Trang

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2024

SAO LẠI GỌI LÀ “KHÓC NHƯ RI”? – Hoàng Tuấn Công

Một trăm đứa khóc như ri,
Không bằng một đứa nó đi giật lùi
                                         (Ca dao)

Hình ảnh chim ri bị bắt nhốt làm chim phóng sinh, nhiều con bị chết trước khi, hoặc chết ngay sau khi được thả.

https://tuoitre.vn/nhoi-long-xac-chim-roi-xuong-khi-vua...
 
Thành ngữ “khóc như ri” được nhiều cuốn từ điển tiếng Việt thu thập và giải nghĩa:

 -Việt Nam tự điển (Lê Văn Đức) giảng “khóc như ri” là “Khóc nhiều, tiếng nhỏ mà đều”.
-Từ điển từ và ngữ Việt Nam (GS Nguyễn Lân) giảng: “khóc như ri” là “Khóc lâu và thảm thiết”, và lấy ví dụ “Mấy ngày liền chị ấy khóc như ri”.
-Đại từ điển tiếng Việt (Nguyễn Như Ý chủ biên) giảng: “khóc như ri • Khóc la ầm ĩ, nhiều tiếng khóc cùng oà lên một lúc: Họ đổ ra các khe cửa nhòm ngó hỏi nhau, bàn tán, quát tháo, van lạy, chửi rủa và oà lên khóc như ri”.
-Từ điển thành ngữ tục ngữ Việt Nam (Nhóm Vũ Dung): “khóc như ri • Khóc râm ran, nhiều tiếng khóc cùng một lúc (thường nói về trẻ con khóc)”.
 
Theo như trên thì tất cả các cuốn từ điển đều không đề cập gì đến nghĩa đen câu thành ngữ; mặt khác, về nghĩa bóng cũng không có sự thống nhất về cách hiểu.
 

CHUYỆN BI HÀI MẤY ÔNG NHÀ VĂN ĐI NHẬN GIẢI THƯỞNG! - Trương Chí Hùng


p/s: ảnh minh họa là chai thuốc nhuộm do BTC tặng.
 

Mình gặp nhà văn Nguyễn Quang Lập (Bọ Lập) lần đầu tiên là hôm bữa nhận giải cuộc thi CHUYỆN CỦA NHỮNG DỎNG SÔNG
   
Ông bị liệt gần nửa người, chống gậy bước từng bước khó nhọc vào khán phòng. Mình thấy áy ngại, nhưng nghĩ cha này chắc được giải cao lắm nên mới bay từ ngoài Bắc vào (chi tiết này vừa được các bạn văn nhắc, rằng Bọ Lập giờ ở Củ Chi chớ không phải ở ngoài Bắc. Vậy là đỡ khổ thân Bọ một chút, làm mình cứ áy ngại cho ông cả tuần nay).
   
Nhà văn Xuân Ba cũng mới bay vô, bắt tay và kéo Bọ Lập ngồi chung, hàng ghế sát bên mình. Hai ông hí hửng lắm, kiểu như dù nhà bao việc nhưng phải dành chút thời gian vào “ẵm” cái giải vài chục triệu rồi về làm tiếp.

“TÔI CHỜ CÁC NHÀ VĂN LÊN TIẾNG THAY VÌ IM LẶNG LÀ VÀNG…” – Huỳnh Thu Vân



Anh nói về điều khác, về giải thưởng bị chấm sai… nhưng tôi lại muốn xin câu nói này để mở đầu cho những điều mình sắp nói khác.
 
Tôi, thay vì đọc mãi chán rồi những câu chuyện nhân văn, những gương người tốt việc tốt, những ngợi ca vẻ đẹp của quê hương đất nước, cách nấu ăn ngon, cách đi chơi sao cho thú vị hiệu quả… thì nay, tôi đọc cụ Nguyên Ngọc một cách quyết liệt.
Hôm nọ, tôi nói với một bạn thế này: chỉ cần đọc Nguyên Ngọc thì giá trị bằng chữ của cả nghìn nhà văn bình thường khác cộng lại. Mà có khi còn hơn, nếu nó nhạt và chả có gì đáng đọc.
Nếu các bạn không tin, thì đọc các bút ký của Nguyên Ngọc sẽ rõ. Mà về RỪNG, chỉ RỪNG thôi nhé, các bạn sẽ thấy trí tuệ của Nguyên Ngọc tầm cỡ thế nào!
 

