BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC

Thứ Năm, 17 tháng 1, 2019

TRANG THƠ TÔI, MỘT PHẦN ĐỜI; TỪ NGÀY EM ĐẾN - Thơ Tịnh Đàm


         
                       Nhà thơ Tịnh Đàm


TRANG THƠ TÔI - MỘT PHẦN ĐỜI

Trang thơ tôi,
Chút tự tình
Mở ra
Cùng nỗi riêng mình chưa quên !
Hồn như cánh sóng không tên,
Hát Ru một cõi sầu...
Bên mộng người !

Trang thơ tôi,
Một phần đời
Gởi vào đây...
Với những lời yêu thương.
Trần gian
Là chốn vô thường
Phải duyên gặp gỡ...
Vấn vương ý tình.

ĐỪNG TIN - Trần Mai Ngân





    ĐỪNG TIN

    Ngang qua ngôi nhà cũ.
    Ngôi nhà đã sơn lại màu khác và cái cổng sau cũng đã kéo rào bít lại. Nhưng khoảng sân lúc tôi về làm dâu hay ra phơi đồ mỗi sáng vẫn còn đó và chỗ sàn nước tôi ngồi rửa chén vẫn còn đó...
   Tất cả cũ kỹ mấy mươi năm trôi qua mà sao như mới đây. Lòng tôi lúc này cũng như mới đây...
   Tôi thấy rõ tôi một chiều giáp tết đang ngồi rửa một đống chén bát trong trạng thái mơ hồ mỏi mệt và bất chợt tôi ngước lên... thì T đã đứng đó bao giờ nhìn tôi bằng đôi mắt phiền não rưng rưng...         Tôi còn chưa biết phải làm sao... thì T đã quay đi như chạy, như trốn.
   Cũng được thôi, là lỗi của em T ạ...
   Lúc đó tôi không khóc được nữa... vì có lẽ đêm nào nước mắt cũng chảy quanh tôi nên giờ đã cạn... Tôi chỉ thấy những hoa Dâm Bụt đỏ nhoè đi trong nắng chiều yếu ớt!

   Mấy mươi năm... sao tôi lại đi lại con đường này.
   Cô giáo dạy yoga đã chỉ tôi chở cô. Lúc ấy tôi nói nói, cười cười...
   Nhưng về tôi lại khóc. Có phải bây giờ T đã quên rồi và tôi cũng đã phản bội lại tình yêu của tôi ngày đó !
   Chắc vậy, để tôi yêu thương ai khác. Có không ?
   Tình yêu thật sự có không hay nó chỉ là một khoảnh khắc rồi phai nhạt tan theo.
   Đừng nghĩ tình yêu vĩnh cữu, có thật ! Đúng vậy tôi đã không tin từ khi lập bia mộ cho mình ở tuổi 25 !
   Đừng tin !
                                                                       Trần Mai Ngân
                                                                           16-1-2019

Thứ Ba, 15 tháng 1, 2019

VỚI ANH VÕ THÌN ! - Võ Văn Hoa




VỚI ANH VÕ THÌN !

Mùa hè đỏ lửa 1972, anh và tôi cùng ở Long Thọ, Huế. Anh học Cử nhân Luật, tôi học Sư phạm. Anh vóc người cao ráo, phong độ, văn võ song toàn. Ngoài giờ học ở giảng đường, về nhà anh còn mở Võ đường Karatedo, võ sinh theo học rất đông.
Với bạn bè, anh sống hết mình, sẵn lòng giúp đỡ mọi người.Nhà thơ Phương Xích lô ở Huế, mất ở An Tiêm, Triệu Thành (2002), anh tâm nguyện tổ chức làm đám tang bạn ở nhà mình và sẵn lòng đem tấm áo đạo sĩ mới may liệm bạn:

Ta còn thêm chút gì không?
Bài thơ định mệnh bên dòng kênh xanh
Bảy năm sau đó Triệu Thành
Võ Thìn đạo sĩ áo lành liệm Phương!

