BÂNG KHUÂNG

CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ GHÉ THĂM, ĐỌC VÀ GHI CẢM NHẬN. CHÚC CÁC BẠN NĂM MỚI GIÁP THÌN 2024 THÂN TÂM LUÔN AN LẠC
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trần Vấn Lệ. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

THANH MINH TRONG TIẾT THÁNG BA LỄ LÀ TẢO MỘ HỘI LÀ ĐẠP THANH – Trần Vấn Lệ



Trời lạnh và âm u.  Mấy ngày rồi không nắng.  Tiết Thanh Minh bằng phẳng / những nghĩa trang mênh mông... (*)
 
Người sống đã hết lòng để thương nghĩ người chết?  Chết có nghĩa là hết! Bình tro cho có thôi...
 
Xưa, Thanh Minh, đất trời thường là ngày rực rỡ:  Xanh trời, xanh biếc cỏ, xanh đất, xanh biếc hoa... (**).
 
Xưa!  Bây giờ là xa... Nhiều người... rồi thưa thớt / cúi đầu đi đếm bước / dừng chân vài mộ bia...
 
Vài nhánh hoa đem chia... Chia không thể hết mộ!  Vài mái tóc bạc xỏa... ngồi vén gọn:  anh ơi...
 
Thanh Minh là Ngày Vui.  Xưa, nó là Lễ Hội.  Nay... nhiều Kỷ Nguyên Mới, Thanh Minh:  Quá Khứ mờ...
 
Trời ơi Thơ tôi...Thơ, nhám xì như chiếc lá / rụng hình như từ Hạ, từ năm ngoái, năm kia...
 
Người thác bây giờ về... một Giáo Đường nào đó?  Một ngôi Chùa thành phố?  Một nhà kho thời gian?
 
Những chiếc lá úa tàn, phất phơ bay tình nghĩa... chút khói nhang tứ phía thơm thơm ngày Thanh Minh!
 
*
Em ơi ngồi với anh thấy mình mai mốt nhé...
Thấy chiếc lá lặng lẽ bay trong trời mờ sương!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ
 
(*) Nghĩa trang, nghĩa đia ở Mỹ đa số không có đắp nấm mồ,
bia mộ đặt nằm ngang với mặt đất, cỏ phủ xanh, chỉ thấy mộ bia khi mình cúi đầu...

(**) Thơ Nguyễn Du:
Thanh Minh trong tiết Tháng Ba,
Lễ là Tảo Mộ, Hội là Đạp Thanh.

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2025

SƯƠNG KÌA CON MAN MÁC MÂY BÀNG BẠC MÂY BAY – Thơ Trần Vấn Lệ


    

Từ Thành Phố xuống Phường, Đà Lạt vẫn dễ thương...
Vẫn như con cừu non uống sương và ăn cỏ...
 
Thành Phố mà quá nhỏ, hạ nó xuống đâu sao!
Cần là ngọn cờ cao, phải cao hơn đầu núi...
 
Núi Bà muôn năm cúi nhìn xuống đời biển dâu!
Đà Lạt như Lê Cu người đi đâu cũng gặp...
 
Không có việc gì gấp, tay bắt thì mặt mừng
Im lặng như rừng thông dần dần thành nghĩa địa!
 
Sống, còn tình còn nghĩa.  Thác thì có đám ma,
Thôi!  Bây giờ nó là... là Cheo Reo, Phú Bổn...
 
May nó còn Số Bốn - khu vực của Dòng Tu (*)
May nó còn Dốc Đu, còn Sở Trà Cầu Đất!
 
Bạn tôi quê Trại Mát, cười ngất ngất, là vui?
Đất là của ông Trời... Trời là nơi sương tản...
 
*
Mắt của bạn tôi sáng gờn gợn chút mưa bay...
"Xưa, người ta đến đây, bây giờ cũng vậy chớ?"
 
Ôi!  Nhà nhà không số...
Ôi!  Đường đường không tên...
Ôi!  Những phố không đèn...
Rồi!  Cũng quen như cũ...
 
Người Mẹ chìa đôi vú:  "Con bú mà lớn nha...
mai mốt chữ Sơn Hà thấy Mẹ già đầu bạc".
 
Sương, kìa con:  man mác...
Mây... bàng bạc... lá bay!
 