MAY MÀ TRỜI CÓ GIÓ ĐUỔI ĐƯỢC THỜI GIAN BAY – Trần Vấn Lệ



Không gì buồn cho bằng khi người ta ngã bệnh!  Những gì mình toan tính không nhớ gi nữa đâu!
 
Tự nhiên lạ, cái đầu, đụng gì đâu, đau điếng?  Cũng lạ, cứ hé miệng là "đau!  Đau quá đi!".
 
Người ta rên làm chi?  Đó là cách tự chữa?  Người ta muốn khép cửa, ánh sáng làm đau thêm!
 
Người thân ở một bên, không ai làm gì được... chỉ là bưng chén nước, đưa viên thuốc:  "Uống đi!".
 
"Xuyên Tâm Liên" bệnh chi?  Bệnh gì cũng nó trị!  Nó nhiều như hạt bí... Bác Sĩ viết toa cho!
 
Bệnh... thêm bệnh ngẩn ngơ!  "Xuyên Tâm Liên - Xin Đem Liệng"...Mười năm hơn "cải thiện", thuốc thần có cái tên!
 
*
Phật từng đi bốn bên thành quách che cung điện... thấy Sinh, Lão, Tử, Bệnh... Bốn Chín Năm Làm Thinh!
 
Chùa mọc lên linh đình.  Báo đăng toàn chuyện bậy.  Thích Chân Quang thì quậy, Thích Tâm Phúc làm hề.  Thích Nhật Từ thả dê.  Thích Thái Minh lông diễn...
 
Biết bao bệnh tai biến.  Đời biết bao tai ương.  Bệnh Viện thành Nhà Thương.  Xuyên Tâm Liên chủ chốt!
 
Di sản tùng đống, hốt, xếp kề nhau:  Nghĩa Trang!  Bệnh, có lúc mơ màng, thấy đời vui như Kịch!
 
Đường nào cũng Mai Dịch!  Đường nào cũng thênh thang... Bệnh, một mình, nằm lăn, cái drap nhăn... tưởng mặt!
 
Rồi thấy cả nước mắt dòng dòng Xuyên Tâm Liên!  Uống thuốc rồi ngủ yên, dậy thấy Thơ-Ràn-Rụa.
 
May mà trời có gió đuổi được thời gian bay...
 
                                                                                    Trần Vấn Lệ

MÙA THU HƯƠNG PHẤN – Thơ Khê Kinh Kha


   

 
MÙA THU HƯƠNG PHẤN
(Cho DP)
 
trong mắt em mùa thu vừa đến vội
gió lạnh đầy trong nỗi nhớ chơi vơi
anh chợt biết vì sao thu yếu đuối
bởi vì em gửi nhớ đến bên tôi
 
này em hỡi thu này mình xa cách
nên lá vàng rưng rức theo gió lay
nên chiều nay mình anh ôm lá khóc
mà ngỡ hồn mình trên cánh lá bay
 
anh sẽ mượn con gió trên cành lá
và cánh chim lãng đãng giữa chiều tà
để anh gửi về em nụ hôn ấm
ấm trong mặn mà- ấm trong tình ta
 
anh sẽ góp ánh trăng vào ước vọng
và giọt sương long lanh như mắt em
đề ấp ủ trong tháng ngày xa vắng
cho tình mình dịu ngọt đến dễ thương
 
anh sẽ nhặt nắng hồng rơi trên lá
và nhẹ hôn để nhớ môi em nồng
anh sẽ kết mây trời thành tóc xõa
anh sẽ ôm – tựa má vào mây mềm
và sẽ thở vào mây lời yêu mến
 
anh sẽ hái vạn ngàn cánh sao băng
và sẽ nguyện xin Chúa tình em ngoan
để mùa thu trong anh đầy hương phấn
hương phấn tình mình – hương phấn yêu đương
 
                                                       khê kinh kha

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2024

MỘT THUỞ TRẦN GIAN BAY LƯỚT QUA! – Phạm Hiền Mây



1.
Nói biết, thì hẳn là phải biết rồi. Tên tuổi như Tô Thùy Yên, làm sao mà không biết cho được. Nhưng chú tâm đọc, thì thú thiệt, tôi cũng chỉ đọc khoảng hơn mười năm nay.
Còn tại sao trước đây thì không? Thiệt tình, tôi cũng chẳng hiểu nữa. Có lẽ vì ông không in thơ chăng? Hay là do thơ ông khó đọc, không dành cho lứa đôi và tuổi hoa mộng? Có thể. Và chắc cũng do nhiều nguyên do khác nữa.
Biết sớm hay biết muộn, yêu thích nhiều hay yêu thích ít, thì hẳn, ai cũng phải thừa nhận, thơ Tô Thùy Yên vững chãi, sừng sững, một mình một cõi, dù năm tháng có qua đi.
 
Cũng hơn mười năm trước, trên trang facebook, có một người bạn trẻ, Lê Hoàng Tuấn Kiệt, thư sinh, nho nhã, khiêm tốn, là thầy giáo dạy môn vi tính, vậy mà cậu lại am hiểu văn chương, đặc biệt là thơ, một cách tinh tường, làm tôi hết sức ngạc nhiên.
Cậu như một thư viện cổ. Mỗi ngày, cậu đưa lên trang một bài thơ hay, của một trong các nhà thơ tài hoa tại miền Nam trước 1975. Nguồn ở đâu, thì chịu. Cậu ấy có bí mật riêng của mình. Như ma xó vậy đó.
 
Hai chị em quen nhau. Và, cùng với nhà phê bình văn học Đặng Tiến, đôi khi, gặp một bài thơ hay, xuất sắc, độc đáo, mắc nói về nó quá, thế là ba anh em, nhắn tin qua lại cho nhau, trao đổi, chuyện trò, hết sức thú vị và mở mang kiến thức.
Mấy năm gần đây, Tuấn Kiệt để avatar là ảnh của Tô Thùy Yên, và, chỉ đăng gần như duy nhất, không thêm ai nữa, ngoài thơ Tô Thùy Yên.
 

NỖI ĐAU ĐỚN NHƯ ĐĨA PHẢI VÔI CỦA XUÂN DIÊU - Vương Trí Nhàn


Ảnh: Nhà thơ Xuân Quỳnh (trái) và Xuân Diệu. Nguồn: Wiki
 

Theo dõi cuộc đời Xuân Diệu, người ta tự hỏi thế có bao giờ Xuân Diệu “hố” không, có bao giờ lộ vở là một người yếu đuối, vụng về không? Có đấy. Có một lần, sự cô đơn đã xui dại khiến ông gây sự, để rồi bị “đối thủ” giáng cho một cú nặng nề, không thể cãi lại. Mà vẫn chỉ là câu chuyện liên quan đến thơ.
 
***
Năm đó là năm 1985, cái năm về sau sẽ được xem là năm cuối cùng trong cuộc đời Xuân Diệu, nhưng hình như cả ông, cả chúng tôi, đều không ai tính tới chuyện đó.

BỐN CHÍN NĂM DÀI THẾ CHƯA ĐỨT HƠI THỞ DÀI – Trần Vấn Lệ


 
Mười giờ sáng chưa nắng.  Hôm nay không mặt trời?  Có thể mưa sắp rơi vào buổi trưa này lắm?
 
Mở email, không bạn... bèn tìm đọc lung tung.  Việt Nam bão Yagi ngừng, nhiều núi đồ để đống...
 
Bấm tấm hình, tôi phóng nhìn cho rõ một người.  Người con gái đứng cười, khúc bánh mì cắn dở...
 
Tôi thích cô gái đó vì cô rất hồn nhiên.  Nụ cười cô rất duyên, cả người bùn bám chặt!
 
Đọc bài, biết sự thật:  Cô là Cô Giáo Rừng, cô làm nhiệm vụ chung:  Giúp Đồng Bào Trong Lũ...
 
Cô giống đóa hoa nở trong lòng tôi... Dễ thương!
 
*
Mười ngày, tôi rất buồn:  Ngả bệnh, không thơ thẩn.  Hôm nay không có nắng... thấy buồn, trời sắp mưa!
 