                                       Võ Văn Hoa

Có lần, tôi đang tập huấn ở Huế, vào Hải Lăng không gặp, thế là anh và một số bạn bè tri âm không ngại đêm hôm bươn bả vào tìm gặp, hâm nóng nàng thơ.
Thế đấy, con người anh rất gần gũi, hòa đồng, giai tầng nào cũng mến mộ anh. Đặc biệt anh có một giọng ngâm thơ truyền cảm, sâu lắng dễ đi vào lòng người.

Gần 2 năm trước,vào lúc 3h15 phút ngày 14/10/2008, trên trang triamcac.net tôi đã viết bài thơ VÔ NGÔN tặng anh. Thực lòng, tôi coi anh là sĩ phu, là quân tử thời nay.
Từ đây, tôi, chúng ta những người yêu quý anh sẽ mãi mãi không còn Anh trên đời ! Còn chăng con số 01266544468 mời anh từ cõi âm về nâng ly! Bái biệt!

       

VÔ NGÔN

“Một phút thanh nhàn trong thuở ấy
Ngàn vàng ước đổi được hay chăng”
                                     Nguyễn Trãi

Người đại ngôn
Người im lặng
Chết

“Đạo sĩ” đất Thành Cổ
Sống hết mình
Sống thanh thản
Sống !

Có kẻ sống như chết
Có người chết như sống
Vô ngôn

03h15 ngày 14.10.2008

                                                                              Võ Văn Hoa

TÀN MỘT CUỘC CHƠI... - Đoàn Dự

Nguồn:
http://thoibao.com/tan-mot-cuoc-choi/

                                   Cụ Vương Hồng Sển thời trung niên và khi về già.


       TÀN MỘT CUỘC CHƠI... 
                                     Đoàn Dự 
                                         
        Rốt cuộc, mọi người đều thấy đời mình chỉ là  một cuộc chơi 
                                                                        (Nhạc sĩ Phạm Duy)

 THƯA QUÝ BẠN, cổ nhân có câu: “Nhân tình như chỉ, trương trương bạch. Thế sự như kỳ, cục cục tân” – (Nhân tình như giấy, mỗi trang đều trắng. Chuyện đời như cờ, mỗi ván đều mới). Trước đây tôi đã trình bầy hầu quý bạn đời sống như một cuộc chơi của vị học giả kiêm nhà “cổ ngoạn” – người chơi đồ cổ – nổi tiếng Vương Hồng Sển. Nay, tôi xin trình bầy tiếp chuyện sau khi “cuộc chơi” của cụ đã tàn thì con cháu cụ ra sao. Sự thực, ngay người con trai duy nhất của cụ – anh Vương Hồng Bảo – đời sống của anh cũng giống như một cuộc chơi vậy thôi và anh đã chết trong tù. Trước khi mời quý bạn coi chuyện con cháu cụ Vương hiện nay, tôi xin thuật lại các chuyện về cụ để quý bạn hiểu rõ.

KINH THƠ - Thơ Quang Tuyết


   
                  Nhà thơ Quang Tuyết

             
KINH THƠ

Chiều về bên dòng sông tuổi thơ
Lắng hồn trong tiếng sóng vỗ bờ
Hững hờ sao đò chiều xua nước
Biết về đâu... Về đâu bến mơ

Mong nhớ nào chạm ánh trăng thơ
Soi gì đêm đã lạc bước mờ
Ta trở về như chưa hề tới
Bến giang đầu hạnh phúc xa xưa

Người đã vượt dòng sông quê người
Ôm tuổi xanh ngủ vội bên trời
Mặc gió mùa cuốn đời mù mịt
Chòng chành đưa hoa nến trôi xuôi

Về đây mong hay đợi người ơi
Vô thường rồi một bước buông lơi
Nỗi nhớ nào như mưa dầm thấm đất
Nát con tim gãy quỵ thân đời