                                                Trần Vấn Lệ
 
( *) Cây Số Bốn cách Bưu Điện Đà Lạt 4 km, hướng Đông Bắc, đây có dòng tu Vinh Sơn và Nhà Thờ Đức Bà tức Domaine de Marie, nhỏ hơn Nhà Thờ Con Gà mà...đẹp lắm!

NHƯ ĐÁM MÂY BAY QUA CỬA SỔ - Trần Vấn Lệ



Sau một ngày mưa, đêm hết nước... Đêm không ai dạo phố ban khuya!  Sáng nay, mắc cỡ ông Trời khóc, mây quệt nắng vàng... dễ ghét ghê!
 
Ông Trời!  Ai nói?  Sư Thầy nói?  Phật có tin đâu chuyện số phần, chỉ có cái Duyên là Định Mênh.  Kiếp này, Kiếp nữa... chuyện bâng khuâng!
 
Ông Trời!  Ai nói?  Ông Cha nói?  Ông Mục Sư cười, đúng lắm thay!  Chỉ có Trời làm mưa với gió, làm đêm đen tối, nắng ban ngày...
 
Chuyện Phật, chuyện Trời... tôi nói giỡn, gọi là cái cớ nói vu vơ!  Cali thường nắng mười hai tháng, chỉ một ngày mưa nước lại thừa!
 
Nói Nước, nước này như Nước Mắt?  Nước này như Đất Nước Quê Hương?  Ôi chao cái cớ, lu bù cớ... Mưa tạnh thương hoài kẻ Tứ Phương...
 
Không bạn không bè, tôi lảm nhảm: "Đời Hai Thế Kỷ nửa-trăm-năm!"  Học trò dốt mấy không hề nói "hai Trăm Năm... bằng Một Nửa Trăm!".
 
Ai khiến sáng nay tôi nói nhảm?  Ai làm Dân Tộc tôi chia ly?  Thơ ai Ly Khách!  Này Ly Khách!  Mẹ, Chị, Em... về đi, về đi Giọt Rượu Cay!
 
*
Tôi biết là tôi không tỉnh táo!  Tôi không còn nữa tuổi ba mươi!  Hồi ba mươi đó, tôi trong trại, một xó ngồi không thấy mặt trời!  
 
Hồi ba mươi đó, tôi và bạn... không phải trăm!  Ngàn, vạn bại binh... Tất cả. yếu hèn như rác rưởi, ngồi thản nhiên, nằm xuống... thản nhiên!
 
Tôi nói nắng mưa, mưa với nắng.  Ngày đêm... và những chuyện vô duyên!  Cho qua ngày tháng, nào ai cấm?  Thơ vẫn Trời ơi Mộng Rất Hiền...
 
...như đám mây bay ngang cửa sổ!
... như tình xanh biếc mắt Giai Nhân!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 17 tháng 3, 2025

...VÀ EM À ANH BIẾT EM NHỚ ANH MƯA BAY – Thơ Trần Vấn Lệ



Người mù đi qua đường, đi được nhờ thói quen?
Tại sao cây trụ đèn vẫn đứng yên một chỗ?
 
Không có ai đứng ngó cây trụ đèn hỏi han.
Ánh sáng bóng đèn vàng chiếu vào đêm im lặng!
 
Ánh sáng đèn là nắng ban ngày không có mưa...
Ánh đèn sẽ mờ mờ khi người mù cứ bước!
 
Mưa là những giọt nước ở đâu rơi xuống đường?
Nếu nhẹ, nước là sương vương vương trời mờ ảo...
 
Tôi nhớ sao tà áo ai đó bay đêm trăng.
Sương thành những dấu ngang nối câu thơ tưởng tượng...
 
Gió mạnh lên sẽ cuốn tà áo bay lên trời,
thành một áng mây trôi... về đâu, tôi chẳng biết!
 
Người mù đi, đi miết, rồi cũng tới bến bờ,
cô đơn từng câu thơ vó ngựa giòn biên ải...
 
Thời xưa tôi không lại trả tôi lại tuổi đời,
có lẽ vì mưa rơi, mây trôi và sương tản?
 
Trụ đèn có ánh sáng như rét rừng vàng da!
Quả thật tôi thiết tha nhớ áo vàng núi, dạ...
 
