Trang

Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2021

TIẾNG RAO TRẦM, MÙI PHỐ - Thơ Tịnh Bình


    
             Nhà thơ Tịnh Bình

 
TIẾNG RAO TRẦM
 
Mẹt hàng bày bán thức quê
Quang gánh mẹ quẩy lời rao khắp cùng ngõ phố
Mồ hôi hòa trộn vị mưa
Con chợt biết mình không tự nhiên mà lớn...
 
Mẹ như cánh cò gồng gánh nỗi cần lao
Nắng táp mưa sa bạc sờn vai áo
Phai dấu thanh xuân bao đêm chong đèn thức cạn
Lạc về đâu thăm thẳm tiếng ơ ầu
"Bên ướt mẹ nằm khô ráo phần con..."
 
Miệt mài phố thị
Nâng cánh ước mơ ngày con khôn lớn
Gánh hàng rong oằn phận đời tần tảo
Vai mẹ gầy trĩu nặng gió sương...
 
Con không viết nổi một bài thơ
Dẫu ngàn câu cũng chợt thành vô nghĩa
Chẳng thể đo lường tình mẹ sâu nông
Nhưng con biết mình không bơ vơ nguồn cội
Phía miền thương da diết tiếng rao trầm...
 

MÙI PHỐ
 
Như một thói quen
Tôi thường chờ đợi âm thanh quen thuộc từ tiếng chổi khua của một ai đó
Khi buổi mai chưa kịp định hình
Ngọn đèn phố vẫn còn huyền hoặc
Những mưu sinh bình thản bắt đầu
 
Chuyến xe buýt đầu tiên
Ly cà phê quán cóc
Loảng xoảng thanh âm va vào nhau
Quán vỉa hè
Mùi hành tỏi
Mùi thịt nướng
Mùi than khê nồng
Trong ngôi nhà dường như còn đang say ngủ
Có kẻ ngồi nhấm nháp mùi buổi sớm đầy thi vị
 
Lặng lẽ thắp lên ánh sáng nhỏ nhoi trong mờ sương sớm
Bên vỉa hè chị bán hàng cần mẫn lau dọn
Từng nhát chổi như chiếc đồng hồ gõ nhịp
Trong tĩnh mịch bóng đen dày đặc
Tôi biết mình không đơn độc
Chỉ mình tôi...
 
                                                                     TỊNH BÌNH
                                                                       (Tây Ninh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :

Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