                          Quang Tuyết
                   Huế, chiều cuối đông

NGHE VÀI CA SĨ HÁT “ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI” - Phạm Đức Nhì


    
                      Tác giả Phạm Đức Nhì

NGHE VÀI CA SĨ HÁT “ĐỂ GIÓ CUỐN ĐI”

Lời Nói Đầu

Trong thời gian viết bài Bàn Về Chữ “Buông” Của Trịnh Công Sơn Trong “Để Gió Cuốn Đi” (1), để có thể thấm và phần nào hiểu ý của nhạc sĩ, tôi đã vào Google nghe đi, nghe lại bản nhạc được nhiều ca sĩ khác nhau hát. Với bài viết ngắn này tôi không có ý định bàn đến sự hay dở của chất giọng cũng như khả năng thể hiện của ca sĩ mà chỉ bàn đến hai trường hợp thay đổi lời ca và vài trường hợp chọn cách kết thúc bản nhạc hơi khác thường. Mục đích để tìm hiểu xem là làm như vậy ca sĩ đã đến gần hay đi xa - thậm chí “đi lạc” – ý chính của bản nhạc.
Do chỉ chọn một số ca sĩ rất ngẫu nhiên khi gõ “để gió cuốn đi” trên Google, những ca sĩ khác, cũng ở vào trường hợp tương tự nhưng không được (bị) chọn là ngoài ý muốn của người viết.

Thứ Hai, 14 tháng 1, 2019

TÌNH ÚA VÀNG NHƯ CHIẾC LÁ MÙA THU - Thơ Quách Như Nguyệt, nhạc Nguyễn Dũng.B, ca sĩ Nguyễn Duyên Quỳnh trình bày


       
                               Nhà thơ Quách Như Nguyệt


TÌNH ÚA VÀNG NHƯ CHIẾC LÁ MÙA THU

Em vẽ gì ư?  Vẽ chiếc lá vàng
Mùa thu đến em nhớ chàng quá đỗi
Chiếc lá vàng tặng chàng ngày xưa đó
Không biết giờ chàng còn giữ hay không?

Chiếc lá vàng có tình em mênh mông
Có mây thu bàng bạc, có trăng vàng
Có cả trái tim mơ mộng quy hàng
Tình dâng hiến giờ đây tình mất biến

Em vẽ gì… một trái tim đẫm máu
Thêm mũi tên xuyên qua thật đớn đau
Tim buồn phiền vì người đã xa xăm
Mới thu trước tình ta còn đằm thắm…

Tình úa vàng như chiếc lá mùa thu
Lá đỏ, tím… cuối cùng rồi tan vỡ
Em hiểu mà, tình hiếm khi muôn thuở 
Nên tìm vui qua lời nhạc, câu thơ 
Mùa thu về ôi mùa thu mơ mộng
Em ngồi thiền để đầu óc rổng không
Quán vô thường để hiểu tình cũng thế
Cũng là… không, tình mất chẳng quay về…

                                   Quách Như Nguyệt


      

Music: Nguyễn Dũng.B
Hòa âm Piano: Quang Đạt
Trình bày: Ca sĩ Nguyễn Duyên Quỳnh

NGÔI MIẾU TRÊN VỆ ĐƯỜNG, XEM TRANH BÁN LÕA THỂ - Thơ Phạm Ngọc Thái


   


NGÔI MIẾU TRÊN VỆ ĐƯỜNG

Con chim tình đã bay đi
Không còn kêu xé trời, xé đất
Khắp không gian bỗng trở nên tươi mát
Tâm hồn ta thanh thoát lại. Điềm nhiên ...