Cỏ vàng từng thảm lá cuối trời âm hay dương?
Người mù đi qua đường không mơ màng, ai biết?
 
*
 
Không chế độ nào duyệt những bài thơ rất thơ,
hãy để cho gió đùa bay về đâu cũng kệ...
 
Ngày sau nhờ được thế còn thấy thơ ngày xưa...
còn thấy áo dài tơ dệt vàng đêm Thu Nguyệt!
 
... và, em à, anh biết
Em Nhớ Anh Mưa Bay...
 
                                                      Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 12 tháng 3, 2025

THƯ ĐI KHÔNG HỒI ÂM – Trần Vấn Lệ



Gửi đi mười lá thư cho bạn bè tứ tán...Đời:  trời yên biển lặng... Thư đi, không hồi âm!
 
Biết là vì xa xăm, ai cũng yên và ổn.  Mình còn gì mong muốn:  những lời chúc đẹp trao...
 
Bạn vui, mừng xiết bao!  Bạn buồn, mình chia sớt.  Sao thư mình trớt qướt?  Chờ hoài, gió thổi thôi?
 
Đôi khi, phone có cười:  thư mày tao chưa mở, bận đưa bà đi chợ, bận, Hà Nội mới về...
 
Nghe bạn cười hề hề.  Mình nhớ Bác Hồ quá:  một con người cao cả, khoan hồng lũ tàn binh!
 
Qua rồi thời chiến chinh.  Yêu hòa bình lắm lắm...Coi như thư đi chậm nhạt nhẽo đời hội hè...
 
Bao giờ "qua cơn mê sau cuộc đời bềnh bồng?"...  Lời nhạc Trần Lâm Ngân bâng khuâng.  Mưa lác đác...
 
Sông trôi bèo sóng giạt.  Gió rưng rưng bờ lau...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 22 tháng 2, 2025

SÁNG MỒNG MỘT BUỒN BUỒN NGỒI NGÓ MÂY NGÓ SƯƠNG – Trần Vấn Lệ



Sáng Mồng Một có nắng - Nắng ấm được bao lâu?  Tôi không đoán được đâu... Chim về, trên dây thép.
 
Những con chim hát nhép những bài tình rất xưa... Có quá nhiều ngày mưa, những bài tình ướt nhẹp!
 
Cây, lộc non mở khép, lá mùa Xuân bắt đầu!  Con sông không trôi mau. màu bình minh lượn sóng...
 
Tôi nghe lòng cảm động.  Thời gian còn với tôi... Còn nỗi nhớ xa xôi về Quê Hương làng xóm...
 
Lung linh ánh lửa chớm màu thời gian ngày xưa... Năm mươi năm đã thừa!  Năm mươi năm lóng lánh!
 
Vây mà tôi... Người Lính!  Trời ơi là Núi Sông!  Tôi có thấy gì không, những con chim dây thép?
 
*
Những con chim cánh biếc như là hoa Tầm Xuân...Những tiếng chim rưng rưng... lời Tình Ca ướt sũng!
 
Ướt mềm hoa bông súng.  Ướt bừng đóa hoa sen...Những tiếng chuông boong boong.  Chùa xa.  Thầy đã dậy...
 
Nắng trên đường nhắp nháy...
Nắng chảy theo con sông...
Tôi vuốt ve từng đồng, tôi mừng tôi tuổi mới!
 
Lòng tôi buồn vời vợi mây sương mờ thơ... thơ...
 
                                                                                     Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 20 tháng 2, 2025

BA GIỜ BA MƯƠI A EM – Trần Vấn Lệ



Không ngủ được thì... thức.  Mình nói mình cười mình!  Không lẽ mình làm thinh? Đêm còn dài, êm ả...
 
Thuốc, một viên, nhiều quá.  Ngủ một giấc đã đời.  Cũng tại không đi chơi nên chiều qua ngủ sớm.
 
Một giờ sáng muốn uống / nữa / mà thôi / để dành!  Nhớ lại thời chiến chinh / bị thương mới cần ngủ...
 
Bây giờ...
Hai Thế Kỷ.  Tàu tốc hành đã qua!  Năm mươi năm lượt là cũng chỉ là mơ ước!
 
Có mơ nào hiện thực?  Có mộng nào không... mơ?  Tôi cảm ơn tôi - Thơ / cho tôi đời chỗ tựa...
 
