Trang

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

CHÙM THƠ ‘HƯƠNG” CỦA LÊ VĂN TRUNG


  

 
HƯƠNG ĐÊM
 
Em về sáng một vành trăng
Hồn thu tôi cũng đang rằm vàng ươm
Quỳnh hương! Ồ dạ lan hương!
Hay mùi da thịt chìm sương lụa hồng?
Em về? Ồ không! Ồ không!
Chỉ là mơ, chỉ là mong, ảo huyền!
Chỉ là mây quyện vào đêm
Chỉ là gió nhẹ lay mềm câu thơ
Chỉ là sợi khói giăng tơ
Chỉ là men ủ từ hồ rượu thu
Em về? Về đâu? Về đâu?
Mà thơ tôi trải nghìn câu ngọc ngà
Bước chân em nhẹ như là
Mùi hương cổ tích mượt mà vườn đêm.
   

HƯƠNG THU
 
Em gọi hết trời thu về phương nhớ
Để buồn tôi vàng chảy một dòng phai
Chiều buông tiếng thở dài đau chiếc lá
Nằm chiêm bao bên những nụ hoa gầy
 
Mây cuốn gió chở muôn trùng đi mãi
Thác ngàn tôi ghềnh đá cũng ưu phiền
Em có thấy mây giăng mù trắng bãi
Dòng sông nào chở hết cuộc tình duyên
 
Em xỏa tóc, chờ trăng mùa phượng cũ
Cho màu thu cũng thắm ngọt môi tình
Hoa vườn tôi chợt vàng phai mấy nụ
Và thơ buồn trôi mãi giữa mông mênh
 
Em xỏa tóc, mơ mùa trăng thiếu nữ
Chải về đâu mà hương quyện vào thu
Xin ngàn năm tôi mãi là cơn gió
Chìm theo hương, qua những nẻo tình sầu.
   
 
HƯƠNG THU (2)

Tình thu ơi mỏng quá
Nhẹ như hồn sương phai
Hương vàng bay tóc xỏa
Thơm trên từng ngón tay
Ai ươm mùa trăng biếc
Trong mắt chùng giấc mơ
Môi ngậm lời thơ hát
Dìu dặt bài tình ca
Em vẽ giùm tôi nhé
Linh hồn tôi vừa rằm
Em gõ giùm tôi nhé
Tình êm như cung đàn
Tình thu ơi mỏng quá
Áo lụa người thần tiên
Ôi trắng ngần một đóa
Tình thu nồng hương em
Hương thơm từng sợi tóc
Hương mềm từng ngón tay
Em, tình thu ngà ngọc
Chìm trong hồn tôi say.
 
 
HƯƠNG TRĂNG
 
Đêm thơm hương phấn mùa trăng cũ
Anh thấy lòng xuân cũng nở hoa
Ai nhắn vào thơ lời chim én
Líu lo về gọi dưới hiên nhà
Nghe thiết tha trong lời cỏ non
Hình như đất cũng hóa linh hồn
Màu xuân xanh quá lòng như ngọc
Đã nở bừng hương triệu đóa hồng
Đêm chảy vào thơ trăng tháng giêng
Sương phủ mềm trên những đóa vàng
Vườn ai trái chín thơm như mật
Lá cũng lay vờn theo gió êm
Xiêm áo quỳnh hương đêm nguyệt cầm
Tóc người nhuộm thắm một màu trăng
Em về hát tiếng mùa xuân biếc
Đã chạm vào thơ những nốt trầm.
 
 
HƯƠNG XƯA (1)
 
Ôi gối chăn nào vương sót lại
Sợi tóc mùa xưa còn ngát hương
Bàn tay ai níu vào song cửa
Bụi lấm mờ in một nỗi buồn
Có giọt sương đằm trong cỏ biếc
Bóng trăng ngày cũ cũng vừa tan
Tôi thấy bóng mình như bóng lá
Rụng giữa chiểu em đã úa vàng
Có giọt lệ bầm vuông khăn cũ
Mắt người đã nhuộm một hồn thu
Và chiếc thuyền tôi từ buổi ấy
Chìm trong sương quạnh bến sa mù
Thương vói ngày đi xa mù biệt
Trời ơi chăn gối vẫn nồng hương
Tôi về xếp lại vuông khăn cũ
Giọt lệ nghìn xưa vẫn cháy nồng.
                            
 
HƯƠNG XƯA (2)
 
Hương của mùa xưa còn ngát lệ
Trăng của tình xưa còn nguyên rằm
Câu thơ vời vợi nguồn vi diệu
Nở đóa quỳnh trên phím nguyệt cầm
 
Tay đang ôm mềm dòng mưa qua
Câu thơ ru nồng môi tương tư
Tóc nhớ thương ai mà tóc rối
Mắt nhớ thương ai mà lệ mờ
 
Tôi say hương chiều tan trong mưa
Em tan theo dòng mưa hương xưa
Em mở lòng trăng tình nguyệt nở
Em mở lòng trăng tình nguyên sơ
 
Tôi chết hồn nhiên, chết nhiệm mầu
Chết từ linh diệu của chiêm bao
Em mở lòng trăng thơm lệ ngát
Tôi uống từ trăng đóa nguyệt sầu.
   
                               Lê Văn Trung
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :

Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