Không cần ái tình nữa, hỡi thế nhân !
Hãy chôn hình hài em nơi nấm mồ dĩ vãng
Cho lòng say với non xanh, biển nắng
Cùng mây mưa, giông bão ngập tim ta

Một ngày mai giữa thế giới bao la
Ta về bên các thi nhân của nước non, xứ sở
Làm ngôi miếu, trên vệ đường vắng vẻ
Người qua còn tưởng nhớ ghé vào thăm

Kẻ thương tình thắp cho mấy nén nhang
Thế cũng đủ sưởi ấm lòng côi lạnh
Cõi trần ai suốt đời trong hiu quạnh
Không tình, không cả bóng tri âm

Viết vài lời để lại thế gian
Rồi sau đây khuất kiếp người cát bụi
Ta không tiếc, không cần sám hối
Sống một đời... cũng đã thỏa chữ NHÂN !


TĨNH LẶNG - Đức Hạnh và Thi hữu


    


TĨNH LẶNG

Non ngàn tĩnh lặng thoảng màn sương
Một ánh sao khuya đã lạc đường
Cảnh vật im lìm trăng vẫn thức
Mây trời lặng lẽ gió hoài thương
Hồn nhiên chú cuội hòa sông mộng
Bỗng chốc nàng thơ nở nụ hường
Đất Mẹ vui buồn ai đã tỏ..!
Non ngàn tĩnh lặng thoảng màn sương.

Đức Hạnh
09 01 2019

HỎI... - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


       
       Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím


HỎI...

Hỏi rằng đá có buồn không?
Mà sao đá lặng im không trả lời
Hỏi hoa... hoa chỉ mỉm cười
Vui cùng nắng gió một trời tự do

Con người sao mãi âu lo
Sống mà tất bật so đo từng ngày
Đói, no nào có ai hay
Sẻ chia tấm áo vui vầy bạn ơi

Hỏi ai sẽ nhớ một thời
Diết da giọng nói tiếng cười giòn tan
Gặp rồi biết sẽ ngỡ ngàng
Người đi kẻ ở mênh mang cung sầu

Thời gian sao vội qua mau
Bên người một thoáng nhịp cầu chia phôi
Sao trời nay đã đổi ngôi
Đưa tay muốn giữ cho đôi chẳng rời

Cuộc đời muốn trí thảnh thơi
Đừng sân si quá để rồi hại nhau
Ước gì có phép nhiệm màu
Ta ban phép lạ cho nhau nụ cười...

                      Hiệp Kim Áo Tím
                      Đà Lạt, 13/1/2019

ÁO THẮM- Thơ Hồng Thúy, nhạc Thiên Anh, hòa âm Đăng Vương Quân, ca sĩ Tâm Thư trình bày


   


ÁO THẮM

Rũ mềm óng ả
Khoan thai dáng mơ
Thướt tha dài trắng
Dịu dàng nắng khơi
Tung tăng sóng lượn
Gót nhẹ tơ êm
Hồn theo mộng trải
Gởi bao giấc tình
Em đi phố thắm
Hương tóc mượt mây
Gió mềm lụa trải
Chiều lên bước đầy
Tinh hoa dệt gấm
Theo dòng ước mơ
Xuân xanh khép hở
Người thương… cuối trời
Ô! Khuy cài ru tiếng
Dặt dìu điệu lơi
Đây tà áo hội
Chơi vơi hương đồng
Rộn ràng áo nối
Tình nghĩa vẹn đôi
Nhớ xưa ấm lối
Những ngày nắng thơ
Yêu! Áo dài em mặc
Áo tình… thủy chung

               Hồng Thúy


       

Nhạc: Thiên Anh
Thơ: Hồng Thúy
Ca sĩ: Tâm Thư
Hoà âm: Đăng Vương Quân

Chủ Nhật, 13 tháng 1, 2019

NHỚ... - Thơ Đoàn Giang Đông


        
        Nhà thơ Đoàn Giang Đông


NHỚ...

Nhớ thương mãi trong lòng
Bao ngày tháng Chờ mong
Đôi tay ôm gối mộng
Dấu nỗi buồn đêm Đông

Mấy năm rồi trôi êm
Nỗi nhớ cứ thành quen
Đêm qua con đường nhỏ
Thấy nhà ai lên đèn ?!?

Một mình chân đơn cô
Gió lạnh về hư vô
Hương em vào hơi thở
Nhớ dâng lên mắt thơ

Mấy đêm rồi em ơi!
Sao ngủ sau lưng trời
Nhớ nhau tìm không thấy
Thềm cũ giờ chơi vơi

Chờ Xuân mang sắc hồng
Bớt những ngày ngóng trông
Ta cho nhau chút nắng
Nhớ nào chẳng đau lòng

Đoàn Giang Đông 2018
* Muà Đông cho em

CHUYỆN VỀ PHÙNG QUÁN CÂU CÁ TRỘM - Văn Xương

Nguồn:
https://kontumquetoi.com/2019/01/13/chuyen-ve-phung-quan/

       
                                            Nhà thơ Phùng Quán


            CHUYỆN VỀ PHÙNG QUÁN CÂU CÁ TRỘM
                                                                           Văn Xương

Tôi kết bạn với Phùng Quán cho đến tháng 7 năm nay là đúng 33 năm. Phùng Quán 63 tuổi, tôi 70 tuổi. Tôi không phải là bạn văn thơ với Quán, mà là bạn lính. Tôi ở mặt trận Thủ đô, Quán ở Trung đoàn Cố đô.
Sau khi giải ngũ, tôi sinh sống bằng nghề câu cá. Ngày đó quốc doanh cá Hà Nội bán vé câu cá cho dân câu ở hồ Ha-le một vé 2 đồng câu suốt ngày. Những hôm gặp may có thể kiếm được từ 5 đến 7 đồng. Cá câu được tôi đem bán cho một bà có gánh cơm đầu ghế (bây giờ gọi là cơm bụi) ở góc chợ Hàng Bè.
Thỉnh thoảng tôi gặp một thanh niên trạc 27, 28 tuổi mặc quân phục bạc màu, gương mặt xanh xao, hốc hác, ánh mắt buồn rầu u uẩn. Anh ta thường mua một bát cơm cùng bát canh với vẻ lơ đãng như không biết mình đang ăn gì, rồi anh lẳng lặng bỏ đi… Tôi đoán lính phục viên như tôi, không gia đình, nhà cửa, không công ăn việc làm… không hiểu sao dáng vẻ và gương mặt u uất xanh xao của anh gây cho tôi một ấn tượng xót xa, thật nặng nề… và tôi tìm cách làm quen.

UỐNG RƯỢU VỚI EM - Thơ Kha Tiệm Ly, nhạc Nguyễn Hữu Tân, video clip Huỳnh Tâm Hoài


   


UỐNG RƯỢU VỚI EM

Cần chi lời chúc tụng
Mới thương nhớ trọn đời
Miễn tình sâu, nghĩa trọng
Đâu cần rượu giao bôi!

Chén nào ta thù tạc
Chén nào nối tơ duyên
Giai nhân đầy thiên hạ
Tri kỷ chỉ mình em!

Biển đời em giông tố
Thuyền đời ta chông chênh
Chỉ còn tình yêu đó
Giữa sóng gào mông mênh!

Em chén nào dày dạn
Thách thức với phong trần
Ta chén nào khinh mạn
Nửa mắt nhìn thế nhân!

Rượu trong bình dốc cạn
Vẫn còn lắm hương nồng
Ta dù xa muôn dặm,
Tình bền như núi sông!