Chẳng hạn:  khi bên cửa.  Chẳng hạn:  khi bờ sông.  Có khi nhìn cánh đồng của người ta ứa lệ...
 
Nước Non mình dâu bể, rừng ngút ngàn, kệ đi!  Uống rượu uống bằng ly, uống trà uống bằng tách...
 
Mẹ Cha lau nước mắt... nhìn bầy con tách... ly!
 
Ba giờ rưỡi còn khuya... 
                                                                                     Trần Vấn Lệ 

Thứ Tư, 12 tháng 2, 2025

NGOẠI ƠI LÒNG CON THẬT NHỚ NGOẠI SẮP TRĂNG RẰM - Trần Vấn Lệ



Hôm nay, Tiết Tiểu Hàn thấy ghi trên tờ lịch.  Rằm tháng Hai quá thích:  ít lạnh và ấm nhiều...
 
Chữ nghĩa thật đáng yêu!  Ít, nhiều, nằm bên cạnh. Chưa nóng là 
vẫn lạnh...và Thơ có hạnh phúc thôi!
 
Tôi tin trăng không rơi dù tôi lên núi cắn!  Màu trăng là màu nắng , tôi rải cầu Trường Tiên...
 
Nhìn ai đi nghiêng nghiêng, chắc em về thăm Ngoại?  Rồi trăng hóa thành trái đậu đầu mùa... dễ thương!
 
Những buồng cau trái non... mà Ngoại già, nhớ lắm!  Ngoại bây giờ thăm thẳm, trăng vẫn vàng Thu nao...
 
Dòng sông Hương sóng chao... Cái bóng quần sóng sánh... Chiếc áo dài thấm lạnh... Ngoại à, ai đó run!
 
Con thấy trời còn Đông khi chấp tay lậy Ngoại... lậy cả hình bên trái:  những giọt mưa phùn xưa...
 
Cầu Trường Tiền trong mơ mưa mờ mờ phơ phất... Ngoại ơi lòng con thật nhớ Ngoại sắp trăng Rằm!
 
Cái bóng ai xa xăm qua Trường Tiền nhàn nhạt...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

Thứ Năm, 6 tháng 2, 2025

BÂY GIỜ ĐÃ HẾT TẾT - Trần Vấn Lệ



Bây giờ... đã hết Tết!  Lịch in Mồng Bảy rồi.  Lạnh vẫn còn nguyên thôi nhưng trời thì ảm đạm...
 
Yêu hay không màu xám vẫn chấp nhận thời gian... Bóng ngày tháng đang sang, mai... mùa Xuân sẽ thấy!
 
Vài cánh lá động đậy.  Vài giọt sương đang rơi.  Nắng chắc còn xa xôi.  Tôi tin:  Ngày sẽ mới...
 
*
Nói thế, tôi không đợi:  Tôi có việc trong ngày!  Người cũng như cỏ cây, Phật nói:  Chúng Sinh hết!
 
Biết là đã hết tuyết.  Biết là Đông rồi Xuân... Có thể bão nửa chừng từ đại dương, có thể!
 
Bài thơ tôi, như thế, mỗi ngày một ngày qua...
 
*
Ngoài đường, vài người qua.  Vài người đi ngược lại.  Hello, trai hay gái, thấy nhau Good Morning!
 
Nước Mỹ thật thân tình... Tôi nghĩ đến bè bạn.  Năm mươi năm phân tán... dễ gì được thấy nhau?
 
Tôi nhớ... nhớ ca dao, vài câu sao thắm thiết!  "Nụ Tầm Xuân Còn Ra Cánh Biếc Em Có chồng Rồi Anh Tiếc Lắm Thay...".
 
Năm mươi năm... năm nay, đuôi đâu Hai Thế Kỷ.  Hai trăm năm lệ thủy... mút mùa áo cà sa...
 
Đời là chốn ta bà!  Chúng sinh đều cát bụi!  Đời của tôi xám, tối... ảo huyền một bình minh!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Tư, 5 tháng 2, 2025

BUỒN THAY NĂM NÀO CŨNG TẾT - Trần Vấn Lệ



Hôm nay không còn Ngày Tết, mứt, trà, kẹo, bánh... đều Sale!
Cô bé bán hàng cười tươi:  Mời anh, mời chị...ăn Tết!
 
