TẤT CẢ LẶNG LẼ ĐI NHỮNG CON SÔNG NGÀY THÁNG – Trần Vấn Lệ
Bắt đầu nghe than van:
"Sao mùa Hè nóng thế? Không
buồn mà ứa lệ? Mắt cũng chứa mồ
hôi?"
Nghe than... thật buồn cười! Chỉ con người than thở, chớ kia kìa hoa cỏ /
đâu có than gì đâu!
Việt Nam, những con trâu / vẫn cày, bừa chăm chỉ! Trong rừng, những con khỉ, đâu cần báo, ti
vi...
Tất cả lặng lẽ đi - những con sông ngày tháng! Có lẽ vì lãng mạn, con người có văn chương?
Người ta nói Tú Xương, thơ Ông đều trào phúng... mà
sao đọc cảm động / như bài Kiếp Chồng Chung!
Tưởng Ông nói lung tung, té ra Ông nói tục! Sự đời toàn chuyện dóc... cái chăn bông... đoạn
trường!
Lời thơ Ông oán, thương. Ông nói ra hờn, dỗi. Tại sao Ông phải nói? Văn Học Sử cần chăng?
*
Mùa Hè mới đi ngang, nhiều người đã than thở. Tôi mơ mình thành gió / tung tăng tà áo ai...
Tôi mơ mình thành mây, tụ thành mưa phơ phất. Nhưng... mà mơ duy nhất: hôn giọt mồ hôi em!
Em phải đi làm thêm / trên tám giờ thường lệ... Tôi biết
em bớt ghé / chợ, vì vật giá leo thang...
Tôi hôn em, Quê Hương / má hường trưa nắng Hạ. Em bềnh bồng tóc thả / mây mùa Thu, chừng
nao?
Trần Vấn Lệ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :
Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