              Kha Tiệm Ly

          

Thơ: Kha Tiệm Ly
Nhạc, hòa âm và trình bày: Nguyễn Hữu Tân
Video clip: Huỳnh Tâm Hoài

LẠY MỚ THÁNH: TOÀN CHÉM GIÓ CHO RA VẺ TRĂN TRỞ VỚI GIÁO DỤC - Chu Mộng Long

Nguồn:
https://www.facebook.com/Chumonglong/posts/2544921645522063

   
                          Tiến sĩ Chu Mộng Long


LẠY MỚ THÁNH: 
TOÀN CHÉM GIÓ CHO RA VẺ TRĂN TRỞ VỚI GIÁO DỤC
                                                                             Chu Mộng Long

Giáo dục đang khủng hoảng, hiển nhiên rồi.
Khủng hoảng do triết lý giáo dục ư? Triết lý "con ngoan trò giỏi", "tiên học lễ hậu học văn" cổ xưa, hay "thực học, thực nghiệp" gì đó ông Nguyễn Minh Thuyết vừa đề xuất thì cũng chỉ là cái vỏ ngôn từ. Mỗi triết lý đó, nếu thực hiện đúng trong nghĩa mới, hiện đại thì cũng chẳng có gì là sai để dẫn đến khủng hoảng. Lẽ nào nghĩa của từ "ngoan" chỉ có phục tùng hay nô lệ, và "giỏi" chỉ mang nghĩa chạy theo thành tích của những điểm số? Lẽ nào chữ “lễ” chỉ còn mang nghĩa là trật tự, phép tắc phong kiến khi thứ trật tự, phép tắc đó đã bị chôn vùi trong quá khứ? Một đứa trẻ cãi lại bố mẹ hay cãi thầy, nhưng nó vẫn là ngoan khi nó không làm điều xấu. Chạy theo thành tích bằng năng lực thật sự thì là sự cạnh tranh tích cực chứ không phải là bệnh.

VIẾT CHÍNH TẢ VIỆT NAM THEO QUY ƯỚC CƠ BẢN: DÙNG DẤU HỎI - NGÃ

Nguồn:
http://khanh3721.blogspot.com/2018/08/viet-chinh-ta-vietnam-qui-uoc-co-ban.html

 

    VIẾT CHÍNH TẢ VIỆT NAM THEO QUY ƯỚC CƠ BẢN:
    DÙNG DẤU HỎI – NGÃ

Chỉ nhắc cái cơ bản dễ nhớ để viết chính tả tương đối ổn và hạn chế lỗi ở mức thấp nhất.

1. DÙNG TỪ LÁY THEO QUI ƯỚC :

– Dấu Hỏi đi với Sắc và Ngang.
– Dấu Ngã đi với Huyền và Nặng.

HỎI + SẮC :

– Gởi gắm, thổn thức, rải rác, khoảnh khắc, rẻ rúng, tử tế, cảnh cáo, sửng sốt, hảo hán, phản phúc, phản kháng, rửa ráy, quả quyết, khủng khiếp, khỏe khoắn, nhảm nhí, lở loét, lảnh lót, bảo bối, thưởng thức, thẳng thắn, thảng thốt, hiển hách, nhỏ nhắn, chải chuốt, rả rích, phảng phất, lả lướt, bổ báng, sản xuất.

– Mát mẻ, sắc sảo, mắng mỏ, vất vả, hối hả, hớn hở, xối xả, bóng bẩy, nóng nảy, sắp sửa, sắm sửa, hớt hải, lấp lửng, khúc khuỷu, tá lả, rác rưởi, trống trải, cứng cỏi, sáng sủa, sến sẩm, xấp xỉ, lém lỉnh, láu lỉnh, ngắn ngủi, chống chỏi, hốt hoảng, rắn rỏi, tức tưởi, chúi nhủi, nhắc nhở, nức nở, sấn sổ, ngất ngưởng, thắc thỏm, thấp thỏm, trắc trở, tráo trở, béo bở, ngái ngủ, gắt gỏng, kém cỏi, khấp khểnh, cáu kỉnh, kháu khỉnh, thất thểu, khốn khổ, tán tỉnh, ngúng nguẩy.