Có người dừng chân... ngó miết - ngó cô con gái Bắc Kỳ!
Có người ngún nguẩy bỏ đi:  chỗ nào cũng Quân Giải Phóng!
 
Siêu Thị ở Mỹ thật rộng, nhiều người rộng lượng còn hơn!
"Ít gì cô ấy Việt Nam...Cái Tình Đồng Bào Trên Hết".
 
Hỏi thăm:  "Em qua Du Lịch, kết hợp bán Tết một tuần, ba tuần làm khách tha hương, ngắm nghía vui buồn Đất Khách!".
 
Nghe cô bé đáp thật thích -  Tết mà... không giận hờn đâu!
... nên có người dừng khá lâu, nên có người mua vài thứ...
 
Tôi mua chút Tình Lịch Sử.  Cô cầm lên trao và hôn.
Tôi cảm ơn cô. Quê Hương!  Tôi cảm ơn buồn bay mất...
 
*
Lịch Sử buồn tay ngồi lật... thấy vài giọt nước mắt khô!
Thôi mà... Chuyện gì cũng mơ!  Mơ hoài biết bao giờ tỉnh?
 
Tôi còn treo kia... áo Lính... bạc màu năm mươi năm chăng?
Tôi hỏi, không còn cố nhân... buồn thay Năm-Nào-Cũng-Tết!
 
                                                                                  Trần Vấn Lệ

Chủ Nhật, 2 tháng 2, 2025

CHẶNG ĐẦU TIÊN TRÊN SUỐT ĐƯỜNG XUÂN – Thơ Trần Vấn Lệ




Trái đất tròn... tròn như viên bi
lăn tới đầu non cuối biển về
nó hóa trái tim tròn rất đẹp
là em vừa chớp chớp đôi mi!
 
Thơ anh khai bút mừng em, đó!
mỗi chữ, em à, một nụ hoa...
ôm ấp mà thương tình mãi mãi
Lâu Đài Tình Ái em nguy nga!
 
Mình đi bên nhau về chân mây
anh hôn em hoài đôi chân mày...
đi hết biển trời, ta trở lại
đất liền - làng xóm - cánh cò bay...
 
Em ơi Quê Hương, Quê là Quê
Em ơi Hương thơm hoa cau nè!
Em áo dài hoa, hoa cúc nở
Mùa Xuân, Xuân Cúc đẹp thì khoe...
 
Mai sẽ Hạ hồng, Thu biếc biếc
rồi Đông sương giá vẫn băng trinh!
Em là trái đất tròn như ngọc
là Huế... Tản Đà nói Bức Tranh! (*)
 
Bài thơ Khai Bút Tết Mừng Xuân
anh viết trao em trọn tấm lòng...
người Lính muôn năm lòng rất trẻ
muôn năm lòng Lính một Non Sông...
 
                                    Trần Vấn Lệ
 
(*) Tản Đà mở đầu một bài thơ Huế:
"Đường vô xứ Huế quanh quanh,
non xanh nước biếc như tranh họa đồ..."

Chủ Nhật, 26 tháng 1, 2025

NHỮNG NGÀY TẾT SẮP TỚI – Trần Vấn Lệ



Nhiều người rất là thích:  kháo nhau "Tết không mưa!".  Nhiều người thì không ưa... nếu cứ nắng, nắng suốt!
 
Nhưng... biết làm sao được cái lòng của ông Trời?   Ổng chỉ làm mây trôi, ổng ngồi xem thế giới!
 
Mây trôi không mệt mỏi và rồi tan rồi tan... ở cái nước Việt Nam cho Tết năm nay đẹp!
 
Áo dài bay, mở, khép...Diễu văn đọc linh tinh!  Người ta quên đọc Kinh, người ta chỉ thích chúc!
 
Chúc nhau đầy Hạnh Phúc, chúc nhau đều Ấm No... Không ai chúc Nhà Thơ: thơ hết tràn nước mắt!
 
Năm mươi năm nhanh thật:  bao nhiêu là mả mồ!   Cỏ chưa xanh đã khô, hoa tàn dù mới nở...
 
Không biết ai còn nhớ Những Cái Tết Tha Hương...
 
