Trang

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

CHÙM THƠ “CON ĐƯỜNG...” CỦA LÊ VĂN TRUNG

 



CON ĐƯỜNG
 
Đường xa, không phải tại đường
Xa vì tình đã dặm trường mù khơi
Từ em ướt lệ vai người
Con đường hun hút đất trời quạnh hiu
 
 
CON ĐƯỜNG DÀI NHẤT
 
Không có con đường nào dài hơn con đường ta tìm kiếm chính mình
Và cũng không có con đường nào dài hơn con đường đến với trái tim
 
Khi băng qua sa mạc đời tôi
Không một người dừng lại
Ảo ảnh về một giọt nước ở phía chân trời.
 
Khi băng qua cõi hoang vu đời tôi
Em vẫn hoài nghe phía vô cùng réo gọi
Những ước mơ hồng những khát vọng xanh
 
Và con đường ta qua cũng rất đổi mông mênh
Ta lầm lủi đi không hề định hướng
Ta lầm lủi đi về phương trời ảo mộng.
 
Cho dẫu đôi khi
Cùng trên một chuyến tàu
Mà không hề gặp mặt
Bỡi mỗi người là một toa tàu khác.
 
Đôi khi ta cùng bơi trên một dòng sông
Mà vẫn hoài lạc bến.
 
Con đường ta tìm kiếm chính mình
Con đường tìm nhau
Ngàn năm là con đường dài nhất
 
Và ta lạc mất ta
Ta lạc mất người
Ta lạc nhau từ những nỗi đau
Lạc nhau từ những hạnh phúc nhiệm mầu
Đã bất chợt chảy qua đời ta chìm nổi.
                              
 
CON ĐƯỜNG NGÀY CUỐI NĂM
 
Anh đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi cầm điếu thuốc trên tay
Đi dưới trời tháng chạp
Trên những con đường không có kẽm gai
Và bầu trời trong như cẩm thạch
Anh thấy lòng anh cũng rộng mênh mông
 
Là khi em đứng bên hàng dậu thấp
Ngắt cánh hoa vừa nở sáng nay
Ôi cánh hoa chỉ một lần
Nở trắng lòng em như mây trắng
Là khi anh uống cốc cà phê
Trong quán xép bên gần ga
Ngoài bến xe
Bên cửa chợ
Là khi mẹ anh cuối xuống bên luống cải vàng
Lòng bỗng nôn nao những niềm vui lạ
 
Anh đã nuôi thật nhiều ước mơ
Khi đi dưới trời tháng chạp
Qua những con đường không có kẽm gai
Thong dong như một người nhàn tản
Là khi anh qua những cây cầu
Nối tình trên xóm dưới
 
Nước vẫn xanh chùm bông súng tím vàng
Là khi anh qua những cánh đồng
Lúa vàng thơm bông cỏ dại
Có tiếng cười vui của giọt nắng trong
Trên tà áo mới
Là khi anh về chuyến tàu thứ nhất
Với tấm lòng xanh như lá cây xanh
 
                            Lê Văn Trung
                       (Quảng Ngãi 12.89)
Tạp chí Bách khoa, số 313, 314, Xuân Canh Tuất, ngày 15-1 và 12-1970
 
 
CON ĐƯỜNG VỀ CÕI VÔ BIÊN
 
1.
Chiều tôi gom chiếc lá vàng
Buồn tôi đốt lửa vừa tàn cơn mơ
Nghe trong sâu thẳm xa mù
Hình như có tiếng mùa thu vọng về
 
2.
Khói tàn theo gió lên mây
Tro tàn còn với bóng ngày đời tôi
Tôi về theo bóng chiều trôi
Chút tàn tro ấy là lời trùng lai
Không nhân ảnh, chẳng hình hài
Câu kinh vô tự đã đầy nỗi đau.
 
3.
Chiều tôi gom lá tình sầu
Chưa vàng ân ái đã nhàu câu thơ
Em từ vô lượng nguyên sơ
Còn nguyên một đóa quỳnh vừa ngát hương
 
4.
Không đành cạn chén quỳnh tương
Mà nghe máu chảy loạn cuồng chiêm bao
Bàn tay cầm lá tình sầu
Chừng nghe lửa cháy từng câu thơ buồn
 
5.
Xưa người là một dòng sông
Tôi bèo bọt giữa bềnh bồng ngược xuôi
Tóc người chưa rẽ đường ngôi
Mắt người chưa nhuộm một màu vàng thu
Tóc người rối cả cơn mơ
Đóa quỳnh hoa đã sững sờ! Quỳnh hoa!
 
6.
Rồi một hôm, giọt lệ nhòa
Câu thơ còn đọng trên tà áo xưa
Tôi về mơ tiếp cơn mơ
Người về nở một nụ hoa diệu kỳ
Lá vàng thu vẫn còn bay
Rượu trùng lai vẫn còn say tương phùng
 
7.
Hỏi người còn nhớ hay không
Lòng tôi là một dòng sông giang hồ
Chảy hoài theo những cơn mơ
Chảy từ vô thủy cuối bờ vô chung
Sá gì đâu cuộc trăm năm
Sá gì đâu cõi ngàn trùng thiên thu
 
8.
Xin đừng hỏi: Ta về đâu?
Hư vô là dặm trắng màu phù vân
Xin đừng hỏi: Có hay không!
Vô biên là bụi sương hồng mông mênh
Xin đừng hỏi: Tuổi cùng tên!
Chìm trong nỗi nhớ niềm quên xa mù
Còn nhau vạn cõi đời sau
Tay cầm giọt lệ nguyên màu tình xanh.
 
9.
Con đường dẫn đến vô biên
Là con đường của chuyện tình nhân gian
Là con đường tôi- và- em
Tình tôi là những gập ghềnh đời thơ
 
10.
Con đường dẫn đến hư vô
Là con đường của giấc mơ nhiệm mầu
Con đường dẫn đến nghìn sau
Hồn tôi là vạn nhịp cầu em qua
 
11.
Ôi con- đường- cõi- người- ta
Đi là trở lại quê nhà cố hương
 
12.
Xòe bàn tay: những con đường
Quanh co sinh tử, vô thường tử sinh
Ôi con đường của vô biên
Dẫn về vô cực tận miền hoang vu
Mai sau tìm lại đời nhau
Thấy trăng thiên cổ vẫn màu cổ kim
Đường về đâu? Cõi - Lãng - Quên
Ngàn năm tôi mãi đi tìm ngàn năm.
 
12 bis.
Đường - Về! Ôi quá xa xăm
Chốn - Về! Ôi một chỗ nằm bụi tro
Tay cầm chiếc lá vàng phai
Đã nghe sợi khói bay ngoài vô biên
 
                                  Lê Văn Trung

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :

Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