên tôi mới hay nhắc lại
năm ba câu chuyện ăn hàng 'một thời Quảng trị'. Có người thắc mắc, thời buổi
này thiếu gì, ngày xưa làm gì có hay so đặng? thế mà tôi (hay bạn bè) tìm lại
không ra. Hương vị bị pha chế, nhầm lẫn ba miền, mới mất đặc thù, mất hương vị
từng nơi. Đó là chưa kể thời nay, tính thuơng mãi, cạnh tranh, chụp giựt hay
ham lợi nhuận đã pha trộn, nhầm lẫn khá nhiều bản sắc từng món ăn địa phương.
Thứ Sáu, 4 tháng 9, 2020
Thứ Năm, 3 tháng 9, 2020
NGƯỜI VỀ TÌM LẠI MÀU HOA - Thơ Nguyên Lạc
NGƯỜI
VỀ TÌM LẠI MÀU HOA
Tường vy mùa đến tôi
về
Thấy tôi đứng giữa
bộn bề tàn phai
Giáo đường "chuông
gọi hồn ai"?
Tìm đâu mỏng mảnh
trang đài tôi thương?
Đường xưa lạ lẫm bước
chân
Phố xưa hiu hắt bâng
khuâng góc sầu
Quán xưa đâu? Cố nhân
đâu?
Cà-phê giọt đắng rơi
câu nhạc buồn
"Mười năm không
gặp tưởng quên" *
Bao năm cách biệt dặn
lòng hãy thôi ...
Về chi? Hụt hẫng tình
tôi!
Người giờ mắt lạ
biết rồi có quen!
Tường vy sắc tím buồn
tênh
Người về tìm lại
cuộc tình đã qua
Đã qua có nghĩa mù xa
Làm sao giữ được ánh
tà huy phai?
Tường vy hoa có khóc
ai?
Sao màu biếc thẫm?...
Thở dài chỉ tôi!
Thôi tôi đã mất người
rồi
Về tìm chi? Để khóc
đời hư không!
Nguyên Lạc
..............
*
Lời nhạc Mười Năm Không Gặp (Mười Năm Tình Cũ) - Trần Quảng Nam
TÌNH THƠ THÁNG CHÍN - Thơ Tịnh Bình
TÌNH
THƠ THÁNG CHÍN
Mùa hạ khuất tiếng ve sầu
câm lặng
Lá mơ phai reo đón gió
thu về
Anh ngồi viết bài tình
thơ dang dở
Tháng Chín dỗi hờn như tỉnh
như mê
Trên lối vắng tràn lên
loài hoa dại
Con đường thu biêng biếc
sớm mai trong
Tha cọng nắng đàn chim về
xây tổ
Ta vẩn vơ ngồi hát khúc bềnh
bồng
Gieo yêu thương bầy ong
đi làm mật
Tháng Chín mùa thu quyến
rũ đóa hoa yêu
Ta trộm ngắm nàng thu
đang say ngủ
Áo hoàng hoa hờ khoác vẻ
yêu kiều
Nhòa góc phố gọi tên mình
quên lãng
Ngỡ bước ai về dáng nhỏ
liêu xiêu
Đành ngưng viết bài tình
thơ dang dở
Tháng Chín mưa đàn giọt
nhớ xanh rêu...
Tịnh
Bình
(Tây
Ninh)
CHÙM THƠ "BÊN..." CỦA LÊ VĂN TRUNG
BÊN
BỜ SINH TỬ
Thôi bỏ lại bên này bờ
sinh tử
Phận đời ta rơm rạ có ra
gì
Bỏ lại hết cả nghìn sầu
thiên cổ
Xót thương chi bèo giạt bến
sông này
Lòng nhân thế, lòng mịt
mù mưa nắng
Còn gì nhau mà muối mặn gừng
cay
Khi đã biết đời nhau là hữu
hạn
Còn gì nhau mà nghĩa trả
tình vay
Ta đứng giữa trần gian mà
bật khóc
Thương phận người tro bụi
chảy về đâu
Ai thấy được thiên đường
trong địa ngục
Ai thấy màu xanh qua cuộc
bể dâu
Khi bỏ lại đời ta không
tiếc nuối
Ta thắp câu thơ truy niệm
kiếp người
Ta thắp câu thơ xưng lời
thú tội
Cuộc tình người niệm khúc
của chia phôi
Lòng dâu bể - tình em là
dâu bể
Ta bỏ đi, tàn tạ, xác thơ
buồn
Ai biết được ánh hào
quang sự chết
Vẫn rực ngời trong sóng
gió tang thương.
