Trời lạnh và âm u.
Mấy ngày rồi không nắng. Tiết
Thanh Minh bằng phẳng / những nghĩa trang mênh mông... (*)
Người sống đã hết lòng để thương nghĩ người chết? Chết có nghĩa là hết! Bình tro cho có thôi...
Xưa, Thanh Minh, đất trời thường là ngày rực rỡ: Xanh trời, xanh biếc cỏ, xanh đất, xanh biếc
hoa... (**).
Xưa! Bây giờ là
xa... Nhiều người... rồi thưa thớt / cúi đầu đi đếm bước / dừng chân vài mộ
bia...
Vài nhánh hoa đem chia... Chia không thể hết mộ! Vài mái tóc bạc xỏa... ngồi vén gọn: anh ơi...
Thanh Minh là Ngày Vui. Xưa, nó là Lễ Hội. Nay... nhiều Kỷ Nguyên Mới, Thanh Minh: Quá Khứ mờ...
Trời ơi Thơ tôi...Thơ, nhám xì như chiếc lá / rụng hình
như từ Hạ, từ năm ngoái, năm kia...
Người thác bây giờ về... một Giáo Đường nào đó? Một ngôi Chùa thành phố? Một nhà kho thời gian?
Những chiếc lá úa tàn, phất phơ bay tình nghĩa... chút
khói nhang tứ phía thơm thơm ngày Thanh Minh!
*
Em
ơi ngồi với anh thấy mình mai mốt nhé...
Thấy
chiếc lá lặng lẽ bay trong trời mờ sương!
Trần Vấn Lệ
(*) Nghĩa trang, nghĩa đia ở Mỹ đa số không có đắp nấm
mồ,
bia mộ đặt nằm ngang với mặt đất, cỏ phủ xanh, chỉ thấy
mộ bia khi mình cúi đầu...
(**) Thơ Nguyễn Du:
Thanh Minh trong tiết Tháng Ba,
Lễ là Tảo Mộ, Hội là Đạp Thanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét