THÁNG MƯỜI NƯỚC MẮT AI ĐONG BAO NHIÊU LƯỢNG BẤY NHIÊU LÒNG VIỆT NAM – Trần Vấn Lệ
Khi chưa tới tháng Mười, người người đều hỏi:"Bao giờ cho tới tháng Mười?".Hỏi rồi cười.Hỏi rồi khóc!Một câu hỏi thôi
sao mệt nhọc mệt nhoài? Tháng nào chẳng tháng Mười"?Tháng Bốn Bảy Lăm, thấy rồi, còn hỏi!Con mắt mọc đuôi bởi vì nó biết nói!Nhìn Mẹ, kia kìa, nhìn Cha kia kìa, nhìn em
kia kìa...Đất Nước thời chia đôi, tình nào cũng chía cách!Những viên gạch dính máu vỡ làm đôi, làm ba,
làm bốn... Tháng Bốn mà, Giời ôi! Ngày Mười tháng Mười năm 1954, Trần Dần tự dưng làm
thơ, để đời một câu "thực tiễn"... như con én liệng sa trời mưa sa...
"Tôi đi không thấy phố thấy nhà chỉ thấy mưa sa...".Mắt của Mẹ già, buồn ơi, hun hút! Tháng Mười có thật?Tháng Mười giấc mơ?Chiếc tàu há
mồm nuốt bao sầu tủi!Con đường tiếp nối,
người đi người đi "từng đêm càng đông dần!". Tháng Mười phân vân như dòng Bến Hải, nói đi nói lại:" Con Sông Hiền Lương".Tháng Mười bi thương, sao mong hoài vậy?Trái tim bừng cháy chút lửa hy vọng, rồi thì
mưa sa mưa sa... " Lũ chúng ta lạc loài dăm bảy đứa bị Quê Hương ruồng bỏ Giống Nòi khinh!". Vũ Hoàng Chương ê mình làm thơ ê ẩm! Tháng Mười ăn mắm... nó thấm về lâu! Sáng
nay tôi đứng bên lầu... hình như Ngưng Bích... xanh màu núi sông... Tháng Mười
nước mắt ai đong?Bao nhiêu lượng bấy
nhiêu lòng Việt Nam!". Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét