Trang

Thứ Năm, 25 tháng 4, 2024

HOÀI NIỆM MÙA HOA TI-GÔN, TIẾNG THẠCH SÙNG ĐÊM – Thơ Tịnh Bình


  


HOÀI NIỆM MÙA HOA TI-GÔN
 
Trang thơ hạ đâu rồi phượng vĩ
Mưa chợt nhòa ướt tiếng ve kêu
Chiếc ô nhỏ tròn xoe cuối phố
Bằng lăng áo tím rộn mùa yêu
 
Ti-gôn chúm chím cười trong gió
Ngây thơ e ấp sắc hồng phai
Ta chợt nhớ ngày xưa hỡi nhỏ
Trò chơi đám cưới tóc hoa cài
 
Mưa hờn dỗi chút nỗi niềm bỏ ngỏ
Phố liêu xiêu hoang vắng ánh ban chiều
Những vòng xe biết về đâu trăm ngã
Người chẳng buồn sao mắt cứ đăm chiêu
 
Mưa gõ nhịp chú ve sầu thôi hát
Hoa Ti-gôn ngưng kể một chuyện tình
Dưới hiên xưa dáng hoa hình tim vỡ
Tưởng nhỏ năm nào nhoẻn miệng nụ cười xinh...

 
TIẾNG THẠCH SÙNG ĐÊM
 
Giấc mơ ngoài giấc mơ
Nỗi nhớ quê nhà đêm mất ngủ
Bóng người nhòa sương trắng
Đồng cạn ruộng sâu quen đời lem lấm
Nón mê đội nắng trông trời
 
Vạt mây chiều tự nhuộm mình đến tím
Người thương quê sao nỡ bỏ quê
Đắng lòng không hỡi bầy mối đất
Quê là gì sao ám ảnh khôn khuây...
 
Hai mươi năm khắc khoải ngày chân xa
Người phố thị chẳng ra người phố thị
Trách gió bụi để cay lòng mắt
Phía nhòa mưa đâu thấy bóng mình
 
Vàng nỗi nhớ hoa bầu hoa mướp
Trưa ven sông eo óc tiếng gà
Chật huyên náo thị thành không nghe được
Rỗng lòng mình khoảng lặng mênh mông
 
Hờn giấc mơ chẳng bao giờ với tới
Mưa ngoài kia thinh lặng ánh nhìn
Đêm thao thức tiếng thạch sùng cô độc
Chẳng quê đâu sao chắt lưỡi thương nhà...?!
 
                                                     Tịnh Bình
                                                    (Tây Ninh)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :

Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