Thứ Tư, 2 tháng 9, 2020
NGƯỜI ĐÀN BÀ THÁNG CHÍN - Thơ Trần Mai Ngân
NGƯỜI
ĐÀN BÀ THÁNG CHÍN
Chào tháng Chín nồng nàn
hương biển
Người đàn bà đi về phía
không anh
Không gian lạ và những âm
thanh
Trong gió, trong tiếng
sóng và trong tận cùng tuyệt vọng...
Ở đâu, tìm đâu những ngày
hoa mộng
Chẳng để làm gì chỉ để cố
quên đi
Người đàn bà tháng Chín
khép đôi mi
Giọt nước mắt lăn tràn
lên má thắm
Tháng Chín về mà sao xa
thăm thẳm
Một nghìn trùng một ngăn
cách ngày xưa
Miên man nào... miên man
mãi nụ hôn trưa
Người đàn bà khuỵu xuống...
dấu chân trần bấu sâu vào cát...
Tháng Chín biển vỡ oà
trong cơn khát
Áo mỏng khăn voan tất cả
lạnh lùng
Người đàn bà cố níu kéo
tương phùng
Nhưng như nước... trôi qua
bàn tay lạnh
Tháng Chín ơi... về đâu
không bất hạnh
Một cuộc tình cứ thế mãi
mong manh
Biển nghìn năm con sóng
khát an lành
Sao thương quá người đàn
bà tháng Chín!
Trần
Mai Ngân
MƠ MÙA XA LẮC - Phạm Thoa cùng quý thi hữu
MƠ
MÙA XA LẮC
(Xa
luân nhị bộ, Lưu thủy đối)
Rồi đến bao giờ ta có
nhau
Trăng khuya vườn mộng lá
lay sầu
Ai khơi trầm tích đùn lên
mắt
Cho mảnh trăng hờn lặn biển
sâu
Tình đã hoài thai chưa
hóa kiếp
Nên đành ốm nghén vạn
ngày sau
Ta nâng niu miết mùa xa lắc
Dù ải nhân gian có chuyển
màu…
Dù ải nhân gian có chuyển
màu
Cạn dòng lệ đá chạnh ngàn
sau
Cho hồn thơ ấm tràn xuân
mộng
Và gió heo may ấm vực sâu
Không lẽ đêm về khuya khoắt
đợi
Chờ ngày mai thức giũ cơn
sầu
Lá thu mình lại chơ vơ để…
Gói cả ngàn sao rọi bóng
nhau
Thoa Phạm
(27/8/2020)
BÀI
HỌA:
VŨ
ĐIỆU TÌNH YÊU
[Nhị
khúc, Ngũ độ thanh]
Phong trần bão tố chẳng rời
nhau
Rạng rỡ tình duyên hết khổ
sầu
Bến đổ dòng khai nào đã cạn
Hoa cười mộng trổ mãi còn
sâu
Thuyền yêu cập bến ngời
muôn ngã
Biển hát vờn trăng đẹp những
màu
Yểu điệu đêm hồng Thu kết
nghĩa
Chan hòa hạnh phúc tỏa
nghìn sau
Chan hòa hạnh phúc tỏa
nghìn sau
Biển mộng thuyền hoa mãi
thắm màu
Lẽ sống ân cần thương
nghĩa trọng
Tâm hồn sáng tỏ đọng nguồn
sâu
Tình yêu thiết thực hoài
tươi trẻ
Quý bạn thành tâm hổng rũ
sầu
Phấn khởi nàng Thu mời vũ
hội
Tưng bừng nhảy múa hợp
lòng nhau…
Đức Hạnh
28
08 2020
CHUYỆN TÌNH CỦA BIỂN ! - Thơ Võ Bích Phượng
CHUYỆN
TÌNH CỦA BIỂN !