*
 
Tha Hương và Tha Phương, hai cái chữ đều giống như cái hình một bóng...giọt lệ / nước mắt tuôn!
 
Mồng Năm Tết:  Lập Xuân! 
Không mưa thì sáng trưng!
Có mưa thì ảm đạm!
Sáng nay tôi hốt nắng rải ra nhìn tuyết sa...
 
Tuyết trắng như là hoa... Hoa nở hai Thế Kỷ (*)!  Đường quê đường vạn lý cỏ lợt mù sương sương...(**)
 
                                                                                   Trần Vấn Lệ
 
(*) Hai Thế Kỷ, 20 và 21, tính từ năm 1975 đến nay, 2025.
(**) Thơ Nguyễn Du:  "Quê nhà cỏ lợt màu sương, đường xa thêm một tấc đường một đau!"
 

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2025

TỪ NAY MÌNH SẼ GẶP TRONG MƠ – Trần Vấn Lệ



Đã tám giờ hơn, còn tối quá, Đèn đường đã tắt.  Phố mù sương.  Không ai đi cả.  Đời hiu quạnh.  Không tiếng chim kêu, vẫn não nùng... (*)
 
Nhớ lại anh Nùng trong Cải Tạo, giáo sư Sư Phạm hay cười cười... Anh không than thở điều chi cả... mà mắt anh buồn, không thấy vui...
 
Anh ra tù tôi cũng ra tù... Ga Tuy Hòa cùng ngắm cái Thiên Thu:  "Lệ ơi, về sống hay về chết?".  Tôi ngó anh nhìn anh rất lâu...
 
Chưa xe lửa tới.  Hai thằng gậm, mỗi đứa bánh mì một tấc gang. Không nước mắm chan sao quá ngọt.  Sáu năm...Ngon quá:  Bánh Mì Ngon!
 
Rồi xe lửa tới.  Còi hu hú.  Rồi hú hơi dài, nó đứng yên. Khách xuống, người lên, xe chạy tiếp.  Tôi về Phan Thiết, anh Phan Rang...
 
Chào biệt bé con ly đá lạnh.  Chào Tuy Hòa.  Chào A 30!  Hai thằng một chỗ nhìn ra cửa: nhà cửa ruộng đồng...tất cả trôi! 
 
Đời ngược, mình xuôi, xuôi vạn lý.  Tôi ngó anh, buồn; tôi cũng như?  Anh gặp vợ con, tôi gặp Má... Từ nay mình sẽ gặp trong mơ?
 
*
Đoàn xe lửa tới Phan Rang rồi.  Anh xuống, tôi chờ xe lửa xuôi...Tay vẫy.  Chào nha!  Xe lửa hú.  Mình xa mình xa đời xa xa...
 
Anh sang Texas rồi anh mất.  Tôi tới Cali tôi sống còn. Anh của anh mất ngoài Hà Nội.  Em của tôi mất ngoài Đại Dương...
 
Sáng nay, trời tối, thơ tôi lóe... Đặng Vũ Nùng ơi...mình thật xa!  Nửa Thế Kỷ mà như chớp mắt.  Mặt trời?  Không phải!  Lệ người sa!
 
Tôi khép cửa cho trời tối mịt.  Tôi khép lòng tôi bài thơ này. 
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ
 
(*) Đặng Vũ Nùng, dạy trường Sư Phạm Đà Lạt niên khóa cuối, 1974-1975.  Anh cũng như tôi, giáo chức biệt phái... Anh ruột của anh là Đại Tá Đặng Vũ Ruyến, Giám Đốc Nha Địa Dư, ra Bắc, chết trong năm 1975, tại một trại tù ngay trong lòng Hà Nội.  Tôi nhớ anh, tôi hay đùa anh..."Anh là Đặng Não Nùng!".  Anh và gia đình sang Mỹ năm 1992.  Tôi trước anh, 1989. Chúng tôi ra tù Cải Tạo năm 1981, từ trại cuối cùng A 30 Phú Yên, anh về Đà Lat ngay để đoàn tụ với gia đình, tôi thì về Phan Thiết thăm Má tôi lần chót trong đời...                 

Thứ Ba, 21 tháng 1, 2025

NĂM NAY THÁNG CHẠP THIẾU – Trần Vấn Lệ



Năm nay Tết sớm lạ nha!  Con nít người già ngơ ngác Tân Niên!  Buồn, vui, đều thấy nhãn tiền: năm mươi năm cái Tết mình tha hương...
 
