Trang

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2018

MỐI QUAN HỆ CỦA TÔI VỚI THẦY NGUYÊN SA TRẦN BÍCH LAN - Võ Văn Cẩm


                 
                          Tác giả Võ văn Cẩm

            MỐI QUAN HỆ CỦA TÔI 
            VỚI THẦY NGUYÊN SA TRẦN BÍCH LAN
                                                                     Võ văn Cẩm

Đọc lại một phần gia tài văn học của thầy dạy triết Nguyên Sa Trần Bích Lan, làm tôi nhớ lại lời dặn dò của ông cách nay hơn 15 năm, khi ông điện thoại cho tôi như một lời chia biệt của người cha, người thầy, người anh người bạn, người chiến hữu. HÃY VUI MÀ SỐNG. HÃY LÀM TRÒN TRÁCH NHIỆM CỦA BẬC LÀM CHA LÀM MẸ. HÃY CHUNG THỦY ,TRỌN TÌNH VỚI VỢ VÀ HÃY SỐNG CHÂN THẬT VỚI BẠN BÈ, NGƯỜI THÂN. Lần điện thoại sau cùng chỉ chừng ấy câu. Tôi quý trọng những giáo điều ấy và nguyện thực hiện cho kỳ đươc. Thầy Nguyên Sa người Bắc, tôi người Trung, tuổi tác chênh nhau nhiều, tôi có học với thầy ngày nào đâu, chỉ biết thầy qua sách giáo khoa triết học, hay qua những bài thơ tình bất hủ. Tôi cũng không hiểu sao thầy Nguyên Sa Trần Bích Lan dành cho tôi một tình thương như thế. Phải chăng do duyên phận, nợ nần kiếp truóc. Năm 1965 tôi một thân một mình vào Saigon mưu sống và học hành, với bộ áo quần không lành lặn. Năm 1966 có lệnh động viên toàn lực. Nguyên Sa Trần Bích Lan nhập học khóa ấy. Khóa 24 Sĩ quan trừ bị Thủ Đức. Tôi ở chung với thầy Nguyên Sa và từ đó tôi trở thành người con, người em, người lính, người bạn của ông qua một người bạn chung phòng, hiện nay anh đang ở Đức.

              

Nguyên Sa là Sinh viên sĩ quan đại diện khóa của tôi. Những lần ra bãi tập bắn súng hay bãi tập chiến thuật, một già một trẻ hay trốn học đi mua sương sâm sương sa hay đi mua trái sầu riêng núp vào lùm cây, chòi tạm để ăn. Có lần bị cán bộ phát hiện nhung nể ông là đại diện khóa, tuổi cao bụng phệ nên tha, những sĩ quan làm huấn luyện viên hầu hết biết thầy. Những năm tháng quân trường đã kết gắn tình thâm và mối quan hệ ấy kéo dài cho đến lúc ông mất. Khi ra trường, ông muốn kiếm cho tôi một chỗ nhưng ông chỉ lo được cho ông vào quân nhu, còn tôi phải ra trận chiến làm con thiêu thân ở chiến trường Gio Linh Quảng Trị. Cũng là số phận, tôi bị thương ngay trên quê hương mình tại căn cứ A1 vùng giới tuyến (frontierline). Được trực thăng đưa ra hạm đội 7. Và tôi từ giả súng đạn từ đó. Cuộc đời quân ngũ kéo dài đến 1969. Phía trước tôi có nhiều cơ may, nhưng tôi quyết định từ chối vì công việc ấy đều liên quan đến lính. Rồi tôi là một trong hai người thi đậu, được đào tạo ngành điện tử để nắm giữ truyền thanh, truyền hình.Trước khi đi du học, tôi được học tại hai trường Phú Thọ và Đại học Maryland Long Bình. Số phận kém may mắn, không có số xuất ngoại, ngân sách ngoại viện bị cắt, dù mọi điều đã chuẩn bị, tôi quyết tâm học mong đạt đến điểm đích. Tôi hoàn chỉnh chương trình 4 năm học, rồi cơ may đến, tôi thi và được nhận vào làm cho công ty Panasonic của Nhật. Thời gian đi học, tôi nhiều lần găp Thầy Trần Bích Lan và được thầy an ủi giúp đỡ rất mọi thứ. Vợ thầy làm hiệu trưởng trường Văn Học gần bên BV Bình Dân.
Sau giải phóng thầy qua trời Tây. Vòng đời xuôi ngược nhưng tình đời sâu đậm và vĩnh cữu. Tôi kiếm tìm thầy nhiều năm, Thầy tìm ra tôi qua người bạn cùng khóa Thủ Đức, rồi nối chặt tình thâm ấy. Ước nguyện của tôi là được ghé qua vùng trời Tây mong được thắp một nén nhang lòng cho thầy mà bao năm tháng nhớ mong, thay lời tiễn biệt để tâm mình thơi thảnh và cũng để trả tấm ân tình mà thầy dành cho tôi. Nguyện cầu thầy an vui nơi chín suối.

                                                                                   Võ Văn Cẩm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

POST HÌNH HOẶC VIDEO CLIP VÀO Ô COMMENT :

Các bạn chỉ việc copy link hình hoặc link video clip dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