HỎI + NGANG :

– Nhỏ nhen, nhởn nhơ, ngẩn ngơ, vẩn vơ, lẳng lơ, lẻ loi, hỏi han, nở nang, nể nang, ngổn ngang, dở dang, giỏi giang, sửa sang, thở than, mỏng manh, chỉn chu, dửng dưng, trả treo, tả tơi, bỏ bê, mải mê, chở che, bảnh bao, hẩm hiu, phẳng phiu, khẳng khiu, rủi ro, mỉa mai, trẻ trung, nghỉ ngơi, ngủ nghê, tỉ tê, xỏ xiên, ngả nghiêng, đảo điên, hiển nhiên, lẻ loi, thảnh thơi, sản sinh.

– Dư dả, chăm chỉ, năn nỉ, thư thả, thon thả, thoang thoảng, trong trẻo, trăn trở, vui vẻ, thơ thẩn, thanh thản, mơn mởn, xăm xỉa, lêu lổng, hư hỏng, căng thẳng, dai dẳng, xây xẩm, san sẻ, xoay sở, hăm hở, xa xỉ, ngoe nguẩy, phe phẩy, đông đủ, tanh tưởi, chưng hửng, tiu nghỉu, sang sảng, nham nhở, chao đảo, gây gổ, sơ hở, cơ sở, tin tưởng, năng nổ, cưa cẩm, thăm thẳm, đưa đẩy, tưng tửng, say xỉn

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2019

HUẾ GIỮA MÙ SƯƠNG - Thơ Trần Kiêm Đoàn



HUẾ GIỮA MÙ SƯƠNG

Nếu anh không về thăm lại Huế,
Sương một đời che kín Huế ngàn xưa.
Trong góc khuất những tâm hồn xa Huế,
Đi giữa Trường Tiền mà nhớ Huế bâng quơ.

Em là Huế, Huế là em thuở nớ...
Trang giấy hùn cây viết cũ gian nan,
Thư và thơ tình yêu thời mới lớn:
Quốc Học chờ Đồng Khánh chuyến đò ngang.

Huế tuổi trẻ xanh như màu ngọc bích,
Cháo gạo đồng cơm hến sắn ăn trưa,
Nghèo dễ sợ tuổi học trò thương rứa,
Quà tỏ tình thức trắng để làm thơ.

Anh và em đều có người mạ Huế,
Chắt chiu mình mà phỗng xả với
bầy con.
Mạ là nhịp cầu mây núi dòng sông,
Dẫu thua được vẫn là con của mạ.

Ôi thời gian Huế mình mau chi lạ,
Thằng Cu xưa nay tóc bạc cụ già.
Những đứa bạn xóm nghèo thời thơ ấu,
Thoáng trở về gặp lại mụ ôn... tra.

Về Huế lại hạc vàng xưa bay mất,
Huế trầm tư vang bóng cũ không còn.
Anh khờ dại nhớ em thời bím tóc,
Dẫu ăn mày quá khứ cũng trông mong.

Ai tắm hai lần trên cùng một dòng sông,
Anh biết rứa răng vẫn buồn chi lạ.
Bởi một lần đi là chia ly tất cả,
Nên trở về tay trắng vẫn hoàn không.

Anh yêu Huế chẳng có gì để mất,
Khi tình yêu là sương khói mênh mông.
Dòng sông đó trái núi này vạn cổ,
Ta còn ta là tất cả vẫn đang còn.

                       Trần Kiêm Đoàn
                            9-1-2019

Cảm tác ghi mấy dòng khi nhận được chùm ảnh HUẾ GIỮA MÙ SƯƠNG.

“LẤY ANH HAY CHỮ” - Hoàng Hải Thủy

Nguồn:
https://kontumquetoi.com/2019/01/11/doc-lai-lay-anh-hay-chu-cua-cthd-hoang-hai-thuy-nguoi-vua-tienthuyalice-da-di-truoc-roi/

        
                    Nhà văn Hoàng Hải Thủy


          ĐỌC “LẤY ANH HAY CHỮ” 
          CỦA CÔNG TỬ HÀ ĐÔNG HOÀNG HẢI THUỶ 

Chẳng tham ruộng cả, ao liền.
Tham vì cái bút, cái nghiên anh đồ.