Hai Thế Kỷ...chẳng chi oan:  kẻ vui công tác, người mang vết bầm:  người lên như sóng triều dâng, người thì gậm nỗi hờn căm làm người...
 
Lắm người tu, nói "kệ thôi".  Nhà Thờ, Chùa vẫn những hồi chuông vang... Người tu ngó Tết, mơ màng, người không tu hứng hàng hàng lệ sa!
 
Xứ người, phố Tết phố hoa.  Người ta có lối, phần... ta có đường!  Cảnh kia là cảnh phố phường, sáng bình minh thắm, chiều hoàng hôn phai...
 
Người ta ai cũng là ai!  Trần ai cõi cát bụi bay cõi đời... Người già không thích rong chơi, trẻ con Tết chỉ ngày rồi cũng qua!
 
Đứa cháu Ngoại nói Ngoại à:  "Mùi nhang thơm quá, giống hoa ngoại trồng!  Ở đây có núi có sông, con lái xe, Ngoại với con vòng phố nha...".

*
Ngoại hôn cháu, Ngoại nhìn xa:  Quê Hương của Ngoại vẫn là Đại Dương...
 
                                                                                        Trần Vấn Lệ

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2025

NĂM MƯƠI NĂM BUỒN BUỒN NÓI NHẢM – Trần Vấn Lệ



Cali nắng chang chang, chim kêu vang thành phố!  Lạnh, đêm hoa không nở, ngày thì nắng, than thôi!
 
... mà đây, đó, đều vui.  Gặp nhau, cười, Năm Mới.  Nắng giống như lò sưởi... không phải trả tiền gaz!
 
Mỗi ngày, một ngày qua... kệ nó mà, mưa, nắng!  Có nhiều người thầm lặng, sống mong ngày qua ngày...
 
Chuyện đời mây bóng mây... Chân mày không ai nhíu!  Chẳng gì ta không hiểu, chuyện đời mây bóng mây!
 
*
Bài thơ tôi hôm nay bóng hạc vàng thiên cổ bay qua rồi trời nhớ nhường phù vân, bạch vân!
 
Nhiều, ít, có bâng khuâng, mơ màng cho có vẻ, thèm chứ ai có ghé nhẹ lòng như khói sương...
 
Thèm chứ những nụ hôn nở trong thời cổ tích, cam đành đời tịch mịch... không ngờ năm mươi năm!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ

Thứ Hai, 13 tháng 1, 2025

CALIFORNIA SAU TẾT TÂY 2025 – Trần Vấn Lệ



Sau Tết Tây hay chớ; lạnh ban đêm, nắng ngày.  Mưa không muốn tới đây chỉ có sương mù tối...
 
Chán rồi, không muốn hỏi "Sa Mạc Là Đây Chăng?".  Nắng, trời rộng thênh thang, sương, thành phố hẹp lại...
 
Vườn vẫn hoa vẫn trái... còn hơn Không Có Gì!  Người mình bỏ nước đi, tới đây có ba chữ...
 
"Năm mươi năm biệt xứ!  Năm mươi năm lưu vong! Ước mơ về số Không, Không-Có-Gì là Phật?"
 
*
Sau Tết Tây giụi mắt, một bài thơ không thơ!  Nhớ Hồ Dzếnh ngày xưa từng ngậm bút tư lự:
 
"Hỡi người tôi nói gì chưa, tôi đang sắp nói hay vừa nói ra?".  Câu hỏi thật xót xa như câu ca dao nhỉ?
 
Nắng khô ran không khí.  Sương tỉ mỉ kết băng.  Một chiếc xe chạy ngang, tiếng băng tan rợn rợn...
 
"Con cút cụt đuôi!  Ai nuôi mày lớn?  
Dạ thưa Bà, tôi lớn mình ên!".
 
Lòng nhủ lòng:  "Tâm yên!  Lạc đà qua sa mạc! Coi như đây Á Rập, coi như đây Ba Tư...".
 
Đường cuối kia: Chân Mây.  Em!  Chân mày cong vút!  Thả mơ ra rồi chụp / cái bóng... thời Việt Nam!
 
                                                                                       Trần Vấn Lệ