Tôi sẽ có bài thơ nhảm như người nói sảng?  Bạn bè tôi sẽ chán, hết chơi tôi từ nay...
 
Tôi đưa hai bàn tay hứng gió và vuốt mặt.  Nghĩ bà con đang lạc trong rừng... giống tôi xưa!
 
Người Lính cũ mắt mờ.  Lẽ nào tôi ứa lệ?  Bốn chín năm dài thế... chưa đứt hơi thở dài!
 
                                                                                      Trần Vấn Lệ

ĐẤT CHẠY – Thơ Lê Phước Sinh




ĐẤT CHẠY
 
Những lát Da lột
trầy trụa
Trôi.
 
Người
thú vật
nhà cửa
xoong chảo
bùi nhùi quần áo
...
những vạt lông ngắn ngụt
nham nhở
xác xơ
Trôi.
 
Thất thần
thất thảm
Ô chao,
Giàng ơi !
 
Dốc trôi
xoáy cuồng
từng mảnh xé tung
làm suối
chạy đồng.
 
Những giọt lệ cứng thành đá
những ngôi mộ mới
khoác áo màu đất nâu
bó nhang cắm vội.
Những cặp sách của con trẻ
chưa kịp cài khuy
Móc bùn lầy lội
dưới sâu
những cỗ quan tài ván tạp
 vội vàng ghép tạm
sình lên
ấn xuống.
Qua rồi những kiếp nhân sinh.
 
Trôi đi
trôi đi
đám mây trời vẩn vơ quỷ quái.
 
                        Lê Phước Sinh

KHĂN THÊU – Thơ Lê Kim Thượng




 
Khăn Thêu 1 - 2
 
1.
Tình yêu ngày ấy tươi xanh
Khăn thêu hoa bướm tặng anh làm quà
Vườn tình muôn sắc ngàn hoa
Bên em say đắm, mặn mà tỏa hương
 
Nụ tình chớm nở thân thương
Hoa tình khoe sắc đỏ hường lâng lâng
Tàn cây rộn tiếng ve ngân
Nôn nao trong dạ bâng khuâng hương thầm
 
Ngọt ngào, sâu lắng, thâm trầm
Dịu êm, thơm ngọt mùi trầm, quế bông
Mắt huyền thăm thẳm mùa Đông
Trái tim mùa Hạ, tấm lòng mùa Xuân
 
Yêu em tình cứ ngập ngừng
Yêu em lòng cứ lừng khừng lo âu
Mình ngồi tựa sánh vai nhau
Nắng chiều rơi nhẹ trên đầu… Thu sang
 
Đưa em vào chốn Địa Đàng
Đưa em vào chốn hồng hoang phiêu bồng
Bên nhau, lòng hứa với lòng
Sắt son chung thủy, ấm nồng tình si…
 
2.
Tình yêu đến, tình yêu đi
Trách nhau thì cũng làm gì được đâu?
Tình mình cũng lắm biển dâu
Làm sao biết được mai sau đứt đường
 
Giờ mình cách trở hai phương
Con tim lỗi nhịp, buồn vương nỗi niềm
Xa em tôi mãi đi tìm
Câu thơ Lục Bát nhói tim tình đầu
 
Bao nhiêu con nước qua cầu
Cũng không chở hết nỗi sầu bơ vơ
Em về mắc nợ câu thơ
Còn anh mắc nợ vu vơ lời tình
 
Lạnh lùng trong cõi Vô Minh
Lòng ta trĩu nặng ôm tình ngu ngơ
Em còn mãi giữ bài thơ
Một thời hoa mộng, dại khờ tình suông
 
Đời em vui ít, nhiều buồn
Bên thềm Quả phụ tóc buông đợi chờ
Bao giờ… Biết đến bao giờ?
Tôi – Em… nối lại giấc mơ tình đầu…
       
                Nha Trang, tháng 9. 2024
                        Lê Kim Thượng

ƯỚC, GUITAR BUỒN – Thơ Trần Mai Ngân


  


ƯỚC
 
Mấy mươi năm về trước
Là câu chuyện đời xưa
Mùa Thu đem gió mưa
Ghi tháng ngày trên lịch
 
Nếu cho tôi điều ước
Xin xóa ngày mi cay
Những nụ cười năm cũ
Đã rõ ràng phôi phai…