 Đôi bên bác mẹ thì  già.
Lấy anh hay chữ để mà cậy trông.

Tôi – CTHĐ – nghe hai tiếng “hay chữ” năm tôi mười tuổi. Người được gọi là “người hay chữ” những năm 1940 ở tỉnh lỵ Hà Đông là ông Phan Điện, thân phụ của hai ông Phan Anh, Phan Mỹ. Nhà ông Phan Điện và nhà tôi gần nhau. Những năm xưa ấy tôi thường thấy ông. Ông người thấp, mập, đầu trọc, ông chuyên mặc bộ áo cánh, quần nâu, đi đôi guốc gỗ, tay xách cây ba-toong. Không một lần tôi thấy ông mặc áo dài ta, đội khăn, Ông hay dọa trẻ con. Ông lấy việc bắt nạt trẻ con làm vui. Trẻ con, tuổi tôi, 10, 12 tuổi, gập ông trên phố, nếu đang đứng nghe ông hô: “Oong...” là phải ngồi xuống, ông hô: “Đơ...” mới được đứng lên.
Có lần tôi đang đánh bi với bạn tôi trên vỉa hè, nghe tiếng hô: “Ooong...” vang lên, ngoảnh nhìn tôi thấy ông Điện đứng ngay sau lưng, tay ông cầm cây ba-toong giơ lên, tôi líu ríu đứng dậy. Tôi sợ nhưng tên bạn tôi không sợ. Nó tỉnh queo nhìn ông, nó cưới hi hi rồi bỏ đi, ông chẳng làm gì được nó.

HỎI EM... - Thơ Đoàn Giang Đông


   


HỎI EM...

Phải em con gái chân quê.?
Môi hồng má thắm, tóc thề dễ thương
Có gì một chút vấn vương
Lạc vào mắt biếc giọt sương ngày nào
Nhìn em hé nụ hồng đào
Miệng cười duyên dáng mà xao xuyến lòng
Có chưa hay chửa có chồng?
Hay là vẫn thế phòng không tháng ngày
Em theo cơn nước sông đầy
Sớm Chiều chợ Nổi, áo bay giữa Trời
Mênh mông sông nước một thời
Cho anh xin chút nụ cười nơi em

Ngày mai nắng dọi qua rèm
Tên em gọi mãi giữa miền Yêu thương!

                               Đoàn Giang Đông
                              Mùa Thu năm 2018

MÀU ÁO THIÊN THANH - Thơ Hiệp Kim Áo Tím


    
        Nhà thơ Hiệp Kim Áo Tím


MÀU ÁO THIÊN THANH

Chiều đông phơn phớt màn sương lạnh
Một người phố cũ, dáng thiên thanh
Nép trong thân lụa màu áo ấy
Từng đêm hoài nhớ giấc mộng lành

Màu áo em yêu tự ngày xưa
Thiên thanh rảo bước khắp cùng mùa
Đà Lạt trời bỗng xanh như ngọc
Thông ngẩn ngơ sầu theo gió đưa

Bao năm em yêu màu áo ấy
Như màu trời sáng giữa ngàn mây
Cho ai lẽo đẽo như chiếc bóng
Thầm lặng chiều theo một gót hài

Chiều nay Đà Lạt rũ mây trời
Nhớ ai nơi ấy biệt ngàn khơi
Thiên thanh màu ấy thêm hoang lạnh
Vẫn mãi cùng em giữa cuộc đời…

Vạt áo nhớ ai héo mộng sầu
Nỗi nhớ chiều đông gửi về đâu
Một màu xanh cũ chưa tàn úa
Còn mãi tương tư lúc bạc đầu

               Hiệp Kim Áo Tím
              Đà Lạt, 07.01.2019