Sóng khơi xa thì thầm
với Biển
Chuyển hộ lời yêu đến
Cát vàng
Như nỗi lòng đứa con
xa xứ
Khát khao Bờ... Sóng
vỗ miên man !
Biển thương tình, nhận
lời Sóng cậy
Gọi Gió về đẩy Sóng
thênh thang
Nước đồng điệu hiểu
lòng Sóng cuộn
Ào ạt dâng mà rất
dịu dàng!
Sóng chạm Bờ lần nào
cũng vội
Chưa đủ gần để nói
lời thương
Nên cứ mãi ngàn năm
khao khát
Người xa quê nhớ lắm
cội nguồn!
Biển Lagi, 31.8.2020
Võ Bích Phượng
Thứ Ba, 1 tháng 9, 2020
ĐỌC SÁU BÀI THƠ THƠM HƯƠNG THIỀN THỜI TRAI TRẺ CỦA THI SĨ TRẦN THOẠI NGUYÊN - Châu Thạch
Nhà thơ Trần Thoại Nguyên
Trước khi
bàn đến những bài thơ thơm hương thiền của Thi sĩ Trần Thoại Nguyên, xin hãy
nghe tác giả tâm sự:
“Tiểu luận về tổ sư thiền tông Bồ Đề Đạt
Ma”, một cuốn sách nhỏ mỏng manh của chàng trai trẻ tóc xanh Phạm Công Thiện,
xuất bản năm 1964, nhưng có sức nặng nghìn cân, có sức khai mở rộng khắp ghê gớm
cho người học Phật tâm tịnh thiền tông Việt Nam thời hiện đại, làm thay đổi hồn
thơ tôi năm 18, 20 tuổi!
Hàng loạt 5 bài thơ thơm hương Thiền của Thi sĩ Bụi Đời
Trần Thoại Nguyên đăng trên tạp Chí Tư Tưởng của ĐH Vạn Hạnh năm 1970, 1971
trong đó có bài thơ Đêm Trăng Leo Lên Mái Chùa” được rất nhiều bạn yêu thơ yêu
thích thuộc lòng!"
NHẬN XÉT VỀ LUẬT VÀ VẦN TRONG BÀI THƠ “BIỂN ĐÊM” CỦA NGUYÊN LẠC - Phạm Đức Nhì
BIỂN ĐÊM
Biệt
ly từ cuộc bể dâu
Mất
nhau từ thưở ba đào quê hương
Người
về tìm lại mùi hương
Người
về tìm lại thân thương đã rồi...
Biết
rằng sương khói mà thôi
Thịt
da trên cát hằn tôi nỗi sầu
Biển
chiều trời vội trốn mau
Cô
đơn lặng nhớ tình đau một thời
Biển
xưa bãi cũ tôi ngồi
Hồn
nghe sóng vỗ đôi mươi tình nào
Tay
ôm thân ngất quyện nhau
Môi
thơm ngực ngải cho nhau lần đầu
Đêm
nay biển vắng người đâu?
Vầng
trăng khuyết tật trên đầu đưa tang
Rì
rào lớp sóng kêu than
Gió
ngàn thông réo gọi oan khiên về
Cát
luồn tuôn sợi tay mơ
Tình
luồn ngăn nhớ hương mê thân nào
Thịt
da nhung mượt đêm nao
Hằn
trong ký ức biết làm sao đây?
Biển
ơi có biết tình tôi?
Sóng
ơi sao xóa dấu người tôi yêu?
Bãi
xưa còn lại gì đâu?
Về
chi nghe tiếng khóc gào sóng đau?
Vời
kia một bóng trăng sầu
Nghìn
trùng xa cách biết đâu dõi tìm?
Nhà
bình thơ Phạm Đức Nhì
NHẬN XÉT VỀ LUẬT VÀ VẦN TRONG BÀI THƠ “BIỂN ĐÊM” CỦA NGUYÊN LẠC
Đây không phải là bài bình thơ mà chỉ là vài nhận xét
về “kỹ thuật” được thi sĩ áp dụng
trong lúc sáng tác bài thơ. Mà trong phần “kỹ
thuật” cũng chỉ bó gọn trong 2 điểm: Luật (bằng trắc) và vần.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)